Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 134:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Một lúc sau, Sở Trĩ Thủy từ bên trong quán ăn đi ra, nhưng độ nóng trên mặt cô vẫn chưa tan đi, đặc biệt là sau khi lên xe nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Tân Vân Mậu, cả người cô đều phun tào vì không thể xoay người đi ra ngoài.
Nếu anh là một người bình thường, cô sẽ nghi ngờ động cơ của anh, một bên nói không thể đáp lại tình cảm của con người, một bên lại luôn làm những động tác nhỏ này. Nếu không phải là trà xanh nam thì còn có thể là cái gì?
Nhưng anh là một yêu trúc với đầu óc trống rỗng, không thể dùng lẽ thường của con người để suy đoán được.
Không, ngay cả yêu quái cũng có thể là trà xanh.
Sở Trĩ Thủy bình tĩnh quan sát anh, một mặt cảm thấy hành vi của anh thật thái quá, thậm chí còn giống như cố ý đưa đẩy, mặt khác lại cảm thấy anh không thể có nhiều kịch bản đến như vậy, không chừng chỉ là tình bạn trong sáng, mà là do nhân loại là cô có lòng dạ đen tối, đem lòng tiểu nhân đi đo dạ quân tử mà thôi.
Bên trong xe, Tân Vân Mậu ngồi ở ghế phụ, nhưng không cảm thấy xe được khởi động. Anh quay đầu sang, phát hiện cô đang nhìn mình chằm chằm, không biết cô đang nhìn cái gì, liên nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy? Cô đang nhìn cái gì?" Sở Trĩ Thủy khẽ cười một tiếng: "À, không có gì đâu, chỉ đang nhìn anh thôi."
Nhìn xem cái đầu rỗng tuếch của anh đang suy nghĩ cái gì.
Đuôi lông mày của Tân Vân Mậu khẽ run lên, hầu kết di chuyển lên xuống, thật sâu nhìn cô một cái, cuối cùng anh lại không nói gì. Anh kiềm chế mà dời tâm mắt, dường như đang nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng chiếc cổ như ngọc đối mặt với cô, nhưng lại vô tình để lộ vành tai đang ửng hồng, bởi vì da của anh rất trắng cho nên càng thêm rõ ràng.
Anh đỏ mặt cái gì hả độ ấm trà!
Thực sự càng nhìn càng giống một con yêu trà xanh giả vờ thuần khiết! Sở Trĩ Thủy càng thêm khó chịu, kiên trì nói: "Trước hết, tôi tuyên bố tôi không có ý định tò mò, nếu anh thật sự không muốn nói thì cũng không sao, nhưng lúc trước tại sao mỗi ngày anh đều nói rằng anh không thể đáp lại tình cảm của con người?"
Mặc dù hiện tại không còn thường xuyên phát bệnh nữa, nhưng khi lần đầu quen biết anh, anh thường xuyên bày ra dáng vẻ băng thanh ngọc khiết, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Khi Tân Vân Mậu nghe câu hỏi, anh quay lại nhìn cô, dường như đang suy tư điều gì.
Sở Trĩ Thủy đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng nói thêm một câu: "Nếu anh định nói mấy câu trả lời thiếu đòn tự luyến, vậy hiện tại không cần phải mở miệng nữa, coi như tôi chưa từng hỏi qua." Cô vừa mới ăn cơm xong nên không muốn động thủ.
“Không chỉ riêng tình cảm của con người.”
Tân Vân Mậu suy nghĩ một lúc, sau đó hiếm khi nghiêm túc trả lời: “Nhân loại và yêu quái không được ở bên nhau.”
Sở Trĩ Thủy sững sờ: "Tại sao?"
Anh thẳng thắn nói: “Nếu đáp lại loại tình cảm này, sẽ sinh ra nhiều chuyện rắc rối.”
Bên trong xe trở nên im lặng, cả hai bên đều không nói gì nữa.
Sau khi Sở Trĩ Thủy nghiêng đâu tự hỏi hồi lâu, cô mới hít sâu một hơi, bắt đâu khởi động xe, cảm khái nói: "Được rồi, chúng ta trở về đi."
Tân Vân Mậu: "Tại sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
“Bởi vì tôi cảm thấy trên người anh có một mùi hương”
Sở Trĩ Thủy nói: “Cho nên tôi muốn xác nhận một chút.”
"Mùi hương gì?"
"Hương trà."
"?"
Tân Vân Mậu tránh đi cô, lén lút ngửi ngửi, nhưng không phát hiện ra mùi hương khác thường. Đương nhiên, anh vốn dĩ không cảm thấy trên người mình có mùi hương, liền lộ ra biểu tình mê man, hết lần này đến lần khác kiểm tra, tật xấu ưa sạch sẽ lại tái phát.
Hiện tại Sở Trĩ Thủy quá lười để suy nghĩ về hành vi của mình, cô hoài nghi anh đang muốn kéo cô xuống, ngang bằng với chỉ số thông minh của anh, sau đó dùng kinh nghiệm dày dặn của mình để đánh bại cô. Chuyện này không thể càng, cứ đơn giản mặc kệ nó, đừng để vướng vào mớ hỗn độn. suy xét kỹ
Chỉ cần không nói rõ ra, thì nó không tồn tại.
Không có mập mờ hay rung động gì cả, tất cả chỉ là tình bạn hữu nghị trong sáng, suy nghĩ lung tung sẽ có vẻ tâm thường, sẽ làm bẩn thần quân chưa nhiễm bụi trần, băng thanh ngọc khiết.
Sở Trĩ Thủy đã xây dựng tốt tâm lý, khôi phục vẻ mặt ngay thẳng, có lúc cô cảm thấy nếu không thì cứ đem tình bạn này đổi thành tình mẫu tử.
Trong cục quan sát, gần đây Miêu Lịch đúng hạn đến bộ phận phát triển kinh tế báo danh, bị bắt phải chấp nhận sử dụng chương trình phát sóng trực tiếp để trả nợ.
Trên thực tế, cảnh sát trưởng mèo đen thường xuyên muốn lấy lý do công việc để từ chối, nhưng sau khi năm lần bảy lượt nhận được giáo dục bằng nụ cười, anh ấy vẫn phải ủ rũ mà cúi đầu. Dù sao thì ngoài miệng Tấn Vân Mậu chỉ biết cười nhạo anh ấy chỉ có ăn mà không chịu làm, nhưng Sở Trĩ Thủy thật sự có khả năng yêu cầu nhà ăn sắp xếp cơm khô (thức ăn cho mèo).
Nếu anh là một người bình thường, cô sẽ nghi ngờ động cơ của anh, một bên nói không thể đáp lại tình cảm của con người, một bên lại luôn làm những động tác nhỏ này. Nếu không phải là trà xanh nam thì còn có thể là cái gì?
Nhưng anh là một yêu trúc với đầu óc trống rỗng, không thể dùng lẽ thường của con người để suy đoán được.
Không, ngay cả yêu quái cũng có thể là trà xanh.
Sở Trĩ Thủy bình tĩnh quan sát anh, một mặt cảm thấy hành vi của anh thật thái quá, thậm chí còn giống như cố ý đưa đẩy, mặt khác lại cảm thấy anh không thể có nhiều kịch bản đến như vậy, không chừng chỉ là tình bạn trong sáng, mà là do nhân loại là cô có lòng dạ đen tối, đem lòng tiểu nhân đi đo dạ quân tử mà thôi.
Bên trong xe, Tân Vân Mậu ngồi ở ghế phụ, nhưng không cảm thấy xe được khởi động. Anh quay đầu sang, phát hiện cô đang nhìn mình chằm chằm, không biết cô đang nhìn cái gì, liên nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy? Cô đang nhìn cái gì?" Sở Trĩ Thủy khẽ cười một tiếng: "À, không có gì đâu, chỉ đang nhìn anh thôi."
Nhìn xem cái đầu rỗng tuếch của anh đang suy nghĩ cái gì.
Đuôi lông mày của Tân Vân Mậu khẽ run lên, hầu kết di chuyển lên xuống, thật sâu nhìn cô một cái, cuối cùng anh lại không nói gì. Anh kiềm chế mà dời tâm mắt, dường như đang nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng chiếc cổ như ngọc đối mặt với cô, nhưng lại vô tình để lộ vành tai đang ửng hồng, bởi vì da của anh rất trắng cho nên càng thêm rõ ràng.
Anh đỏ mặt cái gì hả độ ấm trà!
Thực sự càng nhìn càng giống một con yêu trà xanh giả vờ thuần khiết! Sở Trĩ Thủy càng thêm khó chịu, kiên trì nói: "Trước hết, tôi tuyên bố tôi không có ý định tò mò, nếu anh thật sự không muốn nói thì cũng không sao, nhưng lúc trước tại sao mỗi ngày anh đều nói rằng anh không thể đáp lại tình cảm của con người?"
Mặc dù hiện tại không còn thường xuyên phát bệnh nữa, nhưng khi lần đầu quen biết anh, anh thường xuyên bày ra dáng vẻ băng thanh ngọc khiết, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Khi Tân Vân Mậu nghe câu hỏi, anh quay lại nhìn cô, dường như đang suy tư điều gì.
Sở Trĩ Thủy đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng nói thêm một câu: "Nếu anh định nói mấy câu trả lời thiếu đòn tự luyến, vậy hiện tại không cần phải mở miệng nữa, coi như tôi chưa từng hỏi qua." Cô vừa mới ăn cơm xong nên không muốn động thủ.
“Không chỉ riêng tình cảm của con người.”
Tân Vân Mậu suy nghĩ một lúc, sau đó hiếm khi nghiêm túc trả lời: “Nhân loại và yêu quái không được ở bên nhau.”
Sở Trĩ Thủy sững sờ: "Tại sao?"
Anh thẳng thắn nói: “Nếu đáp lại loại tình cảm này, sẽ sinh ra nhiều chuyện rắc rối.”
Bên trong xe trở nên im lặng, cả hai bên đều không nói gì nữa.
Sau khi Sở Trĩ Thủy nghiêng đâu tự hỏi hồi lâu, cô mới hít sâu một hơi, bắt đâu khởi động xe, cảm khái nói: "Được rồi, chúng ta trở về đi."
Tân Vân Mậu: "Tại sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
“Bởi vì tôi cảm thấy trên người anh có một mùi hương”
Sở Trĩ Thủy nói: “Cho nên tôi muốn xác nhận một chút.”
"Mùi hương gì?"
"Hương trà."
"?"
Tân Vân Mậu tránh đi cô, lén lút ngửi ngửi, nhưng không phát hiện ra mùi hương khác thường. Đương nhiên, anh vốn dĩ không cảm thấy trên người mình có mùi hương, liền lộ ra biểu tình mê man, hết lần này đến lần khác kiểm tra, tật xấu ưa sạch sẽ lại tái phát.
Hiện tại Sở Trĩ Thủy quá lười để suy nghĩ về hành vi của mình, cô hoài nghi anh đang muốn kéo cô xuống, ngang bằng với chỉ số thông minh của anh, sau đó dùng kinh nghiệm dày dặn của mình để đánh bại cô. Chuyện này không thể càng, cứ đơn giản mặc kệ nó, đừng để vướng vào mớ hỗn độn. suy xét kỹ
Chỉ cần không nói rõ ra, thì nó không tồn tại.
Không có mập mờ hay rung động gì cả, tất cả chỉ là tình bạn hữu nghị trong sáng, suy nghĩ lung tung sẽ có vẻ tâm thường, sẽ làm bẩn thần quân chưa nhiễm bụi trần, băng thanh ngọc khiết.
Sở Trĩ Thủy đã xây dựng tốt tâm lý, khôi phục vẻ mặt ngay thẳng, có lúc cô cảm thấy nếu không thì cứ đem tình bạn này đổi thành tình mẫu tử.
Trong cục quan sát, gần đây Miêu Lịch đúng hạn đến bộ phận phát triển kinh tế báo danh, bị bắt phải chấp nhận sử dụng chương trình phát sóng trực tiếp để trả nợ.
Trên thực tế, cảnh sát trưởng mèo đen thường xuyên muốn lấy lý do công việc để từ chối, nhưng sau khi năm lần bảy lượt nhận được giáo dục bằng nụ cười, anh ấy vẫn phải ủ rũ mà cúi đầu. Dù sao thì ngoài miệng Tấn Vân Mậu chỉ biết cười nhạo anh ấy chỉ có ăn mà không chịu làm, nhưng Sở Trĩ Thủy thật sự có khả năng yêu cầu nhà ăn sắp xếp cơm khô (thức ăn cho mèo).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.