Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 201:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Sau lưng Trần Châu Tuệ trời sinh có vết bớt, Sở Trĩ Thủy vô tình nhìn thấy.
Trần Châu Tuệ ăn mặc khá kín kẽ, trước giờ không hở hang, nhưng nghe ý trong lời cô ấy nói, vẫn là muốn xóa bỏ nó.
Giọng điệu Sở Trĩ Thủy ôn hòa: “Nếu em rất để ý cái đó, hôm khác chị dẫn em đến bệnh viện thành phố, hình như bắn tia laze có thể xóa mất.”
Trần Châu Tuệ sờ lưng, nhỏ giọng nói: “Để em nghĩ đã, em hơi sợ đau.”
Sở Trĩ Thủy cũng không cưỡng ép, qua sự nhắc nhở của Trần Châu Tuệ, cô dùng điện thoại trực tiếp tìm kiếm bột ngọc trai, quả nhiên nhìn thấy không ít cửa hàng, hiển nhiên đã có người phát hiện ra cơ hội kinh doanh này từ lâu.
Theo lẽ thường mà nói, bột ngọc trai đều là ngọc trai nước ngọt tạo thành, nguyên nhân là ngọc trai nước biển bình thường có hạt, sau khi mài thành bột phải khử hạt, thành bản sẽ tăng cao. Nhưng người cá nuôi ngọc nước biển không qua thêm hạt, điều này cũng dẫn đến việc ngọc trai xây miếu rồng có hình thái khác nhau, sản phẩm không đồng đều, không có để giá trị tích trữ, chỉ có thể mài thành bột làm nguyên liệu.
Sở Trĩ Thủy quyết định trộn bột ngọc nước biển và ngọc người cá theo tỷ lệ, nâng cao công hiệu bột ngọc trai Quan Cục, nếu sau này ngọc trai miếu rồng bị tiêu hao hết, họ còn có thể thông qua thu mua ngọc trai nước ngọt, thay hết nguyên liệu hiện có. Dù sao thì ngọc nước biển và ngọc nước ngọt mài thành bột xong thành phần như nhau, thành phần quan trọng nhất của việc xóa sẹo là ngọc người cá.
Không lâu sau, cửa hàng Quan Cục ở thành phố Ngân Hải, một lô lọ ngọc trai âm thầm lên kệ hàng, bắt đầu cung cấp cho khách hàng đến dùng thử.
“Đây là bột sao?” Có người dùng tay nhặt bột ngọc trai, cô ấy hỏi nhân viên trông quầy của cửa hàng, nghi ngờ: “Này là dùng để ăn hay làm cái gì?”
Nhân viên cười nhẹ giải thích: “Đây là bột ngọc trai, cửa hàng kiến nghị bội ngoài da, cô có thể đọc gợi ý trên bảng nhỏ bên cạnh, căn cứ theo yêu cầu khác nhau để tự mình sử dụng, đây là bột ngọc trai thuần, cản bản không trộn tạp chất nào.”
Khách hàng nữ nhìn sang bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy một bảng gợi ý, bên trên viết kiến nghị sử dụng bột ngọc trai, như cách cho mật ong, cách cho sữa bò, cách cho nha đam vân cân. Bên dưới còn có nhắc nhở hữu nghị, như là không kiến nghị ăn hay uống, không kiến nghị bôi ngoài da lâu dài, sẽ gây ra dư dinh dưỡng, một tuần sử dụng 1 đến 2 lần là được, còn không kiến nghị người thể chất mẫn cảm sử dụng vẫn vân.
Đây chỉ là một lọ bột ngọc trai thuần chất, mua về nhà làm gì, còn phụ thuộc vào bản thân khách hàng.
Sản phẩm mới lên kệ, trên mạng còn dâng lên một làn sóng phong trào DIY rầm rộ, không ít người sử dụng tâm đắc đặc biệt chia sẻ trên sàn bán.
Đỗ Nhược Hương còn chuyên ra một video giới thiệu, cô ta cầm một lọ bột ngọc trai trong tay, nói: “Dạo này cứ có chị em hối thúc tôi review cái này, vốn nói chờ trên mạng lên hàng mới mua, nhưng hết cách rồi vẫn tìm người mua hộ sản phẩm mới, sử dụng trước đánh giá cho mọi người xem.”
“Mọi người đều biết, sản phẩm hãng này đều có giá cả phải chăng, xem thông tin nhãn hiệu sau lưng thì biết rồi, bột ngọc trai viết là nông sản cấp thấp, nên thật ra nó không được tính là mỹ phẩm, nó là một lọ nguyên liệu...” Đỗ Nhược Hương bày ra một cái bát và một cái bàn chải, cô ta bắt đầu bỏ đồ vào pha, vừa trộn vừa giới thiệu: “Chúng ta cần kích hoạt sự khéo léo, tự sáng tạo ra mặt dạ, xem bạn muốn trắng đẹp hay là xóa sẹo, đồ bỏ vào khác nhau, còn có chị em dị ứng protein thì đừng dùng.”
“Đây là bột ngọc trai thuần, mọi người đi kiểm tra bảng thành phần ngọc trai, hoặc là dùng thử sau tai một chút, suy cho cùng thể chất giữa người và người khác nhau.”
“Cỡ như này thì có thể lên mặt rồi, tự mình từ từ bôi lên, đắp một lát thì rửa sạch, giống với mặt nạ bình thường.” Đỗ Nhược Hương rửa sạch xong, cô ta vỗ vỗ má, lộ ra làn da sáng: “Cảm giác cũng không tệ.
[Tôi là người lười, trực tiếp quăng mặt nạ vào luôn, ngâm trong đó một lát rồi đắp lên, cũng không thèm bôi lên. ]
[Cái này được đó? Lúc trước tôi từng mua bột ngọc trai của hãng khác, nhưng cái này xóa sẹo hiệu quả tốt hơn, vết thương trên tay đã mất rồi!]
[Đây là cách dưỡng da năm xưa của bà nội tôi, lịch sử quả nhiên là một vòng luân hồi, trở lại nguyên trạng.]
[Nếu là bột ngọc trai thuần, vậy thật sự có thể uống không?]
[Người thể hàn không nên uống! Tuy nói bột ngọc trai thuần có thể làm thuốc, nhưng vẫn tự mình đến nhà thuốc bắc để pha!]
[Đường nhập hàng của nhà thuốc bắc có lẽ còn không bằng cái này, có phải bột ngọc trai tốt hay khôn thì phải coi lòng ai không đen tối.]
[Kiến thức kỳ lạ tăng rồi, tối nay tôi thử chút.]
Quan Cục luôn cho ra hàng rẻ mà hời, sản phẩm có hàm lượng công nghiệp khá thấp, chủ yếu dựa vào nguyên liệu thật tạo ra ưu thế, cạnh tranh với sản phẩm cùng loại. Bột trân châu vừa lên kệ ở cửa hàng, còn chưa được quảng cáo rộng rãi, vậy mà đã có người đến cửa đặt hàng.
Nhóm người này không phải khách vãng lai, mà là ông chủ của các nhà máy khác, chủ yếu là họ nhìn trúng chất lượng bột ngọc trai của Quan Cục, muốn dùng để làm nguyên liệu chế tạo sản phẩm của mình.
Nghiên cứu phát triển sản phẩm mới phải tốn rất nhiều thời gian, nhưng mua nguyên liệu bên ngoài lại rất nhanh, nhất là Quan Cục có kỹ thuật ngọc người cá, căn bản đã quét sạch một vùng trong lĩnh vực bột ngọc trai.
Dạo gần đây yêu quái cục Tất Ngô tăng ca thêm giờ bắt người cá, Sở Trĩ Thủy còn tìm được nhà máy ngọc trai con người, lỡ như ngọc nước biển miếu rồng bị dùng hết sạch, đến lúc đó cũng sẽ không ngừng cung cấp bột ngọc trai người cá, vẫn có thể dùng ngọc trai người cá và ngọc nước ngọt con người nuôi để tiếp tục điều chế.
Đại nghiệp kiếm tiền hùng hổ mở ra, cục Hoài Giang vốn dĩ cho mượn cỡ một triệu, nhưng chờ hoàn thành xong đơn đặt hàng lớn của nhà máy, nợ chưa trả của cục Tất Ngô được trả sạch nhanh chóng!
Dạng đơn đặt hàng từ nhà máy vượt xa khách hàng vãng lai, yêu cầu số lượng cao, tiền nhiều, một hai đơn thì số tiền đã khổng lồ rồi. Cục trưởng Sa biết được tin này xong vô cùng vui vẻ, ông ấy còn liên lạc với Hồ Thần Thụy và Sở Trĩ Thủy một phen, muốn tiến hành nghiệp vụ cung ứng lâu dài, vì phúc lợi này kia cho nhân viên trong cục.
Dù sao thì cục quan sát Tất Ngô vốn cũng phải bắt người cá lưu vong, hiện tại chẳng qua là mở ra nghề phụ, một công đôi chuyện.
Cuối tuần, sân vườn rừng trúc tươi tốt, Sở Trĩ Thủy bận rộn xong việc buôn bán bột ngọc trai, cuối cùng cũng rảnh để nghỉ xả hơi chút, bắt đầu trù tính kế hoạch tương lai của bộ phận phát triển kinh tế. Hiện tại các hạng mục đều đi vào nề nếp, chỉ cần cửa hàng Quan Cục mở cửa kinh doanh bình thường, có thể tiếp tục phát triển không ngừng.
Tiếp theo đây, kiếm tiền không phải là mâu thuẫn chủ yếu, mà là tiêu tiền, cần nghĩ cách dùng hết tiền trong tài khoản.
Sở Trĩ Thủy nằm trên ghế bập bênh nhắm mắt phơi nắng, cô nghe thấy tiếng chuông ở cổng, biết là Tân Vân Mậu về.
Tân Vân Mậu cầm ấm trà lên, anh đặt nó lên bàn nhỏ, lại ngồi lên ghế đẩu bên cạnh ghế bập bênh, bỗng ho nhẹ một tiếng.
Không khí bên ngoài dễ chịu, Sở Trĩ Thủy nhắm nửa mắt, trông như muốn ngủ một giấc ngắn.
Tân Vân Mậu lén nhìn cô một cái, phát hiện cô không có phản ứng gì, nhịn không được lại họ thêm hai tiếng.
“Uống chút nước không?” Sở Trĩ Thủy mở mắt ra, cô ngạc nhiên nhìn anh: “Chẳng phải anh còn nhớ rõ chuyện uống nước đúng giờ hơn cả em sao.”
Uống nước là một trong những thú vui của cây trúc.
Tân Vân Mậu hơi nhướng mày, anh vừa quét mắt qua ghế bập bênh trong sân, ám chỉ nói: “Em thấy được cảnh này, có phải nên nhớ ra điều gì rồi không?”
Sở Trĩ Thủy đầy hoang mang: “Nhớ gì?”
Tân Vân Mậu nhẹ mím môi, giọng điệu anh khá bực bội: “Em không cảm thấy dạo này quên mất chuyện gì à?”
Sơ Trĩ Thủy càng mù mịt, đầu óc đầy sương mù nói: “Em quên cái gì?”
Cô suy ngẫm một vòng trong đầu, lại ngồi dậy nhìn trong sân, hoàn toàn không biết mình quên mất chuyện gì.
Tân Vân Mậu thấy cô vẫn không hiểu, cuối cùng anh xụ mặt, lòng đầy phẫn nộ nói: “Em dạo này bận thật, cũng không hôn anh.”
Sở Trĩ Thủy nghe xong thì ngớ người, ngày làm việc cô cùng ra cùng vào cục quan sát với anh, cuối tuần còn có một ngày cùng anh uống trà trong sân vườn, gần như toàn bộ thời gian đều bị anh chiếm lấy, nhưng anh cứ thế nói ra một loại oán trách như cả hai mấy tháng trời chưa từng chạm mặt.
Trên cổ cô đeo mặt dây chuyền, trong sân nhỏ còn trồng trúc, rõ ràng cứ gọi tên là xuất hiện, nhưng nghe khẩu khí anh nói chuyện, không biết còn tưởng yêu xa.
“Này...” Sở Trĩ Thủy thẹn thùng nói: “Trong cục sao em...”
Hàng ngày cô đi làm bình thường, đột nhiên ôm lấy anh hôn một cái, nghĩ sao cũng thấy sai sai?
“Hai ngày trước thì trong cục, giờ thì sao?” Tân Vân Mậu lạnh lùng cười: “Rồi có cớ gì nữa?”
“Không phải, đột nhiên anh đề nghị yêu cầu này, em thật sự sẽ ngại.” Sở Trĩ Thủy đỡ trán: “Này chẳng phải nên đến một cách tự nhiên sao, đâu giống như chấm công đâu?”
Lần trước họ mê muội nhất thời, chỉ có thể nói là tình bất tự cấm, nhưng giờ cô còn rất tỉnh táo, quả thật hơi ngại ngùng.
Tân Vân Mậu không nói tiếng nào ngồi trên ghế đẩu, lúc này hơi nhíu mày, mím chặt môi, lại bắt đầu dùng đôi mắt đen láy quét nhìn cô, im lặng chờ cô đi qua,
nếu không thì dùng ánh mắt oán niệm nhìn chằm chằm vào cô.
Hiện tại anh đang mặc một chiếc áo ngắn tay màu xanh nhạt, lộ ra đường bắp tay rõ rệt, ngón tay thon dài còn đặt lên đầu gối gõ nhẹ, giống như lặng im thúc giục gì đó, dạ thịt bị ánh nắng chiếu qua, trắng đến phát sáng.
Sở Trĩ Thủy ấp ủ rất lâu, cô vẫn nóng tại không thôi, nói năng chẳng ăn nhập gì: “Tại sao phải là em đến hôn anh?
Tại sao anh còn muốn bảo cô chủ động? Làm cô giờ đâm lao phải theo lao.
“Chẳng lẽ anh có thể hôn sao?” Anh hừ nhẹ một tiếng: “Chẳng phải anh chỉ có cái mạng bị em chơi thôi sao.”
Thật là vô lý, anh rất giỏi đội nồi cho cô.
Sở Trĩ Thủy do dự lên tiếng: “Anh có từng nghĩ, anh còn khá biến thái đó, có suy nghĩ muốn bị người ta chơi...”
Tân Vân Mậu tức giận nói: “Rốt cuộc em còn muốn tìm bao nhiêu cái cớ!”
“Đến đây đến đây, đừng hét nữa.” Sỡ Trĩ Thủy chỉ đành đứng dậy, cô nâng mặt Tân Vân Mậu lên, chỉ cảm thấy gương mặt như đang phát sốt, mất tự nhiên không nhìn anh, hôn phớt lên khóe môi anh một chút, nhỏ tiếng nói: “Được chưa.”
“Em thật qua loa—” Tân Vân Mậu nhướng mày, anh kéo tay cô không cho đi, không muốn cho qua nói: “Lúc em làm việc là thế này à?”
Sở Trĩ Thủy phẫn nộ: “Anh phiền thật!”
Tân Vân Mậu bị cô quát, giờ mới định thu liễm chút, nhằm tránh cô triệt để xù lông. Anh vừa định buông tay ra, nhưng lại cảm thấy cằm bị nắm, bị cô nâng mặt lên thật, cả yết hầu trên cổ cũng chuyển động lên xuống.
“Mở miệng, thỏa mãn suy nghĩ của tên biến thái nhà anh.” Cô nói.
Xúc cảm ẩm ướt ấm nóng ngọt nhẹ, dung mạo xinh đẹp gần trong gang tấc, anh thuận thế nhắm mắt lại, ngẩng đầu trầm luận vào tình yêu dịu dàng của cô.
Hơi thở quen thuộc bao phủ, có thể ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ trên người cô, không khí trong phổi không ngừng khô nóng, hơi thở của hai người hòa vào nhau phảng phất như mật ong ủ nóng trong cơ thê.
Sau đó anh giơ tay ôm lấy cô, không ngừng kéo gần khoảng cách hai người.
Eo được anh đỡ lấy, giật mình từ trong giấc mộng say đắm. Sở Trĩ Thủy chợt lấy lại được tinh thần, cô chống tay lên vai Tân Vấn Mậu, hoảng loạn đẩy anh ra xa chút: “Chờ đã...”
Anh nghe thấy thì mở trừng mắt, trong đôi mắt vẫn còn ánh nước, trông có vẻ mơ màng không hiểu gì.
Sở Trĩ Thủy đỏ mặt tía tai, khó khăn nói: “Chính là... cái đó..”
Tân Vân Mậu: “...”
“Em không hiểu về yêu quái các anh cho lắm, hành vi hiện tại này...” Cô úp mở: “Sẽ không làm anh thụ phấn chứ.”
"???"
Vẻ mặt Tân Vân Mậu hơi thay đổi, vành tai anh đỏ lên vì nụ hôn, lúc này càng đỏ rực như muốn nhỏ máu, khó khăn mở miệng nói: “Thụ.”
Sở Trĩ Thủy ho nhẹ hai tiếng, cô lập tức giải thích: “Chủ yếu anh là thực vật, có nhụy đực nhụy cái, khác với con người, phải bảo vệ anh thật tốt.”
Tân Vân Mậu cứ cảm thấy đôi khi cô lại kỳ lạ với mình sao ấy, không nói anh làm đỏm thì muốn thắt bím tóc như con gái, giờ còn bày ra dáng vẻ muốn chịu trách nhiệm.
Anh là một cây trúc tốt chính trực cởi mở, thà gãy chứ không cong, xanh tươi quanh năm, không sợ rét lạnh, nhưng cô cứ nghĩ anh cực kỳ yếu đuối, rõ ràng cho dù có nhìn thế nào, cũng nên là anh chăm sóc cô mới đúng.
“Tuy bản thể yêu quái có nhụy đực nhụy cái, nhưng thực vật bình thường không giống vậy, sẽ không bị thụ phấn khi gió thổi, mà là phải dùng cơ thể sau khi hóa người...” Tân Vân Mậu thẹn thùng về phương diện khoa học này, anh bỏ qua phần mấu chốt, tiếp tục nói: “Nên anh vốn dĩ không phải cứ nở hoa là có thể kết hạt.”
Trần Châu Tuệ ăn mặc khá kín kẽ, trước giờ không hở hang, nhưng nghe ý trong lời cô ấy nói, vẫn là muốn xóa bỏ nó.
Giọng điệu Sở Trĩ Thủy ôn hòa: “Nếu em rất để ý cái đó, hôm khác chị dẫn em đến bệnh viện thành phố, hình như bắn tia laze có thể xóa mất.”
Trần Châu Tuệ sờ lưng, nhỏ giọng nói: “Để em nghĩ đã, em hơi sợ đau.”
Sở Trĩ Thủy cũng không cưỡng ép, qua sự nhắc nhở của Trần Châu Tuệ, cô dùng điện thoại trực tiếp tìm kiếm bột ngọc trai, quả nhiên nhìn thấy không ít cửa hàng, hiển nhiên đã có người phát hiện ra cơ hội kinh doanh này từ lâu.
Theo lẽ thường mà nói, bột ngọc trai đều là ngọc trai nước ngọt tạo thành, nguyên nhân là ngọc trai nước biển bình thường có hạt, sau khi mài thành bột phải khử hạt, thành bản sẽ tăng cao. Nhưng người cá nuôi ngọc nước biển không qua thêm hạt, điều này cũng dẫn đến việc ngọc trai xây miếu rồng có hình thái khác nhau, sản phẩm không đồng đều, không có để giá trị tích trữ, chỉ có thể mài thành bột làm nguyên liệu.
Sở Trĩ Thủy quyết định trộn bột ngọc nước biển và ngọc người cá theo tỷ lệ, nâng cao công hiệu bột ngọc trai Quan Cục, nếu sau này ngọc trai miếu rồng bị tiêu hao hết, họ còn có thể thông qua thu mua ngọc trai nước ngọt, thay hết nguyên liệu hiện có. Dù sao thì ngọc nước biển và ngọc nước ngọt mài thành bột xong thành phần như nhau, thành phần quan trọng nhất của việc xóa sẹo là ngọc người cá.
Không lâu sau, cửa hàng Quan Cục ở thành phố Ngân Hải, một lô lọ ngọc trai âm thầm lên kệ hàng, bắt đầu cung cấp cho khách hàng đến dùng thử.
“Đây là bột sao?” Có người dùng tay nhặt bột ngọc trai, cô ấy hỏi nhân viên trông quầy của cửa hàng, nghi ngờ: “Này là dùng để ăn hay làm cái gì?”
Nhân viên cười nhẹ giải thích: “Đây là bột ngọc trai, cửa hàng kiến nghị bội ngoài da, cô có thể đọc gợi ý trên bảng nhỏ bên cạnh, căn cứ theo yêu cầu khác nhau để tự mình sử dụng, đây là bột ngọc trai thuần, cản bản không trộn tạp chất nào.”
Khách hàng nữ nhìn sang bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy một bảng gợi ý, bên trên viết kiến nghị sử dụng bột ngọc trai, như cách cho mật ong, cách cho sữa bò, cách cho nha đam vân cân. Bên dưới còn có nhắc nhở hữu nghị, như là không kiến nghị ăn hay uống, không kiến nghị bôi ngoài da lâu dài, sẽ gây ra dư dinh dưỡng, một tuần sử dụng 1 đến 2 lần là được, còn không kiến nghị người thể chất mẫn cảm sử dụng vẫn vân.
Đây chỉ là một lọ bột ngọc trai thuần chất, mua về nhà làm gì, còn phụ thuộc vào bản thân khách hàng.
Sản phẩm mới lên kệ, trên mạng còn dâng lên một làn sóng phong trào DIY rầm rộ, không ít người sử dụng tâm đắc đặc biệt chia sẻ trên sàn bán.
Đỗ Nhược Hương còn chuyên ra một video giới thiệu, cô ta cầm một lọ bột ngọc trai trong tay, nói: “Dạo này cứ có chị em hối thúc tôi review cái này, vốn nói chờ trên mạng lên hàng mới mua, nhưng hết cách rồi vẫn tìm người mua hộ sản phẩm mới, sử dụng trước đánh giá cho mọi người xem.”
“Mọi người đều biết, sản phẩm hãng này đều có giá cả phải chăng, xem thông tin nhãn hiệu sau lưng thì biết rồi, bột ngọc trai viết là nông sản cấp thấp, nên thật ra nó không được tính là mỹ phẩm, nó là một lọ nguyên liệu...” Đỗ Nhược Hương bày ra một cái bát và một cái bàn chải, cô ta bắt đầu bỏ đồ vào pha, vừa trộn vừa giới thiệu: “Chúng ta cần kích hoạt sự khéo léo, tự sáng tạo ra mặt dạ, xem bạn muốn trắng đẹp hay là xóa sẹo, đồ bỏ vào khác nhau, còn có chị em dị ứng protein thì đừng dùng.”
“Đây là bột ngọc trai thuần, mọi người đi kiểm tra bảng thành phần ngọc trai, hoặc là dùng thử sau tai một chút, suy cho cùng thể chất giữa người và người khác nhau.”
“Cỡ như này thì có thể lên mặt rồi, tự mình từ từ bôi lên, đắp một lát thì rửa sạch, giống với mặt nạ bình thường.” Đỗ Nhược Hương rửa sạch xong, cô ta vỗ vỗ má, lộ ra làn da sáng: “Cảm giác cũng không tệ.
[Tôi là người lười, trực tiếp quăng mặt nạ vào luôn, ngâm trong đó một lát rồi đắp lên, cũng không thèm bôi lên. ]
[Cái này được đó? Lúc trước tôi từng mua bột ngọc trai của hãng khác, nhưng cái này xóa sẹo hiệu quả tốt hơn, vết thương trên tay đã mất rồi!]
[Đây là cách dưỡng da năm xưa của bà nội tôi, lịch sử quả nhiên là một vòng luân hồi, trở lại nguyên trạng.]
[Nếu là bột ngọc trai thuần, vậy thật sự có thể uống không?]
[Người thể hàn không nên uống! Tuy nói bột ngọc trai thuần có thể làm thuốc, nhưng vẫn tự mình đến nhà thuốc bắc để pha!]
[Đường nhập hàng của nhà thuốc bắc có lẽ còn không bằng cái này, có phải bột ngọc trai tốt hay khôn thì phải coi lòng ai không đen tối.]
[Kiến thức kỳ lạ tăng rồi, tối nay tôi thử chút.]
Quan Cục luôn cho ra hàng rẻ mà hời, sản phẩm có hàm lượng công nghiệp khá thấp, chủ yếu dựa vào nguyên liệu thật tạo ra ưu thế, cạnh tranh với sản phẩm cùng loại. Bột trân châu vừa lên kệ ở cửa hàng, còn chưa được quảng cáo rộng rãi, vậy mà đã có người đến cửa đặt hàng.
Nhóm người này không phải khách vãng lai, mà là ông chủ của các nhà máy khác, chủ yếu là họ nhìn trúng chất lượng bột ngọc trai của Quan Cục, muốn dùng để làm nguyên liệu chế tạo sản phẩm của mình.
Nghiên cứu phát triển sản phẩm mới phải tốn rất nhiều thời gian, nhưng mua nguyên liệu bên ngoài lại rất nhanh, nhất là Quan Cục có kỹ thuật ngọc người cá, căn bản đã quét sạch một vùng trong lĩnh vực bột ngọc trai.
Dạo gần đây yêu quái cục Tất Ngô tăng ca thêm giờ bắt người cá, Sở Trĩ Thủy còn tìm được nhà máy ngọc trai con người, lỡ như ngọc nước biển miếu rồng bị dùng hết sạch, đến lúc đó cũng sẽ không ngừng cung cấp bột ngọc trai người cá, vẫn có thể dùng ngọc trai người cá và ngọc nước ngọt con người nuôi để tiếp tục điều chế.
Đại nghiệp kiếm tiền hùng hổ mở ra, cục Hoài Giang vốn dĩ cho mượn cỡ một triệu, nhưng chờ hoàn thành xong đơn đặt hàng lớn của nhà máy, nợ chưa trả của cục Tất Ngô được trả sạch nhanh chóng!
Dạng đơn đặt hàng từ nhà máy vượt xa khách hàng vãng lai, yêu cầu số lượng cao, tiền nhiều, một hai đơn thì số tiền đã khổng lồ rồi. Cục trưởng Sa biết được tin này xong vô cùng vui vẻ, ông ấy còn liên lạc với Hồ Thần Thụy và Sở Trĩ Thủy một phen, muốn tiến hành nghiệp vụ cung ứng lâu dài, vì phúc lợi này kia cho nhân viên trong cục.
Dù sao thì cục quan sát Tất Ngô vốn cũng phải bắt người cá lưu vong, hiện tại chẳng qua là mở ra nghề phụ, một công đôi chuyện.
Cuối tuần, sân vườn rừng trúc tươi tốt, Sở Trĩ Thủy bận rộn xong việc buôn bán bột ngọc trai, cuối cùng cũng rảnh để nghỉ xả hơi chút, bắt đầu trù tính kế hoạch tương lai của bộ phận phát triển kinh tế. Hiện tại các hạng mục đều đi vào nề nếp, chỉ cần cửa hàng Quan Cục mở cửa kinh doanh bình thường, có thể tiếp tục phát triển không ngừng.
Tiếp theo đây, kiếm tiền không phải là mâu thuẫn chủ yếu, mà là tiêu tiền, cần nghĩ cách dùng hết tiền trong tài khoản.
Sở Trĩ Thủy nằm trên ghế bập bênh nhắm mắt phơi nắng, cô nghe thấy tiếng chuông ở cổng, biết là Tân Vân Mậu về.
Tân Vân Mậu cầm ấm trà lên, anh đặt nó lên bàn nhỏ, lại ngồi lên ghế đẩu bên cạnh ghế bập bênh, bỗng ho nhẹ một tiếng.
Không khí bên ngoài dễ chịu, Sở Trĩ Thủy nhắm nửa mắt, trông như muốn ngủ một giấc ngắn.
Tân Vân Mậu lén nhìn cô một cái, phát hiện cô không có phản ứng gì, nhịn không được lại họ thêm hai tiếng.
“Uống chút nước không?” Sở Trĩ Thủy mở mắt ra, cô ngạc nhiên nhìn anh: “Chẳng phải anh còn nhớ rõ chuyện uống nước đúng giờ hơn cả em sao.”
Uống nước là một trong những thú vui của cây trúc.
Tân Vân Mậu hơi nhướng mày, anh vừa quét mắt qua ghế bập bênh trong sân, ám chỉ nói: “Em thấy được cảnh này, có phải nên nhớ ra điều gì rồi không?”
Sở Trĩ Thủy đầy hoang mang: “Nhớ gì?”
Tân Vân Mậu nhẹ mím môi, giọng điệu anh khá bực bội: “Em không cảm thấy dạo này quên mất chuyện gì à?”
Sơ Trĩ Thủy càng mù mịt, đầu óc đầy sương mù nói: “Em quên cái gì?”
Cô suy ngẫm một vòng trong đầu, lại ngồi dậy nhìn trong sân, hoàn toàn không biết mình quên mất chuyện gì.
Tân Vân Mậu thấy cô vẫn không hiểu, cuối cùng anh xụ mặt, lòng đầy phẫn nộ nói: “Em dạo này bận thật, cũng không hôn anh.”
Sở Trĩ Thủy nghe xong thì ngớ người, ngày làm việc cô cùng ra cùng vào cục quan sát với anh, cuối tuần còn có một ngày cùng anh uống trà trong sân vườn, gần như toàn bộ thời gian đều bị anh chiếm lấy, nhưng anh cứ thế nói ra một loại oán trách như cả hai mấy tháng trời chưa từng chạm mặt.
Trên cổ cô đeo mặt dây chuyền, trong sân nhỏ còn trồng trúc, rõ ràng cứ gọi tên là xuất hiện, nhưng nghe khẩu khí anh nói chuyện, không biết còn tưởng yêu xa.
“Này...” Sở Trĩ Thủy thẹn thùng nói: “Trong cục sao em...”
Hàng ngày cô đi làm bình thường, đột nhiên ôm lấy anh hôn một cái, nghĩ sao cũng thấy sai sai?
“Hai ngày trước thì trong cục, giờ thì sao?” Tân Vân Mậu lạnh lùng cười: “Rồi có cớ gì nữa?”
“Không phải, đột nhiên anh đề nghị yêu cầu này, em thật sự sẽ ngại.” Sở Trĩ Thủy đỡ trán: “Này chẳng phải nên đến một cách tự nhiên sao, đâu giống như chấm công đâu?”
Lần trước họ mê muội nhất thời, chỉ có thể nói là tình bất tự cấm, nhưng giờ cô còn rất tỉnh táo, quả thật hơi ngại ngùng.
Tân Vân Mậu không nói tiếng nào ngồi trên ghế đẩu, lúc này hơi nhíu mày, mím chặt môi, lại bắt đầu dùng đôi mắt đen láy quét nhìn cô, im lặng chờ cô đi qua,
nếu không thì dùng ánh mắt oán niệm nhìn chằm chằm vào cô.
Hiện tại anh đang mặc một chiếc áo ngắn tay màu xanh nhạt, lộ ra đường bắp tay rõ rệt, ngón tay thon dài còn đặt lên đầu gối gõ nhẹ, giống như lặng im thúc giục gì đó, dạ thịt bị ánh nắng chiếu qua, trắng đến phát sáng.
Sở Trĩ Thủy ấp ủ rất lâu, cô vẫn nóng tại không thôi, nói năng chẳng ăn nhập gì: “Tại sao phải là em đến hôn anh?
Tại sao anh còn muốn bảo cô chủ động? Làm cô giờ đâm lao phải theo lao.
“Chẳng lẽ anh có thể hôn sao?” Anh hừ nhẹ một tiếng: “Chẳng phải anh chỉ có cái mạng bị em chơi thôi sao.”
Thật là vô lý, anh rất giỏi đội nồi cho cô.
Sở Trĩ Thủy do dự lên tiếng: “Anh có từng nghĩ, anh còn khá biến thái đó, có suy nghĩ muốn bị người ta chơi...”
Tân Vân Mậu tức giận nói: “Rốt cuộc em còn muốn tìm bao nhiêu cái cớ!”
“Đến đây đến đây, đừng hét nữa.” Sỡ Trĩ Thủy chỉ đành đứng dậy, cô nâng mặt Tân Vân Mậu lên, chỉ cảm thấy gương mặt như đang phát sốt, mất tự nhiên không nhìn anh, hôn phớt lên khóe môi anh một chút, nhỏ tiếng nói: “Được chưa.”
“Em thật qua loa—” Tân Vân Mậu nhướng mày, anh kéo tay cô không cho đi, không muốn cho qua nói: “Lúc em làm việc là thế này à?”
Sở Trĩ Thủy phẫn nộ: “Anh phiền thật!”
Tân Vân Mậu bị cô quát, giờ mới định thu liễm chút, nhằm tránh cô triệt để xù lông. Anh vừa định buông tay ra, nhưng lại cảm thấy cằm bị nắm, bị cô nâng mặt lên thật, cả yết hầu trên cổ cũng chuyển động lên xuống.
“Mở miệng, thỏa mãn suy nghĩ của tên biến thái nhà anh.” Cô nói.
Xúc cảm ẩm ướt ấm nóng ngọt nhẹ, dung mạo xinh đẹp gần trong gang tấc, anh thuận thế nhắm mắt lại, ngẩng đầu trầm luận vào tình yêu dịu dàng của cô.
Hơi thở quen thuộc bao phủ, có thể ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ trên người cô, không khí trong phổi không ngừng khô nóng, hơi thở của hai người hòa vào nhau phảng phất như mật ong ủ nóng trong cơ thê.
Sau đó anh giơ tay ôm lấy cô, không ngừng kéo gần khoảng cách hai người.
Eo được anh đỡ lấy, giật mình từ trong giấc mộng say đắm. Sở Trĩ Thủy chợt lấy lại được tinh thần, cô chống tay lên vai Tân Vấn Mậu, hoảng loạn đẩy anh ra xa chút: “Chờ đã...”
Anh nghe thấy thì mở trừng mắt, trong đôi mắt vẫn còn ánh nước, trông có vẻ mơ màng không hiểu gì.
Sở Trĩ Thủy đỏ mặt tía tai, khó khăn nói: “Chính là... cái đó..”
Tân Vân Mậu: “...”
“Em không hiểu về yêu quái các anh cho lắm, hành vi hiện tại này...” Cô úp mở: “Sẽ không làm anh thụ phấn chứ.”
"???"
Vẻ mặt Tân Vân Mậu hơi thay đổi, vành tai anh đỏ lên vì nụ hôn, lúc này càng đỏ rực như muốn nhỏ máu, khó khăn mở miệng nói: “Thụ.”
Sở Trĩ Thủy ho nhẹ hai tiếng, cô lập tức giải thích: “Chủ yếu anh là thực vật, có nhụy đực nhụy cái, khác với con người, phải bảo vệ anh thật tốt.”
Tân Vân Mậu cứ cảm thấy đôi khi cô lại kỳ lạ với mình sao ấy, không nói anh làm đỏm thì muốn thắt bím tóc như con gái, giờ còn bày ra dáng vẻ muốn chịu trách nhiệm.
Anh là một cây trúc tốt chính trực cởi mở, thà gãy chứ không cong, xanh tươi quanh năm, không sợ rét lạnh, nhưng cô cứ nghĩ anh cực kỳ yếu đuối, rõ ràng cho dù có nhìn thế nào, cũng nên là anh chăm sóc cô mới đúng.
“Tuy bản thể yêu quái có nhụy đực nhụy cái, nhưng thực vật bình thường không giống vậy, sẽ không bị thụ phấn khi gió thổi, mà là phải dùng cơ thể sau khi hóa người...” Tân Vân Mậu thẹn thùng về phương diện khoa học này, anh bỏ qua phần mấu chốt, tiếp tục nói: “Nên anh vốn dĩ không phải cứ nở hoa là có thể kết hạt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.