Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 200:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Cho dù như thế nào, từ hôm nay trở đi, cô muốn bầu bạn với hoa trúc trong sân dài lâu.
Sở Trĩ Thủy nhìn những bông hoa trúc đung đưa trong gió, rồi lại nhìn Tân Vân Mậu bên cạnh, trên môi nở một nụ cười nhẹ, ấm áp hứa hẹn: "Mặc dù sức mạnh của anh bắt đầu yếu đi, nhưng em sẽ chăm sóc anh thật tốt."
Tân Vân Mậu: "Anh đã nói ròi, cho dù anh có suy yếu mấy trăm năm, anh cũng sẽ..."
"Sau này anh không muốn vào cục quan sát cũng không sao, anh có thể ở nhà chờ em."
Tân Vân Mậu càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, anh muốn nói yêu khí hiện tại hoàn toàn đủ dùng, ít nhất trong trăm năm của cô sẽ không ảnh hưởng, nhưng cô lại có khẩu khí muốn nuôi dưỡng anh.
Nghĩ kỹ lại, ngôi miếu của anh vẫn dựng trong sân nhà cô, ngay cả chiếc xích đu bằng dây mây già đang ngồi cũng là do cô mua.
Ngày hôm sau, ở cục quan sát Hoài Giang, văn phòng cục trưởng.
Hồ Thần Thụy đẩy cửa bước vào phòng, ông vừa đi vào liền nhìn thấy Tận Vân Mậu đang ngồi trên ghế sô pha, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc: "Thần quân, cậu đây là..."
Ngọn gió nào thổi cậu ấy đến đây?
Trước đây cậu ấy chưa từng đến chỗ này.
Tân Vân Mậu ngồi trong phòng, anh nhìn thấy Hồ Thần Thụy cuối cùng cũng xuất hiện, nhàn nhạt nói: "Cho tôi một ít tiền."
Hồ Thần Thụy: "?"
Hồ Thần Thụy uyển chuyển nói: "Thần quân, tình cảm không thuận lợi cũng không nên đi lên con đường phạm tội."
“Ai nói với ông tình cảm của tôi không thuận lợi?”
Tân Vân Mậu ngạo nghễ hất cằm lên, cười lạnh nói: “Lúc đó ông lấy tôi để nói chuyện này, kiếm được không ít thứ tốt từ chỗ con công đó, ông cho rằng tôi không biết sao?”
Nhất thời Hồ thần Thụy không nói nên lời, ông ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi cho rằng thần quân không để bụng chuyện đó."
"Trước đây là tôi không quan tâm, niệm tình lúc trước ông mới nói với tôi hai câu đã bị an bài đến chỗ này, cho nên tôi lười so đo."
Tân Vân Mậu cau mày: "Nhưng không có nghĩa tôi là một tên ngốc, không biết thu nhập của mấy người."
Hồ Thần Thụy có EQ tương đối cao, khi đại chiến ông có chào hỏi Tân Vân Mậu một cái, thật ra cũng hoàn toàn không quen biết, ai ngờ trực tiếp bị đề cử đến Hoài Giang, nghĩ rằng hồ ly có thể trấn áp được.
Hồ Thần Thụy giả bộ cười ngây ngốc để đánh lừa: "Thần Quân, chuyện là vầy, đơn vị của chúng ta khi trả lương phải ghi vào biên chế..."
"Vậy thì ông giải quyết đi."
"?"
Hảo gia hỏa, cây trúc thần có đạo đức tốt đã giải quyết biên chế bằng cách đi cửa sau.
Hồ Thần Thụy muốn nói lại thôi: "Thực ra nếu cậu muốn kiếm tiền thì có rất nhiều cách, tại sao một hai phải vào cục?"
Mặc dù yêu khí của Tân Vân Mậu bị suy yếu nhưng anh vẫn không mất đi thiên phú của mình, yêu quái bên ngoài ký kết hiệp nghị với con người sẽ có thu nhập cao hơn.
“Nhưng cô ấy không thích phương pháp gian lận.”
Tân Vân Mậu rũ mi mắt xuống, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, thấp giọng nói: “Hơn nữa tôi cũng muốn làm việc giống như cô ấy, trải nghiệm công việc và cuộc sống của cô ấy.”
Hồ Thần Thụy sững sờ, im lặng hồi lâu mới thở dài nói: "Được rồi, nhưng tôi muốn nói trước rằng, sau khi kiến quốc cục mới có biên chế, cho nên chúng ta thanh toán tiền lương trước đây cũng là từ khi kiến quốc đến nay, thống kê tổng danh ngạch rồi phát cho cậu."
Dù sao Sở Trĩ Thủy kiếm được không ít tiền, trước mắt cục cũng không dùng hết, bù cho anh một chút tiền lương cũng không sao.
Tân Vân Mậu bình tĩnh nói: "Không cần phát cho tôi, cứ phát trực tiếp cho cô ấy."
“Nhận tiền như vậy sẽ vi phạm quy định, tên tài khoản phải là của cậu mới được.”
Hồ Thần Thụy cười khẽ một tiếng: “Hơn nữa nạp thẻ lương cũng là một thủ vui của đàn ông loài người.”
Trong tầng lầu nhỏ phòng tài vụ, Hạ Thọ Qúy nghênh đón khiêu chiến trước giờ chưa từng có, lần đầu tiên ông ta thẳng tắp chiếc lưng luôn khom xuống của mình, lạch cạch gõ bàn phím điên cuồng, ước gì có thể lấy ra tốc độ cả đời cộng lại tính toán số tiền. Ánh sáng màn hình máy tính chiếu lên gương mặt ông ta, soi sáng dung mạo căng thẳng, cả hai bên thái dương cũng hơi đổ mồ hôi.
Tân Vân Mậu và Hồ Thần Thụy một trái một phải đứng sau lưng Hạ Thọ Quy, họ như hai vị thần giữ cửa, nhìn chăm chú nhân viên tài vụ làm việc.
Hồ Thần Thụy nói lời dễ nghe khuyên bảo: “Thần quân, anh hoàn toàn có thể về bộ phận phát triển kinh tế trước, không cần phải chờ ở phòng tài vụ.”
Hôm nay Tân Vân Mậu đến được hai địa điểm mới, một là văn phòng cục trưởng, hai là văn phòng phòng tài vụ.
Tân Vân Mậu lười biếng đút tai vào túi, gương mặt anh lạnh lùng, lại kéo khóe miệng, cười mỉa nói: “Ha, sau đó bị ông lừa?”
Hồ Thần Thụy: “...”
Quả nhiên, đời sống tình cảm chỉ có thể khiến yêu quái dịu dàng hơn chút, vẫn không sửa được hết âm dương quái khí từ trong xương tủy.
“Thần quân, cục trưởng Hồ, tính ra số tiền rồi...” Hạ Thọ Qúy thở dài một hơi, lau mồ hôi nói: “Hai vị có thể xem chút.”
Tận Vân Mậu vô cảm nhìn con số, anh suy tính vài giây, nói ngay: “Ông tính tiền lương cho tôi dựa theo tiền lương của ai?”
Hạ Thọ Quy lo lắng: “À này.”
“Tiền của 50 năm trước, với tiền của 50 năm sau, hình như cũng không giống nhau lắm đâu, đồ có thể mua được cũng khác đấy.”
“Cái này...”
“Lúc trước chỉ là tôi lười để ý đến thủ thuật nhỏ của các ông, nhưng không nói lên đầu óc tôi có vấn đề.” Tân Vân Mậu cau mày, lạnh lùng hỏi lại: “Tại sao các ông đều cho rằng tôi không có kiến thức cơ bản?”
Sở Trĩ Thủy luôn cảm thấy anh không thể tự mình xử lý việc sinh hoạt, chỉ là do anh rất ít thấy thiết bị hiện đại, nhưng độ dài lịch sử người Trung Quốc nghiên cứu tính toán, không khác mấy thời gian lưu tồn thơ ca.
Lúc trước vì yêu quái cục quan sát cảnh giác, anh lười nói chuyện với họ, lại ghét bỏ yêu quái ngoại lai nịnh hót, lười đi thu nhận tín đồ. Nhưng không chịu và không thể là hai chuyện khác nhau, con rồng kia năm ấy quyền thế ngất trời, miếu thờ rải rác, tốt xấu thì cũng có bản lĩnh, anh tự nhận trên phương diện năng lực không bằng đối phương.
Hồ Thần Thụy ho nhẹ hai tiếng, giải vây nói: “Thần quân, lần đầu chúng tôi tính tiền lương thế này, hơi sai sót cũng không có cách nào, anh về văn phòng trước đi, chờ tính lại tiền lương xong xuôi, chúng tôi lại tìm anh xác nhận.”
“Anh cứ đứng đây, lão Hạ áp lực tâm lý lớn, đương nhiên không thể tập trung được.”
Tân Vân Mậu thân là cây trúc chính trực thanh cao, anh liếc đối phương một cái, cảnh báo nói: “Đừng có chơi trò lừa đảo.”
“... Tất nhiên, tất nhiên rồi.”
Tân Vân Mậu rời đi xong, Hồ Thần Thụy nắm đồng tiền cổ trong tay, ông ấy nhìn màn hình máy tính, than thở: “Tính cho anh ta theo tiền lương của cục trưởng đi, sau đó ông xem thử tiền lãi này kia.”
Hạ Thọ Qúy lộ vẻ khó xử: “Cục trưởng Hồ, này không phù hợp với chế độ quy định trong cục...
“Này cũng chỉ là anh ta không có hứng ra tay, nếu không đã thẳng tay lật tung bốn cục quan sát lớn rồi, còn nói gì mà chế độ quy định trong cục.” Hồ Thần Thụy tự an ủi bản thân: “Có thể mà, chí ít anh ta không làm chuyện mê tín không xây miếu, coi như bỏ tiền duy trì thái bình.”
“...” Hạ Thọ Qúy len lén nói: “Vậy tôi chờ bộ phận phát triển kinh tế chuyển khoản số tiền mới đến rồi tính.”
Dù gì cũng là trưởng phòng Sở kiếm tiền, đây chẳng qua chỉ là tay trái úp lên tay phải, hoàn toàn có thể chờ cô bận xong khoảng thời gian này rồi nói.
Trong bộ phận phát triển kinh tế, ngọc trai của cục Hoài Giang và cục Tất Ngô giúp đại nghiệp hỗ trợ chính thức triển khai, không lâu sau thì cục Tất Ngô thuận lợi giao lô ngọc trai đầu tiên, trong có vừa có ngọc trai đắt đỏ từ nước mắt người cá, cũng có ngọc trai bình thường từ con trai trong biển.
Nghe nói, không ít người cá lưu vong biết nuôi ngọc trai giống với kỹ thuật dệt sợi nước, chủ yếu là để xây dựng miếu thờ. Miếu long thần dưới đáy biển được xây bởi sợi nước dệt và ngọc trai, cùng với sự càn quét không ngừng sâu vào, miếu thờ khắp nơi bị hủy diệt từ từ, tất nhiên sẽ thu gom một lượng lớn nguyên liệu xây dựng.
Ngọc trai của người cá sáng bóng sắc sảo, hình dạng tròn vành vạnh, còn mang theo màu sắc phụ và ánh kim, dựa theo cảm xúc mà màu sắc khác nhau, bất lực vì số lượng khá ít; Ngọc trai xây dựng miếu thì là ngọc trai nuôi bằng nước biển, tương tự ngọc trai con người nuôi bên biển, chất lượng sản phẩm không đều nhau.
Lam Tuyền Tiên còn báo cho Sở Trĩ Thủy biết, thuở trước lúc tộc người cá bị thương cần chữa trị, sẽ lấy một viên ngọc trai của người cá mài thành bột phấn, sau đó trộn chung với ngọc trai bình thường, đắp lên miệng vết thương giúp chữa lành.
Logic này còn rất trôi chảy, người cá đau khóc thì rơi ngọc trai, lại dùng bột ngọc trai để chữa thương.
Sở Trĩ Thủy tra tài liệu, phát hiện “Bản thảo cương mục” có ghi chép thật: Ngọc trai vị mặn, ngọt hàn không độc. Trấn tâm bổ mắt. Bôi lên mặt, giúp người ta làm đều và làm sáng bóng màu da. Bôi lên tay, giúp tái tạo da, trừ nám da mặt, khử độc trị mụn.
Hai cục dứt khoát quyết định ý kiến, nếu miếu long thần đã là do người cá lưu vong phạm quy xây dựng, vậy thì họ lao động cải tạo bằng cách tự tay phá hủy miếu và mài bột ngọc trai, nói không chừng thấy tình cảnh này sẽ còn rơi nước mắt, lại có thể sản sinh ra ngọc trai người cá.
Ngọc người cá có chất lượng sản phẩm quý hiếm, cục sẽ nghĩ cách bán cho nhà thu mua tích trữ ngọc trai; ngọc người cá phẩm chất bình thường, còn có ngọc trai bình thường được tháo từ miếu thờ, mài hết thành bột ngọc trai làm nguyên liệu.
Trong văn phòng, Sở Trĩ Thủy vốn còn đang xem xét nên lấy bột ngọc trai chế tạo thành mặt nạ hay là kem dưỡng da tay, thế nhưng Tất Ngô và Hoài Giang cách nhau khá xa, xưởng chế biến họ quen đều nằm ở Hoài Giang, nhà xưởng mới hợp tác lại thành một vấn đề.
Trong kỳ nghỉ, Trần Châu Tuệ đúng lúc làm việc ở bộ phận phát triển kinh tế, cô ấy nghe được chuyện này, tùy ý hỏi: “Không thể trực tiếp bán bột ngọc trai sao?”
Sở Trĩ Thủy ngơ ngác: “Bột ngọc trai có thể bán trực tiếp sao?”
“Bên thôn chúng em có vài vùng mua ngọc trai mài thành bột, sau đó thêm mật ong hoặc là nha đam, tự pha ra vài thứ đồ, đắp lên người bảo dưỡng hoặc xóa sẹo.” Trần Châu Tuệ ngại ngùng cười cười: “Chẳng phải là em có một vết bớt trên lưng sao, sao đó bà lão trong thôn dạy em, em thử qua thì không có tác dụng, nhưng có người nói có.”
“Có thể của em là bẩm sinh nên vô dụng, có lẽ là có hiệu quả với vết sẹo này kia."
Sở Trĩ Thủy nhìn những bông hoa trúc đung đưa trong gió, rồi lại nhìn Tân Vân Mậu bên cạnh, trên môi nở một nụ cười nhẹ, ấm áp hứa hẹn: "Mặc dù sức mạnh của anh bắt đầu yếu đi, nhưng em sẽ chăm sóc anh thật tốt."
Tân Vân Mậu: "Anh đã nói ròi, cho dù anh có suy yếu mấy trăm năm, anh cũng sẽ..."
"Sau này anh không muốn vào cục quan sát cũng không sao, anh có thể ở nhà chờ em."
Tân Vân Mậu càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, anh muốn nói yêu khí hiện tại hoàn toàn đủ dùng, ít nhất trong trăm năm của cô sẽ không ảnh hưởng, nhưng cô lại có khẩu khí muốn nuôi dưỡng anh.
Nghĩ kỹ lại, ngôi miếu của anh vẫn dựng trong sân nhà cô, ngay cả chiếc xích đu bằng dây mây già đang ngồi cũng là do cô mua.
Ngày hôm sau, ở cục quan sát Hoài Giang, văn phòng cục trưởng.
Hồ Thần Thụy đẩy cửa bước vào phòng, ông vừa đi vào liền nhìn thấy Tận Vân Mậu đang ngồi trên ghế sô pha, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc: "Thần quân, cậu đây là..."
Ngọn gió nào thổi cậu ấy đến đây?
Trước đây cậu ấy chưa từng đến chỗ này.
Tân Vân Mậu ngồi trong phòng, anh nhìn thấy Hồ Thần Thụy cuối cùng cũng xuất hiện, nhàn nhạt nói: "Cho tôi một ít tiền."
Hồ Thần Thụy: "?"
Hồ Thần Thụy uyển chuyển nói: "Thần quân, tình cảm không thuận lợi cũng không nên đi lên con đường phạm tội."
“Ai nói với ông tình cảm của tôi không thuận lợi?”
Tân Vân Mậu ngạo nghễ hất cằm lên, cười lạnh nói: “Lúc đó ông lấy tôi để nói chuyện này, kiếm được không ít thứ tốt từ chỗ con công đó, ông cho rằng tôi không biết sao?”
Nhất thời Hồ thần Thụy không nói nên lời, ông ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi cho rằng thần quân không để bụng chuyện đó."
"Trước đây là tôi không quan tâm, niệm tình lúc trước ông mới nói với tôi hai câu đã bị an bài đến chỗ này, cho nên tôi lười so đo."
Tân Vân Mậu cau mày: "Nhưng không có nghĩa tôi là một tên ngốc, không biết thu nhập của mấy người."
Hồ Thần Thụy có EQ tương đối cao, khi đại chiến ông có chào hỏi Tân Vân Mậu một cái, thật ra cũng hoàn toàn không quen biết, ai ngờ trực tiếp bị đề cử đến Hoài Giang, nghĩ rằng hồ ly có thể trấn áp được.
Hồ Thần Thụy giả bộ cười ngây ngốc để đánh lừa: "Thần Quân, chuyện là vầy, đơn vị của chúng ta khi trả lương phải ghi vào biên chế..."
"Vậy thì ông giải quyết đi."
"?"
Hảo gia hỏa, cây trúc thần có đạo đức tốt đã giải quyết biên chế bằng cách đi cửa sau.
Hồ Thần Thụy muốn nói lại thôi: "Thực ra nếu cậu muốn kiếm tiền thì có rất nhiều cách, tại sao một hai phải vào cục?"
Mặc dù yêu khí của Tân Vân Mậu bị suy yếu nhưng anh vẫn không mất đi thiên phú của mình, yêu quái bên ngoài ký kết hiệp nghị với con người sẽ có thu nhập cao hơn.
“Nhưng cô ấy không thích phương pháp gian lận.”
Tân Vân Mậu rũ mi mắt xuống, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, thấp giọng nói: “Hơn nữa tôi cũng muốn làm việc giống như cô ấy, trải nghiệm công việc và cuộc sống của cô ấy.”
Hồ Thần Thụy sững sờ, im lặng hồi lâu mới thở dài nói: "Được rồi, nhưng tôi muốn nói trước rằng, sau khi kiến quốc cục mới có biên chế, cho nên chúng ta thanh toán tiền lương trước đây cũng là từ khi kiến quốc đến nay, thống kê tổng danh ngạch rồi phát cho cậu."
Dù sao Sở Trĩ Thủy kiếm được không ít tiền, trước mắt cục cũng không dùng hết, bù cho anh một chút tiền lương cũng không sao.
Tân Vân Mậu bình tĩnh nói: "Không cần phát cho tôi, cứ phát trực tiếp cho cô ấy."
“Nhận tiền như vậy sẽ vi phạm quy định, tên tài khoản phải là của cậu mới được.”
Hồ Thần Thụy cười khẽ một tiếng: “Hơn nữa nạp thẻ lương cũng là một thủ vui của đàn ông loài người.”
Trong tầng lầu nhỏ phòng tài vụ, Hạ Thọ Qúy nghênh đón khiêu chiến trước giờ chưa từng có, lần đầu tiên ông ta thẳng tắp chiếc lưng luôn khom xuống của mình, lạch cạch gõ bàn phím điên cuồng, ước gì có thể lấy ra tốc độ cả đời cộng lại tính toán số tiền. Ánh sáng màn hình máy tính chiếu lên gương mặt ông ta, soi sáng dung mạo căng thẳng, cả hai bên thái dương cũng hơi đổ mồ hôi.
Tân Vân Mậu và Hồ Thần Thụy một trái một phải đứng sau lưng Hạ Thọ Quy, họ như hai vị thần giữ cửa, nhìn chăm chú nhân viên tài vụ làm việc.
Hồ Thần Thụy nói lời dễ nghe khuyên bảo: “Thần quân, anh hoàn toàn có thể về bộ phận phát triển kinh tế trước, không cần phải chờ ở phòng tài vụ.”
Hôm nay Tân Vân Mậu đến được hai địa điểm mới, một là văn phòng cục trưởng, hai là văn phòng phòng tài vụ.
Tân Vân Mậu lười biếng đút tai vào túi, gương mặt anh lạnh lùng, lại kéo khóe miệng, cười mỉa nói: “Ha, sau đó bị ông lừa?”
Hồ Thần Thụy: “...”
Quả nhiên, đời sống tình cảm chỉ có thể khiến yêu quái dịu dàng hơn chút, vẫn không sửa được hết âm dương quái khí từ trong xương tủy.
“Thần quân, cục trưởng Hồ, tính ra số tiền rồi...” Hạ Thọ Qúy thở dài một hơi, lau mồ hôi nói: “Hai vị có thể xem chút.”
Tận Vân Mậu vô cảm nhìn con số, anh suy tính vài giây, nói ngay: “Ông tính tiền lương cho tôi dựa theo tiền lương của ai?”
Hạ Thọ Quy lo lắng: “À này.”
“Tiền của 50 năm trước, với tiền của 50 năm sau, hình như cũng không giống nhau lắm đâu, đồ có thể mua được cũng khác đấy.”
“Cái này...”
“Lúc trước chỉ là tôi lười để ý đến thủ thuật nhỏ của các ông, nhưng không nói lên đầu óc tôi có vấn đề.” Tân Vân Mậu cau mày, lạnh lùng hỏi lại: “Tại sao các ông đều cho rằng tôi không có kiến thức cơ bản?”
Sở Trĩ Thủy luôn cảm thấy anh không thể tự mình xử lý việc sinh hoạt, chỉ là do anh rất ít thấy thiết bị hiện đại, nhưng độ dài lịch sử người Trung Quốc nghiên cứu tính toán, không khác mấy thời gian lưu tồn thơ ca.
Lúc trước vì yêu quái cục quan sát cảnh giác, anh lười nói chuyện với họ, lại ghét bỏ yêu quái ngoại lai nịnh hót, lười đi thu nhận tín đồ. Nhưng không chịu và không thể là hai chuyện khác nhau, con rồng kia năm ấy quyền thế ngất trời, miếu thờ rải rác, tốt xấu thì cũng có bản lĩnh, anh tự nhận trên phương diện năng lực không bằng đối phương.
Hồ Thần Thụy ho nhẹ hai tiếng, giải vây nói: “Thần quân, lần đầu chúng tôi tính tiền lương thế này, hơi sai sót cũng không có cách nào, anh về văn phòng trước đi, chờ tính lại tiền lương xong xuôi, chúng tôi lại tìm anh xác nhận.”
“Anh cứ đứng đây, lão Hạ áp lực tâm lý lớn, đương nhiên không thể tập trung được.”
Tân Vân Mậu thân là cây trúc chính trực thanh cao, anh liếc đối phương một cái, cảnh báo nói: “Đừng có chơi trò lừa đảo.”
“... Tất nhiên, tất nhiên rồi.”
Tân Vân Mậu rời đi xong, Hồ Thần Thụy nắm đồng tiền cổ trong tay, ông ấy nhìn màn hình máy tính, than thở: “Tính cho anh ta theo tiền lương của cục trưởng đi, sau đó ông xem thử tiền lãi này kia.”
Hạ Thọ Qúy lộ vẻ khó xử: “Cục trưởng Hồ, này không phù hợp với chế độ quy định trong cục...
“Này cũng chỉ là anh ta không có hứng ra tay, nếu không đã thẳng tay lật tung bốn cục quan sát lớn rồi, còn nói gì mà chế độ quy định trong cục.” Hồ Thần Thụy tự an ủi bản thân: “Có thể mà, chí ít anh ta không làm chuyện mê tín không xây miếu, coi như bỏ tiền duy trì thái bình.”
“...” Hạ Thọ Qúy len lén nói: “Vậy tôi chờ bộ phận phát triển kinh tế chuyển khoản số tiền mới đến rồi tính.”
Dù gì cũng là trưởng phòng Sở kiếm tiền, đây chẳng qua chỉ là tay trái úp lên tay phải, hoàn toàn có thể chờ cô bận xong khoảng thời gian này rồi nói.
Trong bộ phận phát triển kinh tế, ngọc trai của cục Hoài Giang và cục Tất Ngô giúp đại nghiệp hỗ trợ chính thức triển khai, không lâu sau thì cục Tất Ngô thuận lợi giao lô ngọc trai đầu tiên, trong có vừa có ngọc trai đắt đỏ từ nước mắt người cá, cũng có ngọc trai bình thường từ con trai trong biển.
Nghe nói, không ít người cá lưu vong biết nuôi ngọc trai giống với kỹ thuật dệt sợi nước, chủ yếu là để xây dựng miếu thờ. Miếu long thần dưới đáy biển được xây bởi sợi nước dệt và ngọc trai, cùng với sự càn quét không ngừng sâu vào, miếu thờ khắp nơi bị hủy diệt từ từ, tất nhiên sẽ thu gom một lượng lớn nguyên liệu xây dựng.
Ngọc trai của người cá sáng bóng sắc sảo, hình dạng tròn vành vạnh, còn mang theo màu sắc phụ và ánh kim, dựa theo cảm xúc mà màu sắc khác nhau, bất lực vì số lượng khá ít; Ngọc trai xây dựng miếu thì là ngọc trai nuôi bằng nước biển, tương tự ngọc trai con người nuôi bên biển, chất lượng sản phẩm không đều nhau.
Lam Tuyền Tiên còn báo cho Sở Trĩ Thủy biết, thuở trước lúc tộc người cá bị thương cần chữa trị, sẽ lấy một viên ngọc trai của người cá mài thành bột phấn, sau đó trộn chung với ngọc trai bình thường, đắp lên miệng vết thương giúp chữa lành.
Logic này còn rất trôi chảy, người cá đau khóc thì rơi ngọc trai, lại dùng bột ngọc trai để chữa thương.
Sở Trĩ Thủy tra tài liệu, phát hiện “Bản thảo cương mục” có ghi chép thật: Ngọc trai vị mặn, ngọt hàn không độc. Trấn tâm bổ mắt. Bôi lên mặt, giúp người ta làm đều và làm sáng bóng màu da. Bôi lên tay, giúp tái tạo da, trừ nám da mặt, khử độc trị mụn.
Hai cục dứt khoát quyết định ý kiến, nếu miếu long thần đã là do người cá lưu vong phạm quy xây dựng, vậy thì họ lao động cải tạo bằng cách tự tay phá hủy miếu và mài bột ngọc trai, nói không chừng thấy tình cảnh này sẽ còn rơi nước mắt, lại có thể sản sinh ra ngọc trai người cá.
Ngọc người cá có chất lượng sản phẩm quý hiếm, cục sẽ nghĩ cách bán cho nhà thu mua tích trữ ngọc trai; ngọc người cá phẩm chất bình thường, còn có ngọc trai bình thường được tháo từ miếu thờ, mài hết thành bột ngọc trai làm nguyên liệu.
Trong văn phòng, Sở Trĩ Thủy vốn còn đang xem xét nên lấy bột ngọc trai chế tạo thành mặt nạ hay là kem dưỡng da tay, thế nhưng Tất Ngô và Hoài Giang cách nhau khá xa, xưởng chế biến họ quen đều nằm ở Hoài Giang, nhà xưởng mới hợp tác lại thành một vấn đề.
Trong kỳ nghỉ, Trần Châu Tuệ đúng lúc làm việc ở bộ phận phát triển kinh tế, cô ấy nghe được chuyện này, tùy ý hỏi: “Không thể trực tiếp bán bột ngọc trai sao?”
Sở Trĩ Thủy ngơ ngác: “Bột ngọc trai có thể bán trực tiếp sao?”
“Bên thôn chúng em có vài vùng mua ngọc trai mài thành bột, sau đó thêm mật ong hoặc là nha đam, tự pha ra vài thứ đồ, đắp lên người bảo dưỡng hoặc xóa sẹo.” Trần Châu Tuệ ngại ngùng cười cười: “Chẳng phải là em có một vết bớt trên lưng sao, sao đó bà lão trong thôn dạy em, em thử qua thì không có tác dụng, nhưng có người nói có.”
“Có thể của em là bẩm sinh nên vô dụng, có lẽ là có hiệu quả với vết sẹo này kia."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.