Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 204:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
“Qua một khoảng thời gian nữa, cục Ngân Hải đến học tập giao lưu, các khoa phòng nộp vài tấm ảnh, chúng ta còn có thể cắt một đoạn clip, cho cục trưởng Diệp họ xem thử tướng mạo tinh thần của mọi người, cùng với sự thay đổi tột độ trong hai năm nay của cục Hoài Giang.” Ông ấy cười khà khà nói: “Mỗi một khoa phòng phải nộp tư liệu, đến lúc ấy do Hi Minh thu xếp, rồi sắp xếp cắt nối biên tập lại chút.”
“Dùng rạp chiếu phim chiếu clip ngắn ảnh của cục?” Kim Du nghe nói chuyện này, lén lẩm bẩm nói: “Đây có phải hơi quá.”
Sở Trĩ Thủy thổ tào: “Xem ra cục trưởng Hồ rất muốn nở mày nở mặt trước mặt cục trưởng Diệp.”
Hồ Thần Thụy hằng năm bàn phí nghiệp vụ đều phải đến cục Ngân Hải, năm này qua tháng nọ hiển nhiên có không ít khổ sở, chỉ mong ngóng ra oai với Diệp Hoa Vũ.
Nếu các bộ phận đều phải giao tư liệu, bộ phận phát triển kinh tế cũng phải chuẩn bị ảnh.
Sau khi triển khai nhiệm vụ, Kim Du bắt tay vào công việc chụp ảnh, nhân lúc Trần Châu Tuệ nghỉ phép làm việc ở trong cục, không những chụp tấm hình tập thể hai người hai yêu, còn đặc biệt chạy ra vườn trà ghi lại vài tấm ảnh làm việc. Nhóm ba yêu quái Hoàng Bạch Hắc vậy mà cũng được vào ảnh, dù gì cũng là tổ lao động cải tạo nghiên cứu phát triển kỹ thuật, thành quả dạo này cũng nổi bật.
Sở Trĩ Thủy tìm Đỗ Tử Quy và Lam Tuyền Tiên giúp đỡ, muốn vài tấm ảnh của cửa hàng Quan Cục, còn có ảnh của sản nghiệp bột ngọc trai người cá, cộng thêm mấy tấm Kim Du chụp, tổng lại coi như đủ số lượng tài liệu thực tế của bộ phận phát triển kinh tế.
Trong văn phòng, Sở Trĩ Thủy, Kim Du và Trần Châu Tuệ tập hợp lại sàng lọc ảnh, Kim Du nhẹ nhấn chuột, Sở Trĩ Thủy và Trần Châu Tuệ thì đứng hai bên, lướt nội dung trên màn hình máy tính.
Trần Châu Tuệ nhìn thấy lão Bạch trên màn hình, cô ấy bỗng khẽ rung động trong lòng, khẩn cầu nói: “Chị Kim Du, có thể gửi tấm này cho em không? Này hình như đây là lần đầu em và ông nội Tu chụp ảnh chung.”
Cô ấy vốn ít khi không chụp ảnh chung với người thân, chỉ có một bức ảnh được ông nội ôm lúc nhỏ, đến khi ông nội qua đời thì hình như không chụp nhiều nữa. Trừ khi là sắp xếp của trường học, bằng không cô ấy sẽ rất ít chụp ảnh.
Kim Du đồng ý ngay: “Được thôi, không thành vấn đề, chị gửi cho em.”
“Chỉ muốn một tấm thôi à?” Sở Trĩ Thủy liếc nhìn cô ấy một cái, chọc ghẹo nói: “Lúc này phải muốn hết, nếu không thì tụi chị sẽ buồn lắm.
Trần Châu Tuệ sững sờ, chạm với ánh mắt sáng trong của Sở Trĩ Thủy, lúc này hiểu ra đối phương đang nói đùa. Cô ấy đỏ mặt, ngại ngùng nói: “Là em nói sai rồi, em muốn hết đống ảnh, xin bộ phận phát triển kinh tế gửi hết cho em."
“Được rồi, chị gom lại gửi cho em!” Kim Du cười nói: “Tiện tay gửi cho sếp Hồng luôn!”
Không lâu sau, Trần Châu Tuệ nhận được ảnh, cô ấy chậm rãi lướt điện thoại xem ảnh của bộ phận phát triển kinh tế, bất tri bất giác lộ ra ý cười, khiến tâm trạng cũng vui lên theo, bộc bạch nói: “Đến đây làm việc chắc là chuyện vui nhất đời em...
Sở Trĩ Thủy ngơ ngác nói: “Làm việc cũng khiến em vui vậy hả?”
“Cũng không phải là làm việc, ở đây rất vui, dù sao đi nữa cũng tốt hơn lúc trước nhiều lắm.” Ngón tay Trần Châu Tuệ ấn màn hình, bỗng cô ấy xem được gì đó, tò mò nói: “Ủa, tấm này là ảnh đời thường của chị Trĩ Thủy?”
Ảnh chụp chung trong mục tư liệu khá nhiều, hơn nữa lấy khung cảnh chốn văn phòng làm việc làm chủ đạo, chỉ có duy nhất một tấm ảnh không ăn nhập gì.
Sở Trĩ Thủy nghe xong, cô nghi hoặc thò đầu ra, nhìn màn hình điện thoại: “Cái gì?”
Trên màn hình, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đứng trước lan can, họ tựa sát vào nhau, sau lưng là cảnh biển rừng Đan Sơn.
“Đây là các chị đến khu thắng cảnh chơi sao?” Trần Châu Tuệ chớp mắt: “Chụp như hình làm giấy tờ ấy.”
Động tác của họ quy củ, vẻ mặt hơi sượng lại dựa gần nhau, trông có vẻ nghiêm trang chỉnh tề, phối với Đan Sơn rừng núi tầng tầng lớp lớp, thoạt nhìn qua thấy đỏ rực, còn thật sự tưởng rằng là giấy tờ gì đó.
Sở Trĩ Thủy: “...”
Cô tuyệt đối không đề nghị giao ra tấm ảnh này, khó mà tin được nhìn yêu quái nào đó, kinh sợ nói: “Anh lén để vào khi nào đấy!?”
Tân Vân Mậu ngồi tại chỗ mình, anh không chút tiếng động nghiêng đầu, suy tư nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, bắt đầu giả mù giả điếc.
Nếu tấm ảnh này rơi vào tay của Hồng Hi Minh, chắc chắn sẽ được để vào clip của cục, cần phải giải cứu gấp về một phen.
“Khoan, ban nãy gửi cho chị Hồng rồi?” Sở Trĩ Thủy căng thẳng đỡ trán: “Có thể thu hồi không?”
Kim Du nhìn chằm chằm màn hình, trả lời: “Đã nhận rồi, hết cách thu hồi.”
Sở Trĩ Thủy vùng vẫy lần cuối: “Châu Tuệ, xin em xóa tấm trong điện thoại...”
Trần Châu Tuệ cầm chặt điện thoại, cười nói: “Em sẽ bảo quản tấm ảnh này thật kỹ.”
Kim Du: “Trong máy tính tôi cũng có tấm này.”
Sau khi tác phong bất ổn, Sở Trĩ Thủy cảm thấy mất uy nghiêm vô cùng:
Ngày đầu tiên đoàn đội cục Ngân Hải đến Hoài Giang, Sở Trĩ Thủy từ chối khéo đến phòng chiếu phim xem phim, hoàn toàn không chịu chấp nhận phán quyết công khai.
Cục Hoài Giang, cỏ dại đã từng um tùm nay được thanh lý sạch sẽ, lúc này trở thành tòa nhà to lớn mới tỉnh lộng lẫy. Con đường đá nhỏ bằng phẳng liên thông với từng khu vực, ngang qua sân vườn nhỏ rừng trúc xanh tươi, thì có thể trông thấy tòa nhà cũ bám đầy dây leo, cùng với toà nhà mới sáng sủa sạch sẽ gần đó.
Diệp Hoa Vũ vừa tiến vào cổng, ông ấy cảm nhận được biến hóa che trời rợp đất, không dám tin lùi về sau hai bước, kiểm tra bảng hiệu cục Hoài Giang để xác nhận mình không đi nhầm chỗ. Hiện tại, cổng sắt lớn cũng được thay mới, bảng sắt phát sáng lấp lánh,
Diệp Hoa Vũ hoảng sợ nói: “Lão Hồ, các ông chỗ này là...
“Địa phương nhỏ khuất nẻo nghèo nàn, ông đừng chê là được.” Hồ Thần Thụy thấy sắc mặt đối phương thay đổi thất thường, ông ấy cảm thấy vô cùng đắc ý, khoan thai dẫn đường: “Không sánh bằng Ngân Hải của các ông, chúng tôi chỉ là thôn quê.”
Diệp Hoa Vũ vẫn là có ấn tượng nghèo túng đối với cục Hoài Giang trong đầu, thế nhưng ông ấy vừa nhìn sân bóng rổ và hồ bơi cách đấy không xa, giật mình nói: “Sao cả mấy cái này mà các ông cũng xây nữa vậy?”
Cục Ngân Hải cũng có phòng gym, nhưng tuyệt không phô trương thế này. Suy cho cùng thành phố Ngân Hải tất đất tất vàng, cộng thêm cục nằm trong khu đô thị, có thể gọi là tai vách mạch rừng, xây dựng cần phải dựa vào sức công nhân, tất nhiên sẽ không xa xỉ như thế.
Vị trí cục Hoài Giang khuất, đương nhiên có thể xây dựng rầm rộ, hơn nữa còn với tốc độ cực nhanh.
“Ôi trời, chỉ là muốn cho nhân viên rèn luyện sức khỏe tiện nghi chút.” Hồ Thần Thụy tùy ý nói: “Dạo này còn cân nhắc xây sân golf, ông cũng biết chúng tôi gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu núi thiếu đất, thôn quê mà”
Diệp Hoa Vũ nghe xong, ông ấy hít vào một ngụm khí lạnh: “Sân golf?”
“Đúng vậy, có phải các ông bên kia thịnh hành cái này không? Họ nói kiến thức của bộ môn golf rộng lắm, đều là con người có tiền nhàn rỗi nghiên cứu cái này.” Hồ Thần Thụy cười híp mắt: “Tôi cũng không hiểu lắm, hay là ông dạy tôi, chắc chắn ông thường xuyên đánh golf, nhàn rỗi ở Ngân Hải đánh không ít nhỉ.”
Diệp Hoa Vũ cứ cảm thấy chuỗi lời nói này thật quen tai, y hệt như mình nói chuyện đồng hồ: “
Tham quan một phen xong, Hồ Thần Thụy báo được thù lớn, khoe khoang cục Hoài Giang một lần, còn muốn kéo Diệp Hoa Vũ đến phòng chiếu phim xem ảnh lịch sử phát triển của cục.
Không gian phòng chiếu phim không lớn, nhưng thiết bị khá xuất sắc, màn hình tinh thể lỏng độ phân giải cao, hệ thống âm thanh hifi bao quanh, chính là cảm giác cực sốc khi mang một cái clip nhỏ quê mùa chiếu ra như một bộ phim Hollywood.
“Dàn âm thanh này vẫn là không đủ tốt, chói đến nỗi lùng bùng lỗ tai, đúng chứ?” Hồ Thần Thụy thở dài ám chỉ: “Cục Hoài Giang vẫn là không được, không bằng cục Ngân Hải các ông, nếu không thì sao năm ấy không ai bằng lòng đến chứ.”
Diệp Hoa Vũ nói không nên lời: Lão Hồ, ông vẫn nhớ chuyện này à.”
“Khà khà, chắc chắn nhớ rồi, kẻ mọi người nhắm tới mà.”
“...” Diệp Hoa Vũ cảm nhận được oán khí, ông ấy căng thẳng nuốt nước bọt, lại lặng lẽ đánh giá Hồ Thần Thụy, chỉ thấy đối phương mặt đầy gió xuân, giờ mới nói đến chuyện chính: “Nếu cục các ông đã khá ổn định, vậy dạo này có tiện chi viện cho bên Không Tang không?”
“Lại cần tiền?” Hồ Thần Thụy bác bỏ nói: “Các ông vốn cũng không móc ra hai phần tiền trong một năm mà nhỉ.”
“Không phải cần tiền, là bảo Miêu Lịch họ đến đấy chi viện, hình như lão Hoàng sắp không khống chế nổi thế cục rồi.”
Hồ Thần Thụy vừa nghe câu này, ông ấy bỗng nghiêm mặt lại, hỏi: “Miếu long thần hoạt động mạnh lên rồi?”
Diệp Hoa Vũ gật đầu: “Phải, chẳng phải cuộc họp lần trước lão Hoàng không đến sao, lúc ấy chính là lúc miếu long thần Không Tang sôi nổi cực độ, dẫn đến khoảng thời gian này họ căng thẳng về nhân lực, dạo này ngày càng nghiêm trọng, cảm thấy sắp mất khống chế, muốn tìm tôi xin chi viện.”
“Nhưng Ngân Hải là thành phố lớn, công việc tích tụ quá nhiều, gần đây Tất Ngô bận truy lùng người cá lưu vong, nhân viên hai bên có thể phái đi có hạn. Phòng quan sát Hoài Giang vốn có thực lực mạnh nhất, cho nên tôi nghĩ có thể bảo Miêu Lịch dẫn đội hay không, đến Không Tang một chuyến.”
Hồ Thần Thụy: “Miếu long thần hoạt động mạnh là muốn dương đông kích tây, lỡ như chúng ta qua đó chi viện, trong cục bị tập kích thì biết làm sao?”
Diệp Hoa Vũ: “Các ông không cần phải đi hết, Ngân Hải chúng tôi cũng sẽ phải đội ngũ, đều giữ lại lực lượng phòng thủ bộ phận.”
“Ông không biết nguyên nhân Hoài Giang mạnh sao?” Hồ Thần Thụy nhướng mày: “Trong cục chúng tôi còn có một vị.”
“Nhưng không phải anh ta cũng vào biên chế rồi à!” Diệp Hoa Vũ vỗ đùi, chợt hiểu ra: “Đúng hạ, ông nhắc tôi rồi, vậy các ông còn có thể phái nhiều chút, có vị kia ngồi trấn chắc chắn không sao!”
“...” Hồ Thần Thụy thầm mắng mình sơ suất rồi, quên mất Tân Vân Mậu đã vào biên chế, vậy thì mất đi lực uy hiếp của bộ phận, thật sự muốn làm việc cũng không cần vào tổ chức.
“Miêu Lịch dẫn đội không được, Hoài Giang cũng có công việc, nhưng tôi sẽ tận lực có thể phái nhiều nhân lực, giúp bên Không Tang thanh lý miếu long thần.” Hồ Thần Thụy nói: “Nhưng các ông cũng chuẩn bị tốt tâm lý đi, đây chắc chắn là tác chiến dài lâu, suy cho cùng thì áo choàng trấn yêu không có hiệu quả với long thần, tiến độ cần phải từ từ.”
“Dùng rạp chiếu phim chiếu clip ngắn ảnh của cục?” Kim Du nghe nói chuyện này, lén lẩm bẩm nói: “Đây có phải hơi quá.”
Sở Trĩ Thủy thổ tào: “Xem ra cục trưởng Hồ rất muốn nở mày nở mặt trước mặt cục trưởng Diệp.”
Hồ Thần Thụy hằng năm bàn phí nghiệp vụ đều phải đến cục Ngân Hải, năm này qua tháng nọ hiển nhiên có không ít khổ sở, chỉ mong ngóng ra oai với Diệp Hoa Vũ.
Nếu các bộ phận đều phải giao tư liệu, bộ phận phát triển kinh tế cũng phải chuẩn bị ảnh.
Sau khi triển khai nhiệm vụ, Kim Du bắt tay vào công việc chụp ảnh, nhân lúc Trần Châu Tuệ nghỉ phép làm việc ở trong cục, không những chụp tấm hình tập thể hai người hai yêu, còn đặc biệt chạy ra vườn trà ghi lại vài tấm ảnh làm việc. Nhóm ba yêu quái Hoàng Bạch Hắc vậy mà cũng được vào ảnh, dù gì cũng là tổ lao động cải tạo nghiên cứu phát triển kỹ thuật, thành quả dạo này cũng nổi bật.
Sở Trĩ Thủy tìm Đỗ Tử Quy và Lam Tuyền Tiên giúp đỡ, muốn vài tấm ảnh của cửa hàng Quan Cục, còn có ảnh của sản nghiệp bột ngọc trai người cá, cộng thêm mấy tấm Kim Du chụp, tổng lại coi như đủ số lượng tài liệu thực tế của bộ phận phát triển kinh tế.
Trong văn phòng, Sở Trĩ Thủy, Kim Du và Trần Châu Tuệ tập hợp lại sàng lọc ảnh, Kim Du nhẹ nhấn chuột, Sở Trĩ Thủy và Trần Châu Tuệ thì đứng hai bên, lướt nội dung trên màn hình máy tính.
Trần Châu Tuệ nhìn thấy lão Bạch trên màn hình, cô ấy bỗng khẽ rung động trong lòng, khẩn cầu nói: “Chị Kim Du, có thể gửi tấm này cho em không? Này hình như đây là lần đầu em và ông nội Tu chụp ảnh chung.”
Cô ấy vốn ít khi không chụp ảnh chung với người thân, chỉ có một bức ảnh được ông nội ôm lúc nhỏ, đến khi ông nội qua đời thì hình như không chụp nhiều nữa. Trừ khi là sắp xếp của trường học, bằng không cô ấy sẽ rất ít chụp ảnh.
Kim Du đồng ý ngay: “Được thôi, không thành vấn đề, chị gửi cho em.”
“Chỉ muốn một tấm thôi à?” Sở Trĩ Thủy liếc nhìn cô ấy một cái, chọc ghẹo nói: “Lúc này phải muốn hết, nếu không thì tụi chị sẽ buồn lắm.
Trần Châu Tuệ sững sờ, chạm với ánh mắt sáng trong của Sở Trĩ Thủy, lúc này hiểu ra đối phương đang nói đùa. Cô ấy đỏ mặt, ngại ngùng nói: “Là em nói sai rồi, em muốn hết đống ảnh, xin bộ phận phát triển kinh tế gửi hết cho em."
“Được rồi, chị gom lại gửi cho em!” Kim Du cười nói: “Tiện tay gửi cho sếp Hồng luôn!”
Không lâu sau, Trần Châu Tuệ nhận được ảnh, cô ấy chậm rãi lướt điện thoại xem ảnh của bộ phận phát triển kinh tế, bất tri bất giác lộ ra ý cười, khiến tâm trạng cũng vui lên theo, bộc bạch nói: “Đến đây làm việc chắc là chuyện vui nhất đời em...
Sở Trĩ Thủy ngơ ngác nói: “Làm việc cũng khiến em vui vậy hả?”
“Cũng không phải là làm việc, ở đây rất vui, dù sao đi nữa cũng tốt hơn lúc trước nhiều lắm.” Ngón tay Trần Châu Tuệ ấn màn hình, bỗng cô ấy xem được gì đó, tò mò nói: “Ủa, tấm này là ảnh đời thường của chị Trĩ Thủy?”
Ảnh chụp chung trong mục tư liệu khá nhiều, hơn nữa lấy khung cảnh chốn văn phòng làm việc làm chủ đạo, chỉ có duy nhất một tấm ảnh không ăn nhập gì.
Sở Trĩ Thủy nghe xong, cô nghi hoặc thò đầu ra, nhìn màn hình điện thoại: “Cái gì?”
Trên màn hình, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đứng trước lan can, họ tựa sát vào nhau, sau lưng là cảnh biển rừng Đan Sơn.
“Đây là các chị đến khu thắng cảnh chơi sao?” Trần Châu Tuệ chớp mắt: “Chụp như hình làm giấy tờ ấy.”
Động tác của họ quy củ, vẻ mặt hơi sượng lại dựa gần nhau, trông có vẻ nghiêm trang chỉnh tề, phối với Đan Sơn rừng núi tầng tầng lớp lớp, thoạt nhìn qua thấy đỏ rực, còn thật sự tưởng rằng là giấy tờ gì đó.
Sở Trĩ Thủy: “...”
Cô tuyệt đối không đề nghị giao ra tấm ảnh này, khó mà tin được nhìn yêu quái nào đó, kinh sợ nói: “Anh lén để vào khi nào đấy!?”
Tân Vân Mậu ngồi tại chỗ mình, anh không chút tiếng động nghiêng đầu, suy tư nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, bắt đầu giả mù giả điếc.
Nếu tấm ảnh này rơi vào tay của Hồng Hi Minh, chắc chắn sẽ được để vào clip của cục, cần phải giải cứu gấp về một phen.
“Khoan, ban nãy gửi cho chị Hồng rồi?” Sở Trĩ Thủy căng thẳng đỡ trán: “Có thể thu hồi không?”
Kim Du nhìn chằm chằm màn hình, trả lời: “Đã nhận rồi, hết cách thu hồi.”
Sở Trĩ Thủy vùng vẫy lần cuối: “Châu Tuệ, xin em xóa tấm trong điện thoại...”
Trần Châu Tuệ cầm chặt điện thoại, cười nói: “Em sẽ bảo quản tấm ảnh này thật kỹ.”
Kim Du: “Trong máy tính tôi cũng có tấm này.”
Sau khi tác phong bất ổn, Sở Trĩ Thủy cảm thấy mất uy nghiêm vô cùng:
Ngày đầu tiên đoàn đội cục Ngân Hải đến Hoài Giang, Sở Trĩ Thủy từ chối khéo đến phòng chiếu phim xem phim, hoàn toàn không chịu chấp nhận phán quyết công khai.
Cục Hoài Giang, cỏ dại đã từng um tùm nay được thanh lý sạch sẽ, lúc này trở thành tòa nhà to lớn mới tỉnh lộng lẫy. Con đường đá nhỏ bằng phẳng liên thông với từng khu vực, ngang qua sân vườn nhỏ rừng trúc xanh tươi, thì có thể trông thấy tòa nhà cũ bám đầy dây leo, cùng với toà nhà mới sáng sủa sạch sẽ gần đó.
Diệp Hoa Vũ vừa tiến vào cổng, ông ấy cảm nhận được biến hóa che trời rợp đất, không dám tin lùi về sau hai bước, kiểm tra bảng hiệu cục Hoài Giang để xác nhận mình không đi nhầm chỗ. Hiện tại, cổng sắt lớn cũng được thay mới, bảng sắt phát sáng lấp lánh,
Diệp Hoa Vũ hoảng sợ nói: “Lão Hồ, các ông chỗ này là...
“Địa phương nhỏ khuất nẻo nghèo nàn, ông đừng chê là được.” Hồ Thần Thụy thấy sắc mặt đối phương thay đổi thất thường, ông ấy cảm thấy vô cùng đắc ý, khoan thai dẫn đường: “Không sánh bằng Ngân Hải của các ông, chúng tôi chỉ là thôn quê.”
Diệp Hoa Vũ vẫn là có ấn tượng nghèo túng đối với cục Hoài Giang trong đầu, thế nhưng ông ấy vừa nhìn sân bóng rổ và hồ bơi cách đấy không xa, giật mình nói: “Sao cả mấy cái này mà các ông cũng xây nữa vậy?”
Cục Ngân Hải cũng có phòng gym, nhưng tuyệt không phô trương thế này. Suy cho cùng thành phố Ngân Hải tất đất tất vàng, cộng thêm cục nằm trong khu đô thị, có thể gọi là tai vách mạch rừng, xây dựng cần phải dựa vào sức công nhân, tất nhiên sẽ không xa xỉ như thế.
Vị trí cục Hoài Giang khuất, đương nhiên có thể xây dựng rầm rộ, hơn nữa còn với tốc độ cực nhanh.
“Ôi trời, chỉ là muốn cho nhân viên rèn luyện sức khỏe tiện nghi chút.” Hồ Thần Thụy tùy ý nói: “Dạo này còn cân nhắc xây sân golf, ông cũng biết chúng tôi gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu núi thiếu đất, thôn quê mà”
Diệp Hoa Vũ nghe xong, ông ấy hít vào một ngụm khí lạnh: “Sân golf?”
“Đúng vậy, có phải các ông bên kia thịnh hành cái này không? Họ nói kiến thức của bộ môn golf rộng lắm, đều là con người có tiền nhàn rỗi nghiên cứu cái này.” Hồ Thần Thụy cười híp mắt: “Tôi cũng không hiểu lắm, hay là ông dạy tôi, chắc chắn ông thường xuyên đánh golf, nhàn rỗi ở Ngân Hải đánh không ít nhỉ.”
Diệp Hoa Vũ cứ cảm thấy chuỗi lời nói này thật quen tai, y hệt như mình nói chuyện đồng hồ: “
Tham quan một phen xong, Hồ Thần Thụy báo được thù lớn, khoe khoang cục Hoài Giang một lần, còn muốn kéo Diệp Hoa Vũ đến phòng chiếu phim xem ảnh lịch sử phát triển của cục.
Không gian phòng chiếu phim không lớn, nhưng thiết bị khá xuất sắc, màn hình tinh thể lỏng độ phân giải cao, hệ thống âm thanh hifi bao quanh, chính là cảm giác cực sốc khi mang một cái clip nhỏ quê mùa chiếu ra như một bộ phim Hollywood.
“Dàn âm thanh này vẫn là không đủ tốt, chói đến nỗi lùng bùng lỗ tai, đúng chứ?” Hồ Thần Thụy thở dài ám chỉ: “Cục Hoài Giang vẫn là không được, không bằng cục Ngân Hải các ông, nếu không thì sao năm ấy không ai bằng lòng đến chứ.”
Diệp Hoa Vũ nói không nên lời: Lão Hồ, ông vẫn nhớ chuyện này à.”
“Khà khà, chắc chắn nhớ rồi, kẻ mọi người nhắm tới mà.”
“...” Diệp Hoa Vũ cảm nhận được oán khí, ông ấy căng thẳng nuốt nước bọt, lại lặng lẽ đánh giá Hồ Thần Thụy, chỉ thấy đối phương mặt đầy gió xuân, giờ mới nói đến chuyện chính: “Nếu cục các ông đã khá ổn định, vậy dạo này có tiện chi viện cho bên Không Tang không?”
“Lại cần tiền?” Hồ Thần Thụy bác bỏ nói: “Các ông vốn cũng không móc ra hai phần tiền trong một năm mà nhỉ.”
“Không phải cần tiền, là bảo Miêu Lịch họ đến đấy chi viện, hình như lão Hoàng sắp không khống chế nổi thế cục rồi.”
Hồ Thần Thụy vừa nghe câu này, ông ấy bỗng nghiêm mặt lại, hỏi: “Miếu long thần hoạt động mạnh lên rồi?”
Diệp Hoa Vũ gật đầu: “Phải, chẳng phải cuộc họp lần trước lão Hoàng không đến sao, lúc ấy chính là lúc miếu long thần Không Tang sôi nổi cực độ, dẫn đến khoảng thời gian này họ căng thẳng về nhân lực, dạo này ngày càng nghiêm trọng, cảm thấy sắp mất khống chế, muốn tìm tôi xin chi viện.”
“Nhưng Ngân Hải là thành phố lớn, công việc tích tụ quá nhiều, gần đây Tất Ngô bận truy lùng người cá lưu vong, nhân viên hai bên có thể phái đi có hạn. Phòng quan sát Hoài Giang vốn có thực lực mạnh nhất, cho nên tôi nghĩ có thể bảo Miêu Lịch dẫn đội hay không, đến Không Tang một chuyến.”
Hồ Thần Thụy: “Miếu long thần hoạt động mạnh là muốn dương đông kích tây, lỡ như chúng ta qua đó chi viện, trong cục bị tập kích thì biết làm sao?”
Diệp Hoa Vũ: “Các ông không cần phải đi hết, Ngân Hải chúng tôi cũng sẽ phải đội ngũ, đều giữ lại lực lượng phòng thủ bộ phận.”
“Ông không biết nguyên nhân Hoài Giang mạnh sao?” Hồ Thần Thụy nhướng mày: “Trong cục chúng tôi còn có một vị.”
“Nhưng không phải anh ta cũng vào biên chế rồi à!” Diệp Hoa Vũ vỗ đùi, chợt hiểu ra: “Đúng hạ, ông nhắc tôi rồi, vậy các ông còn có thể phái nhiều chút, có vị kia ngồi trấn chắc chắn không sao!”
“...” Hồ Thần Thụy thầm mắng mình sơ suất rồi, quên mất Tân Vân Mậu đã vào biên chế, vậy thì mất đi lực uy hiếp của bộ phận, thật sự muốn làm việc cũng không cần vào tổ chức.
“Miêu Lịch dẫn đội không được, Hoài Giang cũng có công việc, nhưng tôi sẽ tận lực có thể phái nhiều nhân lực, giúp bên Không Tang thanh lý miếu long thần.” Hồ Thần Thụy nói: “Nhưng các ông cũng chuẩn bị tốt tâm lý đi, đây chắc chắn là tác chiến dài lâu, suy cho cùng thì áo choàng trấn yêu không có hiệu quả với long thần, tiến độ cần phải từ từ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.