Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 196:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Lỡ như sau này anh muốn xem, này cũng quá ngốc nghếch rồi.

Tân Vân Mậu canh cánh trong lòng: “Hừ.”

Hành trình đến Tất Ngô chính thức hạ màn, kỳ nghỉ của Ngô Thường Cung còn chưa kết thúc, cho nên lúc về chỉ có Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu.

Lúc đến nơi thì màn đêm đã buông xuống, thành phố Hoài Giang sao đầy trời, giống như mảnh vải lụa màu tối rải đầy ngọc trai lấp lánh.

Tiếng côn trùng phát ra từ con lươn cây xanh ở góc phố, họ cùng ngồi xe đến cổng tiểu khu. Tân Vân Mậu giúp cô lấy vali xuống, lại quen đường quen lôi tiễn cô đến dưới tòa nhà, giờ anh không cần chỉ đường, tự mình có thể tìm được cổng tòa nhà.

Gió đêm se lạnh, thấm vào lòng người. Trong sân tiểu khu sớm đã không còn ai, chỉ có duy nhất ánh đèn đường vàng ấm, chiếu ra chiếc bóng của họ đang xếp chồng nhau trên mặt đất.

Sở Trĩ Thủy cầm tay vịn của vali, cô xoay đầu nhìn Tân Vân Mậu, chỉ thấy sườn mặt anh bị ánh sáng chiếu trở nên ôn hòa, nhẹ giọng nói: “Vậy tôi lên trước đây.”

Không biết tại sao, mỗi lần tạm biệt với anh, cô đều có cảm giác mang tội.

“Chờ chút.” Tân Vân Mậu nhấc ngón tay lên, anh lấy Long Cốt Tản ra: “Cái này cho cô.”

Long Cốt Tản đã khép lại, hoàn toàn biến thành màu xanh đậm, yên lặng nằm trong tay anh.

“Hả?” Cô không giơ tay ra nhận lấy, ngơ ngác nói: “Tại sao đột nhiên...”

“Nếu cô đã có thể dùng, vậy ngày thường cứ mang theo, không chừng sẽ cần đến.” Tân Vân Mậu tránh ánh mắt sáng rực của cô, anh mím môi, lại hơi thu tay về, dường như có chút lo lắng, buồn bực nhắc nhở: “Nhưng vẫn mong cô dùng tôi nhiều hơn, đây chỉ là một sự lựa chọn bị động”

Theo sự hiểu biết của anh với cô, lỡ như cô chỉ dùng dù, vậy thì....

Sở Trĩ Thủy lộ ra vẻ quẫn bách, vành tay cô bỗng nóng lên, kinh sợ nói: “Dùng anh nhiều!?”

Tân Vân Mậu thấy cô phản ứng dữ dội như vậy thì càng bất mãn, cau mày nói: “Chẳng lẽ sau này cô gặp chuyện thật sự không định gọi tên tôi nữa à?”

Sở Trĩ Thủy im lặng vài giây, giờ cô mới phản ứng lại được, bất lực nói: “Lúc chúng ta nói chuyện, có thể có trật tự chút không, bớt lược bỏ vài từ mấu chốt lại.”

Anh trực tiếp nói ít dùng dù, bảo cô tìm anh nhiều là được rồi, tại sao phải nói dùng anh?

Cô không hiểu, cô vô cùng sốc, cô đến giờ không hiểu được điểm ngại ngùng của anh nằm ở đâu.

Tân Vân Mậu phát hiện cô không trả lời chính diện, anh lập tức thu dù lại, hơi hất cầm lên nói: “Cô nhanh bảo đảm, dùng tôi nhiều, ít dùng nó.”

Cô là người giữ lời, chưa từng thất hứa.

Sở Trĩ Thủy bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: “Hay là anh giữ lại dùng đi? Ngày nào tôi cũng mang dù theo không tiện.”



“Tôi có thể giúp cô đặt trong mặt dây chuyền, chúng nó cùng nguồn gốc trong vài phương diện nào đó.” Tân Vân Mậu chỉ tín vật trên cổ cô, anh lại đoán mò ra gì đó, oán khí càng lan tỏa ra xung quanh, lạnh lùng nói: “Đồ tôi cho cô, vậy mà cô không cần?”

Cái tên này, đây là tín hiệu bạo phát chiến tranh.

Sở Trĩ Thủy mỉm cười, vội nhẹ giọng nói: “Cần, đương nhiên cần, thần quân quan tâm tôi, tất nhiên phải nhận rồi.

Tân Vân Mậu không chịu cho qua: “Vậy cô nhanh hứa, dùng tôi nhiều.”

Sở Trĩ Thủy nghe anh nói từ lang sói ba lần, cô đỏ mặt tía tai ngắt lời: “Dùng dùng dùng, được chưa, gọi tên anh nhiều, ít dùng Long Cốt Tản!”

Tân Vân Mậu giờ mới hài lòng, chầm chậm giơ đầu ngón tay lên, chạm vào mặt dây chuyền trên cổ cô, rồi đặt Long Cốt Tản vào trong. Anh chợt nhớ ra điều gì, lại nhởn nhơ nhắc: “Đúng rồi, sau này cô nên gọi tôi là Vân Mậu.”

Sở Trĩ Thủy nghe anh càng lúc càng táo tợn hơn: “”

Vẻ mặt cô vi diệu, khó khăn mở miệng nói: “Không phải anh có tư duy người cổ đại sao, chẳng lẽ không cảm thấy này hơi... thân mật quá mức?”

“Này thân mật sao?” Tân Vân Mậu ngơ ngác, anh nhìn gắt gao cô thật lâu, yết hầu chuyển động lên xuống, ánh mắt lấp lánh, thì thầm: “Thân mật chút cũng được, vậy bỏ Vân mậu, gọi thẳng tôi...”

Anh còn chưa kịp nói ra, thì ăn một cú đấm giận dữ từ cô.

Sở Trĩ Thủy đánh đập anh xong, xấu hổ thành giận nói: “Vừa vừa thôi, anh có xấu hổ không hả?”

“Đi đây, lười để ý anh.”

Cô đẩy vali xoay người, thầm nói anh không hổ là thực vật, thật là cho chút ánh nắng là rực rỡ lên liền.

Tân Vân Mậu đưa mắt tiễn cô lên lầu, anh đứng ở trong màn đêm với tâm trạng thoải mái, khóe môi bất tri bất giác cong lên.

Dòng chảy ấm áp quen thuộc kích động dâng lên trong lục phủ ngũ tạng của anh, giống hệt những lần tiếp xúc với cô trước kia, như dòng nước mát lành nuôi dưỡng cơ thể khô cằn chằng chịt vết thương.

Không đúng, anh đã không còn vết thương nữa, hoàn toàn lột xác thành bản thân anh.

Dù cô là con người không có yêu khí, dù cô không có thiên phú hay tuổi thọ dài lâu, nhưng cô là người được anh nhận định, làm vị thần con người không ai sánh bằng. Bắt chước hành vi của cô, chạy theo bước chân cô, cảm nhận trời đất cô đi qua, lĩnh hội toàn bộ suy nghĩ của cô, anh vui vẻ không biết mệt mỏi thờ phụng nó.

Anh khác với con rồng ngu xuẩn kia, không để tâm đến sự chỉ dẫn của đất trời, anh có tư duy độc lập của chính mình, đã tìm được thần tính thật sự.

Anh có một dự cảm, nếu có thể trở thành người giống cô, có lẽ anh mới chân chính là thần.

Không còn được trời đất lựa chọn phong thần, mà là anh tự chọn trở thành thần.

Nhận thức này đang bùng phát mãnh liệt trong đầu anh, giống như lúc ban sơ anh hóa người nghe thấy hai từ “Vân Mậu”, sinh ra sự tỉnh ngộ để khai sáng cho mọi người với trí tuệ hoàn hảo.

Vui mừng khó mà nói nên lời lan khắp trái tim, đây là ánh bình minh, cuộc sống an nhàn, là bốn mùa giao hoán, là trăm loại tư vị của hai mươi tư tiết khí, là vật đổi sao dời trong mênh mông vô tận, là hạt giống mãi mãi không thể thoát khỏi ràng buộc cuối cùng cũng mọc lên từ trong bùn đất, là sự vẹn toàn lớn lao của sinh mệnh vô hạn.



Trong đêm, vô số đốm sáng màu xanh lục sáng lên, như đom đóm vây quanh lấy anh.

Là rung động, cũng là nở gan nở ruột, là sau khi trải qua sự thiêu đốt đau đớn của lửa, cơ thể mới cuối cùng cũng đoạt về năng lực vốn dĩ của nó.

Tân Vân Mậu ngẩn ngơ nhìn đầu ngón tay, một đóa hoa bé xíu nở rộ, xinh đẹp quyến rũ dưới ngọn đèn đường.

“Nở hoa rồi.”

Lửa yêu áp chế cảm quan của anh, ngũ độc bát khổ không ngừng giày vò, ép buộc anh phải dùng thái độ vô cảm đối diện với thế giới, một phần sức mạnh của anh cũng bị ảnh hưởng theo.

Hiện tại mọi thứ về như ban đầu, năng lực cũng về chỗ.

Thì ra rất lâu trước đây, anh đã động lòng với cô rồi.

Chỉ là trước kia không thể nở hoa nên mới không biết.

Trong cục quan sát Hoài Giang, Tân Vân Mậu ngồi một mình trên ghế đá tròn, anh lắng nghe tiếng côn trùng trong bụi cỏ gần đấy, vẫn không thể hiểu được sự nóng rực toàn thân, chỉ nghĩ đến cô là tim đập thình thịch.

Ánh trăng sáng trong từ khe hở của cây lọt xuống, rơi lên gương mặt của Tân Vân Mậu. Anh nhẹ nhắm mắt lại, tĩnh tâm cảm nhận mọi thứ, cũng cảm nhận được sự vui vẻ mà kỳ diệu.

Rõ ràng là hành vi ngày trước cho rằng nó không có ý nghĩa, nhưng vì tiếp xúc với cô, hiện tại lại có tư vị mới.

Sống động, linh động, khiến người ta chờ mong.

Hồ Thần Thụy từ trong tòa nhà hành chính đi ra, đang định đi về ký túc xá nhân viên, lúc đi ngang sân vườn thì giật mình. Sắc mặt ông ấy hơi thay đổi, cẩn thận đánh giá một phen, chần chừ nói: “Thần quân, anh đây là..

Các đốm sáng xanh lục rải rác bên cạnh Tân Vân Mậu, yêu khí của anh cũng đang bay lượn theo gió, từng chút biến mất trong đêm.

Tân Vân Mậu nhích da mắt lên, thấy là Hồ Thần Thụy, trấn định nói: “Yêu khí nhiều quá rồi, nên thả ra chút.”

Hồ Thần Thụy: “?”

“Nhìn gì?” Anh nhìn Hồ Thần Thụy có lời muốn nói lại thôi, tùy ý duỗi cặp chân dài ra, lên tiếng chế giễu: “Cho dù yêu khí có thả mấy trăm năm, các người cũng không đánh lại tôi.”

Hồ Thần Thụy sớm đã quen với sự cao cao tại thượng của Tân Vân Mậu, lúc này bị mỉa mai hai câu cũng không tức giận, ông ấy chợt hiểu ra, mỉm cười đầy ẩn ý: “Thần quân không yêu nhân thế, chỉ yêu một người trên đời này.”

Trong đôi mắt của hồ ly đầy vẻ trêu chọc, hơi có ý đùa giỡn.

Đúng như dự đoán, Tân Vân Mậu im lặng ngay lập tức, không một tiếng động né tránh tầm nhìn, trông có vẻ hơi lo lắng và thẹn thùng.

Rất lâu sau đó, anh mới nhẹ đáp: “Ừm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook