Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 207:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Tân Vân Mậu nhướng mày: “Anh nói rồi, dù không có yêu khí, anh cũng có thể làm được, phải xem coi là có muốn hay không.”
Sở Trĩ Thủy nhịn cười: “Ừm, thấy được anh rất muốn đến nhà em rồi.”
“Hừ.”
Cha mẹ nhận được tin xong, vội vàng bảo họ lên nhà.
Trong nhà, Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên đứng ở cửa, im lặng chờ đợi Sở Trĩ Thủy dẫn người lên.
Sở Tiêu Hạ chợt nhớ ra gì đó, ông còn xoay người dặn dò vợ mình: “Có lẽ yêu quái lớn lên không giống con người, nếu người ta tướng mạo bình thường, bà đừng biểu hiện quá rõ ràng, lúc trước chỉ biết nhìn mặt.”
Tạ Nghiên: “?”
Tạ Nghiên: “Ông thật sự già rồi, ông thấy qua yêu quái hóa người nào không đẹp rồi hả? Trong phim không có ai xấu đâu.”
“Đó là phim, đều là lừa gạt đó!”
“Chẳng phải con bé cũng đã nói là từ mặt bằng chung trở lên rồi à, bình thường con bé nói chuyện thận trọng, sao mà sẽ..”
Chính vào lúc này, cửa nhà được gõ nhẹ, cắt ngang cuộc nói chuyện của Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên.
“Đến rồi ” Sở Tiêu Hạ vội mở cửa, gương mặt ông tràn đầy vẻ nhiệt tình nhìn phía sau Sở Trĩ Thủy, vốn còn sợ yêu quái lớn lên có chênh lệch với thẩm mỹ của con người, như chỉ thấy được một chàng trai tóc đen thanh lịch thoát tục, ăn mặc cũng sạch sẽ gọn gàng.
“Đây là Tân Vân Mậu, còn đây là cha mẹ em.” Sở Trĩ Thủy lên tiếng giới thiệu trước, dù Tân Vân Mậu tên thật là Vân Mậu, nhưng bất lực vì trên giấy tờ có chữ “Tân”, nên vẫn quen gọi tên trên giấy tờ của anh.
“A, xin chào xin chào, chú là Sở Tiêu Hạ, là cha của con bé.” Sở Tiêu Hạ bắt tay với Tân Vân Mậu
Tân Vân Mậu bắt lại, anh còn cúi người nói: “Chú gọi con Vân Mậu là được.”
Tạ Nghiên cười nói: “Được rồi, Vân Mậu vào nhà đi.”
Tân Vân Mậu chào hỏi với hai người xong, lại mang theo đồ vào nhà, giảm bớt một quy trình xã giao. Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên ấm áp hàn huyên hỏi thăm, Tân Vân Mậu lễ phép nhẹ trả lời, dù trên mặt không nhiều ý cười, nhưng trông có vẻ cử chỉ tế nhị, lễ tiết đúng mực.
Nếu Sở Trĩ Thủy không nói trước thân phận của anh, Tân Vân Mậu không hề khác gì con người, thậm chí lớn lên tướng mạo và thân hình còn tuyệt đỉnh.
Lúc này Sở Trĩ Thủy là người bối rối nhất, vốn dĩ cô còn sợ cha mẹ không thích ứng, hoặc là Tân Vẫn Mậu không thể hòa nhập, giờ xem ra căn bản không cần cô điều hòa bầu không khí, họ tự nhiên ngồi đến trước bàn ăn.
Sở Tiêu Hạ bưng thức ăn đã chuẩn bị xong lên, còn hỏi Tân Vân Mậu có cần khui rượu không. Tạ Nghiên không chịu yếu thế, liên tục dùng đũa dùng chung gắp thức ăn cho anh, mặt đầy ý cười nhìn anh ăn.
Tân Vân Mậu từ tốn dùng bữa, còn thật sự ăn sạch thức ăn trước mắt, thỉnh thoảng sẽ trả lời câu hỏi của họ.
Sở Tiêu Hạ cười lớn: “Con bé còn nói con ăn cơm ít, xem ra ngày thường đói lắm."
Tạ Nghiên: “Cô thấy Vân Mậu khẩu vị rất được.”
Tân Vân Mậu đáp: “Rất ngon.”
Sở Trĩ Thủy nghe không lọt, cô dùng đầu gối huýt anh, nhỏ giọng nói: “Không cần cố ăn đâu, lát nữa vẫn còn đồ ăn.”
Anh không có nhu cầu ăn cơm, đôi lúc sẽ ăn chung với cô hai ngụm, giờ hiển nhiên là nể mặt cha mẹ. Thần quân ở bên ngoài hô mưa gọi gió, cao ngạo không thôi, ai ngờ giờ lại khiêm tốn thế này, quả thật khiến người ta mở mang tầm nhìn.
Sở Tiêu Hạ cũng nhìn ra được, khuyên: “Đúng rồi, chừa bụng, có đồ ăn chuẩn bị riêng cho con, cực kỳ phù hợp với thân phận của con!”
Tân Vân Mặt khó hiểu, xoay đầu nhìn Sở Trĩ Thủy.
Sở Trĩ Thủy: “Lẽ nào là cơm ống trúc?”
“Nói gì đó? Vân Mậu còn ngồi đây!” Sở Tiêu Hạ cho rằng con gái nhắc cơm ống trúc quá tàn nhẫn, vội nói: “Xíu nữa thôi, chú bưng lên đây.”
Một lát sau, trong chén cơm trắng tinh bày một nhụy hoa chạm khắc từ thân cải trắng, trông tinh xảo động lòng người, sinh động như thật, còn thật sự giống một đóa búp sen chưa nở.
Sở Tiêu Hạ cầm một bình súp nóng xuất hiện, giới thiệu nói: “Đây là món ăn của con người chúng ta, tên là Khai Thủy Bạch Thái, chú nghe nói khẩu vị con thanh đạm, chờ đến tưới súp này lên trên, nó sẽ nở ra giống như hoa sen vậy, trông xinh đẹp cực kỳ!”
Sở Tiêu Hạ tính toán rất tốt, món này ngon miệng đậm đà, cả tạo hình cũng vượt xa các món khác, có thể nói là trình độ thuộc tiệc cấp quốc gia. Thể nhưng, ông chỉ quên một chuyện, hoa thật sự hợp với thân phận yêu quái thực vật, nhưng nó còn có một tầng hàm ý khác đối với thực vật.
Tân Vân Mậu nở hoa là tìm bạn đời, lúc này anh nhìn thấy hoa sen trong đĩa thì sững sờ.
Sở Trĩ Thủy cũng hơi thay đổi vẻ mặt, cô nhìn ra anh như ngồi trên kim châm, ngượng ngùng nói: “Ngại quá, em quên bổ sung kiến thúc khoa học tâm sinh lý giới yêu quái cho họ.”
Đương nhiên, giờ cô sẽ không vạch trần Sở Tiêu Hạ, sẽ tạo thành tâm lý trách nhiệm cho cha ruột, không phải sợ ảnh hưởng cảm tình hai bên, mà là lo ông biết mình làm ra sai sót trong yến hội quốc gia ngoại giao với yêu quái, không chừng sẽ làm dao động tầm nhìn đại cục. Suy cho cùng nhà nhỏ hòa thuận là chuyện nhỏ, giao hữu trường tồn của con người và yêu quái là chuyện lớn.
Súp gà tươi bốc khói nghi ngút vừa tưới lên, quả nhiên hoa sen chầm chậm nở ra, cánh hoa trong veo lóng lánh, kỷ tử đỏ tươi điểm xuyến càng làm tôn lên màu sắc rực rỡ.
Sở Trĩ Thủy cho rằng Tân Vân Mậu không chấp nhận, hoàn toàn cũng có thể không cần ăn thử, không ngờ động tác của anh còn nhanh hơn một bước, cầm muỗng nhẹ thổi hai cái, vậy mà tâm bình khí hòa uống xuống.
“Mùi vị thế nào?” Sở Tiêu Hạ nhiệt tình nói: “Món này vô cùng có ý nghĩa đối với con người chúng ta.”
Khai Thủy Bạch Thái là món ăn ngoại giao, thường dùng để tiếp đón khách quý, cũng như là khách quen yến hội.
“Rất ngon.” Tân Vân Mậu nhìn đối phương mặt đầy chờ mong, anh lộ vẻ trịnh trọng, gật đầu cam kết: “Con hiểu rồi.”
Sở Trĩ Thủy thấy anh mặt đầy nghiêm túc, kinh sợ nói: “...Anh hiểu cái gì?”
Sở Tiêu Hạ chỉ nghĩ Tân Vân Mậu cảm nhận được sự coi trọng của mình, an ủi xua tay: “Hiểu rồi thì tốt.”
Món ăn đủ loại khá nhiều, tốc độ ăn của một bữa ăn rất chậm, họ vừa ăn vừa trò chuyện, thỉnh thoảng còn xem phim, đúng lúc là chương trình đọc tin tức.
Trên màn hình ti vi, ký giả đang giới thiệu tiến triển mới của ngành hàng không trong nước, các cảnh tượng kích động lòng người được biên tập phát sóng, trông có vẻ khí thế hào hùng, chấn động không nguôi.
Sở Tiêu Hạ cho rằng đây là thời cơ tốt, nói: “Vân Mậu, xem thử phát minh sáng tạo của con người chúng ta, con không biết sau khi trải qua giai đoạn lịch sử gian khổ, nước chúng ta có thể đi đến ngày hôm nay thật sự tài giỏi, các con chắc cũng không rõ tháng ngày gian khổ năm ấy.”
Tân Vân Mậu ngữ khí thành khẩn: “Thật sự con không rõ tháng ngày ấy, lúc đó con không cẩn thận ngủ mất.”
Sở Tiêu Hạ đột nhiên cảm thấy không đúng: “... Ngủ mất?”
Tân Vân Mậu trả lời: “Vâng, sau khi tỉnh lại thì sớm đã lập nước, không trải qua khoảng thời gian đó.”
Cơ thể Sở Tiêu Hạ cứng đờ, ông đánh giá Tân Vân Mậu trẻ tuổi một phen, lại nghiêng đầu nhìn Sở Trĩ Thủy: “Này...”
Sở Trĩ Thủy né tránh tầm nhìn của cha ruột, cúi đầu nói: “Ngại quá, có vài chi tiết con quên nói.”
Hôm ấy Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên tranh luận, dẫn đến việc cô không có cơ hội chen miệng vào, cả tuổi cũng chưa kịp nói.
Kiến thức của Sở Tiêu Hạ sụp đổ, buồn rầu nói: “Vậy con có thể sống bao lâu?”
“Lúc trước có thể sống rất lâu, giờ khác rồi.” Tân Vân Mậu nhìn Sở Trĩ Thủy, ánh mắt anh lấp lánh, bình ổn nói: “Em ấy có thể sống bao lâu thì con sống bấy lâu, chúng con sẽ bên nhau trọn đời.”
Ngữ khí của anh không nhanh không chậm.
Một nhà ba người bị lời nói của anh làm cho sốc.
Sở Trĩ Thủy hơi xấu hổ mím môi, dù đã nghe anh nói một lần, nhưng không ngờ anh sẽ trực tiếp nói với cha mẹ.
Sở Tiêu Hạ vốn còn vô số hoang mang trong đầu, thế nhưng ông nhìn Tân Vân Mậu ung dung, cảm xúc hỗn loạn tan thành mây khói, bỗng chốc hơi ngẩn ngơ. Ngàn vạn câu hỏi đến miệng lại nuốt ngược trở về, dường như nghe xong câu này, những chuyện khác đã không còn quan trọng nữa.
Tân Vân Mậu là yêu quái, có lẽ anh sẽ nói rất nhiều lời khách sáo, nhưng không cần lấy tuổi thọ ra đảm bảo, cả con người cũng sẽ không làm vậy.
Thật lâu sau, Sở Tiêu Hạ trấn định trả lời: “Vậy thì tốt, chú còn sợ chú không sống lâu hơn mẹ con bé, đến lúc đó bà ấy đau lòng tuyệt vọng, không có chú thì sống không nổi.”
Tân Vân Mậu bình thản, anh lại khoe khoang theo ông: “Không có con em ấy cũng sống không nổi.”
“Vậy con bé vẫn độc lập hơn mẹ con bé, mẹ con bé vào nhà bếp là vỡ chén, trông chờ bà ấy chắc không ăn được một miếng cơm nóng.”
“Em ấy cũng thường làm rất bẩn, rồi xong lại là con dọn dẹp.”
Họ chú một câu con một câu nói chuyện, nghe có vẻ khá tìm được cảm giác tri kỷ.
Sở Trĩ Thủy và Tạ Nghiên bị bôi đen tại chỗ, sắc mặt họ hơi vi diệu, không biết nên nói cái gì.
Tạ Nghiên khinh thường: “Cha con còn tự tin thật, thật sự tưởng rằng không có ông mẹ sống không nổi?”
Sở Trĩ Thủy khuyên giải: “Có lẽ nam giới đều vậy, con người cũng vậy, yêu quái cũng vậy.”
Trên bàn thật sự có quá nhiều thức ăn, Sở Tiêu Hạ nói chuyện say sưa, ông tiện tay ấn lên cạnh bàn một cái, đĩa trứng giả cua theo đó rơi thành bốn năm mảnh trên mặt đất, cả thức ăn trong đĩa cũng rơi rải ra sàn, khiến hiện trường bừa bộn một mảnh.
Tạ Nghiên như nắm được thóp của ông: “Nhìn đi, rốt cuộc là ai làm rơi vỡ chén đĩa!”
“Ôi, tiếc thật, còn chưa ăn được mấy miếng.” Sở Tiêu Hạ vỗ đùi nói: “Chú đi quét dọn, đừng để người giẫm lên đâm phải.”
“Không cần, để con cho.” Tân Vân Mậu quen chuyện dọn dẹp nhà cửa, anh tùy ý búng tay một cái, lộn xộn khắp đất biến mất, mảnh vỡ và thức ăn được phân loại quăng vào trong sọt rác, sàn nhà sạch bong sáng bóng trở lại.
Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên nhìn cảnh này thì ngơ ra, họ không thể tin nổi mà nhìn Tân Vân Mậu, giờ mới thật sự giác ngộ được thân phận của anh. Dù bề ngoài giống con người cỡ nào, nhưng một cái búng tay là có thể quét sạch rác, hiển nhiên không phải chuyện con người có thể làm.
Tạ Nghiên nuốt nước bọt, bà nở nụ cười nhẹ: “... Cảm ơn Vân Mậu, quá khách sáo rồi.”
Sở Tiêu Hạ đứng dậy, ông đi vào nhà bếp: “Vẫn còn chút nguyên liệu, tôi xào lại một đĩa.”
“Cha, đừng xào nữa, tại làm quá nhiều mới đổ ấy.” Sở Trĩ Thủy khuyên nhủ: “Đồ trên bàn cũng ăn không hết.”
“Nhưng không phải con thích trứng giả cua sao, cảm thấy hôm nay con không muốn ăn sao ấy!”
“... Trên bàn này rất nhiều món con thích.”
Tân Vân Mậu nghe thấy câu này, anh đi theo Sở Tiêu Hạ, cùng vào nhà bếp.
“Sao anh...” Sở Trĩ Thủy muốn gọi Tân Vân Mậu lại, nhưng thấy anh không thèm ngoảnh đầu lại mà cứ đi vào nhà bếp.
Tạ Nghiên cười nói: “Để họ nói chuyện riêng vài câu đi.”
Trong nhà bếp, Sở Tiêu Hạ mặc tạp dề lên, xoay đầu nhìn thấy Tân Vân Mậu đi vào, vội nói: “Không sao, Vân Mậu con ra ngoài ngồi đi, món này làm nhanh lắm, lát nữa là xong ngay!”
Tân Vân Mậu nhìn trứng gà trong chén, bên cạnh còn có miếng thịt cá, bắt đầu cẩn thận ghi nhớ nguyên liệu trên bàn. Anh nhìn xung quanh một vòng, lại im lặng mấy giây, hạ tầm mắt nói: “Con muốn biết cách xào.”
Sở Tiêu Hạ nói cô thích ăn trứng giả cua, dĩ nhiên Tân Vân Mậu lòng sinh tò mò.
“Xào đồ ăn?” Sở Tiêu Hạ ngơ ngác, ông vặn bếp ga, cười nói: “Được thôi, con bé thích ăn cái này, chú dạy con làm thế nào.”
“... Ùm.”
“Chủ yếu là trứng và thịt cá, thịt cá phải ướp trước một lát, gia vị là muối, rượu Thiệu Hưng.”
"Ùm."
“Lúc xào phải xóc lên nhiều ít trộn thôi, nếu không thì thịt cá sẽ nát đến bầy nhầy...”
"Ùm."
Lửa bếp ga cháy lên màu xanh đậm.
Ngoài cửa sổ triệt để tối đen một mảnh, chỉ có ánh đèn phía đối diện.
Sở Trĩ Thủy nhịn cười: “Ừm, thấy được anh rất muốn đến nhà em rồi.”
“Hừ.”
Cha mẹ nhận được tin xong, vội vàng bảo họ lên nhà.
Trong nhà, Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên đứng ở cửa, im lặng chờ đợi Sở Trĩ Thủy dẫn người lên.
Sở Tiêu Hạ chợt nhớ ra gì đó, ông còn xoay người dặn dò vợ mình: “Có lẽ yêu quái lớn lên không giống con người, nếu người ta tướng mạo bình thường, bà đừng biểu hiện quá rõ ràng, lúc trước chỉ biết nhìn mặt.”
Tạ Nghiên: “?”
Tạ Nghiên: “Ông thật sự già rồi, ông thấy qua yêu quái hóa người nào không đẹp rồi hả? Trong phim không có ai xấu đâu.”
“Đó là phim, đều là lừa gạt đó!”
“Chẳng phải con bé cũng đã nói là từ mặt bằng chung trở lên rồi à, bình thường con bé nói chuyện thận trọng, sao mà sẽ..”
Chính vào lúc này, cửa nhà được gõ nhẹ, cắt ngang cuộc nói chuyện của Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên.
“Đến rồi ” Sở Tiêu Hạ vội mở cửa, gương mặt ông tràn đầy vẻ nhiệt tình nhìn phía sau Sở Trĩ Thủy, vốn còn sợ yêu quái lớn lên có chênh lệch với thẩm mỹ của con người, như chỉ thấy được một chàng trai tóc đen thanh lịch thoát tục, ăn mặc cũng sạch sẽ gọn gàng.
“Đây là Tân Vân Mậu, còn đây là cha mẹ em.” Sở Trĩ Thủy lên tiếng giới thiệu trước, dù Tân Vân Mậu tên thật là Vân Mậu, nhưng bất lực vì trên giấy tờ có chữ “Tân”, nên vẫn quen gọi tên trên giấy tờ của anh.
“A, xin chào xin chào, chú là Sở Tiêu Hạ, là cha của con bé.” Sở Tiêu Hạ bắt tay với Tân Vân Mậu
Tân Vân Mậu bắt lại, anh còn cúi người nói: “Chú gọi con Vân Mậu là được.”
Tạ Nghiên cười nói: “Được rồi, Vân Mậu vào nhà đi.”
Tân Vân Mậu chào hỏi với hai người xong, lại mang theo đồ vào nhà, giảm bớt một quy trình xã giao. Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên ấm áp hàn huyên hỏi thăm, Tân Vân Mậu lễ phép nhẹ trả lời, dù trên mặt không nhiều ý cười, nhưng trông có vẻ cử chỉ tế nhị, lễ tiết đúng mực.
Nếu Sở Trĩ Thủy không nói trước thân phận của anh, Tân Vân Mậu không hề khác gì con người, thậm chí lớn lên tướng mạo và thân hình còn tuyệt đỉnh.
Lúc này Sở Trĩ Thủy là người bối rối nhất, vốn dĩ cô còn sợ cha mẹ không thích ứng, hoặc là Tân Vẫn Mậu không thể hòa nhập, giờ xem ra căn bản không cần cô điều hòa bầu không khí, họ tự nhiên ngồi đến trước bàn ăn.
Sở Tiêu Hạ bưng thức ăn đã chuẩn bị xong lên, còn hỏi Tân Vân Mậu có cần khui rượu không. Tạ Nghiên không chịu yếu thế, liên tục dùng đũa dùng chung gắp thức ăn cho anh, mặt đầy ý cười nhìn anh ăn.
Tân Vân Mậu từ tốn dùng bữa, còn thật sự ăn sạch thức ăn trước mắt, thỉnh thoảng sẽ trả lời câu hỏi của họ.
Sở Tiêu Hạ cười lớn: “Con bé còn nói con ăn cơm ít, xem ra ngày thường đói lắm."
Tạ Nghiên: “Cô thấy Vân Mậu khẩu vị rất được.”
Tân Vân Mậu đáp: “Rất ngon.”
Sở Trĩ Thủy nghe không lọt, cô dùng đầu gối huýt anh, nhỏ giọng nói: “Không cần cố ăn đâu, lát nữa vẫn còn đồ ăn.”
Anh không có nhu cầu ăn cơm, đôi lúc sẽ ăn chung với cô hai ngụm, giờ hiển nhiên là nể mặt cha mẹ. Thần quân ở bên ngoài hô mưa gọi gió, cao ngạo không thôi, ai ngờ giờ lại khiêm tốn thế này, quả thật khiến người ta mở mang tầm nhìn.
Sở Tiêu Hạ cũng nhìn ra được, khuyên: “Đúng rồi, chừa bụng, có đồ ăn chuẩn bị riêng cho con, cực kỳ phù hợp với thân phận của con!”
Tân Vân Mặt khó hiểu, xoay đầu nhìn Sở Trĩ Thủy.
Sở Trĩ Thủy: “Lẽ nào là cơm ống trúc?”
“Nói gì đó? Vân Mậu còn ngồi đây!” Sở Tiêu Hạ cho rằng con gái nhắc cơm ống trúc quá tàn nhẫn, vội nói: “Xíu nữa thôi, chú bưng lên đây.”
Một lát sau, trong chén cơm trắng tinh bày một nhụy hoa chạm khắc từ thân cải trắng, trông tinh xảo động lòng người, sinh động như thật, còn thật sự giống một đóa búp sen chưa nở.
Sở Tiêu Hạ cầm một bình súp nóng xuất hiện, giới thiệu nói: “Đây là món ăn của con người chúng ta, tên là Khai Thủy Bạch Thái, chú nghe nói khẩu vị con thanh đạm, chờ đến tưới súp này lên trên, nó sẽ nở ra giống như hoa sen vậy, trông xinh đẹp cực kỳ!”
Sở Tiêu Hạ tính toán rất tốt, món này ngon miệng đậm đà, cả tạo hình cũng vượt xa các món khác, có thể nói là trình độ thuộc tiệc cấp quốc gia. Thể nhưng, ông chỉ quên một chuyện, hoa thật sự hợp với thân phận yêu quái thực vật, nhưng nó còn có một tầng hàm ý khác đối với thực vật.
Tân Vân Mậu nở hoa là tìm bạn đời, lúc này anh nhìn thấy hoa sen trong đĩa thì sững sờ.
Sở Trĩ Thủy cũng hơi thay đổi vẻ mặt, cô nhìn ra anh như ngồi trên kim châm, ngượng ngùng nói: “Ngại quá, em quên bổ sung kiến thúc khoa học tâm sinh lý giới yêu quái cho họ.”
Đương nhiên, giờ cô sẽ không vạch trần Sở Tiêu Hạ, sẽ tạo thành tâm lý trách nhiệm cho cha ruột, không phải sợ ảnh hưởng cảm tình hai bên, mà là lo ông biết mình làm ra sai sót trong yến hội quốc gia ngoại giao với yêu quái, không chừng sẽ làm dao động tầm nhìn đại cục. Suy cho cùng nhà nhỏ hòa thuận là chuyện nhỏ, giao hữu trường tồn của con người và yêu quái là chuyện lớn.
Súp gà tươi bốc khói nghi ngút vừa tưới lên, quả nhiên hoa sen chầm chậm nở ra, cánh hoa trong veo lóng lánh, kỷ tử đỏ tươi điểm xuyến càng làm tôn lên màu sắc rực rỡ.
Sở Trĩ Thủy cho rằng Tân Vân Mậu không chấp nhận, hoàn toàn cũng có thể không cần ăn thử, không ngờ động tác của anh còn nhanh hơn một bước, cầm muỗng nhẹ thổi hai cái, vậy mà tâm bình khí hòa uống xuống.
“Mùi vị thế nào?” Sở Tiêu Hạ nhiệt tình nói: “Món này vô cùng có ý nghĩa đối với con người chúng ta.”
Khai Thủy Bạch Thái là món ăn ngoại giao, thường dùng để tiếp đón khách quý, cũng như là khách quen yến hội.
“Rất ngon.” Tân Vân Mậu nhìn đối phương mặt đầy chờ mong, anh lộ vẻ trịnh trọng, gật đầu cam kết: “Con hiểu rồi.”
Sở Trĩ Thủy thấy anh mặt đầy nghiêm túc, kinh sợ nói: “...Anh hiểu cái gì?”
Sở Tiêu Hạ chỉ nghĩ Tân Vân Mậu cảm nhận được sự coi trọng của mình, an ủi xua tay: “Hiểu rồi thì tốt.”
Món ăn đủ loại khá nhiều, tốc độ ăn của một bữa ăn rất chậm, họ vừa ăn vừa trò chuyện, thỉnh thoảng còn xem phim, đúng lúc là chương trình đọc tin tức.
Trên màn hình ti vi, ký giả đang giới thiệu tiến triển mới của ngành hàng không trong nước, các cảnh tượng kích động lòng người được biên tập phát sóng, trông có vẻ khí thế hào hùng, chấn động không nguôi.
Sở Tiêu Hạ cho rằng đây là thời cơ tốt, nói: “Vân Mậu, xem thử phát minh sáng tạo của con người chúng ta, con không biết sau khi trải qua giai đoạn lịch sử gian khổ, nước chúng ta có thể đi đến ngày hôm nay thật sự tài giỏi, các con chắc cũng không rõ tháng ngày gian khổ năm ấy.”
Tân Vân Mậu ngữ khí thành khẩn: “Thật sự con không rõ tháng ngày ấy, lúc đó con không cẩn thận ngủ mất.”
Sở Tiêu Hạ đột nhiên cảm thấy không đúng: “... Ngủ mất?”
Tân Vân Mậu trả lời: “Vâng, sau khi tỉnh lại thì sớm đã lập nước, không trải qua khoảng thời gian đó.”
Cơ thể Sở Tiêu Hạ cứng đờ, ông đánh giá Tân Vân Mậu trẻ tuổi một phen, lại nghiêng đầu nhìn Sở Trĩ Thủy: “Này...”
Sở Trĩ Thủy né tránh tầm nhìn của cha ruột, cúi đầu nói: “Ngại quá, có vài chi tiết con quên nói.”
Hôm ấy Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên tranh luận, dẫn đến việc cô không có cơ hội chen miệng vào, cả tuổi cũng chưa kịp nói.
Kiến thức của Sở Tiêu Hạ sụp đổ, buồn rầu nói: “Vậy con có thể sống bao lâu?”
“Lúc trước có thể sống rất lâu, giờ khác rồi.” Tân Vân Mậu nhìn Sở Trĩ Thủy, ánh mắt anh lấp lánh, bình ổn nói: “Em ấy có thể sống bao lâu thì con sống bấy lâu, chúng con sẽ bên nhau trọn đời.”
Ngữ khí của anh không nhanh không chậm.
Một nhà ba người bị lời nói của anh làm cho sốc.
Sở Trĩ Thủy hơi xấu hổ mím môi, dù đã nghe anh nói một lần, nhưng không ngờ anh sẽ trực tiếp nói với cha mẹ.
Sở Tiêu Hạ vốn còn vô số hoang mang trong đầu, thế nhưng ông nhìn Tân Vân Mậu ung dung, cảm xúc hỗn loạn tan thành mây khói, bỗng chốc hơi ngẩn ngơ. Ngàn vạn câu hỏi đến miệng lại nuốt ngược trở về, dường như nghe xong câu này, những chuyện khác đã không còn quan trọng nữa.
Tân Vân Mậu là yêu quái, có lẽ anh sẽ nói rất nhiều lời khách sáo, nhưng không cần lấy tuổi thọ ra đảm bảo, cả con người cũng sẽ không làm vậy.
Thật lâu sau, Sở Tiêu Hạ trấn định trả lời: “Vậy thì tốt, chú còn sợ chú không sống lâu hơn mẹ con bé, đến lúc đó bà ấy đau lòng tuyệt vọng, không có chú thì sống không nổi.”
Tân Vân Mậu bình thản, anh lại khoe khoang theo ông: “Không có con em ấy cũng sống không nổi.”
“Vậy con bé vẫn độc lập hơn mẹ con bé, mẹ con bé vào nhà bếp là vỡ chén, trông chờ bà ấy chắc không ăn được một miếng cơm nóng.”
“Em ấy cũng thường làm rất bẩn, rồi xong lại là con dọn dẹp.”
Họ chú một câu con một câu nói chuyện, nghe có vẻ khá tìm được cảm giác tri kỷ.
Sở Trĩ Thủy và Tạ Nghiên bị bôi đen tại chỗ, sắc mặt họ hơi vi diệu, không biết nên nói cái gì.
Tạ Nghiên khinh thường: “Cha con còn tự tin thật, thật sự tưởng rằng không có ông mẹ sống không nổi?”
Sở Trĩ Thủy khuyên giải: “Có lẽ nam giới đều vậy, con người cũng vậy, yêu quái cũng vậy.”
Trên bàn thật sự có quá nhiều thức ăn, Sở Tiêu Hạ nói chuyện say sưa, ông tiện tay ấn lên cạnh bàn một cái, đĩa trứng giả cua theo đó rơi thành bốn năm mảnh trên mặt đất, cả thức ăn trong đĩa cũng rơi rải ra sàn, khiến hiện trường bừa bộn một mảnh.
Tạ Nghiên như nắm được thóp của ông: “Nhìn đi, rốt cuộc là ai làm rơi vỡ chén đĩa!”
“Ôi, tiếc thật, còn chưa ăn được mấy miếng.” Sở Tiêu Hạ vỗ đùi nói: “Chú đi quét dọn, đừng để người giẫm lên đâm phải.”
“Không cần, để con cho.” Tân Vân Mậu quen chuyện dọn dẹp nhà cửa, anh tùy ý búng tay một cái, lộn xộn khắp đất biến mất, mảnh vỡ và thức ăn được phân loại quăng vào trong sọt rác, sàn nhà sạch bong sáng bóng trở lại.
Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên nhìn cảnh này thì ngơ ra, họ không thể tin nổi mà nhìn Tân Vân Mậu, giờ mới thật sự giác ngộ được thân phận của anh. Dù bề ngoài giống con người cỡ nào, nhưng một cái búng tay là có thể quét sạch rác, hiển nhiên không phải chuyện con người có thể làm.
Tạ Nghiên nuốt nước bọt, bà nở nụ cười nhẹ: “... Cảm ơn Vân Mậu, quá khách sáo rồi.”
Sở Tiêu Hạ đứng dậy, ông đi vào nhà bếp: “Vẫn còn chút nguyên liệu, tôi xào lại một đĩa.”
“Cha, đừng xào nữa, tại làm quá nhiều mới đổ ấy.” Sở Trĩ Thủy khuyên nhủ: “Đồ trên bàn cũng ăn không hết.”
“Nhưng không phải con thích trứng giả cua sao, cảm thấy hôm nay con không muốn ăn sao ấy!”
“... Trên bàn này rất nhiều món con thích.”
Tân Vân Mậu nghe thấy câu này, anh đi theo Sở Tiêu Hạ, cùng vào nhà bếp.
“Sao anh...” Sở Trĩ Thủy muốn gọi Tân Vân Mậu lại, nhưng thấy anh không thèm ngoảnh đầu lại mà cứ đi vào nhà bếp.
Tạ Nghiên cười nói: “Để họ nói chuyện riêng vài câu đi.”
Trong nhà bếp, Sở Tiêu Hạ mặc tạp dề lên, xoay đầu nhìn thấy Tân Vân Mậu đi vào, vội nói: “Không sao, Vân Mậu con ra ngoài ngồi đi, món này làm nhanh lắm, lát nữa là xong ngay!”
Tân Vân Mậu nhìn trứng gà trong chén, bên cạnh còn có miếng thịt cá, bắt đầu cẩn thận ghi nhớ nguyên liệu trên bàn. Anh nhìn xung quanh một vòng, lại im lặng mấy giây, hạ tầm mắt nói: “Con muốn biết cách xào.”
Sở Tiêu Hạ nói cô thích ăn trứng giả cua, dĩ nhiên Tân Vân Mậu lòng sinh tò mò.
“Xào đồ ăn?” Sở Tiêu Hạ ngơ ngác, ông vặn bếp ga, cười nói: “Được thôi, con bé thích ăn cái này, chú dạy con làm thế nào.”
“... Ùm.”
“Chủ yếu là trứng và thịt cá, thịt cá phải ướp trước một lát, gia vị là muối, rượu Thiệu Hưng.”
"Ùm."
“Lúc xào phải xóc lên nhiều ít trộn thôi, nếu không thì thịt cá sẽ nát đến bầy nhầy...”
"Ùm."
Lửa bếp ga cháy lên màu xanh đậm.
Ngoài cửa sổ triệt để tối đen một mảnh, chỉ có ánh đèn phía đối diện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.