Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 128:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Gió nhẹ nắng ấm, trời trong quang đãng, hàng người bên phố tự do tự tại, kẹo gừng trong miệng đủ vị ngọt chua cay, xem ra mọi thứ đều tốt đẹp như vậy. Phó Thừa Trác cảm thấy đã rất lâu rồi mình không có thời khắc thoải mái như vậy, anh ta chạy xe về thành phố xong, tìm thời gian liên lạc với người của đoàn đội, vậy mà vẫn vừa đi dạo vừa ăn kẹo bên phố, ngắm nhìn kỹ hơn thành phố nhỏ mộc mạc giản dị này.
Xung quanh thỉnh thoảng có người nhận ra anh ta, nhưng anh ta cũng không để ý lắm, chủ yếu là ngày thứ nên người trên đường rất ít, sẽ không có đám đông chặn đường.
Quả nhiên, diễn viên vẫn phải quay về cuộc sống, ngày tháng ở thành phố nhỏ rất dễ chịu, đối với anh mà nói cũng rất mới lạ.
Hơn nữa kẹo gừng này ngon thật.
Phó Thừa Trác cúi đầu nghiên cứu lọ kẹo, nhãn hiệu xa lạ, gọi là “Quan Cục”. Anh không nhớ mình mua ở đâu, còn đặc biệt lên mạng tra cứu một hồi nhưng không tra ra được quá nhiều thông tin, trông có vẻ là một sản phẩm mới.
Một lát sau, người của đoàn đội vội vàng chạy đến, lo lắng nói: “Anh chạy đi đâu vậy hả? Chúng tôi sốt ruột sắp chết rồi, suýt báo cảnh sát đấy!”
“Tại sao phải báo cảnh sát?” Phó Thừa Trác thư thái cả người, anh ta suy nghĩ một lát, vẫn đưa lọ kẹo ra: “Đúng rồi, giúp tôi mua chút kẹo này đi, tôi mới lên mạng tra mà không có kết quả.”
Phó Thừa Trác là người có năng lực tự xử lý không mạnh, ngày thường anh ta dựa vào đoàn đội, ra ngoài nhờ đập tiền, ngay cả mua đô cũng thường là nhân viên công tác giúp đỡ. Thành phố Hoài Giang, Phó Thừa Trác không chút kiêng dè ăn kẹo dạo phố, dù không bị người qua đường cuồng nhiệt chặn lại, nhưng vẫn có người thỉnh thoảng chụp ảnh đăng lên mạng.
[Trời ơi! Trông Trác Trác có vẻ rất vui, ăn kẹo giống y như đứa trẻ, sau này cũng phải tiếp tục vui vẻ!
[Toàn thế giới đều gặp được, chỉ có tôi không gặp được sao?] [Anh ta ăn trông ngon thật, tôi thấy mà thèm, có không chị em moi nhãn hiệu!!
@Phong cách Phó Thừa Trác] [Anh ta thật sự rất thích kẹo này, dạo gần đây ngày nào cũng ôm lấy ở phim trường, không sợ nóng trong người sao?]
[Vẫn luôn không moi được hãng kẹo này.]
[Tôi có tìm được! Là hãng kẹo gừng bản địa, chắc là anh ta mua lúc dạo phố đó!]
[Cửa tiệm kẹo gừng không xem xét chút người đại diện chúng tôi thật sao? Anh ta ăn cái này còn tích cực hơn đại ngôn bánh quy của anh ta.]
Một bên khác, lượng tiêu thụ kẹo gừng Phong Vị nhãn hiệu Quan Cục đang tăng vọt trong phòng phát trực tiếp, tổng tiêu thụ bất tri bất giác tăng lên 3W+, cả mở bài cũng bị đổi thành “Phong cách Phó Thừa Trác”. Một tay Phó Thừa Trác giúp sản phẩm mới của cục quan sát nổi tiếng.
Trần Châu Tuệ nhìn dữ liệu mới mà vui mừng dị thường, còn đọc lời nhắn của người mua cho Sở Trĩ Thủy: “Chị Trĩ Thủy, fan của Phó Thừa Trác còn bảo chúng ta xem xét chọn anh ta làm người đại ngôn nữa!”
“Đại ngôn? Đại ngôn là không thể nói được, lỡ như sau này anh ta sập phòng thì phải làm sao?” Sở Trĩ Thủy hờ hững vô tình nói: “Dĩ nhiên phải cọ nhiệt.”
Mặc dù Phó Thừa Trác không có cơ hội làm người phát ngôn cho kẹo gừng, nhưng bộ phận phát triển kinh tế cũng tận dụng được lưu lượng của anh ta. Anh ta là một diễn viên nam rất hot, vừa xuất đạo đã vụt sáng, có lưu lượng khủng, nếu không bị Đỗ Nhược Hương làm xáo trộn, nói không chừng đã tổ chức sự kiện xuyên quốc gia từ lâu rồi.
Người hâm mộ đã quá mệt mỏi với các đại ngôn anh ta nhận, cuối cùng cũng tìm ra được đô ăn anh ta thật sự yêu thích, thế nên tự nhiên sẽ đổ xô đi mua. Công ty kẹo gừng không lớn, thoạt nhìn không giống như một nhãn hàng sẽ được người nổi tiếng lăng xê, nhưng như thế lại trá hình làm tăng thêm độ uy tín cho loại kẹo gừng này.
Không thể không nói, Tiểu Hoàng dù sao cũng là gừng yêu, kẹo gừng anh ta nghiên cứu ra có hương vị rất khác biệt.
Ban đâu mọi người ai cũng tò mò ăn thử một chút, sau khi nếm thử thì không nhiều người hết lời khen ngợi, thậm chí sau đó còn mua thêm.
[Mùi vị thần kỳ, ngọt ngậy, nhưng lại xen lẫn chút cay cay, cảm giác không giống các loại kẹo gừng khác.]
[Gân đây, tôi thích xem phim của Phó Thừa Trác nên mua một ít, đô không mắc, mùi vị tạm được, mở một gói ra ăn sau không dừng được, sau đó lại mua thêm không biết ăn xong có bị táo bón không?]
[Chẳng biết có táo bón không, nhưng tối qua tôi chơi liên hai gói, hiện tại vẫn ổn.]
[Đây là hương vị kẹo gừng thủ công mà bà tôi làm khi tôi còn nhỏ! Trước kia tôi còn cất công tìm kiếm, nhưng những nơi khác không có hương vị này!]
[Trong kẹo này không có chất gây nghiện chứ. Ăn không dừng được luôn.]
[Với giá tiền này thì cũng không thêm được gì đâu. [Không phải quá khoa trương rồi sao, chỉ là gừng với đường được chế biến tốt, nếu những thương nghiệp khác không cắt xén nguyễn liệu thì cũng làm ra được hương vị này thôi.]
[Ngon, ngon lắm, quái thật, tôi bị khó tiêu nên không dám ăn, nhưng ăn xong thì ngược lại.]
[Tôi không thích ăn kẹo gừng, tôi mua vì Trác Trác thôi, nhưng ăn rất hợp khẩu vị, xem ra hai chúng tôi có thể ăn cùng một thứ rồi.]
Người mua cũng đang bàn tán về hương vị thần kỳ của kẹo gừng thương hiệu của cục, họ cho rằng nó khác với các sản phẩm của thương hiệu khác, đúng với tên gọi kẹo gừng có vị.
Xung quanh thỉnh thoảng có người nhận ra anh ta, nhưng anh ta cũng không để ý lắm, chủ yếu là ngày thứ nên người trên đường rất ít, sẽ không có đám đông chặn đường.
Quả nhiên, diễn viên vẫn phải quay về cuộc sống, ngày tháng ở thành phố nhỏ rất dễ chịu, đối với anh mà nói cũng rất mới lạ.
Hơn nữa kẹo gừng này ngon thật.
Phó Thừa Trác cúi đầu nghiên cứu lọ kẹo, nhãn hiệu xa lạ, gọi là “Quan Cục”. Anh không nhớ mình mua ở đâu, còn đặc biệt lên mạng tra cứu một hồi nhưng không tra ra được quá nhiều thông tin, trông có vẻ là một sản phẩm mới.
Một lát sau, người của đoàn đội vội vàng chạy đến, lo lắng nói: “Anh chạy đi đâu vậy hả? Chúng tôi sốt ruột sắp chết rồi, suýt báo cảnh sát đấy!”
“Tại sao phải báo cảnh sát?” Phó Thừa Trác thư thái cả người, anh ta suy nghĩ một lát, vẫn đưa lọ kẹo ra: “Đúng rồi, giúp tôi mua chút kẹo này đi, tôi mới lên mạng tra mà không có kết quả.”
Phó Thừa Trác là người có năng lực tự xử lý không mạnh, ngày thường anh ta dựa vào đoàn đội, ra ngoài nhờ đập tiền, ngay cả mua đô cũng thường là nhân viên công tác giúp đỡ. Thành phố Hoài Giang, Phó Thừa Trác không chút kiêng dè ăn kẹo dạo phố, dù không bị người qua đường cuồng nhiệt chặn lại, nhưng vẫn có người thỉnh thoảng chụp ảnh đăng lên mạng.
[Trời ơi! Trông Trác Trác có vẻ rất vui, ăn kẹo giống y như đứa trẻ, sau này cũng phải tiếp tục vui vẻ!
[Toàn thế giới đều gặp được, chỉ có tôi không gặp được sao?] [Anh ta ăn trông ngon thật, tôi thấy mà thèm, có không chị em moi nhãn hiệu!!
@Phong cách Phó Thừa Trác] [Anh ta thật sự rất thích kẹo này, dạo gần đây ngày nào cũng ôm lấy ở phim trường, không sợ nóng trong người sao?]
[Vẫn luôn không moi được hãng kẹo này.]
[Tôi có tìm được! Là hãng kẹo gừng bản địa, chắc là anh ta mua lúc dạo phố đó!]
[Cửa tiệm kẹo gừng không xem xét chút người đại diện chúng tôi thật sao? Anh ta ăn cái này còn tích cực hơn đại ngôn bánh quy của anh ta.]
Một bên khác, lượng tiêu thụ kẹo gừng Phong Vị nhãn hiệu Quan Cục đang tăng vọt trong phòng phát trực tiếp, tổng tiêu thụ bất tri bất giác tăng lên 3W+, cả mở bài cũng bị đổi thành “Phong cách Phó Thừa Trác”. Một tay Phó Thừa Trác giúp sản phẩm mới của cục quan sát nổi tiếng.
Trần Châu Tuệ nhìn dữ liệu mới mà vui mừng dị thường, còn đọc lời nhắn của người mua cho Sở Trĩ Thủy: “Chị Trĩ Thủy, fan của Phó Thừa Trác còn bảo chúng ta xem xét chọn anh ta làm người đại ngôn nữa!”
“Đại ngôn? Đại ngôn là không thể nói được, lỡ như sau này anh ta sập phòng thì phải làm sao?” Sở Trĩ Thủy hờ hững vô tình nói: “Dĩ nhiên phải cọ nhiệt.”
Mặc dù Phó Thừa Trác không có cơ hội làm người phát ngôn cho kẹo gừng, nhưng bộ phận phát triển kinh tế cũng tận dụng được lưu lượng của anh ta. Anh ta là một diễn viên nam rất hot, vừa xuất đạo đã vụt sáng, có lưu lượng khủng, nếu không bị Đỗ Nhược Hương làm xáo trộn, nói không chừng đã tổ chức sự kiện xuyên quốc gia từ lâu rồi.
Người hâm mộ đã quá mệt mỏi với các đại ngôn anh ta nhận, cuối cùng cũng tìm ra được đô ăn anh ta thật sự yêu thích, thế nên tự nhiên sẽ đổ xô đi mua. Công ty kẹo gừng không lớn, thoạt nhìn không giống như một nhãn hàng sẽ được người nổi tiếng lăng xê, nhưng như thế lại trá hình làm tăng thêm độ uy tín cho loại kẹo gừng này.
Không thể không nói, Tiểu Hoàng dù sao cũng là gừng yêu, kẹo gừng anh ta nghiên cứu ra có hương vị rất khác biệt.
Ban đâu mọi người ai cũng tò mò ăn thử một chút, sau khi nếm thử thì không nhiều người hết lời khen ngợi, thậm chí sau đó còn mua thêm.
[Mùi vị thần kỳ, ngọt ngậy, nhưng lại xen lẫn chút cay cay, cảm giác không giống các loại kẹo gừng khác.]
[Gân đây, tôi thích xem phim của Phó Thừa Trác nên mua một ít, đô không mắc, mùi vị tạm được, mở một gói ra ăn sau không dừng được, sau đó lại mua thêm không biết ăn xong có bị táo bón không?]
[Chẳng biết có táo bón không, nhưng tối qua tôi chơi liên hai gói, hiện tại vẫn ổn.]
[Đây là hương vị kẹo gừng thủ công mà bà tôi làm khi tôi còn nhỏ! Trước kia tôi còn cất công tìm kiếm, nhưng những nơi khác không có hương vị này!]
[Trong kẹo này không có chất gây nghiện chứ. Ăn không dừng được luôn.]
[Với giá tiền này thì cũng không thêm được gì đâu. [Không phải quá khoa trương rồi sao, chỉ là gừng với đường được chế biến tốt, nếu những thương nghiệp khác không cắt xén nguyễn liệu thì cũng làm ra được hương vị này thôi.]
[Ngon, ngon lắm, quái thật, tôi bị khó tiêu nên không dám ăn, nhưng ăn xong thì ngược lại.]
[Tôi không thích ăn kẹo gừng, tôi mua vì Trác Trác thôi, nhưng ăn rất hợp khẩu vị, xem ra hai chúng tôi có thể ăn cùng một thứ rồi.]
Người mua cũng đang bàn tán về hương vị thần kỳ của kẹo gừng thương hiệu của cục, họ cho rằng nó khác với các sản phẩm của thương hiệu khác, đúng với tên gọi kẹo gừng có vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.