Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 195:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Trong biển u ám đen kịt, chỉ có duy nhất ánh đèn trong miếu thờ mang đến nguồn sáng, thế nhưng lá trúc ẩm ướt lạnh giá lại tỏa ra mùi hương thơm mát, lấn át đi mùi vị khó ngửi của nước biển và nến dầu.
Sở Trĩ Thủy thân ở đáy biển, vốn dĩ còn cảm thấy cánh tay hơi lạnh, bị sinh vật kỳ lạ đưa vào trong biển làm cô sởn gai ốc, Nhưng cơ thể ấm áp của anh tiến đến gần, bỗng xua đuổi cái rét lạnh xâm nhập vào xương tủy, mang đến sức mạnh sinh mạng của thực vật sau khi hấp thụ ánh nắng.
Hình như anh hơi thay đổi, bất tri bất giác cởi bỏ sự ảm đạm, tự nhiên xòe cảnh lá ra, không giống ngày thường cứ đè nén gì đó, dưới vẻ mặt kiên định là một con sóng ngầm đang chảy.
Có lẽ mùa xuân đến thật rồi, cả cây trúc cũng chào đón mùa xanh tươi nhất.
Sở Trĩ Thủy cầm cán dù, cô tĩnh tâm lại cảm nhận, nhớ lại chua ngọt cay đắng của mình trong sự vây quanh của cành trúc, chỉ cảm thấy có một dòng cảm xúc chảy vào trong Long Cốt Tản, không chịu khống chế mà bắn thẳng lên một vùng mặt biển!
Một kích này có lực phản lại, may mà Tân Vân Mậu đỡ lấy cô, để cô tựa vào lòng mình.
Ánh sáng màu trắng hùng vĩ như núi lửa phun trào từ đáy biển, kèm theo một cơn chấn động nhẹ, nổ thành pháo hoa trắng xóa trên mặt biển.
Mắt của người bình thường không thể nhìn thấy, họ chỉ có thể thấy vài tia sáng vàng xuyên qua đám mây, cơn mưa đến rất nhanh, cũng đi rất nhanh, làn nước mặt biển Tất Ngô dập dờn sau màn mưa, khôi phục lại cảnh tượng yên bình.
Trên tàu nhỏ, Lam Tuyền Tiên và Ngô Thường Cung là yêu quái, họ có thể phát hiện mặt biển biến đổi, sức mạnh màu trắng thuần bùng nổ trên mặt biển đen ngòm, như một đóa hoa nở rộ, chẳng những không bị sức mạnh màu đen gặm nhấm, trái lại còn từ tốn khuếch tán rộng ra bên ngoài, trực tiếp làm sạch nước biển bị che phủ quanh năm bởi yêu khí của long thần.
Ngô Thường Cung ngạc nhiên: “Đây là thần quân...”
Lam Tuyền Tiên sững sờ nói: “Không, không phải anh ta, đây không phải yêu khí.”
“Tuyền Tiên, tình hình sao rồi!?”
Gần đó, nhóm yêu quái cục trưởng Sa ngồi tàu chạy đến cứu viện, họ nhìn mặt biển trong như pha lê, cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Yêu khí long thần tan đi rồi.”
Tất Ngô là vùng đất sinh ra long thần, nhưng lúc này có người làm thế lực của hắn lay động.
Bầu trời quang đãng, mặt biển tĩnh lặng, có cả tia nắng chiếu vào đáy biển.
Ánh mặt trời soi vào biển, chiếu sáng vùng biển cạn ngũ sắc rực rỡ, lan ra ánh sáng kỳ dị lạ thường.
Trong ngày âm u, đáy biển bức bách giơ tay không thấy năm ngón, chỉ có thể dựa vào ánh đèn miếu long thần dò đường, nhưng mặt trời chói chang từ trong tầng mây xuất hiện, họ càng có thể nhẹ nhàng nhìn được toàn cảnh có nước lắc lư, còn có động vật có vỏ màu ngà lung linh.
Trên mái hiện loang lổ của miếu long thần, cũng rơi xuống một ánh nắng ấm áp.
Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đứng ở cửa miếu thưởng thức hết những thứ này, nếu không có tác dụng của sợi nước dệt, người bình thường khó có cơ hội nhìn thấy cảnh này.
Ánh nắng mặt trời phản chiếu sóng trong veo, trong quang ảnh tráng lệ, anh xoay đầu nhìn cô, ánh mắt ngày thường đen kịt nay lại chứa ánh sáng, khóe miệng lộ ra một tia ý cười: “Chúc mừng cô phong thần.”
Sở Trĩ Thủy vẫn cầm Long Cốt Tản trong tay, cô luôn thấy anh sử dụng năng lực, đây lần đầu tự mình dùng. Dù anh nói đây không phải yêu khí, nhưng vân mang đến cho cô sự rung động dữ dội, cũng có lẽ chính vì không phải yêu khí nên cô mới cảm động đến thế.
Giờ nghe anh nói vậy, cô càng cảm nhận được lồng ngực phấn chấn mà sảng khoái, giống như chú chim nhỏ kích động vỗ cánh, đáp: “Ừm, hôm nay là vé một ngày trải nghiệm làm thần.”
Thần con người chỉ có thể sống một trăm năm hoàn thành chương trình biểu diễn bắn pháo hoa lần đầu tiên.
Một lát sau, Ngô Thường Cung thấy họ hiện thân trên tàu, vội vui mừng sải bước xông đến, hoàn toàn là tư thế cua biển di chuyển tốc độ nhanh trên cát: “Tốt quá rồi, giờ tôi thông báo cho cục trưởng Hồ, tìm được trưởng phòng Sở rồi...”
“Ủa, trưởng phòng Sở trong tay cô cầm là.” Ngô Thường Cung nhìn cô ôm lấy Long Cốt Tản, hoảng hốt nói: “Sao cô cầm được cái này?”
Long Cốt Tản luôn khiến yêu quái vừa nghe thấy đã sợ mất dạng, thuộc loại vũ khí có tính sát thường chạm vào ắt phải chết, giờ lại được cô ôm trong lòng.
Hình như cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nhưng theo lý mà nói thì nó cũng có tác dụng với con người mà.
“Đúng rồi, trả cho anh.” Sở Trĩ Thủy đưa Long Cốt Tản cho Tân Vân Mậu, lúc nãy họ nhờ dệt sợi nước lên đây, cô giúp anh cầm một lát.
Yêu quái cục Tất Ngô hiển nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, họ đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ Sở Trĩ Thủy có thể dùng Long Cốt Tản.
“Quả nhiên, ban nãy không phải yêu khí.” Sa Kình Văn nhìn Tân Vân Mậu mặc quần áo xanh thuần: “Yêu khí của anh không phải màu đấy.”
Sức mạnh màu trắng biến mất sau khi làm sạch yêu khí của long thần, cũng không để lại dấu vết gì, như nước hòa vào biển lớn.
Lam Tuyền Tiên si dại nhìn mặt biển thay da đổi thịt, anh ta không thể dằn lại cơn kích động trong lòng, cuối cùng tức cảnh sinh tình, khóe mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: “Đã bao nhiêu năm rồi... cuối cùng...”
Sở Trĩ thủy vừa nghe giọng anh ta mang theo tiếng khóc nức nở, cô vội khuyên khéo: “Trường khoa Lam, làm phiền chút, có thể xin anh nén nước mắt nhiều chút không?”
Đáy mắt Lam Tuyền Tiên lan ra ánh sáng, không hiểu nguyên nhân nhìn cô, anh ta bỗng rơi một giọt nước mắt, nhưng không hình thành ngọc trai xinh đẹp, trái lại buồn bã lăn xuống gương mặt.
Sở Trĩ Thủy nhìn trân trân giọt nước mắt vỡ tan, lòng cô dường như cũng vỡ nát theo.
Sa Kình Văn gần như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, giải thích: “Tuyền Tiên không phải người cá biết rơi ngọc trai, anh ta là chủng loại dệt sợi nước.”
Nhưng dệt sợi nước giống với nước bọt xóa ký ức, không phải sản phẩm có thể đưa vào thị trường loài người, thuộc về thiên phú của yêu quái.
Tân Vân Mậu ban nãy mới nói trong tộc người cá có phân chia.
Sở Trĩ Thủy hỏi: “Cục trưởng Sa, vậy loại nào biết rơi ngọc trai?”
“Căn bản là người cá nữ có sở trường về ảo thuật, thể lực khá yếu, nhưng lực tinh thần mạnh.” Sa Kình Văn nói: “Đương nhiên, người cá lưu vong là quần cư, tìm được cứ điểm thì về căn bản là có hết, hiện tại mặt biển đã được thanh lọc, chúng ta sẽ dễ tìm, chắc có thể tìm được nhanh thôi.”
Trùng hợp là phòng quan sát cục Tất Ngô đúng lúc được gọi đến, có thể nhân lúc yêu khí long thần biến mất, quét trừ một nhóm thế lực miếu long thần.
Sở Trĩ Thủy lắng nghe: “Được rồi, chỉ cần trừ gian diệt ác xong là có thể phản diện xử phản diện rồi...”
Sa Kinh Văn: “...”
Sở Trĩ Thủy: “... Vui vẻ phát triển kinh tế xóa đói giảm nghèo.”
Mặt biển, phòng quan sát cục Tất Ngô hành động, trực tiếp xuống biển lùng bắt người cá lưu vong ẩn nấp khắp nơi, phá hủy thế lực long thần trường kỳ tác oai tác oái vùng lân cận Tất Ngô. Thuở trước nước biển có yêu khí của long thần nên nhân viên phòng quan sát không dễ tìm ra miếu long thần, hiện tại có thể liếc qua thấy ngay thăm dò tình hình.
Sóng biển lăn tăn dập dờn, gió mát sảng khoái len lỏi vào con tàu, thổi bay mái tóc dài của Sở Trĩ Thủy, chúng khiêu vũ uyển chuyển dưới ánh nắng ấm áp.
Cô ngồi cạnh cửa sổ tàu, vén tóc ra sau tai, nhìn dáo dác khung cảnh bao la bình yên, lại nhìn Tân Vân Mậu ở phía đối diện, cảm thán: “Hiện tại anh cũng có thể ngồi tàu, không đau chút nào nữa sao?”
Lúc nãy Tân Vân Mậu không thể đến gần mặt biển, giờ đây anh lại có thể ung dung ngồi tàu, có thể cùng họ bước qua biển đến cục Tất Ngô.
“Phải, sức mạnh của tôi và hắn vốn hòa vào nhau, nên không thể tránh khỏi ảnh hưởng của con rồng đó.” Tân Vân Mậu giơ tay trái lên, anh nhìn lòng bàn tay đến xuất thần: “Giờ hắn bị đá đi, cộng thêm nước biển được lọc sạch, vậy thì không sao nữa rồi.”
Từ đây về sau, anh cũng sẽ không còn đau đớn vì lửa rồng, anh hoàn chỉnh triệt để rồi.
Tân Vân Mậu của hiện tại có mái tóc ngắn màu đen đậm, tay áo ngắn xanh nhạt rộng rãi, lộ ra da thịt trắng nõn, trông khá thoải mái, dáng vẻ lười biếng như đến biển để nghỉ phép.
Ngô Thường Cung ngồi ở vị trí cách họ một lối đi, anh ta nhìn Tân Vân Mậu nguyên vẹn, nịnh nọt nói: “Vẫn là thần quân lợi hại, lúc nãy bị thiêu cháy đen, giờ đã trắng lại!”
Sở Trĩ Thủy sững sờ: “Thiêu cháy đen?”
“Không có đen.” Tân Vân Mậu liếc xéo Ngô Thường Cung một cái, chỉ dọa cho đối phương sợ đến lập tức ngậm miệng, anh không muốn nhắc đến dáng vẻ nhếch nhác ấy, nghiêm giọng nói: “Da vẫn luôn trắng”
Sở Trĩ Thủy thổ tào: “Rõ ràng vẫn luôn là màu xanh lục.”
Anh không vui nhíu mày: “Xanh lục thì làm sao? Cô thích trắng đến thế hả?”
“Không phải...” Sở Trĩ Thủy nhẫn nại nói: “Sao lại lôi cái này lên đầu tôi nữa rồi?
Tân Vân Mậu khoanh tay, vô cảm truy hỏi: “Vậy hiện tại cô nói thẳng ra đi, cô thích xanh lục hay trắng.”
Sở Trĩ Thủy trừng mắt dưới sự chất vấn của anh, cô chợt ngại ngùng, nhất là khi các yêu quái khác đang lộ ra vẻ mặt xem kịch, càng khiến cả người cô bốc hơi như ấm nước trên bếp lửa, hơi nóng bắt đầu tỏa ra phù phù, trong lòng thầm nói anh thật biết gây sự.
Ngô Thường Cung vỗ đùi, khuyên nói: “Trưởng phòng Sở, cứu viện cũng không dễ, coi như cảm ơn chút.”
Lam Tuyền Tiên: “Bảo vệ sắc xanh.”
Ngô Thường Cung và Lam Tuyền Tiên tận mắt nhìn thấy Tân Vân Mậu không màn đến lửa đen tiến vào biển, dĩ nhiên cảm xúc hiện tại bất đồng, có cái nhìn mới đối với trúc thần.
“Xanh xanh xanh, được chưa.” Sở Trĩ Thủy trừng Tân Văn Mậu, lại nhìn gương mặt đầy đắc ý của anh, cố ý nói: “Lòe lòe lòe*
*từ tượng thanh lúc lè lưỡi chế nhạo.
Cục Tất Ngô nằm ở một hòn đảo nhỏ có phong cảnh cực đẹp, không ít kiến trúc ẩn giấu trên núi đồi nhấp nhô, tọa lạc rải rác trong đó. Nơi đây xanh tươi quanh năm, các loại thực vật phân tán khắp nơi, ngoài việc kinh tế không phát đạt ra, đây là một nơi yên tĩnh thích hợp để nghỉ dưỡng ngắn hạn.
Sở Trĩ Thủy và cục trưởng Sa thương lượng điều khoản hỗ trợ, cục Hoài Giang cho cục Tất Ngô mượn tiền, quá hạn không trả thì dùng trân châu của người cá lưu vong gán nợ.
Công ty Quan Cục sẽ phân loại trân châu theo cấp phẩm rồi bán ra, mọi lợi nhuận thu được chia cho hai cục theo tỷ lệ. Cục Tất Ngô cần phải bắt người cá lưu vong, định kỳ hoàn thành việc cung ứng từng lỗ nguyên liệu theo số lượng, cho đến khi trả hết nợ thì thôi. Nếu sau này có cần, vẫn có thể hợp tác tiếp, bàn bạc tỷ lệ phân chia lại từ đầu.
Khoảng thời gian sắp kết thúc công việc của cục quan sát, Lam Tuyền Tiên dẫn một người một yêu đi vòng quanh cục, Ngô Thường Cung thì thỉnh thoảng dẫn họ ra ngoài đi dạo.
Không thể không nói, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu thật sự đã trải nghiệm được thú vui đi du lịch bằng của công, dù Tất Ngô chẳng có phong cảnh gì, nhưng thắng ở mặt hải sản rẻ mà nhiều, ăn được rất nhiều món ăn đặc sắc trong đất liền không có. Họ còn ôm tâm lý trả công, rãnh rỗi bèn trồng hai cây trúc, thế này thì về sau đến rất tiện, còn tăng thêm diện tích hóa xanh của Tất Ngô.
Lúc sắp rời đi, Sở Trĩ Thủy, Tân Vân Mậu và Ngô Thường Cung còn đại diện cục Hoài Giang đứng ở cổng chụp hình tập thể với các yêu quái cục Tất Ngô, hàng ngũ nhà nước chỉnh tế nghiêm túc, kỹ thuật chụp ảnh độ nét cực cao, lộ ra khí chất ảnh chụp tập thể của đơn vị tiêu chuẩn.
Sở Trĩ Thủy nhận được bức ảnh, cô không nhịn được phóng to lên xem kỹ, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên loại ảnh này sẽ chụp người ta rất xấu.
Ảnh chụp tập thể đơn vị rất khó có người chụp đẹp.
Tân Vân Mậu đến bên cạnh cô, anh đánh giá một phen, lập tức nói: “Tôi muốn bức này.”
“Anh muốn ảnh chụp tập thể?” Cô nhướng mày: “Xấu vậy mà cũng muốn ha?"
“Không tính là xấu.” Tân Vân Mậu giơ ra ngón tay thon dài, anh khoanh vùng mình và Sở Trĩ Thủy trên màn hình, thản nhiên nói: “Cô cắt chỗ này ra, xóa hết các bộ phận khác, chẳng phải là đẹp rồi sao?”
“...” Sở Trĩ Thủy nghẹn lời một lúc, từ chối ngay: “Không cho.”
Tân Vân Mậu trừng to mắt: “Tại sao chứ? Tôi chỉ muốn bức ảnh mà thôi.”
Cô cứng rắn nói: “Không tại sao hết, không cho anh.”
Cô sẽ không thừa nhận rằng mình trong tấm hình rất ngớ ngẩn, lúc ấy gió biển thổi qua, làm tóc cô bay loạn xạ.
Sở Trĩ Thủy thân ở đáy biển, vốn dĩ còn cảm thấy cánh tay hơi lạnh, bị sinh vật kỳ lạ đưa vào trong biển làm cô sởn gai ốc, Nhưng cơ thể ấm áp của anh tiến đến gần, bỗng xua đuổi cái rét lạnh xâm nhập vào xương tủy, mang đến sức mạnh sinh mạng của thực vật sau khi hấp thụ ánh nắng.
Hình như anh hơi thay đổi, bất tri bất giác cởi bỏ sự ảm đạm, tự nhiên xòe cảnh lá ra, không giống ngày thường cứ đè nén gì đó, dưới vẻ mặt kiên định là một con sóng ngầm đang chảy.
Có lẽ mùa xuân đến thật rồi, cả cây trúc cũng chào đón mùa xanh tươi nhất.
Sở Trĩ Thủy cầm cán dù, cô tĩnh tâm lại cảm nhận, nhớ lại chua ngọt cay đắng của mình trong sự vây quanh của cành trúc, chỉ cảm thấy có một dòng cảm xúc chảy vào trong Long Cốt Tản, không chịu khống chế mà bắn thẳng lên một vùng mặt biển!
Một kích này có lực phản lại, may mà Tân Vân Mậu đỡ lấy cô, để cô tựa vào lòng mình.
Ánh sáng màu trắng hùng vĩ như núi lửa phun trào từ đáy biển, kèm theo một cơn chấn động nhẹ, nổ thành pháo hoa trắng xóa trên mặt biển.
Mắt của người bình thường không thể nhìn thấy, họ chỉ có thể thấy vài tia sáng vàng xuyên qua đám mây, cơn mưa đến rất nhanh, cũng đi rất nhanh, làn nước mặt biển Tất Ngô dập dờn sau màn mưa, khôi phục lại cảnh tượng yên bình.
Trên tàu nhỏ, Lam Tuyền Tiên và Ngô Thường Cung là yêu quái, họ có thể phát hiện mặt biển biến đổi, sức mạnh màu trắng thuần bùng nổ trên mặt biển đen ngòm, như một đóa hoa nở rộ, chẳng những không bị sức mạnh màu đen gặm nhấm, trái lại còn từ tốn khuếch tán rộng ra bên ngoài, trực tiếp làm sạch nước biển bị che phủ quanh năm bởi yêu khí của long thần.
Ngô Thường Cung ngạc nhiên: “Đây là thần quân...”
Lam Tuyền Tiên sững sờ nói: “Không, không phải anh ta, đây không phải yêu khí.”
“Tuyền Tiên, tình hình sao rồi!?”
Gần đó, nhóm yêu quái cục trưởng Sa ngồi tàu chạy đến cứu viện, họ nhìn mặt biển trong như pha lê, cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Yêu khí long thần tan đi rồi.”
Tất Ngô là vùng đất sinh ra long thần, nhưng lúc này có người làm thế lực của hắn lay động.
Bầu trời quang đãng, mặt biển tĩnh lặng, có cả tia nắng chiếu vào đáy biển.
Ánh mặt trời soi vào biển, chiếu sáng vùng biển cạn ngũ sắc rực rỡ, lan ra ánh sáng kỳ dị lạ thường.
Trong ngày âm u, đáy biển bức bách giơ tay không thấy năm ngón, chỉ có thể dựa vào ánh đèn miếu long thần dò đường, nhưng mặt trời chói chang từ trong tầng mây xuất hiện, họ càng có thể nhẹ nhàng nhìn được toàn cảnh có nước lắc lư, còn có động vật có vỏ màu ngà lung linh.
Trên mái hiện loang lổ của miếu long thần, cũng rơi xuống một ánh nắng ấm áp.
Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đứng ở cửa miếu thưởng thức hết những thứ này, nếu không có tác dụng của sợi nước dệt, người bình thường khó có cơ hội nhìn thấy cảnh này.
Ánh nắng mặt trời phản chiếu sóng trong veo, trong quang ảnh tráng lệ, anh xoay đầu nhìn cô, ánh mắt ngày thường đen kịt nay lại chứa ánh sáng, khóe miệng lộ ra một tia ý cười: “Chúc mừng cô phong thần.”
Sở Trĩ Thủy vẫn cầm Long Cốt Tản trong tay, cô luôn thấy anh sử dụng năng lực, đây lần đầu tự mình dùng. Dù anh nói đây không phải yêu khí, nhưng vân mang đến cho cô sự rung động dữ dội, cũng có lẽ chính vì không phải yêu khí nên cô mới cảm động đến thế.
Giờ nghe anh nói vậy, cô càng cảm nhận được lồng ngực phấn chấn mà sảng khoái, giống như chú chim nhỏ kích động vỗ cánh, đáp: “Ừm, hôm nay là vé một ngày trải nghiệm làm thần.”
Thần con người chỉ có thể sống một trăm năm hoàn thành chương trình biểu diễn bắn pháo hoa lần đầu tiên.
Một lát sau, Ngô Thường Cung thấy họ hiện thân trên tàu, vội vui mừng sải bước xông đến, hoàn toàn là tư thế cua biển di chuyển tốc độ nhanh trên cát: “Tốt quá rồi, giờ tôi thông báo cho cục trưởng Hồ, tìm được trưởng phòng Sở rồi...”
“Ủa, trưởng phòng Sở trong tay cô cầm là.” Ngô Thường Cung nhìn cô ôm lấy Long Cốt Tản, hoảng hốt nói: “Sao cô cầm được cái này?”
Long Cốt Tản luôn khiến yêu quái vừa nghe thấy đã sợ mất dạng, thuộc loại vũ khí có tính sát thường chạm vào ắt phải chết, giờ lại được cô ôm trong lòng.
Hình như cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nhưng theo lý mà nói thì nó cũng có tác dụng với con người mà.
“Đúng rồi, trả cho anh.” Sở Trĩ Thủy đưa Long Cốt Tản cho Tân Vân Mậu, lúc nãy họ nhờ dệt sợi nước lên đây, cô giúp anh cầm một lát.
Yêu quái cục Tất Ngô hiển nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, họ đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ Sở Trĩ Thủy có thể dùng Long Cốt Tản.
“Quả nhiên, ban nãy không phải yêu khí.” Sa Kình Văn nhìn Tân Vân Mậu mặc quần áo xanh thuần: “Yêu khí của anh không phải màu đấy.”
Sức mạnh màu trắng biến mất sau khi làm sạch yêu khí của long thần, cũng không để lại dấu vết gì, như nước hòa vào biển lớn.
Lam Tuyền Tiên si dại nhìn mặt biển thay da đổi thịt, anh ta không thể dằn lại cơn kích động trong lòng, cuối cùng tức cảnh sinh tình, khóe mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: “Đã bao nhiêu năm rồi... cuối cùng...”
Sở Trĩ thủy vừa nghe giọng anh ta mang theo tiếng khóc nức nở, cô vội khuyên khéo: “Trường khoa Lam, làm phiền chút, có thể xin anh nén nước mắt nhiều chút không?”
Đáy mắt Lam Tuyền Tiên lan ra ánh sáng, không hiểu nguyên nhân nhìn cô, anh ta bỗng rơi một giọt nước mắt, nhưng không hình thành ngọc trai xinh đẹp, trái lại buồn bã lăn xuống gương mặt.
Sở Trĩ Thủy nhìn trân trân giọt nước mắt vỡ tan, lòng cô dường như cũng vỡ nát theo.
Sa Kình Văn gần như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, giải thích: “Tuyền Tiên không phải người cá biết rơi ngọc trai, anh ta là chủng loại dệt sợi nước.”
Nhưng dệt sợi nước giống với nước bọt xóa ký ức, không phải sản phẩm có thể đưa vào thị trường loài người, thuộc về thiên phú của yêu quái.
Tân Vân Mậu ban nãy mới nói trong tộc người cá có phân chia.
Sở Trĩ Thủy hỏi: “Cục trưởng Sa, vậy loại nào biết rơi ngọc trai?”
“Căn bản là người cá nữ có sở trường về ảo thuật, thể lực khá yếu, nhưng lực tinh thần mạnh.” Sa Kình Văn nói: “Đương nhiên, người cá lưu vong là quần cư, tìm được cứ điểm thì về căn bản là có hết, hiện tại mặt biển đã được thanh lọc, chúng ta sẽ dễ tìm, chắc có thể tìm được nhanh thôi.”
Trùng hợp là phòng quan sát cục Tất Ngô đúng lúc được gọi đến, có thể nhân lúc yêu khí long thần biến mất, quét trừ một nhóm thế lực miếu long thần.
Sở Trĩ Thủy lắng nghe: “Được rồi, chỉ cần trừ gian diệt ác xong là có thể phản diện xử phản diện rồi...”
Sa Kinh Văn: “...”
Sở Trĩ Thủy: “... Vui vẻ phát triển kinh tế xóa đói giảm nghèo.”
Mặt biển, phòng quan sát cục Tất Ngô hành động, trực tiếp xuống biển lùng bắt người cá lưu vong ẩn nấp khắp nơi, phá hủy thế lực long thần trường kỳ tác oai tác oái vùng lân cận Tất Ngô. Thuở trước nước biển có yêu khí của long thần nên nhân viên phòng quan sát không dễ tìm ra miếu long thần, hiện tại có thể liếc qua thấy ngay thăm dò tình hình.
Sóng biển lăn tăn dập dờn, gió mát sảng khoái len lỏi vào con tàu, thổi bay mái tóc dài của Sở Trĩ Thủy, chúng khiêu vũ uyển chuyển dưới ánh nắng ấm áp.
Cô ngồi cạnh cửa sổ tàu, vén tóc ra sau tai, nhìn dáo dác khung cảnh bao la bình yên, lại nhìn Tân Vân Mậu ở phía đối diện, cảm thán: “Hiện tại anh cũng có thể ngồi tàu, không đau chút nào nữa sao?”
Lúc nãy Tân Vân Mậu không thể đến gần mặt biển, giờ đây anh lại có thể ung dung ngồi tàu, có thể cùng họ bước qua biển đến cục Tất Ngô.
“Phải, sức mạnh của tôi và hắn vốn hòa vào nhau, nên không thể tránh khỏi ảnh hưởng của con rồng đó.” Tân Vân Mậu giơ tay trái lên, anh nhìn lòng bàn tay đến xuất thần: “Giờ hắn bị đá đi, cộng thêm nước biển được lọc sạch, vậy thì không sao nữa rồi.”
Từ đây về sau, anh cũng sẽ không còn đau đớn vì lửa rồng, anh hoàn chỉnh triệt để rồi.
Tân Vân Mậu của hiện tại có mái tóc ngắn màu đen đậm, tay áo ngắn xanh nhạt rộng rãi, lộ ra da thịt trắng nõn, trông khá thoải mái, dáng vẻ lười biếng như đến biển để nghỉ phép.
Ngô Thường Cung ngồi ở vị trí cách họ một lối đi, anh ta nhìn Tân Vân Mậu nguyên vẹn, nịnh nọt nói: “Vẫn là thần quân lợi hại, lúc nãy bị thiêu cháy đen, giờ đã trắng lại!”
Sở Trĩ Thủy sững sờ: “Thiêu cháy đen?”
“Không có đen.” Tân Vân Mậu liếc xéo Ngô Thường Cung một cái, chỉ dọa cho đối phương sợ đến lập tức ngậm miệng, anh không muốn nhắc đến dáng vẻ nhếch nhác ấy, nghiêm giọng nói: “Da vẫn luôn trắng”
Sở Trĩ Thủy thổ tào: “Rõ ràng vẫn luôn là màu xanh lục.”
Anh không vui nhíu mày: “Xanh lục thì làm sao? Cô thích trắng đến thế hả?”
“Không phải...” Sở Trĩ Thủy nhẫn nại nói: “Sao lại lôi cái này lên đầu tôi nữa rồi?
Tân Vân Mậu khoanh tay, vô cảm truy hỏi: “Vậy hiện tại cô nói thẳng ra đi, cô thích xanh lục hay trắng.”
Sở Trĩ Thủy trừng mắt dưới sự chất vấn của anh, cô chợt ngại ngùng, nhất là khi các yêu quái khác đang lộ ra vẻ mặt xem kịch, càng khiến cả người cô bốc hơi như ấm nước trên bếp lửa, hơi nóng bắt đầu tỏa ra phù phù, trong lòng thầm nói anh thật biết gây sự.
Ngô Thường Cung vỗ đùi, khuyên nói: “Trưởng phòng Sở, cứu viện cũng không dễ, coi như cảm ơn chút.”
Lam Tuyền Tiên: “Bảo vệ sắc xanh.”
Ngô Thường Cung và Lam Tuyền Tiên tận mắt nhìn thấy Tân Vân Mậu không màn đến lửa đen tiến vào biển, dĩ nhiên cảm xúc hiện tại bất đồng, có cái nhìn mới đối với trúc thần.
“Xanh xanh xanh, được chưa.” Sở Trĩ Thủy trừng Tân Văn Mậu, lại nhìn gương mặt đầy đắc ý của anh, cố ý nói: “Lòe lòe lòe*
*từ tượng thanh lúc lè lưỡi chế nhạo.
Cục Tất Ngô nằm ở một hòn đảo nhỏ có phong cảnh cực đẹp, không ít kiến trúc ẩn giấu trên núi đồi nhấp nhô, tọa lạc rải rác trong đó. Nơi đây xanh tươi quanh năm, các loại thực vật phân tán khắp nơi, ngoài việc kinh tế không phát đạt ra, đây là một nơi yên tĩnh thích hợp để nghỉ dưỡng ngắn hạn.
Sở Trĩ Thủy và cục trưởng Sa thương lượng điều khoản hỗ trợ, cục Hoài Giang cho cục Tất Ngô mượn tiền, quá hạn không trả thì dùng trân châu của người cá lưu vong gán nợ.
Công ty Quan Cục sẽ phân loại trân châu theo cấp phẩm rồi bán ra, mọi lợi nhuận thu được chia cho hai cục theo tỷ lệ. Cục Tất Ngô cần phải bắt người cá lưu vong, định kỳ hoàn thành việc cung ứng từng lỗ nguyên liệu theo số lượng, cho đến khi trả hết nợ thì thôi. Nếu sau này có cần, vẫn có thể hợp tác tiếp, bàn bạc tỷ lệ phân chia lại từ đầu.
Khoảng thời gian sắp kết thúc công việc của cục quan sát, Lam Tuyền Tiên dẫn một người một yêu đi vòng quanh cục, Ngô Thường Cung thì thỉnh thoảng dẫn họ ra ngoài đi dạo.
Không thể không nói, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu thật sự đã trải nghiệm được thú vui đi du lịch bằng của công, dù Tất Ngô chẳng có phong cảnh gì, nhưng thắng ở mặt hải sản rẻ mà nhiều, ăn được rất nhiều món ăn đặc sắc trong đất liền không có. Họ còn ôm tâm lý trả công, rãnh rỗi bèn trồng hai cây trúc, thế này thì về sau đến rất tiện, còn tăng thêm diện tích hóa xanh của Tất Ngô.
Lúc sắp rời đi, Sở Trĩ Thủy, Tân Vân Mậu và Ngô Thường Cung còn đại diện cục Hoài Giang đứng ở cổng chụp hình tập thể với các yêu quái cục Tất Ngô, hàng ngũ nhà nước chỉnh tế nghiêm túc, kỹ thuật chụp ảnh độ nét cực cao, lộ ra khí chất ảnh chụp tập thể của đơn vị tiêu chuẩn.
Sở Trĩ Thủy nhận được bức ảnh, cô không nhịn được phóng to lên xem kỹ, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên loại ảnh này sẽ chụp người ta rất xấu.
Ảnh chụp tập thể đơn vị rất khó có người chụp đẹp.
Tân Vân Mậu đến bên cạnh cô, anh đánh giá một phen, lập tức nói: “Tôi muốn bức này.”
“Anh muốn ảnh chụp tập thể?” Cô nhướng mày: “Xấu vậy mà cũng muốn ha?"
“Không tính là xấu.” Tân Vân Mậu giơ ra ngón tay thon dài, anh khoanh vùng mình và Sở Trĩ Thủy trên màn hình, thản nhiên nói: “Cô cắt chỗ này ra, xóa hết các bộ phận khác, chẳng phải là đẹp rồi sao?”
“...” Sở Trĩ Thủy nghẹn lời một lúc, từ chối ngay: “Không cho.”
Tân Vân Mậu trừng to mắt: “Tại sao chứ? Tôi chỉ muốn bức ảnh mà thôi.”
Cô cứng rắn nói: “Không tại sao hết, không cho anh.”
Cô sẽ không thừa nhận rằng mình trong tấm hình rất ngớ ngẩn, lúc ấy gió biển thổi qua, làm tóc cô bay loạn xạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.