Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 144:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Bộ phim tài liệu này rõ ràng đã được phát sóng trên CCTV, đây là đài truyền hình khó vượt qua thử thách nhất! Tân Vân Mậu vô cùng biệt nữu, giống như khinh thường nói ra lời này, rầu rĩ nói: “Thụ phấn, còn có cả... Nói tóm lại rất khó coi!”
Sở Trĩ Thủy nhìn những hình ảnh trên màn ảnh nhỏ, lại nhìn vẻ mặt thay đổi thật thường của Tân Vân Mậu, lúc này cuối cùng cô cũng hiểu được, thì ra trong phim tài liệu có một số hình ảnh đối với anh mà nói không kém gì phim heo.
Trời ạ, thực vật thụ phấn thì có gì là hình ảnh tục / tĩu chứ, vậy chẳng phải kênh nông nghiệp sẽ bị cắt hoàn toàn sao!
Ban đâu Sở Trĩ Thủy còn không có cảm giác gì, thậm chí còn không có tâm trạng nhàn nhã xem phim tài liệu, nhưng bây giờ cô đã hiểu được cảm giác của anh, cũng cảm thấy như đang đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than, chỉ cảm thấy bầu không khí không ổn, đặc biệt một người và một yêu còn ngồi cạnh nhau.
Việc này giống như khi con người đến một rạp chiếu phim tư nhân để xem một bộ phim tình cảm mãnh liệt, hormone nháy mắt bị phá vỡ, không bao lâu sau liên trào ra cảm giác kiều diễm, lưu luyến, ái muội.
Nhưng bọn họ chỉ đang xem phim tài liệu về thực vật thôi! Chuyện này có gì đáng để phát tán tư duy chứ!?
Sự xấu hổ rất dễ lây lan, không thể không nói Tân Vân Mậu đã thành công, anh đã chuyển sự xấu hổ của mình cho cô.
Lúc này da đâu của Sở Trĩ Thủy đã tê dại, chỉ cảm thấy trên người nửa lạnh nửa nóng, liên tục lặp lại mà dày vò cô. Hiện tại cô không thể ngồi yên, đang suy nghĩ có nên lấy cớ đi vệ sinh để phá vỡ bầu không khí thiêu đốt và nan giải này hay không, ít nhất không cần xem phim heo thực vật cùng với anh.
Cô không dám nhìn thẳng vào Tân Vân Mậu, gương mặt vừa bối rối vừa nóng bừng, còn có chút miệng khô khát nước, khô khan khuyên bảo: "Nếu thật sự không được thì anh nhắm mắt lại đi."
Cô cũng không thể yêu cầu tiếp viên hàng không tắt video đi, những người khác sẽ nghĩ rằng bọn họ đang có chuyện xấu gì đó.
Hiện tại cô đang dựa sát vào Tân Vân Mậu, chỉ cảm thấy nửa người nóng như lửa đốt, hiện tại không còn cảm nhận được nhiệt độ cao của anh, chủ yếu là bởi vì nhiệt độ của hai người đều cao.
Ngay khi ý nghĩ suy nghĩ kỳ lạ phát tán ra, các loại giác quan đều trở nên nhạy bén, không chỉ có sự trao đổi nhiệt độ cơ thể, thậm chí còn có thể ngửi được mùi hương nhẹ nhàng của anh. Sau cơn mưa, rừng trúc trở nên tươi mát, nhàn nhạt tản ra, phá tan sự nặng nề trong cabin, cố ý vô tình mà đem cô vờn quanh, đâm thẳng vào đâu óc hỗn loạn của cô.
Hậu kết Tân Vân Mậu khẽ nhúc nhích, đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó, ánh mắt thâm trầm biến đen, giọng nói khàn khàn chỉ trích: "Lần trước ở nhà khách lúc nửa đêm cô cũng cho tôi xem cái này."
Lần trước bọn họ ở khách sạn của cục quan sát Ngân Hải, lúc ấy cô cũng cho anh xem một bộ phim tài liệu về thực vật, có điều khi đó anh không hề có phản ứng nào. Sở Trĩ Thủy buồn bực lại xấu hổ nói: "Đừng dùng ánh mắt nhìn biến thái để nhìn tôi!"
Trên màn hình phía trước vẫn đang chiếu bộ phim tài liệu, khiến phản ứng hóa học giữa hai bên ngày càng trở nên gay gắt.
Sở Trĩ Thủy chưa bao giờ cảm thấy dằn vặt như vậy trên máy bay, chỉ hận trên ghế không có thiết bị phóng, trực tiếp phóng cô ra khỏi khoang còn hơn.
Mệt mỏi quá, hủy diệt đi.
Nhưng bên cạnh vẫn còn có cây trúc yêu đang nhìn chằm chằm vào cô, ngay cả cơ hội tự hủy diệt cũng không tìm được. Cô cố tỏ ra bình tĩnh, cố gắng phá vỡ cục diện lo lắng bế tắc, giả vờ hiền lành tử tế, hướng dẫn từng bước: "Đây là sự khác biệt văn hóa giữa các loài, anh thật sự đã hiểu lầm rồi, bây giờ đã là thế kỷ 21, đừng giống như đồ cổ nữa, nói về tình d*c liên thay đổi sắc mặt"
Giáo dục kiến thức tâm sinh lý đúng đắn sắp xảy ra, các loại tác phẩm điện ảnh đều bị xóa điên cuồng, là do một số người trong nước quá mức nhạy cảm, trong đó bao gồm yêu thực vật nào đó.
Hơn nữa trong phim liệu không có cây trúc, đáng ra không liên quan gì đến anh, giống như chim và cá, một con trên trời một con dưới nước, ném tám sào cũng không đến.
Tân Vân Mậu cau mày: "Tôi là đô cổ?"
“Không phải sao?”
Sở Trĩ Thủy dịu dàng nói: “Năm nay ngài đã có bao nhiêu niên kỷ rồi?”
Trước đó Tân Vân Mậu bị phim tài liệu thực vật đánh thẳng vào, bây giờ lại chịu thêm công kích tuổi tác, liên lộ ra vẻ mặt bàng hoàng, sâu sắc hoài nghi là do đã lâu anh không rời khỏi Hoài Giang, thực sự đã không theo kịp thời đại mới.
Sở Trĩ Thủy thấy anh đã yên tĩnh, đối phương lộ ra vẻ mặt phiên muộn, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, biết rằng chuyện này đã qua.
Hiện tại cô lại lo lắng trên đường trở về, liệu lúc đó có tiếp tục chiếu phim tài liệu nữa hay không và cô sẽ lại phải trải qua điều tương tự lần nữa.
Máy bay đã hạ cánh an toàn xuống sân bay Đan Sơn.
Sân bay Đan Sơn không phồn hoa bằng Ngân Hải, là một thành phố không nổi tiếng trên bản đô quốc gia, cơ sở vật chất trong sân bay cũng có vẻ lạc hậu. Tuy nhiễn, Đan Sơn có phong cảnh thiên nhiên đô sộ, vào mùa du lịch cao điểm, khách du lịch dày đặc, cảnh sắc quanh năm cũng có những nét đặc trưng riêng.
Sở Trĩ Thủy nhìn những hình ảnh trên màn ảnh nhỏ, lại nhìn vẻ mặt thay đổi thật thường của Tân Vân Mậu, lúc này cuối cùng cô cũng hiểu được, thì ra trong phim tài liệu có một số hình ảnh đối với anh mà nói không kém gì phim heo.
Trời ạ, thực vật thụ phấn thì có gì là hình ảnh tục / tĩu chứ, vậy chẳng phải kênh nông nghiệp sẽ bị cắt hoàn toàn sao!
Ban đâu Sở Trĩ Thủy còn không có cảm giác gì, thậm chí còn không có tâm trạng nhàn nhã xem phim tài liệu, nhưng bây giờ cô đã hiểu được cảm giác của anh, cũng cảm thấy như đang đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than, chỉ cảm thấy bầu không khí không ổn, đặc biệt một người và một yêu còn ngồi cạnh nhau.
Việc này giống như khi con người đến một rạp chiếu phim tư nhân để xem một bộ phim tình cảm mãnh liệt, hormone nháy mắt bị phá vỡ, không bao lâu sau liên trào ra cảm giác kiều diễm, lưu luyến, ái muội.
Nhưng bọn họ chỉ đang xem phim tài liệu về thực vật thôi! Chuyện này có gì đáng để phát tán tư duy chứ!?
Sự xấu hổ rất dễ lây lan, không thể không nói Tân Vân Mậu đã thành công, anh đã chuyển sự xấu hổ của mình cho cô.
Lúc này da đâu của Sở Trĩ Thủy đã tê dại, chỉ cảm thấy trên người nửa lạnh nửa nóng, liên tục lặp lại mà dày vò cô. Hiện tại cô không thể ngồi yên, đang suy nghĩ có nên lấy cớ đi vệ sinh để phá vỡ bầu không khí thiêu đốt và nan giải này hay không, ít nhất không cần xem phim heo thực vật cùng với anh.
Cô không dám nhìn thẳng vào Tân Vân Mậu, gương mặt vừa bối rối vừa nóng bừng, còn có chút miệng khô khát nước, khô khan khuyên bảo: "Nếu thật sự không được thì anh nhắm mắt lại đi."
Cô cũng không thể yêu cầu tiếp viên hàng không tắt video đi, những người khác sẽ nghĩ rằng bọn họ đang có chuyện xấu gì đó.
Hiện tại cô đang dựa sát vào Tân Vân Mậu, chỉ cảm thấy nửa người nóng như lửa đốt, hiện tại không còn cảm nhận được nhiệt độ cao của anh, chủ yếu là bởi vì nhiệt độ của hai người đều cao.
Ngay khi ý nghĩ suy nghĩ kỳ lạ phát tán ra, các loại giác quan đều trở nên nhạy bén, không chỉ có sự trao đổi nhiệt độ cơ thể, thậm chí còn có thể ngửi được mùi hương nhẹ nhàng của anh. Sau cơn mưa, rừng trúc trở nên tươi mát, nhàn nhạt tản ra, phá tan sự nặng nề trong cabin, cố ý vô tình mà đem cô vờn quanh, đâm thẳng vào đâu óc hỗn loạn của cô.
Hậu kết Tân Vân Mậu khẽ nhúc nhích, đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó, ánh mắt thâm trầm biến đen, giọng nói khàn khàn chỉ trích: "Lần trước ở nhà khách lúc nửa đêm cô cũng cho tôi xem cái này."
Lần trước bọn họ ở khách sạn của cục quan sát Ngân Hải, lúc ấy cô cũng cho anh xem một bộ phim tài liệu về thực vật, có điều khi đó anh không hề có phản ứng nào. Sở Trĩ Thủy buồn bực lại xấu hổ nói: "Đừng dùng ánh mắt nhìn biến thái để nhìn tôi!"
Trên màn hình phía trước vẫn đang chiếu bộ phim tài liệu, khiến phản ứng hóa học giữa hai bên ngày càng trở nên gay gắt.
Sở Trĩ Thủy chưa bao giờ cảm thấy dằn vặt như vậy trên máy bay, chỉ hận trên ghế không có thiết bị phóng, trực tiếp phóng cô ra khỏi khoang còn hơn.
Mệt mỏi quá, hủy diệt đi.
Nhưng bên cạnh vẫn còn có cây trúc yêu đang nhìn chằm chằm vào cô, ngay cả cơ hội tự hủy diệt cũng không tìm được. Cô cố tỏ ra bình tĩnh, cố gắng phá vỡ cục diện lo lắng bế tắc, giả vờ hiền lành tử tế, hướng dẫn từng bước: "Đây là sự khác biệt văn hóa giữa các loài, anh thật sự đã hiểu lầm rồi, bây giờ đã là thế kỷ 21, đừng giống như đồ cổ nữa, nói về tình d*c liên thay đổi sắc mặt"
Giáo dục kiến thức tâm sinh lý đúng đắn sắp xảy ra, các loại tác phẩm điện ảnh đều bị xóa điên cuồng, là do một số người trong nước quá mức nhạy cảm, trong đó bao gồm yêu thực vật nào đó.
Hơn nữa trong phim liệu không có cây trúc, đáng ra không liên quan gì đến anh, giống như chim và cá, một con trên trời một con dưới nước, ném tám sào cũng không đến.
Tân Vân Mậu cau mày: "Tôi là đô cổ?"
“Không phải sao?”
Sở Trĩ Thủy dịu dàng nói: “Năm nay ngài đã có bao nhiêu niên kỷ rồi?”
Trước đó Tân Vân Mậu bị phim tài liệu thực vật đánh thẳng vào, bây giờ lại chịu thêm công kích tuổi tác, liên lộ ra vẻ mặt bàng hoàng, sâu sắc hoài nghi là do đã lâu anh không rời khỏi Hoài Giang, thực sự đã không theo kịp thời đại mới.
Sở Trĩ Thủy thấy anh đã yên tĩnh, đối phương lộ ra vẻ mặt phiên muộn, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, biết rằng chuyện này đã qua.
Hiện tại cô lại lo lắng trên đường trở về, liệu lúc đó có tiếp tục chiếu phim tài liệu nữa hay không và cô sẽ lại phải trải qua điều tương tự lần nữa.
Máy bay đã hạ cánh an toàn xuống sân bay Đan Sơn.
Sân bay Đan Sơn không phồn hoa bằng Ngân Hải, là một thành phố không nổi tiếng trên bản đô quốc gia, cơ sở vật chất trong sân bay cũng có vẻ lạc hậu. Tuy nhiễn, Đan Sơn có phong cảnh thiên nhiên đô sộ, vào mùa du lịch cao điểm, khách du lịch dày đặc, cảnh sắc quanh năm cũng có những nét đặc trưng riêng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.