Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 155:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Tân Vân Mậu đang muốn giải thích, ánh mắt anh quét qua xương quai xanh tinh xảo của cô, lại vội vàng phi lễ chớ nhìn dời mắt sang nơi khác, làm mình làm mẩy nhìn chằm chằm góc hành lang, giọng buồn phiền nói: “Tôi để cây dù trong phòng, ban đêm sẽ có người đến trộm.”
“Dù?” Sở Trĩ Thủy nghi hoặc: “Long Cốt Tản à? Nhưng chẳng phải anh có thể thu lại lúc nào cũng được sao?”
Hôm nay họ còn dùng Long Cốt Tản, cô thấy năng lực một giây lấy ra một giây thu về của anh quả thật giống như có túi không gian đa chiều.
“Thu về thì không thể làm mồi câu cá.” Tân Vân Mậu hạ mắt, giải thích: “Tôi không có hứng thú dạy dỗ họ, chỉ là để lại một chữ “nhân”, “quả” được tạo ra hoàn toàn phải xem chính họ.”
Đây chính là một quy tắc làm việc của anh, anh đối với người bên cạnh là tốt là xấu cũng vô cảm, càng không có tâm tư nhàn rỗi chủ trì chính nghĩa, chỉ là trả lại thứ trên người họ. Anh không có nghĩa vụ phán quyết hay trừng phạt ai, đều là đôi phương đang tự phán quyết và trừng phạt chính mình.
Nếu họ không màng đến Long Cốt Tản, đêm đó sẽ an nhàn vô sự, nhưng gieo nhân ác sẽ không gặt được quả thiện, kết cục đã chú định lúc bắt đâu rồi.
Sở Trĩ Thủy như suy nghĩ, cuối cùng vẫn nhường đường cho anh vào phòng,
Một lát sau, Tân Vân Mậu ngồi trên đi văng trong phòng xem ti vi, anh cầm đô điêu khiển, tùy tay chuyển kênh, giết thời gian trong lúc dùng Long Cốt Tản câu cá, lại hoàn toàn không có cách tập trung lực chú ý, thính giác luôn bị âm thanh ồn ào của Sở Trĩ Thủy bên cạnh thu hút.
Ánh đèn vàng ấm áp, không khí ẩm thấp, khuếch tán mùi hương thơm nhẹ, hóa hình người thật sự khiến năm giác quan của anh nhạy cảm quá mức, hoàn toàn không đơn giản như lúc làm cây trúc thuần túy. Anh bắt đầu hối hận vì đã đi vào, sớm biết vậy nên ra ngoài đi dạo, không cần phải tìm cô vào lúc này.
Tân Vân Mậu ngồi trên đi văng cạnh bàn trà, Sở Trĩ Thủy thì ngồi ở vị trí đâu giường, song phương trùng hợp tạo thành góc chéo. Ước gì có thể tạo ra khoảng cách xa nhất.
Cô cũng cảm giác cực kỳ khó chịu, vô thức quét mắt qua bóng lưng rộng lớn của anh trên đi văng, cứ cảm giác tên này ở trong phòng sẽ tồn tại cảm giác kinh người, muốn xem nhẹ cũng không làm được. Ai mà nửa đêm trong phòng có người khác giới chắc cũng sẽ cảm thấy mất tự nhiên, nhưng lại không thể bảo anh ra ngoài đâm mưa được.
Tân Vân Mậu đã thay quần áo sau khi về khách sạn, có thể là do ở trong phòng nên anh ăn mặc khá đơn bạc, chất vải lanh có màu nhạt, tay áo hơi xoắn lên lộ ra mu bàn tay và cánh tay thon dài, mạch máu xanh ẩn hiện dưới làn da màu ngọc, thể hiện vẻ đẹp sức mạnh nam tính.
Anh chú tâm nhìn chằm chằm vào ti vi, xương ngón tay rõ ràng, cầm điều khiển trong tay, thỉnh thoảng còn ấn xuống hai cái. Một người một yêu không nói chuyện.
Mạch nước ngầm chảy trong căn phòng yên ắng, ngay cả âm thanh chương trình cũng dân dân bay xa, chỉ có ánh sáng tivi đang không ngừng biến hóa trên gương mặt họ, lúc sáng lúc tối.
“Rốt cuộc anh muốn xem cái gì?” Sở Trĩ Thủy nhìn ti vi điên cuồng nhảy kênh, cô phá vỡ sự im lặng kỳ lạ trước, khéo léo đề nghị: “Có thể xem một lát không, cứ chuyển kênh mãi vậy chóng mặt thật sự ấy.”
Cô nghi ngờ anh chưa từng chơi qua đô điều khiển, từ lúc bắt đầu đã chuyển kênh,
hoàn toàn không có mục đích, không dừng lại bất cứ chương trình nào. Tân Vân Mậu suy ngẫm một lát, ngón tay anh ấn hai cái, dừng lại kênh phim tài liệu, đúng lúc chính là phim thực vật trên máy bay, bộ phim bị anh quở trách là khó coi.
Sở Trĩ Thủy: “?”
Sở Trĩ Thủy nghiêng đầu nhìn anh, không tưởng tượng nổi nói: “Sao anh xem cái này?”
Ghê! Yêu quái già nổi tiếng của Hoài Giang xem phim thực vật công khai!
Tân Vân Mậu dùng tâm nhìn còn sót lại nhìn cô, ánh mắt anh lấp lánh, ý tứ sâu xa nói: “Chẳng phải cỗ thích cái này à.”
Câu này phảng phất như đang ám thị cô là biến thái. “Tôi. Không. Thích.” Da đâu Sở Trĩ Thủy tê rần, cắn răng nói: “Mời anh chuyển kênh cho.”
Chương trình truyền hình tiếp tục chuyển, nhảy qua rất nhiều quảng cáo vô vị, cuối cùng dừng lại một bộ phim điện ảnh, nội dung không nhiều người có thể xem. Chính là bộ phim điện ảnh nước ngoài, cảnh quay các thứ rất đẹp, có tính thẩm mỹ hơn các chương trình kênh khác.
Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu giờ mới có cớ im lặng, họ đặt sự chú ý vào bộ phim.
Thế nhưng, phim điện ảnh bình thường dân dân phát triển tình tiết không còn bình thường nữa, nam nữ nội tâm rộng mở ôm ấp hôn lấy nhau, phương thức biểu hiện tình yêu nồng nhiệt phóng khoáng của nước ngoài.
Tiếng thở dồn dập và kịch liệt, âm thanh hôn nhau khiến người ta đỏ mặt nóng tai, giai điệu du dương lãng mạn từ trong tivi truyền ra.
Tân Vân Mậu ngạc nhiên đến nỗi buông điều khiển, trực tiếp dùng ngón tay che mặt lại, giấu đi ánh mắt sững sờ ngơ ngác, hoảng loạn tránh né tầm nhìn. Trong lông ngực anh bùng lên một ngọn lửa, bị xúc tác bởi hương thơm dịu nhẹ trong căn phòng, cả người đều nóng rực như thiêu đốt, phút chốc giống như tôm luột, da thịt lộ ra trên người đều đỏ lên.
chương 158: :
Sở Trĩ Thủy cũng ngớ ra, không ngờ bộ phim sẽ thế này, người ngoại quốc dọa đến cây trúc quốc nội, vội nói: “Chuyển kênh đi.”
Tân Vân Mậu khó mà tin được quay đâu trừng cô, con ngươi đen láy như đá Hắc Diệu Thạch bất an run rẩy, nhưng lại lộ ra ánh sáng trong suốt. Như là bức rức, như là ngại ngùng, như là ngạc nhiên, như là bộc lộ những cảm xúc không nói được thành lời.
“Anh nhìn tôi làm gì?” Sở Trĩ Thủy bị ánh mắt của anh nhìn cho kích động, tức giận nói: “Phim là anh chọn đó!”
Lạ quá.
Đêm nay lạ quá.
Anh xem phim tài liệu thực vật đỏ mặt, xem phim điện ảnh con người cũng sẽ đỏ mặt, có phải hơi nhạy cảm quá mức rồi không. Người ta nhiều nhất là cấm 18, đại yêu ngàn năm là cấm trên dưới năm ngàn năm của cả Trung Quốc? Sở Trĩ Thủy hít sâu một hơi muốn thoát khỏi sự khô nóng kỳ lạ, quyết định dùng máy sấy phân tán năng lượng. Cô cố gắng coi Tân Vân Mậu trên đi văng là không khí, mở máy sấy lên chải tóc, tiếng gió vù vù vang lên thổi bay đi độ ẩm vương trên tóc. Gió ấm thổi qua, mùi hương phát tán, càng khiến lòng người không yên, khiến anh chậm chạp không cách giảm nhiệt độ. Tân Vân Mậu lén nhìn cô nuốt nước bọt, chủ động mở miệng nói: “Cân tôi giúp cô không?” Anh cảm thấy còn để cô thổi như vậy, anh sẽ triệt để ngồi không vững nữa, thật sự
phải nhảy ra khỏi căn phòng này. “Anh giúp tôi sấy?” Sở Trĩ Thủy dừng động tác tay lại, cô liếc xéo anh một cái, lạnh lùng cười nói: “Còn chê giờ chưa đủ ngại sao?”
“... Không phải, có thể trực tiếp làm khô.” Lông mi Tân Vân Mậu khẽ run, anh như sợ sô không vui, nhỏ giọng bổ sung: Tôi giúp cô sấy cũng được.”
Sở Trĩ Thủy nhớ ra các loại pháp thuật của anh, giờ mới nhận thức được sự lý giải của mình có hiểu lâm: “”
Cô cố gắng trấn định: “Trực tiếp làm khô, cảm ơn thầy Tony.” Tân Vân Mậu búng ngón tay, tóc ẩm ướt liên trở nên khô ráo.
Sở Trĩ Thủy sờ tóc tơi sạch khô, cảm khái mấy phép thuật này có thể làm không ích việc, chẳng trách anh không cần hành lý, anh chính là một thiết bị gia dụng điện tử, gì cũng có thể làm.
Cả đêm nay có thể nói là giày vò dai dẳng, một người một yêu khoanh tay bó gối, ngay cả người giỏi tìm chủ đề như Sở Trĩ Thủy cũng không biết mở miệng thế nào.
Mấu chốt là bầu không khí quá kỳ lạ, bất cẩn chút thôi thì ái muội phấp phới, ngậm miệng không nói là giải pháp an toàn nhất.
Họ im lặng ngồi thật lâu, cuối cùng cũng nghênh đón kết quả.
Tân Vân Mậu đứng dậy từ trên đi văng, thở dài một hơi, nhấc chân đi ra ngoài: “Bắt được rồi.”
Còn bắt không được anh sẽ phát điên mất, thật sự sẽ biến thành cây trúc bị nướng đen thành than, cảm thấy ban đầu bị lửa rồng thiêu cũng không nóng ruột như này. “Đang ở trong phòng anh sao?” Sở Trĩ Thủy bất ngờ nói: “Vậy phải gọi người của
khách sạn nhỉ.” Người ngoài xông vào phòng được coi như là hành vi trái pháp luật, chắc cũng có ảnh hưởng đến khách sạn.
“Đúng, tôi đi xem trước.”
Sở Trĩ Thủy tiễn Tân Vân Mậu đến cửa, cô thấy anh định rời đi, chợt nói: “Đúng rồi, ban nãy anh ngại ngùng sao?” Tân Vân Mậu không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, anh xoay lưng với cô cứng đờ cơ thể, thật thà nói: “... Ngại.”
“Ngại là phải rồi, nhớ cảm giác này.” Sở Trĩ Thủy khoan thai trêu chọc: “Thần quân vẫn luôn băng thanh ngọc khiết, kiên trinh thủ tiêt, ra khỏi cửa ở bên ngoài nhớ phải bảo vệ mình thật tốt, sau này đừng gõ của phòng tôi vào ban đêm.”
Tân Vân Mậu: “...”
Trong hành lang, Lưu Hạ lén lút mò mẫm đến được trước cửa, lấy ra thẻ phòng trộm từ khách sạn, quét một cái mở cửa phòng. Trong phòng là một mảnh đen kịt, chỉ có ánh sáng mờ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, thắp sáng Long Cốt Tản trên đi văng. Cây dù giấy có đường nét trơn tru, cán dù như khớp xương cháy đen, nước mưa dính vào ban ngày đã được lau sạch, im lặng đặt ở đó. Thỉnh thoảng căn phòng cách vách vang lên âm thanh giống như là chương trình trên ti vi.
Lưu Hạ nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, rón ra rón rén đi vào trong. Ông ta đi qua chiếc giường bên cạnh, phát hiện gối đâu cùng với chăn đều phẳng phiu dị thường, tủ cạnh giường cũng không có bất kỳ vật dụng nào cho thấy có người ở, nơi này giống như một căn phòng trống không người. Chỉ có duy nhất Long Cốt Tản trên đi văng của bàn trà trông có vẻ vừa kỳ lạ vừa bất ngờ, nhất là trên dù còn có vết cháy. Lưu Hạ đứng bên cạnh đi văng, mới định giơ tay cầm cây dù, ngón tay sắp chạm
vào nó lại chần chừ thu về. Yêu quái chưa hóa hình người phát hiện ông ta lưỡng lự, ông ta chỉ còn cách thành cộng một bước nữa thôi, sốt ruột thúc giục: [Còn không nắm chắc thời gian, anh ta sắp quay lại rồi, chúng ta rời khỏi khách sạn cũng cần thời gian đó.]
“Nhưng lát nữa tôi ra ngoài thế nào?” Lưu Hạ lo lắng nói: “Bị tóm lại cũng không phải chuyện nhỏ, chắc chắn ở đây có camera.”
[Tôi có thể ngụy tạo nhân sâm, còn không thể ngụy tạo cái khác sao? Thật lòng nói với ông, chỉ cần tôi lấy được cây dù, thì có thể chân chính hóa thành hình người, lấy được tên của chính mình, thiên phú cũng sẽ mạnh hơn hiện tại, đến lúc đó vận may của ông cũng sẽ khác.]
“Cậu chắc chắn có thể trốn thoát thuận lợi?”
[Đương nhiên, sau khi tôi từ trong miếu ra ngoài với ông, đã lừa ông bao giờ chưa?]
“Nói cũng phải.”
Lưu Hạ kết duyên với yêu quái chưa hóa hình người ở một ngôi miếu cũ rách. Ban đâu ông ta làm ăn liên tục thất bại, tức tối chạy đến núi này đi loanh quanh, cơ duyên trùng hợp phát hiện một ngôi miếu nhiều năm không tu sửa, ôm suy nghĩ muốn đổi vận, bèn bái lạy trước ngôi miếu. Yêu quái trong miếu nghe thấy tâm nguyện của ông ta, đề nghị ký kết thỏa thuận với hẳn, một bên giúp làm nhân sâm giả, một bên giúp thu gom yêu khí.
Lúc đâu Lưu Hạ còn cho rằng miếu cổ này là nơi ở của hắn, sau này mới biết đó là người xưa xây cho một vị thần tiên, hắn mượn nhờ yêu khí ở đây mới lập được giao tiếp với ông ta. Sau khi Lưu Hạ kết duyên với yêu quái, quả thật kiếm được không ít tiền, không những bù được số nợ ngày trước, mà còn trở thành nhân vật có mặt mũi, chỉ là không biết vì sao sức khỏe càng lúc càng ốm yếu, đến tướng mạo cũng xấu xí hẳn đi.
“Dù?” Sở Trĩ Thủy nghi hoặc: “Long Cốt Tản à? Nhưng chẳng phải anh có thể thu lại lúc nào cũng được sao?”
Hôm nay họ còn dùng Long Cốt Tản, cô thấy năng lực một giây lấy ra một giây thu về của anh quả thật giống như có túi không gian đa chiều.
“Thu về thì không thể làm mồi câu cá.” Tân Vân Mậu hạ mắt, giải thích: “Tôi không có hứng thú dạy dỗ họ, chỉ là để lại một chữ “nhân”, “quả” được tạo ra hoàn toàn phải xem chính họ.”
Đây chính là một quy tắc làm việc của anh, anh đối với người bên cạnh là tốt là xấu cũng vô cảm, càng không có tâm tư nhàn rỗi chủ trì chính nghĩa, chỉ là trả lại thứ trên người họ. Anh không có nghĩa vụ phán quyết hay trừng phạt ai, đều là đôi phương đang tự phán quyết và trừng phạt chính mình.
Nếu họ không màng đến Long Cốt Tản, đêm đó sẽ an nhàn vô sự, nhưng gieo nhân ác sẽ không gặt được quả thiện, kết cục đã chú định lúc bắt đâu rồi.
Sở Trĩ Thủy như suy nghĩ, cuối cùng vẫn nhường đường cho anh vào phòng,
Một lát sau, Tân Vân Mậu ngồi trên đi văng trong phòng xem ti vi, anh cầm đô điêu khiển, tùy tay chuyển kênh, giết thời gian trong lúc dùng Long Cốt Tản câu cá, lại hoàn toàn không có cách tập trung lực chú ý, thính giác luôn bị âm thanh ồn ào của Sở Trĩ Thủy bên cạnh thu hút.
Ánh đèn vàng ấm áp, không khí ẩm thấp, khuếch tán mùi hương thơm nhẹ, hóa hình người thật sự khiến năm giác quan của anh nhạy cảm quá mức, hoàn toàn không đơn giản như lúc làm cây trúc thuần túy. Anh bắt đầu hối hận vì đã đi vào, sớm biết vậy nên ra ngoài đi dạo, không cần phải tìm cô vào lúc này.
Tân Vân Mậu ngồi trên đi văng cạnh bàn trà, Sở Trĩ Thủy thì ngồi ở vị trí đâu giường, song phương trùng hợp tạo thành góc chéo. Ước gì có thể tạo ra khoảng cách xa nhất.
Cô cũng cảm giác cực kỳ khó chịu, vô thức quét mắt qua bóng lưng rộng lớn của anh trên đi văng, cứ cảm giác tên này ở trong phòng sẽ tồn tại cảm giác kinh người, muốn xem nhẹ cũng không làm được. Ai mà nửa đêm trong phòng có người khác giới chắc cũng sẽ cảm thấy mất tự nhiên, nhưng lại không thể bảo anh ra ngoài đâm mưa được.
Tân Vân Mậu đã thay quần áo sau khi về khách sạn, có thể là do ở trong phòng nên anh ăn mặc khá đơn bạc, chất vải lanh có màu nhạt, tay áo hơi xoắn lên lộ ra mu bàn tay và cánh tay thon dài, mạch máu xanh ẩn hiện dưới làn da màu ngọc, thể hiện vẻ đẹp sức mạnh nam tính.
Anh chú tâm nhìn chằm chằm vào ti vi, xương ngón tay rõ ràng, cầm điều khiển trong tay, thỉnh thoảng còn ấn xuống hai cái. Một người một yêu không nói chuyện.
Mạch nước ngầm chảy trong căn phòng yên ắng, ngay cả âm thanh chương trình cũng dân dân bay xa, chỉ có ánh sáng tivi đang không ngừng biến hóa trên gương mặt họ, lúc sáng lúc tối.
“Rốt cuộc anh muốn xem cái gì?” Sở Trĩ Thủy nhìn ti vi điên cuồng nhảy kênh, cô phá vỡ sự im lặng kỳ lạ trước, khéo léo đề nghị: “Có thể xem một lát không, cứ chuyển kênh mãi vậy chóng mặt thật sự ấy.”
Cô nghi ngờ anh chưa từng chơi qua đô điều khiển, từ lúc bắt đầu đã chuyển kênh,
hoàn toàn không có mục đích, không dừng lại bất cứ chương trình nào. Tân Vân Mậu suy ngẫm một lát, ngón tay anh ấn hai cái, dừng lại kênh phim tài liệu, đúng lúc chính là phim thực vật trên máy bay, bộ phim bị anh quở trách là khó coi.
Sở Trĩ Thủy: “?”
Sở Trĩ Thủy nghiêng đầu nhìn anh, không tưởng tượng nổi nói: “Sao anh xem cái này?”
Ghê! Yêu quái già nổi tiếng của Hoài Giang xem phim thực vật công khai!
Tân Vân Mậu dùng tâm nhìn còn sót lại nhìn cô, ánh mắt anh lấp lánh, ý tứ sâu xa nói: “Chẳng phải cỗ thích cái này à.”
Câu này phảng phất như đang ám thị cô là biến thái. “Tôi. Không. Thích.” Da đâu Sở Trĩ Thủy tê rần, cắn răng nói: “Mời anh chuyển kênh cho.”
Chương trình truyền hình tiếp tục chuyển, nhảy qua rất nhiều quảng cáo vô vị, cuối cùng dừng lại một bộ phim điện ảnh, nội dung không nhiều người có thể xem. Chính là bộ phim điện ảnh nước ngoài, cảnh quay các thứ rất đẹp, có tính thẩm mỹ hơn các chương trình kênh khác.
Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu giờ mới có cớ im lặng, họ đặt sự chú ý vào bộ phim.
Thế nhưng, phim điện ảnh bình thường dân dân phát triển tình tiết không còn bình thường nữa, nam nữ nội tâm rộng mở ôm ấp hôn lấy nhau, phương thức biểu hiện tình yêu nồng nhiệt phóng khoáng của nước ngoài.
Tiếng thở dồn dập và kịch liệt, âm thanh hôn nhau khiến người ta đỏ mặt nóng tai, giai điệu du dương lãng mạn từ trong tivi truyền ra.
Tân Vân Mậu ngạc nhiên đến nỗi buông điều khiển, trực tiếp dùng ngón tay che mặt lại, giấu đi ánh mắt sững sờ ngơ ngác, hoảng loạn tránh né tầm nhìn. Trong lông ngực anh bùng lên một ngọn lửa, bị xúc tác bởi hương thơm dịu nhẹ trong căn phòng, cả người đều nóng rực như thiêu đốt, phút chốc giống như tôm luột, da thịt lộ ra trên người đều đỏ lên.
chương 158: :
Sở Trĩ Thủy cũng ngớ ra, không ngờ bộ phim sẽ thế này, người ngoại quốc dọa đến cây trúc quốc nội, vội nói: “Chuyển kênh đi.”
Tân Vân Mậu khó mà tin được quay đâu trừng cô, con ngươi đen láy như đá Hắc Diệu Thạch bất an run rẩy, nhưng lại lộ ra ánh sáng trong suốt. Như là bức rức, như là ngại ngùng, như là ngạc nhiên, như là bộc lộ những cảm xúc không nói được thành lời.
“Anh nhìn tôi làm gì?” Sở Trĩ Thủy bị ánh mắt của anh nhìn cho kích động, tức giận nói: “Phim là anh chọn đó!”
Lạ quá.
Đêm nay lạ quá.
Anh xem phim tài liệu thực vật đỏ mặt, xem phim điện ảnh con người cũng sẽ đỏ mặt, có phải hơi nhạy cảm quá mức rồi không. Người ta nhiều nhất là cấm 18, đại yêu ngàn năm là cấm trên dưới năm ngàn năm của cả Trung Quốc? Sở Trĩ Thủy hít sâu một hơi muốn thoát khỏi sự khô nóng kỳ lạ, quyết định dùng máy sấy phân tán năng lượng. Cô cố gắng coi Tân Vân Mậu trên đi văng là không khí, mở máy sấy lên chải tóc, tiếng gió vù vù vang lên thổi bay đi độ ẩm vương trên tóc. Gió ấm thổi qua, mùi hương phát tán, càng khiến lòng người không yên, khiến anh chậm chạp không cách giảm nhiệt độ. Tân Vân Mậu lén nhìn cô nuốt nước bọt, chủ động mở miệng nói: “Cân tôi giúp cô không?” Anh cảm thấy còn để cô thổi như vậy, anh sẽ triệt để ngồi không vững nữa, thật sự
phải nhảy ra khỏi căn phòng này. “Anh giúp tôi sấy?” Sở Trĩ Thủy dừng động tác tay lại, cô liếc xéo anh một cái, lạnh lùng cười nói: “Còn chê giờ chưa đủ ngại sao?”
“... Không phải, có thể trực tiếp làm khô.” Lông mi Tân Vân Mậu khẽ run, anh như sợ sô không vui, nhỏ giọng bổ sung: Tôi giúp cô sấy cũng được.”
Sở Trĩ Thủy nhớ ra các loại pháp thuật của anh, giờ mới nhận thức được sự lý giải của mình có hiểu lâm: “”
Cô cố gắng trấn định: “Trực tiếp làm khô, cảm ơn thầy Tony.” Tân Vân Mậu búng ngón tay, tóc ẩm ướt liên trở nên khô ráo.
Sở Trĩ Thủy sờ tóc tơi sạch khô, cảm khái mấy phép thuật này có thể làm không ích việc, chẳng trách anh không cần hành lý, anh chính là một thiết bị gia dụng điện tử, gì cũng có thể làm.
Cả đêm nay có thể nói là giày vò dai dẳng, một người một yêu khoanh tay bó gối, ngay cả người giỏi tìm chủ đề như Sở Trĩ Thủy cũng không biết mở miệng thế nào.
Mấu chốt là bầu không khí quá kỳ lạ, bất cẩn chút thôi thì ái muội phấp phới, ngậm miệng không nói là giải pháp an toàn nhất.
Họ im lặng ngồi thật lâu, cuối cùng cũng nghênh đón kết quả.
Tân Vân Mậu đứng dậy từ trên đi văng, thở dài một hơi, nhấc chân đi ra ngoài: “Bắt được rồi.”
Còn bắt không được anh sẽ phát điên mất, thật sự sẽ biến thành cây trúc bị nướng đen thành than, cảm thấy ban đầu bị lửa rồng thiêu cũng không nóng ruột như này. “Đang ở trong phòng anh sao?” Sở Trĩ Thủy bất ngờ nói: “Vậy phải gọi người của
khách sạn nhỉ.” Người ngoài xông vào phòng được coi như là hành vi trái pháp luật, chắc cũng có ảnh hưởng đến khách sạn.
“Đúng, tôi đi xem trước.”
Sở Trĩ Thủy tiễn Tân Vân Mậu đến cửa, cô thấy anh định rời đi, chợt nói: “Đúng rồi, ban nãy anh ngại ngùng sao?” Tân Vân Mậu không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, anh xoay lưng với cô cứng đờ cơ thể, thật thà nói: “... Ngại.”
“Ngại là phải rồi, nhớ cảm giác này.” Sở Trĩ Thủy khoan thai trêu chọc: “Thần quân vẫn luôn băng thanh ngọc khiết, kiên trinh thủ tiêt, ra khỏi cửa ở bên ngoài nhớ phải bảo vệ mình thật tốt, sau này đừng gõ của phòng tôi vào ban đêm.”
Tân Vân Mậu: “...”
Trong hành lang, Lưu Hạ lén lút mò mẫm đến được trước cửa, lấy ra thẻ phòng trộm từ khách sạn, quét một cái mở cửa phòng. Trong phòng là một mảnh đen kịt, chỉ có ánh sáng mờ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, thắp sáng Long Cốt Tản trên đi văng. Cây dù giấy có đường nét trơn tru, cán dù như khớp xương cháy đen, nước mưa dính vào ban ngày đã được lau sạch, im lặng đặt ở đó. Thỉnh thoảng căn phòng cách vách vang lên âm thanh giống như là chương trình trên ti vi.
Lưu Hạ nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, rón ra rón rén đi vào trong. Ông ta đi qua chiếc giường bên cạnh, phát hiện gối đâu cùng với chăn đều phẳng phiu dị thường, tủ cạnh giường cũng không có bất kỳ vật dụng nào cho thấy có người ở, nơi này giống như một căn phòng trống không người. Chỉ có duy nhất Long Cốt Tản trên đi văng của bàn trà trông có vẻ vừa kỳ lạ vừa bất ngờ, nhất là trên dù còn có vết cháy. Lưu Hạ đứng bên cạnh đi văng, mới định giơ tay cầm cây dù, ngón tay sắp chạm
vào nó lại chần chừ thu về. Yêu quái chưa hóa hình người phát hiện ông ta lưỡng lự, ông ta chỉ còn cách thành cộng một bước nữa thôi, sốt ruột thúc giục: [Còn không nắm chắc thời gian, anh ta sắp quay lại rồi, chúng ta rời khỏi khách sạn cũng cần thời gian đó.]
“Nhưng lát nữa tôi ra ngoài thế nào?” Lưu Hạ lo lắng nói: “Bị tóm lại cũng không phải chuyện nhỏ, chắc chắn ở đây có camera.”
[Tôi có thể ngụy tạo nhân sâm, còn không thể ngụy tạo cái khác sao? Thật lòng nói với ông, chỉ cần tôi lấy được cây dù, thì có thể chân chính hóa thành hình người, lấy được tên của chính mình, thiên phú cũng sẽ mạnh hơn hiện tại, đến lúc đó vận may của ông cũng sẽ khác.]
“Cậu chắc chắn có thể trốn thoát thuận lợi?”
[Đương nhiên, sau khi tôi từ trong miếu ra ngoài với ông, đã lừa ông bao giờ chưa?]
“Nói cũng phải.”
Lưu Hạ kết duyên với yêu quái chưa hóa hình người ở một ngôi miếu cũ rách. Ban đâu ông ta làm ăn liên tục thất bại, tức tối chạy đến núi này đi loanh quanh, cơ duyên trùng hợp phát hiện một ngôi miếu nhiều năm không tu sửa, ôm suy nghĩ muốn đổi vận, bèn bái lạy trước ngôi miếu. Yêu quái trong miếu nghe thấy tâm nguyện của ông ta, đề nghị ký kết thỏa thuận với hẳn, một bên giúp làm nhân sâm giả, một bên giúp thu gom yêu khí.
Lúc đâu Lưu Hạ còn cho rằng miếu cổ này là nơi ở của hắn, sau này mới biết đó là người xưa xây cho một vị thần tiên, hắn mượn nhờ yêu khí ở đây mới lập được giao tiếp với ông ta. Sau khi Lưu Hạ kết duyên với yêu quái, quả thật kiếm được không ít tiền, không những bù được số nợ ngày trước, mà còn trở thành nhân vật có mặt mũi, chỉ là không biết vì sao sức khỏe càng lúc càng ốm yếu, đến tướng mạo cũng xấu xí hẳn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.