Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 193:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Anh chỉ có thể tách vùng biển này trong một khoảnh khắc, vậy mà lại không thể nâng nó lên.
Lam Tuyền Tiên nhìn chăm chú lửa yêu xanh đen trên người anh, nhỏ giọng nói: “Sức mạnh của anh và hắn hòa vào làm một, rất khó nâng vùng biển lớn này lên.”
Yêu khí đen sậm bám vào mặt biển Tất Ngô, cùng một nguồn gốc với cái trên cơ thể Tân Văn Mậu.
Ngô Thường Cung nắm chặt cổ tay: “Nên để thần quân đi theo bảo vệ cô ấy mới đúng!”
“Cô ấy trước giờ đều không cần tôi bảo vệ.” Tân Vân Mậu nắm chặt Long Cốt Tản, khớp xương trắng bệch, lại phất tay chẻ sóng lần nữa, lạnh lùng nói: “Nói nửa tiếng sau gọi tôi, vậy thì chắc chắn có thể làm được.”
Ngô Thường Cung vội lắc đầu, anh ta sợ hãi thì thầm: “Tiêu rồi, giận điên rồi.”
Lam Tuyền Tiên: “Con người trong ảo cảnh chỉ còn bản ngã, hoàn toàn không tự nhận thức được, rất khó gọi ra tên của anh.”
Sở Trĩ Thủy cần có nhận thức, mới có thể gọi ra tên của anh, nhưng ảo cảnh do người cá dệt ra chuyên công kích vào điểm yếu trong nội tâm con người.
Tân Vân Mậu liếc nhìn hai yêu quái một cái, trong mắt anh tràn ra ngọn lửa lạnh lẽo, tức giận nói: “Đó là con người các anh tưởng, giống với sự tồn tại quê mùa của các người, dù có sống thêm mười năm, trăm năm, ngàn năm nữa cũng không thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy, nếu muốn so sánh thật, chẳng qua chỉ là một đám người phàm ngu muội có yêu khí, nhưng nếu mất đi yêu khí, cả người bình thường cũng không bằng, không sánh bằng một sợi tóc của cô ấy!”
Anh không thể dung túng nhẫn nhịn giọng điệu thương tiếc của họ, nhìn cô như nhìn kẻ yếu vô năng!
Chỉ là yêu quái nhỏ nhoi, còn cho rằng có thể mạnh hơn cô?
“Tín đồ của hắn là một đám vỏ rỗng vô trị, mà tín đồ của tôi là người hoàn mỹ nhất trên đời.” Tân Vân Mậu trông về biển lớn âm u, chỉ thấy vùng rìa đám mây mưa bão, ẩn hiện một tia sáng: “Cô ấy không yếu chút nào, cô ấy vì tất cả những người yêu cô ấy và những người cô ấy yêu, đánh đâu thắng đó."
Mà anh chỉ cần tin tưởng cô là được.
Từ rất lâu về trước, anh đã biết rõ, cô không nhất thiết cần anh, nhưng chắc chắn anh cần cô.
Anh không hiểu tại sao trời đất phong anh làm thần, giống như không hiểu tại sao yêu quái muốn hoá người. Nếu con người đã là sự tồn tại vụn vặt cả đời không thể có được yêu khí, vậy không nên cho họ biến thành hình người sau khi tu luyện, càng không nên ban cho họ cái tên để du hành trong nhân gian.
Anh đã từng chẳng thèm đoái hoài tới con người, cho rằng họ yếu ớt nhỏ bé như hạt bụi, kiến thức trong đầu mãi hạn hẹp, cắm cọc sống tạm bợ cả một đời, chỉ vì theo đuổi thứ vô căn cứ.
Nhưng kể từ một ngày nọ, anh dần dần thay đổi suy nghĩ về con người, ẩn ẩn đoán ra dụng ý của trời đất.
Anh bắt đầu học tập hành vi của cô, lĩnh hội được suy nghĩ của cô, theo cô đi qua khắp chốn, vui vẻ cảm nhận mọi thứ trong đó, thay đổi bằng tình cảm chân thật, mới là tu luyện hóa người chân chính.
Thần linh tuyệt đối không phải dáng vẻ cao cao tại thượng, liếc nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt, dùng sức mạnh vô tận thu hút một đám tín đồ hỗn độn, sau đó lại lâng lâng trong sự tung hô vừa giả tạo vừa buồn cười, nắm chặt không buông mọi thứ có lợi cho bản thân giống như long thần, vậy có khác gì con người đáng thẹn nắm quyền thế trong tay?
Thần là nỗi dằn vặt, là dâng hiến, là hy sinh, là biết rõ không thể nhưng vẫn làm, là sức mạnh của mình có hạn cũng thiện đãi người bên cạnh, là biết rõ sinh mệnh ắt có khiếm khuyết nhưng sẽ không thất vọng, là một dòng nước mát tràn ra từ nơi cằn cỗi, là khe suối ôn hòa bào mòn đá thô dốt nát thành tròn đều.
Đây được xem là sức mạnh yếu đuối nhỏ bé, như dòng nước nhỏ giọt không dứt, không chút tiếng động cảm hóa vạn vật ven đường.
Không sai, trước giờ cô không phải tín đồ của anh, mà anh mới là tín đồ của cô.
Anh thông qua cô học được thần tính.
Nơi đáy mỏm đá tối đen không ánh sáng, một ngôi miếu thờ cũ nát cực kỳ dễ thấy, nơi này không có nước biển chảy vào, lại giống như thủy cung dưới mặt đất. Bộ phận người cá có thể thêu thắt điều khiển nước, họ trải nó ra xung quanh, tạo ra không gian có thể hít thở dưới đáy biển.
Nước biển có yêu khí vây quanh, cung cấp nơi ẩn náu cho người cá lưu vong.
Sở Trĩ Thủy ướt sũng nằm trên mỏm đá, cô lúc này đang nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên đã không còn làm chủ được ý thức.
Người cá lưu vọng đi tới đi lui bên cạnh cô, họ đang chuẩn bị cống phẩm cúng tế, định hiến dâng con người này cho long thần bị phong ấn, nhằm giải mối thù năm đó Tân Vân Mậu xé nát cánh tay long thần.
Một tên người cá nam hỏi: “Đã công phá phòng bị tâm hồn của cô ta chứ?”
Người cá nữ đáp: “Chưa, lúc ấy chỉ dùng hoa Móng Ngựa tạo thành ảo cảnh, còn chưa kịp tiến hành bước kế tiếp.”
Người cá nam kinh sợ: “Vậy còn chờ gì nữa, nếu cô ấy tỉnh lại nửa chừng, có thể gọi anh ta đến!”
Người cá lưu vong phát hiện tín vật trên cổ Sở Trĩ Thủy, họ càng chắc rằng họ không tìm sai người, nếu không có nước biển ngăn trở, Tân Vân Mậu đã xuất hiện từ lâu.
Người cá nữ vội đồng ý, dùng yêu khí thâm nhập vào thế giới tinh thần của Sở Trĩ Thủy.
Hương hoa cổ quái dày đặc, đầu óc mê man không tỉnh lại được, ý thức của Sở Trĩ Thủy như rơi vào một khoảng không gian trắng xóa.
Cơ thể cô như nhấp nhô theo sóng biển, đột nhiên mất đi tri giác, trong quên mát gì đó, chỉ cảm thấy có người giơ tay lục tìm lung tung trong đầu cô.
Tiếng cười yêu kiều câu nhân của người cá nữ, làm con người rơi vào giấc mộng sâu hơn, chỉ cần tìm ra ngũ độc bát khổ của đối phương, chỉ cần nắm được sợi dây mạng sống của họ thì mọi việc thuận lợi.
Thế giới của Sở Trĩ Thủy bị ép mở ra, ý thức của cô giờ yếu ớt như trẻ con, không có sức lực đánh trả.
Người cá nữ hăng say tiến vào không gian của Sở Trĩ Thủy, nơi đây không có bất cứ vật ô uế nào, vậy mà là một màu trắng thuần khiết, kéo dài vô bờ, vừa nhìn thì thấy không có điểm cuối. Rõ ràng chỉ là con người, nhưng tinh thần rất rộng lớn, hiếm khi không dính vào ngũ độc.
Ngũ độc là tham, sân, si, mạn, nghi. Người có thể thoát khỏi mấy thứ này, không cần nghi ngờ chính là thứ hiếm gặp trong loài người.
Nhưng cho dù không có ngũ độc, cũng không ai thoát được bát khổ, chia thành sinh, lão, bệnh, tử, cầu bất đắc, oán tăng hội, ái biệt ly, ngũ ấm xi thạnh.
Người cá nữ giơ tay ra, cô ta đứng trong không gian màu trắng, kéo mở ký ức của Sở Trĩ Thủy. Ký ức sống động bị lật tung ra, như cuốn phim nhựa liên tục nhấp nháy trước mặt người cá nữ.
Hiện tại, mọi thứ của con người này đều hiện ra, từ khi cô chào đời đến nay, sẽ không bỏ sót điều gì.
Đây là nỗi đau của con người mang tên Sở Trĩ Thủy.
Sinh khổ là trẻ sơ sinh ở phòng sinh cất tiếng khóc nỉ non đầu tiên.
Lão khổ là tóc của Tạ Nghiên và Sở Tiêu Hạ bạc trắng, khóe mắt thêm nếp nhăn, cơ thể vô lực bắt đầu khom xuống.
Bệnh khổ là cô nhợt nhạt và bất lực ở trên giường bệnh viện, dạ dày đau đớn như xé toạc, song thân bên ngoài xót xa thở dài.
Tử khổ là nước mắt của Kim Du, cầu xin cho cô sống qua trăm tuổi.
Oán tăng hội khổ là người lớn khuyên cha mẹ sinh thêm con trai lúc cô còn nhỏ, là người sáng lập liên hợp trong lúc điên loạn chỉ trích cô giả tạo, là vô số yêu quái ngoan cố đối xử thành kiến với anh.
Ái biệt ly khổ là chữ “Thủy” sau bức ảnh ở Đan Sơn, cô sớm biết có một ngày sẽ chia xa, vừa không mong anh quên sạch, vừa không mong anh nhớ quá rõ ràng, cho nên không viết cả tên, chỉ để lại một chữ.
Cầu bất đắc khổ là anh nói không thể nở hoa, bởi vì có thể hiểu, nên mới cầu không được.
Ngũ ấm xí thạnh khổ tập hợp sắc, thọ, tưởng, hành, đức. Vui vẻ, buồn lo, phiền muộn, dục vọng của cô ngưng kết lại vào nhau, nội tâm bồn chồn bất an, bảy cái khổ bên trên gặp nhau tại đây, mang theo phiền não mãi không nguôi của mỗi người.
Người cá nữ không dễ gì mới đợi được ngũ ấm xí thạnh, cô ta vừa định giơ tay chạm vào ngọn lửa kia, nhưng chỉ thấy nó lách tách một tiếng rồi lụi tắt, bặt vô âm tính trong không gian trắng xóa.
Bảy cái khổ phía trước cũng tan thành mây khói, mảnh trời đất đơn sắc này yên bình trở lại.
Người cá nữ khó hiểu vô cùng, cô ta mù mờ nhìn dáo dác xung quanh, muốn giơ tay lật tìm lần nữa, nhưng mãi cũng không gom lại được mảnh vỡ.
Một giọng nói non nớt mềm mại vang lên: “Cô đang tìm tôi sao?”
Người cá nữ nghiêng đầu qua, phát hiện trong không gian trắng xóa xuất hiện bóng người, thế mà lại là cảnh tượng một nhà ba người tay trong tay ấm áp.
Người đàn ông và người phụ nữ chỉ có bóng lưng mơ hồ, một bé gái đang đứng ở giữa họ, trông dáng vẻ chỉ tầm ba bốn tuổi.
Bé gái hiện tại lùn tịt, chỉ có thể nắm ngón tay út của cha mẹ, một tay tay cha, một tay nắm tay mẹ, đang quay đầu nhìn người cá nữ, đôi mắt long lanh phát sáng, trong vắt tựa như gương, dáng vẻ không chút sợ hãi.
Cổ cô đeo một ngôi sao thạch anh, lớn như trứng gà, lúc này đang tỏa sáng rực rỡ.
Vẻ mặt của người cá nữ trở nên ảo diệu, ngón tay cô ta hơi run rẩy, không ngờ bản ngã của Sở Trĩ Thủy lại hóa người trong thế giới tinh thần, đây là tình huống trước nay chưa từng có. Con người rơi vào ảo cảnh chỉ mặc nó nhào nặn, trước giờ không có người thoát được ngũ độc bát khổ.
Bé gái nhìn người cá nữ đang ngây ngốc tại chỗ, thuận thế buông ngón tay cha mẹ ra, bóng hình người đàn ông và người phụ nữ theo gió hóa thành mảnh vụn. Cô xoay người nhìn thẳng đối phương, không biết từ lúc nào lại cầm một thanh trúc tí xíu trong tay, đang nhàn nhã chơi đùa trong lòng bàn tay mềm mại.
“Tuy thuận theo anh ấy gọi thần quân, nhưng nói thật thì là muốn dỗ anh ấy vui vẻ, trước giờ tôi không xem anh ấy là thần.” Giọng điệu bé gái mềm mại, thanh trúc trong tay cô lắc qua lắc lại, giống như cô giáo nhỏ dạy bảo học sinh, chỉ về người cá nữ: “Chẳng phải yêu quái các người đều coi con người là đồ ngu sao, tưởng rằng đưa ra miếng mồi lợi ích, hoặc lên tiếng uy hiếp một phen thì có thể dắt mũi con người?”
Ban nãy cô bị người cá nữ lật xem từ đầu đến đuôi, thật sự bí mật gì cũng không thể che giấu.
“Phải đó, tôi không có yêu khí, cũng không có thiên phú, càng không có tuổi thọ dài lâu, nhưng vậy thì sao chứ?” Bé gái chậm rãi nói: “Việc có thể dùng yêu khí hoàn thành, tôi dựa vào bản thân mà làm được, làm không được cũng không cần tiếc nuối, dù tôi chỉ có thể sống một trăm năm, như vậy có thể sống viên mãn rực rỡ, làm một người bình thường cũng không mất mặt.”
Cô hạ mắt: “Con người đều không chịu chấp nhận chính mình, còn có thể mong đợi ai đến chấp nhận cô, ai cũng sẽ không nhìn nổi cô.”
Cô lúc trẻ tuổi, không toàn lực muốn chứng minh bản thân, nhưng chỉ đổi thành người ngoài nói với cha mẹ “Nếu con các người là con trai, vậy thì hoàn hảo rồi”. Cũng sẽ có lúc cô nghĩ rằng, có phải sinh ra là con trai, sống sẽ dễ dàng hơn nhiều không, chí ít không cần chịu đựng kiểu chỉ trích bất lịch sự này.
Nhưng hiện tại cô sẽ không nghĩ như vậy, cô không biết con người có chuyển kiếp không, nhưng nếu có cơ hội lựa chọn, cho dù chọn lại bao nhiêu lần, cô vẫn sẽ đưa ra quyết định giống vậy.
Cảnh ngộ càng khó khăn thì càng phải kiên trì, cô kiêu ngạo vì thân phận phụ nữ này của mình.
Mưa bão cuồng phong có lớn hơn, cô cũng sẽ giành chiến thắng thôi, không kém cạnh vô số những người đàn ông đó chút nào.
Lam Tuyền Tiên nhìn chăm chú lửa yêu xanh đen trên người anh, nhỏ giọng nói: “Sức mạnh của anh và hắn hòa vào làm một, rất khó nâng vùng biển lớn này lên.”
Yêu khí đen sậm bám vào mặt biển Tất Ngô, cùng một nguồn gốc với cái trên cơ thể Tân Văn Mậu.
Ngô Thường Cung nắm chặt cổ tay: “Nên để thần quân đi theo bảo vệ cô ấy mới đúng!”
“Cô ấy trước giờ đều không cần tôi bảo vệ.” Tân Vân Mậu nắm chặt Long Cốt Tản, khớp xương trắng bệch, lại phất tay chẻ sóng lần nữa, lạnh lùng nói: “Nói nửa tiếng sau gọi tôi, vậy thì chắc chắn có thể làm được.”
Ngô Thường Cung vội lắc đầu, anh ta sợ hãi thì thầm: “Tiêu rồi, giận điên rồi.”
Lam Tuyền Tiên: “Con người trong ảo cảnh chỉ còn bản ngã, hoàn toàn không tự nhận thức được, rất khó gọi ra tên của anh.”
Sở Trĩ Thủy cần có nhận thức, mới có thể gọi ra tên của anh, nhưng ảo cảnh do người cá dệt ra chuyên công kích vào điểm yếu trong nội tâm con người.
Tân Vân Mậu liếc nhìn hai yêu quái một cái, trong mắt anh tràn ra ngọn lửa lạnh lẽo, tức giận nói: “Đó là con người các anh tưởng, giống với sự tồn tại quê mùa của các người, dù có sống thêm mười năm, trăm năm, ngàn năm nữa cũng không thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy, nếu muốn so sánh thật, chẳng qua chỉ là một đám người phàm ngu muội có yêu khí, nhưng nếu mất đi yêu khí, cả người bình thường cũng không bằng, không sánh bằng một sợi tóc của cô ấy!”
Anh không thể dung túng nhẫn nhịn giọng điệu thương tiếc của họ, nhìn cô như nhìn kẻ yếu vô năng!
Chỉ là yêu quái nhỏ nhoi, còn cho rằng có thể mạnh hơn cô?
“Tín đồ của hắn là một đám vỏ rỗng vô trị, mà tín đồ của tôi là người hoàn mỹ nhất trên đời.” Tân Vân Mậu trông về biển lớn âm u, chỉ thấy vùng rìa đám mây mưa bão, ẩn hiện một tia sáng: “Cô ấy không yếu chút nào, cô ấy vì tất cả những người yêu cô ấy và những người cô ấy yêu, đánh đâu thắng đó."
Mà anh chỉ cần tin tưởng cô là được.
Từ rất lâu về trước, anh đã biết rõ, cô không nhất thiết cần anh, nhưng chắc chắn anh cần cô.
Anh không hiểu tại sao trời đất phong anh làm thần, giống như không hiểu tại sao yêu quái muốn hoá người. Nếu con người đã là sự tồn tại vụn vặt cả đời không thể có được yêu khí, vậy không nên cho họ biến thành hình người sau khi tu luyện, càng không nên ban cho họ cái tên để du hành trong nhân gian.
Anh đã từng chẳng thèm đoái hoài tới con người, cho rằng họ yếu ớt nhỏ bé như hạt bụi, kiến thức trong đầu mãi hạn hẹp, cắm cọc sống tạm bợ cả một đời, chỉ vì theo đuổi thứ vô căn cứ.
Nhưng kể từ một ngày nọ, anh dần dần thay đổi suy nghĩ về con người, ẩn ẩn đoán ra dụng ý của trời đất.
Anh bắt đầu học tập hành vi của cô, lĩnh hội được suy nghĩ của cô, theo cô đi qua khắp chốn, vui vẻ cảm nhận mọi thứ trong đó, thay đổi bằng tình cảm chân thật, mới là tu luyện hóa người chân chính.
Thần linh tuyệt đối không phải dáng vẻ cao cao tại thượng, liếc nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt, dùng sức mạnh vô tận thu hút một đám tín đồ hỗn độn, sau đó lại lâng lâng trong sự tung hô vừa giả tạo vừa buồn cười, nắm chặt không buông mọi thứ có lợi cho bản thân giống như long thần, vậy có khác gì con người đáng thẹn nắm quyền thế trong tay?
Thần là nỗi dằn vặt, là dâng hiến, là hy sinh, là biết rõ không thể nhưng vẫn làm, là sức mạnh của mình có hạn cũng thiện đãi người bên cạnh, là biết rõ sinh mệnh ắt có khiếm khuyết nhưng sẽ không thất vọng, là một dòng nước mát tràn ra từ nơi cằn cỗi, là khe suối ôn hòa bào mòn đá thô dốt nát thành tròn đều.
Đây được xem là sức mạnh yếu đuối nhỏ bé, như dòng nước nhỏ giọt không dứt, không chút tiếng động cảm hóa vạn vật ven đường.
Không sai, trước giờ cô không phải tín đồ của anh, mà anh mới là tín đồ của cô.
Anh thông qua cô học được thần tính.
Nơi đáy mỏm đá tối đen không ánh sáng, một ngôi miếu thờ cũ nát cực kỳ dễ thấy, nơi này không có nước biển chảy vào, lại giống như thủy cung dưới mặt đất. Bộ phận người cá có thể thêu thắt điều khiển nước, họ trải nó ra xung quanh, tạo ra không gian có thể hít thở dưới đáy biển.
Nước biển có yêu khí vây quanh, cung cấp nơi ẩn náu cho người cá lưu vong.
Sở Trĩ Thủy ướt sũng nằm trên mỏm đá, cô lúc này đang nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên đã không còn làm chủ được ý thức.
Người cá lưu vọng đi tới đi lui bên cạnh cô, họ đang chuẩn bị cống phẩm cúng tế, định hiến dâng con người này cho long thần bị phong ấn, nhằm giải mối thù năm đó Tân Vân Mậu xé nát cánh tay long thần.
Một tên người cá nam hỏi: “Đã công phá phòng bị tâm hồn của cô ta chứ?”
Người cá nữ đáp: “Chưa, lúc ấy chỉ dùng hoa Móng Ngựa tạo thành ảo cảnh, còn chưa kịp tiến hành bước kế tiếp.”
Người cá nam kinh sợ: “Vậy còn chờ gì nữa, nếu cô ấy tỉnh lại nửa chừng, có thể gọi anh ta đến!”
Người cá lưu vong phát hiện tín vật trên cổ Sở Trĩ Thủy, họ càng chắc rằng họ không tìm sai người, nếu không có nước biển ngăn trở, Tân Vân Mậu đã xuất hiện từ lâu.
Người cá nữ vội đồng ý, dùng yêu khí thâm nhập vào thế giới tinh thần của Sở Trĩ Thủy.
Hương hoa cổ quái dày đặc, đầu óc mê man không tỉnh lại được, ý thức của Sở Trĩ Thủy như rơi vào một khoảng không gian trắng xóa.
Cơ thể cô như nhấp nhô theo sóng biển, đột nhiên mất đi tri giác, trong quên mát gì đó, chỉ cảm thấy có người giơ tay lục tìm lung tung trong đầu cô.
Tiếng cười yêu kiều câu nhân của người cá nữ, làm con người rơi vào giấc mộng sâu hơn, chỉ cần tìm ra ngũ độc bát khổ của đối phương, chỉ cần nắm được sợi dây mạng sống của họ thì mọi việc thuận lợi.
Thế giới của Sở Trĩ Thủy bị ép mở ra, ý thức của cô giờ yếu ớt như trẻ con, không có sức lực đánh trả.
Người cá nữ hăng say tiến vào không gian của Sở Trĩ Thủy, nơi đây không có bất cứ vật ô uế nào, vậy mà là một màu trắng thuần khiết, kéo dài vô bờ, vừa nhìn thì thấy không có điểm cuối. Rõ ràng chỉ là con người, nhưng tinh thần rất rộng lớn, hiếm khi không dính vào ngũ độc.
Ngũ độc là tham, sân, si, mạn, nghi. Người có thể thoát khỏi mấy thứ này, không cần nghi ngờ chính là thứ hiếm gặp trong loài người.
Nhưng cho dù không có ngũ độc, cũng không ai thoát được bát khổ, chia thành sinh, lão, bệnh, tử, cầu bất đắc, oán tăng hội, ái biệt ly, ngũ ấm xi thạnh.
Người cá nữ giơ tay ra, cô ta đứng trong không gian màu trắng, kéo mở ký ức của Sở Trĩ Thủy. Ký ức sống động bị lật tung ra, như cuốn phim nhựa liên tục nhấp nháy trước mặt người cá nữ.
Hiện tại, mọi thứ của con người này đều hiện ra, từ khi cô chào đời đến nay, sẽ không bỏ sót điều gì.
Đây là nỗi đau của con người mang tên Sở Trĩ Thủy.
Sinh khổ là trẻ sơ sinh ở phòng sinh cất tiếng khóc nỉ non đầu tiên.
Lão khổ là tóc của Tạ Nghiên và Sở Tiêu Hạ bạc trắng, khóe mắt thêm nếp nhăn, cơ thể vô lực bắt đầu khom xuống.
Bệnh khổ là cô nhợt nhạt và bất lực ở trên giường bệnh viện, dạ dày đau đớn như xé toạc, song thân bên ngoài xót xa thở dài.
Tử khổ là nước mắt của Kim Du, cầu xin cho cô sống qua trăm tuổi.
Oán tăng hội khổ là người lớn khuyên cha mẹ sinh thêm con trai lúc cô còn nhỏ, là người sáng lập liên hợp trong lúc điên loạn chỉ trích cô giả tạo, là vô số yêu quái ngoan cố đối xử thành kiến với anh.
Ái biệt ly khổ là chữ “Thủy” sau bức ảnh ở Đan Sơn, cô sớm biết có một ngày sẽ chia xa, vừa không mong anh quên sạch, vừa không mong anh nhớ quá rõ ràng, cho nên không viết cả tên, chỉ để lại một chữ.
Cầu bất đắc khổ là anh nói không thể nở hoa, bởi vì có thể hiểu, nên mới cầu không được.
Ngũ ấm xí thạnh khổ tập hợp sắc, thọ, tưởng, hành, đức. Vui vẻ, buồn lo, phiền muộn, dục vọng của cô ngưng kết lại vào nhau, nội tâm bồn chồn bất an, bảy cái khổ bên trên gặp nhau tại đây, mang theo phiền não mãi không nguôi của mỗi người.
Người cá nữ không dễ gì mới đợi được ngũ ấm xí thạnh, cô ta vừa định giơ tay chạm vào ngọn lửa kia, nhưng chỉ thấy nó lách tách một tiếng rồi lụi tắt, bặt vô âm tính trong không gian trắng xóa.
Bảy cái khổ phía trước cũng tan thành mây khói, mảnh trời đất đơn sắc này yên bình trở lại.
Người cá nữ khó hiểu vô cùng, cô ta mù mờ nhìn dáo dác xung quanh, muốn giơ tay lật tìm lần nữa, nhưng mãi cũng không gom lại được mảnh vỡ.
Một giọng nói non nớt mềm mại vang lên: “Cô đang tìm tôi sao?”
Người cá nữ nghiêng đầu qua, phát hiện trong không gian trắng xóa xuất hiện bóng người, thế mà lại là cảnh tượng một nhà ba người tay trong tay ấm áp.
Người đàn ông và người phụ nữ chỉ có bóng lưng mơ hồ, một bé gái đang đứng ở giữa họ, trông dáng vẻ chỉ tầm ba bốn tuổi.
Bé gái hiện tại lùn tịt, chỉ có thể nắm ngón tay út của cha mẹ, một tay tay cha, một tay nắm tay mẹ, đang quay đầu nhìn người cá nữ, đôi mắt long lanh phát sáng, trong vắt tựa như gương, dáng vẻ không chút sợ hãi.
Cổ cô đeo một ngôi sao thạch anh, lớn như trứng gà, lúc này đang tỏa sáng rực rỡ.
Vẻ mặt của người cá nữ trở nên ảo diệu, ngón tay cô ta hơi run rẩy, không ngờ bản ngã của Sở Trĩ Thủy lại hóa người trong thế giới tinh thần, đây là tình huống trước nay chưa từng có. Con người rơi vào ảo cảnh chỉ mặc nó nhào nặn, trước giờ không có người thoát được ngũ độc bát khổ.
Bé gái nhìn người cá nữ đang ngây ngốc tại chỗ, thuận thế buông ngón tay cha mẹ ra, bóng hình người đàn ông và người phụ nữ theo gió hóa thành mảnh vụn. Cô xoay người nhìn thẳng đối phương, không biết từ lúc nào lại cầm một thanh trúc tí xíu trong tay, đang nhàn nhã chơi đùa trong lòng bàn tay mềm mại.
“Tuy thuận theo anh ấy gọi thần quân, nhưng nói thật thì là muốn dỗ anh ấy vui vẻ, trước giờ tôi không xem anh ấy là thần.” Giọng điệu bé gái mềm mại, thanh trúc trong tay cô lắc qua lắc lại, giống như cô giáo nhỏ dạy bảo học sinh, chỉ về người cá nữ: “Chẳng phải yêu quái các người đều coi con người là đồ ngu sao, tưởng rằng đưa ra miếng mồi lợi ích, hoặc lên tiếng uy hiếp một phen thì có thể dắt mũi con người?”
Ban nãy cô bị người cá nữ lật xem từ đầu đến đuôi, thật sự bí mật gì cũng không thể che giấu.
“Phải đó, tôi không có yêu khí, cũng không có thiên phú, càng không có tuổi thọ dài lâu, nhưng vậy thì sao chứ?” Bé gái chậm rãi nói: “Việc có thể dùng yêu khí hoàn thành, tôi dựa vào bản thân mà làm được, làm không được cũng không cần tiếc nuối, dù tôi chỉ có thể sống một trăm năm, như vậy có thể sống viên mãn rực rỡ, làm một người bình thường cũng không mất mặt.”
Cô hạ mắt: “Con người đều không chịu chấp nhận chính mình, còn có thể mong đợi ai đến chấp nhận cô, ai cũng sẽ không nhìn nổi cô.”
Cô lúc trẻ tuổi, không toàn lực muốn chứng minh bản thân, nhưng chỉ đổi thành người ngoài nói với cha mẹ “Nếu con các người là con trai, vậy thì hoàn hảo rồi”. Cũng sẽ có lúc cô nghĩ rằng, có phải sinh ra là con trai, sống sẽ dễ dàng hơn nhiều không, chí ít không cần chịu đựng kiểu chỉ trích bất lịch sự này.
Nhưng hiện tại cô sẽ không nghĩ như vậy, cô không biết con người có chuyển kiếp không, nhưng nếu có cơ hội lựa chọn, cho dù chọn lại bao nhiêu lần, cô vẫn sẽ đưa ra quyết định giống vậy.
Cảnh ngộ càng khó khăn thì càng phải kiên trì, cô kiêu ngạo vì thân phận phụ nữ này của mình.
Mưa bão cuồng phong có lớn hơn, cô cũng sẽ giành chiến thắng thôi, không kém cạnh vô số những người đàn ông đó chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.