Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 132:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
"Con người thì biết gì về nhân sâm! Chỉ có nhân sâm mới hiểu nhân sâm!" Ông Bạch không phục nói: "Hơn nữa sâm tôi trồng cũng không phải sâm núi, gọi là sâm dại mới đúng, phương pháp trồng trọt cũng không giống với con người." "Được rồi, tôi không tranh luận với ông, về mặt chủng loại lời tôi nói không có sức thuyết phục." Sở Trĩ Thủy tê tái nói: "Ông hiểu, ông hiểu nhất." Cô không nên nói về nhân sâm với yêu nhân sâm, đối phương không hề có ý tiếp nhận tiêu chuẩn thị trường của con người.
Sở Trĩ Thủy tò mò: "Vậy sản lượng hiện tại của chúng ta là bao nhiêu? Mất bao lâu nhân sâm mới phát triển, nếu muốn bán một đợt sâm rừng trước, có phải chúng ta phải đợi mấy năm không?"
"Nếu như để chúng phát triển bình thường thì là vậy." Ông Bạch liếc nhìn Tân Vân Mậu phía sau Sở Trĩ Thủy, sau đó nháy mắt một cái, nhỏ giọng nói: "Nhưng nếu có yêu khí của thần quân, giống như vườn chè lúc trước, rất nhanh có thể vào vụ thu hoạch."
Tân Vân Mậu là yêu thực vật, yêu khí của anh rất có ích với thực vật, nó không chỉ kích thích hạt giống trong đất nảy mầm sau một đêm mà còn có thể tưới tắm cho lá trà xanh, nuôi dưỡng yêu quái.
Chu kỳ sinh trưởng của nhân sâm khá lâu, cần một lượng yêu khí lớn, nhân sâm được tưới sẽ không nhiễm yêu khí, không có tác dụng nuôi dưỡng yêu quái, nhưng có thể nhanh chóng phát triển thành sản phẩm có đủ tiêu chuẩn và điều kiện để xuất hiện trên thị trường của loài người.
Đương nhiên, ông Bạch trong lòng cũng có tính toán, tuy rằng nhân sâm ông ta trồng không thể nuôi dưỡng yêu quái, nhưng ông ta cũng là yêu nhân sâm ngày nào cũng ở trong rừng, vẫn có thể hấp thụ một chút yêu khí của đại yêu.
Sở Trĩ Thủy nghe xong thì ngẩn người, quay lại nhìn Tân Vân Mậu, phát hiện anh cũng đang nhìn trộm mình, cô lại quay ra nhìn ông Bạch, nói: "Được rồi, tôi đã biết.
Ông Bạch không chờ không nổi nữa rồi, chỉ muốn mau mau được hấp thụ yêu khí, vì vậy biểu hiện cũng cực kỳ tích cực, vội nói: "Vậy chúng ta đi ngay đi..."
"Không cần, ông cứ làm xong bên này đi, sau đó chúng ta đến chỗ sâm vườn xem một chút."
Ông Bạch nghe vậy thì chết lặng, ông ta sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng, không hiểu Tân Vân Mậu đã đến rồi, sao không tưới luôn đi còn bỏ gần cầu xa đến chỗ sâm vườn làm gì.
Nhưng mà Sở Trĩ Thủy đã nói vậy, ông Bạch cũng không hỏi gì thêm, nói: "Được, vậy tôi đi sắp xếp bên này, sau đó sẽ xuống ngay."
Sau khi ông Bạch rời đi, Sở Trĩ Thủy mới lật lại đê tài vừa rồi, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi dạo một vòng quanh rừng đi, hình như nãy tôi nhìn thấy nấm."
Tân Vân Mậu đứng yên không nhúc nhích.
Sở Trĩ Thủy không nghe thấy động tĩnh phía sau, cô nghi ngờ quay đâu lại thì thấy anh đang đứng trong bóng râm, nhìn như một cái cây thẳng tắp. Mặt trời mùa hè chiếu xuyên qua những tán lá rậm rạp, đổ bóng đen lên chiếc áo
ngắn tay màu lam nhạt và làn da trắng lạnh của anh, một cơn gió thổi qua, ánh sáng nhập nhòe, nhẹ nhàng đung đưa. "Sao không nhờ tôi giúp?" Tân Vân Mậu không nhấc chân, vẻ mặt hơi ảm đạm, bỗng nhiên thấy trong ngực khó chịu, cụp mắt nói: "Trước kia cô còn để tôi đi tưới vườn chè, bây giờ thà tìm con mèo kia chứ không tìm tôi."
Gân đây, anh vẫn luôn quan sát cô, nhưng phát hiện cô rất ít khi tìm anh, nếu như hôm anh không ra cửa cùng cô, có lẽ cô cũng không gọi đến anh. nay
Yên nhân sâm cũng đề nghị anh tưới yêu khí, nhưng cô cứ coi như không, không tiếp tục câu chuyện.
Anh còn nhớ lúc cô dụ dỗ anh tưới vườn chè, anh thật sự không hiểu chuyện gì xảy ra, trong lòng tự nhiên thấy hụt hẫng vô cùng.
"Nhưng thật ra anh đâu cần làm những việc này." Sở Trĩ Thủy khổ sở nói: "Dù là vườn chè hay chuyện khác, với cả anh cũng không cần tiên."
Hiện tại cô đã biết thân phận của anh, thật ra anh không cần làm việc, trước đây đông ý giúp cô cũng coi là tốt bụng. Anh đồng ý tưới vườn chè, nhưng giờ bảo anh tưới thêm nhân sâm thì hơi quá đáng.
Tân Vân Mậu ngước mắt lên hỏi ngược lại: "Nhưng cô không cần sao?"
Sở Trĩ Thủy im lặng một lúc, sau đó thở dài, nghiêm túc nói: "Tôi cần những thứ này vì công việc, nhưng việc này không được thì làm việc khác, không có nghĩa là tôi vì tiên trong cục mà bán mạng, làm việc đến tối muộn vẫn chưa xong."
"Anh hẳn cũng biết lá chè này được bán cho Ngân Hải, nhưng cục trưởng Diệp và những người khác đối xử với anh..." Sở Trĩ Thủy dừng lại, cô không muốn tiếp tục vạch rõ, uyển chuyển nói: "Về sau mới khá hơn chút." Cô không lập tức nhờ Tân Vân Mậu tưới nhân sâm là vì nghĩ đến thái độ của cục trưởng Diệp và những con yêu khác. Sau khi nhìn thấy sự cảnh giác của họ đối với trúc tử yêu, cô nghĩ Tấn Vân Mậu không cần phải ra tay giúp đỡ.
Tân Vân Mậu không ngờ cô sẽ nói vậy, sửng sốt đáp: "Thì ra cô biết."
Anh còn tưởng cô bài xích mình, bằng cách nào đó không dính lấy anh nữa.
Sở Trĩ Thủy kiên nhẫn nói: "Tiên bộ phận phát triển kinh tế kiếm được là để chia cho tất cả nhân viên, có lẽ trong đó sẽ có những con yêu hiểu lâm anh. Nếu như anh không muốn làm thì có thể đợi ở văn phòng phơi nắng ngủ trưa, không cần ép buộc bản thân, quan trọng là anh nghĩ thế nào?"
Sở Trĩ Thủy tò mò: "Vậy sản lượng hiện tại của chúng ta là bao nhiêu? Mất bao lâu nhân sâm mới phát triển, nếu muốn bán một đợt sâm rừng trước, có phải chúng ta phải đợi mấy năm không?"
"Nếu như để chúng phát triển bình thường thì là vậy." Ông Bạch liếc nhìn Tân Vân Mậu phía sau Sở Trĩ Thủy, sau đó nháy mắt một cái, nhỏ giọng nói: "Nhưng nếu có yêu khí của thần quân, giống như vườn chè lúc trước, rất nhanh có thể vào vụ thu hoạch."
Tân Vân Mậu là yêu thực vật, yêu khí của anh rất có ích với thực vật, nó không chỉ kích thích hạt giống trong đất nảy mầm sau một đêm mà còn có thể tưới tắm cho lá trà xanh, nuôi dưỡng yêu quái.
Chu kỳ sinh trưởng của nhân sâm khá lâu, cần một lượng yêu khí lớn, nhân sâm được tưới sẽ không nhiễm yêu khí, không có tác dụng nuôi dưỡng yêu quái, nhưng có thể nhanh chóng phát triển thành sản phẩm có đủ tiêu chuẩn và điều kiện để xuất hiện trên thị trường của loài người.
Đương nhiên, ông Bạch trong lòng cũng có tính toán, tuy rằng nhân sâm ông ta trồng không thể nuôi dưỡng yêu quái, nhưng ông ta cũng là yêu nhân sâm ngày nào cũng ở trong rừng, vẫn có thể hấp thụ một chút yêu khí của đại yêu.
Sở Trĩ Thủy nghe xong thì ngẩn người, quay lại nhìn Tân Vân Mậu, phát hiện anh cũng đang nhìn trộm mình, cô lại quay ra nhìn ông Bạch, nói: "Được rồi, tôi đã biết.
Ông Bạch không chờ không nổi nữa rồi, chỉ muốn mau mau được hấp thụ yêu khí, vì vậy biểu hiện cũng cực kỳ tích cực, vội nói: "Vậy chúng ta đi ngay đi..."
"Không cần, ông cứ làm xong bên này đi, sau đó chúng ta đến chỗ sâm vườn xem một chút."
Ông Bạch nghe vậy thì chết lặng, ông ta sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng, không hiểu Tân Vân Mậu đã đến rồi, sao không tưới luôn đi còn bỏ gần cầu xa đến chỗ sâm vườn làm gì.
Nhưng mà Sở Trĩ Thủy đã nói vậy, ông Bạch cũng không hỏi gì thêm, nói: "Được, vậy tôi đi sắp xếp bên này, sau đó sẽ xuống ngay."
Sau khi ông Bạch rời đi, Sở Trĩ Thủy mới lật lại đê tài vừa rồi, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi dạo một vòng quanh rừng đi, hình như nãy tôi nhìn thấy nấm."
Tân Vân Mậu đứng yên không nhúc nhích.
Sở Trĩ Thủy không nghe thấy động tĩnh phía sau, cô nghi ngờ quay đâu lại thì thấy anh đang đứng trong bóng râm, nhìn như một cái cây thẳng tắp. Mặt trời mùa hè chiếu xuyên qua những tán lá rậm rạp, đổ bóng đen lên chiếc áo
ngắn tay màu lam nhạt và làn da trắng lạnh của anh, một cơn gió thổi qua, ánh sáng nhập nhòe, nhẹ nhàng đung đưa. "Sao không nhờ tôi giúp?" Tân Vân Mậu không nhấc chân, vẻ mặt hơi ảm đạm, bỗng nhiên thấy trong ngực khó chịu, cụp mắt nói: "Trước kia cô còn để tôi đi tưới vườn chè, bây giờ thà tìm con mèo kia chứ không tìm tôi."
Gân đây, anh vẫn luôn quan sát cô, nhưng phát hiện cô rất ít khi tìm anh, nếu như hôm anh không ra cửa cùng cô, có lẽ cô cũng không gọi đến anh. nay
Yên nhân sâm cũng đề nghị anh tưới yêu khí, nhưng cô cứ coi như không, không tiếp tục câu chuyện.
Anh còn nhớ lúc cô dụ dỗ anh tưới vườn chè, anh thật sự không hiểu chuyện gì xảy ra, trong lòng tự nhiên thấy hụt hẫng vô cùng.
"Nhưng thật ra anh đâu cần làm những việc này." Sở Trĩ Thủy khổ sở nói: "Dù là vườn chè hay chuyện khác, với cả anh cũng không cần tiên."
Hiện tại cô đã biết thân phận của anh, thật ra anh không cần làm việc, trước đây đông ý giúp cô cũng coi là tốt bụng. Anh đồng ý tưới vườn chè, nhưng giờ bảo anh tưới thêm nhân sâm thì hơi quá đáng.
Tân Vân Mậu ngước mắt lên hỏi ngược lại: "Nhưng cô không cần sao?"
Sở Trĩ Thủy im lặng một lúc, sau đó thở dài, nghiêm túc nói: "Tôi cần những thứ này vì công việc, nhưng việc này không được thì làm việc khác, không có nghĩa là tôi vì tiên trong cục mà bán mạng, làm việc đến tối muộn vẫn chưa xong."
"Anh hẳn cũng biết lá chè này được bán cho Ngân Hải, nhưng cục trưởng Diệp và những người khác đối xử với anh..." Sở Trĩ Thủy dừng lại, cô không muốn tiếp tục vạch rõ, uyển chuyển nói: "Về sau mới khá hơn chút." Cô không lập tức nhờ Tân Vân Mậu tưới nhân sâm là vì nghĩ đến thái độ của cục trưởng Diệp và những con yêu khác. Sau khi nhìn thấy sự cảnh giác của họ đối với trúc tử yêu, cô nghĩ Tấn Vân Mậu không cần phải ra tay giúp đỡ.
Tân Vân Mậu không ngờ cô sẽ nói vậy, sửng sốt đáp: "Thì ra cô biết."
Anh còn tưởng cô bài xích mình, bằng cách nào đó không dính lấy anh nữa.
Sở Trĩ Thủy kiên nhẫn nói: "Tiên bộ phận phát triển kinh tế kiếm được là để chia cho tất cả nhân viên, có lẽ trong đó sẽ có những con yêu hiểu lâm anh. Nếu như anh không muốn làm thì có thể đợi ở văn phòng phơi nắng ngủ trưa, không cần ép buộc bản thân, quan trọng là anh nghĩ thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.