Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 192:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Một lát sau, Lam Tuyền Tiên nhìn bờ biển gần đấy, anh ta hốt hoảng, lên tiếng nói: “Nước biển chứa yêu khí của long thần, có hiệu quả giống với lửa rồng, anh ta đến gần miếu long thần dưới đáy biển sẽ không thích hợp, nhưng cục Tất Ngô có khu vực an toàn, giống với cảm giác bên ngoài.”

Cục Tất Ngô nằm trên một hòn đảo nhỏ, nơi đó gần giống với đất liền, chỉ là ngồi tàu qua biển phải đi qua miếu long thần.

“Miếu long thần sẽ tăng cường sức mạnh long thần, người thờ cúng càng nhiều, sức mạnh này càng tăng lên, nên có vài người cá lưu vong còn cuộn sóng biển dâng lên, ép ngư dân tiếp tục tín ngưỡng long thần, mượn điều này giúp cho miếu long thần tồn tại.”

Trong lửa rồng màu đen chứa ngũ độc bát khổ của tín đồ con người, dù có là Tân Vân Mậu cũng không có cách lọc sạch triệt để, nay mới dẫn đến việc tên họ anh bị vấy bẩn.

Giờ đây anh giống như mặt trái kèm theo của chức năng buff trong trò chơi, chỉ cần đến gần khu vực thế lực của long thần mạnh mẽ, thì sẽ không ngừng bị thiêu nướng giày vò.

Sở Trĩ Thủy đưa nước khoáng cho Tân Vân Mậu, lo lắng hỏi: “Anh có cần về Hoài Giang trước không?”

Chẳng trách anh chỉ ở Hoài Giang, nếu không cẩn thận bước vào lãnh địa của long thần, vậy thì lửa rồng sẽ thiêu cháy càng nặng thêm..

Nếu anh không đi theo, sẽ không khó chịu nữa.

Tân Vân Mậu lắc đầu, thái độ vẫn rất cố chấp.

Cô hơi nhíu mày, nhìn hai yêu quái còn lại: “Không có cách giải quyết sao?”

Ngô Thường Cung dè dặt nói: “Nếu anh ta không thể giải quyết, chúng tôi càng không biết cách.”

Lam Tuyền Tiên: “Nếu ở nơi không gần biển, hoặc là vào cục của chúng tôi, chắc sẽ không khó chịu.”

“Vẫn là trị phần ngọn chứ không trị được tận gốc.” Sở Trĩ Thủy suy tư: “Cục các anh có cây trúc không?”

“Này...” Lam Tuyền Tiên mặt lộ khó xử: “Chỗ này là bờ biển, rất ít trồng cái này.”

“Vậy giờ về có thể trồng.” Cô quyết định: “Chúng ta ngồi tàu đi trước, rồi gọi anh ấy đến sau, anh ấy không cần đi qua miếu long thần.”

Tân Vân Mậu không chịu về Hoài Giang, có lẽ lúc đầu anh không để tâm tới việc có vào cục Tất Ngô hay không, nhưng hiện giờ bị lửa rồng cản ở bên ngoài, với việc tự anh không đi là hai việc khác nhau.

Cô có thể hiểu được sự quật cường của anh, ước gì có thể trồng trúc đầy Tất Ngô, nhờ nó chống lại sự khiêu khích của long thần.

Góc bến tàu tĩnh lặng, Lam Tuyền Tiên và Ngô Thường Cung đã đi làm thủ tục mua vé tàu.

Sở Trĩ Thủy để Tân Vân Mậu ngồi trên ghế dài, cô phát hiện sắc mặt anh tốt lên, giờ mới hơi yên tâm: “Vậy tôi đi kiểm tra an ninh, anh nghỉ ngơi chút đi."

Ngồi tàu phải vào bến tàu, phải thông qua kiểm tra an ninh mới được.

Tân Vân Mậu gật đầu.

Sở Trĩ Thủy xoay người muốn đi.

Tân Vân Mậu nhìn bóng lưng cô, anh không biết lý do, giơ tay kéo cô lại, lòng bàn tay vẫn nóng như trước.

Sở Trĩ Thủy bị anh kéo một cái, cô nghi hoặc xoay đầu lại, lại thấy anh không nói chuyện, vỗ vỗ đầu anh, cười đảm bảo nói: “Được rồi, nửa tiếng sau gọi anh.”



Hòn đảo nhỏ cách bến tàu không xa, ngồi tàu chỉ mất hai mươi phút, cộng thêm xếp hàng là nửa tiếng.

Tân Vân Mậu nghe vậy, mới chịu buông tay.

Cổng bến tàu, Sở Trĩ Thủy lắc lư nhìn thấy Lam Tuyền Tiên, từ trong tay anh ta nhận lấy vé tàu bằng giấy, biết được Ngô Thường Cung đi xếp hàng

lên tàu trước rồi.

Cô nhìn vé tàu đặc thù thì sững sờ: “Đây là vé nội bộ?”

Lam Tuyền Tiên: “Phải, chúng tôi có tàu chuyên đến cục, hình như giờ nổi gió rồi, tàu du khách đều ngừng bán, chờ một hai tiếng nữa mới mở bán lại.”

Tất Ngô kề biển sẽ có tàu du khách, nhưng vùng lân cận không có danh lam thắng cảnh, ngành du lịch không phát triển. Hiện tại sắc trời chuyển âm u, bèn ngừng bán vé du khách.

Sở Trĩ Thủy thờ ơ nói: “Tôi gửi chút tiền cho cục Tất Ngô, các anh quét sạch miếu long thần đi.”

Giờ cô giống như lần đầu dẫn anh đến cục Ngân Hải, cục trưởng Diệp càng không cho họ đến, tâm lý phản nghịch của cô càng dâng lên, bèn muốn thường xuyên dẫn anh lộ diện.

Nếu đã là vùng đất sinh ra long thần, cố ý muốn thiêu cháy anh, vậy thì hủy diệt cứ điểm này.

Lam Tuyền Tiên bất lực: “Tiêu diệt miếu long thần không khó, điều quan trọng là thăm dò ra rất khó, yêu khí long thần giống như dầu trôi nổi trên mặt biển, thiên nhiên hình thành nơi ẩn nấp cho người cá lưu vong, trừ phi trực tiếp từ đáy biển giải phóng sức mạnh, nếu không thì căn bản không thể thăm dò ra toàn bộ vị trí.”

Cô bình tĩnh nói: “Vậy thì thưởng tiền mua tàu ngầm, mua luôn thiết bị cao cấp.”

“... Còn có thể như vậy sao?”

Sở Trĩ Thủy và Lam Tuyền Tiên thông qua kiểm tra an ninh, họ đi lên bến tàu, quả nhiên không có ai, chỉ có con tàu nhỏ xa xa, thân tàu còn có biểu tượng con mắt của cục quan sát.

Bầu trời đen đổ xuống, từng đoàn mây đen lăn mình quay cuồng, cả gió biển cũng hung bạo lên, thấy sắp có mưa bão. Mùi nước biển càng lúc càng nồng, không khí ẩm ướt oi bức, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.

Cây cối bên đường nở ra đóa hoa màu đỏ ánh tía, hình như loại thực vật này tên là hoa Móng Ngựa, lúc này đều bị gió lớn tàn phá cánh hoa, thảm thương rụng đầy đất, để lại vài vết đỏ còn sót lại.

“Trưởng phòng Sở, chúng ta chạy mấy bước tranh thủ tới sớm chút.” Lam Tuyền Tiên dẫn đường phía trước, anh ta tăng nhanh bước chân, lại không nghe âm thanh của cô, xoay đầu lại xác nhận nói: “Trưởng phòng Sở?”

Sau lưng anh ta không một bóng người, chỉ có một chuỗi cánh hoa Móng Ngựa xiêu vẹo rơi đầy đường, giống như mồi nhử dụ bắt con mồi được rải xuống.

Một bên khác, Sở Trĩ Thủy một chân đạp qua cánh hoa, cô nhìn thấy tàu nhỏ gần ngay gang tấc, nhưng không thấy bóng dáng Lam Tuyền Tiên, lên tiếng nói: “Trưởng khoa Lam?”

“Người đâu?” Cô lấy điện thoại ra gọi, lại nhớ ra Ngô Thường Cung đã lên tàu trước, ngẩng đầu gọi về phía bên tàu nhỏ: “Trường khoa Ngô”

Sở Trĩ Thủy vừa đi về phía con tàu nhỏ, vừa giơ tay gọi điện thoại, hoàn toàn không thấy vết nước ướt rượt trên mặt đất.

Ngọn nước to lớn bắn tung tóe.

Ùm một tiếng, sau đó hai mắt tối đen.

Trước khi ý thức trống rỗng, một chuỗi giọng nói êm tai của con gái vang lên, giống như người cá ngồi trên mỏm đá dùng tiếng hát ưu mỹ câu dẫn thủy thủ.



Trong góc, Tân Vân Mậu ngồi trên ghế đã hồi phục, như bỗng cảm thấy cả người nóng rực, vô số ngọn lửa xanh đen từ vai trái của anh lan ra, cuối cùng ngưng kết thành một cái đầu rồng méo mó trong lòng bàn tay trái của anh.

Sau đại chiến, anh nhận lấy sự vấy bẩn của con rồng kia, sức mạnh đội bên hòa vào nhau, dẫn đến việc lửa yêu của anh đều là màu mực xanh.

Giọng nói của đầu rồng khàn đặc nứt nẻ, đây không phải bản thể của long thần, mà là oán khí của hắn và tín đồ.

[Ngươi cũng nên lĩnh hội một lần tư vị đánh mất tình yêu mãi mãi.

Tân Vân Mậu bóp nát đầu rồng lửa, sắc mặt anh cứng đờ, bỗng đứng dậy từ trên ghế, sải bước dài đi về bến tàu.

Bên con tàu, Ngô Thường Cung nghe Lam Tuyền Tiên nói đã lạc mất Sở Trĩ Thủy, sợ hãi nói: “Cậu tiêu rồi, cậu tiêu rồi, hôm nay cậu chết chắc rồi!”

Tân Vân Mậu không lột da rút gân Lam Tuyền Tiên mới lạ.

“Tôi biết, trước khi chết cũng tìm người trước, bảo phòng quan sát trong cục hành động.” Lam Tuyền Tiên nắm chặt điện thoại, nghiêm túc nói: “Tôi gọi điện thoại cho cục trưởng Sa, chắc chắn là người cá lưu vong, phải nhanh chóng định vị mới được.

“Cô ấy đâu?”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, giọng nói lạnh thấu xương của Tân Vân Mậu vang lên, không biết đã đến bến tàu từ bao giờ.

Ngô Thường Cung sợ sệt quay đầu lại, anh ta nhìn rõ dáng vẻ đối phương lại sững sờ, vội nói: “Thần quân, trên người anh...”

Thuật che mắt ngày thường của Tân Vân Mậu sớm đã bị lửa yêu màu mực xanh thiêu rụi, lúc này là một trường bào màu xanh đen, chỉ là nơi ống tay áo còn bốc lên ngọn lửa đen sậm, lửa yêu khủng khiếp như hình với bóng, thậm chí sắp che phủ cả người anh.

Chỉ là vẻ mặt anh lạnh buốt, không màn đến ngọn lửa đang cháy rực trên cơ thể mình, trong tay còn nắm chặt Long Cốt Tản, chỉ có duy nhất tay phải cầm dù không bị tổn thương.

Long Cốt Tản là thần khí, có hiệu quả kéo dài sinh mạng với yêu quái, miễn cưỡng bảo vệ một mảng da thịt anh.

Tân Vân Mậu càng đến gần bờ biển, ngọn lửa trên người anh càng mạnh, hết lần này đến lần khác thiêu cháy cái gáy trắng ngọc, lửa yêu đen đậm làm anh loang lổ, lửa yêu xanh làm anh hồi phục, gần như đang dùng cơ thể của anh câm cự chiến đấu, phảng phất như đại chiến ngàn năm trước vẫn chưa kết

thúc.

Lam Tuyền Tiên: “Trong chủng tộc người cá lưu vong, có một loại năng lực chiến đấu rất yếu, nhưng giỏi quyến rũ con người, chuyên lẻn vào ý thức con người khuấy động nhân tâm, chắc cô ấy bị đối phương tóm vào đáy biển, giờ đang trầm mê trong ảo giác.”

Tân Vân Mậu rơi vào im lặng, anh tĩnh tâm cảm nhận tín vật, nhưng không tìm ra vị trí của cô: “Phía ngoài nước biển này có yêu khí của hắn?”

“Phải.”

Tân Vân Mậu cầm Long Cốt Tản, đáy mắt anh đằng đằng sát khí, quả quyết nói: “Lên tàu, chỉ cần rời khỏi vùng biển này là được.”

Trời cao vang lên một tiếng sấm dữ dội, con tàu dần dần rời bến, không chạy đến cục Tất Ngô, mà hướng về giữa biển, đó là khu vực đáy biển tập hợp nhiều miếu long thần nhất.

Ngô Thường Cung nhìn lửa yêu cháy lớn hơn trên người Tân Vân Mậu, thậm chí phát ra âm thanh lách tách, không nhịn được sợ đến líu lưỡi.

Cơn mưa lớn rơi nặng hạt, rơi lên thân tàu vang lên âm thanh, vẫn không thể dụi tắt lửa rồng đen sậm.

Dung mạo anh tuấn lạnh lùng của Tân Vân Mậu có hạt mưa rơi tuột xuống, cổ áo anh hoàn toàn ướt đẫm, giơ tay mở dù bổ vào không trung, sóng biển mãnh liệt bỗng chốc dâng lên, hình thành một màn nước khổng lồ giữa không trung, sau đó rả rích rơi xuống trong chớp mắt, lần nữa hòa vào biển tạo thành một vùng sâu thẳm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook