Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 133:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Không thể vì cô muốn kiếm tiền cho cục mà kéo anh đi cùng, cảm giác kia vô cùng kỳ quái.
Cho dù nhân sâm không thể thu về lợi nhuận ngay lập tức, cô cũng có thể nghĩ ra cách khác, xen lẫn tình cảm vào công việc sẽ làm mọi thứ rối lên, mà cô cũng không thoải mái, ít nhất cô không thể lợi dụng đối phương được.
"Vậy nếu tôi nói không cần, anh có còn bằng lòng làm những thứ này không?" Đôi mắt cô trong veo, sáng ngời trong rừng cây, nhìn về phía Tân Vân Mậu: "Tôi hy vọng không phải tôi ép anh làm, tôi cũng muốn biết anh muốn làm cái gì."
Khi Tân Vân Mậu bắt gặp ánh mắt thẳng thắn vô tư của cô, anh thoáng chút thật thần. Anh lặng lẽ tránh ánh mắt của cô, như thể không dám nhìn thẳng vào cô thật lâu, trong lòng tự hỏi.
Một lúc lâu sau, anh quay lại, thấp giọng nói: "Vốn dĩ ban đầu tôi không quan tâm họ nghĩ gì, cũng không định làm gì để họ thay đổi cái nhìn về tôi. Nhưng nếu cô hỏi tôi có bằng lòng không thì hơi khó trả lời."
"Tôi muốn giúp cô làm chút chuyện, hoặc cùng cô làm điều gì đó, giống như con cá, con mèo kia, vậy là bằng lòng chăng?" Tân Vẫn Mậu hỏi một cách không chắc chắn, liếc nhìn cô một cái, yết hầu khẽ di chuyển, như có chút xấu hổ, lại có chút bực bội, lâm bẩm: "Giống như bây giờ cô không phải tín đồ của tôi vậy."
Sau khi nghe anh ưỡn ẹo trả lời, Sở Trĩ Thủy kinh ngạc nói: "Chuyện này quan trọng với anh vậy sao?"
"Dĩ nhiên là rất quan trọng, lúc nào cô cũng không tìm tôi để ước, giống như không cần tôi vậy."
Lời này nghe có vẻ đây ấm ức, bất bình. Bởi vì cô không nghĩ ra nguyện vọng gì, mãi không hoàn thành nghi thức với anh, cho nên anh tìm mọi cách để cô ước nguyện, nóng lòng muốn chứng minh bản thân, chỉ có thể dựa vào cách này để chắn chắc mối liên kết giữa hai người không bị đứt đoạn. Miêu, thỉnh thoảng lại nói những lời chua ngoa, giống như một đứa trẻ muốn thu hút sự chú ý. Tân Vân Mậu không dám nhìn cô, sau khi nói những lời này, anh có vẻ hơi xấu hổ. Sở Trĩ Thủy đột nhiên cảm thấy không biết nên làm gì với anh, cô thấy Hoài Giang Lúc này tròng mắt Tân Vân Mậu mới hơi sáng lên, rõ ràng là anh rất vui. "Đi thôi." Tân Vân Mậu làm xong việc, nhắc nhở: "Đến giờ ăn rồi."
Sở Trĩ Thủy thấy anh lén nhìn cô, bộ dạng vô cùng thận trọng, trong lòng không khỏi xúc động, trái tim dâng lên một cái giác khó tả. Có lẽ đối với thần mà nói, anh cũng không có khái niệm bạn bè, người thân, người có kết nối chặt chẽ nhất chính là những người gọi là tín đô.
So với lời nhận xét về bề ngoài tự cao tự đại của anh, thì điều thực sự tiết lộ phía sau là anh muốn cô cần anh. Anh không muốn bị gạt sang một bên, luôn tìm cách gây rắc rối với Kim Du và sếp đâu hè thật nóng, ngay cả khuôn mặt cũng hơi nóng lên, vội vàng nói: "Được rồi được rồi, cần cần, thần quân mau tưới nhân sâm giúp tôi đi."
Sở Trĩ Thủy chú ý tới vẻ mặt của anh, buồn cười nói: "Sau này tôi sẽ thường xuyên tìm thần quân để ước nguyện."
Tân Vân Mậu ngẩn ra, anh dùng ngón tay che đi khóe miệng đang nhếch lên, dè dặt cất giọng: "Ừm."
Vì nhân sâm cần tưới yêu khí nên Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu lại bận rộn trong rừng mất một lúc lâu, bất tri bất giác đã qua mấy giờ đồng hồ.
"Anh đói à?" Sở Trĩ Thủy nghi ngờ hỏi: "Nhưng chẳng phải anh không ăn cơm sao?" Sắc mặt Tân Vân Mậu cổ quái, anh liếc nhìn cô một cái: "Nhưng cô không muốn ăn cơm sao?"
Sở Trĩ Thủy nghe anh nói vậy cũng bắt đâu thấy bụng sôi lên ùng ục, đúng là phải tìm cái gì ăn thôi.
Khi xuống núi, cô nhờ Tân Vân Mậu làm sạch giày cho mình, đối phương hớn hở đông ý, búng ngón tay một cái là đâu vào đấy, còn thuận tay làm sạch ống quần cho cô. Dường như bấy giờ anh rất hăng say với việc thực hiện nguyện vọng, giúp cô những điều nhỏ nhặt cũng đủ khiến anh cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Sở Trĩ Thủy thầm nghĩ mình sau ba tuổi không còn ngây thơ, đáng yêu như vậy nữa, sẽ không vui vui vẻ vẻ tiếp tục giúp mẹ làm việc nhà. Nhưng cô không đành lòng làm anh mất hứng, nên không nói gì nhiều, cứ kệ cho anh phát huy.
Sở Trĩ Thủy dùng điện thoại tìm nhà ăn, thì tìm thấy một quán ăn nhỏ của một hộ gia đình gần đó, định làm một bữa đơn giản. Cô gọi một món chính là rau xanh, một chai nước cho Tân Vân Mậu rồi bắt đầu dùng bữa.
Một lát sau, Tân Vân Mậu thấy cô không động đũa mà nhìn chằm chằm vào đám rau trên đĩa, thì nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Sở Trĩ Thủy nói thẳng: "Tôi không ăn hết, nhưng lại không muốn bỏ phí."
Tân Vân Mậu yên lặng trong chốc lát, sau đó vươn tay cầm đũa, gắp hai gắp rau lên, chậm rãi ăn.
"Anh đói à? Tôi gọi cho anh một phần nhé?"
Tân Vân Mậu lắc đâu, chỉ cúi đâu ăn rau.
Sở Trĩ Thủy kinh ngạc: "Vậy sao anh..."
Tân Vân Mậu ngẩng đâu lên, nhìn cô đây ẩn ý, u oán nói: "Không phải cô đang cầu nguyện tôi ăn đồ thừa của cô đó sao?
Sở Trĩ Thủy mặt đỏ tới mang tai: "Tôi không định ước như vậy! Anh có thể không ǎn!"
Cho dù nhân sâm không thể thu về lợi nhuận ngay lập tức, cô cũng có thể nghĩ ra cách khác, xen lẫn tình cảm vào công việc sẽ làm mọi thứ rối lên, mà cô cũng không thoải mái, ít nhất cô không thể lợi dụng đối phương được.
"Vậy nếu tôi nói không cần, anh có còn bằng lòng làm những thứ này không?" Đôi mắt cô trong veo, sáng ngời trong rừng cây, nhìn về phía Tân Vân Mậu: "Tôi hy vọng không phải tôi ép anh làm, tôi cũng muốn biết anh muốn làm cái gì."
Khi Tân Vân Mậu bắt gặp ánh mắt thẳng thắn vô tư của cô, anh thoáng chút thật thần. Anh lặng lẽ tránh ánh mắt của cô, như thể không dám nhìn thẳng vào cô thật lâu, trong lòng tự hỏi.
Một lúc lâu sau, anh quay lại, thấp giọng nói: "Vốn dĩ ban đầu tôi không quan tâm họ nghĩ gì, cũng không định làm gì để họ thay đổi cái nhìn về tôi. Nhưng nếu cô hỏi tôi có bằng lòng không thì hơi khó trả lời."
"Tôi muốn giúp cô làm chút chuyện, hoặc cùng cô làm điều gì đó, giống như con cá, con mèo kia, vậy là bằng lòng chăng?" Tân Vẫn Mậu hỏi một cách không chắc chắn, liếc nhìn cô một cái, yết hầu khẽ di chuyển, như có chút xấu hổ, lại có chút bực bội, lâm bẩm: "Giống như bây giờ cô không phải tín đồ của tôi vậy."
Sau khi nghe anh ưỡn ẹo trả lời, Sở Trĩ Thủy kinh ngạc nói: "Chuyện này quan trọng với anh vậy sao?"
"Dĩ nhiên là rất quan trọng, lúc nào cô cũng không tìm tôi để ước, giống như không cần tôi vậy."
Lời này nghe có vẻ đây ấm ức, bất bình. Bởi vì cô không nghĩ ra nguyện vọng gì, mãi không hoàn thành nghi thức với anh, cho nên anh tìm mọi cách để cô ước nguyện, nóng lòng muốn chứng minh bản thân, chỉ có thể dựa vào cách này để chắn chắc mối liên kết giữa hai người không bị đứt đoạn. Miêu, thỉnh thoảng lại nói những lời chua ngoa, giống như một đứa trẻ muốn thu hút sự chú ý. Tân Vân Mậu không dám nhìn cô, sau khi nói những lời này, anh có vẻ hơi xấu hổ. Sở Trĩ Thủy đột nhiên cảm thấy không biết nên làm gì với anh, cô thấy Hoài Giang Lúc này tròng mắt Tân Vân Mậu mới hơi sáng lên, rõ ràng là anh rất vui. "Đi thôi." Tân Vân Mậu làm xong việc, nhắc nhở: "Đến giờ ăn rồi."
Sở Trĩ Thủy thấy anh lén nhìn cô, bộ dạng vô cùng thận trọng, trong lòng không khỏi xúc động, trái tim dâng lên một cái giác khó tả. Có lẽ đối với thần mà nói, anh cũng không có khái niệm bạn bè, người thân, người có kết nối chặt chẽ nhất chính là những người gọi là tín đô.
So với lời nhận xét về bề ngoài tự cao tự đại của anh, thì điều thực sự tiết lộ phía sau là anh muốn cô cần anh. Anh không muốn bị gạt sang một bên, luôn tìm cách gây rắc rối với Kim Du và sếp đâu hè thật nóng, ngay cả khuôn mặt cũng hơi nóng lên, vội vàng nói: "Được rồi được rồi, cần cần, thần quân mau tưới nhân sâm giúp tôi đi."
Sở Trĩ Thủy chú ý tới vẻ mặt của anh, buồn cười nói: "Sau này tôi sẽ thường xuyên tìm thần quân để ước nguyện."
Tân Vân Mậu ngẩn ra, anh dùng ngón tay che đi khóe miệng đang nhếch lên, dè dặt cất giọng: "Ừm."
Vì nhân sâm cần tưới yêu khí nên Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu lại bận rộn trong rừng mất một lúc lâu, bất tri bất giác đã qua mấy giờ đồng hồ.
"Anh đói à?" Sở Trĩ Thủy nghi ngờ hỏi: "Nhưng chẳng phải anh không ăn cơm sao?" Sắc mặt Tân Vân Mậu cổ quái, anh liếc nhìn cô một cái: "Nhưng cô không muốn ăn cơm sao?"
Sở Trĩ Thủy nghe anh nói vậy cũng bắt đâu thấy bụng sôi lên ùng ục, đúng là phải tìm cái gì ăn thôi.
Khi xuống núi, cô nhờ Tân Vân Mậu làm sạch giày cho mình, đối phương hớn hở đông ý, búng ngón tay một cái là đâu vào đấy, còn thuận tay làm sạch ống quần cho cô. Dường như bấy giờ anh rất hăng say với việc thực hiện nguyện vọng, giúp cô những điều nhỏ nhặt cũng đủ khiến anh cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Sở Trĩ Thủy thầm nghĩ mình sau ba tuổi không còn ngây thơ, đáng yêu như vậy nữa, sẽ không vui vui vẻ vẻ tiếp tục giúp mẹ làm việc nhà. Nhưng cô không đành lòng làm anh mất hứng, nên không nói gì nhiều, cứ kệ cho anh phát huy.
Sở Trĩ Thủy dùng điện thoại tìm nhà ăn, thì tìm thấy một quán ăn nhỏ của một hộ gia đình gần đó, định làm một bữa đơn giản. Cô gọi một món chính là rau xanh, một chai nước cho Tân Vân Mậu rồi bắt đầu dùng bữa.
Một lát sau, Tân Vân Mậu thấy cô không động đũa mà nhìn chằm chằm vào đám rau trên đĩa, thì nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Sở Trĩ Thủy nói thẳng: "Tôi không ăn hết, nhưng lại không muốn bỏ phí."
Tân Vân Mậu yên lặng trong chốc lát, sau đó vươn tay cầm đũa, gắp hai gắp rau lên, chậm rãi ăn.
"Anh đói à? Tôi gọi cho anh một phần nhé?"
Tân Vân Mậu lắc đâu, chỉ cúi đâu ăn rau.
Sở Trĩ Thủy kinh ngạc: "Vậy sao anh..."
Tân Vân Mậu ngẩng đâu lên, nhìn cô đây ẩn ý, u oán nói: "Không phải cô đang cầu nguyện tôi ăn đồ thừa của cô đó sao?
Sở Trĩ Thủy mặt đỏ tới mang tai: "Tôi không định ước như vậy! Anh có thể không ǎn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.