Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 197:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Ở cục quán sát Hoài Giang, sau khi Sở Trĩ Thủy từ Tất Ngô trở về, luôn cảm thấy bầu không khí xung quanh khác hẳn. Kim Du vẫn như trước không khác thường, nhưng thỉnh thoảng gặp phải những yêu quái có cấp bậc như Hồng Hi Minh, cô nhận ra bọn họ càng buôn chuyện nhiều hơn, những ngày gần đây còn không thèm che giấu.

Trong hành lang, Sở Trĩ Thủy nhìn thấy Hồng Hi Minh, vội vàng mỉm cười chào hỏi, hai bên lại tán gẫu tình hình gần đây.

Hồng Hi Minh làm mặt quỷ với Sở Trĩ Thủy, ám chỉ nói: "Tiểu Sở, mọi người từ Tất Ngô trở về tôi liền phát hiện ra sự việc, vấn đề cá nhân đã giải quyết xong chưa?"

Sở Trĩ Thủy khô khan cười nói: "Chị Hồng cứ nói đùa thôi, cái gì mà giải quyết cơ chứ, chắc chị hiểu lầm rồi."

“Này, có phải em ngại ngùng hay không?”

Hồng Hi Minh vội vàng nói: “Được rồi, vậy chị không nói nữa, chị biết da mặt em mỏng mà.

Sở Trĩ Thủy thấy gương mặt đối phương đầy vẻ trêu chọc, cô càng cảm thấy da đầu tê dại. Trước đây Hồng Hi Minh chỉ trò chuyện hai ba câu, từ ngày cùng cô nói qua tiêu chuẩn kén vợ kén chồng liền không thể hiểu được đang tin cái gì, hai ngày nay chỉ thiếu việc chỉ tên kể họ.

Sau khi hai người trò chuyện xong, Sở Trĩ Thủy liền đẩy nhanh bước chân, nhanh chóng đi về phía bộ phận phát triển kinh tế, không dám ở trên hành lang thêm nữa.

Trong văn phòng, khi cô vừa mới bước vào phòng đã gặp ngay Tân Vân Mâu.

Anh vai rộng chân dài, đem đường đi chặn lại, suýt chút nữa đã khiến cô và vào. Đặc biệt là khi anh nhìn thấy cô lao tới cũng không tránh không né rát có loại tư thế trơ mắt chờ va chạm.

Sở Trĩ Thủy vội vàng giảm tốc độ, khó khăn lắm mới len qua người Tân Vân Mậu. Cô phát hiện anh vẫn không nhúc nhích, liền đơn giản nghiêng người đi qua, thuận miệng phun tào: "Có phải hai ngày nay anh lúc ẩn lúc hiện trước mặt tôi hay không?"

Trước đây cô thường xuyên nhìn thấy Tân Vân Mậu, nhưng tuyệt đối không giống với hai ngày nay, ngay cả cô đứng dậy đi lấy nước hay ra ngoài lấy đồ đều có thể nhìn thấy anh trong tầm nhìn.

“Có à?”

Giọng điệu của Tân Vân Mậu không thèm để ý, nhưng thức tế đang dùng khóe mắt nhìn trộm cô, nóng lòng đến nỗi trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: “Cô luôn nghĩ đến tôi à?”

Tốt lắm, bây giờ cô không chắc, cuối cùng là do anh đang soát cảm giác tồn tại, hay là cô luôn quan sát anh nên quá nhạy cảm.

Sở Trĩ Thủy không dám tiếp tục dây dưa chủ đề này, vội vàng bước đi như không nghe thấy.

Khi Tân Vân Mậu chứng kiến cảnh này, một mặt anh hy vọng cô có thể phát hiện, theo bản năng mà quay quanh cô, mặt khác anh lại lo lắng đến khó chịu, không biết phải nói từ đâu. Dù sao thì thời gian nở hoa đã bị Long Diễm trì hoãn một cách khó hiểu, hiện tại anh nhớ lại ngày sinh nhật hôm đó của cô, mới ý thức được lúc trước bản thân đã bỏ lỡ thời cơ thích hợp nhất.

Khi đó, anh không biết mình bản thân không thể nở hoa, vẫn luôn không thèm suy nghĩ đến vấn đề này, không ngờ lại đáp lại một câu "Không biết".

Chuyện này xấu hổ không kém gì việc ban đầu anh lầm tưởng rằng cô thích anh, những lịch sử đen tối của anh dường như đều có liên quan đến cô.

Ở nhà, Sở Trĩ Thủy và cha mẹ đang ngồi quanh bàn ăn dùng bữa, vừa ăn vừa trò chuyện vài câu.

Sở Tiêu Hạ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ông vội vàng đặt đũa xuống, lấy điện thoại di động ra, đưa bảo bối cho vợ và con gái: "Đúng rồi, không phải hôm qua cha đến nhà mới của con đưa đệm chăn sao, con đoán xem cha đã nhìn thấy gì?"

Sở Trĩ Thủy ngây ngốc nói: "Cha, ngày hôm qua cha đến đó à?"

"Đúng vậy, cha đã nhìn thấy một thứ thú vị, ở ngay trong sân nhà con..."

Sở Tiêu Hạ cười ha hả nói: "Cha còn chụp ảnh lại."

"Ở trong sân của con? Cha còn chụp ảnh sao?"

Trong lòng Sở Trĩ Thủy lập tức lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ nếu Tân Vân Mậu bị chụp ảnh, như vậy cô sẽ không thể giải thích rõ ràng được.

“Ừ, con nhìn xem, là cây trúc.”

Ông đưa màn hình điện thoại di động của mình sang để cô có thể xem ảnh, vô cùng hứng thú nói: “Cây trúc nở hoa rồi.”



Lòng bàn tay Sở Trĩ Thủy đổ đầy mồ hôi khi nghe được nửa câu đầu, cô liếc nhìn rừng trúc xanh biếc trong bức ảnh, nghe thấy nửa câu sau đột nhiên nín thở, sững sờ nói: "... Nở hoa?"

"Đúng vậy, đây là lần đầu tiên cha nhìn thấy. Thật sự rất thú vị."

Sở Tiêu Hạ dùng ngón tay phóng to bức ảnh, còn đưa cho Tạ Nghiên chiêm ngưỡng: "Em nhìn xem, thật thú vị."

"Đúng vậy, em cũng chưa từng nhìn thấy."

"Anh nhờ người ghép cái này à? Đây hẳn là một cây trúc già, cây trúc non sẽ không trổ bông."

Hoa trúc cũng không có màu sắc rực rỡ, ngược lại là những hạt nhỏ buông thông xuống, đung đưa giữa những tán lá theo làn gió, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể phát hiện ra. Nó lặng lẽ ẩn mình trong rừng trúc, thoạt nhìn màu sắc như hòa quyện vào nhau.

Cha mẹ cô vẫn đang cười nói hỏi han, nhưng cô lại cảm thấy giọng nói bên tai mình nhỏ dần, không biết suy nghĩ đã trôi đến phương nào, chỉ máy móc gật đầu đáp lại, trong lòng trống rỗng.

Anh nói cây trúc trong sân không thể nở hoa bởi vì đó là một bộ phận của anh.

Ngày hôm sau, trong lòng Sở Trĩ Thủy mang theo tâm sự, cô không đi ăn cơm với Kim Du trong giờ nghỉ trưa, ngược lại nói có chuyện cần phải giải quyết, đi qua đi lại chờ đối phương rời đi.

Tân Vân Mậu nghe thấy lời này, ánh mắt anh chợt lóe lên, nhưng anh cũng không đi ra ngoài, chỉ ngồi sau lưng cô, cẩn thận nhìn cô chăm chú.

Bầu không khí này thực sự giống như họ có một bí mật không thể nói ra trong văn phòng.

Sau khi Kim Du đi ra ngoài, Sở Trĩ Thủy liền đứng dậy.

Những ngón tay mảnh khảnh của Tân Vân Mậu gõ lên bàn, trông như đang chơi đàn piano, gương mặt ra vẻ bình tĩnh, nhưng tim lại đập nhanh hơn.

“Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

Sở Trĩ Thủy hít sâu một hơi, cô quay đầu lại liếc nhìn anh một cái, nhỏ giọng thử nói: “Anh nở hoa rồi à?”

Đột nhiên Tân Vân Mậu không dám nhìn cô, anh bỏ tay ra khỏi bàn, vô thức ngả người về phía sau, gần như không thể nghe thấy mà đáp lại: "Đúng vậy."

Cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng gương mặt Sở Trĩ Thủy vẫn lộ vẻ ngạc nhiên: "Không phải anh nói không thể nở hoa sao?"

Tầm mắt anh dời ra ngoài cửa sổ, giả vờ như đang ngắm phong cảnh, khàn khàn nói: "Không nhịn được."

Đang là mùa hè, trong văn phòng vẫn còn sót lại khi lạnh của điều hòa, nhưng cửa thông gió lại lọt vài gió mùa hè thiêu đốt. Làn gió khô nóng mạnh mẽ tràn vào va chạm với không khí lạnh trong phòng tạo cho người ta cảm giác vừa nóng vừa lạnh.

Trong lúc nhất thời họ đều không nói chuyện, bị độ nóng biến đổi liên tục tra tấn.

"Cho nên ..."

Sau khi Sở Trĩ Thủy trầm mặc hồi lâu, nội tâm hỗn độn của cô xen lẫn hi vọng cuối cùng, khàn giọng nói: "Sức mạnh thật sự sẽ suy yếu trên diện rộng à?"

Tân Vân Mậu vừa thản nhiên vừa bình tĩnh: "Ừm, đã bắt đầu rồi."

Yêu khí của anh tán loạn khi nở hoa, nếu kết hạt lập tức sẽ suy yếu nhanh hơn.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Không có cách nào sao?"

Sở Trĩ Thủy lo lắng nói: "Ví dụ như ngừng nở hoa, hoặc là cái gì khác..."

“Tại sao lại phải ngừng nở hoa?”

Tân Vân Mậu không ngờ sắc mặt của cô lại thay đổi, sững sờ nói: “Tại sao cô lại hoảng sợ như vậy?”

“Tại sao tôi có thể không hoảng sợ chứ?”



Sở Trĩ Thủ vừa định phản bác, cô lập tức dừng lại, nghi ngờ mà đánh giá anh, ậm ự nói: “Chẳng lẽ anh nở hoa không phải vì... Tôi...”

Gần đây Tân Vân Mậu đều suy đoán về phản ứng của cô khi biết chuyện nở hoa, một bên trong lòng tràn đầy vui mừng muốn cho cô xem, một bên lại lo lắng rằng cô không thích, nhưng chưa bao giờ dự đoán được cô sẽ kêu anh ngừng nở hoa.

Biểu hiện của cô khác với những gì anh đã đoán.

Anh đột nhiên có chút không thở được, ngay cả cổ họng cũng trở nên khô khốc: "Là nở hoa vì cô, nhưng có chuyện gì vậy?"

Sở Trĩ Thủy khó xử nói: “Vậy hiện tại anh đã bắt đầu suy yếu, tôi nhất định phải nghĩ ra vài biện pháp, cũng đâu thể mặc kệ được…”

Sự mất mát to lớn dâng lên như thủy triều, như thể đột ngột rút cạn sức lực của anh. Sau khi anh nở hoa, yêu khí liền bay đi, nhưng cũng không giống như giờ phút này, chỉ cảm thấy ngay cả bộ xương chống đỡ cơ thể cũng bị phá vỡ thành từng mảnh nhỏ, so với việc bị hắc long diễm thiêu đốt còn gian nan hơn gấp trăm lần.

Trái tim như đột nhiên bị bóp nát, để lại một vùng đỏ rực.

“Tại sao lại không thể?”

Tân Vân Mậu cụp mắt xuống, hai tay anh đan lại, điềm nhiên nói: “Cô đang thương hại tôi sao? Bởi vì tôi vì cô mà nở hoa nên cô phải chịu trách nhiệm, tìm cách giải quyết tất cả.”

Cô run giọng nói: "Không phải thương hại, chỉ là..."

“Chỉ là cảm thấy không đáng, hay điều gì khác?”

Anh ngước mắt lên nhìn cô chằm chằm, đôi mắt như những vì sao trên bầu trời đêm, vừa như thản nhiên dò hỏi lại vừa như mịt mờ khẩn cầu: “Sau khi biết tôi nở hoa, cô không cảm thấy vui vẻ chút nào sao? Dù chỉ là một chút."

Sở Trĩ Thủy im lặng.

Bây giờ cô cũng đang bối rối, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, chỉ cảm thấy trong đầu như một mớ hỗn độn.

Nở hoa kết hạt chính là đếm ngược, yêu quái không gì không làm được như anh bắt đầu đón nhận suy yếu, mà dẫn đến tất cả những điều này xảy ra chính là cô.

Cô làm sao có thể vui vẻ được?

Tân Vân Mậu thấy cô không nói gì, hai mắt của anh hoàn toàn ảm đạm, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Đó không phải là điều anh muốn.

Trọng thâm tâm anh đã quyết định chuyển đổi thành nhân thần, muốn trở nên giống như cô, không ngờ ý nghĩ của cô và anh lại khác nhau.

Từ trước đến nay cô không hề có ý định cùng anh chia sẻ toàn bộ thời gian còn lại của nhau, thậm chí còn chuẩn bị sẵn cho việc chia ly.

Một trăm năm của cô có lẽ có anh, nhưng cô chưa từng cưỡng cầu anh trong những năm tháng sau này.

"Tôi không cần sự thương hại của cô, cũng không cần cô đau lòng. Việc nở hoa là tôi tự mình chọn, nó không có bất kì liên quan gì đến cô."

Tân Vân Mậu cau mày, trái tim như bị lưỡi dao sắc bén liên tiếp đâm vào, lại như mảnh băng quấy phá qua lại trong cơ thể, giọng điệu đột nhiên trở nên cường ngạnh: "Mặc dù yêu khí của tôi suy yếu trên diện rộng, dù tôi chỉ ăn mà không mạnh mẽ hơn, nhưng tôi vẫn có thể sống thêm mấy trăm năm, một người không có yêu khí lại chỉ sống trăm năm như cô, tại sao lại cho rằng có thể thương hại tôi?"

Anh nhìn thẳng vào cô, lạnh lùng nói: "Tôi là yêu quái, còn cô là người, cô thương hại nhầm người rồi!"

Anh cho rằng cô là người hoàn hảo và không thể mắc sai lầm, đợi đến khi hoàn toàn gần gũi với cô, nhưng cô lại cho rằng như vậy cũng không tốt.

Anh không ngờ rằng cuối cùng chính cô lại là người âm thầm bác bỏ tín ngưỡng của anh.

Tân Vân Mậu đứng dậy rời đi, thật sự không thể đối mặt với cô, hoàn toàn đang trên bờ vực suy sụp. Anh luôn cảm thấy chỉ cần ở lại thêm một giây nữa, sẽ bị bị thương lan tràn đến lồng ngực đánh gục mất, chỉ cần nói thêm một câu nữa sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Sở Trĩ Thủy nhìn bóng lưng cô đơn thẳng tắp của anh, tựa như đỉnh núi tuyết lạnh thấu xương, lộ ra vẻ sắc bén không ai đến gần được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook