Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 211:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Sở Trĩ Thủy thấy anh mặt dày vô sỉ, thật muốn mua một cây kéo trong siêu thị về nhà cắt hết hoa trúc, cho anh đừng làm chuyện tỏa hương hoa này nữa.
Tân Vân Mậu cố ý giày vò cô, lèo nhèo chọn đồ, quăng vào xe hàng vài chai nước mới ung dung buông cô ra.
Sở Trĩ Thủy quét mắt nhìn nước trái cây lạ lùng, cô hiểu ra rằng anh bị thu hút bởi vỏ chai xinh đẹp, nhắc nhở nói: “Dù thử xong mùi vị không ngon, anh mua về cũng phải uống hết.”
“Sẽ uống hết mà.” Tân Vân mậu nhướng mày: “Đã lãng phí qua bao giờ?”
“Chậc chậc, nhưng lần nào uống cũng mặt mày ngưng trọng.”
Họ mua xong nguyên liệu lẩu, lại bắt đầu tản bộ qua nơi khác, vậy mà còn nhìn thấy sản phẩm Quan Cục trên kệ.
Trước kia Sở Trĩ Thủy từng nghe cha mẹ nói rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu cô tự mình đi dạo nhìn thấy, sản phẩm như kẹo gừng, gói canh vân vân được đặt ở vị trí khá bắt mắt, bên cạnh còn có giấy dán đánh dấu là hàng hot bán chạy. Cô móc điện thoại ra chụp một cái, gửi vào nhóm chat của phòng phát triển kinh tế, muốn cho Kim Du và Trần Châu Tuệ xem.
“Đúng rồi, trước khi tan làm anh đi làm gì vậy?” Sở Trĩ Thủy nói: “Vốn định gọi anh đến vườn rau chung.”
Tân Vân Mậu tùy tay đút túi: “Hồ Thần Thụy gọi anh đến nói lời thừa thãi.”
“Lời thừa?
“Nói tàn hồn của con rồng đó trốn ra từ Không Tang, giờ không biết đang ở đâu.”
Sở Trĩ Thủy im lặng một lát, cô ngơ ngác nhìn anh, chần chừ nói: “Có lẽ sự lý giải về lời thừa của chúng ta khác nhau, chẳng lẽ đây không phải chuyện cấp bách sao?”
“Trốn ra là một trong tám phần tàn hồn, bằng với việc anh không lấy lại được tên mình, hơn nữa là chạy ra từ Không Tang, nơi đó phong ấn thứ có liên quan
đến ký ức ở Không Tang của hắn.” Tân Vân Mậu giải thích: “Theo hệ thống phán đoán của nhóm người Hồ Thần Thụy, Hoài Giang và Tất Ngô là nơi nguy
hiểm nhất, Tất Ngô là nơi hắn sinh ra, Hoài Giang là hiện trường đại chiến, sức mạnh của hai đoạn ký ức này mạnh nhất.”
“Không Tang thuộc bộ phận không quan trọng lắm, cộng thêm hắn đã suy bại ngàn năm, hiện tại đột nhiên lén chạy ra ngoài, nếu đụng phải đoàn đội con mèo kia, không chừng đánh không lại.”
Thần hồn long thần bị xé toạc thành bốn bộ phận, dĩ nhiên oán khí ở Tất Ngô và Hoài Giang là nặng nhất, đại diện cho điểm đầu và điểm cuối của long thần, Ngân Hải và Không Tang êm dịu hơn nhiều.
Sở Trĩ Thủy tò mò nói: “Không Tang đang phong ấn ký ức gì của hắn?”
“Chính là chuyện lần trước Bím Tóc Nhỏ nói đó, gì mà một người con gái con người, anh cũng không biết chân tướng.” Tân Vân Mậu nói: “Hồ Thần Thụy họ cảm thấy hẳn chạy ra là muốn tìm người ta, nếu không thì tại sao cứ phải là bộ phận chấp niệm bên Không Tang sâu đến thế, biết rõ sớm muộn cũng bị bắt về, vẫn phải nghĩ cách trốn ra ngoài.”
Sở Trĩ Thủy nhíu mày, chất vấn nói: “Không phải, đây cũng là chuyện xưa bao nhiêu năm rồi, người con gái đó đã không còn trên đời.”
“Ai biết, Hồ Thần Thụy còn hỏi anh con người có kiếp sau không?” Tân Vân Mậu hơi hất cằm, ngạo khí nói: “Anh nói với ông ta, một người sống trăm năm như anh còn chưa từng nghĩ chuyện này, đều là thứ hão huyền.”
Sở Trĩ Thủy bị cách hành văn của anh chọc vui vẻ, cô nhìn gia vị trong xe hàng, lẩm nhẩm nói: “Thật có kiếp sau cũng không phải kiếp sau chúng ta lý giải nhỉ, nếu cả ký ức của kiếp trước cũng không có, chắc chắn em cũng không phải em nữa rồi, các loại thức ăn cũng tương tự, gia vị và cách làm khác nhau cũng không phải là cùng một món.”
“Dù em của kiếp này thay đổi một sự lựa chọn nào đó trong quá khứ, cũng sẽ không là em của hiện tại, mọi thứ đều đang thay đổi. Kiếp này đã không chắc sống minh bạch, sao còn nghĩ chuyện kiếp sau?” Sở Trĩ Thủy suy tư: “Nhưng con người lại luôn có khát khao với kiếp sau, hơi giống tâm lí phó thác của tiềm thức, giống y hệt tật dây dưa “chắc chắn lần sau” vậy.”
Bởi vì tình hình hiện tại rất bình thường, nên mong chờ lần sau có thể thay đổi, nhưng khó khăn cứ nối gót mà đến, lần sau cũng sẽ có phiền não của lần sau, cuối cùng vẫn là nên thành thật giải quyết hiện trạng mới là thứ khá đáng để tin cậy.
Tân Vân Mậu: “Nên em cũng cho rằng phán đoán của họ không có căn cứ.”
“Vốn là vậy mà, hơn nữa anh cũng nói sức mạnh bộ phận bên Không Tang không mạnh, vậy nói lên người đó không quan trọng với hắn rồi, còn không sâu bằng ký ức đánh nhau với anh.” Cô thổ tào: “Vừa nghĩ như vậy, rất giống mạch suy nghĩ của bộ phận nam giới con người, lúc có danh tiếng, quyền thế ngất trời thì không quan tâm mấy thứ đó, hễ thất thế thì nhớ ra cái tốt của người cũ, còn muốn vượt ngục chạy ra tìm người yêu cũ
Tạm gác lại sự đau lòng dành cho Tân Vân Mậu, Sở Trĩ Thủy cũng không cho rằng long thần vì kéo dài mạng sống cho người yêu, dựa vào nó khơi dậy chiến tranh là chuyện cảm động trời đất biết bao, càng giống danh hiệu không chính nghĩa quăng nồi cho người khác, lấy nó để che đậy tâm tư và dục vọng của bản thân.
Yêu mà không có được phải hủy diệt thế giới, đây là suy nghĩ thiển cận vô trị, giống như “cô ấy chỉ mất đi một bên chân nhưng tôi mất đi tình yêu” vậy.
Tân Vân Mậu ngàn năm chịu đựng sự lạnh nhạt, vẫn không vì vậy mà làm hại người vô tội, chỉ có thể nói có vài thứ nhìn bản chất, giấu giếm nhất thời, giấu không được cả đời.
Tân Vân Mậu nghe xong câu này, anh đang đẩy xe hàng, tự đắc gật đầu: “Không sai, con rồng đó quả thật không được, nam yêu quái phẩm hạnh cao khiết lại chăm lo việc nhà như anh không nhiều.”
“Câu này thật sự cũng được tính là sự thật...” Sở Trĩ Thủy nhìn anh một cái, lẩm bẩm nói: “Nhưng anh tự khoe khoang vậy à.”
Chẳng lẽ phẩm hạnh cao khiết không bao gồm khiêm tốn? Sao anh cứ có thể tự tâng bốc mình vậy?
Một người một yêu đẩy xe hàng đến quầy thu ngân, thanh toán xong thì thuận lợi về nhà, bắt tay vào chuẩn bị cơm tối.
Sắc đêm trầm lặng.
Buổi tối của thành phố Hoài Giang khá tĩnh mịch, ít có ánh đèn neon rực rỡ, đợi đến khi quán ăn đêm trong thành phố đóng cửa thì triệt để sa vào màn đêm vắng lặng. Các tòa nhà cao tầng đồ sộ và các khu thương mại đứng sừng sững trong khu phố mới, thế nhưng vùng ngoại ô vẫn thưa thớt kiến trúc, chỉ có đồng ruộng xanh ngát mênh mông phẳng lặng.
Cột điện trong thành phố lần lượt biến mất, thay thế bằng ống dẫn cáp chôn sâu dưới lòng đất, chỉ có duy nhất vùng ngoại ô này còn chưa phát triển, vẫn còn xây không ít cột màu xám.
Mũi giày đen nhánh trên cột điện, lửa rồng cháy phừng phừng xuất hiện vô lý, người đàn ông mặc trường bào đen hiện thân. Dung mạo hắn anh tuấn nhưng lại hung ác nham hiểm, trường bào tung bay theo gió, tay áo bên trái lại trống không, đang bị gió thổi tới thổi lui trong đêm, không giống tay áo bên phải có thể treo lên cánh tay.
Ngàn năm khiến thế giới xảy ra thay đổi che trời rợp đất, hắn mất đi tên mình, giờ chỉ có thể bị gọi là Long Hồn.
Giờ đây khi hắn ra ngoài đã không còn được tín đồ vây chặt lấy, người hiểu rõ uy danh của hắn ngày càng ít đi, nhưng hắn biết còn có thể đi tìm Bảo Châu.
Bảo Châu sẽ mãi mãi chấp nhận hắn, hắn đã để lại dấu vết trên người cô ấy.
Nhưng Hoài Giang là nơi sinh ra cây trúc kia, hắn hoạt động ở khu vực này phải cẩn thận. May mà bên dưới cục quan sát đều trấn giữ thần hồn hắn, cộng thêm áo choàng trấn yêu có nguồn gốc từ yêu khí của hắn, chắc chắn sẽ xáo trộn được tay mắt trên đường đi, sẽ không làm cho hắn vừa vào Hoài Giang đã bị đối phương trực tiếp phát hiện.
Long Hồn giơ tay phải ra, ngón tay hắn bùng lên ngọn lửa đen, tìm kiếm hành tung của Bảo Châu.
Gió đêm mang tin tức của người yêu trở về, điều tồi tệ là khoảng cách của Bảo Châu và cây trúc kia cực kỳ gần, thậm chí cả khu vực hoạt động cũng chồng chéo nhau.
Hắn có một đôi mắt rồng có con ngươi màu vàng, lúc này nó đang phát ra lửa yêu như không thể tin được chuyện đó, bỗng chốc lại dâng lên lửa giận chọc trời.
Lẽ nào Bảo Châu vẫn luôn bị anh giam cầm?
Ngày hôm sau, ánh mặt trời tỏa sáng, vạn lý không mây.
Trên con đường rộng lớn, Sở Trĩ Thủy lái xe chở Tân Vân Mậu và Trần Châu Tuệ, định đến vườn trà thăm ruộng nhân sâm, tiện thể trồng chút cây ăn quả gần đấy. Tận Vân Mậu ngồi ở ghế phó lái, Trần Châu Tuệ thì ngồi hàng ghế sau, họ đều khá quen thuộc phong cảnh trên đường.
m nhạc du dương vang lên trong xe, Sở Trĩ Thủy chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “Có phải Châu Tuệ sắp khai giảng rồi không?”
“Vâng, sang tuần sau là phải về trường học rồi.” Trần Châu Tuệ thở than, nói thẳng: “Không muốn đi học.”
Sở Trĩ Thủy buồn cười: “Chị nhớ lúc trước em học cấp ba cố gắng lắm.”
“Nhưng đại học rất nhiều môn đều tự học, cảm giác khác với lúc học cấp ba, còn không bằng em ngồi trong cục đọc sách.” Trần Châu Tuệ buồn bã nói: “Lần sau đến đã là nghỉ đông rồi.”
“Thời gian còn lại của môn đó có thể đi dạo ở Ngân Hải, không có chuyện gì thì chải chuốt sơ yếu lý lịch gì đó, nói không chừng có ích cho công việc sau tốt nghiệp.”
“Chị Trĩ Thủy, trong cục có tuyển người bên ngoài không?” Trần Châu Tuệ im lặng vài giây, vòng vo hỏi thăm: “Lúc đầu là chị trực tiếp báo danh thi hả?"
“Chị được giới thiệu vào đó, đường đi không giống, hình như cục Ngân Hải không tuyển người, cục chúng ta phải hỏi thử.” Sở Trĩ Thủy biết hiệu quả và lợi ích của cục Ngân Hải không tồi, nên không cần tuyển nhân viên con người, nhân viên phục vụ của phòng tiếp khách đều không có biên chế.
Trần Châu Tuệ chán nản thất vọng: “A…”
“Em còn mấy năm mới tốt nghiệp mà nhỉ, chuyện tương lai khó nói.” Sở Trĩ Thủy hiểu ra ý của cô ấy, cười nói: “Hai năm này không tuyển người, chờ Quan Cục mở rộng hơn, nói không chừng thiếu nhân lực.”
Trần Châu Tuệ nghe thấy câu này, bèn không kiềm được giương khóe miệng lên, vui mừng nói: “Vâng ạ.”
Chiếc xe dùng ở cổng vườn trà.
Nhóm người Sở Trĩ Thủy xuống xe, tổ ba yêu quái Hoàng Hắc Bạch hiện thân, theo lẽ thường tập hợp lại một chỗ.
Lão Bạch mặt đầy nụ cười đi đến Trần Châu Tuệ: “Châu Tuệ, hôm qua ông nhặt được nấm rồi, lát nữa cho các con cầm đi nhé.”
“Chúng ta đi trồng cây ăn quả trước, sau đó lại đến khu rừng bên kia?” Sở Trĩ Thủy quay đầu nhìn Tân Vân Mậu.
“Được.”
Tân Vân Mậu búng tay một cái, trên mặt đất hiện ra không ít cây giống, rễ cũng đã dính sẵn đất bùn ẩm ướt.
Tiểu Hoàng và Tiều Hắc nhìn thấy cảnh này thì hiểu chuyện tiến lên, nhanh nhẹn tay chân thu dọn, cao giọng nói: “Ôi trời, không cần trưởng phòng Sở và thần quân động tay, chút chuyện nhỏ này giao cho chúng tôi là được!”
Sở Trĩ Thủy: “Trồng chỗ khu vực ngày thường các anh hay nghỉ ngơi đi, đây là Châu Tuệ bảo chúng tôi qua đây trồng đấy, em ấy muốn cho các anh ăn thử.”
Lão Bạch cảm động lau mặt: “Châu Tuệ vẫn hiểu chuyện đến thế, không có đứa trẻ nào ngoan hơn con bé.”
Trần Châu Tuệ bất lực nói: “Ông nội Tu...”
Tân Vân Mậu đi hai bước theo hàng người, bỗng cảm nhận được gì đó, ánh mắt bình tĩnh chợt thay đổi, đột nhiên nhìn lên bầu trời, không tự giác dừng chân lại, một lát sau, anh lập tức mở miệng: “Anh đi về một chuyến.”
Sở Trĩ Thủy không hiểu: “Sao thế?”
Sắc mặt anh hơi ngưng động: “Con rồng kia ở Hoài Giang, giờ đến cục rồi.”
Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc vẫn đang khiêng cây giống, họ kỳ quái nhìn một người một yêu: “Thần quân là ý gì?”
“Anh phải trực tiếp dịch chuyển về sao?” Sở Trĩ Thủy lo lắng nói: “Có nguy hiểm không? Vậy chúng ta...”
Một lát sau, khe hở màu đen mở ra, bóng hình Tân Vân Mậu biến mất trong đó, gương mặt anh lúc này đầy giá lạnh, trông có vẻ đầy phòng bị, cuối cùng chỉ vội vã quăng lại một câu.
“Không nguy hiểm, nhưng con mèo đó ra tay làm phá chuyện, không thể để anh ta hủy hết rau nhúng lâu được.”
Đất trồng chắc chắn là chấp niệm của yêu quái thực vật, Tân Vân Mậu không có hứng thú với đánh nhau, nhưng không cho phép rỗng và mèo thiêu hủy ruộng rau.
Hôm qua cô cũng đã mua nước lẩu cô đặc rồi, nói phải nhúng rau xanh ăn.
Sở Trĩ Thủy: “... “
Đây là trọng điểm của câu chuyện à! Anh nhanh chóng đuổi tới hiện trường, lại không phải yêu nghề kính nghiệp, mà là muốn bảo vệ vườn rau!
Tân Vân Mậu cố ý giày vò cô, lèo nhèo chọn đồ, quăng vào xe hàng vài chai nước mới ung dung buông cô ra.
Sở Trĩ Thủy quét mắt nhìn nước trái cây lạ lùng, cô hiểu ra rằng anh bị thu hút bởi vỏ chai xinh đẹp, nhắc nhở nói: “Dù thử xong mùi vị không ngon, anh mua về cũng phải uống hết.”
“Sẽ uống hết mà.” Tân Vân mậu nhướng mày: “Đã lãng phí qua bao giờ?”
“Chậc chậc, nhưng lần nào uống cũng mặt mày ngưng trọng.”
Họ mua xong nguyên liệu lẩu, lại bắt đầu tản bộ qua nơi khác, vậy mà còn nhìn thấy sản phẩm Quan Cục trên kệ.
Trước kia Sở Trĩ Thủy từng nghe cha mẹ nói rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu cô tự mình đi dạo nhìn thấy, sản phẩm như kẹo gừng, gói canh vân vân được đặt ở vị trí khá bắt mắt, bên cạnh còn có giấy dán đánh dấu là hàng hot bán chạy. Cô móc điện thoại ra chụp một cái, gửi vào nhóm chat của phòng phát triển kinh tế, muốn cho Kim Du và Trần Châu Tuệ xem.
“Đúng rồi, trước khi tan làm anh đi làm gì vậy?” Sở Trĩ Thủy nói: “Vốn định gọi anh đến vườn rau chung.”
Tân Vân Mậu tùy tay đút túi: “Hồ Thần Thụy gọi anh đến nói lời thừa thãi.”
“Lời thừa?
“Nói tàn hồn của con rồng đó trốn ra từ Không Tang, giờ không biết đang ở đâu.”
Sở Trĩ Thủy im lặng một lát, cô ngơ ngác nhìn anh, chần chừ nói: “Có lẽ sự lý giải về lời thừa của chúng ta khác nhau, chẳng lẽ đây không phải chuyện cấp bách sao?”
“Trốn ra là một trong tám phần tàn hồn, bằng với việc anh không lấy lại được tên mình, hơn nữa là chạy ra từ Không Tang, nơi đó phong ấn thứ có liên quan
đến ký ức ở Không Tang của hắn.” Tân Vân Mậu giải thích: “Theo hệ thống phán đoán của nhóm người Hồ Thần Thụy, Hoài Giang và Tất Ngô là nơi nguy
hiểm nhất, Tất Ngô là nơi hắn sinh ra, Hoài Giang là hiện trường đại chiến, sức mạnh của hai đoạn ký ức này mạnh nhất.”
“Không Tang thuộc bộ phận không quan trọng lắm, cộng thêm hắn đã suy bại ngàn năm, hiện tại đột nhiên lén chạy ra ngoài, nếu đụng phải đoàn đội con mèo kia, không chừng đánh không lại.”
Thần hồn long thần bị xé toạc thành bốn bộ phận, dĩ nhiên oán khí ở Tất Ngô và Hoài Giang là nặng nhất, đại diện cho điểm đầu và điểm cuối của long thần, Ngân Hải và Không Tang êm dịu hơn nhiều.
Sở Trĩ Thủy tò mò nói: “Không Tang đang phong ấn ký ức gì của hắn?”
“Chính là chuyện lần trước Bím Tóc Nhỏ nói đó, gì mà một người con gái con người, anh cũng không biết chân tướng.” Tân Vân Mậu nói: “Hồ Thần Thụy họ cảm thấy hẳn chạy ra là muốn tìm người ta, nếu không thì tại sao cứ phải là bộ phận chấp niệm bên Không Tang sâu đến thế, biết rõ sớm muộn cũng bị bắt về, vẫn phải nghĩ cách trốn ra ngoài.”
Sở Trĩ Thủy nhíu mày, chất vấn nói: “Không phải, đây cũng là chuyện xưa bao nhiêu năm rồi, người con gái đó đã không còn trên đời.”
“Ai biết, Hồ Thần Thụy còn hỏi anh con người có kiếp sau không?” Tân Vân Mậu hơi hất cằm, ngạo khí nói: “Anh nói với ông ta, một người sống trăm năm như anh còn chưa từng nghĩ chuyện này, đều là thứ hão huyền.”
Sở Trĩ Thủy bị cách hành văn của anh chọc vui vẻ, cô nhìn gia vị trong xe hàng, lẩm nhẩm nói: “Thật có kiếp sau cũng không phải kiếp sau chúng ta lý giải nhỉ, nếu cả ký ức của kiếp trước cũng không có, chắc chắn em cũng không phải em nữa rồi, các loại thức ăn cũng tương tự, gia vị và cách làm khác nhau cũng không phải là cùng một món.”
“Dù em của kiếp này thay đổi một sự lựa chọn nào đó trong quá khứ, cũng sẽ không là em của hiện tại, mọi thứ đều đang thay đổi. Kiếp này đã không chắc sống minh bạch, sao còn nghĩ chuyện kiếp sau?” Sở Trĩ Thủy suy tư: “Nhưng con người lại luôn có khát khao với kiếp sau, hơi giống tâm lí phó thác của tiềm thức, giống y hệt tật dây dưa “chắc chắn lần sau” vậy.”
Bởi vì tình hình hiện tại rất bình thường, nên mong chờ lần sau có thể thay đổi, nhưng khó khăn cứ nối gót mà đến, lần sau cũng sẽ có phiền não của lần sau, cuối cùng vẫn là nên thành thật giải quyết hiện trạng mới là thứ khá đáng để tin cậy.
Tân Vân Mậu: “Nên em cũng cho rằng phán đoán của họ không có căn cứ.”
“Vốn là vậy mà, hơn nữa anh cũng nói sức mạnh bộ phận bên Không Tang không mạnh, vậy nói lên người đó không quan trọng với hắn rồi, còn không sâu bằng ký ức đánh nhau với anh.” Cô thổ tào: “Vừa nghĩ như vậy, rất giống mạch suy nghĩ của bộ phận nam giới con người, lúc có danh tiếng, quyền thế ngất trời thì không quan tâm mấy thứ đó, hễ thất thế thì nhớ ra cái tốt của người cũ, còn muốn vượt ngục chạy ra tìm người yêu cũ
Tạm gác lại sự đau lòng dành cho Tân Vân Mậu, Sở Trĩ Thủy cũng không cho rằng long thần vì kéo dài mạng sống cho người yêu, dựa vào nó khơi dậy chiến tranh là chuyện cảm động trời đất biết bao, càng giống danh hiệu không chính nghĩa quăng nồi cho người khác, lấy nó để che đậy tâm tư và dục vọng của bản thân.
Yêu mà không có được phải hủy diệt thế giới, đây là suy nghĩ thiển cận vô trị, giống như “cô ấy chỉ mất đi một bên chân nhưng tôi mất đi tình yêu” vậy.
Tân Vân Mậu ngàn năm chịu đựng sự lạnh nhạt, vẫn không vì vậy mà làm hại người vô tội, chỉ có thể nói có vài thứ nhìn bản chất, giấu giếm nhất thời, giấu không được cả đời.
Tân Vân Mậu nghe xong câu này, anh đang đẩy xe hàng, tự đắc gật đầu: “Không sai, con rồng đó quả thật không được, nam yêu quái phẩm hạnh cao khiết lại chăm lo việc nhà như anh không nhiều.”
“Câu này thật sự cũng được tính là sự thật...” Sở Trĩ Thủy nhìn anh một cái, lẩm bẩm nói: “Nhưng anh tự khoe khoang vậy à.”
Chẳng lẽ phẩm hạnh cao khiết không bao gồm khiêm tốn? Sao anh cứ có thể tự tâng bốc mình vậy?
Một người một yêu đẩy xe hàng đến quầy thu ngân, thanh toán xong thì thuận lợi về nhà, bắt tay vào chuẩn bị cơm tối.
Sắc đêm trầm lặng.
Buổi tối của thành phố Hoài Giang khá tĩnh mịch, ít có ánh đèn neon rực rỡ, đợi đến khi quán ăn đêm trong thành phố đóng cửa thì triệt để sa vào màn đêm vắng lặng. Các tòa nhà cao tầng đồ sộ và các khu thương mại đứng sừng sững trong khu phố mới, thế nhưng vùng ngoại ô vẫn thưa thớt kiến trúc, chỉ có đồng ruộng xanh ngát mênh mông phẳng lặng.
Cột điện trong thành phố lần lượt biến mất, thay thế bằng ống dẫn cáp chôn sâu dưới lòng đất, chỉ có duy nhất vùng ngoại ô này còn chưa phát triển, vẫn còn xây không ít cột màu xám.
Mũi giày đen nhánh trên cột điện, lửa rồng cháy phừng phừng xuất hiện vô lý, người đàn ông mặc trường bào đen hiện thân. Dung mạo hắn anh tuấn nhưng lại hung ác nham hiểm, trường bào tung bay theo gió, tay áo bên trái lại trống không, đang bị gió thổi tới thổi lui trong đêm, không giống tay áo bên phải có thể treo lên cánh tay.
Ngàn năm khiến thế giới xảy ra thay đổi che trời rợp đất, hắn mất đi tên mình, giờ chỉ có thể bị gọi là Long Hồn.
Giờ đây khi hắn ra ngoài đã không còn được tín đồ vây chặt lấy, người hiểu rõ uy danh của hắn ngày càng ít đi, nhưng hắn biết còn có thể đi tìm Bảo Châu.
Bảo Châu sẽ mãi mãi chấp nhận hắn, hắn đã để lại dấu vết trên người cô ấy.
Nhưng Hoài Giang là nơi sinh ra cây trúc kia, hắn hoạt động ở khu vực này phải cẩn thận. May mà bên dưới cục quan sát đều trấn giữ thần hồn hắn, cộng thêm áo choàng trấn yêu có nguồn gốc từ yêu khí của hắn, chắc chắn sẽ xáo trộn được tay mắt trên đường đi, sẽ không làm cho hắn vừa vào Hoài Giang đã bị đối phương trực tiếp phát hiện.
Long Hồn giơ tay phải ra, ngón tay hắn bùng lên ngọn lửa đen, tìm kiếm hành tung của Bảo Châu.
Gió đêm mang tin tức của người yêu trở về, điều tồi tệ là khoảng cách của Bảo Châu và cây trúc kia cực kỳ gần, thậm chí cả khu vực hoạt động cũng chồng chéo nhau.
Hắn có một đôi mắt rồng có con ngươi màu vàng, lúc này nó đang phát ra lửa yêu như không thể tin được chuyện đó, bỗng chốc lại dâng lên lửa giận chọc trời.
Lẽ nào Bảo Châu vẫn luôn bị anh giam cầm?
Ngày hôm sau, ánh mặt trời tỏa sáng, vạn lý không mây.
Trên con đường rộng lớn, Sở Trĩ Thủy lái xe chở Tân Vân Mậu và Trần Châu Tuệ, định đến vườn trà thăm ruộng nhân sâm, tiện thể trồng chút cây ăn quả gần đấy. Tận Vân Mậu ngồi ở ghế phó lái, Trần Châu Tuệ thì ngồi hàng ghế sau, họ đều khá quen thuộc phong cảnh trên đường.
m nhạc du dương vang lên trong xe, Sở Trĩ Thủy chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “Có phải Châu Tuệ sắp khai giảng rồi không?”
“Vâng, sang tuần sau là phải về trường học rồi.” Trần Châu Tuệ thở than, nói thẳng: “Không muốn đi học.”
Sở Trĩ Thủy buồn cười: “Chị nhớ lúc trước em học cấp ba cố gắng lắm.”
“Nhưng đại học rất nhiều môn đều tự học, cảm giác khác với lúc học cấp ba, còn không bằng em ngồi trong cục đọc sách.” Trần Châu Tuệ buồn bã nói: “Lần sau đến đã là nghỉ đông rồi.”
“Thời gian còn lại của môn đó có thể đi dạo ở Ngân Hải, không có chuyện gì thì chải chuốt sơ yếu lý lịch gì đó, nói không chừng có ích cho công việc sau tốt nghiệp.”
“Chị Trĩ Thủy, trong cục có tuyển người bên ngoài không?” Trần Châu Tuệ im lặng vài giây, vòng vo hỏi thăm: “Lúc đầu là chị trực tiếp báo danh thi hả?"
“Chị được giới thiệu vào đó, đường đi không giống, hình như cục Ngân Hải không tuyển người, cục chúng ta phải hỏi thử.” Sở Trĩ Thủy biết hiệu quả và lợi ích của cục Ngân Hải không tồi, nên không cần tuyển nhân viên con người, nhân viên phục vụ của phòng tiếp khách đều không có biên chế.
Trần Châu Tuệ chán nản thất vọng: “A…”
“Em còn mấy năm mới tốt nghiệp mà nhỉ, chuyện tương lai khó nói.” Sở Trĩ Thủy hiểu ra ý của cô ấy, cười nói: “Hai năm này không tuyển người, chờ Quan Cục mở rộng hơn, nói không chừng thiếu nhân lực.”
Trần Châu Tuệ nghe thấy câu này, bèn không kiềm được giương khóe miệng lên, vui mừng nói: “Vâng ạ.”
Chiếc xe dùng ở cổng vườn trà.
Nhóm người Sở Trĩ Thủy xuống xe, tổ ba yêu quái Hoàng Hắc Bạch hiện thân, theo lẽ thường tập hợp lại một chỗ.
Lão Bạch mặt đầy nụ cười đi đến Trần Châu Tuệ: “Châu Tuệ, hôm qua ông nhặt được nấm rồi, lát nữa cho các con cầm đi nhé.”
“Chúng ta đi trồng cây ăn quả trước, sau đó lại đến khu rừng bên kia?” Sở Trĩ Thủy quay đầu nhìn Tân Vân Mậu.
“Được.”
Tân Vân Mậu búng tay một cái, trên mặt đất hiện ra không ít cây giống, rễ cũng đã dính sẵn đất bùn ẩm ướt.
Tiểu Hoàng và Tiều Hắc nhìn thấy cảnh này thì hiểu chuyện tiến lên, nhanh nhẹn tay chân thu dọn, cao giọng nói: “Ôi trời, không cần trưởng phòng Sở và thần quân động tay, chút chuyện nhỏ này giao cho chúng tôi là được!”
Sở Trĩ Thủy: “Trồng chỗ khu vực ngày thường các anh hay nghỉ ngơi đi, đây là Châu Tuệ bảo chúng tôi qua đây trồng đấy, em ấy muốn cho các anh ăn thử.”
Lão Bạch cảm động lau mặt: “Châu Tuệ vẫn hiểu chuyện đến thế, không có đứa trẻ nào ngoan hơn con bé.”
Trần Châu Tuệ bất lực nói: “Ông nội Tu...”
Tân Vân Mậu đi hai bước theo hàng người, bỗng cảm nhận được gì đó, ánh mắt bình tĩnh chợt thay đổi, đột nhiên nhìn lên bầu trời, không tự giác dừng chân lại, một lát sau, anh lập tức mở miệng: “Anh đi về một chuyến.”
Sở Trĩ Thủy không hiểu: “Sao thế?”
Sắc mặt anh hơi ngưng động: “Con rồng kia ở Hoài Giang, giờ đến cục rồi.”
Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc vẫn đang khiêng cây giống, họ kỳ quái nhìn một người một yêu: “Thần quân là ý gì?”
“Anh phải trực tiếp dịch chuyển về sao?” Sở Trĩ Thủy lo lắng nói: “Có nguy hiểm không? Vậy chúng ta...”
Một lát sau, khe hở màu đen mở ra, bóng hình Tân Vân Mậu biến mất trong đó, gương mặt anh lúc này đầy giá lạnh, trông có vẻ đầy phòng bị, cuối cùng chỉ vội vã quăng lại một câu.
“Không nguy hiểm, nhưng con mèo đó ra tay làm phá chuyện, không thể để anh ta hủy hết rau nhúng lâu được.”
Đất trồng chắc chắn là chấp niệm của yêu quái thực vật, Tân Vân Mậu không có hứng thú với đánh nhau, nhưng không cho phép rỗng và mèo thiêu hủy ruộng rau.
Hôm qua cô cũng đã mua nước lẩu cô đặc rồi, nói phải nhúng rau xanh ăn.
Sở Trĩ Thủy: “... “
Đây là trọng điểm của câu chuyện à! Anh nhanh chóng đuổi tới hiện trường, lại không phải yêu nghề kính nghiệp, mà là muốn bảo vệ vườn rau!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.