Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 154:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Yêu quái chưa hóa hình người nói nhỏ xíu, rất khó bị con người hay yêu quái khác nghe được, nhưng hắn dùng thủ đoạn ký kết thỏa thuận với Lưu Hạ, đôi bên mới có thể thành lập giao tiếp.
“Giờ phải làm sao? Có thể biến cây nhân sâm kia về lại không?” Lưu Hạ nói: “Họ muốn chúng ta đưa ra chứng cứ rất rắc rối, nếu không đưa ra được gì cả, đến lúc đó có lẽ họ sẽ tố cáo tôi.”
[Chờ đã, dừng lại, xoay qua trái.]
“Sao vậy?” Lưu Hạ xoay đâu theo lệnh, nhìn thấy một đôi nam nữ cầm dù.
Họ cầm một cây dù cổ màu xanh đậm, trông cực kỳ thanh lịch trong cơn mưa phùn, đang xoay lưng với Lưu Hạ đi về khách sạn.
Trên bề mặt cây dù cổ có vết tích lửa thiêu đen sậm, không biết có phải cố ý thiết kế không, giống như những cánh hoa đen đang nở ra.
[Không cần xem xét mấy thứ đó nữa, chỉ cần lấy được cây dù kia, tôi có thể hóa hình người ngay lập tức, đến khi đó cần cái gì thì có cái đó.]
Yêu quái chưa hóa hình người bị Long Cốt Tản thu hút cực độ, đáy lòng hắn dâng lên một loại dự cảm mãnh liệt rằng cây dù này có sức mạnh khác với bình thường, có lẽ có thể cho hắn thay da đổi thịt.
Trong khách sạn, do trời mưa mù mịt nên Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu không ra khỏi cửa, họ đang dùng bữa đơn giản trong nhà hàng khách sạn, ngồi lại tán gẫu đôi chút rồi về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi một phen, chào đón hoạt động du lịch vào ngày mai.
Phòng của một người một yêu sát bên, Tân Vân Mậu đến trước quét thẻ, anh vừa đẩy cửa phòng mở ra, sắc mặt trầm xuống ngay, sau đó xoay người đi ra, cau mày nói: “Có người từng vào phòng của tôi.”
Ở đây bẩn rồi.
Anh không ở được nữa.
Sở Trĩ Thủy giải thích nói: “Sẽ có dì dọn vệ sinh.”
Tân Vân Mậu không đáp lời, anh theo Sở Trĩ Thủy đảo một vòng bên ngoài phòng của cô, xác nhận phòng cô không có vấn đề xong mới đi về phòng mình với vẻ mặt vô cảm, không biết đang nghĩ gì nữa.
“Anh muốn làm gì?” Sở Trĩ Thủy bị anh xoay choáng váng: “Nếu không có gì thì tôi đóng cửa đây.”
“Cô đóng cửa đi.”
Sở Trĩ Thủy đưa mắt tiễn anh về phòng, giờ mới đóng cửa phòng mình lại.
Nước nóng trong khách sạn đây đủ, trải qua buổi đấu giá căng thẳng, đúng lúc có thể giải tỏa cơ thể mệt mỏi.
Trong phòng, Sở Trĩ Thủy tắm xong thay đô ngủ, cô đứng trước gương lau khô tóc, đang định tìm máy sấy của khách sạn, bỗng nghe được một trận gõ cửa có tiết tấu.
Hơi nước mờ ảo, cửa phòng vệ sinh đóng chặt làm phai đi âm thanh bên ngoài. Cô nghiêm túc lắng tai nghe một lát, xác nhận có người gõ cửa bên ngoài mới thong thả đi ra, trên vai còn vắt khăn lau tóc.
Sở Trĩ Thủy không trực tiếp mở cửa, cô cách một cánh cửa hỏi thăm trước: “Cho hỏi ai vậy?”
“Là tôi.” Giọng nam trầm thấp quen thuộc, là yêu quái trúc cách vách. Sở Trĩ Thủy mở cửa phòng, quả nhiên thấy Tân Vân Mậu, nghi hoặc hỏi: “Anh muốn mượn độ gì?”
Tân Vân Mậu không mang hành lý, lại không quen thuộc khách sạn, có lẽ ít đồ dùng.
Tân Vân Mậu đứng ở hành lang gõ cửa phòng cô tận nửa ngày vẫn không có ai trả lời, vốn còn lo cô xảy ra chuyện, ai mà ngờ cô đang tắm gội thay đô, lúc mở cửa còn mang theo hơi nước phả vào mặt.
Trước giờ gương mặt của Sở Trĩ Thủy luôn sạch sẽ, giờ mang theo hơi nước nóng sau khi bốc hơi mà trở nên hồng hào, đến đôi mắt cũng nhiễm hơi nước long lanh, phòng tắm sau lưng có khí sương bay bổng, hiển nhiên là mới tắm xong.
Anh thấy rõ dáng vẻ này của cô thì sững người, sau đó yết hầu khẽ động, mở miệng nói: “Đêm nay tôi ở chỗ cô.”
Sở Trĩ Thủy bị câu nói vô lý của anh chọc cho tức cười, cô tháo chiếc khăn lông khô trên vai xuống, giống như cầm chắc trong tay một chiếc roi dài, ước gì có thể đánh đến khi anh tỉnh táo lại mới ổn, bội phục mỉa mai: “Anh bạn à, đêm hôm anh gõ cửa phòng lãnh đạo, sau đó nói ra một câu như vậy, thật sự muốn định nghĩa phẩm hạnh cao quý lần nữa sao?”
Tuy theo ước định của đôi bên, lúc riêng tư không tính cấp trên cấp dưới, nhưng hành động của anh đồng nghĩa với không chuẩn mực.
Hiện tại cô không cảm thấy kinh ngạc mà hoàn toàn cảm thấy buồn cười tận xương tủy, tuyệt nhiên không hiểu anh làm cái quái gì nữa. Nếu người khác nói câu này, cô tuyệt đối sẽ báo cảnh sát ngay lập tức, nói đối phương đang giở trò lưu manh, nhưng mạch não của yêu quái trước mắt không bình thường.
Tân Vân Mậu sững sờ, anh chợt phản ứng lại, vành tai bỗng dưng nóng lên, vội nói: “Không phải, giờ tôi không có cách về phòng.”
“Ừ ừ, anh bịa tiếp đi, tôi nghe nè.” Sở Trĩ Thủy tả: “Nguyên nhân là trong phòng có một có gấu trúc lớn? Cân tối giúp anh gọi điện thoại cho sở thú?”
Cô nhìn anh mặt đây quẫn bách, thậm chí còn giúp anh đưa ra ý kiến.
“Giờ phải làm sao? Có thể biến cây nhân sâm kia về lại không?” Lưu Hạ nói: “Họ muốn chúng ta đưa ra chứng cứ rất rắc rối, nếu không đưa ra được gì cả, đến lúc đó có lẽ họ sẽ tố cáo tôi.”
[Chờ đã, dừng lại, xoay qua trái.]
“Sao vậy?” Lưu Hạ xoay đâu theo lệnh, nhìn thấy một đôi nam nữ cầm dù.
Họ cầm một cây dù cổ màu xanh đậm, trông cực kỳ thanh lịch trong cơn mưa phùn, đang xoay lưng với Lưu Hạ đi về khách sạn.
Trên bề mặt cây dù cổ có vết tích lửa thiêu đen sậm, không biết có phải cố ý thiết kế không, giống như những cánh hoa đen đang nở ra.
[Không cần xem xét mấy thứ đó nữa, chỉ cần lấy được cây dù kia, tôi có thể hóa hình người ngay lập tức, đến khi đó cần cái gì thì có cái đó.]
Yêu quái chưa hóa hình người bị Long Cốt Tản thu hút cực độ, đáy lòng hắn dâng lên một loại dự cảm mãnh liệt rằng cây dù này có sức mạnh khác với bình thường, có lẽ có thể cho hắn thay da đổi thịt.
Trong khách sạn, do trời mưa mù mịt nên Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu không ra khỏi cửa, họ đang dùng bữa đơn giản trong nhà hàng khách sạn, ngồi lại tán gẫu đôi chút rồi về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi một phen, chào đón hoạt động du lịch vào ngày mai.
Phòng của một người một yêu sát bên, Tân Vân Mậu đến trước quét thẻ, anh vừa đẩy cửa phòng mở ra, sắc mặt trầm xuống ngay, sau đó xoay người đi ra, cau mày nói: “Có người từng vào phòng của tôi.”
Ở đây bẩn rồi.
Anh không ở được nữa.
Sở Trĩ Thủy giải thích nói: “Sẽ có dì dọn vệ sinh.”
Tân Vân Mậu không đáp lời, anh theo Sở Trĩ Thủy đảo một vòng bên ngoài phòng của cô, xác nhận phòng cô không có vấn đề xong mới đi về phòng mình với vẻ mặt vô cảm, không biết đang nghĩ gì nữa.
“Anh muốn làm gì?” Sở Trĩ Thủy bị anh xoay choáng váng: “Nếu không có gì thì tôi đóng cửa đây.”
“Cô đóng cửa đi.”
Sở Trĩ Thủy đưa mắt tiễn anh về phòng, giờ mới đóng cửa phòng mình lại.
Nước nóng trong khách sạn đây đủ, trải qua buổi đấu giá căng thẳng, đúng lúc có thể giải tỏa cơ thể mệt mỏi.
Trong phòng, Sở Trĩ Thủy tắm xong thay đô ngủ, cô đứng trước gương lau khô tóc, đang định tìm máy sấy của khách sạn, bỗng nghe được một trận gõ cửa có tiết tấu.
Hơi nước mờ ảo, cửa phòng vệ sinh đóng chặt làm phai đi âm thanh bên ngoài. Cô nghiêm túc lắng tai nghe một lát, xác nhận có người gõ cửa bên ngoài mới thong thả đi ra, trên vai còn vắt khăn lau tóc.
Sở Trĩ Thủy không trực tiếp mở cửa, cô cách một cánh cửa hỏi thăm trước: “Cho hỏi ai vậy?”
“Là tôi.” Giọng nam trầm thấp quen thuộc, là yêu quái trúc cách vách. Sở Trĩ Thủy mở cửa phòng, quả nhiên thấy Tân Vân Mậu, nghi hoặc hỏi: “Anh muốn mượn độ gì?”
Tân Vân Mậu không mang hành lý, lại không quen thuộc khách sạn, có lẽ ít đồ dùng.
Tân Vân Mậu đứng ở hành lang gõ cửa phòng cô tận nửa ngày vẫn không có ai trả lời, vốn còn lo cô xảy ra chuyện, ai mà ngờ cô đang tắm gội thay đô, lúc mở cửa còn mang theo hơi nước phả vào mặt.
Trước giờ gương mặt của Sở Trĩ Thủy luôn sạch sẽ, giờ mang theo hơi nước nóng sau khi bốc hơi mà trở nên hồng hào, đến đôi mắt cũng nhiễm hơi nước long lanh, phòng tắm sau lưng có khí sương bay bổng, hiển nhiên là mới tắm xong.
Anh thấy rõ dáng vẻ này của cô thì sững người, sau đó yết hầu khẽ động, mở miệng nói: “Đêm nay tôi ở chỗ cô.”
Sở Trĩ Thủy bị câu nói vô lý của anh chọc cho tức cười, cô tháo chiếc khăn lông khô trên vai xuống, giống như cầm chắc trong tay một chiếc roi dài, ước gì có thể đánh đến khi anh tỉnh táo lại mới ổn, bội phục mỉa mai: “Anh bạn à, đêm hôm anh gõ cửa phòng lãnh đạo, sau đó nói ra một câu như vậy, thật sự muốn định nghĩa phẩm hạnh cao quý lần nữa sao?”
Tuy theo ước định của đôi bên, lúc riêng tư không tính cấp trên cấp dưới, nhưng hành động của anh đồng nghĩa với không chuẩn mực.
Hiện tại cô không cảm thấy kinh ngạc mà hoàn toàn cảm thấy buồn cười tận xương tủy, tuyệt nhiên không hiểu anh làm cái quái gì nữa. Nếu người khác nói câu này, cô tuyệt đối sẽ báo cảnh sát ngay lập tức, nói đối phương đang giở trò lưu manh, nhưng mạch não của yêu quái trước mắt không bình thường.
Tân Vân Mậu sững sờ, anh chợt phản ứng lại, vành tai bỗng dưng nóng lên, vội nói: “Không phải, giờ tôi không có cách về phòng.”
“Ừ ừ, anh bịa tiếp đi, tôi nghe nè.” Sở Trĩ Thủy tả: “Nguyên nhân là trong phòng có một có gấu trúc lớn? Cân tối giúp anh gọi điện thoại cho sở thú?”
Cô nhìn anh mặt đây quẫn bách, thậm chí còn giúp anh đưa ra ý kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.