Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 210:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Hồ Thần Thụy triệt để bị đánh bại, vò đã mẻ lại còn sứt nói: “Hết chuyện rồi.”
Một lát sau, cửa văn phòng được nhẹ nhàng đóng lại.
Hồ Thần Thụy đưa mắt tiễn Tân Vân Mậu rời đi, ông ấy không hề có sức uy nghiêm lớn nào trước mắt thần quân, cảm khái nói: “Anh ta thật là chẳng có tính trách nhiệm của Tiểu Sở gì cả.”
Miêu Lịch: “Chẳng lẽ không phải là trưởng phòng Sở quá có trách nhiệm mới bị anh ta dính lấy à?”
Ánh mắt Hồ Thần Thụy phức tạp, xoay đầu nhìn chú mèo mun một cái, khuyên bảo: “Miêu Lịch, anh cứ nói chuyện như vậy, thật sự rất khó bảo vệ anh.”
Cảnh sát trưởng mèo mun có thể sống sót đến nay, quả thật thuộc về một kỳ tích lớn, lẽ nào mèo thật sự có chín cái mạng?
Cục Hoài Giang, lúc này là cuối hạ đầu thu, còn chưa đến lúc khai giảng, cải thìa trong khu đất hoang mọc thành từng bụi, chưa đến hai ngày đã lộ ra một mảnh đất xanh mướt rộng lớn, thả mắt nhìn đi thấy sóng xanh dập dờn, làm người ta thấy lòng sinh vui mừng.
Trước kia Ngưu Sĩ sẽ trồng rau trong khu đất hoang, nhưng lúc ấy cũng mới chỉ là chút cải thìa và khoai tây, hơn nữa quy mô cũng không tính là cực kỳ lớn. Đến nay,
kinh tế trong cục khá đầy đủ, anh ấy đặc biệt chỉnh đốn ra một mảnh vườn rau, trồng luôn vài cây ăn quả, cũng không bón phân gì, hoàn toàn là rau hữu cơ từ thiên nhiên.
Sở Trĩ Thủy nhờ Tân Vân Mậu dùng yêu khí để tưới, cây ăn quả trong vườn rau thuận lợi sinh sống, sau này có thể có quả ăn trong cục. Cây ăn quả được vun trồng không nhiều, hoàn toàn là để giảm bớt cơn thèm, càng không định bán ra.
Nhà ăn sẽ mua nguyên liệu nấu ăn từ bên ngoài, vẫn sẽ nhổ rau trong vườn, nhưng trong mùa thực vật tươi tốt, một lứa rồi lại một lứa thu hoạch không hết, cứ còn lại một chút, nhưng không đủ dùng trong cục.
Ngưu Sĩ dứt khoát dùng thời gian rảnh hái rau, bày một cái sọt trên bàn cờ tướng, mặc cho thành viên phòng phát triển kinh tế chọn lựa. Sở Trĩ Thủy và Trần Châu Tuệ sắp về nhà, ngày thường họ không ăn cơm trong cục, sẽ lấy chút rau cải mang về.
Ngưu Sĩ tìm một cái túi vải, đưa cho Sở Trĩ Thủy một túi lá tiêu, giới thiệu nói: “Loại lá này bên ngoài ít bán lắm, phải ăn rau vườn mới nhổ đó, rất hợp lấy về nấu canh.”
“Lá tiêu còn có thể ăn sao?” Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên: “Hình như tôi chưa từng ăn.”
“Đương nhiên có thể, nấu chung với thịt nạc viên.”
Sở Trĩ Thủy nhìn Trần Châu Tuệ bên cạnh, hỏi: “Châu Tuệ, em không lấy chút sao?”
Trần Châu Tuệ lắc đầu: “Tối nay em ăn cơm trong cục.”
Kim Du cười nói: “Tối nay chúng tôi và anh Ngưu ăn cơm tự sôi, cô muốn tham gia chung không?”
“Lần sau đi.” Sở Trĩ Thủy liếc thấy Tân Vận Mậu đi ra từ trong hành lang tòa nhà, cô đã đồng ý tối nay cho anh xuống bếp, lịch sự nói: “Hôm khác cùng ăn.”
Giờ Sở Trĩ Thủy là người duy nhất kiên trì về nhà, ngay cả con người còn lại là Trần Châu Tuệ cũng phản chiến rồi.
Vì trong nhà không có ai nên Trần Châu Tuệ trường kỳ đóng quân trong cục quan sát, thỉnh thoảng thì trực tiếp ngủ trong ký túc xá nhân viên. Kỳ nghỉ hè thế này cũng không tệ, chí ít ngày thường Kim Du có thể ở cùng cô ấy, nhiều khi cũng có thể đến vườn trà thăm lão Bạch.
Tân Vân Mậu đi thẳng đến, anh thuận tay nhận túi vải trong tay Sở Trĩ Thủy, dáng vẻ muốn đi về phía bãi đậu xe.
Các yêu quái khác như Kim Du nhìn thấy cảnh này thì biết họ có hẹn trước rồi, tự nhiên thông minh ra không cố khuyên nữa.
Trần Châu Tuệ cầm một quả trái cây, cô ấy sờ vỏ quả mềm mới, lập tức nói: “Chị Trĩ Thủy, có thể trồng cây ăn quả bên vườn trà không?”
Sở Trĩ Thủy hơi sững người: “Trồng trái cây ở vườn trà?”
Trần Châu Tuệ gật đầu: “Đúng, không cần nhiều quá, vài cây là được.”
“Có thể chứ.” Sở Trĩ Thủy nhìn trái cây trong tay cô ấy, cười nói: “Nếu em muốn để lão... để lão Bạch thử, có thể trực tiếp mang qua đấy cho ông ta, tất nhiên là trồng bên kia cũng được.”
Vườn trà là vùng đất tài nguyên của Quan Cục, căn bản không trồng cây ăn quả, nên nhóm ba yêu quái Hoàng Hắc Bạch không có duyên thử.
Trần Châu Tuệ bị nhìn thấu ý muốn nhỏ nhoi, cô ấy mới xấu hổ đáp: “Vâng”
“Hôm khác chúng ta lái xe qua đó đi, tìm một ngày kiểm tra nhân sâm.” Sở Trĩ Thủy xoay đầu nhìn Tân Vân Mậu, hỏi ý kiến của anh, suy cho cùng cây ăn quả cũng phải nhờ anh tưới.
Tân Vân Mậu: “Được.”
Một người một yêu tạm biệt với họ, cầm rau sạch trong vườn, tay xách nách mang lái xe về nhà.
Hôm nay Sở Trĩ Thủy không về nhà cha mẹ ăn cơm, cô đã hẹn ăn cơm ở nhà mới với Tân Vân Mậu.
Mấy hôm nay Sở Tiêu Hạ thường gửi sách dạy nấu ăn cho Tân Vân Mậu, làm yêu quái trúc tin chắc rằng mình trù nghệ bay bổng, cần phải làm một lần theo các loại sách nấu ăn.
“Anh Ngưu cho nhiều rau thế, chúng ta không cần mua nữa.” Sở Trĩ Thủy liếc túi vải trên hàng ghế sau: “Vốn còn nói đến siêu thị một chuyến.”
Tân Vân Mậu ngồi ở ghế phó lái, hờ hững nói: “Vậy em thiếu anh một lần.”
Sở Trĩ Thủy hoang mang: “Em thiếu anh gì?”
“Cùng đi dạo siêu thị là một trong những thú vui của con người, nhưng hôm nay chúng ta không thể đi rồi.” Tân Vẫn Mậu nhướng mày: “Nên em thiếu anh một lần, hôm khác phải bù vào lần này.”
Cô buồn cười nói: “Anh còn tận hưởng việc làm con người hơn em, cả đạo siêu thị cũng có thể tính là thú vui?”
“Sao không tính?” Anh liếc xéo cô: “Là ai nói thế giới sao có thể yên bình khi nhà nhỏ bất an, siêu thị cũng dạo không ra hồn, vậy còn có thể làm tốt chuyện gì?”
Sở Trĩ Thủy thấy anh đầy nghiêm túc, không nhịn được thổ tào: “Nghe anh nói vậy, thì nên nghỉ phép một ngày, để người toàn thành phố đều học đi dạo siêu thị.”
Tân Vân Mậu suy tính nói: “Hình như cũng không phải không.
“Được rồi, chúng ta đi siêu thị, hôm nay đi dạo!” Sở Trĩ Thủy chịu thua với lối suy nghĩ của anh, vội nói: “Có thể mua chút gia vị.”
Tân Vân Mậu giờ mới vui vẻ lên.
Trong siêu thị, các sản phẩm bày hàng la liệt trên kệ, khách hàng đẩy xe hàng tấp nập, trông cực kỳ náo nhiệt.
Dù một người một yêu lên kế hoạch đồ cần mua không nhiều, nhưng Tân Vân Mậu vẫn kéo lấy xe hàng, im lặng đi phía sau Sở Trĩ Thủy.
Trong quầy đông lạnh đặt đầy các đồ uống rực rỡ sắc màu, vốn dĩ Sở Trĩ Thủy không có hứng thú với mua sắm, nhưng vừa vào lại ngắm cảnh hoa bay mà say đắm, tò mò cầm cái này cái nọ lên, rõ ràng lúc đầu còn tưởng không thiếu cái gì, hiện tại lại muốn chất đầy đồ vào xe, thấy cái gì cũng muốn lấy.
Cô đứng trước kệ hàng, gương mặt bị một tầng ánh sáng ấm hắt lên, nhìn thấy đồ muốn mua thì hai mắt sáng rực, lông mi nhấp nháy cân nhắc một chút, đôi má phảng phất ý hồng nhạt, giống như một quả đào ngọt mọng nước, muốn khiến người ta dùng ngón tay nhẹ xoa nắn, không tránh khỏi ngửi thấy hương thơm ngọt thanh.
Tân Vân Mậu chợt mất tập trung, anh im lặng nhìn chăm chú vào Sở Trĩ Thủy, ngắm cô đang lắc tới lắc lui trước kệ.
“Ở đây còn có nước lẩu cô đặc, hôm khác chúng ta nấu lẩu đi, anh Ngưu nói khoảng thời gian này vườn rau sẽ có rất nhiều rau.” Cô vui mừng nói: “Vừa hay trong nhà có một cái nồi mới chưa dùng.”
“Ừm, được.”
“Vậy có thể lấy thịt dê cuộn đông lạnh, em chưa ăn hãng này, rồi lấy thêm chút thịt bò cuộn thử xem?”
“Có thể.”
“Mua chút tương vừng? Mua thêm một chai dầu mè?”
“Được rồi.”
“Sao gì anh cũng đồng ý vậy?” Sở Trĩ Thủy nghe anh đồng ý liên tục, cô vốn cúi đầu chọn đồ, hồ nghi nói: “Có đang nghiêm túc nghe em nói không đấy?”
Tân Vân Mậu mù tịt chớp mắt: “Hả?”
Anh toàn tâm thưởng thức cảnh cô nghiêm túc chọn đồ, nghe thấy giọng nói tung tăng của cô, tâm tư từ lâu đã không biết đã bay đến nơi nào.
“Quả nhiên anh không nghe em...” Sở Trĩ Thủy như nắm được thóp của anh, lập tức đứng thẳng người dậy nhìn về phía sau, nhưng thấy xong dáng vẻ anh thì sững sờ, nửa câu sau cũng theo đó mà nuốt vào cổ họng.
Tân Vân Mậu củi nửa người, anh mặc quần áo bình thường thoải mái, hai tay chống lên tay vịn của xe hàng, đang thảnh thơi đi theo cô. Đồng tử như giọt mực đen đầy ý cười, tựa như một vũng nước mát dưới bóng râm được gió xuân ấm áp thổi qua, xuất hiện sóng ánh sáng lung linh, không rời mắt ngắm nhìn cô.
Sở Trĩ Thủy lặng im, tim phổi như bị va chạm mạnh mẽ, trong phút chốc bị màn này cảm nhiễm, lĩnh hội được sự rung động.
Anh vui vẻ từ tận đáy lòng, ánh mắt thuần khiết như vậy, khiến cô cũng muốn hôn anh.
Sở Trĩ Thủy ý thức được suy nghĩ này, ngón tay đột nhiên khẽ run. Cô mím môi, trịnh trọng nhíu mày, nhắc nhở nói: “Dù giờ anh đã nở hoa, vẫn là ít trêu ông ghẹo bướm lại đi.”
Tân Vân Mậu: “...”
Tân Vân Mậu hoang mang, anh cảm thấy oan ức vô cùng, phản bác nói: “Anh khi nào.”
“Đừng có giảo biện, thật là trúc trà xanh.” Sở Trĩ Thủy chợt nóng mặt, không muốn nói bị đã anh mê hoặc, cắn răng nói: “Em đã nhìn thấu chiêu này của anh rồi.”
Anh có sở thích biến thái, chính là nghĩ cách câu cô, sau đó bày ra dáng vẻ bị cưỡng ép.
Giả vờ trong sáng luôn là sở trường của anh ấy.
Tân Vân Mậu hơi không phục, dứt khoát đẩy xe hàng qua một bên, đi đến vây lấy cô. Anh dán vào sau lưng cô, giơ tay lấy nước uống trong quầy đông lạnh, cố ý dùng cánh tay hạn chế phạm vi hoạt động của cô, ấu trĩ xoay người cô lại, làm như không có gì ôm lấy cô.
Chất liệu quần áo mùa hè mỏng nhẹ, Sở Trĩ Thủy cảm nhận được cơ ngực vững chắc sau lưng bỗng chốc run rẩy cả người, y như bị nấu chín, vội tiến lên một bước muốn kéo dài khoảng cách với anh, ai oán nói: “Anh sắp ép ngã em rồi.”
“Còn tưởng lại muốn nói anh trêu ong ghẹo bướm.” Tân Vân Mậu hạ tầm mắt, anh đánh giá vẻ mặt cô, thờ ơ nói: “Suy cho cùng anh đẩy xe cũng bị oan ức, lấy chai nước chắc bị nói còn thảm hơn.”
Sở Trĩ Thủy bị anh cản lại không có đường lui, vội giơ tay đẩy anh: “Anh trẻ con thật ấy, xê ra chút đi.”
Tân Vân Mậu đắc chí: “Em cũng chọn lâu vậy, anh còn chưa lấy nữa, tại sao phải đi ra?”
Cô thấy anh sống chết không động đậy, như một tảng đá cứng, không vui nói: “Thần quân, năm nay anh lên ba tuổi à?”
Anh chọc ghẹo: “Chắc là lớn hơn chút với tuổi trong thế giới tinh thần của em."
Tân Vân Mậu cúi đầu nhìn cô tức giận, cô còn lộ ra cái gáy bóng loáng, một vùng da thịt phát sáng dưới ánh đèn. Yết hầu anh chợt động, không nhịn được hít sâu một hơi, lại không chút tiếng động thở ra, trên mặt lại không có chút sóng gợn.
Hơi thở nhẹ bẫng quét qua, xúc cảm tê ngứa, như một cọng lông vũ tinh xảo nghịch ngợm chui vào tai cô.
Sự tươi mát của lá trúc dầm mưa dày đặc trong không gian có hạn, đến mức mà đầu mũi cô phát tê, triệt để bị mùi hương của anh chuốc say, cứ cảm thấy cả người chìm đắm trong vòng tay anh.
Như ẩn như hiện, quyến rũ lòng người, còn ái muội hơn một nụ hôn dịu dàng.
Hơi thở nhẹ như sợi bông của anh phả xuống, làm cho sức lực cả người cô đột nhiên mất hết. Rõ ràng anh không chạm vào cô, nhưng còn khiêu khích người ta hơn cả chạm vào.
Sở Trĩ Thủy nắm cái gáy bị thổi khí che lại, lúc này cả cơ thể cô đã đỏ rực, kinh sợ nói: “Anh thổi bậy bạ cái gì vào em!?”
Tân Vân Mậu thân là chuyên gia thực vật học, ánh mắt anh lấp lóe sự chột dạ, lại một thân nghiêm chỉnh giải thích: “Trêu ong ghẹo bướm chính là dùng bề ngoài và mùi vị để hấp dẫn, ngoài thu hút bởi thị giác, còn phải tỏa hương hoa.”
Một lát sau, cửa văn phòng được nhẹ nhàng đóng lại.
Hồ Thần Thụy đưa mắt tiễn Tân Vân Mậu rời đi, ông ấy không hề có sức uy nghiêm lớn nào trước mắt thần quân, cảm khái nói: “Anh ta thật là chẳng có tính trách nhiệm của Tiểu Sở gì cả.”
Miêu Lịch: “Chẳng lẽ không phải là trưởng phòng Sở quá có trách nhiệm mới bị anh ta dính lấy à?”
Ánh mắt Hồ Thần Thụy phức tạp, xoay đầu nhìn chú mèo mun một cái, khuyên bảo: “Miêu Lịch, anh cứ nói chuyện như vậy, thật sự rất khó bảo vệ anh.”
Cảnh sát trưởng mèo mun có thể sống sót đến nay, quả thật thuộc về một kỳ tích lớn, lẽ nào mèo thật sự có chín cái mạng?
Cục Hoài Giang, lúc này là cuối hạ đầu thu, còn chưa đến lúc khai giảng, cải thìa trong khu đất hoang mọc thành từng bụi, chưa đến hai ngày đã lộ ra một mảnh đất xanh mướt rộng lớn, thả mắt nhìn đi thấy sóng xanh dập dờn, làm người ta thấy lòng sinh vui mừng.
Trước kia Ngưu Sĩ sẽ trồng rau trong khu đất hoang, nhưng lúc ấy cũng mới chỉ là chút cải thìa và khoai tây, hơn nữa quy mô cũng không tính là cực kỳ lớn. Đến nay,
kinh tế trong cục khá đầy đủ, anh ấy đặc biệt chỉnh đốn ra một mảnh vườn rau, trồng luôn vài cây ăn quả, cũng không bón phân gì, hoàn toàn là rau hữu cơ từ thiên nhiên.
Sở Trĩ Thủy nhờ Tân Vân Mậu dùng yêu khí để tưới, cây ăn quả trong vườn rau thuận lợi sinh sống, sau này có thể có quả ăn trong cục. Cây ăn quả được vun trồng không nhiều, hoàn toàn là để giảm bớt cơn thèm, càng không định bán ra.
Nhà ăn sẽ mua nguyên liệu nấu ăn từ bên ngoài, vẫn sẽ nhổ rau trong vườn, nhưng trong mùa thực vật tươi tốt, một lứa rồi lại một lứa thu hoạch không hết, cứ còn lại một chút, nhưng không đủ dùng trong cục.
Ngưu Sĩ dứt khoát dùng thời gian rảnh hái rau, bày một cái sọt trên bàn cờ tướng, mặc cho thành viên phòng phát triển kinh tế chọn lựa. Sở Trĩ Thủy và Trần Châu Tuệ sắp về nhà, ngày thường họ không ăn cơm trong cục, sẽ lấy chút rau cải mang về.
Ngưu Sĩ tìm một cái túi vải, đưa cho Sở Trĩ Thủy một túi lá tiêu, giới thiệu nói: “Loại lá này bên ngoài ít bán lắm, phải ăn rau vườn mới nhổ đó, rất hợp lấy về nấu canh.”
“Lá tiêu còn có thể ăn sao?” Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên: “Hình như tôi chưa từng ăn.”
“Đương nhiên có thể, nấu chung với thịt nạc viên.”
Sở Trĩ Thủy nhìn Trần Châu Tuệ bên cạnh, hỏi: “Châu Tuệ, em không lấy chút sao?”
Trần Châu Tuệ lắc đầu: “Tối nay em ăn cơm trong cục.”
Kim Du cười nói: “Tối nay chúng tôi và anh Ngưu ăn cơm tự sôi, cô muốn tham gia chung không?”
“Lần sau đi.” Sở Trĩ Thủy liếc thấy Tân Vận Mậu đi ra từ trong hành lang tòa nhà, cô đã đồng ý tối nay cho anh xuống bếp, lịch sự nói: “Hôm khác cùng ăn.”
Giờ Sở Trĩ Thủy là người duy nhất kiên trì về nhà, ngay cả con người còn lại là Trần Châu Tuệ cũng phản chiến rồi.
Vì trong nhà không có ai nên Trần Châu Tuệ trường kỳ đóng quân trong cục quan sát, thỉnh thoảng thì trực tiếp ngủ trong ký túc xá nhân viên. Kỳ nghỉ hè thế này cũng không tệ, chí ít ngày thường Kim Du có thể ở cùng cô ấy, nhiều khi cũng có thể đến vườn trà thăm lão Bạch.
Tân Vân Mậu đi thẳng đến, anh thuận tay nhận túi vải trong tay Sở Trĩ Thủy, dáng vẻ muốn đi về phía bãi đậu xe.
Các yêu quái khác như Kim Du nhìn thấy cảnh này thì biết họ có hẹn trước rồi, tự nhiên thông minh ra không cố khuyên nữa.
Trần Châu Tuệ cầm một quả trái cây, cô ấy sờ vỏ quả mềm mới, lập tức nói: “Chị Trĩ Thủy, có thể trồng cây ăn quả bên vườn trà không?”
Sở Trĩ Thủy hơi sững người: “Trồng trái cây ở vườn trà?”
Trần Châu Tuệ gật đầu: “Đúng, không cần nhiều quá, vài cây là được.”
“Có thể chứ.” Sở Trĩ Thủy nhìn trái cây trong tay cô ấy, cười nói: “Nếu em muốn để lão... để lão Bạch thử, có thể trực tiếp mang qua đấy cho ông ta, tất nhiên là trồng bên kia cũng được.”
Vườn trà là vùng đất tài nguyên của Quan Cục, căn bản không trồng cây ăn quả, nên nhóm ba yêu quái Hoàng Hắc Bạch không có duyên thử.
Trần Châu Tuệ bị nhìn thấu ý muốn nhỏ nhoi, cô ấy mới xấu hổ đáp: “Vâng”
“Hôm khác chúng ta lái xe qua đó đi, tìm một ngày kiểm tra nhân sâm.” Sở Trĩ Thủy xoay đầu nhìn Tân Vân Mậu, hỏi ý kiến của anh, suy cho cùng cây ăn quả cũng phải nhờ anh tưới.
Tân Vân Mậu: “Được.”
Một người một yêu tạm biệt với họ, cầm rau sạch trong vườn, tay xách nách mang lái xe về nhà.
Hôm nay Sở Trĩ Thủy không về nhà cha mẹ ăn cơm, cô đã hẹn ăn cơm ở nhà mới với Tân Vân Mậu.
Mấy hôm nay Sở Tiêu Hạ thường gửi sách dạy nấu ăn cho Tân Vân Mậu, làm yêu quái trúc tin chắc rằng mình trù nghệ bay bổng, cần phải làm một lần theo các loại sách nấu ăn.
“Anh Ngưu cho nhiều rau thế, chúng ta không cần mua nữa.” Sở Trĩ Thủy liếc túi vải trên hàng ghế sau: “Vốn còn nói đến siêu thị một chuyến.”
Tân Vân Mậu ngồi ở ghế phó lái, hờ hững nói: “Vậy em thiếu anh một lần.”
Sở Trĩ Thủy hoang mang: “Em thiếu anh gì?”
“Cùng đi dạo siêu thị là một trong những thú vui của con người, nhưng hôm nay chúng ta không thể đi rồi.” Tân Vẫn Mậu nhướng mày: “Nên em thiếu anh một lần, hôm khác phải bù vào lần này.”
Cô buồn cười nói: “Anh còn tận hưởng việc làm con người hơn em, cả đạo siêu thị cũng có thể tính là thú vui?”
“Sao không tính?” Anh liếc xéo cô: “Là ai nói thế giới sao có thể yên bình khi nhà nhỏ bất an, siêu thị cũng dạo không ra hồn, vậy còn có thể làm tốt chuyện gì?”
Sở Trĩ Thủy thấy anh đầy nghiêm túc, không nhịn được thổ tào: “Nghe anh nói vậy, thì nên nghỉ phép một ngày, để người toàn thành phố đều học đi dạo siêu thị.”
Tân Vân Mậu suy tính nói: “Hình như cũng không phải không.
“Được rồi, chúng ta đi siêu thị, hôm nay đi dạo!” Sở Trĩ Thủy chịu thua với lối suy nghĩ của anh, vội nói: “Có thể mua chút gia vị.”
Tân Vân Mậu giờ mới vui vẻ lên.
Trong siêu thị, các sản phẩm bày hàng la liệt trên kệ, khách hàng đẩy xe hàng tấp nập, trông cực kỳ náo nhiệt.
Dù một người một yêu lên kế hoạch đồ cần mua không nhiều, nhưng Tân Vân Mậu vẫn kéo lấy xe hàng, im lặng đi phía sau Sở Trĩ Thủy.
Trong quầy đông lạnh đặt đầy các đồ uống rực rỡ sắc màu, vốn dĩ Sở Trĩ Thủy không có hứng thú với mua sắm, nhưng vừa vào lại ngắm cảnh hoa bay mà say đắm, tò mò cầm cái này cái nọ lên, rõ ràng lúc đầu còn tưởng không thiếu cái gì, hiện tại lại muốn chất đầy đồ vào xe, thấy cái gì cũng muốn lấy.
Cô đứng trước kệ hàng, gương mặt bị một tầng ánh sáng ấm hắt lên, nhìn thấy đồ muốn mua thì hai mắt sáng rực, lông mi nhấp nháy cân nhắc một chút, đôi má phảng phất ý hồng nhạt, giống như một quả đào ngọt mọng nước, muốn khiến người ta dùng ngón tay nhẹ xoa nắn, không tránh khỏi ngửi thấy hương thơm ngọt thanh.
Tân Vân Mậu chợt mất tập trung, anh im lặng nhìn chăm chú vào Sở Trĩ Thủy, ngắm cô đang lắc tới lắc lui trước kệ.
“Ở đây còn có nước lẩu cô đặc, hôm khác chúng ta nấu lẩu đi, anh Ngưu nói khoảng thời gian này vườn rau sẽ có rất nhiều rau.” Cô vui mừng nói: “Vừa hay trong nhà có một cái nồi mới chưa dùng.”
“Ừm, được.”
“Vậy có thể lấy thịt dê cuộn đông lạnh, em chưa ăn hãng này, rồi lấy thêm chút thịt bò cuộn thử xem?”
“Có thể.”
“Mua chút tương vừng? Mua thêm một chai dầu mè?”
“Được rồi.”
“Sao gì anh cũng đồng ý vậy?” Sở Trĩ Thủy nghe anh đồng ý liên tục, cô vốn cúi đầu chọn đồ, hồ nghi nói: “Có đang nghiêm túc nghe em nói không đấy?”
Tân Vân Mậu mù tịt chớp mắt: “Hả?”
Anh toàn tâm thưởng thức cảnh cô nghiêm túc chọn đồ, nghe thấy giọng nói tung tăng của cô, tâm tư từ lâu đã không biết đã bay đến nơi nào.
“Quả nhiên anh không nghe em...” Sở Trĩ Thủy như nắm được thóp của anh, lập tức đứng thẳng người dậy nhìn về phía sau, nhưng thấy xong dáng vẻ anh thì sững sờ, nửa câu sau cũng theo đó mà nuốt vào cổ họng.
Tân Vân Mậu củi nửa người, anh mặc quần áo bình thường thoải mái, hai tay chống lên tay vịn của xe hàng, đang thảnh thơi đi theo cô. Đồng tử như giọt mực đen đầy ý cười, tựa như một vũng nước mát dưới bóng râm được gió xuân ấm áp thổi qua, xuất hiện sóng ánh sáng lung linh, không rời mắt ngắm nhìn cô.
Sở Trĩ Thủy lặng im, tim phổi như bị va chạm mạnh mẽ, trong phút chốc bị màn này cảm nhiễm, lĩnh hội được sự rung động.
Anh vui vẻ từ tận đáy lòng, ánh mắt thuần khiết như vậy, khiến cô cũng muốn hôn anh.
Sở Trĩ Thủy ý thức được suy nghĩ này, ngón tay đột nhiên khẽ run. Cô mím môi, trịnh trọng nhíu mày, nhắc nhở nói: “Dù giờ anh đã nở hoa, vẫn là ít trêu ông ghẹo bướm lại đi.”
Tân Vân Mậu: “...”
Tân Vân Mậu hoang mang, anh cảm thấy oan ức vô cùng, phản bác nói: “Anh khi nào.”
“Đừng có giảo biện, thật là trúc trà xanh.” Sở Trĩ Thủy chợt nóng mặt, không muốn nói bị đã anh mê hoặc, cắn răng nói: “Em đã nhìn thấu chiêu này của anh rồi.”
Anh có sở thích biến thái, chính là nghĩ cách câu cô, sau đó bày ra dáng vẻ bị cưỡng ép.
Giả vờ trong sáng luôn là sở trường của anh ấy.
Tân Vân Mậu hơi không phục, dứt khoát đẩy xe hàng qua một bên, đi đến vây lấy cô. Anh dán vào sau lưng cô, giơ tay lấy nước uống trong quầy đông lạnh, cố ý dùng cánh tay hạn chế phạm vi hoạt động của cô, ấu trĩ xoay người cô lại, làm như không có gì ôm lấy cô.
Chất liệu quần áo mùa hè mỏng nhẹ, Sở Trĩ Thủy cảm nhận được cơ ngực vững chắc sau lưng bỗng chốc run rẩy cả người, y như bị nấu chín, vội tiến lên một bước muốn kéo dài khoảng cách với anh, ai oán nói: “Anh sắp ép ngã em rồi.”
“Còn tưởng lại muốn nói anh trêu ong ghẹo bướm.” Tân Vân Mậu hạ tầm mắt, anh đánh giá vẻ mặt cô, thờ ơ nói: “Suy cho cùng anh đẩy xe cũng bị oan ức, lấy chai nước chắc bị nói còn thảm hơn.”
Sở Trĩ Thủy bị anh cản lại không có đường lui, vội giơ tay đẩy anh: “Anh trẻ con thật ấy, xê ra chút đi.”
Tân Vân Mậu đắc chí: “Em cũng chọn lâu vậy, anh còn chưa lấy nữa, tại sao phải đi ra?”
Cô thấy anh sống chết không động đậy, như một tảng đá cứng, không vui nói: “Thần quân, năm nay anh lên ba tuổi à?”
Anh chọc ghẹo: “Chắc là lớn hơn chút với tuổi trong thế giới tinh thần của em."
Tân Vân Mậu cúi đầu nhìn cô tức giận, cô còn lộ ra cái gáy bóng loáng, một vùng da thịt phát sáng dưới ánh đèn. Yết hầu anh chợt động, không nhịn được hít sâu một hơi, lại không chút tiếng động thở ra, trên mặt lại không có chút sóng gợn.
Hơi thở nhẹ bẫng quét qua, xúc cảm tê ngứa, như một cọng lông vũ tinh xảo nghịch ngợm chui vào tai cô.
Sự tươi mát của lá trúc dầm mưa dày đặc trong không gian có hạn, đến mức mà đầu mũi cô phát tê, triệt để bị mùi hương của anh chuốc say, cứ cảm thấy cả người chìm đắm trong vòng tay anh.
Như ẩn như hiện, quyến rũ lòng người, còn ái muội hơn một nụ hôn dịu dàng.
Hơi thở nhẹ như sợi bông của anh phả xuống, làm cho sức lực cả người cô đột nhiên mất hết. Rõ ràng anh không chạm vào cô, nhưng còn khiêu khích người ta hơn cả chạm vào.
Sở Trĩ Thủy nắm cái gáy bị thổi khí che lại, lúc này cả cơ thể cô đã đỏ rực, kinh sợ nói: “Anh thổi bậy bạ cái gì vào em!?”
Tân Vân Mậu thân là chuyên gia thực vật học, ánh mắt anh lấp lóe sự chột dạ, lại một thân nghiêm chỉnh giải thích: “Trêu ong ghẹo bướm chính là dùng bề ngoài và mùi vị để hấp dẫn, ngoài thu hút bởi thị giác, còn phải tỏa hương hoa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.