Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 208:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Trong nhà bếp sáng trưng, cha ruột tóc bạc và chàng trai tóc đen đang đứng một trước một sau cạnh bếp ga, một người dạy bảo một người lắng nghe, rất nhanh đã cho ra lò món trứng giả cua, không nói chuyện vụn vặt gì, đơn thuần là xoay quanh phạm vi món ăn cô thích.

Bởi vì họ đều yêu thương cùng một người, nên thành lập mối liên kết ở chỗ này, hoàn toàn không cần nói năng rườm rà, đã sinh ra sự hiểu ngầm.

Có lẽ, ẩm thực là văn minh bắt nguồn lâu đời của con người, trong lúc nào đó thật sự truyền tải hơi ấm sâu sắc hơn, cả yêu quái cũng có thể hiểu được.

Một lát sau, Sở Tiêu Hạ bưng trứng giả cua trở lại, sau lưng ông còn có Tân Vân Mậu đi theo, vẫy tay nói: “Món này phải thử, Vân Mậu cũng xảo phụ.”

“Thật sao?” Sở Trĩ Thủy nhìn Tân Vân Mậu, hồ nghi nói: “Không thể nào.”

Đĩa trứng giả cua này tay nghề lão làng, chẳng lẽ anh thật sự trù thần bất phàm?

Sở Tiêu Hạ: “Đương nhiên là thật, con nhanh thử đi, y hệt như cha xào!”

Sở Trĩ Thủy gắp một đũa, cô lo lắng hãi hùng nếm thử, sau đó khen ngợi nói: “Thật sự không tồi.”

Món này mềm mại ngon miệng, thật sự độ lửa vừa đủ, khá có phong độ của Sở Tiêu Hạ.

Tân Vân Mậu quả đoán nói: “Lần sau xào lại.”

Anh đã ghi nhớ cách làm, lần sau tự nấu.

Bất tri bất giác màn đêm đã đày đặc, Tân Vân Mậu cũng chào đón thời khắc giã từ, anh lần lượt nói tạm biệt với Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên, coi như kết thúc viên mãn lần gặp đầu tiên.

“Sau này có thể đến tiếp, chú dạy con nấu món khác.” Sở Tiêu Hạ nhìn ra anh có hứng thú với nấu nướng, bèn thuận nước đẩy thuyền hẹn bữa tiệc tại nhà lần sau.

Lời này nói trúng tim đen của anh, Tân Vân Mậu lập tức gật đầu: “Được ạ.

Sở Trĩ Thủy: “Con tiễn anh ấy.”

“Đi đi, các con trên đường cẩn thận!” Tạ Nghiên săn sóc nói.

Cửa nhà đóng lại, một người một yêu đi thang máy xuống.

Trong thang máy, cuối cùng Tân Vân Mậu cũng thở phào một hơi, hiển nhiên toàn thân đều thả lỏng, anh thong dong khoanh tay, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn cô, hiện tại chỉ thiếu ngâm nga một ca khúc ngắn nữa thôi.

“Cuối cùng cũng giả vờ không nổi nữa?” Sở Trĩ Thủy buồn cười nói: “Được lắm, em thấy cha em cũng sắp giả vờ không nổi nữa rồi.

Bữa cơm này thật lợi hại, Sở Tiêu Hạ và Tân Vân Mậu đều nho nhã lễ độ, con người và yêu quái lấy ra công lực diễn xuất của cả đời.

“Anh nói không sai chứ, không có chuyện gì có thể làm khó được anh.” Tân Vân Mậu tự đắc hơi hất cằm lên.

Sở Trĩ Thủy phối hợp vỗ tay: “Thật sự luôn, hôm nay biểu hiện rất xuất sắc, thần quân thật là giỏi.”

Tân Vân Mậu có thể không dùng yêu khi nấu một bữa cơm, cũng sắp làm cô cảm động rớt nước mắt, cô chưa từng thấy anh giản dị đến thế.

“Cũng chưa giỏi thế, chủ yếu là họ phối hợp.” Lông mi Tân Vân Mậu khẽ run, nhỏ giọng nói: “Họ đối với anh là yêu ai yêu cả đường đi mà thôi.”

Anh có thể nhìn ra Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên rất nể mặt, y như Sở Trĩ Thủy nói trước đó, vì con gái họ yêu thương anh, nên họ cũng thiện đãi anh đến thăm nhà.

Đương nhiên, lúc ban đầu họ khách sáo, sau đó đã giải trừ được chút khoảng cách, thật sự dần dần chấp nhận anh.



Sở Trĩ Thủy dịu giọng tâng bốc: “Vậy cũng là bị thái độ của thần quân làm cho cảm động!”

Tân Vân Mậu được cô tâng bốc đến lòng vui vẻ, cả dây thần kinh đang căng chặt cũng thả lỏng, anh chợt nhớ ra điều gì, lại dùng ánh mắt vi diệu nhìn cô, thấp giọng nói: “Nhưng anh không ngờ họ gấp đến thế, vậy mà còn đặc biệt bưng ra một món.”

Nói thật lòng, anh nhìn thấy Khai Thủy Bạch Thái thì giật mình, may mà sau đó đã hiểu được khổ tâm của họ.

Hoa sen xinh đẹp nở rộ, phấn hoa kỷ tử đỏ tươi, còn đặc biệt giới thiệu món này vô cùng có ý nghĩa đối với con người. Anh tin chắc mình không hiểu sai, chính là thầm than tấm lòng cha mẹ sốt ruột của Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên.

“Gấp cái gì?” Sở Trĩ Thủy đơ ra: “Anh đang nói món nào? Trứng giả cua?”

Họ ở trong bếp xào trứng giả cua rất nhanh, thật sự gọi là hùng hổ gấp rút.

Tân Vân Mậu ánh mắt trốn tránh, anh lưỡng lự một lát, khó khăn mở miệng: “Họ bưng ra một đĩa hoa, còn dùng kỷ tử làm phấn hoa, không phải là đang ám chỉ, hiển nhiên rất gấp sao?”

"Ha?"

Anh nghẹt thở, căng cứng da đầu nói: “... Đang gấp bảo chúng ta thụ phấn kết gạo trúc.”

Xem ra Hồng Hi Minh nhồi nhét cho Tân Vân Mậu không ít thường thức, cả chủ đề nói chuyện treo bên miệng của phụ huynh con người cũng không sót, đến nỗi anh hiểu lầm với món ăn nổi tiếng của yến hội quốc gia, hiểu thành nó để giục sinh con.

Sở Trĩ Thủy muốn nói lại thôi: “Không, cha mẹ em rất thoáng, sẽ không nói mấy chuyện này đâu...”

Tân Vân Mậu nhíu mày, đắc chí nói: “Đó là trước kia không tiện nói, nên mới dùng món ăn để biểu đạt, chủ đề kiểu này đương nhiên sẽ không nói thẳng.”

“Hiện tại anh rất tự tin với nhân tình thế thái nhỉ?” Sở Trĩ Thủy thở dài một hơi, thương xót nói: “Suy cho cùng cũng là cha em tính sai rồi.”

Tân Vân Mậu: “...”

Sở Trĩ Thủy: “Ông ấy cho rằng anh là tầng khí quyển, không ngờ anh là tầng dưới đất, hoàn toàn cắm trong đất, chỉ nghĩ tới gạo trúc.”

Sở Tiêu Hạ đang xem xét cuộc sống thuận hòa giữa con người va yêu quái, nào ngờ quan niệm của cây trúc từ trước đến nay chưa từng rời xa đất mẹ, quả nhiên yêu khí dùng để nở hoa xong thì cũng không nghĩ đến chuyện khác nữa.

“Lẽ nào em không muốn?” Tân Vân Mậu bất mãn phản bác: “Lần trước là ai nói gạo trúc đáng thương, lật mặt một cái thì không chịu làm người mẹ tốt?”

Sở Trĩ Thủy đỡ trán, khéo léo nói: “Không phải, dù gì cũng phải chờ nó xuất hiện thật sự, anh hẵng lên tiếng chỉ trích em.”

“Anh nói trước với em, kết hạt không dễ, không đơn giản như em nghĩ đậu.” Tân Vân Mậu lạnh lùng nói: “Vì là thần mới, nó sinh ra rất chậm, tốt nhất là nắm chắc thời gian.”

“Lời này là ý gì?” Vẻ mặt Sở Trĩ Thủy vi diệu: “Giống như thần quân cũng khá lớn tuổi rồi, không nắm chắc thời gian sẽ không kết gạo trúc được.”

Lời này không phải là yêu quái khác nói với Tân Vân Mậu nhỉ? Tại sao chính anh còn phải lo âu?

Anh nhẹ hừ một tiếng, lại còn dám tiếp lời: “Vốn là vậy mà, anh ít nhất đã ngàn tuổi, lại không.”

“Anh bớt nói xàm!” Sở Trĩ Thủy đỏ mặt tía tai, cô giơ tay nhẹ tóm lấy cổ anh, muốn chặn lại lời nói linh tinh của anh, cuối cùng cũng được như ý nguyện sờ thử yết hầu anh.

“Rồi tuần sau đến không?” Tân Vân Mậu nhìn cô chăm chú, nhấn mạnh nói:

“Giờ anh biết nấu cơm rồi.”

“Rõ ràng chỉ là biết xào có một món.” Sở Trĩ Thủy thấy anh bùng lên cơn oán niệm trong ánh mắt, vội nói: “Đến đến đến, chắc chắn đến, nếm thử trù nghệ của thần quân.

“Này còn tạm được.”



Một người một yêu lại xuống lầu dây dưa rất lâu, Tân Vân Mậu mới chuẩn bị về nhà.

Trong màn đêm, ánh đèn vạn nhà phát sáng, ngọn cây vang lên tiếng xào xạc, chỉ có anh mặc áo sơ mi trắng cả người sáng chói dưới ánh đèn.

Sở Trĩ Thủy tiễn anh đến cổng, Tân Vân Mậu lại đột ngột kéo cô lại, vào lúc cô nghĩ anh không nỡ, chỉ thấy anh nắm lấy tay cô, cho cô vuốt nhẹ yết hầu hơi nhô ra của anh.

Anh hơi cúi đầu, dùng cằm cọ tay cô, con ngươi đen láy cũng tràn đầy ánh sáng, chậm rãi vạch trần: “Muốn sờ thì sờ cho nhiều vào đi, nhìn anh cả ngày rồi, sớm biết em ham muốn thể xác anh, giờ em có giả vờ cũng vô dụng”

“Đâu có...”

“Lần nào làm việc cũng rất nghiêm túc, lại cực kỳ qua quýt với anh.”

Đầu ngón tay chạm vào nhiệt độ ấm áp, cùng với da thịt mịn nhẵn, mỗi khi anh mở miệng nói chuyện, yết hầu còn hơi rung động, sự mới lạ khiến ngón tay cô tê dại, có ngọn lửa lan từ ngón tay cô. Hơi thở nhẹ phả qua mu bàn tay cô, mang đến áo giác ngứa ngáy.

Bàn tay cô phủ lên cổ của anh, dùng ngón tay nhẹ vân vê yết hầu, dùng lòng bàn tay cảm nhận nhịp đập, dùng miệng hỗ nẹp xương đòn sâu hoắm của anh, áo sơ mi chỉnh tề cũng xộc xệch, thậm chí cảm nhận được tay cô cũng thăm dò vào cổ áo, nơi nào cô sờ đến cũng đầy cảm giác mạnh mẽ rắn rỏi, ước gì có thể hun nóng ngón tay cô.

Anh kéo tay cô, không lên tiếng để cô sờ soạt cơ thể mình, đáy mắt còn lộ ra tình cảm vấn vương khó nói, giống như quyến rũ cô trong gió đêm.

Giọng nói của anh cũng hơi khàn đi: “Còn muốn sờ chỗ nào nữa?”

“... Anh mau đi đi!”

Sở Trĩ Thủy rút tay về, cô đỏ lựng vành tai đẩy anh ra, ước gì có thể trực tiếp đẩy anh vào khe hở màu đen.

Cô không ngờ hôm nay nhìn anh nhiều thêm có vài cái, vậy mà bị anh bắt được, còn bị mượn cớ chỉ trích một phen. Nhưng không thể không thừa nhận, tức giận của cô ở mức độ nào đó là bị giẫm trúng chân đau, thật sự cả một bữa cơm đều muốn sờ anh, cảm thấy cả người anh ăn mặc xuất sắc hợp gu.

Chắc cô thật sự bị thôi miên thành công rồi, ngày nào anh cũng nói cô thèm muốn thể xác anh, cuối cùng cô hoàn toàn bị dạy hư từ trong tiềm thức.

Trên đường về nhà, nhịp tim của cô vẫn nhanh như cũ, cứ thấy xúc cảm lòng bàn tay không thể rửa sạch, đã lưu lại độ ẩm trên da thịt anh rồi.

Trong nhà, Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên đã dọn dẹp bàn cơm về trạng thái ban đầu, thức ăn thừa được bỏ vào tủ lạnh, trên tủ cũng bày đầy quà cáp các loại, đều là đồ Tân Văn Mậu mang đến hôm nay.

Sở Tiêu Hạ ngạc nhiên nói: “Vậy mà còn tặng cũng ra hình ra dạng, cha thấy cậu ấy nói chuyện không nhiều lắm, cứ tưởng cậu ấy không hiểu mấy chuyện này.”

Tặng quà là một cánh cửa học vấn, Sở Tiêu Hạ không hút thuốc, bên trong không có cỏ thuốc. Quà khác đều không có sai sót, còn có một túi lựu làm người ta chú ý, da lựu rất diễm lệ, trải đầy màu đỏ hồng, trông có vẻ tươi mọng không thôi.

Tạ Nghiên cầm một quả lựu, kinh ngạc cảm thán: “Lựu ở siêu thị sao?”

Lựu thường được bán ở siêu thị vào mùa thu, thời gian này còn hơi sớm, lại không biết Tân Vân Mậu từ đâu tìm ra loại tốt đến thế.

“Đặc biệt đi tìm nhỉ, thật là có lòng, chỉ là hơi vội.” Sở Tiêu Hạ cảm khái: “Nếu hiểu theo tư duy người cổ đại, đồ cậu ấy tặng thật giống sính lễ.”

Sở Trĩ Thủy ngơ ngác: “Hả?”

“Con không biết sao? Vậy mà còn là sinh viên xuất sắc đại học Ngân Hải.” Sở Tiêu Hạ chọc: “Lựu kết hạt rất nhiều, tặng cho bạn bè, chúc phúc gia tộc hưng thịnh, quả lựu là “vạn tử đồng bao, kim phòng ngọc cách”, thể hiện cho nhân duyên mỹ mãn, còn có nhiều con nhiều phúc.”

Ở một số nơi, vợ chồng son còn cùng nhau trồng hai cây lựu, ý như mãi mãi liên kết với nhau, kỷ niệm tình yêu của họ.

Sở Trĩ Thủy tê dại nói: “Vốn còn không hiểu, vừa nghe nói kết hạt thì con hiểu rồi.”

Yêu quái thực vật mãi mãi trốn không khỏi giới hạn tư duy của thực vật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook