Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 202:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Nếu chỉ là nở hoa, không có hoàn cảnh trọng điểm, vẫn sẽ không kết hạt.
Sở Trĩ Thủy nhút nhát nói: “Vậy là nhụy đực nhụy cái của anh kết hạt...”
“Không phải, thường thì phải xem giới tính đối phương, sau đó chọn dùng thế nào, có thể là anh kết hạt, cũng có thể không phải anh.” Tân Vân Mậu lén nhìn cô, miệng lưỡi khô rang, căng thẳng nuốt nước bọt: “Em muốn thụ phấn cho anh?”
“Không, em chỉ tìm hiểu chút.” Sở Trĩ Thủy vội nói: “Chẳng phải anh kết hạt thì suy yếu càng nhanh sao, nên mới nói bình thường nên chú ý chút.”
Cô vẫn luôn thiếu kiến thức về sinh lý của yêu quái, cứ sợ lắc lư anh thì sẽ hoàn thành việc thụ phấn.
Tân Vân Mậu im lặng vài giây, anh hỏi thăm ngay: “Nếu không cân nhắc chuyện này, em sẽ muốn có con chứ?”
Sở Trĩ Thủy không ngờ anh sẽ bất thình lình hỏi cái này, bỗng chốc ngạc nhiên nhìn anh, lại thấy anh không nói chờ đợi đáp án.
“Tuy rất nhiều người bài xích cái này, nhưng tuổi thơ của em vẫn khá vui vẻ, nên muốn trải nghiệm làm cha mẹ, còn ảo tưởng không kết hôn mà có con.” Cô vừa nghĩ ngợi, vừa nói thẳng ra: “Có điều anh không muốn cũng không sao, đây không phải chuyện cần thiết gì.”
Lúc trước cô không có hứng thú với kết hôn, nhưng không nói lên việc không có hứng thú với trẻ con. Người thân là trụ cột từ xưa đến giờ của cô, đương nhiên làm cô có liên tưởng, giả dụ như cô thành phụ huynh, thì có thể giống như Tạ Nghiên và Sở Tiêu Hạ hay không.
Nhưng Tân Vân Mậu là yêu quái, anh không có huyết mạch thân thích, không có sự trải nghiệm này, không hiểu rất thường tình, không cần cố chấp nhận.
Tân Vân Mậu nghe thấy thì lặng im, không biết anh đang nghĩ gì, cuối cùng gật đầu nói: “Có thể chấp nhận, cũng có thể kết hạt.”
Sở Trĩ Thủy nghe anh quả đoán như vậy, sững sờ nói: “Không phải, anh chấp nhận cũng có thể không kết hạt, không phải anh kết hạt thì sẽ...”
“Em đang nói lung tung gì đó?” Tân Vân Mậu liếc xéo cô một cái, anh khoanh tay, ra vẻ ngạo mạn nói: “Dù anh có kết hạt suy yếu thì cũng mạnh hơn em, em chỉ là một con người không có yêu khí, nói không chừng sẽ trực tiếp chết đi, mà em là dùng một lượng lớn yêu khí kết ra gạo trúc.”
Ngoài nhân cách và tinh thần, cô đều yếu hơn anh nhiều lắm.
Ánh mắt anh lan ra ánh sáng rực rỡ: “Hơn nữa anh kết hạt sẽ sinh ra thần mới, chúng ta cùng nhau tạo ra thần, nghe rất thú vị. Nếu là yêu khí của anh, cộng thêm tư tưởng của em, không chừng là thần chân chính, mạnh hơn cả thần do trời đất phong.”
Lúc trước anh bị ảnh hưởng bởi lửa rồng nên giống với con rồng kia, kháng cự thần mới sinh ra, nhưng giờ thoải mái rồi. Nếu như gạo trúc từ trong hoàn cảnh sinh sống lịch sử ngắn ngủi của con người, lĩnh hội được trăm vị nhân sinh giống cô, lại nhận lấy yêu khí còn lại của anh, không chừng có thể chuyển hóa thành hạt giống của “thần”.
Rất lâu trước đây, anh đã biết mình không phải thần, nhưng anh có thể là người tạo ra thần.
Anh còn xuất sắc hơn trời đất, nếu sinh con với cô, nói không chừng tạo ra thần thật.
Cô là người có trách nhiệm biết giữ lời, chắc chắn sẽ nuôi dưỡng nó thật tốt, cho nó lĩnh ngộ được nhiều đạo lý của nhân gian.
“Thế này thì trăm năm sau, cho nó yêu khí, không cần nở hết hoa....” Tân Vân Mậu thản nhiên nói: “Vốn còn sợ không dùng hết yêu khí.”
Sở Trĩ Thủy nghe anh nói vậy, cô buồn bực trong lòng, choáng váng nói: “Anh vốn..”
Anh làm như không có gì nói: “Vốn định cuối cùng nở hoa một lần rồi hết, tuy khởi điểm của chúng ta khác nhau, nhưng có thể chào đón điểm cuối giống nhau, thế này không phải rất viên mãn sao.”
Bên cô đua nở trăm năm, cuối cùng hoa nở hoa tàn, đây là kết cục anh đã nghĩ xong từ lâu.
Dù tháng ngày trong quá khứ không thể cùng nhau, nhưng từ đây về sau, họ sẽ chia sẻ từng phút từng giây, hoàn toàn có toàn bộ của đối phương, không phải vì thất tình lục dục đơn giản, càng là hiến dâng thờ phụng tín ngưỡng.
Hay là nói, cỏ cây nên thay đổi theo bốn mùa, dù đã có ngày phá đất mọc lên, cũng có ngày khô héo tàn lụi. Không cần nhớ thương phiến lá tương lai tan biến không thấy, ghi nhớ sự xanh tươi ở hiện tại là được.
Họ có tình yêu nam nữ nồng nhiệt, còn có thứ cao siêu hơn tình này. Không liên quan giới tính, không liên quan chủng tộc, không thể dùng ngôn ngữ chính xác diễn tả, nhưng chỉ cần nhớ đến thì mong ngóng, tinh thần sục sôi, sinh ra sự gan dạ dám đối diện với bất kỳ khảo nghiệm nào.
Sinh mạng này như ngọn lửa thiêu đốt anh, nhưng anh tìm được dòng chảy Trĩ Thủy, bèn có dũng khí dập lửa nảy mầm.
Sở Trĩ Thủy đối diện với vẻ mặt bình tĩnh của anh, đầu mũi cô chua xót, bỗng thấy nghẹn lòng, ồm ồm nói: “Thật ra anh không cần...
Tân Vân Mậu từ tốn nói: “Đây là lựa chọn của bản thân anh, dù em không hiểu cho, anh cũng sẽ làm vậy, hoặc nói phải làm như vậy, anh mới trở nên hoàn chình.”
Đây là hành trình tìm đường của anh, thay đổi theo vị thần con người, rồi chân chính phong thần.
“Ngàn năm qua anh gặp và quen vô số con người, họ tưởng chỉ cần không ngừng tìm kiếm tiền bạc, quyền thế và tuổi thọ, truy cầu khái niệm vô hạn hư không, thì chắc chắn có thể lấy được hạnh phúc, thế nhưng chỉ sẽ đổi lại bất hạnh và đau khổ vô biên, càng có thì càng muốn có nữa, càng có thì càng sợ mất đi, tự mình giằng vặt mình, cuối cùng tự chuốc họa vào thân.”
Anh không phải người phàm, thế giới anh nhìn về, xa xăm và rộng lớn hơn nhiều.
Cố chấp vì một bản thân vô hạn, vẫn là bị vây khốn trong sự hữu hạn.
“Anh sẽ không giống con rồng kia, làm ra chuyện ngu xuẩn, mất đi thứ quan trọng.”
Anh hơi hất cằm, nở nụ cười tự đắc nói: “Cho dù là chọn tín đồ, hay là cái khác, anh cũng một bước đến nơi, trải nghiệp một lần sự hoàn mỹ nhất, sẽ không trải qua đồ bị lỗi.”
Một chuỗi lời nói này chứng minh anh vẫn là thần quân cao cao tại thượng như trước, nhưng khiến ánh mắt cô bỗng có sương mù, cảm xúc chua xót mà mềm mại lên men trong lục phủ ngũ tạng, nếu thật sự trải qua vô số ngày đêm hóa thành rượu, sẽ mang đến tri giác nóng bỏng, tê liệt cho con người.
Nếu như nói cô cũng từng nghi hoặc bản thân có lựa chọn đúng hay không, vậy hiện tại chắc chắn anh có liên quan đến tất cả của cô. Cho dù có được, hay là mất đi, anh đều lĩnh hội được toàn bộ của cô.
Tân Vân Mậu thấy cô đỏ khóe mắt, tự nhiên dang tay về phía cô.
Sở Trĩ Thủy thuận thế tiến đến gần, chà chất lỏng ấm nóng lên người anh nhằm đề phòng bị anh nhìn thấy gì đó.
Tân Vân Mậu được cô ỷ lại, không nhịn được cứng đờ cơ thể: “Lần đầu thấy em thế này.”
Lúc trước cô rất ít khi dựa dẫm vào anh, giờ quả thật thụ sủng nhược kinh.
Sở Trĩ Thủy chôn mặt vào người anh, ngửi được hương cỏ cây thanh mát quen thuộc, giống như đại thụ sừng sững trong gió lớn, mặc cuồng phong thôi qua, vẫn bình ổn và an nhiên.
Cô ủ rũ nói: “Nhưng gạo trúc sẽ rất đáng thương, sau này nó sẽ không có cha mẹ."
Tân Vân Mậu nghe cô lo lắng cho gạo trúc còn chưa tồn tại: “”
“Người phàm đều sẽ trải qua chuyện này, đây là một trong tám cái khổ của cuộc đời, nó nhìn thấu được mới có thể thành thần.” Anh lập tức không vui, ôm chặt lấy cô: “Em thương tiếc nó làm gì, sao không thương tiếc anh này?”
“Nhưng anh nói không cần em thương tiếc, em thương tiếc sai đối tượng rồi.”
Một lát sau, cảm xúc của Sở Trĩ Thủy ổn định lại, vẫn làm ổ trên người anh, cảm nhận sự mát mẻ của rừng trúc.
Tân Vân Mậu bị cô dựa vào, anh lén nhìn cô một cái, lại dời tầm nhìn đi, chợt dâng lên cảm xúc thẹn thùng, thờ ơ nói: “Vậy em nghĩ chuyện xa xôi đến thế, là muốn tạo thần với anh sao?”
Vốn dĩ cô còn coi như yên lòng, giờ nghe thấy câu này, sợ đến ngẩng đầu lên: “???”
Ánh mắt anh lo lắng, cố làm như nghiêm túc nói: “Đây là chuyện trời đất cũng không làm được.”
Cô đấm anh một cái, ngại quá hóa giận nói: “Đừng cứ nói mấy thứ xấu hổ!”
Thực vật học không lừa cô, sau khi cây trúc nở hoa, không những phiến lá ngả vàng, mà còn công khai làm mấy chuyện bậy bạ*
* vừa có nghĩa là màu vàng, vừa có nghĩa dâm ô.
Chờ đến khi bầu trời tối dần, nhuộm lên cảnh sắc xế chiều, họ tựa vào nhau mãi đến giờ mới dọn dẹp dụng cụ pha trà mang vào nhà.
Họ thường ở trong sân, chủ yếu là vì cách đây không lâu vẫn chưa dọn dẹp nhà cửa xong, cộng thêm thực vật có thiên tính phơi nắng bên ngoài.
Nhà mới hiện tại đã sắp bố trí xong, cũng mua xong hết các loại đồ dùng hằng ngày, trong tủ lạnh cũng tích trữ một vài loại trái cây, chỉ có duy nhất khu vực nhà bếp còn hơi lạnh ngắt. Sở Trĩ Thủy căn bản không ăn cơm bên đây, Tân Vân Mậu càng không ăn cơm, nên hiệu suất sử dụng nhà bếp khá thấp.
Tân Vân Mậu đặt bộ dụng cụ pha trà vào tủ lại, anh dạo một vòng nhà bếp, lại bật bếp ga lên quan sát: “Anh muốn đến chỗ mua đồ gia dụng lần trước.
Anh rảnh rỗi thì thích sờ đông sờ tây, giờ đã nghiên cứu hiểu được cấu tạo nhà bếp, nhưng bất lực vì không tìm thấy cơ hội thử sức.
“Không cho chơi với lửa.” Sở Trĩ Thủy thấy anh quan sát bếp lửa, cố ý nói: “Không dẫn anh đi, không mua cho anh.”
Cô nào không biết suy nghĩ của anh, anh muốn mua đồ dùng nhà bếp, sau đó chơi đùa nó trong nhà.
Làm một cây trúc đã có kinh nghiệm mang đến cho Tân Văn Mậu sự tự tin cực lớn, anh cứ cảm thấy mình trù thần bất phàm, ước gì có thể treo Michelin Star lên, nhưng hễ hỏi mới biết chỉ nhìn qua con người nấu nướng, hoàn toàn chưa tự tay thử qua trong thực tế. Anh nấu xong chắc chắn bắt cô ăn, đây không phải kiếm chuyện cho mình sao?
Sở Trĩ Thủy tổng kết ra kinh nghiệm, Tân Vân Mậu thao tác ra tay không quá lành, giống như búp bê trong trò chơi, chỉ giỏi việc nói coi trọng xác suất và vận may, ví dụ như vòng xoay may mắn và mua đồ ăn vặt treo thưởng này kia.
Tân Vân Mậu khoanh tay, cứng rắn nói: “Vậy anh tự đi, rồi tự mua luôn.”
“Anh lấy tiền đâu ra?” Sở Trĩ Thủy thú vị: “Long Cốt Tản cũng cho em rồi.”
Thần quân có thể gọi là không còn gì để mất chân chính, cả dù giấy duy nhất cũng chuyền tay cho cô rồi.
“Sao anh không có?” Tân Vân Mậu hơi giương khóe môi lên, anh nâng ngón tay, lật ra một thẻ ngân hàng: “Sớm đoán được em sẽ nói vậy, anh đã lấy được tiền lương họ thiếu anh rồi.”
Trước giờ anh cứ cảm thấy không đúng, cô cứ như muốn bao nuôi anh vậy.
Sở Trĩ Thủy sững sờ: “Tiền lương thiếu anh?”
“Đúng, hai ngày trước Hồ Thần Thụy đưa anh đó.”
“Chờ đã, anh có biên chế trong cục sao?” Sở Trĩ Thủy tiến về phía trước, cô nhìn chằm chằm tấm thẻ ngân hàng, do dự nói: “Chắc không lấy tiền bậy bạ làm cục trưởng Hồ và sếp Hạ ngồi tù đấy chứ.”
“Với tuổi thọ của họ thì có ngồi tù cũng không sao.” Anh từ tốn nói: “Tuy sau này anh không thể nói chuyện tiền nong nữa, nhưng em có thể yên tâm, nếu anh đã đồng ý với em rồi, sẽ giữ lời mà, sẽ không phản kháng vận mệnh mặc người chơi đùa.”
Sở Trĩ Thủy: “...”
Cô chợt nghẹn lời: “Em chỉ muốn yêu đương bình thường với anh, anh lại cứ muốn chuyện kỳ lạ.”
Sở Trĩ Thủy lật qua lật lại tấm thẻ, phát hiện mặt thẻ mới tinh, chắc là vừa làm không lâu. Tấn Vân Mậu thấy cô nghiêm túc kiểm tra, anh dứt khoát tùy tiện bỏ tay vào túi, bình thản nói: “Em cầm đi, mật mã là sinh nhật em.”
“Mật mã là sinh nhật em?” Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên nhìn anh, lẩm bẩm nói: “Anh học ai cái này đấy, sao nói một đằng làm một nẻo?”
Ngay cả điện thoại anh còn không có, lại biết cài mật mã? Này không hợp lý.
“Nghe nói giao nộp tiền lương là một trong những thú vui của cánh mày râu con người.” Anh cười nói: “Giờ cũng hoàn thành trải nghiệm này rồi.”
Sở Trĩ Thủy suy tư vài giây, cô cất thẻ tiền lương, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn thần quân, thật có trách nhiệm, quả thật là trụ cột của gia đình, không đúng, trúc cột.”
Tân Vân Mậu nghe xong khóe miệng giương lên triệt để, hoàn toàn không thể ép xuống được.
Cô cười híp mắt nói: “Được rồi, giờ anh lại hết tiền rồi, nên vẫn không dẫn anh đi, không mua cho anh.”
"???"
Sở Trĩ Thủy nhút nhát nói: “Vậy là nhụy đực nhụy cái của anh kết hạt...”
“Không phải, thường thì phải xem giới tính đối phương, sau đó chọn dùng thế nào, có thể là anh kết hạt, cũng có thể không phải anh.” Tân Vân Mậu lén nhìn cô, miệng lưỡi khô rang, căng thẳng nuốt nước bọt: “Em muốn thụ phấn cho anh?”
“Không, em chỉ tìm hiểu chút.” Sở Trĩ Thủy vội nói: “Chẳng phải anh kết hạt thì suy yếu càng nhanh sao, nên mới nói bình thường nên chú ý chút.”
Cô vẫn luôn thiếu kiến thức về sinh lý của yêu quái, cứ sợ lắc lư anh thì sẽ hoàn thành việc thụ phấn.
Tân Vân Mậu im lặng vài giây, anh hỏi thăm ngay: “Nếu không cân nhắc chuyện này, em sẽ muốn có con chứ?”
Sở Trĩ Thủy không ngờ anh sẽ bất thình lình hỏi cái này, bỗng chốc ngạc nhiên nhìn anh, lại thấy anh không nói chờ đợi đáp án.
“Tuy rất nhiều người bài xích cái này, nhưng tuổi thơ của em vẫn khá vui vẻ, nên muốn trải nghiệm làm cha mẹ, còn ảo tưởng không kết hôn mà có con.” Cô vừa nghĩ ngợi, vừa nói thẳng ra: “Có điều anh không muốn cũng không sao, đây không phải chuyện cần thiết gì.”
Lúc trước cô không có hứng thú với kết hôn, nhưng không nói lên việc không có hứng thú với trẻ con. Người thân là trụ cột từ xưa đến giờ của cô, đương nhiên làm cô có liên tưởng, giả dụ như cô thành phụ huynh, thì có thể giống như Tạ Nghiên và Sở Tiêu Hạ hay không.
Nhưng Tân Vân Mậu là yêu quái, anh không có huyết mạch thân thích, không có sự trải nghiệm này, không hiểu rất thường tình, không cần cố chấp nhận.
Tân Vân Mậu nghe thấy thì lặng im, không biết anh đang nghĩ gì, cuối cùng gật đầu nói: “Có thể chấp nhận, cũng có thể kết hạt.”
Sở Trĩ Thủy nghe anh quả đoán như vậy, sững sờ nói: “Không phải, anh chấp nhận cũng có thể không kết hạt, không phải anh kết hạt thì sẽ...”
“Em đang nói lung tung gì đó?” Tân Vân Mậu liếc xéo cô một cái, anh khoanh tay, ra vẻ ngạo mạn nói: “Dù anh có kết hạt suy yếu thì cũng mạnh hơn em, em chỉ là một con người không có yêu khí, nói không chừng sẽ trực tiếp chết đi, mà em là dùng một lượng lớn yêu khí kết ra gạo trúc.”
Ngoài nhân cách và tinh thần, cô đều yếu hơn anh nhiều lắm.
Ánh mắt anh lan ra ánh sáng rực rỡ: “Hơn nữa anh kết hạt sẽ sinh ra thần mới, chúng ta cùng nhau tạo ra thần, nghe rất thú vị. Nếu là yêu khí của anh, cộng thêm tư tưởng của em, không chừng là thần chân chính, mạnh hơn cả thần do trời đất phong.”
Lúc trước anh bị ảnh hưởng bởi lửa rồng nên giống với con rồng kia, kháng cự thần mới sinh ra, nhưng giờ thoải mái rồi. Nếu như gạo trúc từ trong hoàn cảnh sinh sống lịch sử ngắn ngủi của con người, lĩnh hội được trăm vị nhân sinh giống cô, lại nhận lấy yêu khí còn lại của anh, không chừng có thể chuyển hóa thành hạt giống của “thần”.
Rất lâu trước đây, anh đã biết mình không phải thần, nhưng anh có thể là người tạo ra thần.
Anh còn xuất sắc hơn trời đất, nếu sinh con với cô, nói không chừng tạo ra thần thật.
Cô là người có trách nhiệm biết giữ lời, chắc chắn sẽ nuôi dưỡng nó thật tốt, cho nó lĩnh ngộ được nhiều đạo lý của nhân gian.
“Thế này thì trăm năm sau, cho nó yêu khí, không cần nở hết hoa....” Tân Vân Mậu thản nhiên nói: “Vốn còn sợ không dùng hết yêu khí.”
Sở Trĩ Thủy nghe anh nói vậy, cô buồn bực trong lòng, choáng váng nói: “Anh vốn..”
Anh làm như không có gì nói: “Vốn định cuối cùng nở hoa một lần rồi hết, tuy khởi điểm của chúng ta khác nhau, nhưng có thể chào đón điểm cuối giống nhau, thế này không phải rất viên mãn sao.”
Bên cô đua nở trăm năm, cuối cùng hoa nở hoa tàn, đây là kết cục anh đã nghĩ xong từ lâu.
Dù tháng ngày trong quá khứ không thể cùng nhau, nhưng từ đây về sau, họ sẽ chia sẻ từng phút từng giây, hoàn toàn có toàn bộ của đối phương, không phải vì thất tình lục dục đơn giản, càng là hiến dâng thờ phụng tín ngưỡng.
Hay là nói, cỏ cây nên thay đổi theo bốn mùa, dù đã có ngày phá đất mọc lên, cũng có ngày khô héo tàn lụi. Không cần nhớ thương phiến lá tương lai tan biến không thấy, ghi nhớ sự xanh tươi ở hiện tại là được.
Họ có tình yêu nam nữ nồng nhiệt, còn có thứ cao siêu hơn tình này. Không liên quan giới tính, không liên quan chủng tộc, không thể dùng ngôn ngữ chính xác diễn tả, nhưng chỉ cần nhớ đến thì mong ngóng, tinh thần sục sôi, sinh ra sự gan dạ dám đối diện với bất kỳ khảo nghiệm nào.
Sinh mạng này như ngọn lửa thiêu đốt anh, nhưng anh tìm được dòng chảy Trĩ Thủy, bèn có dũng khí dập lửa nảy mầm.
Sở Trĩ Thủy đối diện với vẻ mặt bình tĩnh của anh, đầu mũi cô chua xót, bỗng thấy nghẹn lòng, ồm ồm nói: “Thật ra anh không cần...
Tân Vân Mậu từ tốn nói: “Đây là lựa chọn của bản thân anh, dù em không hiểu cho, anh cũng sẽ làm vậy, hoặc nói phải làm như vậy, anh mới trở nên hoàn chình.”
Đây là hành trình tìm đường của anh, thay đổi theo vị thần con người, rồi chân chính phong thần.
“Ngàn năm qua anh gặp và quen vô số con người, họ tưởng chỉ cần không ngừng tìm kiếm tiền bạc, quyền thế và tuổi thọ, truy cầu khái niệm vô hạn hư không, thì chắc chắn có thể lấy được hạnh phúc, thế nhưng chỉ sẽ đổi lại bất hạnh và đau khổ vô biên, càng có thì càng muốn có nữa, càng có thì càng sợ mất đi, tự mình giằng vặt mình, cuối cùng tự chuốc họa vào thân.”
Anh không phải người phàm, thế giới anh nhìn về, xa xăm và rộng lớn hơn nhiều.
Cố chấp vì một bản thân vô hạn, vẫn là bị vây khốn trong sự hữu hạn.
“Anh sẽ không giống con rồng kia, làm ra chuyện ngu xuẩn, mất đi thứ quan trọng.”
Anh hơi hất cằm, nở nụ cười tự đắc nói: “Cho dù là chọn tín đồ, hay là cái khác, anh cũng một bước đến nơi, trải nghiệp một lần sự hoàn mỹ nhất, sẽ không trải qua đồ bị lỗi.”
Một chuỗi lời nói này chứng minh anh vẫn là thần quân cao cao tại thượng như trước, nhưng khiến ánh mắt cô bỗng có sương mù, cảm xúc chua xót mà mềm mại lên men trong lục phủ ngũ tạng, nếu thật sự trải qua vô số ngày đêm hóa thành rượu, sẽ mang đến tri giác nóng bỏng, tê liệt cho con người.
Nếu như nói cô cũng từng nghi hoặc bản thân có lựa chọn đúng hay không, vậy hiện tại chắc chắn anh có liên quan đến tất cả của cô. Cho dù có được, hay là mất đi, anh đều lĩnh hội được toàn bộ của cô.
Tân Vân Mậu thấy cô đỏ khóe mắt, tự nhiên dang tay về phía cô.
Sở Trĩ Thủy thuận thế tiến đến gần, chà chất lỏng ấm nóng lên người anh nhằm đề phòng bị anh nhìn thấy gì đó.
Tân Vân Mậu được cô ỷ lại, không nhịn được cứng đờ cơ thể: “Lần đầu thấy em thế này.”
Lúc trước cô rất ít khi dựa dẫm vào anh, giờ quả thật thụ sủng nhược kinh.
Sở Trĩ Thủy chôn mặt vào người anh, ngửi được hương cỏ cây thanh mát quen thuộc, giống như đại thụ sừng sững trong gió lớn, mặc cuồng phong thôi qua, vẫn bình ổn và an nhiên.
Cô ủ rũ nói: “Nhưng gạo trúc sẽ rất đáng thương, sau này nó sẽ không có cha mẹ."
Tân Vân Mậu nghe cô lo lắng cho gạo trúc còn chưa tồn tại: “”
“Người phàm đều sẽ trải qua chuyện này, đây là một trong tám cái khổ của cuộc đời, nó nhìn thấu được mới có thể thành thần.” Anh lập tức không vui, ôm chặt lấy cô: “Em thương tiếc nó làm gì, sao không thương tiếc anh này?”
“Nhưng anh nói không cần em thương tiếc, em thương tiếc sai đối tượng rồi.”
Một lát sau, cảm xúc của Sở Trĩ Thủy ổn định lại, vẫn làm ổ trên người anh, cảm nhận sự mát mẻ của rừng trúc.
Tân Vân Mậu bị cô dựa vào, anh lén nhìn cô một cái, lại dời tầm nhìn đi, chợt dâng lên cảm xúc thẹn thùng, thờ ơ nói: “Vậy em nghĩ chuyện xa xôi đến thế, là muốn tạo thần với anh sao?”
Vốn dĩ cô còn coi như yên lòng, giờ nghe thấy câu này, sợ đến ngẩng đầu lên: “???”
Ánh mắt anh lo lắng, cố làm như nghiêm túc nói: “Đây là chuyện trời đất cũng không làm được.”
Cô đấm anh một cái, ngại quá hóa giận nói: “Đừng cứ nói mấy thứ xấu hổ!”
Thực vật học không lừa cô, sau khi cây trúc nở hoa, không những phiến lá ngả vàng, mà còn công khai làm mấy chuyện bậy bạ*
* vừa có nghĩa là màu vàng, vừa có nghĩa dâm ô.
Chờ đến khi bầu trời tối dần, nhuộm lên cảnh sắc xế chiều, họ tựa vào nhau mãi đến giờ mới dọn dẹp dụng cụ pha trà mang vào nhà.
Họ thường ở trong sân, chủ yếu là vì cách đây không lâu vẫn chưa dọn dẹp nhà cửa xong, cộng thêm thực vật có thiên tính phơi nắng bên ngoài.
Nhà mới hiện tại đã sắp bố trí xong, cũng mua xong hết các loại đồ dùng hằng ngày, trong tủ lạnh cũng tích trữ một vài loại trái cây, chỉ có duy nhất khu vực nhà bếp còn hơi lạnh ngắt. Sở Trĩ Thủy căn bản không ăn cơm bên đây, Tân Vân Mậu càng không ăn cơm, nên hiệu suất sử dụng nhà bếp khá thấp.
Tân Vân Mậu đặt bộ dụng cụ pha trà vào tủ lại, anh dạo một vòng nhà bếp, lại bật bếp ga lên quan sát: “Anh muốn đến chỗ mua đồ gia dụng lần trước.
Anh rảnh rỗi thì thích sờ đông sờ tây, giờ đã nghiên cứu hiểu được cấu tạo nhà bếp, nhưng bất lực vì không tìm thấy cơ hội thử sức.
“Không cho chơi với lửa.” Sở Trĩ Thủy thấy anh quan sát bếp lửa, cố ý nói: “Không dẫn anh đi, không mua cho anh.”
Cô nào không biết suy nghĩ của anh, anh muốn mua đồ dùng nhà bếp, sau đó chơi đùa nó trong nhà.
Làm một cây trúc đã có kinh nghiệm mang đến cho Tân Văn Mậu sự tự tin cực lớn, anh cứ cảm thấy mình trù thần bất phàm, ước gì có thể treo Michelin Star lên, nhưng hễ hỏi mới biết chỉ nhìn qua con người nấu nướng, hoàn toàn chưa tự tay thử qua trong thực tế. Anh nấu xong chắc chắn bắt cô ăn, đây không phải kiếm chuyện cho mình sao?
Sở Trĩ Thủy tổng kết ra kinh nghiệm, Tân Vân Mậu thao tác ra tay không quá lành, giống như búp bê trong trò chơi, chỉ giỏi việc nói coi trọng xác suất và vận may, ví dụ như vòng xoay may mắn và mua đồ ăn vặt treo thưởng này kia.
Tân Vân Mậu khoanh tay, cứng rắn nói: “Vậy anh tự đi, rồi tự mua luôn.”
“Anh lấy tiền đâu ra?” Sở Trĩ Thủy thú vị: “Long Cốt Tản cũng cho em rồi.”
Thần quân có thể gọi là không còn gì để mất chân chính, cả dù giấy duy nhất cũng chuyền tay cho cô rồi.
“Sao anh không có?” Tân Vân Mậu hơi giương khóe môi lên, anh nâng ngón tay, lật ra một thẻ ngân hàng: “Sớm đoán được em sẽ nói vậy, anh đã lấy được tiền lương họ thiếu anh rồi.”
Trước giờ anh cứ cảm thấy không đúng, cô cứ như muốn bao nuôi anh vậy.
Sở Trĩ Thủy sững sờ: “Tiền lương thiếu anh?”
“Đúng, hai ngày trước Hồ Thần Thụy đưa anh đó.”
“Chờ đã, anh có biên chế trong cục sao?” Sở Trĩ Thủy tiến về phía trước, cô nhìn chằm chằm tấm thẻ ngân hàng, do dự nói: “Chắc không lấy tiền bậy bạ làm cục trưởng Hồ và sếp Hạ ngồi tù đấy chứ.”
“Với tuổi thọ của họ thì có ngồi tù cũng không sao.” Anh từ tốn nói: “Tuy sau này anh không thể nói chuyện tiền nong nữa, nhưng em có thể yên tâm, nếu anh đã đồng ý với em rồi, sẽ giữ lời mà, sẽ không phản kháng vận mệnh mặc người chơi đùa.”
Sở Trĩ Thủy: “...”
Cô chợt nghẹn lời: “Em chỉ muốn yêu đương bình thường với anh, anh lại cứ muốn chuyện kỳ lạ.”
Sở Trĩ Thủy lật qua lật lại tấm thẻ, phát hiện mặt thẻ mới tinh, chắc là vừa làm không lâu. Tấn Vân Mậu thấy cô nghiêm túc kiểm tra, anh dứt khoát tùy tiện bỏ tay vào túi, bình thản nói: “Em cầm đi, mật mã là sinh nhật em.”
“Mật mã là sinh nhật em?” Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên nhìn anh, lẩm bẩm nói: “Anh học ai cái này đấy, sao nói một đằng làm một nẻo?”
Ngay cả điện thoại anh còn không có, lại biết cài mật mã? Này không hợp lý.
“Nghe nói giao nộp tiền lương là một trong những thú vui của cánh mày râu con người.” Anh cười nói: “Giờ cũng hoàn thành trải nghiệm này rồi.”
Sở Trĩ Thủy suy tư vài giây, cô cất thẻ tiền lương, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn thần quân, thật có trách nhiệm, quả thật là trụ cột của gia đình, không đúng, trúc cột.”
Tân Vân Mậu nghe xong khóe miệng giương lên triệt để, hoàn toàn không thể ép xuống được.
Cô cười híp mắt nói: “Được rồi, giờ anh lại hết tiền rồi, nên vẫn không dẫn anh đi, không mua cho anh.”
"???"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.