Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 199:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Nụ hôn này so với vừa nãy dồn dập và triền miên hơn nhiều, cho nên cô liền ngã vào ngực anh.

Rõ ràng ban đầu là cô khom lưng cúi đầu, nhưng cánh tay anh lại nhẹ nhàng ôm lấy cô, tựa như cành lá đang quấn lấy cô, tiến vào mùi hương thơm ngát của cỏ cây. Hương trúc thoang thoảng tràn vào khoang miệng, vị ngọt mát xua tan cái nóng nực oi bức của mùa hè, đâm thẳng vào dây thần kinh trong đầu khiến cho cô cảm thấy choáng váng, thần hồn điên đảo.

Eo cô bất tri bất giác mềm nhũn ra, vô lực ngã sang một bên, lại được vòng tay của anh nâng đỡ, tiếp tục cảm nhận được hơi thở của anh.

Anh hơi ngẩng đầu lên, để lộ ra hầu kết trên chiếc cổ trắng, ban đầu chỉ hơi hé môi, kiên nhẫn chờ đợi cô tiến thêm một bước, nhưng nhận ra cô đang mềm nhũn bất động, lúc này anh mới cẩn thận thử tiến lên.

Ngón tay thon dài hơi dùng sức, ép cô lại càng gần anh hơn, hô hấp càng ngày càng dồn dập, đầu lưỡi khẽ chuyển động, da đầu có cảm giác tê dại.

Bọn họ chia sẻ thế giới cho nhau giữa không khí hữu tình, như sợi dây mây không thể tách rời, nhờ vào ánh nắng vô hạn của mùa xuân, vững vàng chặt chẽ mà bám lấy nhau.

Kết thúc nụ hôn, cô giống như bị người khác cướp mất hô hấp, đầu óc vẫn đang trống rỗng, đợi đến khi định thần lại mới nhận ra cô đang ôm rừng trúc.

Tân Vân Mậu nhàn nhã dựa vào chiếc xích đu bằng dây mây già, thực sự đang làm một chiếc chiếu trúc yên tĩnh, tùy ý để cô ngã lên trên người anh, còn nhẹ nhàng đung đưa chiếc xích đu. Anh vừa mới ôm cô vào lòng, hiện tại cũng không có ý định thay đổi tư thế.

Cuối cùng anh cũng thành công hoàn thành thực nghiệm, để chiếc xích đu có thể chịu được trọng lượng hai người.

Cơn gió nhẹ thổi đến, chiếc ghế xích đu bằng dây mây già lại đung đưa, thậm chí khiến người ta cảm thấy buồn ngủ vào buổi chiều.

"Không đúng, tại sao lại..."

Sở Trĩ Thủy miễn cưỡng tìm lại được một chút thần trí, cô ôm đầu nhớ lại cuộc trò chuyện, nhưng như thể bị phun bong bóng mất trí nhớ, ký ức bị mất đi một đoạn không thể hiểu nổi: "Em vừa định nói với anh cái gì đấy."

Cô nhất định đã bị anh mê hoặc, giống như thư sinh bị cuốn vào thoại bản(* cô xưa, đột nhiên bị ma quỷ mê hoặc, ngay cả đề tài ban đầu cũng bị quên mát.

(*) 17 : Thoại bản - một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đýöng thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.

Ánh mắt Tân Vân Mậu sâu thẳm, anh nhắc nhở: "Em định sỉ nhục và khinh nhờn anh, sau đó thành công"

Sở Trĩ Thủy mặt đỏ tía tai: "Anh đừng có nói hươu nói vượn!"

Hầu kết của anh khẽ nhúc nhích, lại nhìn lướt qua môi cô, tựa hồ vẫn chưa đã thèm: "Em sợ cái gì, anh đã nói sẽ phán em vô tội."

Hai nụ hôn dường như đã giải phóng bản chất của anh, khôi phục lại vẻ vô sỉ mặt dày trước đây, hồ ngôn loạn ngữ, không còn bộ dạng biệt biệt nữu nữ vừa rồi nữa.

Sở Trĩ Thủy xấu hổ đến mức âm thầm nghiến răng, càng ngày càng cảm thấy anh đang giả vờ ngây thơ để dụ dỗ mình, ngày thường anh bày ra bộ dạng băng thanh ngọc khiết, thủ thân như ngọc, mới nói hai câu đã mặt đỏ như tôm luộc, nhưng vào thời khắc quan trọng lại lừa cô cắn câu.

Sau đó, anh còn bày ra thái độ bị cô ruồng bỏ.

Một tên trà xanh giỏi! Rất tâm cơ!

"Không đúng, hôm nay em vốn định nói chuyện nghiêm túc với anh, lần trước là anh hiểu lầm, anh nở hoa em thấy rất vui..."

Không ngờ rằng còn chưa nói chuyện nghiêm túc xong, đã làm một vài chuyện không đứng đắn rồi.



Sở Trĩ Thủy đỡ trán, cô muốn đứng dậy, tránh xa Tân Vân Mậu một chút. Không ngờ rằng anh vốn đang dùng tay đỡ lấy cô hiện tại lại lén lút rút ra, khiến cô đứng không vững, lần nữa ngã vào vòng tay anh.

Tân Vân Mậu làm đệm, vui vẻ trả lời: "Ừm, giờ thì anh biết rồi."

Sở Trĩ Thủy thấy anh dương dương tự đắc, cô càng thêm khó chịu, cảm thấy mắc lừa, nghi ngờ nói: "Chờ đã, nhưng tại sao bây giờ anh lại nở hoa? Là ai lúc trước đã nói mình không biết?"

Thời gian nở hoa này cũng không đúng, trước đó có rất nhiều lần anh giả bộ bối rối!

Tân Vân Mậu nghe xong, vẻ mặt lộ ra quẫn bách, thẳng thắn nói: "Anh chỉ mới phát hiện ra gần đây, trước đây anh có vẻ không thể nở hoa.”

Gương mặt Sở Trĩ Thủy không có cảm xúc: "Anh là một cây trúc khuyết tật? Mất đi bộ phận chức năng à?"

“Không phải khuyết tật!”

Tân Vân Mậu bị câu nói này đả kích, cảm thấy xấu hổ nói: “Chỉ là bị Long diễm trấn áp một phần năng lực!”

"Chậc chậc chậc."

Tân Vân Mậu bức mình lờ đi ánh mắt khác thường của cô, giải thích: "Sau cuộc chiến, anh đã chặt đứt một móng rồng, còn hắn khiến anh bị bao quanh bởi Long diễm. Sức mạnh của bọn anh dây dưa với nhau, dẫn đến việc anh luôn bị hẳn và ngũ độc bát khổ thiêu đốt, sau đó khiến anh trở nên cáu kỉnh."

"Tên ban đầu của anh là Vân Mậu, nhưng vì chuyện này nên anh mới tên là Tân Vân Mậu. Tên đối với bọn anh rất quan trọng, loại tổn thương này là không thể thay đổi, anh cũng không thể giải quyết nó trong một thời gian dài. Sau khi phong thần, bọn anh có thể nhìn thấy những ham muốn của con người, cho nên anh chưa bao giờ thu nhận tín đồ, nếu anh dính dáng đến người phàm quá nhiều liền sẽ bị ngũ độc bát khổ của họ ảnh hưởng, sau đó anh sẽ bị ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng."

Thói ở sạch của anh cũng vì vậy mà xuất hiện, lấy thái độ thờ ơ đối đãi với nhân thế, nếu không anh sẽ bị những ham muốn vô tận liên lụy thảm hại.

"Thảo nào lần trước anh kêu em gọi anh là..."

Sở Trĩ Thủy do dự, cô còn tưởng do anh da mặt dày, không ngờ tên thật của anh lại là Vân Mậu, lại nói: "Chờ một chút, anh chưa bao giờ thu nhận tín đồ? Anh có chắc không? "

Khi cô vừa mới quen biết anh, anh giống như đang truyền giáo, lôi kéo cô vào không cho đi.

“Em là trường hợp đặc biệt.”

Tân Vân Mậu đắc ý nói: “Dù sao thì em cũng là tín đồ duy nhất của anh, còn là nhân thần hiếm thấy, không dính phải ngũ độc bát khổ”.

“Mạo muội hỏi một chút, sao lại gọi là nhân thần?”

Sở Trĩ Thủy vô lực nói: “Em là người.”

"Trời đất phong anh thành thần, nhưng anh lại cảm thấy không đúng, cho nên anh phong em là nhân thần, anh cũng có thể làm tín đồ của em."

"... Anh thật trung nhị(*)."

(*) Trung nhị - là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học.



Đây là việc học sinh tiểu học thay phiên nhau làm, một, ba và năm anh làm thần, hai tư và sáu cô làm thần, chủ nhật nghỉ ngơi một ngày.

Tân Vân Mậu cuốn một sợi tóc dài của cô, bình thường chỉ có thể trơ mắt nhìn, cuối cùng cũng có cơ hội cuốn vào tay chơi đùa, tiếp tục nói: "Anh ở Tất Ngô sẽ bị ô nhiễm nặng hơn, nhưng khi đó em kêu anh đi vào thế giới tinh thần, nơi đó hoàn toàn không có ngũ độc bát khổ, long diễm cũng bị dập tắt. "

“Đây là một việc rất đáng kinh ngạc, ngay cả anh và con rồng đó cũng không thể làm được, cho nên em hoàn toàn xứng đáng là nhân thần.” Anh đặt sợi tóc mềm mại của cô lên môi, vô thanh vô thức thành kính hôn xuống.

Cho dù là anh hay là con rồng đó, mặc dù được trời đất phong thần thì vẫn không thể thoát khỏi tham(tham lam), sân(tức giận), si(ngu si), tâm(ngạo mạn), nghi(nghi ngờ).

Vẫn luôn không ngừng theo đuổi sức mạnh và tuổi thọ, có lẽ là vì muốn phụ nữ loài người được trường sinh, hoặc vì không muốn địa vị của mình bị lung lay, cho nên con rồng đó nảy sinh sát tâm với anh.

Anh cũng vì vậy mà sinh ra oán hận, sinh ra phẫn hận và ngạo mạn, bị Long diễm phong ấn đủ loại cảm xúc, lấy tư thái chống đối và chán ghét đối đãi với vạn vật thế gian.

“Anh đang lén nghịch tóc em sao?”

Sở Trĩ Thủy cảnh giác nghiêng đầu, nhưng lại không phát hiện ra điều gì khác thường, cô liếc nhìn anh từ trên xuống dưới một phen, mím môi nói: “Vậy nếu không có Long diễm, khi nào anh mới nở hoa?"

Cô thực sự rất tò mò không biết là thời điểm nào.

Tân Vân Mậu sững sờ, dường như anh đột nhiên nghĩ đến điều gì, cau mày hỏi ngược lại: "Vậy thì em thích tôi từ khi nào? Anh đều đã nở hoa rồi, nhưng em chưa từng nói ra."

Sở Trĩ Thủy không ngờ anh sẽ phản công, thân thể cô cứng đờ, thế nhưng không biết nói cái gì:

Đối diện với ánh mắt mong đợi của anh, gương mặt cô dần dần ửng hồng, đôi môi khẽ mấp máy muốn biểu lộ tình cảm, khen rằng hoa của anh đẹp, hoặc là nói một vài câu tình tứ, nhưng cô lại rất ngượng ngùng, ngay cả những lời mà cô hay dùng cũng không thể dậy lên.

Tân Vân Mậu thấy gương mặt và tai của cô đều đỏ bừng, anh gật đầu hiểu rõ: "Không cần phải nói, anh biết rồi."

Cô khô khan nói: "Anh biết cái gì?"

“Chúng ta là yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.”

Anh nhìn cô chằm chằm, chắn chắn nói: “Ngay từ đầu em đã mưu đồ gây rối với anh, thèm muốn thân xác của anh.”

Trời ơi đất hỡi, bệnh cũ của anh đã tái phát rồi!

Sở Trĩ Thủy nghe vậy, cô nhéo vành tai của anh, ngăn anh tiếp tục nói, cười tủm tỉm nói: "Em nghĩ lại thì, có lẽ là do em thèm muốn bản thể của anh, thích đặc tính của cây trúc."

“Là đặc tính nào của trúc?”

Anh bị cô chạm vào, liền có chút ngượng ngùng: “Làm ghế trúc, chiếu trúc à?"

"Không, là đầu óc trống rỗng và da mặt dày."

"???"

Đừng hỏi cô thích gì ở anh, thỉnh thoảng cô thấy bộ dạng ngốc nghếch này của anh cô không nghĩ ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook