Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 151:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Lần trước ông chủ Bành ra giá mấy trăm ngàn đã vượt xa dự kiến của Sở Trĩ Thủy rồi. Theo lý mà nói, nhân sâm hoang dã và nhân sâm rừng không thu lợi nhanh như thế, cần phải đầu tư thời gian rất nhiều năm, nếu không phải có yêu khí của Tân Vân Mậu, chắc là năm nay cục quan sát không kiếm ra được món tiễn này.
Tân Vân Mậu im lặng lắng nghe, chợt nói: “Ông ta động tay động chân lên quả nhân sâm kia.”
Sở Trĩ Thủy quay đầu lại nhìn anh.
Ông chủ Bành không hiểu: “Hả?”
“Chắc là thủ thuật che mắt gì đó khiến ngoại hình sản phẩm trở nên đẹp hơn, đại khái có thể đủ để kéo dài một hai năm, sau đó trở về dáng vẻ ban đầu.” Tân Vân Mậu hờ hững nói: “Ông và yếu nhân sâm có dính dáng với nhau nên nhìn thấy chỗ bất hợp lý.”
Ông chủ Bành và yêu nhân sâm nhi đông có thỏa thuận, bên B sẽ giúp đỡ chuyện làm ăn nhân sâm của bên A, người hiểu nhân sâm nhất cuối cùng vẫn là nhân sâm.
“Kéo dài một hai năm?” Ông chủ Bành sững sờ: “Nhưng thường thì nhân sâm không chế biến có hạn sử dụng là hai ba năm, bảo quản lạnh cũng chỉ lâu hơn chút thôi.”
Tân Vân Mậu chế giễu: “Cho nên ông ta nắm chắc thời gian, biết như vậy không lộ tẩy.”
Anh vừa mới phát hiện thủ thuật nhỏ trên nhân sâm, xem ra Lưu Hạ cũng có thủ đoạn của mình, muốn biến giả thành thật để kiếm số tiền lớn.
“Quả thật, nhân sâm loại này nếu có ích, chắc lúc trong nhà có chuyện hệ trọng rốt cuộc nhân sâm ấy có tác dụng hay không thì cũng chưa chắc sẽ bị truy cứu thật.” Ông chủ Bành giật mình nhận ra, có vài người dùng nhân sâm lúc bệnh nặng nói thật lòng thì nếu là những trường hợp khó điều trị, chỉ dựa vào nhân sâm thổi có lẽ vô dụng.
Sở Trĩ Thủy nhìn về phía tủ trưng bày, chần chừ nói: “Nhưng đều đã thông qua giám định rồi, giờ cũng hết cách lấy ra.
Nhân sâm chọn đến buổi đấu giá đều được thống nhất triển lãm và bảo tôn, nếu bị mất hoặc bị lấy cắp, không những sẽ có bảo hiểm bồi thường, ban tổ chức còn phải ra mặt chịu trách nhiệm. Họ cũng không có cách giải thích cho người ta điều này, các tổ chức liên quan cũng sẽ bối rối.
Tân Vân Mậu suy ngẫm một lát, anh búng ngón tay, bình tĩnh nói: “Vậy cho nó biến về vào lúc thích hợp.” Dù sao cũng chỉ là thủ thuật che mắt, cũng không thể cho phép Lưu Hạ lừa gạt khách hàng, vậy chi bằng họ biến nó về nguyên dạng.
Lúc rời khỏi đấu trường, Sở Trĩ Thủy còn nhìn thấy ba cây nhân sâm của cục quan sát, chúng được nhân viên công tác cẩn thận bưng ra trưng bày trong tủ cho người ta ngắm nhìn sờ mó. Nếu có người có hứng thú với chúng, ngày mai sẽ tham gia buổi đấu giá, tiến hành tranh giá tại chỗ.
Hôm sau, hội trường của buổi đấu giá đã chật kín chỗ ngồi, nhân viên công tác lấy ra nhân sâm theo mã số rồi tổ chức đấu giá.
Ông chủ Bành thân là một giám đốc nên ngồi ở hàng trước, ra giá đấu giá nhân sâm cùng những người khác. Có khi ông giơ bảng lên, thỉnh thoảng lẩm bẩm mấy chữ trong miệng, hình như đang tính toán so kè giá cả, nếu giá bị đẩy lên quá cao sẽ hạ tay xuống kịp thời.
Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đến bán nhân sâm, họ không mua nhân sâm thì ngồi ở hàng sau, vậy mà còn gặp được Ngọc Kinh Tử và Lâm Nhạc.
Vị trí ngồi của hai bên không xa nhau, Ngọc Kinh Tử cẩn trọng gật đâu với họ, Sở Trĩ Thủy lịch sự đáp lễ, dù sao cũng chưa giao lưu gì nhiều.
“Được rồi, ba trăm ngàn lân một, ba trăm ngàn lân hai...”
“Ba trăm mười ngàn! Hiện tại là ba trăm mười ngàn!” Chiếc búa đấu giá gõ xuống, kết cục đã định.
“Chúng mừng ông giao dịch thành công!”
Trong hội trường đôi lúc vang lên tiếng thành giao, hai cây nhân sâm hoang dã khoảng bảy gam khác nhau của cục quan sát được đấu giá ba trăm ngàn và ba trăm mười ngàn. Sở Trĩ Thủy giao giấy chứng nhận liên quan cho nhân viên công tác, chờ đến khi thuận lợi làm xong các loại thủ tục, tiên sẽ được chuyển vào tài khoản của công ty.
MC kích động nói: “Tiếp theo đây chính là “Vua Sâm” phiên đấu giá thứ ba của buổi đấu giá Đan Sơn, giá khởi điểm sáu trăm ngàn, mời nhân viên công tác mang lên sân khấu.”
Lưu Hạ ở hàng trước tinh thần phấn chấn, lưng eo thẳng tắp, dường như ông ta đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi, muốn xem lân này có thể kiếm được bao nhiêu tiên.
Có lẽ là “Vua Sâm” quá phô trương, nhân viên công tác chậm chạp không lộ diện,
hội trường tạm thời là một mảnh lạnh ngắt. Trong đó có người đợi đến mất kiên nhẫn, bắt đầu thì thầm nói chuyện riêng. Ông chủ Bành câu được câu không sờ bảng, trông có vẻ không có hứng thú với “Vua Sâm” cực kỳ bịp bợm này, còn xoa xoa thái dương chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Cứ cách một lúc MC lại nhìn về phía hậu đài, anh ta bất lực cảm khái: “Xem ra “Vua Sâm” khó mời, các vị đừng nóng vội.”
Tân Vân Mậu im lặng lắng nghe, chợt nói: “Ông ta động tay động chân lên quả nhân sâm kia.”
Sở Trĩ Thủy quay đầu lại nhìn anh.
Ông chủ Bành không hiểu: “Hả?”
“Chắc là thủ thuật che mắt gì đó khiến ngoại hình sản phẩm trở nên đẹp hơn, đại khái có thể đủ để kéo dài một hai năm, sau đó trở về dáng vẻ ban đầu.” Tân Vân Mậu hờ hững nói: “Ông và yếu nhân sâm có dính dáng với nhau nên nhìn thấy chỗ bất hợp lý.”
Ông chủ Bành và yêu nhân sâm nhi đông có thỏa thuận, bên B sẽ giúp đỡ chuyện làm ăn nhân sâm của bên A, người hiểu nhân sâm nhất cuối cùng vẫn là nhân sâm.
“Kéo dài một hai năm?” Ông chủ Bành sững sờ: “Nhưng thường thì nhân sâm không chế biến có hạn sử dụng là hai ba năm, bảo quản lạnh cũng chỉ lâu hơn chút thôi.”
Tân Vân Mậu chế giễu: “Cho nên ông ta nắm chắc thời gian, biết như vậy không lộ tẩy.”
Anh vừa mới phát hiện thủ thuật nhỏ trên nhân sâm, xem ra Lưu Hạ cũng có thủ đoạn của mình, muốn biến giả thành thật để kiếm số tiền lớn.
“Quả thật, nhân sâm loại này nếu có ích, chắc lúc trong nhà có chuyện hệ trọng rốt cuộc nhân sâm ấy có tác dụng hay không thì cũng chưa chắc sẽ bị truy cứu thật.” Ông chủ Bành giật mình nhận ra, có vài người dùng nhân sâm lúc bệnh nặng nói thật lòng thì nếu là những trường hợp khó điều trị, chỉ dựa vào nhân sâm thổi có lẽ vô dụng.
Sở Trĩ Thủy nhìn về phía tủ trưng bày, chần chừ nói: “Nhưng đều đã thông qua giám định rồi, giờ cũng hết cách lấy ra.
Nhân sâm chọn đến buổi đấu giá đều được thống nhất triển lãm và bảo tôn, nếu bị mất hoặc bị lấy cắp, không những sẽ có bảo hiểm bồi thường, ban tổ chức còn phải ra mặt chịu trách nhiệm. Họ cũng không có cách giải thích cho người ta điều này, các tổ chức liên quan cũng sẽ bối rối.
Tân Vân Mậu suy ngẫm một lát, anh búng ngón tay, bình tĩnh nói: “Vậy cho nó biến về vào lúc thích hợp.” Dù sao cũng chỉ là thủ thuật che mắt, cũng không thể cho phép Lưu Hạ lừa gạt khách hàng, vậy chi bằng họ biến nó về nguyên dạng.
Lúc rời khỏi đấu trường, Sở Trĩ Thủy còn nhìn thấy ba cây nhân sâm của cục quan sát, chúng được nhân viên công tác cẩn thận bưng ra trưng bày trong tủ cho người ta ngắm nhìn sờ mó. Nếu có người có hứng thú với chúng, ngày mai sẽ tham gia buổi đấu giá, tiến hành tranh giá tại chỗ.
Hôm sau, hội trường của buổi đấu giá đã chật kín chỗ ngồi, nhân viên công tác lấy ra nhân sâm theo mã số rồi tổ chức đấu giá.
Ông chủ Bành thân là một giám đốc nên ngồi ở hàng trước, ra giá đấu giá nhân sâm cùng những người khác. Có khi ông giơ bảng lên, thỉnh thoảng lẩm bẩm mấy chữ trong miệng, hình như đang tính toán so kè giá cả, nếu giá bị đẩy lên quá cao sẽ hạ tay xuống kịp thời.
Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đến bán nhân sâm, họ không mua nhân sâm thì ngồi ở hàng sau, vậy mà còn gặp được Ngọc Kinh Tử và Lâm Nhạc.
Vị trí ngồi của hai bên không xa nhau, Ngọc Kinh Tử cẩn trọng gật đâu với họ, Sở Trĩ Thủy lịch sự đáp lễ, dù sao cũng chưa giao lưu gì nhiều.
“Được rồi, ba trăm ngàn lân một, ba trăm ngàn lân hai...”
“Ba trăm mười ngàn! Hiện tại là ba trăm mười ngàn!” Chiếc búa đấu giá gõ xuống, kết cục đã định.
“Chúng mừng ông giao dịch thành công!”
Trong hội trường đôi lúc vang lên tiếng thành giao, hai cây nhân sâm hoang dã khoảng bảy gam khác nhau của cục quan sát được đấu giá ba trăm ngàn và ba trăm mười ngàn. Sở Trĩ Thủy giao giấy chứng nhận liên quan cho nhân viên công tác, chờ đến khi thuận lợi làm xong các loại thủ tục, tiên sẽ được chuyển vào tài khoản của công ty.
MC kích động nói: “Tiếp theo đây chính là “Vua Sâm” phiên đấu giá thứ ba của buổi đấu giá Đan Sơn, giá khởi điểm sáu trăm ngàn, mời nhân viên công tác mang lên sân khấu.”
Lưu Hạ ở hàng trước tinh thần phấn chấn, lưng eo thẳng tắp, dường như ông ta đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi, muốn xem lân này có thể kiếm được bao nhiêu tiên.
Có lẽ là “Vua Sâm” quá phô trương, nhân viên công tác chậm chạp không lộ diện,
hội trường tạm thời là một mảnh lạnh ngắt. Trong đó có người đợi đến mất kiên nhẫn, bắt đầu thì thầm nói chuyện riêng. Ông chủ Bành câu được câu không sờ bảng, trông có vẻ không có hứng thú với “Vua Sâm” cực kỳ bịp bợm này, còn xoa xoa thái dương chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Cứ cách một lúc MC lại nhìn về phía hậu đài, anh ta bất lực cảm khái: “Xem ra “Vua Sâm” khó mời, các vị đừng nóng vội.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.