Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 198:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Bóng dáng cao gầy cuối cùng cũng biến mất ở cửa.
Đã lâu rồi anh không có biểu tình xa cách như vậy, rõ ràng mỗi lần nhắc đến Long diễm đều ủy khuất kêu đau, lúc ở trên máy bay còn cố ý kêu la khó chịu, muốn được người khác dỗ dành một chút, nhưng đến khi chân chính đau đớn lại không kêu lấy một tiếng, cắn răng chịu đựng.
Cô không bị những lời nói ác ý trực tiếp của anh làm tổn thương, cô biết nỗi đau của anh nhiều hơn cô gấp trăm lần. Anh bày ra bộ dạng lạnh lùng giống như không có chuyện gì, nhưng lại che đậy trái tim đang lung lay sắp đổ, giống như cuồng phong quét qua rừng trúc. Cây trúc tưởng như vững chãi tựa núi Thái Sơn, không chút sứt mẻ nào, nhưng lá trúc đã sớm bị thổi bay đến xôn xao, như đang kêu rằng hãy nhìn tôi đi, ôm tôi một cái đi, tôi khó chịu quá.
Kể từ ngày đó, Sở Trĩ Thủy muốn tìm được Tân Vân Mậu không hề dễ dàng, cô muốn nói chuyện với anh nhưng anh luôn tránh mặt cô. Thời gian làm việc thì trong phòng có Kim Du, thời gian nghỉ ngơi anh lại lập tức biến mất, cho nên hai bên rất khó có cơ hội nói chuyện.
Trong nhà ăn, Hồng Hi Minh đang đứng ở bàn tiệc đứng dài chọn đồ ăn, cô
nhìn thấy Sở Trĩ Thủy đến lấy cơm, liền chủ động đưa tay ra chào hỏi.
Hồng Hi Minh bắt đầu nói chuyện phiếm: "Gần đây không thấy thần quân."
Sở Trĩ Thủy nghĩ đến Tân Vân Mậu đang trốn chui trốn nhủi, tâm tình chết lặng nói: "Anh ấy đang trốn tránh em."
"Hả?"
Hồng Hi Minh khó hiểu: “Chị còn tưởng rằng mỗi ngày cậu ấy sẽ thoáng qua trước mặt em chứ?”
Sở Trĩ Thủy: "Tại sao?"
Hồng Hi Minh: "Em vẫn chưa biết cậu ấy nở hoa rồi sao?"
Sở Trĩ Thủy nhẹ nhàng thở dài: "Em biết, cũng là vì chuyện này nên anh mới trốn tránh em."
“Không thể nào.”
Hồng Hi Minh ngập ngừng: “Tiểu Sở, chắc em sẽ không nói hoa của cậu ấy không đẹp linh tinh gì đó chứ?”
“Đương nhiên là không.”
Sở Trĩ Thủy nói: “Chị Hồng, sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”
Hồng Hi Minh chớp chớp mắt: "Yêu thực vật nở hoa, về cơ bản là để tán tỉnh. Trừ khi em không thích cậu ấy, nếu không cậu ấy sẽ xuất hiện xung quanh em, tìm mọi cách để cho em nhìn thấy."
Cách đây không lâu anh quả thực đã làm như vậy.
Sở Trĩ Thủy bị từ "tán tỉnh" làm cho sửng sốt: "Nhưng không phải việc nở hoa là một hành động vô nghĩa sao? Nó sẽ tiêu hao chính bản thân thực vật mà?"
"Em nói như vậy thì việc con người đưa hoa làm quà tặng là hành động vô nghĩa rồi nhưng vẫn muốn bỏ tiền ra tiêu xài, đây không phải đều là đạo lý giống nhau à."
Hồng Hi Minh nói: "Đây là suy nghĩ của con người. Nếu dựa theo logic này, em nghĩ thế nào về giống loài có con cái ăn thịt con đực? "
Sở Trĩ Thủy yếu ớt nói: "Bọn em nghĩ rằng bọ ngựa đực là hy sinh và cống hiển."
Hồng Hi Minh: "Hiển nhiên là như vậy rồi. Bọn em đã từng hỏi qua bọ ngựa yêu chưa? Đừng đem sắc thái tình cảm của bọn em áp đặt lên những giống loài khác."
Thật sự xin lỗi, con người quả thực luôn luôn thích việc mượn vật trữ tình, đây không phải là việc khiến cho cây trúc vui vẻ.
Sở Trĩ Thủy: "Em không nói hoa không đẹp, nhưng em kêu anh ấy ngừng nở hoa..."
“Vậy cậu ấy sẽ nghĩ rằng là vì em không có hứng thú với cậu ấy.”
Hồng Hi Minh chợt nhận ra: “Lòng tự trọng bị sỉ nhục.”
Không thể không nói, Hồng Hi Minh đã cho Sở Trĩ Thủy một góc nhìn mới, cô bắt đầu hiểu được suy nghĩ của Tân Vân Mậu.
Cô nghĩ rằng yêu khí của anh đang suy yếu, nhưng anh lại tưởng lời tỏ tình của mình bị từ chối. Có lẽ nở hoa đối với thực vật là một chuyện đáng vui mừng, nhưng cô lại trực tiếp hất cho anh một chậu nước lạnh, giống như nói với người yêu thầm mình rằng “Đừng thích tôi, không đáng đâu”.
Người được yêu thầm cho rằng đang nói ra sự thật, nhưng người yêu thầm lại rất đau lòng sau khi nghe nó.
Trong thời gian làm việc Sở Trĩ Thủy không thể chờ được cơ hội, nên cuối cùng đợi đến cuối tuần mới có thể trò chuyện vui vẻ.
Trong sân cây cối rất tươi tốt, chiếc ghế xích đu bằng cây mây già vẫn còn dưới mái hiên, nhưng chiếc kệ gỗ lại trống trơn, như thể anh chưa từng đến đây lần nào nữa.
Sở Trĩ Thủy đứng trong sân nhỏ, cô đối diện với khoảng không, nhẹ giọng nói: "Tân Vân Mậu, chúng ta nói chuyện đi."
Không ai trả lời, vô cùng im lặng, ngoại trừ tiếng xào xạc của lá trúc.
Sở Trĩ Thủy nhướng mày, biết anh đang tức giận nên liên tiếp gọi một tràng.
"Tân Vân Mậu."
"Vân Mậu."
"Mậu."
Tiếng gọi này so với tiếng gọi kia ngắn hơn, cuối cùng cũng gọi được anh ra.
Trong khe nứt màu đen, Tân Vân Mậu cuối cùng cũng do dự xuất hiện, anh nhìn Sở Trĩ Thủy đứng trong sân, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần với cô, cuối cùng khoanh tay ngồi lên một bên của chiếc xích đu bằng cây mây già, ánh mắt lóe lên: "Nói chuyện gì?"
“Nói chuyện liên quan đến việc nở hoa của anh.”
Sở Trĩ Thủy liếc nhìn rừng trúc một cái, cô thấy những đóa hoa nhỏ đang rũ xuống, kinh ngạc cảm thán nói: “Thật sự là nở rất nhiều.”
Sở Tiêu Hạ có chụp ảnh, nhưng trước đó không lâu cô đi làm, hôm nay là lần đầu tiên chứng kiến tận mắt.
Hoa trúc trong thực tế nở rộ hơn nhiều so với trong ảnh, cũng có thể là gần đây đã nở nhiều hơn.
Tân Vân Mậu kiên cường nói: "Tôi sẽ không nói chuyện."
Sở Trĩ Thủy bỉu môi, tốt tính khuyên nhủ anh: "Anh có thể dập tắt cảm xúc, nói chuyện bình tĩnh một chút được không."
Tân Vân Mậu vô cùng biệt nữu: "Không nói."
Cô kiên nhẫn nói: "Chúng ta nói lý một chút..."
Anh trực tiếp quay đầu, dứt khoát nói: "Tôi không cần cô thương hại, cũng không cần cô chịu trách nhiệm!"
“Tại sao tôi phải thương hại anh và tại sao tôi phải chịu trách nhiệm với anh?”
Sở Trĩ Thủy bị kích động bởi thái độ không thèm nghe người ta nói của anh, cô lập tức trở nên tức giận, tâm lý đã xây lên sụp đổ trong giây lát, cao giọng nói: “Không phải, chúng ta phân tích lại từ đầu một chút, là tôi đùa giỡn tình cảm của anh hay là đùa giỡn thân thể của anh, anh muốn thể hiện cho tôi xem điều này sao?"
Cô muốn nói chuyện nghiêm túc, nhưng anh lại muốn chọc giận cô!
Tân Vân Mậu bị khí thế của cô làm cho kinh ngạc, đồng tử của anh cũng run lên, nhìn qua có vẻ luống cuống.
Sở Trĩ Thủy thấy anh cuối cùng cũng có phản ứng, cô lập tức thừa thắng xông lên, truy vấn hỏi: "Lúc trước là ai đã nói không thể đáp lại tình cảm của con người? Là ai mỗi ngày đều kêu la con người và yêu quái sẽ không có kết cục tốt đẹp? Là ai ngồi đây nói rằng mình không thể nở hoa, tuyệt đối sẽ không động tâm?"
"Anh biết rõ việc nở hoa sẽ suy yếu, tại sao còn vội vàng trêu chọc tôi!?"
Lúc trước cô không biết việc này, nhưng anh rõ ràng không phải vô tội, vẫn luôn làm những điều kỳ lạ, cố gắng nghĩ cách để trêu chọc cô!
Đôi môi Tân Vân Mậu run lên, muốn nói gì đó, lại bị cô giận dỗi đến nỗi cứng họng. Anh phải chịu một loạt đòn chí mạng, nháy mặt gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, toàn thân bốc hỏa, nhớ lại đủ loại lời nói trong quá khứ, còn từng làm vô số việc ngu ngốc, chỉ hận không thể kiếm một cái hố để chui
vào!
Cô buộc anh phải nhớ lại một loạt lịch sử đen tối ngay tại chỗ, quả thực đã khiến anh muốn bỏ trốn vì xấu hổ!
“Chậc chậc, tôi không định nói lại chuyện xấu anh đã làm lúc trước, toàn là bộ dạng trà xanh, cứ làm cho tôi không hiểu nổi.”
Sở Trĩ Thủy càng nói càng bực bội, thấy anh vẫn đang cứng đờ nghiêng đầu, bất mãn nói: “Anh có thể nhìn tôi để nói chuyện không? Đừng làm như tôi đang bắt nạt anh, có chỗ nào tôi nói không đúng hay không?"
Làn da trắng lạnh lẽo của Tân Vân Mậu bây giờ đã đỏ bừng, đến cả vai cũng vô thức run lên. Anh dùng ngón tay che lại gương mặt nóng bỏng và vành tai của mình, đôi mắt trong veo sáng ngời, vẫn chết sống không chịu đối mặt với cô, bày ra tư thế thà chết chứ không chịu khuất phục: “Không được, cô gọi tôi ra ngoài chính là vì để làm tôi nhục nhã. Vậy cô tiếp tục đi."
Cô định dùng chuyện cũ để hành hạ anh tại chỗ, vậy anh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
“Lại đặt cái vạc đen lên đầu tôi.”
Sở Trĩ Thủy bị anh nói, cô nhìn bộ dạng mạnh miệng của anh liền không vừa mắt, chế nhạo nói: “Anh đã kết tội tôi rồi, nếu tôi không chứng thực, chẳng phải sẽ rất lỗ à?"
“Nhìn tôi mà nói chuyện, đừng tiếp tục né tránh, anh đã trốn tránh tôi mấy ngày rồi.”
Cô trực tiếp vươn tay, xoay gương mặt của anh lại, ép anh phải nhìn thẳng vào cô, cười như không cười nói: “Nói sự thật thì kêu là nhục nhã, vậy thì nhiêu đó tính là gì? Anh định kết tội gì cho tôi?"
Bởi vì động tác của cô, Tân Vân Mậu buộc phải xoay cằm sang, đôi mắt long lanh như nước mùa xuân, sáng ngời mà nhìn chăm chăm cô. Môi anh lúc này đang mím chặt, cơ thể anh rõ ràng đang căng thẳng, nhưng vừa bị cô chạm vào liền quay đầu đi, căn bản không cần cô phải phí chút sức lực nào.
Anh bây giờ vừa ngượng ngùng vừa khó chịu, rồi lại tựa như chứa đựng tình cảm dịu dàng, có ảo giác để cho cô muốn làm gì thì làm.
Trong mắt anh chỉ có cô, phản chiếu bóng dáng của cô.
Ban đầu cô có chút tức giận, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của anh, cơn giận của cô lập tức bị dập tắt.
Cô đột nhiên ngẩn ra, giống như bị mê hoặc, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chằm chằm anh, đồng thời khẽ mím môi một cái.
Tân Vân Mậu thấy cô không nói gì, anh kéo tay cô, nhẹ nhàng cầm lấy, dùng sườn mặt thân mật cọ cọ, cuối cùng đặt lên lòng bàn tay cô một nụ hôn. Cảm giác mềm mại như lông vũ, thậm chí khiến người ta cảm thấy như ảo giác.
Khi anh làm tất cả những điều này, anh vẫn nhìn cô bằng đôi mắt trong veo, có vẻ ngây thơ trong sáng và mê hoặc lòng người.
Chết tiệt, hình như anh đang quyến rũ cô.
Tiếp theo, mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát, chỉ còn lại hai cơ thể cứ tiến lại gần nhau hơn.
Cảm giác ẩm ướt và ấm áp, hơi thở hòa quyện vào nhau, giống như đang thử đi trên lớp băng mỏng, lại giống như có vô số dòng điện lưu chạy qua. Không phải thâm nhập vào đoạt lấy, mà tựa như hôn lên đóa hoa đầu tiên nở vào mùa đông, hương vị có chút lạnh lại ngọt ngào mềm mại.
Chỉ lướt qua liền ngừng lại, cố gắng kiềm chế, khiến bọn họ vừa tách ra liền không ngừng thở dốc, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều nóng bừng.
Giống như chỉ trôi qua một cái chớp mắt, lại dường như đã một vạn năm.
Anh vẫn nhìn cô bằng đôi mắt ấy, nhưng nó không còn long lanh sáng ngời nữa, ngược lại nổi lên một tầng hơi nước nhàn nhạt, có cảm giác ngây ngô lại rung động.
“Anh nhìn tôi làm gì?”
Sở Trĩ Thủy bị đôi mắt chứa đựng tình ý mọt mờ của anh nhìn chằm chằm, cô bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, tránh đi ánh mắt rực lửa của anh, thì thào nói: “Yêu quái các anh kết án bao nhiêu năm vì tội phạm thượng?”
Một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên eo cô, như thể chậm rãi hướng dẫn cô cúi xuống lần nữa.
"Thêm một lần nữa, anh sẽ phán em vô tội."
Đã lâu rồi anh không có biểu tình xa cách như vậy, rõ ràng mỗi lần nhắc đến Long diễm đều ủy khuất kêu đau, lúc ở trên máy bay còn cố ý kêu la khó chịu, muốn được người khác dỗ dành một chút, nhưng đến khi chân chính đau đớn lại không kêu lấy một tiếng, cắn răng chịu đựng.
Cô không bị những lời nói ác ý trực tiếp của anh làm tổn thương, cô biết nỗi đau của anh nhiều hơn cô gấp trăm lần. Anh bày ra bộ dạng lạnh lùng giống như không có chuyện gì, nhưng lại che đậy trái tim đang lung lay sắp đổ, giống như cuồng phong quét qua rừng trúc. Cây trúc tưởng như vững chãi tựa núi Thái Sơn, không chút sứt mẻ nào, nhưng lá trúc đã sớm bị thổi bay đến xôn xao, như đang kêu rằng hãy nhìn tôi đi, ôm tôi một cái đi, tôi khó chịu quá.
Kể từ ngày đó, Sở Trĩ Thủy muốn tìm được Tân Vân Mậu không hề dễ dàng, cô muốn nói chuyện với anh nhưng anh luôn tránh mặt cô. Thời gian làm việc thì trong phòng có Kim Du, thời gian nghỉ ngơi anh lại lập tức biến mất, cho nên hai bên rất khó có cơ hội nói chuyện.
Trong nhà ăn, Hồng Hi Minh đang đứng ở bàn tiệc đứng dài chọn đồ ăn, cô
nhìn thấy Sở Trĩ Thủy đến lấy cơm, liền chủ động đưa tay ra chào hỏi.
Hồng Hi Minh bắt đầu nói chuyện phiếm: "Gần đây không thấy thần quân."
Sở Trĩ Thủy nghĩ đến Tân Vân Mậu đang trốn chui trốn nhủi, tâm tình chết lặng nói: "Anh ấy đang trốn tránh em."
"Hả?"
Hồng Hi Minh khó hiểu: “Chị còn tưởng rằng mỗi ngày cậu ấy sẽ thoáng qua trước mặt em chứ?”
Sở Trĩ Thủy: "Tại sao?"
Hồng Hi Minh: "Em vẫn chưa biết cậu ấy nở hoa rồi sao?"
Sở Trĩ Thủy nhẹ nhàng thở dài: "Em biết, cũng là vì chuyện này nên anh mới trốn tránh em."
“Không thể nào.”
Hồng Hi Minh ngập ngừng: “Tiểu Sở, chắc em sẽ không nói hoa của cậu ấy không đẹp linh tinh gì đó chứ?”
“Đương nhiên là không.”
Sở Trĩ Thủy nói: “Chị Hồng, sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”
Hồng Hi Minh chớp chớp mắt: "Yêu thực vật nở hoa, về cơ bản là để tán tỉnh. Trừ khi em không thích cậu ấy, nếu không cậu ấy sẽ xuất hiện xung quanh em, tìm mọi cách để cho em nhìn thấy."
Cách đây không lâu anh quả thực đã làm như vậy.
Sở Trĩ Thủy bị từ "tán tỉnh" làm cho sửng sốt: "Nhưng không phải việc nở hoa là một hành động vô nghĩa sao? Nó sẽ tiêu hao chính bản thân thực vật mà?"
"Em nói như vậy thì việc con người đưa hoa làm quà tặng là hành động vô nghĩa rồi nhưng vẫn muốn bỏ tiền ra tiêu xài, đây không phải đều là đạo lý giống nhau à."
Hồng Hi Minh nói: "Đây là suy nghĩ của con người. Nếu dựa theo logic này, em nghĩ thế nào về giống loài có con cái ăn thịt con đực? "
Sở Trĩ Thủy yếu ớt nói: "Bọn em nghĩ rằng bọ ngựa đực là hy sinh và cống hiển."
Hồng Hi Minh: "Hiển nhiên là như vậy rồi. Bọn em đã từng hỏi qua bọ ngựa yêu chưa? Đừng đem sắc thái tình cảm của bọn em áp đặt lên những giống loài khác."
Thật sự xin lỗi, con người quả thực luôn luôn thích việc mượn vật trữ tình, đây không phải là việc khiến cho cây trúc vui vẻ.
Sở Trĩ Thủy: "Em không nói hoa không đẹp, nhưng em kêu anh ấy ngừng nở hoa..."
“Vậy cậu ấy sẽ nghĩ rằng là vì em không có hứng thú với cậu ấy.”
Hồng Hi Minh chợt nhận ra: “Lòng tự trọng bị sỉ nhục.”
Không thể không nói, Hồng Hi Minh đã cho Sở Trĩ Thủy một góc nhìn mới, cô bắt đầu hiểu được suy nghĩ của Tân Vân Mậu.
Cô nghĩ rằng yêu khí của anh đang suy yếu, nhưng anh lại tưởng lời tỏ tình của mình bị từ chối. Có lẽ nở hoa đối với thực vật là một chuyện đáng vui mừng, nhưng cô lại trực tiếp hất cho anh một chậu nước lạnh, giống như nói với người yêu thầm mình rằng “Đừng thích tôi, không đáng đâu”.
Người được yêu thầm cho rằng đang nói ra sự thật, nhưng người yêu thầm lại rất đau lòng sau khi nghe nó.
Trong thời gian làm việc Sở Trĩ Thủy không thể chờ được cơ hội, nên cuối cùng đợi đến cuối tuần mới có thể trò chuyện vui vẻ.
Trong sân cây cối rất tươi tốt, chiếc ghế xích đu bằng cây mây già vẫn còn dưới mái hiên, nhưng chiếc kệ gỗ lại trống trơn, như thể anh chưa từng đến đây lần nào nữa.
Sở Trĩ Thủy đứng trong sân nhỏ, cô đối diện với khoảng không, nhẹ giọng nói: "Tân Vân Mậu, chúng ta nói chuyện đi."
Không ai trả lời, vô cùng im lặng, ngoại trừ tiếng xào xạc của lá trúc.
Sở Trĩ Thủy nhướng mày, biết anh đang tức giận nên liên tiếp gọi một tràng.
"Tân Vân Mậu."
"Vân Mậu."
"Mậu."
Tiếng gọi này so với tiếng gọi kia ngắn hơn, cuối cùng cũng gọi được anh ra.
Trong khe nứt màu đen, Tân Vân Mậu cuối cùng cũng do dự xuất hiện, anh nhìn Sở Trĩ Thủy đứng trong sân, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần với cô, cuối cùng khoanh tay ngồi lên một bên của chiếc xích đu bằng cây mây già, ánh mắt lóe lên: "Nói chuyện gì?"
“Nói chuyện liên quan đến việc nở hoa của anh.”
Sở Trĩ Thủy liếc nhìn rừng trúc một cái, cô thấy những đóa hoa nhỏ đang rũ xuống, kinh ngạc cảm thán nói: “Thật sự là nở rất nhiều.”
Sở Tiêu Hạ có chụp ảnh, nhưng trước đó không lâu cô đi làm, hôm nay là lần đầu tiên chứng kiến tận mắt.
Hoa trúc trong thực tế nở rộ hơn nhiều so với trong ảnh, cũng có thể là gần đây đã nở nhiều hơn.
Tân Vân Mậu kiên cường nói: "Tôi sẽ không nói chuyện."
Sở Trĩ Thủy bỉu môi, tốt tính khuyên nhủ anh: "Anh có thể dập tắt cảm xúc, nói chuyện bình tĩnh một chút được không."
Tân Vân Mậu vô cùng biệt nữu: "Không nói."
Cô kiên nhẫn nói: "Chúng ta nói lý một chút..."
Anh trực tiếp quay đầu, dứt khoát nói: "Tôi không cần cô thương hại, cũng không cần cô chịu trách nhiệm!"
“Tại sao tôi phải thương hại anh và tại sao tôi phải chịu trách nhiệm với anh?”
Sở Trĩ Thủy bị kích động bởi thái độ không thèm nghe người ta nói của anh, cô lập tức trở nên tức giận, tâm lý đã xây lên sụp đổ trong giây lát, cao giọng nói: “Không phải, chúng ta phân tích lại từ đầu một chút, là tôi đùa giỡn tình cảm của anh hay là đùa giỡn thân thể của anh, anh muốn thể hiện cho tôi xem điều này sao?"
Cô muốn nói chuyện nghiêm túc, nhưng anh lại muốn chọc giận cô!
Tân Vân Mậu bị khí thế của cô làm cho kinh ngạc, đồng tử của anh cũng run lên, nhìn qua có vẻ luống cuống.
Sở Trĩ Thủy thấy anh cuối cùng cũng có phản ứng, cô lập tức thừa thắng xông lên, truy vấn hỏi: "Lúc trước là ai đã nói không thể đáp lại tình cảm của con người? Là ai mỗi ngày đều kêu la con người và yêu quái sẽ không có kết cục tốt đẹp? Là ai ngồi đây nói rằng mình không thể nở hoa, tuyệt đối sẽ không động tâm?"
"Anh biết rõ việc nở hoa sẽ suy yếu, tại sao còn vội vàng trêu chọc tôi!?"
Lúc trước cô không biết việc này, nhưng anh rõ ràng không phải vô tội, vẫn luôn làm những điều kỳ lạ, cố gắng nghĩ cách để trêu chọc cô!
Đôi môi Tân Vân Mậu run lên, muốn nói gì đó, lại bị cô giận dỗi đến nỗi cứng họng. Anh phải chịu một loạt đòn chí mạng, nháy mặt gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, toàn thân bốc hỏa, nhớ lại đủ loại lời nói trong quá khứ, còn từng làm vô số việc ngu ngốc, chỉ hận không thể kiếm một cái hố để chui
vào!
Cô buộc anh phải nhớ lại một loạt lịch sử đen tối ngay tại chỗ, quả thực đã khiến anh muốn bỏ trốn vì xấu hổ!
“Chậc chậc, tôi không định nói lại chuyện xấu anh đã làm lúc trước, toàn là bộ dạng trà xanh, cứ làm cho tôi không hiểu nổi.”
Sở Trĩ Thủy càng nói càng bực bội, thấy anh vẫn đang cứng đờ nghiêng đầu, bất mãn nói: “Anh có thể nhìn tôi để nói chuyện không? Đừng làm như tôi đang bắt nạt anh, có chỗ nào tôi nói không đúng hay không?"
Làn da trắng lạnh lẽo của Tân Vân Mậu bây giờ đã đỏ bừng, đến cả vai cũng vô thức run lên. Anh dùng ngón tay che lại gương mặt nóng bỏng và vành tai của mình, đôi mắt trong veo sáng ngời, vẫn chết sống không chịu đối mặt với cô, bày ra tư thế thà chết chứ không chịu khuất phục: “Không được, cô gọi tôi ra ngoài chính là vì để làm tôi nhục nhã. Vậy cô tiếp tục đi."
Cô định dùng chuyện cũ để hành hạ anh tại chỗ, vậy anh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
“Lại đặt cái vạc đen lên đầu tôi.”
Sở Trĩ Thủy bị anh nói, cô nhìn bộ dạng mạnh miệng của anh liền không vừa mắt, chế nhạo nói: “Anh đã kết tội tôi rồi, nếu tôi không chứng thực, chẳng phải sẽ rất lỗ à?"
“Nhìn tôi mà nói chuyện, đừng tiếp tục né tránh, anh đã trốn tránh tôi mấy ngày rồi.”
Cô trực tiếp vươn tay, xoay gương mặt của anh lại, ép anh phải nhìn thẳng vào cô, cười như không cười nói: “Nói sự thật thì kêu là nhục nhã, vậy thì nhiêu đó tính là gì? Anh định kết tội gì cho tôi?"
Bởi vì động tác của cô, Tân Vân Mậu buộc phải xoay cằm sang, đôi mắt long lanh như nước mùa xuân, sáng ngời mà nhìn chăm chăm cô. Môi anh lúc này đang mím chặt, cơ thể anh rõ ràng đang căng thẳng, nhưng vừa bị cô chạm vào liền quay đầu đi, căn bản không cần cô phải phí chút sức lực nào.
Anh bây giờ vừa ngượng ngùng vừa khó chịu, rồi lại tựa như chứa đựng tình cảm dịu dàng, có ảo giác để cho cô muốn làm gì thì làm.
Trong mắt anh chỉ có cô, phản chiếu bóng dáng của cô.
Ban đầu cô có chút tức giận, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của anh, cơn giận của cô lập tức bị dập tắt.
Cô đột nhiên ngẩn ra, giống như bị mê hoặc, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chằm chằm anh, đồng thời khẽ mím môi một cái.
Tân Vân Mậu thấy cô không nói gì, anh kéo tay cô, nhẹ nhàng cầm lấy, dùng sườn mặt thân mật cọ cọ, cuối cùng đặt lên lòng bàn tay cô một nụ hôn. Cảm giác mềm mại như lông vũ, thậm chí khiến người ta cảm thấy như ảo giác.
Khi anh làm tất cả những điều này, anh vẫn nhìn cô bằng đôi mắt trong veo, có vẻ ngây thơ trong sáng và mê hoặc lòng người.
Chết tiệt, hình như anh đang quyến rũ cô.
Tiếp theo, mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát, chỉ còn lại hai cơ thể cứ tiến lại gần nhau hơn.
Cảm giác ẩm ướt và ấm áp, hơi thở hòa quyện vào nhau, giống như đang thử đi trên lớp băng mỏng, lại giống như có vô số dòng điện lưu chạy qua. Không phải thâm nhập vào đoạt lấy, mà tựa như hôn lên đóa hoa đầu tiên nở vào mùa đông, hương vị có chút lạnh lại ngọt ngào mềm mại.
Chỉ lướt qua liền ngừng lại, cố gắng kiềm chế, khiến bọn họ vừa tách ra liền không ngừng thở dốc, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều nóng bừng.
Giống như chỉ trôi qua một cái chớp mắt, lại dường như đã một vạn năm.
Anh vẫn nhìn cô bằng đôi mắt ấy, nhưng nó không còn long lanh sáng ngời nữa, ngược lại nổi lên một tầng hơi nước nhàn nhạt, có cảm giác ngây ngô lại rung động.
“Anh nhìn tôi làm gì?”
Sở Trĩ Thủy bị đôi mắt chứa đựng tình ý mọt mờ của anh nhìn chằm chằm, cô bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, tránh đi ánh mắt rực lửa của anh, thì thào nói: “Yêu quái các anh kết án bao nhiêu năm vì tội phạm thượng?”
Một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên eo cô, như thể chậm rãi hướng dẫn cô cúi xuống lần nữa.
"Thêm một lần nữa, anh sẽ phán em vô tội."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.