Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 130:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Sếp Miêu uống một hơi trà sữa, thấy đối phương không vui, cố làm bộ kinh ngạc:
"Không thể nào, không thể nào, anh không biết trưởng phòng Sở mời tôi tới sao?"
Tân Vân Mậu: "!!?"
Tân Vân Mậu nhìn Sở Trĩ Thủy không thể tin được, ngay cả đôi mắt trong veo của anh cũng khẽ run lên, giống như không thể tin được rằng cô đã dẫn con mèo này vào phòng, trong lòng không hiểu sao lại nổi lên dấu vết của sự đau buồn vì bị phản bội.
Sở Trĩ Thủy chột dạ, nghiêng đầu: "Đúng là tôi tìm sếp Miêu có chút việc."
Miêu Lịch thành công đả kích Tân Vân Mậu, anh ta lập tức vui mừng, tiếp tục đổ dầu vào lửa: "Nói đi, vì món cá vàng lần trước, cho dù là công việc hay bất cứ điều gì khác, tôi đều có thể giúp một tay."
Sở Trĩ Thủy ôn hòa nói: "Tôi muốn sếp Miêu hỗ trợ livestream bán hàng"
"Livestream bán hàng?"
"Đúng vậy, mỗi ngày chỉ cần nhìn vào camera một tiếng, sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của anh."
Miêu Lịch trợn to đôi mắt mèo, nghe thấy không được lộn xộn trong vòng một tiếng, liên biết như vậy là đi ngược lại với bản năng của loài mèo, cơ thể anh ta cứng đờ, xoay người nói: "Tôi đột nhiên nhớ ra có chút chuyện phải làm, meo..."
Sở Trĩ Thủy ngăn Miêu Lịch đang định chạy trốn lại, cười nói: "Sếp Miêu, anh còn nhớ anh nợ bộ phận của chúng tôi một lần không? Yêu quái cũng nên có qua có lại chứ?"
Vì khi thi hành nhiệm vụ, Miêu Lịch toàn phá phách, khiến cho cục quan sát vốn đã nghèo lại càng nghèo hơn, sau phải dùng tiền trong tài khoản của bộ phận phát triển kinh tế để lấp đầy sổ sách. Vì chuyện này mà Tân Vân Mậu đã giận cô suốt một thời gian dài.
Miêu Lịch bị bắt được điểm mấu chốt, thì nhất thời xấu hổ, lại liếc thấy con yêu nào đó, kẻ gây tại họa hỏi ngược lại: "Sao không bảo cậu ta làm việc này?" Tân Vân Mậu thờ ơ nói: "Đừng tự rước nhục vào thân, anh không xứng được đối xử ngang bằng với tôi."
"Chẳng lẽ dáng dấp của anh ta không đủ nổi bật?" Miêu Lịch ác ý khích bác: "Quả nhiên, con người chỉ thích mèo."
"Tín đồ của tôi sao có thể chịu để tôi lộ mặt?" Tân Vân Mậu hất cằm, kiêu ngao che giễu: "Chỉ có loài mèo gian xảo mới thích hợp làm trò mua vui, nịnh hót chẳng phải là chuyện anh am hiểu nhất sao, người có đức độ như tôi quả thật không làm được."
Miêu Lịch xòe móng vuôt, tức giận nói: "Nhìn thấy cậu thật muốn cào cho mấy nhát."
Sao trước kia anh ta không phát hiện Tân Vân Mậu khó chịu như vậy, lúc không mở miệng đã đủ khiến người ta thấy bất tiện, mở miệng lại càng khiến người ta rối loạn tâm can. "Tiết chế một chút, đừng khơi dậy bản năng trêu chọc của loài mèo." Sở Trĩ Thủy ra mặt giảng hòa: "Chúng ta bắt đầu công việc thôi."
Trân Châu Tuệ ở bên cạnh đã đặt thiết bị phát sóng trực tiếp trong lúc họ đang nói qua nói lại, nhìn qua có vẻ đã sẵn sàng.
Miêu Lịch giảo hoạt từ chối: "Tôi chưa làm cái này bao giờ, cũng không giỏi nói chuyện trước ống kính, tôi đã qua cái tuổi suốt ngày meo meo rồi.
Sở Trĩ Thủy: "Vậy thì tốt rồi, anh cũng không cần nói chuyện."
"Không cần sao? Vậy livestream kiểu gì?"
"Trước tiên anh khôi phục lại bản thể đi."
"?"
Miêu Lịch thất thần.
Sở Trĩ Thủy cười nói: "Sếp Miêu nói rất đúng, con người chỉ thích mèo, vậy chúng ta dùng bản thể của anh để livestream."
Miêu Lịch: "???"
Đương nhiên, Sở Trĩ Thủy không thể để nhân viên cục quan sát xuất hiện, nhưng trong phòng livestream nhất định phải có thứ gì đó, chỉ có sản phẩm không thì không hấp dẫn. Cô cảm thấy những phòng livestream khác thỉnh thoảng mang thú cưng vào nên đột nhiên nảy ra một ý tưởng, có lẽ có thể dùng bản thể của yêu quái để họ không bị nhận ra khi ở hình hài con người.
Cô đã truyền đạt ý tưởng này cho Kim Du, nhưng đối phương cảm thấy không hay lắm.
Kim Du giải thích: "Sau khi yêu hóa thành hình người, thường sẽ không để lộ bản thể, làm vậy có hơi thật lễ, tôi thấy nó cứ kỳ kỳ á! Chỉ có những con yêu hóa người yêu lực không mạnh mới để lộ một số đặc điểm của bản thể."
Sở Trĩ Thủy nghi ngờ: "Nhưng tôi hay thấy sếp Miêu dùng thân mèo đi quanh cục mà?" Vẻ mặt của Kim Du rất vi diệu, cô ấy cứng họng, muốn nói lại thôi: "Lời nói của sếp
Miêu... cũng không phải là không thể hiểu được. Mọi người thường không hiểu được suy nghĩ của anh ta."
"Không hiểu được suy nghĩ của anh ta?" "Nói tóm lại, để lộ bản thể chẳng khác nào mặc áo trái." Kim Du xoắn xuýt nói: "Có thể làm vậy nhưng quả thật không hay đâu."
"Không thể nào, không thể nào, anh không biết trưởng phòng Sở mời tôi tới sao?"
Tân Vân Mậu: "!!?"
Tân Vân Mậu nhìn Sở Trĩ Thủy không thể tin được, ngay cả đôi mắt trong veo của anh cũng khẽ run lên, giống như không thể tin được rằng cô đã dẫn con mèo này vào phòng, trong lòng không hiểu sao lại nổi lên dấu vết của sự đau buồn vì bị phản bội.
Sở Trĩ Thủy chột dạ, nghiêng đầu: "Đúng là tôi tìm sếp Miêu có chút việc."
Miêu Lịch thành công đả kích Tân Vân Mậu, anh ta lập tức vui mừng, tiếp tục đổ dầu vào lửa: "Nói đi, vì món cá vàng lần trước, cho dù là công việc hay bất cứ điều gì khác, tôi đều có thể giúp một tay."
Sở Trĩ Thủy ôn hòa nói: "Tôi muốn sếp Miêu hỗ trợ livestream bán hàng"
"Livestream bán hàng?"
"Đúng vậy, mỗi ngày chỉ cần nhìn vào camera một tiếng, sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của anh."
Miêu Lịch trợn to đôi mắt mèo, nghe thấy không được lộn xộn trong vòng một tiếng, liên biết như vậy là đi ngược lại với bản năng của loài mèo, cơ thể anh ta cứng đờ, xoay người nói: "Tôi đột nhiên nhớ ra có chút chuyện phải làm, meo..."
Sở Trĩ Thủy ngăn Miêu Lịch đang định chạy trốn lại, cười nói: "Sếp Miêu, anh còn nhớ anh nợ bộ phận của chúng tôi một lần không? Yêu quái cũng nên có qua có lại chứ?"
Vì khi thi hành nhiệm vụ, Miêu Lịch toàn phá phách, khiến cho cục quan sát vốn đã nghèo lại càng nghèo hơn, sau phải dùng tiền trong tài khoản của bộ phận phát triển kinh tế để lấp đầy sổ sách. Vì chuyện này mà Tân Vân Mậu đã giận cô suốt một thời gian dài.
Miêu Lịch bị bắt được điểm mấu chốt, thì nhất thời xấu hổ, lại liếc thấy con yêu nào đó, kẻ gây tại họa hỏi ngược lại: "Sao không bảo cậu ta làm việc này?" Tân Vân Mậu thờ ơ nói: "Đừng tự rước nhục vào thân, anh không xứng được đối xử ngang bằng với tôi."
"Chẳng lẽ dáng dấp của anh ta không đủ nổi bật?" Miêu Lịch ác ý khích bác: "Quả nhiên, con người chỉ thích mèo."
"Tín đồ của tôi sao có thể chịu để tôi lộ mặt?" Tân Vân Mậu hất cằm, kiêu ngao che giễu: "Chỉ có loài mèo gian xảo mới thích hợp làm trò mua vui, nịnh hót chẳng phải là chuyện anh am hiểu nhất sao, người có đức độ như tôi quả thật không làm được."
Miêu Lịch xòe móng vuôt, tức giận nói: "Nhìn thấy cậu thật muốn cào cho mấy nhát."
Sao trước kia anh ta không phát hiện Tân Vân Mậu khó chịu như vậy, lúc không mở miệng đã đủ khiến người ta thấy bất tiện, mở miệng lại càng khiến người ta rối loạn tâm can. "Tiết chế một chút, đừng khơi dậy bản năng trêu chọc của loài mèo." Sở Trĩ Thủy ra mặt giảng hòa: "Chúng ta bắt đầu công việc thôi."
Trân Châu Tuệ ở bên cạnh đã đặt thiết bị phát sóng trực tiếp trong lúc họ đang nói qua nói lại, nhìn qua có vẻ đã sẵn sàng.
Miêu Lịch giảo hoạt từ chối: "Tôi chưa làm cái này bao giờ, cũng không giỏi nói chuyện trước ống kính, tôi đã qua cái tuổi suốt ngày meo meo rồi.
Sở Trĩ Thủy: "Vậy thì tốt rồi, anh cũng không cần nói chuyện."
"Không cần sao? Vậy livestream kiểu gì?"
"Trước tiên anh khôi phục lại bản thể đi."
"?"
Miêu Lịch thất thần.
Sở Trĩ Thủy cười nói: "Sếp Miêu nói rất đúng, con người chỉ thích mèo, vậy chúng ta dùng bản thể của anh để livestream."
Miêu Lịch: "???"
Đương nhiên, Sở Trĩ Thủy không thể để nhân viên cục quan sát xuất hiện, nhưng trong phòng livestream nhất định phải có thứ gì đó, chỉ có sản phẩm không thì không hấp dẫn. Cô cảm thấy những phòng livestream khác thỉnh thoảng mang thú cưng vào nên đột nhiên nảy ra một ý tưởng, có lẽ có thể dùng bản thể của yêu quái để họ không bị nhận ra khi ở hình hài con người.
Cô đã truyền đạt ý tưởng này cho Kim Du, nhưng đối phương cảm thấy không hay lắm.
Kim Du giải thích: "Sau khi yêu hóa thành hình người, thường sẽ không để lộ bản thể, làm vậy có hơi thật lễ, tôi thấy nó cứ kỳ kỳ á! Chỉ có những con yêu hóa người yêu lực không mạnh mới để lộ một số đặc điểm của bản thể."
Sở Trĩ Thủy nghi ngờ: "Nhưng tôi hay thấy sếp Miêu dùng thân mèo đi quanh cục mà?" Vẻ mặt của Kim Du rất vi diệu, cô ấy cứng họng, muốn nói lại thôi: "Lời nói của sếp
Miêu... cũng không phải là không thể hiểu được. Mọi người thường không hiểu được suy nghĩ của anh ta."
"Không hiểu được suy nghĩ của anh ta?" "Nói tóm lại, để lộ bản thể chẳng khác nào mặc áo trái." Kim Du xoắn xuýt nói: "Có thể làm vậy nhưng quả thật không hay đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.