Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 206:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Tân Vân Mậu im lặng vài giây, lông mi anh khẽ run, thấp giọng nói: “Lấy thân phận con người đến đó sao?”
Anh nhìn thấy và biết được phong tục tập quán của con người, viếng thăm chắc là một chuyện hạnh phúc, đại diện cho việc song phương khẳng định lẫn nhau, dần dần dung hòa thành gia đình lớn. Nhưng anh không biết có thể đáp trả phần tâm ý này hay không, anh không phải con người, chỉ là yêu quái.
Thuở xưa anh không thèm đếm xỉa tới người phàm, nhưng hiện tại lại chần chừ bởi thân phận yêu quái, nói không chừng không có cách đê cha mẹ cô chấp nhận.
Anh rất rõ, ý nghĩa của huyết mạch tình thân đối với cô mà nói, giống như anh bắt chước cô học được thần tính, cô bắt chước cha mẹ mình dần hiểu được đạo lý nhân gian.
Sở Trĩ Thủy điềm nhiên nói: “Không, họ biết anh là yêu quái.”
Tân Vân Mậu chợt sững người: “Vậy họ có thể.”
“Nếu anh do dự chuyện này, vậy có thể không cần lo, hai ngày nay em thấy họ vẫn ổn, chỉ là đột nhiên nghiên cứu về thực vật.” Sở Trĩ Thủy nhớ cha mẹ xem phim tài liệu thực vật, cô nghĩ lại vẫn là không nói ra, lại nói: “Hơn nữa trước khi em nói cho họ, đã đoán được chuyện họ có thể chấp nhận.”
“Tại sao?” Tân Vân Mậu không hiểu: “Họ lớn gan lắm hả?”
“Không, không liên quan đến lòng gan dạ, nhưng họ giống anh.” Cô cười nói: “Giống anh có thể chấp nhận tất cả của em, họ cũng có thể như vậy, trong đó có cả anh. Chuyện khác em không dám đảm bảo, nhưng duy nhất chuyện này, từ nhỏ em đã rất rõ.”
Có lẽ là như vậy, nên cô vẫn là trẻ con trong thế giới tinh thần trắng xóa, giống như trẻ con ngây thơ hồn nhiên, có một chỗ dựa được thiên vị, cứ cảm thấy mình mãi mãi là cục cưng của cha mẹ.
Tân Vân Mậu mím chặt môi, rầu rĩ nói: “Chấp nhận không nói lên là thích.”
Sở Trĩ Thủy chớp mắt: “Họ chắc chắn sẽ thích anh mà.”
Anh khoanh tay, sốt ruột bất an, cau mày chất vấn nói: “Sao em biết?”
Cô thẳng thừng: “Bởi vì em rất thích anh, nên họ cũng sẽ rất thích anh, chúng em là người một nhà.”
Đây là lần đầu tiên cô bộc bạch thẳng thắng, khiến anh không kịp đề phòng, không chút chuẩn bị.
Tân Vân Mậu không kiềm được ngẩn ngơ, sau đó đỏ bừng từ đầu đến chân. Anh bỗng như bốc cháy, lực sát thương của lời nói này không thua gì cô trực tiếp chạm vào anh, một dòng nước ôn hòa hơi nóng, chảy tí tách vào từng mạch máu, làm cho tuyết tụ đóng băng tim phổi cũng bị tan chảy, cọ rửa sạch sẽ tạp chất và đá mòn của con đường trong tháng ngày quá khứ.
“Đúng rồi, hôm nay còn quên một chuyện.” Sở Trĩ Thủy thấy cơ thể anh căng chặt, cô tiến lên hôn anh, tùy ý nói: “Quên hôn anh mất rồi.”
“Được rồi, đừng lo sợ nữa, không muốn đến cũng có thể không đến, không phải chuyện to tát gì.”
Vành tay Tân Vân Mậu lúc này nóng bừng, lại cảm nhận được xúc cảm ẩm ướt bên má, không những không được nụ hôn hơi lạnh của cô dập tắt, mà toàn thân nhiệt độ cao trái lại còn dữ dội hơn. Anh cảm thấy có một dòng hơi nóng chặn lại nơi trái tim, làm tim phổi anh đập loạn xạ, thúc giục anh mau chóng xua đuổi cảm giác cháy bỏng này, nếu không thì sắp bị sự vui mừng kinh ngạc hỗn loạn quấy rầy đến nổ tung.
Anh nhìn cô hôn mình xong rồi muốn xoay người định đi vào vườn, không nhịn được giơ tay kéo cô lại.
Tân Vân Mậu hơi dựa vào cửa tủ lạnh, cúi đầu chôn gương mặt nóng bừng của mình vào cổ cô, dùng sườn mặt dụi vào da thịt nõn nà của cô, như đang dùng hơi lạnh lấy lại chính mình, lại hít sâu một hơi, cứ ngửi mùi của cô hết lần này đến lần khác, giờ mới hơi bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: “Anh muốn đi."
Sở Trĩ Thủy bị nhiệt độ cơ thể anh làm nóng theo, bỗng chốc không nhúc nhích nữa, mặc kệ anh dựa vào mình.
Anh không nghe thấy cô nói chuyện, tiếp tục nói: “Anh muốn đến gặp họ.”
“Được thôi.”
Trong nhà, Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên biết Tân Vân Mậu bằng lòng đến nhà, họ bắt đầu cấp tốc khua chiêng gõ trống chuẩn bị, lát thì hỏi nên nấu món gì, lát thì hỏi có cần đi mua dịch dinh dưỡng thực vật không. Sở Tiêu Hạ trù nghệ khá được, nhưng giờ ông đối mặt với khiêu chiến mới, đối phương không phải là con người, nói không chừng có khẩu vị khác.
Sở Trĩ Thủy bất lực: “Cha, mẹ, bình thường anh ấy đều sinh hoạt giống con người, hai người coi anh ấy là con người được rồi, con nói cho hai người sự thật là muốn tôn trọng cha mẹ, không cần đặc ý chuẩn bị gì đâu.”
“Cách nghĩ này của con không đúng rồi, cha cần phải chỉnh lại chút.” Sở Tiêu Hạ nghiêm túc nói: “Hiện tại đã không chỉ là chuyện của con và cậu ấy nữa, càng không đơn thuần là chuyện của cậu ấy và nhà chúng ta, chuyện này cần cân nhắc đến ảnh hưởng rộng lớn hơn.”
Sở Trĩ Thủy mờ mịt: “Ảnh hưởng gì chứ?”
“Dù sau này con và cậu ấy có thành hay không, lần đầu chúng ta gặp nhau phải có lễ độ, thái độ phải đủ đoan chính, không thể mất mặt con người.” Sở Tiêu Hạ trang nghiêm nói: “Dù cuối cùng chia tay trong tiếc nuối, cũng phải cho cậu ấy nhớ cái tốt của con người, chúng ta không thể làm tùy tiện vậy được, mở rộng tầm nhìn chút, đừng khiến sau này yêu quái nói về thị phi con người, để lại ấn tượng tồi tệ cho họ.”
“Tại sao lại có kỳ thị vùng miền? Tại sao cứ có người nói Hoài Giang không ổn? Đó còn chẳng phải vì có vài người làm mất mặt ở bên ngoài, làm cho người Hoài Giang khác không ngẩng cao đầu được, chúng ta phải coi trọng và giải quyết vài vấn đề, thành lập hình tượng con người trước mặt yêu quái ngay lúc ban đầu.”
Tạ Nghiên thổ tào: “Cha con làm lãnh đạo quen rồi, nói chuyện toàn mùi miệng lưỡi nhà quan, chỉ biết tầm nhìn và bố cục.”
Sở Trĩ Thủy: “...’
Ngày Tân Vân Mậu đến nhà được quyết định vào một cuối tuần nào đó, đội bên đều cần chút thời gian chuẩn bị, rồi gặp mặt dùng cơm tại nhà.
Cục Hoài Giang, ve sầu kêu từng trận trên cây đại thụ ngoài cửa sổ, không đóng chặt cửa, gió nóng sẽ tràn vào phòng. May mà trong phòng có đủ hơi lạnh, vì nhiệt độ mùa hè cao muốn thiêu đốt con người, nên cả lúc nghỉ trưa bộ phận phát triển kinh tế cũng không tắt điều hòa, nếu không thì sau khi ăn cơm quay lại sẽ nóng đến khó chịu.
Mặc dù như vậy, vẫn có yêu quái bồn chồn bất an như cũ, dường như bị ngày nắng nóng quay nướng.
Kim Du và Trần Châu Tuệ chạy đến nhà ăn, họ muốn đi tìm Ngưu Sĩ, nghiên cứu máy làm kem mới mua. Từ khi kinh phí trong cục đầy đủ, nhà ăn có thêm vài thiết bị cổ quái mới lạ, trên là các loại tủ nướng, dưới là máy nước uống và cà phê, khiến màu sắc thức ăn ngày thường càng ngày càng phong phú, thậm chí còn xuất hiện bánh nướng lò.
Trong phòng chỉ có Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu, mà cô đã nghe được tiếng gõ bàn từ phía sau rất lâu.
Ngón tay Tân Vân Mậu đặt trên mặt bàn mà gõ, một cái lại một cái, đều không có tiết tấu, không biết đang gõ lung tung cái gì. Hai ngày nay tinh thần anh bất ổn, nhiều khi im lặng trong khoảng thời gian rất lâu, cả buổi trưa cũng không ra ngoài phơi nắng, không biết là sợ nóng hay không có tâm trạng.
“Đừng căng thẳng đến thế, không phải chuyện lớn gì, chỉ là ăn bữa cơm thôi.” Sở Trĩ Thủy nghe âm thanh đấy, cuối cùng cô cũng ngồi không yên, đứng dậy đi đến cạnh anh, an ủi vỗ vỗ đầu anh: “Thần quân, thả lỏng chút đi."
Tân Vân Mậu nghe xong, anh không còn gõ bàn nữa, ngược lại dựa ra phía sau, còn khép nửa con mắt lại, thờ ơ nói: “Anh rất thả lỏng.”
Sở Trĩ Thủy nhìn ngắm xương quai hàm sắc sảo của anh, không nhịn được giơ tay xoa mặt anh, động tác tay giúp thả lỏng, vỗ về nói: “Cho dù làm hư chuyện cũng không sao đâu, em nghe ý họ không có chuyện không thể chấp nhận anh.”
Sở Tiêu Hạ đã nâng cao đến tình hữu nghị trường tồn giữa con người và yêu quái rồi, chắc chỉ cần không phản con người, vậy Tân Vân Mậu nói gì ông cũng có thể thuận lợi chấp nhận.
“Em đang nói gì vậy?” Tân Vân Mậu nâng mắt lên nhìn cô, khí thế cao ngạo nói: “Anh khác với các yêu quái vô năng kia, dù là chuyện không thể dùng yêu khí, cũng tuyệt đối sẽ không làm hư, đừng coi anh là kẻ ngốc.”
“Tiêu rồi, xem ra căng thẳng của anh trong phút chốc không giảm đi được.” Sở Trĩ Thủy than thở: “Dáng vẻ cứng miệng này y như lần đầu ngồi máy bay."
Nếu Tân Vân Mậu không căng thẳng thật, chắc anh sẽ lải nhải, bắt đầu nói mình rất căng thẳng, cần cô vỗ về anh, ôm ôm anh. Nhưng giờ anh bày ra dáng vẻ cường thế lẫm liệt, vậy chắc chắn là hoảng loạn lo sợ đến mức phá vỡ biểu cảm, bắt đầu dùng mặt nạ để ngụy trang bản thân.
Lúc căng thẳng thì ngạo, lúc không căng thẳng thì kiêu, sau khi cực kỳ thân thuộc thì xàm xí.
Trong nhà, tình huống tương đồng cũng rơi trên người Sở Tiêu Hạ lúc này, dạo này ông đều nghiên cứu món ăn, sau khi biết được Tân Vân Mậu khẩu vị thanh đạm, định trổ tài trù nghệ nấu một bữa cơm, thể hiện văn minh ẩm thực lâu đời của con người.
Sở Trĩ Thủy biết chuyện xong, bất lực nói: “Anh ấy là yêu quái thực vật, rất ít ăn cơm, làm y như nhà mình lúc bình thường trước kia là được.”
Tạ Nghiên: “Cha con nói đây gọi là tự tin văn hoá, rất ít ăn cơm cũng chịu ăn, đây mới là cảm phục chân chính.”
Cuối cùng thì ngày hẹn cũng đến.
Trong nhà có hương thức ăn bay lượn cả ngày, Sở Tiêu Hạ bận rộn không nghỉ tay trong nhà bếp, ngồi trong phòng khách có thể nghe được âm thanh cắt thức ăn cạch cạch. Bàn ăn ngày thường còn được trải một tấm mặt bàn, cả dụng cụ ăn uống cũng bày xong ngay ngắn, quả thật có cảm giác long trọng của yến hội cấp quốc gia.
Thời gian chầm chậm trôi, đến khi sắc trời dần tối, ánh đèn vàng ấm áp dịu nhẹ sáng lên, trên bàn cơm cũng đầy các món rau trộn tươi ngon. Thức ăn nóng hổi và canh vẫn đặt trong nhà bếp, không bưng ra ngay, muốn chờ chút nữa.
“Còn hơn bốn mươi phút.” Tạ Nghiên nhìn thời gian: “Cậu ấy ra ngoài chưa? Trên đường sẽ không kẹt xe đâu nhỉ.”
“Chắc chắn sẽ không.” Sở Trĩ Thủy thấy cha mẹ đứng ngồi không yên, cô dứt khoát lấy điện thoại ra, vờ như muốn liên lạc: “Con hỏi anh ấy thử.”
Sở Tiêu Hạ: “Đúng đúng đúng, hay là con đi đón cậu ấy, tránh không quen đường.”
Anh đến dưới lầu bao nhiêu lần, sao có thể không quen đường?
Sở Trĩ Thủy biết Tân Vân Mậu không thể nào đến trễ, anh muốn đến chỉ là chuyện trong một phút. Có điều cô sợ mình ngồi trong nhà, cha mẹ sẽ càng lo lắng căng thẳng, vẫn là giả vờ đi ra đón người, định đi dạo trong tiểu khu một lát.
Cảnh sắc mùa hè, bên ngoài hơi oi bức, may mà gió đêm mát lạnh, không giống bầu trời nắng nóng ban ngày, như cái ô lửa thiêu đốt người ta. Giữa không trung mây nhẹ trôi, chỉ có đường chân trời có một vệt sáng, cảm giác đẹp đẽ của hoàng hôn mơ màng.
Sở Trĩ Thủy không ngờ vừa ra khỏi cửa, thì đã thấy được bóng dáng quen thuộc.
Chỉ thấy Tân Vân Mậu mặc áo trắng quần đen, ngồi trên ghế dài dưới khung chơi leo trèo của trẻ em, không biết đang im lặng suy nghĩ cái gì. Cành lá um tùm trải đầy khung leo trèo, rơi xuống vài dây leo ngoằn ngoèo, bên trên còn điểm xuyến vài bỗng hoa nhỏ, thân hình thẳng tắp của anh như ẩn như hiện trong vòm lá.
“Anh đến rồi sao không lên?” Sở Trĩ Thủy vội đi qua tìm anh: “Rõ ràng biết là căn nào.”
Đang là lúc mùa hè nực nội, anh ngồi bên ngoài rất lâu, dĩ nhiên sẽ thấy nóng.
Tân Vân Mậu nâng mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Còn chưa đến thời gian đã hẹn.”
Sở Trĩ Thủy: “Chưa đến giờ cũng có thể lên mà, anh ngồi đây vô vị biết bao?”
“Không vô vị.” Yết hầu Tân Vân Mậu khẽ động, mím môi nói: “Đây là thời gian chuẩn bị anh để lại cho chính mình.”
Cô nghi hoặc: “Chuẩn bị cái gì?”
“Chuẩn bị lên nhà.” Anh nghiêm túc nói: “Anh cần chút thời gian.”
Sở Trĩ Thủy thấy cơ thể anh cứng đờ, cô không nhìn được khúc khích cười, lại đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Hôm nay sao mặc đẹp thế này?”
Tân Vân Mậu vậy mà mặc một chiếc áo sơ mi hoa văn trắng và quần đen, thậm chí còn phối với giày da sáng bóng, chỉnh chu y như dáng vẻ của nhân viên công chức đơn vị nghiệp vụ. Có điều tướng mạo anh tuấn tú, khí chất xuất chúng, mặc vậy chẳng những không thấy quê mùa, mà còn có một loại cảm giác lịch thiệp quang phong tế nguyệt, lộ ra sự ổn trọng thiết thực mà ôn các bộ lão đánh giá cao.
Sở Trĩ Thủy vân vê cổ áo sơ mi của anh, lại rất muốn lén sờ yết hầu của anh, cuối cùng vẫn là không giơ tay bừa bãi. Không thể không nói, áo sơ mi trắng là nguyên tố kinh điển, nếu còn phối thêm với mắt kính dây đeo vàng thì càng kinh điển hơn, hoàn toàn là một cây trúc đẹp trai áo quần bảnh bao.
Tân Vân Mậu nghe thấy lời khen, lại từ trong lời cô nói nhận ra được ý vị khác, anh không vui nhướng mày: “Vậy là ngày thường anh không đẹp?”
“Đẹp, đều đẹp, độ hoàn chỉnh của thời trang chủ yếu phải nhìn mặt.” Sở Trĩ Thủy thầm biết anh lo lắng, đương nhiên không ngừng khen đẹp: “Mỗi ngày đều đẹp trai lên tầm cao mới.”
Anh giương khóe miệng: “Dẻo miệng.”
“Rồi giờ dám đi lên nhà chưa?” Sở Trĩ Thủy lấy điện thoại ra: “Nếu anh chuẩn bị xong rồi, em nói với nhà em một tiếng, bảo họ cũng chuẩn bị cho tốt.”
Tân Vân Mậu rầu rĩ nói: “Giờ mấy giờ rồi?”
“Còn nửa tiếng nữa.”
“Đi lên thôi, đến sớm chút.” Tân Vân Mậu xác nhận xung quanh không người, anh đứng dậy một cách tự nhiên, hai tay xách lên vài cái túi, quà cáp đầy đủ xuất hiện một cách vô lý.
Sở Trĩ Thủy hết hồn: “Này ở đâu ra vậy?”
“Anh tìm con chim kia hỏi vài tập tục của con người, cô ấy rất hiểu loại chuyện này, rồi giúp anh chuẩn bị xong xuôi, nói mấy này là đồ dùng bảo hiểm lao động trước kia của anh tính ra được.” Tân Vân Mậu bình tĩnh nói: “Anh đã xem một lần, chuẩn bị cũng được, em vẫn có thể kiểm tra lại chút.”
“Chị Hồng chuẩn bị chắc chắn không thành vấn đề, chị ấy là người chuyên làm cái này mà, lễ tết cũng là chị ấy phát đồ.” Sở Trĩ Thủy choáng váng: “Anh còn đặc biệt hỏi chị Hồng à?”
Chẳng trách cả phong cách ăn mặc của anh cũng thay đổi, không tùy ý nhàn nhã giống thường ngày, hiển nhiên là có nghe góp ý rồi.
Anh nhìn thấy và biết được phong tục tập quán của con người, viếng thăm chắc là một chuyện hạnh phúc, đại diện cho việc song phương khẳng định lẫn nhau, dần dần dung hòa thành gia đình lớn. Nhưng anh không biết có thể đáp trả phần tâm ý này hay không, anh không phải con người, chỉ là yêu quái.
Thuở xưa anh không thèm đếm xỉa tới người phàm, nhưng hiện tại lại chần chừ bởi thân phận yêu quái, nói không chừng không có cách đê cha mẹ cô chấp nhận.
Anh rất rõ, ý nghĩa của huyết mạch tình thân đối với cô mà nói, giống như anh bắt chước cô học được thần tính, cô bắt chước cha mẹ mình dần hiểu được đạo lý nhân gian.
Sở Trĩ Thủy điềm nhiên nói: “Không, họ biết anh là yêu quái.”
Tân Vân Mậu chợt sững người: “Vậy họ có thể.”
“Nếu anh do dự chuyện này, vậy có thể không cần lo, hai ngày nay em thấy họ vẫn ổn, chỉ là đột nhiên nghiên cứu về thực vật.” Sở Trĩ Thủy nhớ cha mẹ xem phim tài liệu thực vật, cô nghĩ lại vẫn là không nói ra, lại nói: “Hơn nữa trước khi em nói cho họ, đã đoán được chuyện họ có thể chấp nhận.”
“Tại sao?” Tân Vân Mậu không hiểu: “Họ lớn gan lắm hả?”
“Không, không liên quan đến lòng gan dạ, nhưng họ giống anh.” Cô cười nói: “Giống anh có thể chấp nhận tất cả của em, họ cũng có thể như vậy, trong đó có cả anh. Chuyện khác em không dám đảm bảo, nhưng duy nhất chuyện này, từ nhỏ em đã rất rõ.”
Có lẽ là như vậy, nên cô vẫn là trẻ con trong thế giới tinh thần trắng xóa, giống như trẻ con ngây thơ hồn nhiên, có một chỗ dựa được thiên vị, cứ cảm thấy mình mãi mãi là cục cưng của cha mẹ.
Tân Vân Mậu mím chặt môi, rầu rĩ nói: “Chấp nhận không nói lên là thích.”
Sở Trĩ Thủy chớp mắt: “Họ chắc chắn sẽ thích anh mà.”
Anh khoanh tay, sốt ruột bất an, cau mày chất vấn nói: “Sao em biết?”
Cô thẳng thừng: “Bởi vì em rất thích anh, nên họ cũng sẽ rất thích anh, chúng em là người một nhà.”
Đây là lần đầu tiên cô bộc bạch thẳng thắng, khiến anh không kịp đề phòng, không chút chuẩn bị.
Tân Vân Mậu không kiềm được ngẩn ngơ, sau đó đỏ bừng từ đầu đến chân. Anh bỗng như bốc cháy, lực sát thương của lời nói này không thua gì cô trực tiếp chạm vào anh, một dòng nước ôn hòa hơi nóng, chảy tí tách vào từng mạch máu, làm cho tuyết tụ đóng băng tim phổi cũng bị tan chảy, cọ rửa sạch sẽ tạp chất và đá mòn của con đường trong tháng ngày quá khứ.
“Đúng rồi, hôm nay còn quên một chuyện.” Sở Trĩ Thủy thấy cơ thể anh căng chặt, cô tiến lên hôn anh, tùy ý nói: “Quên hôn anh mất rồi.”
“Được rồi, đừng lo sợ nữa, không muốn đến cũng có thể không đến, không phải chuyện to tát gì.”
Vành tay Tân Vân Mậu lúc này nóng bừng, lại cảm nhận được xúc cảm ẩm ướt bên má, không những không được nụ hôn hơi lạnh của cô dập tắt, mà toàn thân nhiệt độ cao trái lại còn dữ dội hơn. Anh cảm thấy có một dòng hơi nóng chặn lại nơi trái tim, làm tim phổi anh đập loạn xạ, thúc giục anh mau chóng xua đuổi cảm giác cháy bỏng này, nếu không thì sắp bị sự vui mừng kinh ngạc hỗn loạn quấy rầy đến nổ tung.
Anh nhìn cô hôn mình xong rồi muốn xoay người định đi vào vườn, không nhịn được giơ tay kéo cô lại.
Tân Vân Mậu hơi dựa vào cửa tủ lạnh, cúi đầu chôn gương mặt nóng bừng của mình vào cổ cô, dùng sườn mặt dụi vào da thịt nõn nà của cô, như đang dùng hơi lạnh lấy lại chính mình, lại hít sâu một hơi, cứ ngửi mùi của cô hết lần này đến lần khác, giờ mới hơi bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: “Anh muốn đi."
Sở Trĩ Thủy bị nhiệt độ cơ thể anh làm nóng theo, bỗng chốc không nhúc nhích nữa, mặc kệ anh dựa vào mình.
Anh không nghe thấy cô nói chuyện, tiếp tục nói: “Anh muốn đến gặp họ.”
“Được thôi.”
Trong nhà, Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên biết Tân Vân Mậu bằng lòng đến nhà, họ bắt đầu cấp tốc khua chiêng gõ trống chuẩn bị, lát thì hỏi nên nấu món gì, lát thì hỏi có cần đi mua dịch dinh dưỡng thực vật không. Sở Tiêu Hạ trù nghệ khá được, nhưng giờ ông đối mặt với khiêu chiến mới, đối phương không phải là con người, nói không chừng có khẩu vị khác.
Sở Trĩ Thủy bất lực: “Cha, mẹ, bình thường anh ấy đều sinh hoạt giống con người, hai người coi anh ấy là con người được rồi, con nói cho hai người sự thật là muốn tôn trọng cha mẹ, không cần đặc ý chuẩn bị gì đâu.”
“Cách nghĩ này của con không đúng rồi, cha cần phải chỉnh lại chút.” Sở Tiêu Hạ nghiêm túc nói: “Hiện tại đã không chỉ là chuyện của con và cậu ấy nữa, càng không đơn thuần là chuyện của cậu ấy và nhà chúng ta, chuyện này cần cân nhắc đến ảnh hưởng rộng lớn hơn.”
Sở Trĩ Thủy mờ mịt: “Ảnh hưởng gì chứ?”
“Dù sau này con và cậu ấy có thành hay không, lần đầu chúng ta gặp nhau phải có lễ độ, thái độ phải đủ đoan chính, không thể mất mặt con người.” Sở Tiêu Hạ trang nghiêm nói: “Dù cuối cùng chia tay trong tiếc nuối, cũng phải cho cậu ấy nhớ cái tốt của con người, chúng ta không thể làm tùy tiện vậy được, mở rộng tầm nhìn chút, đừng khiến sau này yêu quái nói về thị phi con người, để lại ấn tượng tồi tệ cho họ.”
“Tại sao lại có kỳ thị vùng miền? Tại sao cứ có người nói Hoài Giang không ổn? Đó còn chẳng phải vì có vài người làm mất mặt ở bên ngoài, làm cho người Hoài Giang khác không ngẩng cao đầu được, chúng ta phải coi trọng và giải quyết vài vấn đề, thành lập hình tượng con người trước mặt yêu quái ngay lúc ban đầu.”
Tạ Nghiên thổ tào: “Cha con làm lãnh đạo quen rồi, nói chuyện toàn mùi miệng lưỡi nhà quan, chỉ biết tầm nhìn và bố cục.”
Sở Trĩ Thủy: “...’
Ngày Tân Vân Mậu đến nhà được quyết định vào một cuối tuần nào đó, đội bên đều cần chút thời gian chuẩn bị, rồi gặp mặt dùng cơm tại nhà.
Cục Hoài Giang, ve sầu kêu từng trận trên cây đại thụ ngoài cửa sổ, không đóng chặt cửa, gió nóng sẽ tràn vào phòng. May mà trong phòng có đủ hơi lạnh, vì nhiệt độ mùa hè cao muốn thiêu đốt con người, nên cả lúc nghỉ trưa bộ phận phát triển kinh tế cũng không tắt điều hòa, nếu không thì sau khi ăn cơm quay lại sẽ nóng đến khó chịu.
Mặc dù như vậy, vẫn có yêu quái bồn chồn bất an như cũ, dường như bị ngày nắng nóng quay nướng.
Kim Du và Trần Châu Tuệ chạy đến nhà ăn, họ muốn đi tìm Ngưu Sĩ, nghiên cứu máy làm kem mới mua. Từ khi kinh phí trong cục đầy đủ, nhà ăn có thêm vài thiết bị cổ quái mới lạ, trên là các loại tủ nướng, dưới là máy nước uống và cà phê, khiến màu sắc thức ăn ngày thường càng ngày càng phong phú, thậm chí còn xuất hiện bánh nướng lò.
Trong phòng chỉ có Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu, mà cô đã nghe được tiếng gõ bàn từ phía sau rất lâu.
Ngón tay Tân Vân Mậu đặt trên mặt bàn mà gõ, một cái lại một cái, đều không có tiết tấu, không biết đang gõ lung tung cái gì. Hai ngày nay tinh thần anh bất ổn, nhiều khi im lặng trong khoảng thời gian rất lâu, cả buổi trưa cũng không ra ngoài phơi nắng, không biết là sợ nóng hay không có tâm trạng.
“Đừng căng thẳng đến thế, không phải chuyện lớn gì, chỉ là ăn bữa cơm thôi.” Sở Trĩ Thủy nghe âm thanh đấy, cuối cùng cô cũng ngồi không yên, đứng dậy đi đến cạnh anh, an ủi vỗ vỗ đầu anh: “Thần quân, thả lỏng chút đi."
Tân Vân Mậu nghe xong, anh không còn gõ bàn nữa, ngược lại dựa ra phía sau, còn khép nửa con mắt lại, thờ ơ nói: “Anh rất thả lỏng.”
Sở Trĩ Thủy nhìn ngắm xương quai hàm sắc sảo của anh, không nhịn được giơ tay xoa mặt anh, động tác tay giúp thả lỏng, vỗ về nói: “Cho dù làm hư chuyện cũng không sao đâu, em nghe ý họ không có chuyện không thể chấp nhận anh.”
Sở Tiêu Hạ đã nâng cao đến tình hữu nghị trường tồn giữa con người và yêu quái rồi, chắc chỉ cần không phản con người, vậy Tân Vân Mậu nói gì ông cũng có thể thuận lợi chấp nhận.
“Em đang nói gì vậy?” Tân Vân Mậu nâng mắt lên nhìn cô, khí thế cao ngạo nói: “Anh khác với các yêu quái vô năng kia, dù là chuyện không thể dùng yêu khí, cũng tuyệt đối sẽ không làm hư, đừng coi anh là kẻ ngốc.”
“Tiêu rồi, xem ra căng thẳng của anh trong phút chốc không giảm đi được.” Sở Trĩ Thủy than thở: “Dáng vẻ cứng miệng này y như lần đầu ngồi máy bay."
Nếu Tân Vân Mậu không căng thẳng thật, chắc anh sẽ lải nhải, bắt đầu nói mình rất căng thẳng, cần cô vỗ về anh, ôm ôm anh. Nhưng giờ anh bày ra dáng vẻ cường thế lẫm liệt, vậy chắc chắn là hoảng loạn lo sợ đến mức phá vỡ biểu cảm, bắt đầu dùng mặt nạ để ngụy trang bản thân.
Lúc căng thẳng thì ngạo, lúc không căng thẳng thì kiêu, sau khi cực kỳ thân thuộc thì xàm xí.
Trong nhà, tình huống tương đồng cũng rơi trên người Sở Tiêu Hạ lúc này, dạo này ông đều nghiên cứu món ăn, sau khi biết được Tân Vân Mậu khẩu vị thanh đạm, định trổ tài trù nghệ nấu một bữa cơm, thể hiện văn minh ẩm thực lâu đời của con người.
Sở Trĩ Thủy biết chuyện xong, bất lực nói: “Anh ấy là yêu quái thực vật, rất ít ăn cơm, làm y như nhà mình lúc bình thường trước kia là được.”
Tạ Nghiên: “Cha con nói đây gọi là tự tin văn hoá, rất ít ăn cơm cũng chịu ăn, đây mới là cảm phục chân chính.”
Cuối cùng thì ngày hẹn cũng đến.
Trong nhà có hương thức ăn bay lượn cả ngày, Sở Tiêu Hạ bận rộn không nghỉ tay trong nhà bếp, ngồi trong phòng khách có thể nghe được âm thanh cắt thức ăn cạch cạch. Bàn ăn ngày thường còn được trải một tấm mặt bàn, cả dụng cụ ăn uống cũng bày xong ngay ngắn, quả thật có cảm giác long trọng của yến hội cấp quốc gia.
Thời gian chầm chậm trôi, đến khi sắc trời dần tối, ánh đèn vàng ấm áp dịu nhẹ sáng lên, trên bàn cơm cũng đầy các món rau trộn tươi ngon. Thức ăn nóng hổi và canh vẫn đặt trong nhà bếp, không bưng ra ngay, muốn chờ chút nữa.
“Còn hơn bốn mươi phút.” Tạ Nghiên nhìn thời gian: “Cậu ấy ra ngoài chưa? Trên đường sẽ không kẹt xe đâu nhỉ.”
“Chắc chắn sẽ không.” Sở Trĩ Thủy thấy cha mẹ đứng ngồi không yên, cô dứt khoát lấy điện thoại ra, vờ như muốn liên lạc: “Con hỏi anh ấy thử.”
Sở Tiêu Hạ: “Đúng đúng đúng, hay là con đi đón cậu ấy, tránh không quen đường.”
Anh đến dưới lầu bao nhiêu lần, sao có thể không quen đường?
Sở Trĩ Thủy biết Tân Vân Mậu không thể nào đến trễ, anh muốn đến chỉ là chuyện trong một phút. Có điều cô sợ mình ngồi trong nhà, cha mẹ sẽ càng lo lắng căng thẳng, vẫn là giả vờ đi ra đón người, định đi dạo trong tiểu khu một lát.
Cảnh sắc mùa hè, bên ngoài hơi oi bức, may mà gió đêm mát lạnh, không giống bầu trời nắng nóng ban ngày, như cái ô lửa thiêu đốt người ta. Giữa không trung mây nhẹ trôi, chỉ có đường chân trời có một vệt sáng, cảm giác đẹp đẽ của hoàng hôn mơ màng.
Sở Trĩ Thủy không ngờ vừa ra khỏi cửa, thì đã thấy được bóng dáng quen thuộc.
Chỉ thấy Tân Vân Mậu mặc áo trắng quần đen, ngồi trên ghế dài dưới khung chơi leo trèo của trẻ em, không biết đang im lặng suy nghĩ cái gì. Cành lá um tùm trải đầy khung leo trèo, rơi xuống vài dây leo ngoằn ngoèo, bên trên còn điểm xuyến vài bỗng hoa nhỏ, thân hình thẳng tắp của anh như ẩn như hiện trong vòm lá.
“Anh đến rồi sao không lên?” Sở Trĩ Thủy vội đi qua tìm anh: “Rõ ràng biết là căn nào.”
Đang là lúc mùa hè nực nội, anh ngồi bên ngoài rất lâu, dĩ nhiên sẽ thấy nóng.
Tân Vân Mậu nâng mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Còn chưa đến thời gian đã hẹn.”
Sở Trĩ Thủy: “Chưa đến giờ cũng có thể lên mà, anh ngồi đây vô vị biết bao?”
“Không vô vị.” Yết hầu Tân Vân Mậu khẽ động, mím môi nói: “Đây là thời gian chuẩn bị anh để lại cho chính mình.”
Cô nghi hoặc: “Chuẩn bị cái gì?”
“Chuẩn bị lên nhà.” Anh nghiêm túc nói: “Anh cần chút thời gian.”
Sở Trĩ Thủy thấy cơ thể anh cứng đờ, cô không nhìn được khúc khích cười, lại đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Hôm nay sao mặc đẹp thế này?”
Tân Vân Mậu vậy mà mặc một chiếc áo sơ mi hoa văn trắng và quần đen, thậm chí còn phối với giày da sáng bóng, chỉnh chu y như dáng vẻ của nhân viên công chức đơn vị nghiệp vụ. Có điều tướng mạo anh tuấn tú, khí chất xuất chúng, mặc vậy chẳng những không thấy quê mùa, mà còn có một loại cảm giác lịch thiệp quang phong tế nguyệt, lộ ra sự ổn trọng thiết thực mà ôn các bộ lão đánh giá cao.
Sở Trĩ Thủy vân vê cổ áo sơ mi của anh, lại rất muốn lén sờ yết hầu của anh, cuối cùng vẫn là không giơ tay bừa bãi. Không thể không nói, áo sơ mi trắng là nguyên tố kinh điển, nếu còn phối thêm với mắt kính dây đeo vàng thì càng kinh điển hơn, hoàn toàn là một cây trúc đẹp trai áo quần bảnh bao.
Tân Vân Mậu nghe thấy lời khen, lại từ trong lời cô nói nhận ra được ý vị khác, anh không vui nhướng mày: “Vậy là ngày thường anh không đẹp?”
“Đẹp, đều đẹp, độ hoàn chỉnh của thời trang chủ yếu phải nhìn mặt.” Sở Trĩ Thủy thầm biết anh lo lắng, đương nhiên không ngừng khen đẹp: “Mỗi ngày đều đẹp trai lên tầm cao mới.”
Anh giương khóe miệng: “Dẻo miệng.”
“Rồi giờ dám đi lên nhà chưa?” Sở Trĩ Thủy lấy điện thoại ra: “Nếu anh chuẩn bị xong rồi, em nói với nhà em một tiếng, bảo họ cũng chuẩn bị cho tốt.”
Tân Vân Mậu rầu rĩ nói: “Giờ mấy giờ rồi?”
“Còn nửa tiếng nữa.”
“Đi lên thôi, đến sớm chút.” Tân Vân Mậu xác nhận xung quanh không người, anh đứng dậy một cách tự nhiên, hai tay xách lên vài cái túi, quà cáp đầy đủ xuất hiện một cách vô lý.
Sở Trĩ Thủy hết hồn: “Này ở đâu ra vậy?”
“Anh tìm con chim kia hỏi vài tập tục của con người, cô ấy rất hiểu loại chuyện này, rồi giúp anh chuẩn bị xong xuôi, nói mấy này là đồ dùng bảo hiểm lao động trước kia của anh tính ra được.” Tân Vân Mậu bình tĩnh nói: “Anh đã xem một lần, chuẩn bị cũng được, em vẫn có thể kiểm tra lại chút.”
“Chị Hồng chuẩn bị chắc chắn không thành vấn đề, chị ấy là người chuyên làm cái này mà, lễ tết cũng là chị ấy phát đồ.” Sở Trĩ Thủy choáng váng: “Anh còn đặc biệt hỏi chị Hồng à?”
Chẳng trách cả phong cách ăn mặc của anh cũng thay đổi, không tùy ý nhàn nhã giống thường ngày, hiển nhiên là có nghe góp ý rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.