Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 209:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Tạ Nghiên tách một quả lựu tươi, lộ ra hạt lựu đỏ mọng trong veo, tán thưởng nói: “Nhìn rất ngon, hôm nào hỏi cậu ấy mua ở đâu vậy, còn biết lựa trái cây hơn cả mẹ.”
“Nếu cha mẹ muốn ăn, hôm khác tìm anh ấy lấy.” Sở Trĩ Thủy qua loa nói, cô nghi anh dùng yêu khí để tưới, nếu không thì không thể xuất hiện trái cây trái mùa được.
Sở Tiêu Hạ hài lòng gật đầu: “Được đó, tuy không phải con người, nhưng cũng khá tốt, thắng ở chỗ rất chân thành.”
“Không phải con người tốt biết bao, không có người nhà.” Tạ Nghiên nói: “Nếu là con người, đụng phải người trong nhà không nói đạo lý, lại phải gây ra biết bao nhiêu phiền phức, chắc chắn phải chào hỏi với họ, tôi không chịu nổi việc gặp mặt với hạng người như Lưu Hà Mĩ kia.”
Sở Trĩ Thủy vô lực nói: “Cha, mẹ, có phải hai người chấp nhận quá nhanh không, mới bắt đầu đã bàn luận ưu điểm...”
“Đương nhiên rồi, chúng ta cũng phải vì cuộc sống của các con mà cân nhắc, con tìm một gia đình có bối cảnh đơn giản, chúng ta sẽ nhẹ nhõm rất nhiều. Sở Tiêu Hạ nói: “Đến lúc đó con cái phải đi học, thì đưa đến nhà trẻ bên cạnh, sau khi về hưu cha phụ trách đưa đón.”
... Này không phải hơi lo xa rồi hả.”
Ban nãy cô còn nói với Tân Vân Mậu thật ra cha mẹ không có suy nghĩ đó, giờ lại trực tiếp nói đến nhà trẻ, cả chuyện đi học của gạo trúc cũng nghĩ xong luôn rồi?
Tạ Nghiên bỗng nhớ ra gì đó, bà vội bỏ miếng lựu trong tay xuống, lại lau ngón tay sạch sẽ, gọi Sở Trĩ Thủy sang một bên: “Lúc trước không biết, mẹ không nói, giờ có bạn trai rồi, biết con cũng đã lớn, nhắc nhẹ con mấy câu.”
Sở Trĩ Thủy hoang mang.
“Mình ngày thường chú ý hơn, suy nghĩ cặn kẽ có vài chuyện làm thế nào, bảo vệ cơ thể mình.” Tạ Nghiên nói khéo: “Nếu thỉnh thoảng tối cuối tuần không về nhà, con và cậu ấy nói một tiếng với cha con là được.”
Sở Trĩ Thủy cạn lời, không ngờ chủ đề người lớn lại ập tới, bướng bỉnh nói: “Con muốn về nhà, thì phải về nhà.”
“Con về nhà làm gì?” Tạ Nghiên thảng thốt: “Chẳng phải nhà mới đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao.”
Sở Trĩ Thủy nuốt nước bọt, hời hợt nói: “Này không phải là muốn bảo vệ anh ấy à.”
Tạ Nghiên: “?”
Sở Trĩ Thủy trấn định nói: “Anh ấy là yêu quái thực vật, nên không phải là con có thai, mà là anh ấy thụ phấn kết hạt, mẹ hiểu lầm rồi.”
Tạ Nghiên: “???”
Tạ Nghiên nghe con gái phổ cập xong chuyện gạo trúc, bà bỗng ngẩn ngơ, nhượng bộ nói: “Vậy con về nhà đi, đừng nhanh quá...
Sở Trĩ Thủy dặn dò: “Đúng chứ, mẹ phải nghĩ cho cảm nhận của người ta.”
Tạ Nghiên lúc này mơ hồ, bối rối gật đầu, đáp lại: “Đúng, tốt lắm, vậy sau này con đừng tiết kiệm tiền, phải tìm trung tâm ở cử thì giúp cậu ấy tìm.”
Buổi gặp mặt đầu tiên của Tân Vân Mậu và cha mẹ hạ màn viên mãn, Sở Trĩ Thủy lại đến nhà mới, cô thoải mái tự tại hơn nhiều, không có gì để giấu giếm nữa.
Một người một yêu còn hẹn cuối tuần sau đến cửa hàng mua điện thoại, cuối cùng cũng để Tân Văn Mậu bước vào cuộc sống hiện đại. Lúc trước anh chỉ liên lạc với Sở Trĩ Thủy, có thể mượn tín vật ỳ túy dịch chuyển đến cạnh cô, lại lười nói chuyện với người khác, đương nhiên không dùng thiết bị truyền
tin.
Hiện tại, điện thoại trói buộc với giấy tờ của Tân Vân Mậu, lại thêm cách liên lạc của Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên, cuối cùng mở rộng chút con đường giao lưu.
Sở Tiêu Hạ thường gửi tin thời sự cho Tân Vân Mậu, xem ra rất hy vọng anh hiểu lịch sử phục hưng của quốc gia, còn từ một vài khái niệm vận mệnh cộng đồng con người, học một biết mười mà kéo dài mối quan hệ yêu quái và con người.
Tạ Nghiên lại không như vậy, bà chỉ thả tim trên vòng bạn bè cho Tân Vân Mậu, đó là ảnh chụp chung ở Đan Sơn của cô và anh.
Người nhà của Sở Trĩ Thủy và cũng dang rộng vòng tay như cô, dần dần mang bụi trúc xanh vào trong sân, tự nhiên âm thầm nuôi dưỡng anh.
Trong cục quan sát Hoài Giang, nhân viên phòng quan sát từ Không Tang quay về, còn dẫn theo một nhóm lớn yêu quái lao động cải tạo mới tinh, đẩy nhanh tiến độ xây dựng của cục.
Sở Trĩ Thủy đứng bên cửa sổ, cô nhìn dáo dác công trình xây dựng, mới lạ nói: “Sao cảm giác như công trường trở nên náo nhiệt nhỉ? Không phải cách đây không lâu sếp Miêu còn nói, lò sắp rỗng rồi, tìm không được yêu quái thích hợp sao.”
Tuy xây dựng cơ bản của cục có thể dựa vào yêu quái cải tạo, nhưng thi hành thực tế vẫn có độ khó, không phải tất cả yêu quái đều có năng lực xây nhà. Có vài yêu quái già ở tù có trình độ học thức không đủ, căn bản không thể sử dụng thiết bị của con người, cần phải bắt yêu quái theo kịp thời đại mới được.
Kim Du: “Nghe nói đi công tác đến Không Tang bắt một nhóm, cục quan sát bên kia thật sự giam không hết, chỉ có thể chuyển đến cục quan sát khác, họ chọn ra yêu quái thực vật giỏi xây dựng mang về đây.”
“Thì ra phòng quan sát còn biết giới hạn chuyển tù?”
“Biết chứ, nếu trữ lại quá nhiều, trong cục cũng sẽ không ổn định.”
“Hóa ra là vậy.”
Trong cục Không Tang, nhóm yêu quái cục trưởng Hoàng trải qua tác chiến dài lâu, cuối cùng dưới sự chi viện của cục khác, họ cũng triệt để tiêu diệt thế lực miếu long thần phách lối dạo này.
Thế nhưng, áp giải không nói lên đã kết thúc, nhốt giam cũng là vấn đề lớn, áp lực khổng lồ nhanh khiến cục Không Tang sụp đổ, dù không ngừng chuyển tù nhân đến cục khác, nhưng tốc độ di chuyển vẫn không đuổi kịp tốc độ bắt nhốt vào, ai bảo khoảng cách xa áp giải phạm nhân quá chậm.
Phòng quan sát Không Tang, một con rồng rú lên tiếng ngâm dài, yêu khi đen kịt lan ra, đột nhiên vùng vẫy thoát ra khỏi xiềng xích đã trói buộc bấy lâu!
Chỉ thấy một sợi bóng đen lộ ra từ trên đầu rồng dữ tợn bằng đá, mắt thấy sắp nhảy lên không trung, cởi bỏ cầm cố ngủ say ngàn năm!
“Đóng cửa, đóng cửa ngay!” Cục trưởng Hoàng kinh sợ nói: “Đừng để hắn thoát ra phòng quan sát!”
Vô số xiềng xích lạch cạch vang lên, mạnh mẽ vỗ đầu rồng trở về, bất lực vì cái bóng kia bất khuất đứng dậy, lần nữa rình rập chuồn ra cửa lớn uy nghiêm. Cái lò nhốt tín đồ long thần cũng hỗn loạn lên, mượn thế tăng thêm áp lực cho yêu quái Không Tang, trợ uy cho người đã từng là vị thần của họ.
Trời rung đất chuyển, cửa sắt bị chấn động mở ra một khe hở, một khắc sau lại bị đóng lại, ai ngờ cái bóng đen kia còn bay ra được nửa sợi.
Hiện trường người ngã ngựa đổ, các yêu quái hoảng loạn.
Cục trưởng Hoàng sợ đến rụng lá điên cuồng, ông ấy vỗ mạnh trán mình, kinh sợ nói: “Tiêu rồi, tiêu rồi, tôi sắp bị cách chức rồi, hắn vậy mà còn trốn ra!"
“Cục trưởng Hoàng, chỉ trốn ra nửa sợi thần hồn, chắc là một trong tám phần của hắn, hơn nữa cũng suy bại ngàn năm rồi...
“Trốn ra một phần mười sáu cũng là sự cố an toàn! Chuyện này có hay không có, không phải xem hắn trốn ra bao nhiêu!”
Tin này nhanh chóng truyền đến ba cục khác, long hồn còn sót lại đã lêu lỏng bên ngoài, lúc này không biết nơi nào.
Trong văn phòng cục trưởng, Hồ Thần Thụy cảm thấy thế cục căng thẳng vô cùng, ông lập tức gọi Tân Vân Mậu và Miêu Lịch đến, muốn thương lượng đối sách, sắc mặt nghiêm túc nói: “Thần quân, hiện tại long thần đã trốn ra, e là chuyện lớn không hay rồi, làm phiền anh nhanh chóng ra tay...”
Tân Vân Mậu ngồi trên sô pha, anh lại chẳng có chút khẩn trương nào, ung dung hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải ra tay?”
“Hả?” Hồ Thần Thụy ngạc nhiên nhìn anh: “Nhưng đó là tàn dư của long thần, chắc chắn hắn sẽ...
“Đó là một phần tám tàn dư, hơn nữa qua hơn ngàn năm suy bại, ông cảm thấy lúc trước hắn không đánh bại tôi, giờ còn chủ động đánh tới sao?” Tân Vân Mậu nhíu mày: “Hắn cũng không phải kẻ đầu óc có vấn đề, sẽ phải nghỉ ngơi dưỡng sức, rồi mới ngóc đầu dậy.”
“Vậy chúng ta càng không thể để hắn nghỉ ngơi dưỡng sức, chắc chắn phải thừa thắng xông lên...”
“Chờ hẳn nghỉ ngơi xong, cũng không biết đã qua mấy trăm năm, đến lúc đó không còn là chuyện của tôi nữa.” Tân Vân Mậu điềm tĩnh nói: “Tôi chỉ còn sống một trăm năm, đó là công việc của các ông, liên quan gì đến tôi, tại sao tôi phải ôm việc?”
Nếu năm ấy long thần không đánh anh, thật ra anh tuyệt nhiên sẽ không ra tay, thực vật vốn không phải phần tử ham chiến.
“Thần quân, này không hợp lý nhỉ?” Hồ Thần Thụy há mồm trợn mắt, lựa lời khuyên nhủ nói: “Chúng ta không thể vừa vào biên chế thì không làm việc, này đều là tật xấu của con người, anh không thể học mấy này chứ?”
Sao mới giải quyết xong chuyện vào biên chế anh lại bắt đầu phá game rồi?!
“Tôi thuộc phòng phát triển kinh tế, chứ không phải phòng quan sát, các người không quản được tôi.” Tân Văn Mậu chế nhạo nói: “Cả một phần tám cũng giam không xong, các ông cũng không khỏi quá vô dụng rồi.”
Hồ Thần Thụy sức đầu mẻ trán: “Miêu Lịch, anh cũng nói đôi câu đi, khuyên thần quân chút!”
Miêu Lịch meo một tiếng, anh ấy hơi nhướng mày, lười biếng nói: “Có gì mà khuyên? Anh ta cũng đâu phải vừa vào biên chế đã mang thai, tôi cảm thấy rất có đạo đức rồi.”
Hồ Thần Thụy: “???”
Tân Vân Mậu: “...”
Tân Vân Mậu im lặng vài giây, dường như đang nghĩ ngợi gì đó, mặt vô cảm nói: “Anh nhắc nhở tôi, đây cũng là một cách nghĩ, là quyền lợi hợp pháp tôi được hưởng.”
Miêu Lịch thấy đối phương trấn định như vậy, anh ấy bỗng trừng to mắt mèo, kinh sợ nói: “Hóa ra anh nghĩ vậy thật.”
Trước kia Tân Vân Mậu tốt xấu cũng sẽ xấu hổ tức giận phản bác lại, giờ nở hoa xong cả da trúc cũng dày hơn, đã đạt đến trình độ trúc vàng không sợ nước nóng.
“Có kiểu nội quy này, tại sao không dùng?” Tân Vân Mậu khá bình tĩnh: “Tôi lại không vi phạm pháp luật, đây cũng không đáng thẹn, dạo này xem không ít tin tức, tôi có rất nhiều cách nhìn mới.”
Gần đây dưới sự ảnh hưởng của tin tức thời sự, Tân Vân Mậu cảm thấy xã hội này thay đổi rất nhanh, có vài quan niệm cũ quả thật nên thay đổi.
Miêu Lịch thân làm lãnh đạo cấp phòng, anh ấy nhíu mày, líu lưỡi nói: “Nhưng dù gì anh cũng đã qua thời kỳ thực tập rồi? Thời gian này cũng không coi trọng lắm?”
Hồ Thần Thụy nghe họ nói chuyện, tâm thái ông ấy tốt, hiếm khi bị ép đến đổ: “Tôi gọi hai vị đến là tranh luận hiện trường trong hệ thống mà! Chúng ta không thể nói chính sự chút à!”
“Uầy, ban đầu tôi đã đoán được không dễ dẫn theo đoàn đội, đến Hoài Giang chắc chắn sẽ gặp phải đồ hay sinh sự.” Ông ấy đầy oán khí nhìn hai yêu quái, lần đầu để lộ tiếng lòng vẫn luôn đè nén, than ngắn thở dài nói: “Chậc chậc, xem xem họ quăng rắc rối vào tay tôi, vị này không cần nói nữa, Miêu Lịch anh cũng là người xem náo nhiệt, không bằng lòng làm lãnh đạo của anh.”
Phòng quan sát là bộ phận nòng cốt của cục quan sát, cục trưởng và trưởng phòng phòng quan sát cần phải giao lưu với nhau hằng ngày, nhóm yêu quái Diệp Hoa Vũ biết đức tính của Miêu Lịch, dĩ nhiên cung kính nhưng không gần gũi, chạy đi càng nhanh càng tốt.
Tân Vân Mậu thấy hồ ly tức giận, nghi hoặc nói: “Các ông đã tìm được hành tung của hắn?
Hồ Thần Thụy nghe xong, khôi phục cảm xúc, đáp: “Vẫn chưa.”
“Vậy tôi ra tay thế nào?” Tân Vân Mậu không vui: “Lửa yêu trên người tôi dập tắt ở Tất Ngô, đã cắt đứt liên kết với ý thức của hắn rồi.”
Thuở trước Tân Vân Mậu cảm nhận biết được hận thù của long thần từ trong lửa yêu, giờ lửa yêu cả người tiêu tán, sẽ không bị ảnh hưởng nữa, cũng rất khó định vị.
Miêu Lịch lòng sinh tò mò: “Điều này nói lên hắn vẫn chưa gây chuyện?”
Hồ Thần Thụy: “Đúng, cục trưởng Hoàng gửi tin đến, Không Tang bình yên vô sự, chỉ là không tìm thấy tàn hồn.”
Miêu Lịch nhởn nhơ nói: “Vậy chúng ta gấp gì chứ, cục trưởng Hồ cũng không phải cục trưởng Không Tang, quản nhiều vậy làm chi, nếu trời sập xuống thật, vẫn có cục trưởng Hoàng chống đỡ.”
“Lão Hoàng sắp bị cách chức nhanh thôi.” Vẻ mặt Hồ Thần Thụy vi diệu, nhướng mày nói: “Tôi nghe hiểu ý anh rồi, anh bảo tôi cũng hư chung với anh.”
Miêu Lịch làm như vô tội: “Tôi nói thật đấy, meo.”
“Nhưng nếu theo suy tính của trước kia, nếu hắn trốn ra là vì tìm người, cần quanh quẩn ở vùng lân cận Không Tang.” Hồ Thần Thụy do dự một lát, tâm trí ông ấy dao động: “Hình như quả thật cục Hoài Giang không cần sốt ruột.”
Dù Tân Vân Mậu đã nở hoa, nhưng so với long thần suy bại ngàn năm, vẫn là mạnh hơn nhiều. Theo logic thông thường, long thần chắc chắn không nên đến Hoài Giang, hắn nên hồi phục lại sức mạnh xong rồi hẳn đi tìm kẻ thù.
“Rồi còn chuyện nữa không?” Tân Vân Mậu xụ mặt nói: “Hết chuyện tôi đi đây, tan làm đúng giờ cũng là một trong những thú vui của con người.”
“Nếu cha mẹ muốn ăn, hôm khác tìm anh ấy lấy.” Sở Trĩ Thủy qua loa nói, cô nghi anh dùng yêu khí để tưới, nếu không thì không thể xuất hiện trái cây trái mùa được.
Sở Tiêu Hạ hài lòng gật đầu: “Được đó, tuy không phải con người, nhưng cũng khá tốt, thắng ở chỗ rất chân thành.”
“Không phải con người tốt biết bao, không có người nhà.” Tạ Nghiên nói: “Nếu là con người, đụng phải người trong nhà không nói đạo lý, lại phải gây ra biết bao nhiêu phiền phức, chắc chắn phải chào hỏi với họ, tôi không chịu nổi việc gặp mặt với hạng người như Lưu Hà Mĩ kia.”
Sở Trĩ Thủy vô lực nói: “Cha, mẹ, có phải hai người chấp nhận quá nhanh không, mới bắt đầu đã bàn luận ưu điểm...”
“Đương nhiên rồi, chúng ta cũng phải vì cuộc sống của các con mà cân nhắc, con tìm một gia đình có bối cảnh đơn giản, chúng ta sẽ nhẹ nhõm rất nhiều. Sở Tiêu Hạ nói: “Đến lúc đó con cái phải đi học, thì đưa đến nhà trẻ bên cạnh, sau khi về hưu cha phụ trách đưa đón.”
... Này không phải hơi lo xa rồi hả.”
Ban nãy cô còn nói với Tân Vân Mậu thật ra cha mẹ không có suy nghĩ đó, giờ lại trực tiếp nói đến nhà trẻ, cả chuyện đi học của gạo trúc cũng nghĩ xong luôn rồi?
Tạ Nghiên bỗng nhớ ra gì đó, bà vội bỏ miếng lựu trong tay xuống, lại lau ngón tay sạch sẽ, gọi Sở Trĩ Thủy sang một bên: “Lúc trước không biết, mẹ không nói, giờ có bạn trai rồi, biết con cũng đã lớn, nhắc nhẹ con mấy câu.”
Sở Trĩ Thủy hoang mang.
“Mình ngày thường chú ý hơn, suy nghĩ cặn kẽ có vài chuyện làm thế nào, bảo vệ cơ thể mình.” Tạ Nghiên nói khéo: “Nếu thỉnh thoảng tối cuối tuần không về nhà, con và cậu ấy nói một tiếng với cha con là được.”
Sở Trĩ Thủy cạn lời, không ngờ chủ đề người lớn lại ập tới, bướng bỉnh nói: “Con muốn về nhà, thì phải về nhà.”
“Con về nhà làm gì?” Tạ Nghiên thảng thốt: “Chẳng phải nhà mới đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao.”
Sở Trĩ Thủy nuốt nước bọt, hời hợt nói: “Này không phải là muốn bảo vệ anh ấy à.”
Tạ Nghiên: “?”
Sở Trĩ Thủy trấn định nói: “Anh ấy là yêu quái thực vật, nên không phải là con có thai, mà là anh ấy thụ phấn kết hạt, mẹ hiểu lầm rồi.”
Tạ Nghiên: “???”
Tạ Nghiên nghe con gái phổ cập xong chuyện gạo trúc, bà bỗng ngẩn ngơ, nhượng bộ nói: “Vậy con về nhà đi, đừng nhanh quá...
Sở Trĩ Thủy dặn dò: “Đúng chứ, mẹ phải nghĩ cho cảm nhận của người ta.”
Tạ Nghiên lúc này mơ hồ, bối rối gật đầu, đáp lại: “Đúng, tốt lắm, vậy sau này con đừng tiết kiệm tiền, phải tìm trung tâm ở cử thì giúp cậu ấy tìm.”
Buổi gặp mặt đầu tiên của Tân Vân Mậu và cha mẹ hạ màn viên mãn, Sở Trĩ Thủy lại đến nhà mới, cô thoải mái tự tại hơn nhiều, không có gì để giấu giếm nữa.
Một người một yêu còn hẹn cuối tuần sau đến cửa hàng mua điện thoại, cuối cùng cũng để Tân Văn Mậu bước vào cuộc sống hiện đại. Lúc trước anh chỉ liên lạc với Sở Trĩ Thủy, có thể mượn tín vật ỳ túy dịch chuyển đến cạnh cô, lại lười nói chuyện với người khác, đương nhiên không dùng thiết bị truyền
tin.
Hiện tại, điện thoại trói buộc với giấy tờ của Tân Vân Mậu, lại thêm cách liên lạc của Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên, cuối cùng mở rộng chút con đường giao lưu.
Sở Tiêu Hạ thường gửi tin thời sự cho Tân Vân Mậu, xem ra rất hy vọng anh hiểu lịch sử phục hưng của quốc gia, còn từ một vài khái niệm vận mệnh cộng đồng con người, học một biết mười mà kéo dài mối quan hệ yêu quái và con người.
Tạ Nghiên lại không như vậy, bà chỉ thả tim trên vòng bạn bè cho Tân Vân Mậu, đó là ảnh chụp chung ở Đan Sơn của cô và anh.
Người nhà của Sở Trĩ Thủy và cũng dang rộng vòng tay như cô, dần dần mang bụi trúc xanh vào trong sân, tự nhiên âm thầm nuôi dưỡng anh.
Trong cục quan sát Hoài Giang, nhân viên phòng quan sát từ Không Tang quay về, còn dẫn theo một nhóm lớn yêu quái lao động cải tạo mới tinh, đẩy nhanh tiến độ xây dựng của cục.
Sở Trĩ Thủy đứng bên cửa sổ, cô nhìn dáo dác công trình xây dựng, mới lạ nói: “Sao cảm giác như công trường trở nên náo nhiệt nhỉ? Không phải cách đây không lâu sếp Miêu còn nói, lò sắp rỗng rồi, tìm không được yêu quái thích hợp sao.”
Tuy xây dựng cơ bản của cục có thể dựa vào yêu quái cải tạo, nhưng thi hành thực tế vẫn có độ khó, không phải tất cả yêu quái đều có năng lực xây nhà. Có vài yêu quái già ở tù có trình độ học thức không đủ, căn bản không thể sử dụng thiết bị của con người, cần phải bắt yêu quái theo kịp thời đại mới được.
Kim Du: “Nghe nói đi công tác đến Không Tang bắt một nhóm, cục quan sát bên kia thật sự giam không hết, chỉ có thể chuyển đến cục quan sát khác, họ chọn ra yêu quái thực vật giỏi xây dựng mang về đây.”
“Thì ra phòng quan sát còn biết giới hạn chuyển tù?”
“Biết chứ, nếu trữ lại quá nhiều, trong cục cũng sẽ không ổn định.”
“Hóa ra là vậy.”
Trong cục Không Tang, nhóm yêu quái cục trưởng Hoàng trải qua tác chiến dài lâu, cuối cùng dưới sự chi viện của cục khác, họ cũng triệt để tiêu diệt thế lực miếu long thần phách lối dạo này.
Thế nhưng, áp giải không nói lên đã kết thúc, nhốt giam cũng là vấn đề lớn, áp lực khổng lồ nhanh khiến cục Không Tang sụp đổ, dù không ngừng chuyển tù nhân đến cục khác, nhưng tốc độ di chuyển vẫn không đuổi kịp tốc độ bắt nhốt vào, ai bảo khoảng cách xa áp giải phạm nhân quá chậm.
Phòng quan sát Không Tang, một con rồng rú lên tiếng ngâm dài, yêu khi đen kịt lan ra, đột nhiên vùng vẫy thoát ra khỏi xiềng xích đã trói buộc bấy lâu!
Chỉ thấy một sợi bóng đen lộ ra từ trên đầu rồng dữ tợn bằng đá, mắt thấy sắp nhảy lên không trung, cởi bỏ cầm cố ngủ say ngàn năm!
“Đóng cửa, đóng cửa ngay!” Cục trưởng Hoàng kinh sợ nói: “Đừng để hắn thoát ra phòng quan sát!”
Vô số xiềng xích lạch cạch vang lên, mạnh mẽ vỗ đầu rồng trở về, bất lực vì cái bóng kia bất khuất đứng dậy, lần nữa rình rập chuồn ra cửa lớn uy nghiêm. Cái lò nhốt tín đồ long thần cũng hỗn loạn lên, mượn thế tăng thêm áp lực cho yêu quái Không Tang, trợ uy cho người đã từng là vị thần của họ.
Trời rung đất chuyển, cửa sắt bị chấn động mở ra một khe hở, một khắc sau lại bị đóng lại, ai ngờ cái bóng đen kia còn bay ra được nửa sợi.
Hiện trường người ngã ngựa đổ, các yêu quái hoảng loạn.
Cục trưởng Hoàng sợ đến rụng lá điên cuồng, ông ấy vỗ mạnh trán mình, kinh sợ nói: “Tiêu rồi, tiêu rồi, tôi sắp bị cách chức rồi, hắn vậy mà còn trốn ra!"
“Cục trưởng Hoàng, chỉ trốn ra nửa sợi thần hồn, chắc là một trong tám phần của hắn, hơn nữa cũng suy bại ngàn năm rồi...
“Trốn ra một phần mười sáu cũng là sự cố an toàn! Chuyện này có hay không có, không phải xem hắn trốn ra bao nhiêu!”
Tin này nhanh chóng truyền đến ba cục khác, long hồn còn sót lại đã lêu lỏng bên ngoài, lúc này không biết nơi nào.
Trong văn phòng cục trưởng, Hồ Thần Thụy cảm thấy thế cục căng thẳng vô cùng, ông lập tức gọi Tân Vân Mậu và Miêu Lịch đến, muốn thương lượng đối sách, sắc mặt nghiêm túc nói: “Thần quân, hiện tại long thần đã trốn ra, e là chuyện lớn không hay rồi, làm phiền anh nhanh chóng ra tay...”
Tân Vân Mậu ngồi trên sô pha, anh lại chẳng có chút khẩn trương nào, ung dung hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải ra tay?”
“Hả?” Hồ Thần Thụy ngạc nhiên nhìn anh: “Nhưng đó là tàn dư của long thần, chắc chắn hắn sẽ...
“Đó là một phần tám tàn dư, hơn nữa qua hơn ngàn năm suy bại, ông cảm thấy lúc trước hắn không đánh bại tôi, giờ còn chủ động đánh tới sao?” Tân Vân Mậu nhíu mày: “Hắn cũng không phải kẻ đầu óc có vấn đề, sẽ phải nghỉ ngơi dưỡng sức, rồi mới ngóc đầu dậy.”
“Vậy chúng ta càng không thể để hắn nghỉ ngơi dưỡng sức, chắc chắn phải thừa thắng xông lên...”
“Chờ hẳn nghỉ ngơi xong, cũng không biết đã qua mấy trăm năm, đến lúc đó không còn là chuyện của tôi nữa.” Tân Vân Mậu điềm tĩnh nói: “Tôi chỉ còn sống một trăm năm, đó là công việc của các ông, liên quan gì đến tôi, tại sao tôi phải ôm việc?”
Nếu năm ấy long thần không đánh anh, thật ra anh tuyệt nhiên sẽ không ra tay, thực vật vốn không phải phần tử ham chiến.
“Thần quân, này không hợp lý nhỉ?” Hồ Thần Thụy há mồm trợn mắt, lựa lời khuyên nhủ nói: “Chúng ta không thể vừa vào biên chế thì không làm việc, này đều là tật xấu của con người, anh không thể học mấy này chứ?”
Sao mới giải quyết xong chuyện vào biên chế anh lại bắt đầu phá game rồi?!
“Tôi thuộc phòng phát triển kinh tế, chứ không phải phòng quan sát, các người không quản được tôi.” Tân Văn Mậu chế nhạo nói: “Cả một phần tám cũng giam không xong, các ông cũng không khỏi quá vô dụng rồi.”
Hồ Thần Thụy sức đầu mẻ trán: “Miêu Lịch, anh cũng nói đôi câu đi, khuyên thần quân chút!”
Miêu Lịch meo một tiếng, anh ấy hơi nhướng mày, lười biếng nói: “Có gì mà khuyên? Anh ta cũng đâu phải vừa vào biên chế đã mang thai, tôi cảm thấy rất có đạo đức rồi.”
Hồ Thần Thụy: “???”
Tân Vân Mậu: “...”
Tân Vân Mậu im lặng vài giây, dường như đang nghĩ ngợi gì đó, mặt vô cảm nói: “Anh nhắc nhở tôi, đây cũng là một cách nghĩ, là quyền lợi hợp pháp tôi được hưởng.”
Miêu Lịch thấy đối phương trấn định như vậy, anh ấy bỗng trừng to mắt mèo, kinh sợ nói: “Hóa ra anh nghĩ vậy thật.”
Trước kia Tân Vân Mậu tốt xấu cũng sẽ xấu hổ tức giận phản bác lại, giờ nở hoa xong cả da trúc cũng dày hơn, đã đạt đến trình độ trúc vàng không sợ nước nóng.
“Có kiểu nội quy này, tại sao không dùng?” Tân Vân Mậu khá bình tĩnh: “Tôi lại không vi phạm pháp luật, đây cũng không đáng thẹn, dạo này xem không ít tin tức, tôi có rất nhiều cách nhìn mới.”
Gần đây dưới sự ảnh hưởng của tin tức thời sự, Tân Vân Mậu cảm thấy xã hội này thay đổi rất nhanh, có vài quan niệm cũ quả thật nên thay đổi.
Miêu Lịch thân làm lãnh đạo cấp phòng, anh ấy nhíu mày, líu lưỡi nói: “Nhưng dù gì anh cũng đã qua thời kỳ thực tập rồi? Thời gian này cũng không coi trọng lắm?”
Hồ Thần Thụy nghe họ nói chuyện, tâm thái ông ấy tốt, hiếm khi bị ép đến đổ: “Tôi gọi hai vị đến là tranh luận hiện trường trong hệ thống mà! Chúng ta không thể nói chính sự chút à!”
“Uầy, ban đầu tôi đã đoán được không dễ dẫn theo đoàn đội, đến Hoài Giang chắc chắn sẽ gặp phải đồ hay sinh sự.” Ông ấy đầy oán khí nhìn hai yêu quái, lần đầu để lộ tiếng lòng vẫn luôn đè nén, than ngắn thở dài nói: “Chậc chậc, xem xem họ quăng rắc rối vào tay tôi, vị này không cần nói nữa, Miêu Lịch anh cũng là người xem náo nhiệt, không bằng lòng làm lãnh đạo của anh.”
Phòng quan sát là bộ phận nòng cốt của cục quan sát, cục trưởng và trưởng phòng phòng quan sát cần phải giao lưu với nhau hằng ngày, nhóm yêu quái Diệp Hoa Vũ biết đức tính của Miêu Lịch, dĩ nhiên cung kính nhưng không gần gũi, chạy đi càng nhanh càng tốt.
Tân Vân Mậu thấy hồ ly tức giận, nghi hoặc nói: “Các ông đã tìm được hành tung của hắn?
Hồ Thần Thụy nghe xong, khôi phục cảm xúc, đáp: “Vẫn chưa.”
“Vậy tôi ra tay thế nào?” Tân Vân Mậu không vui: “Lửa yêu trên người tôi dập tắt ở Tất Ngô, đã cắt đứt liên kết với ý thức của hắn rồi.”
Thuở trước Tân Vân Mậu cảm nhận biết được hận thù của long thần từ trong lửa yêu, giờ lửa yêu cả người tiêu tán, sẽ không bị ảnh hưởng nữa, cũng rất khó định vị.
Miêu Lịch lòng sinh tò mò: “Điều này nói lên hắn vẫn chưa gây chuyện?”
Hồ Thần Thụy: “Đúng, cục trưởng Hoàng gửi tin đến, Không Tang bình yên vô sự, chỉ là không tìm thấy tàn hồn.”
Miêu Lịch nhởn nhơ nói: “Vậy chúng ta gấp gì chứ, cục trưởng Hồ cũng không phải cục trưởng Không Tang, quản nhiều vậy làm chi, nếu trời sập xuống thật, vẫn có cục trưởng Hoàng chống đỡ.”
“Lão Hoàng sắp bị cách chức nhanh thôi.” Vẻ mặt Hồ Thần Thụy vi diệu, nhướng mày nói: “Tôi nghe hiểu ý anh rồi, anh bảo tôi cũng hư chung với anh.”
Miêu Lịch làm như vô tội: “Tôi nói thật đấy, meo.”
“Nhưng nếu theo suy tính của trước kia, nếu hắn trốn ra là vì tìm người, cần quanh quẩn ở vùng lân cận Không Tang.” Hồ Thần Thụy do dự một lát, tâm trí ông ấy dao động: “Hình như quả thật cục Hoài Giang không cần sốt ruột.”
Dù Tân Vân Mậu đã nở hoa, nhưng so với long thần suy bại ngàn năm, vẫn là mạnh hơn nhiều. Theo logic thông thường, long thần chắc chắn không nên đến Hoài Giang, hắn nên hồi phục lại sức mạnh xong rồi hẳn đi tìm kẻ thù.
“Rồi còn chuyện nữa không?” Tân Vân Mậu xụ mặt nói: “Hết chuyện tôi đi đây, tan làm đúng giờ cũng là một trong những thú vui của con người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.