Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 153:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Hôm qua anh ta nhìn một cái thì nhìn trúng củ nhân sâm này rồi, còn mừng vì không phải “Vua Sâm” có thể nhặt của hời, chưa từng nghĩ sát nút buổi đấu giá chơi chiều này, giết anh ta một phát trở tay không kịp!
“Một triệu một trăm ngàn lần một! Một triệu một trăm ngàn lần hai!”
Ông chủ Bành nghe thấy là một triệu một trăm ngàn, ông chầm chậm hạ tay xuống, tỏ ý không tranh giành nữa.
Trên sàn đấu giá chỉ còn Ngọc Kinh Tử và các phú thương khá tranh giá, giá cả vẫn đang một đường lên cao, chỉ là con số tăng lên dần dần biến chậm.
“Một triệu một trăm chín mươi ngàn lần một! Một triệu một trăm chín mươi ngàn lần hai!”
“Một triệu một trăm chín mươi ngàn lần ba!”
“Chúc mừng anh giao dịch thành công! Giá cả giao dịch cuối cùng của “Vua Sâm” của phiên đấu giá Đan Sơn là một triệu một trăm chín mươi ngàn, lập kỷ lục đấu giá mới!”
Ngọc Kinh Tử đứng lên trong tiếng vỗ tay chúc mừng rền vang, anh ta nhanh chóng gật đầu ngỏ ý với mọi người, sau đó tìm nhân viên công tác làm thủ tục.
“Anh ta có tiền hơn Hồ Thần Thụy.” Tân Vân Mậu nhướng mày: “Thu đệ tử có tiền đến thế sao?”
Sở Trĩ Thủy lại chẳng hề thấy lạ: “Giá cả thị trường đều là như vậy, tổ chức đào tạo của con người chúng tôi cũng kiếm ra tiền lắm, ví dụ như các loại hình đào tạo thi nghệ thuật gì đó.”
Cô không biết yêu quái sẽ dạy con người điều gì, có thể chỉ là một vài kỹ năng đặc biệt nhỉ.
Ba cây nhân sâm của cục quan sát tổng thành giá là một triệu tám trăm ngàn, trừ thuế và hoa hồng vân vân, thu nhập vẫn rất khả quan. Đây là tài sản ngoài ý muốn của công ty Quan Cục, không phải dạng ổn định như làm ăn vườn trà và kinh doanh trên mạng, dựa theo trạng thái nhân sâm hoang dã và nhân sâm rừng mà sẽ có biến động hằng năm, tìm thêm được một lô nhân sâm hoang dã tốt cũng cần có thời gian.
Sau khi phiên đấu giá diễn ra thành công, ông chủ Bành đến cười nói chúc mừng: “Tốt quá, tôi cảm thấy nhân sâm các cô không tệ, xem ra người trong nghề vẫn khá nhiều.”
Ông chủ Bành làm ăn lớn, thứ ông xem xét là giá thành, sẽ không đấu giá nhân sâm có giá quá đắt đỏ trên mỗi số gam, nhưng trông thấy nhóm Sỡ Trĩ Thủy kiếm được tiền cũng khá vui vẻ.
Sơ Trĩ Thủy chân thành nói: “Cảm ơn ông hai ngày nay vẫn luôn hao tâm giúp đỡ, chúng tôi mới đến quả thật không quen.” “Không sao, không phải các cô cũng giúp tôi sao!” Ông chủ Bành xua tay: “Các cô
về thẳng khách sạn à? Giờ bên ngoài có mưa nhỏ, hay là đợi lát rồi hẵng đi.” Sở Trĩ Thủy nhìn Tân Vân Mậu một cái, trả lời: “Chúng tôi có mang dù, vậy đi trước đây.”
Ông chủ Bành còn phải trò chuyện với khách hàng cũ, đôi bên tạm biệt của của buổi đấu giá.
Mưa thu lất phất, phố Đan Sơn như đắp lên một tấm vải the mỏng, có chút ý vị mưa bụi mơ màng.
Tân Vân Mậu ở góc không người lấy Long Cốt Tản ra, anh tiện tay bung ô giấy, dẫn
Sở Trĩ Thủy bước ra, đi bộ trong màn mưa êm dịu.
Sở Trĩ Thủy liếc thấy lá đỏ bên đường, gió thu thổi phiến lá rơi đỏ một cảnh sắc chói lòa làm say lòng người, trở thành một vệt sáng ẩm ướt trong màn mưa u tôi. Đột nhiên cô nhớ ra gì đó, nói: “Tối nay nghỉ ngơi sớm, ngày mai là cuối tuần, chúng ta có thể đi vòng vòng Đan Sơn.”
Đan Sơn là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng của địa phương, mùa này mà lên
núi, vừa lúc có thể ngắm được lá thu rực rỡ, bao phủ tầng tầng lớp lớp.
Tâm Vân Mậu trả lời: “Được.” “Để tôi xem thử dự báo thời tiết ngày mai có mưa hay không, có mưa thì bàn lại hành trình.” Sở Trĩ Thủy mở điện thoại lên tra cứu, nếu cuối tuần mà mưa, có lẽ kế hoạch du lịch phải tan tành.
Tân Vân Mậu chắc nịch nói: “Chắc chắn ngày mai không có mưa.”
“Tại sao vậy?” Sở Trĩ Thủy ngơ ngác: “Nhưng dự báo hiện tại nói là có mưa.”
“Không có tại sao cả.” Tân Vân Mậu ngạo nghễ nói: “Nghe tôi đi, tôi chuẩn hơn nó."
“... Được thôi, quả thật anh tự tin hơn dự báo thời tiết nhiều.” Họ từ buổi đấu giá đi về khách sạn, không phát hiện bên góc phố còn có người khác.
Lưu Hạ sau khi đi ra từ buổi đấu giá thì vô cùng phẫn nộ bất bình, lập tức hỏi người hợp tác nguyên nhân bị lộ. Trong một cơ duyên trùng hợp, ông ta quen biết một dã yêu sơn tinh còn chưa hóa hình người, hứa rằng sẽ giúp đỡ đối phương thu gom yếu khí tu luyện, còn đối phương thì giúp ông tích lũy tiền tài, mới làm ra phi vụ nhân sâm giả kiếm tiền.
Trước kia họ đã làm qua chuyện tương tự, chỉ là số tiền từ việc làm nhân sâm giả không lớn đến thế, cho nên vẫn luôn không bị phơi bày. Lần này đột nhiên lộ tẩy, còn phải giằng co với tổ chức đấu giá, có ảnh hưởng tới sự phát triển kế tiếp của họ. Lưu Hạ không vui nói: “Chẳng phải cậu nói người khác không nhìn ra được sao?”
Giọng nói cổ quái mà khản đặc vang lên: [Con người không nhìn ra được, không nói lên yêu quái khác không nhìn ra được, đến giờ tôi cũng còn chưa hóa hình người, nhưng có đồng loại đã trà trộn trong xã hội loài người.
“Một triệu một trăm ngàn lần một! Một triệu một trăm ngàn lần hai!”
Ông chủ Bành nghe thấy là một triệu một trăm ngàn, ông chầm chậm hạ tay xuống, tỏ ý không tranh giành nữa.
Trên sàn đấu giá chỉ còn Ngọc Kinh Tử và các phú thương khá tranh giá, giá cả vẫn đang một đường lên cao, chỉ là con số tăng lên dần dần biến chậm.
“Một triệu một trăm chín mươi ngàn lần một! Một triệu một trăm chín mươi ngàn lần hai!”
“Một triệu một trăm chín mươi ngàn lần ba!”
“Chúc mừng anh giao dịch thành công! Giá cả giao dịch cuối cùng của “Vua Sâm” của phiên đấu giá Đan Sơn là một triệu một trăm chín mươi ngàn, lập kỷ lục đấu giá mới!”
Ngọc Kinh Tử đứng lên trong tiếng vỗ tay chúc mừng rền vang, anh ta nhanh chóng gật đầu ngỏ ý với mọi người, sau đó tìm nhân viên công tác làm thủ tục.
“Anh ta có tiền hơn Hồ Thần Thụy.” Tân Vân Mậu nhướng mày: “Thu đệ tử có tiền đến thế sao?”
Sở Trĩ Thủy lại chẳng hề thấy lạ: “Giá cả thị trường đều là như vậy, tổ chức đào tạo của con người chúng tôi cũng kiếm ra tiền lắm, ví dụ như các loại hình đào tạo thi nghệ thuật gì đó.”
Cô không biết yêu quái sẽ dạy con người điều gì, có thể chỉ là một vài kỹ năng đặc biệt nhỉ.
Ba cây nhân sâm của cục quan sát tổng thành giá là một triệu tám trăm ngàn, trừ thuế và hoa hồng vân vân, thu nhập vẫn rất khả quan. Đây là tài sản ngoài ý muốn của công ty Quan Cục, không phải dạng ổn định như làm ăn vườn trà và kinh doanh trên mạng, dựa theo trạng thái nhân sâm hoang dã và nhân sâm rừng mà sẽ có biến động hằng năm, tìm thêm được một lô nhân sâm hoang dã tốt cũng cần có thời gian.
Sau khi phiên đấu giá diễn ra thành công, ông chủ Bành đến cười nói chúc mừng: “Tốt quá, tôi cảm thấy nhân sâm các cô không tệ, xem ra người trong nghề vẫn khá nhiều.”
Ông chủ Bành làm ăn lớn, thứ ông xem xét là giá thành, sẽ không đấu giá nhân sâm có giá quá đắt đỏ trên mỗi số gam, nhưng trông thấy nhóm Sỡ Trĩ Thủy kiếm được tiền cũng khá vui vẻ.
Sơ Trĩ Thủy chân thành nói: “Cảm ơn ông hai ngày nay vẫn luôn hao tâm giúp đỡ, chúng tôi mới đến quả thật không quen.” “Không sao, không phải các cô cũng giúp tôi sao!” Ông chủ Bành xua tay: “Các cô
về thẳng khách sạn à? Giờ bên ngoài có mưa nhỏ, hay là đợi lát rồi hẵng đi.” Sở Trĩ Thủy nhìn Tân Vân Mậu một cái, trả lời: “Chúng tôi có mang dù, vậy đi trước đây.”
Ông chủ Bành còn phải trò chuyện với khách hàng cũ, đôi bên tạm biệt của của buổi đấu giá.
Mưa thu lất phất, phố Đan Sơn như đắp lên một tấm vải the mỏng, có chút ý vị mưa bụi mơ màng.
Tân Vân Mậu ở góc không người lấy Long Cốt Tản ra, anh tiện tay bung ô giấy, dẫn
Sở Trĩ Thủy bước ra, đi bộ trong màn mưa êm dịu.
Sở Trĩ Thủy liếc thấy lá đỏ bên đường, gió thu thổi phiến lá rơi đỏ một cảnh sắc chói lòa làm say lòng người, trở thành một vệt sáng ẩm ướt trong màn mưa u tôi. Đột nhiên cô nhớ ra gì đó, nói: “Tối nay nghỉ ngơi sớm, ngày mai là cuối tuần, chúng ta có thể đi vòng vòng Đan Sơn.”
Đan Sơn là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng của địa phương, mùa này mà lên
núi, vừa lúc có thể ngắm được lá thu rực rỡ, bao phủ tầng tầng lớp lớp.
Tâm Vân Mậu trả lời: “Được.” “Để tôi xem thử dự báo thời tiết ngày mai có mưa hay không, có mưa thì bàn lại hành trình.” Sở Trĩ Thủy mở điện thoại lên tra cứu, nếu cuối tuần mà mưa, có lẽ kế hoạch du lịch phải tan tành.
Tân Vân Mậu chắc nịch nói: “Chắc chắn ngày mai không có mưa.”
“Tại sao vậy?” Sở Trĩ Thủy ngơ ngác: “Nhưng dự báo hiện tại nói là có mưa.”
“Không có tại sao cả.” Tân Vân Mậu ngạo nghễ nói: “Nghe tôi đi, tôi chuẩn hơn nó."
“... Được thôi, quả thật anh tự tin hơn dự báo thời tiết nhiều.” Họ từ buổi đấu giá đi về khách sạn, không phát hiện bên góc phố còn có người khác.
Lưu Hạ sau khi đi ra từ buổi đấu giá thì vô cùng phẫn nộ bất bình, lập tức hỏi người hợp tác nguyên nhân bị lộ. Trong một cơ duyên trùng hợp, ông ta quen biết một dã yêu sơn tinh còn chưa hóa hình người, hứa rằng sẽ giúp đỡ đối phương thu gom yếu khí tu luyện, còn đối phương thì giúp ông tích lũy tiền tài, mới làm ra phi vụ nhân sâm giả kiếm tiền.
Trước kia họ đã làm qua chuyện tương tự, chỉ là số tiền từ việc làm nhân sâm giả không lớn đến thế, cho nên vẫn luôn không bị phơi bày. Lần này đột nhiên lộ tẩy, còn phải giằng co với tổ chức đấu giá, có ảnh hưởng tới sự phát triển kế tiếp của họ. Lưu Hạ không vui nói: “Chẳng phải cậu nói người khác không nhìn ra được sao?”
Giọng nói cổ quái mà khản đặc vang lên: [Con người không nhìn ra được, không nói lên yêu quái khác không nhìn ra được, đến giờ tôi cũng còn chưa hóa hình người, nhưng có đồng loại đã trà trộn trong xã hội loài người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.