Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 150:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Này gần như có cảm giác phụ huynh đang đuổi theo con nhỏ dỗ dành ăn cơm.

Ngọc Kinh Tử và Lâm Nhạc ở phiên chợ gặp được Tân Vân Mậu kiêu ngao hiện tại quả thực đã thay đổi bộ mặt khác, giống như một con chó lớn đang vẫy thờ ơ, đuôi. "Sư phụ, tại sao tín đô của người khác lại có thể..."

Lâm Nhạc không dám đề cập đến việc đánh, cậu ta nhìn thấy tình huống cách đó không xa, uyển chuyển nói: "Có sư phụ ân cần hỏi han đưa nước, không giống với truyền thống bên này của chúng ta chứ?"

Cùng là con người nhưng lại có số phận khác nhau, hai bên gần như trái ngược nhau, bên kia thì sư phụ đuổi theo cho nước lại không uống, còn cậu ta ngày ngày lại phải vất vả hầu hạ sư phụ?

"Câm miệng! Đừng lúc nào cũng so sánh điều kiện của mình với người khác, so sánh năng lực của mình với tín đồ của người khác đi!"

Ngọc Kinh Tử chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Tín đồ của người ta có thể thi đậu vào cục quan sát, còn con tại sao lại không thi đậu được!?"

Lâm Nhạc: "..."

Cuối cùng Sở Trĩ Thủy vẫn là đầu hàng trong sự cằn nhằn của Tân Vân Mậu, cô nhận lấy nước khoáng anh đưa, uống lấy lệ một ngụm, tưới mát cổ họng khô khốc, giờ mới cảm thấy hơi khát thật, chậm rãi uống tiếp.

Tân Vân Mậu thấy vậy thì yên tâm, anh chờ cô uống xong, nhận lấy chai nước khoáng, cầm trong tay giúp cô.

Sở Trĩ Thủy vẫn đang ôm giấy chứng nhận nhân sâm trong tay, ba cây nhân sâm được giám định là nhân sâm hoang dã, thông tin chi tiết được ghi rõ trên giấy chứng nhận, tương đương với nhân sâm độc quyền được xác nhận thân phận. Mấy nhân sâm hoang dã này thuận lợi thông qua cuộc sàng lọc tài liệu sẽ được đưa đến buổi đấu giá để đấu giá bán.

Một người một yêu làm chính sự xong thì gặp được ông chủ Bành trở về.

Ông chủ Bành đã đi lang thang một vòng trong đấu trường, còn chào hỏi với bạn bè thân quen, tiếc nuối nói: “Tiểu Sở, lần này các cô còn thiếu chút đỉnh, ban nãy tôi nhìn thấy một cây nhân sâm khác, hình như số gam nhiều hơn của các cô, có lẽ chính là “Vua Sâm” của phiên đấu giá này.”

Nhân sâm được chọn đưa đến buổi đấu giá sẽ được trưng bày trong đấu trường, cách tủ trưng bày cho người muốn đấu giá quan sát thưởng thức. Ông chủ Bành đi chuyến này là đến thu mua nhân sâm, đương nhiên không ngừng nhìn một vòng xung quanh, sờ sạch sành sanh tất cả nhân sâm.

Sở Trĩ Thủy ngớ ra: “Chỉ thiếu chút thôi sao?”



“Đúng vậy, thật đáng tiếc.” Ông chủ Bành nói: “Đã được đặt triển lãm trong đấu trường rồi, tôi dẫn các cô đó xem thử.”

Một cây nhân sâm hoang dã được đặt chính giữa tủ trưng bày ở vị trí trung tâm đấu trường, củ nhân sâm trải ra dưới ánh đèn, được đặt cố định trên đế thấp. Nhân sâm có thần sậy tròn, trên bề mặt có các đường vân sợi xoắn lại, rễ mọc ra lung tung, xem ra tuổi nhân sâm rất lâu.

Người vây xem cạnh tủ trưng bày không ít, họ đang chú ý đến củ nhân sâm này, có khi tiến gần đến quan sát.

Sở Trĩ Thủy không có năng lực phân biệt nhân sâm, cô chỉ có thể nhìn ra được quả nhân sâm này lớn hơn chút so với nhân sâm trong cục quan sát, đương nhiên xem bằng mắt thịt thì thấy chênh lệch cũng không nhiều, chủ yếu nhân sâm được bán dựa vào số gam, trên thực tế cũng chỉ có một chút.

Tân Vân Mậu nhìn thấy củ nhân sâm này thì hơi cau mày, anh đánh giá kỹ càng một phen, sau đó chầm chậm nhướng mày.

“Tiểu Sở, các cô cũng đừng thất vọng quá.” Ông chủ Bành an ủi: “Nếu là tôi đến đấu giá nhân sâm, chắc là cũng sẽ đấu giá hàng của các cô, chứ chưa chắc sẽ chọn củ nhân sâm này, ngũ hình lục thể của củ các cỗ tốt hơn, chỉ là số gam không bằng củ này.”

Sở Trĩ Thủy tò mò: “Hóa ra không phải càng nặng càng tốt à?”

“Tất nhiên không phải, cái đó rất dễ bị lừa, chúng ta đổi nơi trò chuyện đi.” Ông chủ Bành ngó nghiêng xung quanh, ông nhìn Lưu Hạ bị cả đám người bao lấy cách đó không xa, hơi nháy mắt không thích hợp.” ra hiệu: “Đây là địa bàn của người ta, nói chuyện ở đây

Lưu Hạ là người bán củ “Vua Sâm” của phiên đấu giá này, nghe nói là buôn lái

nhân sâm từ vùng ngoài đến, nhưng ông chủ Bành cũng không phải quen biết rõ. Ông ta trông khoảng ba bốn chục tuổi, tướng mạo xấu xí, mặc một bộ tây trang thẳng thóm, hiện tại đang được mọi người vây quanh, lớn tiếng trò chuyện về nhân sâm của mình.

Ông chủ Bành dẫn mọi người đi đến một góc xa tránh khỏi mấy người Lưu Hạ, xác nhận xung quanh không có ai nghe lén, giờ mới mở miệng nói: “Nước của nhân sâm rất sâu, dễ nhìn sai lắm, tôi cũng không có ý gì khác, củ sâm đó không lọc ra được khuyết điểm gì, nhưng chỉ là thấy hơi lạ.”

Sở Trĩ Thủy: “Hơi lạ?”

“Phải, có thể là giác quan thứ sáu, tôi không nói ra được.” Ông chủ Bành vò đâu:

“Dù sao đi nữa nếu tôi cần gấp thì sẽ không đấu giá củ nhân sâm này mà sẽ đấu giá củ nhân sâm kia của các cô, số gam nhẹ nhưng đảm bảo chất lượng hơn, cho nên các cô đừng tiếc, có lẽ sẽ có người giống tôi, thành giá cuối cùng cũng không tệ đâu.” Sở Trĩ Thủy cười: “Không sao, có thể có được câu đánh giá của ông đã rất tốt rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook