Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 131:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Sau khi nghe xong, Sở Trĩ Thủy biết mình không thể tìm được con yêu nào khác làm việc này, để yếu mặc áo trái cũng không hay lắm, vì vậy cô chỉ có thể tìm tới chỗ sếp Miêu.
Trong phòng làm việc, Miêu Lịch tìm một góc không người để khôi phục bản thể, con mèo mun miễn cưỡng đứng trước máy quay, hậm hực cũng không ích gì, mặt tỏa ra đây oán khí, ngay cả lỗ tai cũng rung lên vì chán nản, cái đuôi cũng không yên, quơ qua quơ lại. Đúng là anh ta thường làm một số việc khác người trong cục, nhưng chưa từng nghĩ đến phải trả cái giá đắt như hôm nay, bị bắt phải livestream bán hàng.
Tân Vân Mậu vốn chẳng ưa gì việc đối phương dùng thân mèo để lừa người, nên không nhịn được mà cười trên sự đau khổ của người khác: "Vừa hay có thể sửa tật xấu của anh, hóa người nhiêu năm vậy rồi mà còn muốn dùng bản thể, đúng là có gì đó sai sai."
Con mèo mun tức giận trừng mắt nhìn anh, nhưng giờ anh ta không nói được, ngay cả việc trả lời cũng không làm được.
"Sếp Miêu, phiên anh đứng bên cạnh bôi kem dưỡng da đâu, chúng ta chụp chung một bức hình được không?" Trần Chân Tuệ nhìn con mèo mun chân tay cũng luống cuống, người thanh niên có vẻ mặt thâm thúy vừa rồi và con mèo trước mặt làm người ta khó có thể liên tưởng được là cùng một người.
Con mèo mun lười biếng không muốn cử động, trông có vẻ không hề muốn buôn với chả bán gì cả, cái đuôi xù của nó cũng chẳng thèm đung đưa.
Sở Trĩ Thủy: "Sếp Miêu, tuần sau nhà ăn sẽ không có cá."
"Meo!"
Con mèo mun kháng nghị, sau đó đứng lên, làm bộ phối hợp chụp ảnh.
Sự tồn tại của con mèo chỉ thu gọn lại bằng những tiếng meo meo.
Con mèo mun là linh vật trong phòng livestream, nhất thời phối hợp với Trần Châu Tuệ, chụp mấy bức ảnh quảng cáo sản phẩm. Một giờ nhanh chóng trôi qua, lúc này anh ta lập tức chạy biến đi như một làn khói, nói cái gì mà không muốn ở lại bộ phận phát triển kinh tế thêm nữa. Gần đây, anh ta cũng không muốn để người khác nhìn thấy bản thể của mình, bản thân biến thành mèo để đối phó với những con vật khác thì rất vui, nhưng bị buộc biến thành mèo để bán hàng, làm trò vui trong phòng livestream thì không vui chút nào.
Sở Trĩ Thủy nhìn bóng lưng con mèo mun cũng không đuổi theo, đứng ở cửa ra vào của bộ phận phát triển kinh tế, nhắc nhở: "Một tuần hai lần."
"Meo! Meo!"
Sở Trĩ Thủy nghe không hiểu ngôn ngữ của loài mèo, vì vậy cô tạm thời vui vẻ đồng ý với sếp Miêu.
Livestream có mèo tham gia, thông tin sản phẩm do Trần Châu Tuệ tạo ra, tiếp theo chỉ còn lại vấn đề mấu chốt nhất là khâu sản xuất.
Sở Trĩ Thủy gặp ông chủ Bành ở thành phố Ngân Hải, lúc đâu cô học hỏi được nhiều kinh nghiệm trồng nhân sâm từ ông, còn thiết lập được quan hệ hợp tác lâu dài với đối phương, nói với đối phương sau khi trở về Hoài Giang sẽ gửi thông tin nhân sâm cho ông. Ánh nắng chói chang, tiết trời dân oi bức, bầu trời trong xanh như một tấm gương pha lê.
Sở Trĩ Thủy định đến khu rừng để kiểm tra việc trồng nhân sâm, vừa đứng dậy cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, cô cảm thấy có người ở sau lưng, vừa quay đâu lại thì vừa vặn thấy Tân Vân Mậu đang đi theo cô.
Anh mặc áo tay ngắn màu sáng, lẳng lặng liếc nhìn cô, hình như không biết nên nói gì, khẽ quay đầu lại, nhìn trộm cô.
"Tôi đến chỗ ông Bạch, anh có muốn đi cùng không?" Sở Trĩ Thủy cười nói: "Nhắc tới mới nhớ lâu rồi không lái xe ra cửa."
Kể từ khi công việc ở vườn chè kết thúc, thời gian họ lái xe ra ngoài cũng không nhiều.
Tân Vân Mậu lúc đâu hơi không được tự nhiên, nhưng sau thấy cô chủ động mời, anh nhẹ nhàng nói: "Đi."
Nơi ông Bạch trồng sâm nằm trong khu rừng cách vườn chè không xa, từ trên cao có thể nhìn thấy nhưng cây chè xanh mướt. Cảnh vật nơi đây yên tĩnh, nguyên sơ, chưa có nhân công quản lý quy hoạch, là một môi trường sinh trưởng thích hợp của sâm rừng.
Đây không phải nơi trồng nhân sâm vườn mà là nơi ông Bạch trồng nhân sâm núi, còn có một số sâm dại mà ông ta cấy ghép.
Khu rừng yên tĩnh, xanh um.
Sở Trĩ Thủy đứng dưới bóng cây, cũng không dám giẫm linh tinh, sợ làm hỏng thứ gì đó, nghe ông Bạch giới thiệu xong thì nghi ngờ hỏi: "Nếu chuyển nhân sâm hoang dã từ nơi khác đến, sâm này có thể trở thành sâm cấy trong rừng không?"
Cô học được nhiều kiến thức từ ông Bành, có một số người sẽ chuyển sâm rừng về núi để tiếp tục trồng trọt, khiến cho sản phẩm có hình thức đẹp hơn, bán được giá
cao hơn, tuy nhiên loại sâm này vẫn thua kém loại sâm rừng thuần tự nhiên. "Nhân sâm chỗ mình trồng sao có thể gọi là sâm cấy trong rừng được?" Ông Bạch tỏ ra thông thạo, phản bác lại: "Con người các người chọn nơi trồng nhân sâm thì gọi nó là sẫm cấy trong rừng, sâm chúng tôi đâu được chọn, đó là chúng tôi chấp nhận thế thôi!"
Sở Trĩ Thủy dịu dàng nói: "Cách con người và ông đánh giá về nhân sâm không giống nhau..."
Trong phòng làm việc, Miêu Lịch tìm một góc không người để khôi phục bản thể, con mèo mun miễn cưỡng đứng trước máy quay, hậm hực cũng không ích gì, mặt tỏa ra đây oán khí, ngay cả lỗ tai cũng rung lên vì chán nản, cái đuôi cũng không yên, quơ qua quơ lại. Đúng là anh ta thường làm một số việc khác người trong cục, nhưng chưa từng nghĩ đến phải trả cái giá đắt như hôm nay, bị bắt phải livestream bán hàng.
Tân Vân Mậu vốn chẳng ưa gì việc đối phương dùng thân mèo để lừa người, nên không nhịn được mà cười trên sự đau khổ của người khác: "Vừa hay có thể sửa tật xấu của anh, hóa người nhiêu năm vậy rồi mà còn muốn dùng bản thể, đúng là có gì đó sai sai."
Con mèo mun tức giận trừng mắt nhìn anh, nhưng giờ anh ta không nói được, ngay cả việc trả lời cũng không làm được.
"Sếp Miêu, phiên anh đứng bên cạnh bôi kem dưỡng da đâu, chúng ta chụp chung một bức hình được không?" Trần Chân Tuệ nhìn con mèo mun chân tay cũng luống cuống, người thanh niên có vẻ mặt thâm thúy vừa rồi và con mèo trước mặt làm người ta khó có thể liên tưởng được là cùng một người.
Con mèo mun lười biếng không muốn cử động, trông có vẻ không hề muốn buôn với chả bán gì cả, cái đuôi xù của nó cũng chẳng thèm đung đưa.
Sở Trĩ Thủy: "Sếp Miêu, tuần sau nhà ăn sẽ không có cá."
"Meo!"
Con mèo mun kháng nghị, sau đó đứng lên, làm bộ phối hợp chụp ảnh.
Sự tồn tại của con mèo chỉ thu gọn lại bằng những tiếng meo meo.
Con mèo mun là linh vật trong phòng livestream, nhất thời phối hợp với Trần Châu Tuệ, chụp mấy bức ảnh quảng cáo sản phẩm. Một giờ nhanh chóng trôi qua, lúc này anh ta lập tức chạy biến đi như một làn khói, nói cái gì mà không muốn ở lại bộ phận phát triển kinh tế thêm nữa. Gần đây, anh ta cũng không muốn để người khác nhìn thấy bản thể của mình, bản thân biến thành mèo để đối phó với những con vật khác thì rất vui, nhưng bị buộc biến thành mèo để bán hàng, làm trò vui trong phòng livestream thì không vui chút nào.
Sở Trĩ Thủy nhìn bóng lưng con mèo mun cũng không đuổi theo, đứng ở cửa ra vào của bộ phận phát triển kinh tế, nhắc nhở: "Một tuần hai lần."
"Meo! Meo!"
Sở Trĩ Thủy nghe không hiểu ngôn ngữ của loài mèo, vì vậy cô tạm thời vui vẻ đồng ý với sếp Miêu.
Livestream có mèo tham gia, thông tin sản phẩm do Trần Châu Tuệ tạo ra, tiếp theo chỉ còn lại vấn đề mấu chốt nhất là khâu sản xuất.
Sở Trĩ Thủy gặp ông chủ Bành ở thành phố Ngân Hải, lúc đâu cô học hỏi được nhiều kinh nghiệm trồng nhân sâm từ ông, còn thiết lập được quan hệ hợp tác lâu dài với đối phương, nói với đối phương sau khi trở về Hoài Giang sẽ gửi thông tin nhân sâm cho ông. Ánh nắng chói chang, tiết trời dân oi bức, bầu trời trong xanh như một tấm gương pha lê.
Sở Trĩ Thủy định đến khu rừng để kiểm tra việc trồng nhân sâm, vừa đứng dậy cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, cô cảm thấy có người ở sau lưng, vừa quay đâu lại thì vừa vặn thấy Tân Vân Mậu đang đi theo cô.
Anh mặc áo tay ngắn màu sáng, lẳng lặng liếc nhìn cô, hình như không biết nên nói gì, khẽ quay đầu lại, nhìn trộm cô.
"Tôi đến chỗ ông Bạch, anh có muốn đi cùng không?" Sở Trĩ Thủy cười nói: "Nhắc tới mới nhớ lâu rồi không lái xe ra cửa."
Kể từ khi công việc ở vườn chè kết thúc, thời gian họ lái xe ra ngoài cũng không nhiều.
Tân Vân Mậu lúc đâu hơi không được tự nhiên, nhưng sau thấy cô chủ động mời, anh nhẹ nhàng nói: "Đi."
Nơi ông Bạch trồng sâm nằm trong khu rừng cách vườn chè không xa, từ trên cao có thể nhìn thấy nhưng cây chè xanh mướt. Cảnh vật nơi đây yên tĩnh, nguyên sơ, chưa có nhân công quản lý quy hoạch, là một môi trường sinh trưởng thích hợp của sâm rừng.
Đây không phải nơi trồng nhân sâm vườn mà là nơi ông Bạch trồng nhân sâm núi, còn có một số sâm dại mà ông ta cấy ghép.
Khu rừng yên tĩnh, xanh um.
Sở Trĩ Thủy đứng dưới bóng cây, cũng không dám giẫm linh tinh, sợ làm hỏng thứ gì đó, nghe ông Bạch giới thiệu xong thì nghi ngờ hỏi: "Nếu chuyển nhân sâm hoang dã từ nơi khác đến, sâm này có thể trở thành sâm cấy trong rừng không?"
Cô học được nhiều kiến thức từ ông Bành, có một số người sẽ chuyển sâm rừng về núi để tiếp tục trồng trọt, khiến cho sản phẩm có hình thức đẹp hơn, bán được giá
cao hơn, tuy nhiên loại sâm này vẫn thua kém loại sâm rừng thuần tự nhiên. "Nhân sâm chỗ mình trồng sao có thể gọi là sâm cấy trong rừng được?" Ông Bạch tỏ ra thông thạo, phản bác lại: "Con người các người chọn nơi trồng nhân sâm thì gọi nó là sẫm cấy trong rừng, sâm chúng tôi đâu được chọn, đó là chúng tôi chấp nhận thế thôi!"
Sở Trĩ Thủy dịu dàng nói: "Cách con người và ông đánh giá về nhân sâm không giống nhau..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.