Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 194:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Hiện tại cũng là như vậy, dù làm việc ở cục yêu lâu hơn, thấy qua vô số chuyện thần kỳ, cô vẫn chưa từng nghĩ sẽ cởi bỏ thân phận người bình thường.
Dù vui vẻ hay khổ sở, hạnh phúc hay bất hạnh, hoàn mỹ hay tiếc nuối, cô đều cam tâm tình nguyện nuốt xuống tất cả, phủ nhận một phần bất kỳ trong đó, đều là đang phủ nhận cô đi đến hiện tại nhờ vào sự lựa chọn của chính mình.
Không phải cô không có ngũ độc bát khổ của con người, chỉ là cuối cùng nhờ vào bản tâm buông bỏ, chọn sai hay không chọn sai, chỉ cần là điều cô chọn thì đều có thể chấp nhận.
Nếu trên đời có thần thật, đến chi phối sự lên xuống dòng đời của cô, đó chỉ có thể là bản thân cô.
“Nếu không còn chuyện gì nữa, có thể mời cô ra khỏi thế giới của tôi không?” Bé gái lịch sự nói: “Nếu không thì tôi phải gọi anh ấy rồi.”
Sắc mặt của người cá nữ đại biến, cô ta giơ tay muốn ngăn lại, nhưng không kip.
“Tân Vân Mậu.”
Mưa như trút nước, mũi tàu chòng chành nghiêng ngả, Tân Vân Mậu tay cầm Long Cốt Tản, anh không ngừng lật xé sóng lớn, mượn mặt biển bị phá thành khe hở tìm nơi Sở Trĩ Thủy rơi xuống, thế nhưng mãi vẫn không thể xác định vị trí chính xác.
Tóc đen của anh tung xõa, áo choàng cả người bị lửa đen thiêu xuyên qua từ lâu, cũng không còn thấy bất kỳ tia lửa màu xanh nào nữa, lúc đầu vẫn xanh đen giao nhau, giờ chỉ còn lại một mảnh màu đen.
Ngô Thường Cung hoảng loạn nói: “Thần quân, anh về trước đi, hình như anh không ổn lắm...”
Đây là sắp bị cháy đen hoàn toàn rồi.
Gió biển tàn phá bừa bãi, mây dày đen kịt bị một tia hào quang xé ra, cuối cùng thì mặt trời cũng đâm xuyên qua tầng mây, khiến mặt biển dập dờn ánh sáng.
Tân Vân Mậu: “Cô ấy gọi tôi rồi.”
Vừa đúng nửa tiếng, cô không nuốt lời.
Lam Tuyền Tiên đang liên lạc đồng nghiệp, anh ta còn chưa hiểu gì, nghi hoặc: “Cái gì?”
Một khắc sau, khe hở màu đen nuốt chửng Tân Vân Mậu, cơ thể thẳng tắp của anh biến mất trên tàu, chỉ để lại Ngô Thường Cung và Lam Tuyền Tiên.
Bốn bề vắng lặng, nhưng lan ra ánh sáng nhạt dịu dàng, có thể cảm nhận được hơi thở của cô. Mỏng manh, ấm áp, ôn hòa, không có chỗ dơ bẩn nào, có thể dập tắt mọi lửa giận và nôn nóng.
Lúc Tân Vân Mậu tiếp đất, còn không biết mình hạ xuống vào nơi nào, sau đó mới nhận ra mình tiến vào thế giới tinh thần của cô. Anh hít sâu một hơi, không khí thanh mát đi vào phổi, ngơ ngác giơ tay lên, bỗng phát hiện lửa đen trên người mình đã tàn lụi, cả tay áo choàng cũng biến thành một màu xanh thuần.
Vết thương mới hình thành lúc nãy của anh cũng được chữa khỏi toàn bộ, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm chưa từng có, ngọn lửa bị nguyền rủa trước giờ vẫn luôn không có cách thoát khỏi, cô vậy mà tình cờ phá giải rắc rối xưa nay của anh.
Nhưng cũng không phải là tình cờ, nơi đây là thế giới cô tạo ra, không nhiễm bất cứ ngũ độc bát khổ nào, cho nên mới thanh lọc được anh.
Giờ anh lần nữa lấy lại được cái tên “Vân Mậu.”
Tân Vân Mậu nhớ ra cô không thích đồ đen, giờ anh mặc một áo choàng xanh thuần, không thấy một vết cháy vào, bắt đầu nhìn trái nhìn phải tìm cô.
Không thấy được cô trong hình người trưởng thành, lại trông thấy cô lúc còn nhỏ, cũng khá mới mẻ.
Một bên khác, người cá nữ định tóm lấy bé gái, ai ngờ cô ta vừa tiếp cận đối phương, bé gái dùng thanh trúc đâm vào cô ta, trông sức nhỏ nhưng rất đau, đâm đến mức cô ta chảy nước mắt, vô số hạt ngọc trai lộp bộp rơi trên đất.
Nơi này là thế giới của Sở Trĩ Thủy, nên chỉ cần cô tìm về ý chí, có thể dằn xéo người cá nữ.
Bé gái nhìn đất đầy ngọc trai thì rất tò mò, cô vốn chỉ tỏ ý uy hiếp phản kích cho có, vừa thấy ngọc trai thì sinh ra tâm lý trải nghiệm, dù sao thì sớm muộn đối phương cũng là tội phạm bị cải tạo, không nhịn được lại đâm người cá nữ hai cái, quả nhiên ngọc trai xinh đẹp rơi xuống nhiều hơn.
Một lát sau, chàng trai tuấn lãng mặc áo choàng xanh đột ngột hiện thân, anh một tay ôm cô lên, tay kia cầm Long Cốt Tản cùng đã khôi phục màu xanh đậm, rét lạnh nhìn người cá nữ, giọng điệu lạnh lùng: “Chính là cô lừa gạt buôn người?”
Người cá nữ nhận ra Tân Vân Mậu thì lông tơ dựng đứng, không nói hai lời nhấc chân muốn chạy, thế nhưng Long Cốt Tản đã bay lên không trung, một tiếng hô vang lên ném ra lửa yêu màu xanh!
Bé gái ôm lấy cổ anh, cô bỗng trừng to mắt, kinh sợ ngăn lại: “Đừng thiêu thành tro, cô ta biết rơi ngọc trai!”
Tân Vân Mậu sững sờ: “Rồi sao?”
Cô kích động nói: “Ngọc trai có thể bán lấy tiền, còn phải cho mượn hơn một triệu nữa đó!”
Long Cốt Tản xoay tròn ở giữa không trung truyền ra một vòng lửa xanh, trực tiếp trấn áp người cá nữ âm mưu tháo chạy. Xích yêu màu xanh xuất hiện bốn phía như dây leo tóm lấy người cá nữ, sau đó trói chặt lấy đối phương.
Không gian trắng xóa chưa tiêu tán, Tân Vân Mậu cũng chưa buông Sở Trĩ Thủy xuống, anh tò mò đánh giá cô.
Làn da của bé gái mịn màng, đôi má hơi phúng phính non nớt, đôi mắt tròn xoe lại lấp lánh, búi tóc đáng yêu ngoan ngoãn, trước ngực còn đeo một ngôi sao thạch anh. Cô như một viên bánh gạo nếp màu trắng, cứ cảm thấy cắn một ngụm đều là mùi vị ngọt ngào mềm mại.
Lúc nãy Sở Trĩ Thủy để anh ôm lên, chủ yếu là vì thấp hơn người cá nữ, nếu được ôm lên có thể nhìn xuống đối phương. Giờ cô bị anh nhìn chằm chằm, vì muốn duy trì thăng bằng, một cánh tay vòng lấy cổ anh, tay kia không nhịn được vỗ vai anh: “Nhìn tôi làm chi?”
Tân Vân Mậu tràn đầy hứng thú: “Chưa từng thấy.”
Anh chưa từng thấy dáng vẻ trẻ con của cô, cũng chưa từng nghĩ sẽ được bù đắp tiếc nuối ở nơi này, hóa ra con người còn nhỏ còn có dáng vẻ như vậy, không giống bé trai trong trò chơi có chó bắp cải*
*một game mobile.
Sở Trĩ Thủy nhìn tay nhỏ của mình, giật mình nói: “Tại sao tôi biến thành thế này?”
“Đây là bản ngã của cô hóa hình, nên có thể nói...” Tân Vân Mậu lén nhìn cô: “Tuổi tâm lý của cô là thế này.”
“Không thể nào.” Sở Trĩ Thủy nghiêm túc nhíu mày, bất lực cô giờ bị teo nhỏ lại, chẳng những không có lực uy hiếp, còn giống trẻ nhỏ giả làm người lớn: “Tôi cũng không phải anh, tôi rất chín chắn đó.”
Cả giọng nói của cô cũng trở nên non nớt, lời nói ra có mùi sữa.
Tân Vân Mậu giương cao khóe miệng, vỗ về nói: “Ừm ừm.”
Sở Trĩ Thủy vừa nghe anh “ừm” nhiều hơn bình thường một chữ, cô bỗng cảm thấy không hay rồi, kháng nghị nói: “Bỏ tôi xuống, tôi muốn ra ngoài.
Tân Vân Mậu làm như không nghe câu này, anh còn mặt dày ôm cô đi hai vòng, trông có vẻ làm vậy rất vui.
Cô tức giận nói: “Anh mới là kẻ lừa gạt buôn người.”
Tân Vân Mậu: “Ra ngoài thì không nhìn được nữa, chơi chút đi.”
Sở Trĩ Thủy bỗng xù lông, đột nhiên hiểu ra nguyên nhân trẻ con đều chĩa mũi nhọn vào Tân Vân Mậu. Sau khi cô biến về làm bé gái, trông anh cũng không thuận mắt, còn giơ tay nắm lấy tóc dài như mực của anh, uy hiếp nói: “Thả tôi ra ngoài.”
Tân Vân Mậu mặc kệ cô nắm tóc mình, anh do dự nhìn chằm chằm cô rất lâu, vẫn không thể kiềm nén lòng hiếu kỳ, dần giơ tay ra, bóp nhẹ má mềm của cô một chút, quả nhiên là xúc cảm giống với bánh gạo nếp.
Sở Trĩ Thủy tức đến nỗi giật tóc dài của anh xuống thật.
Không gian trắng xóa tiêu tán, một người một yêu bước ra thế giới hiện thực, Tân Vân Mậu còn tiếc nuối thở than một tiếng.
Trong miếu long thần dưới đáy biển, bản người trưởng thành Sở Trĩ Thủy đã tỉnh lại, cô đỡ mỏm đá ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người ướt đẫm, may mà có người máy làm việc nhà ngay bên cạnh. Tân Vân Mậu búng tay một cái làm khô quần áo của cô.
Sở Trĩ Thủy hơi chỉnh đốn lại bản thân, cô bắt đầu tìm kiếm ngọc trai, quả nhiên nhìn thấy người cá nữ gần đó, còn có ngọc trai xinh đẹp lăn lóc trên đất, chỉ là nhỏ hơn ở trong không gian trắng xóa.
Sở Trĩ Thủy nhặt một viên lên, nghi hoặc: “Tại sao kích thước nhỏ rồi?”
“Nơi đó là thế giới tinh thần, truyền đến thế giới hiện thực, có thể sẽ yếu đi đôi chút.” Tân Vân Mậu giải thích: “Tinh thần rất đau khổ, nhưng trong hiện thực rơi bao nhiêu nước mắt do mình mà thôi.”
Cô khiêm tốn thỉnh giáo: “Họ đều biết rơi ngọc trai sao?”
“Tôi không hiểu chủng tộc này lắm, hình như là có phân chia, có thể đi hỏi Bím Tóc Nhỏ.” Anh đáp: “Trước kia chắc anh ta sống trong chủng tộc.”
Sở Trĩ Thủy hơi suy ngẫm, giờ mới hiểu “Bím Tóc Nhỏ” chỉ Lam Tuyền Tiên.
Tộc người cá trung thành đến chết với long thần, có hệ thống gia tộc nghiêm mật phức tạp, sau trận đại chiến thì chia thành hai bộ phận. Một phần như Lam Tuyền Tiên, nhận ra bộ mặt thật của long thần mà thu tay, căn bản cư trú trên mặt biển gió êm sóng lặng; một phần là người cá lưu vong, họ tin tưởng sâu sắc long thần sẽ trở về, hộ gió gọi sóng ở vùng lân cận Tất Ngô, ép con người bảo vệ duy trì tín ngưỡng với long thần.
Sở Trĩ Thủy bị tóm đến căn cứ của người cá lưu vong, đáy biển bao la bát ngát có vô số miếu thờ đắp bằng cách dệt sợi nước, đây là nguyên nhân thế lực long thần không thể tiêu tán ở Tất Ngô.
“Nếu muốn có nhiều ngọc trai hơn, thì phải tìm được nhiều miếu hơn đúng không?” Sở Trĩ Thủy nhìn một vòng trong miếu, đánh giá cấu tạo bên trong: “Nếu không thì không sàng lọc ra được người cá biết rơi ngọc trai.”
Tân Vân Mậu đang xuất hiện trong miếu long thần, sớm đã dọa bọn người cá đến tản đi hết, dồn dập chui đầu vào biển sâu, nhanh chóng chạy thục mạng ra xa.
Hiện tại trên bàn thờ là một mảnh bừa bộn, không yêu quái nào dám làm cúng tế, đều muốn giữ cái mạnh nhỏ cho tốt.
Tân Vận Mậu nhìn nước biển sâu thẳm trên đỉnh đầu, anh giơ Long Cốt Tản lên ngắm, nói: “Hang ổ của họ quá nhiều, chúng ta tìm rất tốn sức, nhưng nếu làm mất hết yêu khí trên mặt nước biển, có thể giúp những kẻ bất tài kia tìm từ từ.”
Cục Tất Ngô trường kỳ quét trừ miếu long thần, bất lực bởi mặt biển có yêu khí của hắn, yêu quái bình thường không thể tiến hành định vị.
Nếu không phải Sở Trĩ Thủy gọi tên Tân Vân Mậu, cả anh cũng phải xáo trộn nước biển nhiều lần, mới có thể thăm dò rõ tình hình dưới đáy biển.
Tân Vân Mậu mới định bắn pháo lên mặt biển, lúc anh giơ tay lại nhìn thấy ống tay áo màu xanh, cơ thể được thanh lọc trong thế giới tinh thần, quả nhiên cũng truyền đến thế giới hiện tại. Anh suy nghĩ một lát, bỗng hạ tay xuống, nhìn Sở Trĩ Thủy: “Cô muốn thử không?”
Sở Trĩ Thủy nghi hoặc: “Thử cái gì?”
“Làm sạch yêu khí trên mặt biển.” Tân Vân Mậu đưa Long Cốt Tản cho cô: “Dùng dù ngắm chuẩn phóng ra là được.
Sở Trĩ Thủy nhìn cán dù trước mặt, cô không kiềm được ngơ ngác, nhắc nhở: “Nhưng tôi không phải yêu quái, tôi không có yêu khí.”
“Long Cốt Tản không cần yêu khí, nó chuyên công kích ngũ độc bát khổ của người và yêu, đây mới là lý do nó có thể trở thành thần khí.” Anh hạ mắt nói: “Trước kia không chắc chắn, giờ biết rồi, chắc cô có thể dùng.”
Sở Trĩ Thủy làm sạch hết vết ô uế long thần mang đến cho Tân Vân Mậu, vậy nói lên cốt rồng vô dụng với cô, cô không có ngũ độc bát khổ, sẽ không bị cắn trả.
Sở Trĩ Thủy nghe xong, cô mới cảm thấy khá thần kỳ nhận lấy, cho dù đã thấy Long Cốt Tản nhiều lần, nhưng đây vẫn là lần đầu thật sự cầm được nó trong tay. Tay cầm cán dù đen kịt có cảm xúc cứng và thô, mặt dù xanh đậm nhẹ nhàng linh hoạt, trên mặt dù hiện tại không còn vết lửa cháy khét nữa, thứ đã thế chỗ là những sợi lá trúc màu xanh nhạt.
Long Cốt Tản mở ra, giống như có mảnh rừng trúc che phủ đỉnh đầu, ý thơ lãng mạn nói không nên lời.
Sở Trĩ Thủy thu dù lại, cô dùng mũi dù ngắm lên trên, hỏi: “Ngắm thế này? Nhưng phóng ra thế nào?”
Tân Vân Mậu đi qua, anh chầm chậm đến gần cô, một tay nhẹ đỡ lấy cổ tay cô, giúp cô nâng cao mũi dù, hướng dẫn nói: “Nhớ lại cảm giác ban nãy cô ở trong thế giới của chính mình.”
Dù vui vẻ hay khổ sở, hạnh phúc hay bất hạnh, hoàn mỹ hay tiếc nuối, cô đều cam tâm tình nguyện nuốt xuống tất cả, phủ nhận một phần bất kỳ trong đó, đều là đang phủ nhận cô đi đến hiện tại nhờ vào sự lựa chọn của chính mình.
Không phải cô không có ngũ độc bát khổ của con người, chỉ là cuối cùng nhờ vào bản tâm buông bỏ, chọn sai hay không chọn sai, chỉ cần là điều cô chọn thì đều có thể chấp nhận.
Nếu trên đời có thần thật, đến chi phối sự lên xuống dòng đời của cô, đó chỉ có thể là bản thân cô.
“Nếu không còn chuyện gì nữa, có thể mời cô ra khỏi thế giới của tôi không?” Bé gái lịch sự nói: “Nếu không thì tôi phải gọi anh ấy rồi.”
Sắc mặt của người cá nữ đại biến, cô ta giơ tay muốn ngăn lại, nhưng không kip.
“Tân Vân Mậu.”
Mưa như trút nước, mũi tàu chòng chành nghiêng ngả, Tân Vân Mậu tay cầm Long Cốt Tản, anh không ngừng lật xé sóng lớn, mượn mặt biển bị phá thành khe hở tìm nơi Sở Trĩ Thủy rơi xuống, thế nhưng mãi vẫn không thể xác định vị trí chính xác.
Tóc đen của anh tung xõa, áo choàng cả người bị lửa đen thiêu xuyên qua từ lâu, cũng không còn thấy bất kỳ tia lửa màu xanh nào nữa, lúc đầu vẫn xanh đen giao nhau, giờ chỉ còn lại một mảnh màu đen.
Ngô Thường Cung hoảng loạn nói: “Thần quân, anh về trước đi, hình như anh không ổn lắm...”
Đây là sắp bị cháy đen hoàn toàn rồi.
Gió biển tàn phá bừa bãi, mây dày đen kịt bị một tia hào quang xé ra, cuối cùng thì mặt trời cũng đâm xuyên qua tầng mây, khiến mặt biển dập dờn ánh sáng.
Tân Vân Mậu: “Cô ấy gọi tôi rồi.”
Vừa đúng nửa tiếng, cô không nuốt lời.
Lam Tuyền Tiên đang liên lạc đồng nghiệp, anh ta còn chưa hiểu gì, nghi hoặc: “Cái gì?”
Một khắc sau, khe hở màu đen nuốt chửng Tân Vân Mậu, cơ thể thẳng tắp của anh biến mất trên tàu, chỉ để lại Ngô Thường Cung và Lam Tuyền Tiên.
Bốn bề vắng lặng, nhưng lan ra ánh sáng nhạt dịu dàng, có thể cảm nhận được hơi thở của cô. Mỏng manh, ấm áp, ôn hòa, không có chỗ dơ bẩn nào, có thể dập tắt mọi lửa giận và nôn nóng.
Lúc Tân Vân Mậu tiếp đất, còn không biết mình hạ xuống vào nơi nào, sau đó mới nhận ra mình tiến vào thế giới tinh thần của cô. Anh hít sâu một hơi, không khí thanh mát đi vào phổi, ngơ ngác giơ tay lên, bỗng phát hiện lửa đen trên người mình đã tàn lụi, cả tay áo choàng cũng biến thành một màu xanh thuần.
Vết thương mới hình thành lúc nãy của anh cũng được chữa khỏi toàn bộ, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm chưa từng có, ngọn lửa bị nguyền rủa trước giờ vẫn luôn không có cách thoát khỏi, cô vậy mà tình cờ phá giải rắc rối xưa nay của anh.
Nhưng cũng không phải là tình cờ, nơi đây là thế giới cô tạo ra, không nhiễm bất cứ ngũ độc bát khổ nào, cho nên mới thanh lọc được anh.
Giờ anh lần nữa lấy lại được cái tên “Vân Mậu.”
Tân Vân Mậu nhớ ra cô không thích đồ đen, giờ anh mặc một áo choàng xanh thuần, không thấy một vết cháy vào, bắt đầu nhìn trái nhìn phải tìm cô.
Không thấy được cô trong hình người trưởng thành, lại trông thấy cô lúc còn nhỏ, cũng khá mới mẻ.
Một bên khác, người cá nữ định tóm lấy bé gái, ai ngờ cô ta vừa tiếp cận đối phương, bé gái dùng thanh trúc đâm vào cô ta, trông sức nhỏ nhưng rất đau, đâm đến mức cô ta chảy nước mắt, vô số hạt ngọc trai lộp bộp rơi trên đất.
Nơi này là thế giới của Sở Trĩ Thủy, nên chỉ cần cô tìm về ý chí, có thể dằn xéo người cá nữ.
Bé gái nhìn đất đầy ngọc trai thì rất tò mò, cô vốn chỉ tỏ ý uy hiếp phản kích cho có, vừa thấy ngọc trai thì sinh ra tâm lý trải nghiệm, dù sao thì sớm muộn đối phương cũng là tội phạm bị cải tạo, không nhịn được lại đâm người cá nữ hai cái, quả nhiên ngọc trai xinh đẹp rơi xuống nhiều hơn.
Một lát sau, chàng trai tuấn lãng mặc áo choàng xanh đột ngột hiện thân, anh một tay ôm cô lên, tay kia cầm Long Cốt Tản cùng đã khôi phục màu xanh đậm, rét lạnh nhìn người cá nữ, giọng điệu lạnh lùng: “Chính là cô lừa gạt buôn người?”
Người cá nữ nhận ra Tân Vân Mậu thì lông tơ dựng đứng, không nói hai lời nhấc chân muốn chạy, thế nhưng Long Cốt Tản đã bay lên không trung, một tiếng hô vang lên ném ra lửa yêu màu xanh!
Bé gái ôm lấy cổ anh, cô bỗng trừng to mắt, kinh sợ ngăn lại: “Đừng thiêu thành tro, cô ta biết rơi ngọc trai!”
Tân Vân Mậu sững sờ: “Rồi sao?”
Cô kích động nói: “Ngọc trai có thể bán lấy tiền, còn phải cho mượn hơn một triệu nữa đó!”
Long Cốt Tản xoay tròn ở giữa không trung truyền ra một vòng lửa xanh, trực tiếp trấn áp người cá nữ âm mưu tháo chạy. Xích yêu màu xanh xuất hiện bốn phía như dây leo tóm lấy người cá nữ, sau đó trói chặt lấy đối phương.
Không gian trắng xóa chưa tiêu tán, Tân Vân Mậu cũng chưa buông Sở Trĩ Thủy xuống, anh tò mò đánh giá cô.
Làn da của bé gái mịn màng, đôi má hơi phúng phính non nớt, đôi mắt tròn xoe lại lấp lánh, búi tóc đáng yêu ngoan ngoãn, trước ngực còn đeo một ngôi sao thạch anh. Cô như một viên bánh gạo nếp màu trắng, cứ cảm thấy cắn một ngụm đều là mùi vị ngọt ngào mềm mại.
Lúc nãy Sở Trĩ Thủy để anh ôm lên, chủ yếu là vì thấp hơn người cá nữ, nếu được ôm lên có thể nhìn xuống đối phương. Giờ cô bị anh nhìn chằm chằm, vì muốn duy trì thăng bằng, một cánh tay vòng lấy cổ anh, tay kia không nhịn được vỗ vai anh: “Nhìn tôi làm chi?”
Tân Vân Mậu tràn đầy hứng thú: “Chưa từng thấy.”
Anh chưa từng thấy dáng vẻ trẻ con của cô, cũng chưa từng nghĩ sẽ được bù đắp tiếc nuối ở nơi này, hóa ra con người còn nhỏ còn có dáng vẻ như vậy, không giống bé trai trong trò chơi có chó bắp cải*
*một game mobile.
Sở Trĩ Thủy nhìn tay nhỏ của mình, giật mình nói: “Tại sao tôi biến thành thế này?”
“Đây là bản ngã của cô hóa hình, nên có thể nói...” Tân Vân Mậu lén nhìn cô: “Tuổi tâm lý của cô là thế này.”
“Không thể nào.” Sở Trĩ Thủy nghiêm túc nhíu mày, bất lực cô giờ bị teo nhỏ lại, chẳng những không có lực uy hiếp, còn giống trẻ nhỏ giả làm người lớn: “Tôi cũng không phải anh, tôi rất chín chắn đó.”
Cả giọng nói của cô cũng trở nên non nớt, lời nói ra có mùi sữa.
Tân Vân Mậu giương cao khóe miệng, vỗ về nói: “Ừm ừm.”
Sở Trĩ Thủy vừa nghe anh “ừm” nhiều hơn bình thường một chữ, cô bỗng cảm thấy không hay rồi, kháng nghị nói: “Bỏ tôi xuống, tôi muốn ra ngoài.
Tân Vân Mậu làm như không nghe câu này, anh còn mặt dày ôm cô đi hai vòng, trông có vẻ làm vậy rất vui.
Cô tức giận nói: “Anh mới là kẻ lừa gạt buôn người.”
Tân Vân Mậu: “Ra ngoài thì không nhìn được nữa, chơi chút đi.”
Sở Trĩ Thủy bỗng xù lông, đột nhiên hiểu ra nguyên nhân trẻ con đều chĩa mũi nhọn vào Tân Vân Mậu. Sau khi cô biến về làm bé gái, trông anh cũng không thuận mắt, còn giơ tay nắm lấy tóc dài như mực của anh, uy hiếp nói: “Thả tôi ra ngoài.”
Tân Vân Mậu mặc kệ cô nắm tóc mình, anh do dự nhìn chằm chằm cô rất lâu, vẫn không thể kiềm nén lòng hiếu kỳ, dần giơ tay ra, bóp nhẹ má mềm của cô một chút, quả nhiên là xúc cảm giống với bánh gạo nếp.
Sở Trĩ Thủy tức đến nỗi giật tóc dài của anh xuống thật.
Không gian trắng xóa tiêu tán, một người một yêu bước ra thế giới hiện thực, Tân Vân Mậu còn tiếc nuối thở than một tiếng.
Trong miếu long thần dưới đáy biển, bản người trưởng thành Sở Trĩ Thủy đã tỉnh lại, cô đỡ mỏm đá ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người ướt đẫm, may mà có người máy làm việc nhà ngay bên cạnh. Tân Vân Mậu búng tay một cái làm khô quần áo của cô.
Sở Trĩ Thủy hơi chỉnh đốn lại bản thân, cô bắt đầu tìm kiếm ngọc trai, quả nhiên nhìn thấy người cá nữ gần đó, còn có ngọc trai xinh đẹp lăn lóc trên đất, chỉ là nhỏ hơn ở trong không gian trắng xóa.
Sở Trĩ Thủy nhặt một viên lên, nghi hoặc: “Tại sao kích thước nhỏ rồi?”
“Nơi đó là thế giới tinh thần, truyền đến thế giới hiện thực, có thể sẽ yếu đi đôi chút.” Tân Vân Mậu giải thích: “Tinh thần rất đau khổ, nhưng trong hiện thực rơi bao nhiêu nước mắt do mình mà thôi.”
Cô khiêm tốn thỉnh giáo: “Họ đều biết rơi ngọc trai sao?”
“Tôi không hiểu chủng tộc này lắm, hình như là có phân chia, có thể đi hỏi Bím Tóc Nhỏ.” Anh đáp: “Trước kia chắc anh ta sống trong chủng tộc.”
Sở Trĩ Thủy hơi suy ngẫm, giờ mới hiểu “Bím Tóc Nhỏ” chỉ Lam Tuyền Tiên.
Tộc người cá trung thành đến chết với long thần, có hệ thống gia tộc nghiêm mật phức tạp, sau trận đại chiến thì chia thành hai bộ phận. Một phần như Lam Tuyền Tiên, nhận ra bộ mặt thật của long thần mà thu tay, căn bản cư trú trên mặt biển gió êm sóng lặng; một phần là người cá lưu vong, họ tin tưởng sâu sắc long thần sẽ trở về, hộ gió gọi sóng ở vùng lân cận Tất Ngô, ép con người bảo vệ duy trì tín ngưỡng với long thần.
Sở Trĩ Thủy bị tóm đến căn cứ của người cá lưu vong, đáy biển bao la bát ngát có vô số miếu thờ đắp bằng cách dệt sợi nước, đây là nguyên nhân thế lực long thần không thể tiêu tán ở Tất Ngô.
“Nếu muốn có nhiều ngọc trai hơn, thì phải tìm được nhiều miếu hơn đúng không?” Sở Trĩ Thủy nhìn một vòng trong miếu, đánh giá cấu tạo bên trong: “Nếu không thì không sàng lọc ra được người cá biết rơi ngọc trai.”
Tân Vân Mậu đang xuất hiện trong miếu long thần, sớm đã dọa bọn người cá đến tản đi hết, dồn dập chui đầu vào biển sâu, nhanh chóng chạy thục mạng ra xa.
Hiện tại trên bàn thờ là một mảnh bừa bộn, không yêu quái nào dám làm cúng tế, đều muốn giữ cái mạnh nhỏ cho tốt.
Tân Vận Mậu nhìn nước biển sâu thẳm trên đỉnh đầu, anh giơ Long Cốt Tản lên ngắm, nói: “Hang ổ của họ quá nhiều, chúng ta tìm rất tốn sức, nhưng nếu làm mất hết yêu khí trên mặt nước biển, có thể giúp những kẻ bất tài kia tìm từ từ.”
Cục Tất Ngô trường kỳ quét trừ miếu long thần, bất lực bởi mặt biển có yêu khí của hắn, yêu quái bình thường không thể tiến hành định vị.
Nếu không phải Sở Trĩ Thủy gọi tên Tân Vân Mậu, cả anh cũng phải xáo trộn nước biển nhiều lần, mới có thể thăm dò rõ tình hình dưới đáy biển.
Tân Vân Mậu mới định bắn pháo lên mặt biển, lúc anh giơ tay lại nhìn thấy ống tay áo màu xanh, cơ thể được thanh lọc trong thế giới tinh thần, quả nhiên cũng truyền đến thế giới hiện tại. Anh suy nghĩ một lát, bỗng hạ tay xuống, nhìn Sở Trĩ Thủy: “Cô muốn thử không?”
Sở Trĩ Thủy nghi hoặc: “Thử cái gì?”
“Làm sạch yêu khí trên mặt biển.” Tân Vân Mậu đưa Long Cốt Tản cho cô: “Dùng dù ngắm chuẩn phóng ra là được.
Sở Trĩ Thủy nhìn cán dù trước mặt, cô không kiềm được ngơ ngác, nhắc nhở: “Nhưng tôi không phải yêu quái, tôi không có yêu khí.”
“Long Cốt Tản không cần yêu khí, nó chuyên công kích ngũ độc bát khổ của người và yêu, đây mới là lý do nó có thể trở thành thần khí.” Anh hạ mắt nói: “Trước kia không chắc chắn, giờ biết rồi, chắc cô có thể dùng.”
Sở Trĩ Thủy làm sạch hết vết ô uế long thần mang đến cho Tân Vân Mậu, vậy nói lên cốt rồng vô dụng với cô, cô không có ngũ độc bát khổ, sẽ không bị cắn trả.
Sở Trĩ Thủy nghe xong, cô mới cảm thấy khá thần kỳ nhận lấy, cho dù đã thấy Long Cốt Tản nhiều lần, nhưng đây vẫn là lần đầu thật sự cầm được nó trong tay. Tay cầm cán dù đen kịt có cảm xúc cứng và thô, mặt dù xanh đậm nhẹ nhàng linh hoạt, trên mặt dù hiện tại không còn vết lửa cháy khét nữa, thứ đã thế chỗ là những sợi lá trúc màu xanh nhạt.
Long Cốt Tản mở ra, giống như có mảnh rừng trúc che phủ đỉnh đầu, ý thơ lãng mạn nói không nên lời.
Sở Trĩ Thủy thu dù lại, cô dùng mũi dù ngắm lên trên, hỏi: “Ngắm thế này? Nhưng phóng ra thế nào?”
Tân Vân Mậu đi qua, anh chầm chậm đến gần cô, một tay nhẹ đỡ lấy cổ tay cô, giúp cô nâng cao mũi dù, hướng dẫn nói: “Nhớ lại cảm giác ban nãy cô ở trong thế giới của chính mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.