Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 205:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Áo choàng trấn yêu được tạo ra từ yêu khí được tước khỏi người long thần, có tác dụng áp chế với yêu quái bình thường, nhưng với long thần và tín đồ khác, hiệu quả sẽ giảm mạnh đáng kể. Dù long thần suy bại rất nhiều so với ngàn năm trước, còn bị chia thành bốn phần lớn để trấn áp, nhưng dù gì cũng là yêu quái phong thần, coi như có chút thực lực.
Không lâu sau, phòng quan sát Hoài Giang phái đi một đội ngũ, im hơi lặng tiếng đến Không Tang, thậm chí còn không làm kinh động đến bộ phận khác.
Miêu Lịch vẫn ở phòng quan sát như cũ, đối với phần lớn yêu quái mà nói, trong cục không có gì thay đổi, chỉ là nhân viên đến nhà ăn ăn cơm ít đi rồi.
Cuối tuần, Sở Trĩ Thủy ăn cơm ở nhà, cô đang giơ tay gắp thức ăn, bỗng mẹ ruột lên tiếng hỏi thăm.
Tạ Nghiên: “Ngày mai muốn đến nhà mới không?”
“Đến ạ.” Sở Trĩ Thủy nói: “Định mua mấy món đồ dùng nhà bếp.”
“Con mua đồ dùng nhà bếp làm gì?” Sở Tiêu Hạ từ tốn nói: “Trong tủ nhà mình ấy, con và cậu ấy cùng đến lấy đi.”
Sống lưng Sở Trĩ Thủy bỗng thẳng tắp, cứng giọng nói: “Cha à…”
Sở Tiêu Hạ ung dung nói: “Sao nào? Chẳng lẽ là con muốn mua?”
“Không, không phải” Sở Trĩ Thủy mở to mắt, hoảng loạn lúng túng nói: “Nhưng sao cha biết?”
“Từ nhỏ con đã thấy mình tự có suy nghĩ riêng rồi, nhưng cha và mẹ con luôn hiểu mấy chủ ý kia của con, không giấu được đâu!”
Sở Trĩ Thủy nghe xong, cô dứt khoát thừa nhận: “Vâng”
Tạ Nghiên cẩn thận dè dặt nói: “Con không muốn dẫn về nhà cho cha mẹ gặp à?”
“Không, chỉ là con vẫn đang suy nghĩ, phải hỏi ý kiến anh ấy.” Sở Trĩ Thủy quanh co: “Hơn nữa không biết cha mẹ có thể chấp nhận không.”
Sở Tiêu Hạ hào phóng phất tay: “Cha mẹ có gì không thể chấp nhận? Con thích là được.”
Tầm nhìn của Sở Trĩ Thủy dáo dác xa xăm: “Nhưng tình huống khá đặc thù...”
Sở Tiêu Hạ phỏng đoán: “Người vùng ngoài sao? Công việc không ổn định? Quan hệ gia đình khá phức tạp?”
“Không, người địa phương Hoài Giang, làm việc trong cục chúng con.” Cô chần chừ: “Quan hệ gia đình chắc không phức tạp.”
Tân Vân Mậu không có người thân, sao có quan hệ gia đình được?
Sở Tiêu Hạ nhẹ thở phào: “Vậy còn được, đẹp không? Thân hình cao không?”
“Tướng mạo và thân hình không thành vấn đề, chắc chắn từ mặt bằng chung trở lên.”
“Lẽ nào là phẩm chất đạo đức không ổn?” Sở Tiêu Hạ ngạc nhiên nói: “Nhưng cha luôn nghĩ rằng con xem trọng này nhất,”
Sở Trĩ Thủy vội nói: “Không không không, đạo đức cũng không sao!”
Sở Tiêu Hạ mờ mịt: “Người này rất hoàn mỹ, như vậy phải hỏi, tại sao con thấy cha mẹ không thể chấp nhận?”
Tạ Nghiên: “Đúng đấy, người này không chọn ra được tật xấu gì.”
“Cha, mẹ, chỉ là có một tình huống thế này, ban nãy hai người vẫn chưa nói đến...” Sở Trĩ Thủy xoa tay, cô đổ mồ hôi trán, thăm dò lên tiếng: “Anh ấy không có tật xấu gì, nhưng có lẽ anh ấy không phải con người?”
"???"
Sở Trĩ Thủy nhìn cha mẹ mờ mịt, cô biết chuyện này không thể tiêu hóa ngay được, im lặng chờ Tạ Nghiên và Sở Tiêu Hạ chậm rãi khôi phục tinh thần.
Một lát sau, Sở Tiêu Hạ ngạc nhiên dò hỏi: “Không phải con người là ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Sở Trĩ Thủy nhẹ giọng nói: “Cha, chẳng phải cha chụp được hình cây trúc trong vườn nhà con sao?”
“Đúng, đó là cậu ấy trồng à?”
“Không, đó là bản thể của anh ấy, anh ấy là yêu quái trúc, nhưng bình thường sẽ hóa thành hình người.”
Sở Trĩ Thủy thấy họ đều rơi vào lặng im, cô mím môi, giọng điệu mềm mỏng: “Cha mẹ còn nhớ lúc con còn nhỏ, có một lần dì Lưu đến nhà xong, rồi mấy hôm sau con làm mình làm mẩy không?”
Giờ trạng thái tinh thần của Sở Tiêu Hạ như trong cơn mê, nhưng vẫn thuận thế đáp lại: “Nhớ.”
Tạ Nghiên: ‘Bà ấy lừa con nói trong nhà muốn sinh em trai cho con, con không vui rất lâu, hỏi con cũng không nói, là chuyện này sao?”
Sở Trĩ Thủy rũ mắt: “Đúng, lúc ấy hai người nói, dù là suy nghĩ ích kỷ cỡ nào, hay là chuyện khó khăn ra sao, nhưng chỉ cần thẳng thắng nói ra là có thể trò chuyện, chí ít sẽ không dừng tại chỗ mãi. Con biết chuyện này người thường rất khó chấp nhận, những con mong rằng cha mẹ có thể biết.”
Lúc đó cô nghĩ rằng để cha mẹ biết cô muốn cha mẹ chỉ có một mình cô rất là ích kỷ, nhưng dù hiểu được đạo lý này, cô thuở còn bé vẫn buồn bã. Tạ Nghiên và Sở Tiêu Hạ không hiểu nguyên nhân đột nhiên cô bực bội, hỏi cô tận mấy lần cũng không có kết quả, bèn nói ra mấy lời như vậy.
Đương nhiên cô có thể không nói gì cả, nhưng đó chỉ là thầm chấp nhận cha mẹ không thể chấp nhận Tân Vân Mậu, hoặc là ôm tâm lý tìm may thuyền trôi đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Cô không cho rằng anh là yêu quái là chuyện gì quá xấu hổ khi nhắc đến, cũng không cho rằng cha mẹ sẽ yếu đuối như vậy.
Cô không thể thay họ đưa ra sự lựa chọn.
“Thế này là vừa tôn trọng cha mẹ cũng là tôn trọng anh ấy, vì liên đến con nên mọi người mới nảy sinh quan hệ, con không muốn sự khởi đầu được thành lập trên lừa dối và giấu giếm, khiến cả quyền được biết và quyền lựa chọn mọi người cũng không có.” Cô ôn hòa nói: “Hai người có thể chấp nhận, cũng có thể không chấp nhận, chúng ta đều có thể bàn bạc.”
“Cần chút thời gian cũng không sao, hoặc là không muốn gặp anh ấy cũng chẳng có gì cả, con cũng sẽ nói với anh ấy như thế này. Nếu mọi người hai bên đều chuẩn bị xong, vậy chúng ta lại bàn chuyện có đến nhà hay không sau, không phải do con mà bị ép nảy sinh quan hệ, mà là cha mẹ và anh ấy quyết định có cần liên lạc hay không”
Cô chậm rãi nói xong, trong nhà yên tĩnh.
Thật lâu sau, Sở Tiêu Hạ gãi đầu, ông như vẫn còn hơi hỗn loạn, mở miệng nói trước: “Khoan, có một chỗ không đúng...”
Sở Trĩ Thủy thẳng lưng, nắm chặt ngón tay, lại cố tỏ ra bình tĩnh ngoài mặt: Chuyện gì?”
Sở Tiêu Hạ buồn phiền: “Nói vậy cha đã gặp qua cậu ấy rồi? Cậu ấy không chỉ ở trong sân, mà cha còn chụp ảnh cho cậu ấy? Vậy mà cha cũng chưa chào hỏi cậu ấy, lần đầu gặp mặt hơi mất lịch sự.”
Sở Trĩ Thủy: “”
Tạ Nghiên tức giận vỗ mạnh ông: “Nè, trúc trồng trong sân vườn chắc chắn không thể chào hỏi, đó chỉ giống với phân nhánh thôi, hoặc là năng lực gì đó của cậu ấy, ông không nghe đoạn trước nói sẽ hóa thành hình người sao? Vậy chắc chắn hình người mới có thể chào hỏi!”
“Sao mà tôi biết mấy này chứ?” Sở Tiêu Hạ cảm thấy oan ức vô cùng: “Hơn nữa sao bà biết chuyện này?”
“Ông thật quê mùa cổ lỗ sĩ, không theo kịp thời đại, không xem phim truyền hình sao?” Tạ Nghiên tiếp tục vỗ ông, tức tối nói: “Bộ phim nổi tiếng cách đây không lâu là thế đấy, diễn viên tên Phó gì đấy, nữ chính kia sẽ mọc ra hoa cỏ, nhưng chỉ có hình người cô ấy mới có thể nói chuyện, cành lá khác chỉ là siêu năng lực của cô ấy!”
Sở Tiêu Hạ bị vỗ ngơ người: “Tôi nào có xem phim truyền hình, không phải đều là người trẻ tuổi mới xem sao, lại nói, phim cũng khác với đời thực mà?”
Sở Trĩ Thủy yếu ớt nói: “Thật ra cũng gần giống, anh ấy thường dùng hình người hoạt động”
Tạ Nghiên tò mò: “Vậy cậu ấy thích ăn gì? Cũng thu thập linh thạch giống trong phim?”
“Không, đó là thiết kế tình tiết của phim, anh ấy căn bản không ăn cơm, khá thích uống nước, sau đó có tác dụng quang hợp.” Sở Trĩ Thủy giải thích: “Thật ra cũng không cần uống nước.”
Sở Tiêu Hạ: “Vậy nếu là thực vật, mỗi năm cắt lá xuống, há chẳng phải sẽ rụng tóc à?”
Sở Trĩ Thủy: “... Trúc bốn mùa xanh tươi, cơ hội cắt lá rất ít.
Tạ Nghiên chê: “Trời ơi, lời ông nói thật ngu ngốc, tôi thật không chịu nổi nữa.”
Sở Tiêu Hạ bất mãn: “Tôi cũng đâu biết mấy cái này!”
Sở Trĩ Thủy vốn đang giới thiệu Tân Vân Mậu, không biết tại sao nhảy ra tranh chấp giữa Tạ Nghiên và Sở Tiêu Hạ, hai bên giằng co không buông.
Tạ Nghiên chê câu hỏi của Sở Tiêu Hạ cấp thấp, thế này về sau sẽ rất nhanh mắc bệnh đãng trí của người già. Sở Tiêu Hạ tranh luận chỉ là ông không hiểu về yêu quái, hơn nữa kho kiến thức của Tạ Nghiên cũng bắt nguồn từ phim ảnh, hoàn toàn không đủ căn cứ khoa học.
Cha mẹ hai người đều không rối rắm về chuyện yêu quái, trái lại bắt đầu thảo luận học thuật yêu quái, nói đến khí thế ngất trời.
Nhưng ngày đầu tiên Sở Trĩ Thủy vào cục gặp quỷ xong, ngày hôm sau cô vẫn có thể đi làm đúng giờ, không thể không nói tổ chất tâm lý cũng không kém cạnh.
Sở Trĩ Thủy quan sát qua lại, cô lộ vẻ khó xử, giơ tay ra hiệu nói: “Cái đó... Còn có chuyện cần con giải đáp không.”
Hiện tại cô đã bị quăng ra khỏi cuộc trò chuyện, hết cách gia nhập vào nội dung bàn luận như có phải động thực vật đều có thể hóa hình người hay không, có phải đá có thể hóa hình người không, Tôn Ngộ Không thì được tính là khỉ hay là đá hóa hình người.
Giờ Tạ Nghiên mới khôi phục tinh thần, thăm dò nói: “Vậy cậu ấy chịu gặp cha mẹ không?”
Sở Tiêu Hạ: “Theo cách nói trong thần thoại, tinh linh yêu quái đều do linh khí trời đất mang thai sinh ra, cậu ấy còn là thực vật chứ không phải động vật, e là không hiểu truyền thống huyết mạch con người, nếu không chịu gặp cũng có thể hiểu.”
Trong con người cũng có người không thể lĩnh ngộ tình thân, thì sao có thể cưỡng cầu yêu quái hiểu cho?
“Con hỏi anh ấy thử, xem ý anh ấy thế nào.”
Ngày hôm sau, Sở Trĩ Thủy lái xe đến nhà mới, không những mang đồ dùng nhà bếp các kiểu đến, còn có một thùng chai đựng nước dừa. Trong tiểu khu có hầm đậu xe dưới đất, có thể trực tiếp đi thang máy đến nhà.
Một lát sau, Tân Vân Mậu nghe thấy tiếng gọi của cô, anh hiện thân ở chỗ không có camera giám sát, đi đến nhìn thấy chiếc xe, nghi hoặc nói: “Sao nay lái xe rồi?”
“Đồ nhiều quá, không lái không chuyển được.” Sở Trĩ Thủy chỉ ghế sau: “Đồ dùng nhà bếp anh muốn.”
Tân Vân Mậu khẽ động ngón tay, bèn gom đồ lên, để lát nữa chuyển đến trong nhà.
Sở Trĩ Thủy khóa xe xong, họ đi thang máy lên nhà, rất nhanh mở cửa đi vào, dọn đồ ra.
Trong nhà, Tân Vân Mậu búng tay một cái, vô số đồ dùng nhà bếp được phân loại, để ngay ngắn trong khu vực nhà bếp, cả túi vải đựng đồ dùng cũng sạch sẽ, được xếp thành miếng nhỏ chỉnh tề, để trong góc tủ để dành có dùng thì dùng.
Trong nhà, chỉ có duy nhất thùng nước dừa đặt lên ban công, không biết nên được sắp xếp để đâu.
Tân Vân Mậu mới lạ nghiên cứu bưu kiện, thỉnh giáo nói: “Cái này cần bỏ vào tủ lạnh không?”
“Có thể, hoặc là anh muốn uống, giờ mở một chai đi, này mua cho anh đó.”
Anh nghe thấy lời này, không kiềm được giương khóe miệng, vui vẻ nói: “Em đặc biệt mua cho anh?”
“Không, cha mẹ em đặc biệt mua cho anh đó, nói anh không ăn cơm, có thể uống nhiều chút.”
Tạ Nghiên và Sở Tiêu Hạ cả truy hỏi nhiều lần, muốn biết khẩu vị của Tân Vân Mậu, hoặc là ngày thường thiếu đồ gì. Dù Sở Trĩ Thủy kiên trì nói anh vô dục vô cầu, nhưng cha mẹ lại cho rằng này không thích hợp, thể hiện rõ trong nhà không có lễ độ.
Tân Vân Mậu đỡ cái thùng, anh cứng đờ tại chỗ, dường như không biết phải làm sao.
“Họ còn nói nếu anh bằng lòng, có thể đến nhà bên kia ngồi chơi.” Sở Trĩ Thủy mềm giọng an ủi: “Đương nhiên anh không bằng lòng cũng không sao cả, xem suy nghĩ của riêng anh.
Không lâu sau, phòng quan sát Hoài Giang phái đi một đội ngũ, im hơi lặng tiếng đến Không Tang, thậm chí còn không làm kinh động đến bộ phận khác.
Miêu Lịch vẫn ở phòng quan sát như cũ, đối với phần lớn yêu quái mà nói, trong cục không có gì thay đổi, chỉ là nhân viên đến nhà ăn ăn cơm ít đi rồi.
Cuối tuần, Sở Trĩ Thủy ăn cơm ở nhà, cô đang giơ tay gắp thức ăn, bỗng mẹ ruột lên tiếng hỏi thăm.
Tạ Nghiên: “Ngày mai muốn đến nhà mới không?”
“Đến ạ.” Sở Trĩ Thủy nói: “Định mua mấy món đồ dùng nhà bếp.”
“Con mua đồ dùng nhà bếp làm gì?” Sở Tiêu Hạ từ tốn nói: “Trong tủ nhà mình ấy, con và cậu ấy cùng đến lấy đi.”
Sống lưng Sở Trĩ Thủy bỗng thẳng tắp, cứng giọng nói: “Cha à…”
Sở Tiêu Hạ ung dung nói: “Sao nào? Chẳng lẽ là con muốn mua?”
“Không, không phải” Sở Trĩ Thủy mở to mắt, hoảng loạn lúng túng nói: “Nhưng sao cha biết?”
“Từ nhỏ con đã thấy mình tự có suy nghĩ riêng rồi, nhưng cha và mẹ con luôn hiểu mấy chủ ý kia của con, không giấu được đâu!”
Sở Trĩ Thủy nghe xong, cô dứt khoát thừa nhận: “Vâng”
Tạ Nghiên cẩn thận dè dặt nói: “Con không muốn dẫn về nhà cho cha mẹ gặp à?”
“Không, chỉ là con vẫn đang suy nghĩ, phải hỏi ý kiến anh ấy.” Sở Trĩ Thủy quanh co: “Hơn nữa không biết cha mẹ có thể chấp nhận không.”
Sở Tiêu Hạ hào phóng phất tay: “Cha mẹ có gì không thể chấp nhận? Con thích là được.”
Tầm nhìn của Sở Trĩ Thủy dáo dác xa xăm: “Nhưng tình huống khá đặc thù...”
Sở Tiêu Hạ phỏng đoán: “Người vùng ngoài sao? Công việc không ổn định? Quan hệ gia đình khá phức tạp?”
“Không, người địa phương Hoài Giang, làm việc trong cục chúng con.” Cô chần chừ: “Quan hệ gia đình chắc không phức tạp.”
Tân Vân Mậu không có người thân, sao có quan hệ gia đình được?
Sở Tiêu Hạ nhẹ thở phào: “Vậy còn được, đẹp không? Thân hình cao không?”
“Tướng mạo và thân hình không thành vấn đề, chắc chắn từ mặt bằng chung trở lên.”
“Lẽ nào là phẩm chất đạo đức không ổn?” Sở Tiêu Hạ ngạc nhiên nói: “Nhưng cha luôn nghĩ rằng con xem trọng này nhất,”
Sở Trĩ Thủy vội nói: “Không không không, đạo đức cũng không sao!”
Sở Tiêu Hạ mờ mịt: “Người này rất hoàn mỹ, như vậy phải hỏi, tại sao con thấy cha mẹ không thể chấp nhận?”
Tạ Nghiên: “Đúng đấy, người này không chọn ra được tật xấu gì.”
“Cha, mẹ, chỉ là có một tình huống thế này, ban nãy hai người vẫn chưa nói đến...” Sở Trĩ Thủy xoa tay, cô đổ mồ hôi trán, thăm dò lên tiếng: “Anh ấy không có tật xấu gì, nhưng có lẽ anh ấy không phải con người?”
"???"
Sở Trĩ Thủy nhìn cha mẹ mờ mịt, cô biết chuyện này không thể tiêu hóa ngay được, im lặng chờ Tạ Nghiên và Sở Tiêu Hạ chậm rãi khôi phục tinh thần.
Một lát sau, Sở Tiêu Hạ ngạc nhiên dò hỏi: “Không phải con người là ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Sở Trĩ Thủy nhẹ giọng nói: “Cha, chẳng phải cha chụp được hình cây trúc trong vườn nhà con sao?”
“Đúng, đó là cậu ấy trồng à?”
“Không, đó là bản thể của anh ấy, anh ấy là yêu quái trúc, nhưng bình thường sẽ hóa thành hình người.”
Sở Trĩ Thủy thấy họ đều rơi vào lặng im, cô mím môi, giọng điệu mềm mỏng: “Cha mẹ còn nhớ lúc con còn nhỏ, có một lần dì Lưu đến nhà xong, rồi mấy hôm sau con làm mình làm mẩy không?”
Giờ trạng thái tinh thần của Sở Tiêu Hạ như trong cơn mê, nhưng vẫn thuận thế đáp lại: “Nhớ.”
Tạ Nghiên: ‘Bà ấy lừa con nói trong nhà muốn sinh em trai cho con, con không vui rất lâu, hỏi con cũng không nói, là chuyện này sao?”
Sở Trĩ Thủy rũ mắt: “Đúng, lúc ấy hai người nói, dù là suy nghĩ ích kỷ cỡ nào, hay là chuyện khó khăn ra sao, nhưng chỉ cần thẳng thắng nói ra là có thể trò chuyện, chí ít sẽ không dừng tại chỗ mãi. Con biết chuyện này người thường rất khó chấp nhận, những con mong rằng cha mẹ có thể biết.”
Lúc đó cô nghĩ rằng để cha mẹ biết cô muốn cha mẹ chỉ có một mình cô rất là ích kỷ, nhưng dù hiểu được đạo lý này, cô thuở còn bé vẫn buồn bã. Tạ Nghiên và Sở Tiêu Hạ không hiểu nguyên nhân đột nhiên cô bực bội, hỏi cô tận mấy lần cũng không có kết quả, bèn nói ra mấy lời như vậy.
Đương nhiên cô có thể không nói gì cả, nhưng đó chỉ là thầm chấp nhận cha mẹ không thể chấp nhận Tân Vân Mậu, hoặc là ôm tâm lý tìm may thuyền trôi đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Cô không cho rằng anh là yêu quái là chuyện gì quá xấu hổ khi nhắc đến, cũng không cho rằng cha mẹ sẽ yếu đuối như vậy.
Cô không thể thay họ đưa ra sự lựa chọn.
“Thế này là vừa tôn trọng cha mẹ cũng là tôn trọng anh ấy, vì liên đến con nên mọi người mới nảy sinh quan hệ, con không muốn sự khởi đầu được thành lập trên lừa dối và giấu giếm, khiến cả quyền được biết và quyền lựa chọn mọi người cũng không có.” Cô ôn hòa nói: “Hai người có thể chấp nhận, cũng có thể không chấp nhận, chúng ta đều có thể bàn bạc.”
“Cần chút thời gian cũng không sao, hoặc là không muốn gặp anh ấy cũng chẳng có gì cả, con cũng sẽ nói với anh ấy như thế này. Nếu mọi người hai bên đều chuẩn bị xong, vậy chúng ta lại bàn chuyện có đến nhà hay không sau, không phải do con mà bị ép nảy sinh quan hệ, mà là cha mẹ và anh ấy quyết định có cần liên lạc hay không”
Cô chậm rãi nói xong, trong nhà yên tĩnh.
Thật lâu sau, Sở Tiêu Hạ gãi đầu, ông như vẫn còn hơi hỗn loạn, mở miệng nói trước: “Khoan, có một chỗ không đúng...”
Sở Trĩ Thủy thẳng lưng, nắm chặt ngón tay, lại cố tỏ ra bình tĩnh ngoài mặt: Chuyện gì?”
Sở Tiêu Hạ buồn phiền: “Nói vậy cha đã gặp qua cậu ấy rồi? Cậu ấy không chỉ ở trong sân, mà cha còn chụp ảnh cho cậu ấy? Vậy mà cha cũng chưa chào hỏi cậu ấy, lần đầu gặp mặt hơi mất lịch sự.”
Sở Trĩ Thủy: “”
Tạ Nghiên tức giận vỗ mạnh ông: “Nè, trúc trồng trong sân vườn chắc chắn không thể chào hỏi, đó chỉ giống với phân nhánh thôi, hoặc là năng lực gì đó của cậu ấy, ông không nghe đoạn trước nói sẽ hóa thành hình người sao? Vậy chắc chắn hình người mới có thể chào hỏi!”
“Sao mà tôi biết mấy này chứ?” Sở Tiêu Hạ cảm thấy oan ức vô cùng: “Hơn nữa sao bà biết chuyện này?”
“Ông thật quê mùa cổ lỗ sĩ, không theo kịp thời đại, không xem phim truyền hình sao?” Tạ Nghiên tiếp tục vỗ ông, tức tối nói: “Bộ phim nổi tiếng cách đây không lâu là thế đấy, diễn viên tên Phó gì đấy, nữ chính kia sẽ mọc ra hoa cỏ, nhưng chỉ có hình người cô ấy mới có thể nói chuyện, cành lá khác chỉ là siêu năng lực của cô ấy!”
Sở Tiêu Hạ bị vỗ ngơ người: “Tôi nào có xem phim truyền hình, không phải đều là người trẻ tuổi mới xem sao, lại nói, phim cũng khác với đời thực mà?”
Sở Trĩ Thủy yếu ớt nói: “Thật ra cũng gần giống, anh ấy thường dùng hình người hoạt động”
Tạ Nghiên tò mò: “Vậy cậu ấy thích ăn gì? Cũng thu thập linh thạch giống trong phim?”
“Không, đó là thiết kế tình tiết của phim, anh ấy căn bản không ăn cơm, khá thích uống nước, sau đó có tác dụng quang hợp.” Sở Trĩ Thủy giải thích: “Thật ra cũng không cần uống nước.”
Sở Tiêu Hạ: “Vậy nếu là thực vật, mỗi năm cắt lá xuống, há chẳng phải sẽ rụng tóc à?”
Sở Trĩ Thủy: “... Trúc bốn mùa xanh tươi, cơ hội cắt lá rất ít.
Tạ Nghiên chê: “Trời ơi, lời ông nói thật ngu ngốc, tôi thật không chịu nổi nữa.”
Sở Tiêu Hạ bất mãn: “Tôi cũng đâu biết mấy cái này!”
Sở Trĩ Thủy vốn đang giới thiệu Tân Vân Mậu, không biết tại sao nhảy ra tranh chấp giữa Tạ Nghiên và Sở Tiêu Hạ, hai bên giằng co không buông.
Tạ Nghiên chê câu hỏi của Sở Tiêu Hạ cấp thấp, thế này về sau sẽ rất nhanh mắc bệnh đãng trí của người già. Sở Tiêu Hạ tranh luận chỉ là ông không hiểu về yêu quái, hơn nữa kho kiến thức của Tạ Nghiên cũng bắt nguồn từ phim ảnh, hoàn toàn không đủ căn cứ khoa học.
Cha mẹ hai người đều không rối rắm về chuyện yêu quái, trái lại bắt đầu thảo luận học thuật yêu quái, nói đến khí thế ngất trời.
Nhưng ngày đầu tiên Sở Trĩ Thủy vào cục gặp quỷ xong, ngày hôm sau cô vẫn có thể đi làm đúng giờ, không thể không nói tổ chất tâm lý cũng không kém cạnh.
Sở Trĩ Thủy quan sát qua lại, cô lộ vẻ khó xử, giơ tay ra hiệu nói: “Cái đó... Còn có chuyện cần con giải đáp không.”
Hiện tại cô đã bị quăng ra khỏi cuộc trò chuyện, hết cách gia nhập vào nội dung bàn luận như có phải động thực vật đều có thể hóa hình người hay không, có phải đá có thể hóa hình người không, Tôn Ngộ Không thì được tính là khỉ hay là đá hóa hình người.
Giờ Tạ Nghiên mới khôi phục tinh thần, thăm dò nói: “Vậy cậu ấy chịu gặp cha mẹ không?”
Sở Tiêu Hạ: “Theo cách nói trong thần thoại, tinh linh yêu quái đều do linh khí trời đất mang thai sinh ra, cậu ấy còn là thực vật chứ không phải động vật, e là không hiểu truyền thống huyết mạch con người, nếu không chịu gặp cũng có thể hiểu.”
Trong con người cũng có người không thể lĩnh ngộ tình thân, thì sao có thể cưỡng cầu yêu quái hiểu cho?
“Con hỏi anh ấy thử, xem ý anh ấy thế nào.”
Ngày hôm sau, Sở Trĩ Thủy lái xe đến nhà mới, không những mang đồ dùng nhà bếp các kiểu đến, còn có một thùng chai đựng nước dừa. Trong tiểu khu có hầm đậu xe dưới đất, có thể trực tiếp đi thang máy đến nhà.
Một lát sau, Tân Vân Mậu nghe thấy tiếng gọi của cô, anh hiện thân ở chỗ không có camera giám sát, đi đến nhìn thấy chiếc xe, nghi hoặc nói: “Sao nay lái xe rồi?”
“Đồ nhiều quá, không lái không chuyển được.” Sở Trĩ Thủy chỉ ghế sau: “Đồ dùng nhà bếp anh muốn.”
Tân Vân Mậu khẽ động ngón tay, bèn gom đồ lên, để lát nữa chuyển đến trong nhà.
Sở Trĩ Thủy khóa xe xong, họ đi thang máy lên nhà, rất nhanh mở cửa đi vào, dọn đồ ra.
Trong nhà, Tân Vân Mậu búng tay một cái, vô số đồ dùng nhà bếp được phân loại, để ngay ngắn trong khu vực nhà bếp, cả túi vải đựng đồ dùng cũng sạch sẽ, được xếp thành miếng nhỏ chỉnh tề, để trong góc tủ để dành có dùng thì dùng.
Trong nhà, chỉ có duy nhất thùng nước dừa đặt lên ban công, không biết nên được sắp xếp để đâu.
Tân Vân Mậu mới lạ nghiên cứu bưu kiện, thỉnh giáo nói: “Cái này cần bỏ vào tủ lạnh không?”
“Có thể, hoặc là anh muốn uống, giờ mở một chai đi, này mua cho anh đó.”
Anh nghe thấy lời này, không kiềm được giương khóe miệng, vui vẻ nói: “Em đặc biệt mua cho anh?”
“Không, cha mẹ em đặc biệt mua cho anh đó, nói anh không ăn cơm, có thể uống nhiều chút.”
Tạ Nghiên và Sở Tiêu Hạ cả truy hỏi nhiều lần, muốn biết khẩu vị của Tân Vân Mậu, hoặc là ngày thường thiếu đồ gì. Dù Sở Trĩ Thủy kiên trì nói anh vô dục vô cầu, nhưng cha mẹ lại cho rằng này không thích hợp, thể hiện rõ trong nhà không có lễ độ.
Tân Vân Mậu đỡ cái thùng, anh cứng đờ tại chỗ, dường như không biết phải làm sao.
“Họ còn nói nếu anh bằng lòng, có thể đến nhà bên kia ngồi chơi.” Sở Trĩ Thủy mềm giọng an ủi: “Đương nhiên anh không bằng lòng cũng không sao cả, xem suy nghĩ của riêng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.