Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 212:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Cục quan sát Hoài Giang, yêu khí phả ra đầy trời như sương đen dày đặc, trực tiếp bao phủ vùng lân cận. Tòa nhà hành chính mới tinh bị yêu khí của Long Hồn cuộn sạch, giờ này đã triệt để biến mất trong biển đen, cả một trong bốn phần thần hồn dưới đất tòa nhà cũ cũng bị chấn động trỗi dậy.
Người bình thường không thể thấy được dị trạng, nhưng tất cả yêu quái trong cục đều có cảm ứng. Nhóm yêu quái Hồng Hi Minh lộ vẻ kinh sợ, vội vàng di chuyển đến cửa sổ, rất nhanh đã nhìn thấy cảnh tượng loạn lạc.
Long Hồn hiện thân từ trong sương đen, dung mạo lúc này u ám, lơ lửng giữa không trung rơi trên cổng sắt, đạp lên lan can ranh giới nhìn xuống cục quan sát. Trường bào rườm rà của hắn phất phơ trong gió, y hệt đại chiến tự hào năm ấy.
Ngàn năm trước, nơi này một vùng hoang vu, nay đã um tùm, có cả một rừng lầu cao mọc lên.
“Miêu Lịch—” Văn phòng của Hồ Thần Thụy nằm ở tòa nhà mới, ông ấy cấp tốc từ cổng tòa nhà xông ra, cả người mặc trang phục thời Đường nho nhã, cổ áo cũng có cúc áo tinh xảo, hiện tại cũng gỡ bỏ thuật che mắt, không còn ăn mặc hiện đại khiêm nhường như ngày thường.
“Đến rồi.”
Vài đoàn lửa đen xuất hiện, Miêu Lịch dẫn theo các yêu quái phòng quan sát xuất hiện trong sân, anh ấy khoác áo choàng trấn yêu trên người, phía trước còn được gài lại bằng cúc áo bạc hình con mắt, gương mặt lạnh lùng đứng đối diện với người đàn ông áo đen trên cổng sắt, Long Hồn.
Long Hồn quét mắt nhìn áo choàng đen trên người các yêu quái, hắn nhíu chặt mày, ngũ quan hơi khó chịu, tức giận nói: “Nếu đã đoạt lấy sức mạnh của ta, tại sao còn muốn giam giữ Bảo Châu!?”
Áo choàng trấn yêu cùng một nguồn cội với yêu khí long thần, phân minh mà nói là dùng thần hồn của hắn để luyện thành, vậy mới có năng lực dịch chuyển tức thời, trấn áp yêu quái.
“Ngươi nói gì?” Miêu Lịch cà lơ phất phơ nói: “Bọn ta là tận dụng phế vật, còn tưởng ta muốn mặc đồng phục sao?”
Hồ Thần Thụy hỏa tốc đến hiện trường, ông ấy cũng sẵn sàng nghênh đón quân địch, lại nói: “Thần quân đâu?”
Long Hồn đã hiện thân, Tân Vân Mậu thân là kẻ thù số một, hiện tại lại không thấy bóng dáng.
Ngưu Sĩ nói thẳng: “Đi trồng cây rồi.”
Hồ Thần Thụy: “...”
Gió lớn nổi lên, hai luồn yêu khí đen kịt va chạm, sau đó áo choàng trấn yêu của các yêu quái đột ngột biến mất!
Long Hồn phất tay áo bên phải, nghiêm giọng nói: “Nếu đã không muốn mặc, vậy thì cởi xuống!”
“Chậc, không ngờ vẫn dùng cách cũ.” Áo choàng trấn yêu trên người Miêu Lịch chầm chậm biến mất, lộ ra đồ đi đêm bó sát gọn gàng, tay trái của anh ấy gắn móng vuốt sắt rét lạnh, trông có vẻ giống như vũ khí bí mật có thể phóng ra.
Không mặc quần áo hiện đại, không có áo choàng trấn yêu, tình cảnh này y hệt đại chiến năm ấy, có thể gọi là gươm súng sẵn sàng.
Yêu khí âm u lạnh lẽo dày đặc, Hồng Hi Minh hô hoán nhân viên khác đi lánh nạn, bên ngoài giao cho cục trưởng Hồ và phòng quan sát.
Tiểu Trùng và Tiểu Hạ hoảng loạn trốn ra khỏi toà nhà, lại bị Hồng Hi Minh cản lại hỏi thăm tình hình bộ phận phát triển kinh tế,
“Kim Du đã ra ngoài với trưởng khoa Ngô rồi, mấy người trưởng phòng Sở hình như không có trong cục.”
“Vậy thì tốt, các cô đi tìm sếp Hạ đi!”
Trong sân, Miêu Lịch phát hiện Long Hồn vẫn luôn đi qua lại, chần chừ không phát động công kích mạnh mẽ, anh ấy không kiềm được khiêu khích cười nói: “Không phải chứ không phải chứ, long thần đại nhân năm đó đã lê kết như này, cũng không dám bước vào cục sao?”
“Ta hiểu rồi, chỉ có một trong tám phần cũng không được, năm đó sau khi đi cửa sau ngươi bị trời đất thất vọng, chẳng trách cây trúc kia vừa sinh ra đã vô dụng rồi.”
Sắc mặt Long Hồn u tối, hắn giơ tay lên, yêu khí phả ra: “Ngươi tìm chết!”
Yêu khí thanh thế to lớn tụ thành hình rồng, con rồng khổng lồ gào lên một tiếng với trời, như sóng biển vỗ đến Miêu Lịch phía trước!
Hồ Thần Thụy nắm chặt đồng tiền cổ trong tay, dáng vẻ ông ấy muốn quăng ra: “Cẩn thận-
“Tôi có thể!”
Miêu Lịch cao giọng trả lời, hai tay anh ấy cộng lại thành móng vuốt, đang định toàn lực xé con rồng lớn ra, nhưng lại thấy một dòng yêu khí màu xanh tụ lại trước mặt, trực tiếp cản đầu rồng đang ngẩng cao dữ tợn!
Vô số lửa xanh như lá trúc bay tán loạn, giao hòa với con rồng lớn đen nhánh, rải rác rơi trên mặt đất, bỗng chốc biến mất không thấy nữa.
Tân Vân Mậu tóc dài mũ quan, anh mặc trường bào xanh đậm, đột ngột hiện thân trong sân nhỏ, nhíu mày lạnh lùng nói: “Trường Khoa Miêu không gây chuyện không được à? Phải chọc hắn vào đập vườn rau mới chịu?”
May mà anh thuận lợi đuổi đến nơi kịp lúc, đoán được Miêu Lịch ra tay, không cần xé cục thành hai nửa.
Miêu Lịch cây ngay không sợ chết đứng: “Chẳng phải đập rồi vẫn có thể xây lại sao?”
“Đánh nhanh thắng nhanh, đừng ở trong cục.” Tân Vân Mậu quả quyết nói: “Không được đập loạn.”
Long Hồn nhìn người đàn ông anh tuấn mặc đồ xanh, trong đôi mắt màu vàng của hắn bùng lên ngọn lửa dữ dội, quở mắng nói: “Tấn Vân Mậu, ta không ngờ ngươi được phong thần, còn cùng một giuộc với họ, vậy mà giam cầm một cô gái con người, thật là bỉ ổi.”
“Thật ngại quá, khác với kẻ không tên như ngươi, tên ta là Vân Mậu.” Tân Vân Mậu nghe thấy hắn nói, anh cao ngạo khoe khoang xong, lại lộ vẻ không hiểu, phản bác nói: “Cái gì mà giam cầm? Rõ ràng là em ấy vây lấy tôi trong sân”
Ánh mắt Hồ Thần Thụy vi diệu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Thần quân, kiếp trước không phải chỉ có một cô gái con người là trưởng phòng Sở, anh có từng nghĩ qua, anh hiểu sai rồi?”
Long Hồn hiển nhiên không phải nói tới Sở Trĩ Thủy, mà là nói cô gái con người khác.
Thần quân lại để lộ nội tình bao dưỡng sống nhờ bạn gái trước mặt mọi yêu quái, triệt để xác nhận tin đồn lưu truyền trước giờ trong cục.
Tân Vân Mậu: “...”
“Nếu ngươi đã đến, vậy ta nên đi rồi” Long Hồn xoay người lửa yêu bùng cháy, cơ thể hắn dần biến mất trong yêu khí, như tàn tro bay theo gió.
Miêu Lịch khinh thường: “Nói chuyện chạy trốn tới thanh tao thoát tục vậy hả?"
Hồ Thần Thụy nhìn Long Hồn rời đi, ông ấy chợt tỉnh ngộ, hoảng sợ nói: “Không đúng, hắn đến để đánh tan áo choàng trấn yêu, để chúng ta không có cách dịch chuyển...
Không phải yêu quái bình thường nào cũng có năng lực dịch chuyển, dịch chuyển tức thời của phòng quan sát chủ yếu dựa vào áo choàng trấn yêu. Trên thực tế, đây là thiên phú của long thần năm ấy, dĩ nhiên hắn có thể tùy ý khống chế.
“Thần quân, có phải trưởng phòng Sở dẫn theo cô bé con người không...” Hồ Thần Thụy mạnh mẽ xoay đầu, thế nhưng lại không thấy người đâu: “Thần quân?”
Tân Vân Mậu sớm đã biến mất, chỗ anh đứng ban nãy, lúc này đã trống trơn.
Một bên khác, yêu quái trong vườn trà không nhiều lắm, sau khi Tân Vân Mậu rời đi, Trần Châu Tuệ bỗng khác lạ, cứ cảm thấy cả người nóng bừng, choáng váng đứng không vững. Cô ấy được dìu đến một bên nghỉ ngơi, trực tiếp ngồi xuống đất, thậm chí không thể đi đến căn nhà nhỏ, hiện tại trán đẫm mồ hôi, sắc mặt đau đớn trắng bệch.
Lão Bạch vẫn luôn vây xung quanh Trần Châu Tuệ, sốt ruột nói: “Này là bị sao vậy? Đột nhiên bị bệnh rồi?”
“Nước đến rồi! Uống chút nước!” Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc từ trong nhà mang nước khoáng quay lại.
“Tôi gọi cấp cứu nhé, các anh đừng động bừa vào em ấy, có thể là bệnh cấp tính.” Sở Trĩ Thủy vốn lo lắng trong cục, hiện tại thấy Trần Châu Tuệ bị bệnh, cô vội vã lấy điện thoại ra, lại nhẹ giọng hỏi thăm: “Châu Tuệ, em còn sức nói chuyện không? Cụ thể là đau ở đâu?”
Chỉ có biết được triệu chứng ở đâu mới có thể tìm được cách cấp cứu, gọi điện thoại cũng dễ miêu tả tình hình.
Trần Châu Tuệ giọng như muỗi: “Sau lưng... rất nóng...”
Sở Trĩ Thủy sững sờ: “Sau lưng?” Cô còn tưởng là viêm dạ dày cấp tính các kiểu.
Lão Bạch lòng như lửa đốt: “Bị côn trùng độc chích rồi?”
Lão Bạch họ không tiện kiểm tra, Sở Trĩ Thủy vội tiến lên, kéo quần áo đối phương lên chút, nhìn thấy vết bớt đen láy quen mắt. Lần trước cô không có cơ hội nhìn được toàn diện, thật sự cho rằng chỉ là vết bớt hoặc vết bầm, nhưng vết bớt này lộ ra dưới ánh sáng, rõ ràng giống y hệt cái trên tay áo của Tân Vân Mậu.
Ngũ quan Trần Châu Tuệ nhăn nhó, cô ấy ẩn nhẫn cắn răng: “Đầu cũng đau... sắp nổ tung rồi…”
Vô số mảnh ký ức không thuộc về cô ấy hiện ra, tướng mạo nam nữ trong cảnh tượng ấy mơ hồ, nhưng đều mặc quần áo cổ đại. Họ nói cười, đang thưởng đèn trên cầu, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng họ tựa vào nhau.
[Bảo Châu, đẹp không?]
[Đẹp lắm, những ngọn đèn này là từ đâu đến vậy? Ta còn tưởng ta đã bỏ lỡ mất, nghe họ nói sớm đã hết rồi.]
[Bảo họ tổ chức thêm một buổi lễ hội hoa đăng mà thôi.]
[Quả nhiên, chợ phố thành mười dặm nối đuôi, trăng sáng trên cầu ngắm thần tiên, ngươi chính là thần tiên. ]
Trần Châu Tuệ nhẹ đọc lại câu thơ này, lại chấn động tinh thần: “Trăng sáng trên cầu... ngắm thần tiên...”
“Cái gì?” Sở Trĩ Thủy hoang mang nghe câu thơ, cô nhìn đối phương thất hồn lạc phách, vội nói: “Châu Tuệ, em vẫn ổn chứ?”
Đúng vào lúc này, bầu trời đã bị mây mù che lấp từ khi nào, vô số yêu khí tích tụ lại bên trên vườn trà, khối màu đen dày cuộn trào như cơn sóng, khói mây dần dần quy tụ thành hình rồng.
Nơi xa xăm truyền đến từng trận âm thanh kỳ lạ, không biết là mưa bão sấm sét, hay là tiếng rồng giận dữ.
Trong sương đen, Long Hồn mặc cổ bào màu mực hiện thân, hắn nhìn chằm chằm phía trước, rất nhanh đã khóa tầm nhìn vào mục tiêu, nhìn về Sở Trĩ Thủy và Trần Châu Tuệ.
“Là vị đó—” Lão Bạch hoảng sợ nói: “Trưởng phòng Sở, mau trốn đi!”
Nếu long thần biết mối quan hệ của Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu, tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu, cần phải diệt trừ hậu họa nhanh chóng.
Long Hồn bước nhanh về phía trước, tiu nghỉu nói: “Bảo Châu, ta đến đón nàng.”
Lão Bạch nhìn thấy đối phương tiến thẳng về hai cô gái, ông ta không màn xông lên, cản trước mặt Sở Trĩ Thủy và Trần Châu Tuệ, muốn tranh thủ thời gian cho họ!
Long Hồn phất một bạt tay đánh lão Bạch văng ra: “Không biết sống chết!”
“Vân Mậu—”
Ánh sáng màu trắng thuần khiết đột ngột hiện ra, mạnh mẽ xông về phía long thần, Long Cốt Tản và Tân Vân Mậu gần như xuất hiện cùng lúc!
Sở Trĩ Thủy trông thấy long thần, cô vừa móc dù, vừa gọi tên anh, đều không có bỏ sót, có thể gọi là tiến hành đồng bộ!
Một chiêu này đánh long thần đến ngã ngửa, khiến hắn không thể giải phóng yêu khí công giải bỏ, bởi vì bản thân ánh sáng trắng không pha lẫn yêu khí.
Sau đó, yêu khí màu xanh như khu rừng bao la, rải khắp bầu trời xông đến, trực tiếp tóm lấy hắn lần nữa, hóa thành cành lá xanh lục không gì phá nổi hung ác trói buộc hắn.
Lửa yêu đen sẫm lộ ra, hòng thiêu hủy cành lá, nhưng chẳng ăn thua gì dưới sự áp chế của yêu khí.
Tân Vân Mậu đến nơi trong sự kêu gọi của cô, anh lạnh lùng cười một tiếng: “Còn tưởng ta giống với ngàn năm trước à, vẫn sẽ bị ngươi thiêu cháy lần nữa?”
Long Hồn hận thù nói: “Ngươi cũng chỉ là dựa vào sức mạnh ta không toàn vẹn mà phách lối thôi!”
Tân Vân Mậu chế nhạo: “Là ai ngàn năm trước bị bẻ tay, cần ta giúp người nhớ lại không?”
“Nơi này vậy mà có tín đồ của ngươi...” Long Hồn phẫn nộ nhìn Sở Trĩ Thủy cách đó không xa: “Chẳng trách nhanh như vậy, cô ta còn cưỡng ép Bảo Châu.”
Hắn cố ý kéo dài thời gian chờ Tân Vân Mậu quay về, định nhân cơ hội dẫn Bảo Châu đi, ai ngờ anh còn lưu lại tín đồ.
“Ngại quá, ngươi nói sai rồi, ta mới là tín đồ của nàng ấy.” Tân Vân Mậu không vui nói: “Đây không giống ngươi năm ấy, đánh không lại thì tìm đến một đám yêu quái, dù gì nàng ấy cũng gọi ta rồi, có thể coi như có đạo nghĩa rồi.”
Năm ấy Tân Vân Mậu bị long thần và tín đồ bao vây, hoàn toàn là một trận khổ chiến, sau đó liên thủ tạm thời với các yêu quái mới thật sự thoát khỏi cảnh khốn cùng, cứ vậy mà giành chiến thắng từ vị trí yếu kém. Lúc ấy, lửa khí long thần ngất trời, yêu quái dám chống lại hắn không nhiều, đây chính là nhân lực thuở ban sơ của cục quan sát.
Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc đã chạy qua, kiểm tra thương thế của lão Bạch, may mà không có vết thương nặng.
Sau khi Long Hồn sa lưới, Sở Trĩ Thủy buông Long Cốt Tản trong tay, vẫn chưa rời khỏi Trần Châu Tuệ, ngơ ngác nói: “Chờ đã, hắn nói gì? Tôi cưỡng ép ai?”
Long Hồn quát: “Kẻ vô sỉ! Vậy mà cưỡng ép Bảo Châu!”
Một khắc sau, cành lá xanh lục tát vào mặt hắn, không cho hắn gào thét với Sở Trĩ Thủy nữa.
“Bảo Châu?” Sở Trĩ Thủy đầu đầy sương mù, cô liếc nhìn người trong lòng, đột nhiên sáng dạ: “Châu Tuệ, em quen hắn sao?”
Long Hồn hiển nhiên không tìm Sở Trĩ Thủy, vậy hiện tại chỉ còn lại một người.
Trần Châu Tuệ lúc này yếu ớt vô lực, lúc nãy cô ấy nhìn thấy ông nội Tu bổ nhào phía trước, quả thật sợ đến hồn bay phách tán, hiện tại vẫn hoảng sợ bất định, nhìn gắt gao người đàn ông lạ mặt, bối rối lắc đầu.
Từ khi chào đời đến nay, cô ấy chưa từng gặp qua Long Hồn.
Long Hồn: “Không thể nào, nàng không nhớ sao, năm ấy chúng ta cùng đi chơi tiết thanh minh ngâm thơ, mỗi lần nàng ở nhà không vui, chúng ta lén ra ngoài, đoán câu đố đèn trong phố đêm...”
Trần Châu Tuệ càng mơ hồ, cô ấy chống đỡ ngồi dậy, ngạc nhiên nói: “Trước giờ tôi chưa từng đến phố đêm.”
Hoạt động giải trí của cô ấy rất ít, cả đến thành phố đi dạo cũng là sau khi lên đại học, với đi chung với bộ phận phát triển kinh tế.
Sở Trĩ Thủy: “Ngâm thơ? Đoán câu đố đèn?”
Dạo này Tân Vân Mậu thường đọc tin tức thời sự, thờ ơ nói: “Quê mùa thật, đều không phải chuyện của thời đại này.”
Long Hồn thấy cô ấy mặt đầy hoang mang, hắn lên tiếng giúp cô ấy nhớ lại: “Còn có lần đó nàng bị phụ mẫu trách mắng bỏ lỡ lễ hội hoa đăng, chúng ta cùng nhau đến trên cầu dài ngắm đèn, hôm ấy nàng cực kỳ vui vẻ...”
Trần Châu Tuệ nhớ ra cảnh tượng hiện lên trong đầu, chần chừ nói: “... Lễ hội hoa đăng?”
Sở Trĩ Thủy trấn định cắt ngang: “Chắc chắn ông nhận lầm người rồi, Hoài Giang không có lễ hội hoa đăng, em ấy cũng không phải người ông nói.”
Long Hồn: “Không thể nào! Trên người Bảo Châu có dấu ấn ta để lại, dù nàng ấy biến thành dáng vẻ gì, ta cũng có thể nhận ra!”
Lão Bạch ngồi bên cạnh, bỗng trong lòng dâng lên cơn tức giận lên tận não, đứt hơi khản tiếng nói: “Con bé không phải Bảo Châu! Con bé là Trần Châu Tuệ, Trần là Trần của Trần Đông Phồn, Châu Tuệ Châu Tuệ, không làm hạt minh châu trên tay của bất cứ ai, con bé ra đời sẽ có trí tuệ!”
“Đây là tên năm ấy ông nội con bé đặt cho, một chữ ta cũng không quên!” Ông ta nâng cao âm lượng giọng nói, lại công khai thách thức long thần, tranh luận nói: “Con bé tên Trần Châu Tuệ, không phải tên Bảo Châu!”
Cái tên có ý nghĩa đặt biệt với yêu quái, lão Bạch cũng không cho phép tên của Trần Châu Tuệ bị tẩy xóa, bỗng chốc ngữ khí kinh người.
“Ông nội Tu...” Trần Châu Tuệ lại bị câu này khiến mắt chợt nóng, cô ấy suýt chút đã im lặng rơi nước mắt, ngoan cường cố chút sức lực lảo đảo đứng dây.
Sở Trị Thủy thấy cô ấy bướng bỉnh, chỉ đành ở cạnh đỡ cô ấy một tay, không biết rốt cuộc cô ấy muốn làm gì.
Trần Châu Tuệ gom lại dũng khí, nhìn thẳng Long Hồn đang bị trói, hỏi: “Vết bớt trên người tôi là ông làm sao?”
Long Hồn sáng mắt: “Đúng, quả nhiên nàng nhớ ra rồi, chỉ cần có cái đó, ta có thể...” tìm được nàng.
“Tại sao phải làm loại chuyện này, ông hận tôi sao?” Ánh mắt Trần Châu Tuệ xám xịt, cúi đầu nói: “Ngày trước tôi phát hiện, dùng dao cũng không cắt mất.”
Sở Trĩ Thủy nghe thấy “dùng dao” thì hoảng sợ trong lòng, bỗng phản ứng lại được. Lúc đầu, Trần Châu Tuệ từ chối vào bệnh viện, không phải sợ bắn tia laze sẽ đau, nói không chừng là đoán được không thể dễ dàng xóa bỏ.
Lão Bạch cũng sợ hãi đến lộ ra vẻ mặt quái dị, hoảng hốt nói: “Châu Tuệ..”
“Ông nội Tu, yên tâm đi, đó là chuyện lúc nhỏ, giờ con sẽ không làm vậy nữa.” Trần Châu Tuệ nhỏ giọng an ủi: “Chỉ là lúc trước không hiểu chuyện, lại nghe thấy lời khó nghe, nên mới làm sai.
Lúc ấy ông nội mắng cô ấy một trận, sau đó cũng rơi hai hàng lệ nóng, trách bản thân không chăm sóc tốt cho cô ấy.
Cô ấy bắt đầu học cách hiểu chuyện, có lẽ vẫn sẽ có người không thể chấp nhận cô ấy, nhưng cô ấy phải sống vì người chấp nhận mình.
Trần Châu Tuệ nhìn Long Hồn, ánh mắt cô ấy chứa sóng ánh sáng, bị thương nói: “Tại sao để lại cái này? Lúc trước tôi làm sai điều gì khiến ông hận tôi đến thế?”
Cô ấy không hiểu tại sao mình vừa chào đời đã có vết bớt, giống như không hiểu tại sao người ta sinh ra lại khổ như vậy, đồ trong tay mất đi, người mình yêu thương không ngừng rời xa, quả thật khiến người ta không thể chịu nổi, tựa như không thể nhìn thấy được trong màn đêm vô tận, cả một tia sáng cũng không có.
Cô còn tưởng người bên cạnh nói mình thân mang vận xấu là nói dối, ai ngờ xoay qua xoay lại là thật, thủ phạm còn đặc biệt tìm đến.
Long Hồn hoang mang lo sợ nhìn cô ấy, hắn muốn mở miệng nói chút gì đó, nhưng lòng như dao cắt đến nói không thành lời.
Hắn muốn nói yêu, nhưng cô ấy nói hận.
Cô ấy cho rằng gặp được hắn là một chuyện bất hạnh.
Yêu khí trói buộc sẽ không làm hắn quá thống khổ, nhưng lời của cô ấy lại khiến hắn khó chịu như nghẹt thở, có thể gọi là một nhát chí mạng.
Tân Vân Mậu lập tức nói:”Nếu đã không có thỏa thuận, yêu quái chỉ cần hơi gây áp lực một chút sẽ nảy sinh ảnh hưởng không thể thay đổi cho con người, nhất là sau phong thần, sẽ dễ xảy ra như bóp một con kiến, một khi tạo ra dấu ấn, ngươi không thể phản kháng, rất khó vùng vẫy ra được.”
Thuở xưa vì lấy lòng Bảo Châu, Long Hồn cho đi rất nhiều mà không cần hồi đáp, thật không ngờ rằng sai sót ngẫu nhiên làm hư chuyện. Trần Châu Tuệ chỉ cần nhiễm chút lửa rồng, vận mệnh của cô ấy không thể bằng phẳng, luôn bị đoạt đi thứ gì đó theo luật ngầm.
Ý chí con người có kiên định hơn nữa, nhưng đối mặt với người thân thiết sẽ cứ thả lỏng, rất ít khi có thể từ chối ý tốt và quà của đối phương. Quà của yêu quái phong thần tuyệt không dừng lại ở ngọc ngà châu báu, thậm chí có thể mang quyền thế đến cho gia tộc, chỉ cần là chuyện hợp lý thế gian, toàn bộ đều có thể thuận lợi thực hiện.
Bảo Châu tùy miệng nhắc đến, chắc là có thể ứng nghiệm. Cho dù cô không biết chuyện, nhưng sớm đã nhận lấy những thứ này.
Số đông con người đều sẽ mong đợi chuyện tốt đến với mình, rất ít có người có thể tỉnh táo ngẫm nghĩ trong lúc may mắn, tại sao cứ là mình gặp may?
Xem nhẹ những thứ có được, chỉ ước mong càng nhiều, phiền não từ đây mà sinh, ngũ độc bát khổ càng cháy càng mạnh.
“Ngươi cho rằng ta không biết?” Long Hồn ước gì có thể xé nát Tân Vân Mậu, giận dữ nói: “Chỉ cần nàng ấy có thể phong thần, sở hữu tuổi thọ vô biên, tất cả tự nhiên sẽ mất tác dụng”
Nếu năm ấy hắn thành công, sao còn có thể bị trói?
Chỉ có tách khỏi con người và yêu quái, mới có thể giành được tự do chân chính trong trời đất.
“Tại sao phải có tuổi thọ vô biên?” Trần Châu Tuệ liên tục lắc đầu, run rẩy nói: “Tháng năm khổ sở thế này còn chưa đủ dài sao?”
Long Hồn vội nói: “Sao mà khổ, đến lúc ấy sẽ vượt trội hơn vạn người, phiền não nàng nói trước kia cũng không tính là gì...”
Trần Châu Tuệ im lặng nhìn hắn, giống như cảm thấy lời này hoang đường cực kỳ.
“Không phải ai cũng nghĩ vậy, ông chỉ đang lấy suy nghĩ của bản thân ép lên người đối phương, lầm tưởng đó là tất cả những gì đối phương muốn, tự mình cảm động mình mà thôi.” Sở Trĩ Thủy nói xong, cô lại nhìn Tân Vân Mậu, thỉnh giáo nói: “Vậy có cách gì giải quyết không?”
“Nếu là vết bớt trên người cô ấy, em có thể dùng Long Cốt Tản giải quyết.” Tân Vân Mậu nhìn Trần Châu Tuệ, bình tĩnh nói: “Nhưng nếu là vận mệnh của cô ấy, vậy chỉ có thể dựa vào bản thân cô ấy.”
Nếu Trần Châu Tuệ vẫn luôn ôm suy nghĩ bi quan, vậy cho dù người ngoài dìu đỡ cô ấy bao nhiêu lần, vẫn sẽ không thay đổi được gì. Người dạy người dạy không biết, chuyện đời dạy người một lần đã hiểu, phải xem tạo hóa của mỗi người.
Mệnh do trời định, vận do mình sinh, chờ cô ấy thật sự buông xuống, vậy có thể giác ngộ rồi.
Sở Trĩ Thủy ôn hòa hỏi: “Châu Tuệ, em muốn xóa vết bớt đó không?”
Trần Châu Tuệ choáng váng: “Có thể xóa sao?”
“Thử chút đi, chị cẩn thận chút.” Sở Trĩ Thủy cầm Long Cốt Tản: “Cũng không thể từ bỏ dễ dàng vậy chứ?”
“ Vâng.”
Sau khi Sở Trĩ Thủy được Tân Văn Mậu hướng dẫn, cô dẫn Trần Châu Tuệ đi xa chút, bảo đối phương vén quần áo lên, không dùng mũi dù chạm vào, mà đứng từ xa ngắm chuẩn thiêu cháy vết bớt.
Ánh sáng trắng thuần ngưng tụ, chầm chậm che phủ dâng lên, không phải là một công kích mạnh mẽ, mà là dòng chảy như con suối ấm, im hơi lặng tiếng rửa sạch vết bớt đen.
Trần Châu Tuệ xoay lưng với Sở Trĩ Thủy, cô ấy cảm nhận được gì đó, kinh sợ nói: “Thật sự không còn nữa rồi.”
“Em còn chưa xoay đầu lại, sao biết được chứ?”
“Bởi vì không đau nữa.”
Lúc hai người quay về, Trần Châu Tuệ thân nhẹ như chim, cô ấy tùy ý thoải mái dang tay, trên mặt không còn thấy vẻ khổ sở chịu đựng bị nung nấu nữa.
Lão Bạch kích động xoay tròn: “Thật sự khỏe rồi sao? Thật sự khỏe rồi sao?”
Trần Châu Tuệ: “Thật, khỏe thật rồi.”
Tân Vân Mậu vô cảm tóm Long Hồn xuống, anh nhìn Sở Trĩ Thủy: “Giờ gọi Hồ Thần Thụy và con mèo kia đến xử lý đi, chắc áo choàng trấn yêu đã khôi phục tác dụng rồi.”
Lão Bạch do dự nói: “Thần quân, vậy chúng tôi.”
Sở Trĩ Thủy nhớ đến chính sự, cô nhìn cây giống, đề nghị: “Đến cũng đến rồi, các ông và Châu Tuệ trồng cây ăn quả đi.”
Hôm nay vốn là ngày trồng cây vui vẻ, ai ngờ lại lòi ra một vị khách không mời mà đến.
“Vâng!”
Trần Châu Tuệ đi theo lão Bạch, đã đi được nửa đường, lại đột ngột nghe Long Hồn lên tiếng.
“Ban nãy nàng nói là thật sao?”
Trần Châu Tuệ dùng chân lại, cô ấy nắm chặt ngón tay, xoay đầu nói: “Cái gì?"
Long Hồn âm u nói: “Tháng ngày khổ sở thế này quá dài...”
Lão Bạch nghe xong câu này, ông ta lộ vẻ lo lắng, cũng chú ý đến Trần Châu Tuệ.
“Ừm, lúc trước tôi thường xuyên cảm thấy như vậy, sống nhiều thêm một ngày cũng buồn bã đến chịu không nổi.” Trần Châu Tuệ hạ tầm mắt: “Nhưng cứ phải sống tiếp, mới có thể gặp được chuyện tốt, nói không chừng chống đỡ tiếp chính là ngày tươi sáng.”
Thuở trước cô ấy không ngờ mình sẽ có thể vào cục, nhưng nếu không kiên trì, mọi thứ hiện tại không tồn tại.
Cô ấy không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, càng không mộng mơ tuổi thọ vô biên, đối với người thiếu thốn hạnh phúc mà nói, tháng ngày dai dẳng không giống chúc phúc, trái lại giống như sự nguyền rủa như địa ngục.
Có điều, lúc này cô ấy dần lĩnh hội được hạnh phúc của mỗi ngày, vẫn không thể tưởng tượng ra thú vui tuổi thọ dài, nhưng đã có thể phác họa ra niềm vui rõ ràng.
Cô ấy sẽ đi làm trong cục, nghe Sở Trĩ Thủy trò chuyện về đại học Ngân Hải một lát, nghỉ trưa nói cười ăn cơm, chơi đùa máy làm kem nghiền với Kim Du, chờ đến xế chiều thì nhổ rau, lại lén ăn cơm tự sôi trong nhà ăn của Ngưu Sĩ. Lúc rảnh rỗi, cô ấy sẽ chạy đến vườn trà, cùng ăn trái cây với ông nội Tu.
Không có gì kinh thiên động địa, đều là mấy chuyện linh tinh, nhưng khiến người ta cảm thấy rất vui.
Cô ấy là thực tập sinh trong cục, đang học tập trở nên hạnh phúc.
Sở Trĩ Thủy nghe vậy thì yên lòng, an ủi nói: “Được rồi, đi trồng cây đi!”
Trần Châu Tuệ cũng thả lỏng sắc mặt, bước chân của cô ấy nhẹ và nhanh hơn, rời đi với nhóm yêu quái lão Bạch.
Long Hồn nhìn bóng lưng Trần Châu Tuệ, cả người hắn như bị rút sạch sức lực: “Nàng ấy không phải Bảo Châu, Bảo Châu sẽ chấp nhận ta, chắc chắn có thể hiểu được suy nghĩ của ta.”
Bảo Châu là tiểu thư khuê các được sinh ra trong thế gia, Trần Châu Tuệ lại lớn lên ở nơi thôn dã từ bé, đương nhiên không thể hiểu được rất nhiều thứ.
Nếu Trần Châu Tuệ giàu sang từ nhỏ, cô ấy càng nắm chặt mọi thứ trong tay, cứng ngắc không chịu buông.
Sở Trĩ Thủy nghe vậy, cô hơi nhíu mày, chặn họng nói: “Là sẽ chấp nhận ông, hay là không đành không chấp nhận, căn bản chỉ có thể nghe ông truyền thụ suy nghĩ?”
Tư duy của Long Hồn bảo thủ như vậy, thiết nghĩ năm ấy hắn cũng không hiểu Bảo Châu.
Hắn hung tợn trừng mắt: “Ngươi nói cái gì..
“Chợ phố thành mười dặm nối đuôi, trăng sáng trên cầu ngắm thần tiên. Đời người chỉ hợp chết ở Dương Châu, núi non tiên cảnh là nơi chôn cất tốt.” Sở Trĩ Thủy đọc thuộc lòng đấu ra đấy: “Khoảnh khắc tốt đẹp như vậy, nhà thơ lại chuyển nét bút, không viết “sống” mà viết “chết”, xem như không cận nhân tình, nghĩ kỹ thì thấy thật tài tình, mang chuyện chết vào câu thơ, càng đẹp đến có thần, quả là câu thơ sâu sắc của cả tác phẩm.”
“Kiến thức tích lũy lúc thi đại học năm xưa, niên đại của ông và Bảo Châu cách câu thơ này gần hơn, theo lý mà nói phải hiểu nó hơn chứ?” Cô ôn hòa nói: “Rốt cuộc là ông không hiểu, hay là giả vờ không hiểu.”
Câu thơ này là Trần Châu Tuệ đọc ra lúc nãy, Sở Trĩ Thủy ngầm đoán được gì đó, nhưng không muốn làm đối phương có áp lực, bèn không nói câu nào về nó.
Cô không cho rằng Trần Châu Tuệ là Bảo Châu, có lẽ là lửa yêu còn sót mang đến ký ức Long Hồn, dẫn đến việc Trần Châu Tuệ vô thức nhớ ra cảnh tượng gì đó, giống như ban đầu Tân Vân Mậu bị ép dính líu với long thần, cảm nhận được ý thức của đối phương.
Long Hồn khó có thể tin được nhìn Sở Trĩ Thủy, đương nhiên hắn biết xuất xứ câu thơ, đó là một ngày Bảo Châu vui vẻ nhất.
Hắn cứ tưởng Bảo Châu không nhắc đến nửa câu sau, nói không chừng là cảm thấy xui xẻo, nhưng chưa từng nghĩ có lẽ nàng ám chỉ gì đó.
[Quả nhiên, chợ phố thành mười dặm nối đuôi, trăng sáng trên cầu ngắm thần tiên, ngươi chính là thần tiên.]
[Ngươi nói con người tại sao phải có nhiều phiền não đến thế? Một chuyện rồi lại một chuyện, quả thật là khiến người ta nghẹt thở.]
[Vậy thoát khỏi trạng thái hiện giờ, đừng làm người nữa, không còn phiền não.]
[Đâu có dễ thế, yêu quái thì không có phiền não? Ta thấy ngươi giao lưu với họ cũng mệt, họ cũng không hiểu ngươi, dạo này còn lén bàn tán ngươi.]
[Do tâm trí họ, vốn không thể hiểu ta, chỉ cần nàng hiểu ta là được rồi, nàng có thể trở nên giống ta.]
[... Thôi đi, này thật mệt.]
[Chỉ cần ngươi có thời gian rảnh ngắm đèn cùng ta, ta không có phiền não gì nữa.
Nhưng việc của hắn càng ngày càng nhiều, thời gian cũng càng ngày càng ít, thỉnh thoảng ngắm đèn du ngoạn đều là vọng tưởng.
Thần mới nổi dậy ắt sẽ làm hắn suy bại, nếu không có thực lực vững chắc, vậy thì cũng như trăng trong nước, mọi thứ hiện có cũng tan tành, tín đồ vây lấy hắn cũng sẽ rút đi như thủy triều xuống.
Hắn cho rằng nàng sẽ hạnh phúc, hắn còn tưởng sau khi thắng lợi sẽ đoạt được hạnh phúc.
Long Hồn vô cùng đau đớn, bỗng chốc hắn sa sút tinh thần, chỉ có thể trợ mắt nhìn Sở Trĩ Thủy, như nhận lấy xung kích mạnh, như bị sét đánh, còn chưa khôi phục tinh thần từ chuỗi lời nói đó.
Tân Vân Mậu nhìn thấy tầm nhìn của Long Hồn dán lên người cô không buông, anh lập tức tỏa ra khí lạnh khắp nơi, dùng lực siết chặt cành lá để uy hiếp đối phương.
Một lát sau, Hồ Thần Thụy và Miêu Lịch đến, họ vội chạy vào vườn trà kiểm tra tình hình hiện trường.
Hồ Thần Thụy khẩn trương nói: “Tiểu Sở, các cô không sao chứ!?”
“Cục trưởng Hồ, chúng tôi không sao, đất đai tài sản của cục cũng không sao.” Sở Trĩ Thủy nói: “Yêu quái nam bám đuôi cô gái con người đã bị bắt về quy án.”
Long Hồn hốt hoảng nói: “Ta không”
Miêu Lịch nhanh chóng móc ra còng chân, anh ấy quả đoán bắt lấy Long Hồn, ung dung nói: “Tốt lắm, ngàn năm trước phá hoại an ninh bị bắt, ngàn năm sau là quấy rối người khác giới bị bắt, quả thật càng lúc càng có triển vọng rồi.”
“Sau này lại giới thiệu cục quan sát, trấn áp bên dưới không phải là long thần cũ, mà là nam biến thái theo dõi nữ giới.”
Người bình thường không thể thấy được dị trạng, nhưng tất cả yêu quái trong cục đều có cảm ứng. Nhóm yêu quái Hồng Hi Minh lộ vẻ kinh sợ, vội vàng di chuyển đến cửa sổ, rất nhanh đã nhìn thấy cảnh tượng loạn lạc.
Long Hồn hiện thân từ trong sương đen, dung mạo lúc này u ám, lơ lửng giữa không trung rơi trên cổng sắt, đạp lên lan can ranh giới nhìn xuống cục quan sát. Trường bào rườm rà của hắn phất phơ trong gió, y hệt đại chiến tự hào năm ấy.
Ngàn năm trước, nơi này một vùng hoang vu, nay đã um tùm, có cả một rừng lầu cao mọc lên.
“Miêu Lịch—” Văn phòng của Hồ Thần Thụy nằm ở tòa nhà mới, ông ấy cấp tốc từ cổng tòa nhà xông ra, cả người mặc trang phục thời Đường nho nhã, cổ áo cũng có cúc áo tinh xảo, hiện tại cũng gỡ bỏ thuật che mắt, không còn ăn mặc hiện đại khiêm nhường như ngày thường.
“Đến rồi.”
Vài đoàn lửa đen xuất hiện, Miêu Lịch dẫn theo các yêu quái phòng quan sát xuất hiện trong sân, anh ấy khoác áo choàng trấn yêu trên người, phía trước còn được gài lại bằng cúc áo bạc hình con mắt, gương mặt lạnh lùng đứng đối diện với người đàn ông áo đen trên cổng sắt, Long Hồn.
Long Hồn quét mắt nhìn áo choàng đen trên người các yêu quái, hắn nhíu chặt mày, ngũ quan hơi khó chịu, tức giận nói: “Nếu đã đoạt lấy sức mạnh của ta, tại sao còn muốn giam giữ Bảo Châu!?”
Áo choàng trấn yêu cùng một nguồn cội với yêu khí long thần, phân minh mà nói là dùng thần hồn của hắn để luyện thành, vậy mới có năng lực dịch chuyển tức thời, trấn áp yêu quái.
“Ngươi nói gì?” Miêu Lịch cà lơ phất phơ nói: “Bọn ta là tận dụng phế vật, còn tưởng ta muốn mặc đồng phục sao?”
Hồ Thần Thụy hỏa tốc đến hiện trường, ông ấy cũng sẵn sàng nghênh đón quân địch, lại nói: “Thần quân đâu?”
Long Hồn đã hiện thân, Tân Vân Mậu thân là kẻ thù số một, hiện tại lại không thấy bóng dáng.
Ngưu Sĩ nói thẳng: “Đi trồng cây rồi.”
Hồ Thần Thụy: “...”
Gió lớn nổi lên, hai luồn yêu khí đen kịt va chạm, sau đó áo choàng trấn yêu của các yêu quái đột ngột biến mất!
Long Hồn phất tay áo bên phải, nghiêm giọng nói: “Nếu đã không muốn mặc, vậy thì cởi xuống!”
“Chậc, không ngờ vẫn dùng cách cũ.” Áo choàng trấn yêu trên người Miêu Lịch chầm chậm biến mất, lộ ra đồ đi đêm bó sát gọn gàng, tay trái của anh ấy gắn móng vuốt sắt rét lạnh, trông có vẻ giống như vũ khí bí mật có thể phóng ra.
Không mặc quần áo hiện đại, không có áo choàng trấn yêu, tình cảnh này y hệt đại chiến năm ấy, có thể gọi là gươm súng sẵn sàng.
Yêu khí âm u lạnh lẽo dày đặc, Hồng Hi Minh hô hoán nhân viên khác đi lánh nạn, bên ngoài giao cho cục trưởng Hồ và phòng quan sát.
Tiểu Trùng và Tiểu Hạ hoảng loạn trốn ra khỏi toà nhà, lại bị Hồng Hi Minh cản lại hỏi thăm tình hình bộ phận phát triển kinh tế,
“Kim Du đã ra ngoài với trưởng khoa Ngô rồi, mấy người trưởng phòng Sở hình như không có trong cục.”
“Vậy thì tốt, các cô đi tìm sếp Hạ đi!”
Trong sân, Miêu Lịch phát hiện Long Hồn vẫn luôn đi qua lại, chần chừ không phát động công kích mạnh mẽ, anh ấy không kiềm được khiêu khích cười nói: “Không phải chứ không phải chứ, long thần đại nhân năm đó đã lê kết như này, cũng không dám bước vào cục sao?”
“Ta hiểu rồi, chỉ có một trong tám phần cũng không được, năm đó sau khi đi cửa sau ngươi bị trời đất thất vọng, chẳng trách cây trúc kia vừa sinh ra đã vô dụng rồi.”
Sắc mặt Long Hồn u tối, hắn giơ tay lên, yêu khí phả ra: “Ngươi tìm chết!”
Yêu khí thanh thế to lớn tụ thành hình rồng, con rồng khổng lồ gào lên một tiếng với trời, như sóng biển vỗ đến Miêu Lịch phía trước!
Hồ Thần Thụy nắm chặt đồng tiền cổ trong tay, dáng vẻ ông ấy muốn quăng ra: “Cẩn thận-
“Tôi có thể!”
Miêu Lịch cao giọng trả lời, hai tay anh ấy cộng lại thành móng vuốt, đang định toàn lực xé con rồng lớn ra, nhưng lại thấy một dòng yêu khí màu xanh tụ lại trước mặt, trực tiếp cản đầu rồng đang ngẩng cao dữ tợn!
Vô số lửa xanh như lá trúc bay tán loạn, giao hòa với con rồng lớn đen nhánh, rải rác rơi trên mặt đất, bỗng chốc biến mất không thấy nữa.
Tân Vân Mậu tóc dài mũ quan, anh mặc trường bào xanh đậm, đột ngột hiện thân trong sân nhỏ, nhíu mày lạnh lùng nói: “Trường Khoa Miêu không gây chuyện không được à? Phải chọc hắn vào đập vườn rau mới chịu?”
May mà anh thuận lợi đuổi đến nơi kịp lúc, đoán được Miêu Lịch ra tay, không cần xé cục thành hai nửa.
Miêu Lịch cây ngay không sợ chết đứng: “Chẳng phải đập rồi vẫn có thể xây lại sao?”
“Đánh nhanh thắng nhanh, đừng ở trong cục.” Tân Vân Mậu quả quyết nói: “Không được đập loạn.”
Long Hồn nhìn người đàn ông anh tuấn mặc đồ xanh, trong đôi mắt màu vàng của hắn bùng lên ngọn lửa dữ dội, quở mắng nói: “Tấn Vân Mậu, ta không ngờ ngươi được phong thần, còn cùng một giuộc với họ, vậy mà giam cầm một cô gái con người, thật là bỉ ổi.”
“Thật ngại quá, khác với kẻ không tên như ngươi, tên ta là Vân Mậu.” Tân Vân Mậu nghe thấy hắn nói, anh cao ngạo khoe khoang xong, lại lộ vẻ không hiểu, phản bác nói: “Cái gì mà giam cầm? Rõ ràng là em ấy vây lấy tôi trong sân”
Ánh mắt Hồ Thần Thụy vi diệu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Thần quân, kiếp trước không phải chỉ có một cô gái con người là trưởng phòng Sở, anh có từng nghĩ qua, anh hiểu sai rồi?”
Long Hồn hiển nhiên không phải nói tới Sở Trĩ Thủy, mà là nói cô gái con người khác.
Thần quân lại để lộ nội tình bao dưỡng sống nhờ bạn gái trước mặt mọi yêu quái, triệt để xác nhận tin đồn lưu truyền trước giờ trong cục.
Tân Vân Mậu: “...”
“Nếu ngươi đã đến, vậy ta nên đi rồi” Long Hồn xoay người lửa yêu bùng cháy, cơ thể hắn dần biến mất trong yêu khí, như tàn tro bay theo gió.
Miêu Lịch khinh thường: “Nói chuyện chạy trốn tới thanh tao thoát tục vậy hả?"
Hồ Thần Thụy nhìn Long Hồn rời đi, ông ấy chợt tỉnh ngộ, hoảng sợ nói: “Không đúng, hắn đến để đánh tan áo choàng trấn yêu, để chúng ta không có cách dịch chuyển...
Không phải yêu quái bình thường nào cũng có năng lực dịch chuyển, dịch chuyển tức thời của phòng quan sát chủ yếu dựa vào áo choàng trấn yêu. Trên thực tế, đây là thiên phú của long thần năm ấy, dĩ nhiên hắn có thể tùy ý khống chế.
“Thần quân, có phải trưởng phòng Sở dẫn theo cô bé con người không...” Hồ Thần Thụy mạnh mẽ xoay đầu, thế nhưng lại không thấy người đâu: “Thần quân?”
Tân Vân Mậu sớm đã biến mất, chỗ anh đứng ban nãy, lúc này đã trống trơn.
Một bên khác, yêu quái trong vườn trà không nhiều lắm, sau khi Tân Vân Mậu rời đi, Trần Châu Tuệ bỗng khác lạ, cứ cảm thấy cả người nóng bừng, choáng váng đứng không vững. Cô ấy được dìu đến một bên nghỉ ngơi, trực tiếp ngồi xuống đất, thậm chí không thể đi đến căn nhà nhỏ, hiện tại trán đẫm mồ hôi, sắc mặt đau đớn trắng bệch.
Lão Bạch vẫn luôn vây xung quanh Trần Châu Tuệ, sốt ruột nói: “Này là bị sao vậy? Đột nhiên bị bệnh rồi?”
“Nước đến rồi! Uống chút nước!” Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc từ trong nhà mang nước khoáng quay lại.
“Tôi gọi cấp cứu nhé, các anh đừng động bừa vào em ấy, có thể là bệnh cấp tính.” Sở Trĩ Thủy vốn lo lắng trong cục, hiện tại thấy Trần Châu Tuệ bị bệnh, cô vội vã lấy điện thoại ra, lại nhẹ giọng hỏi thăm: “Châu Tuệ, em còn sức nói chuyện không? Cụ thể là đau ở đâu?”
Chỉ có biết được triệu chứng ở đâu mới có thể tìm được cách cấp cứu, gọi điện thoại cũng dễ miêu tả tình hình.
Trần Châu Tuệ giọng như muỗi: “Sau lưng... rất nóng...”
Sở Trĩ Thủy sững sờ: “Sau lưng?” Cô còn tưởng là viêm dạ dày cấp tính các kiểu.
Lão Bạch lòng như lửa đốt: “Bị côn trùng độc chích rồi?”
Lão Bạch họ không tiện kiểm tra, Sở Trĩ Thủy vội tiến lên, kéo quần áo đối phương lên chút, nhìn thấy vết bớt đen láy quen mắt. Lần trước cô không có cơ hội nhìn được toàn diện, thật sự cho rằng chỉ là vết bớt hoặc vết bầm, nhưng vết bớt này lộ ra dưới ánh sáng, rõ ràng giống y hệt cái trên tay áo của Tân Vân Mậu.
Ngũ quan Trần Châu Tuệ nhăn nhó, cô ấy ẩn nhẫn cắn răng: “Đầu cũng đau... sắp nổ tung rồi…”
Vô số mảnh ký ức không thuộc về cô ấy hiện ra, tướng mạo nam nữ trong cảnh tượng ấy mơ hồ, nhưng đều mặc quần áo cổ đại. Họ nói cười, đang thưởng đèn trên cầu, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng họ tựa vào nhau.
[Bảo Châu, đẹp không?]
[Đẹp lắm, những ngọn đèn này là từ đâu đến vậy? Ta còn tưởng ta đã bỏ lỡ mất, nghe họ nói sớm đã hết rồi.]
[Bảo họ tổ chức thêm một buổi lễ hội hoa đăng mà thôi.]
[Quả nhiên, chợ phố thành mười dặm nối đuôi, trăng sáng trên cầu ngắm thần tiên, ngươi chính là thần tiên. ]
Trần Châu Tuệ nhẹ đọc lại câu thơ này, lại chấn động tinh thần: “Trăng sáng trên cầu... ngắm thần tiên...”
“Cái gì?” Sở Trĩ Thủy hoang mang nghe câu thơ, cô nhìn đối phương thất hồn lạc phách, vội nói: “Châu Tuệ, em vẫn ổn chứ?”
Đúng vào lúc này, bầu trời đã bị mây mù che lấp từ khi nào, vô số yêu khí tích tụ lại bên trên vườn trà, khối màu đen dày cuộn trào như cơn sóng, khói mây dần dần quy tụ thành hình rồng.
Nơi xa xăm truyền đến từng trận âm thanh kỳ lạ, không biết là mưa bão sấm sét, hay là tiếng rồng giận dữ.
Trong sương đen, Long Hồn mặc cổ bào màu mực hiện thân, hắn nhìn chằm chằm phía trước, rất nhanh đã khóa tầm nhìn vào mục tiêu, nhìn về Sở Trĩ Thủy và Trần Châu Tuệ.
“Là vị đó—” Lão Bạch hoảng sợ nói: “Trưởng phòng Sở, mau trốn đi!”
Nếu long thần biết mối quan hệ của Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu, tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu, cần phải diệt trừ hậu họa nhanh chóng.
Long Hồn bước nhanh về phía trước, tiu nghỉu nói: “Bảo Châu, ta đến đón nàng.”
Lão Bạch nhìn thấy đối phương tiến thẳng về hai cô gái, ông ta không màn xông lên, cản trước mặt Sở Trĩ Thủy và Trần Châu Tuệ, muốn tranh thủ thời gian cho họ!
Long Hồn phất một bạt tay đánh lão Bạch văng ra: “Không biết sống chết!”
“Vân Mậu—”
Ánh sáng màu trắng thuần khiết đột ngột hiện ra, mạnh mẽ xông về phía long thần, Long Cốt Tản và Tân Vân Mậu gần như xuất hiện cùng lúc!
Sở Trĩ Thủy trông thấy long thần, cô vừa móc dù, vừa gọi tên anh, đều không có bỏ sót, có thể gọi là tiến hành đồng bộ!
Một chiêu này đánh long thần đến ngã ngửa, khiến hắn không thể giải phóng yêu khí công giải bỏ, bởi vì bản thân ánh sáng trắng không pha lẫn yêu khí.
Sau đó, yêu khí màu xanh như khu rừng bao la, rải khắp bầu trời xông đến, trực tiếp tóm lấy hắn lần nữa, hóa thành cành lá xanh lục không gì phá nổi hung ác trói buộc hắn.
Lửa yêu đen sẫm lộ ra, hòng thiêu hủy cành lá, nhưng chẳng ăn thua gì dưới sự áp chế của yêu khí.
Tân Vân Mậu đến nơi trong sự kêu gọi của cô, anh lạnh lùng cười một tiếng: “Còn tưởng ta giống với ngàn năm trước à, vẫn sẽ bị ngươi thiêu cháy lần nữa?”
Long Hồn hận thù nói: “Ngươi cũng chỉ là dựa vào sức mạnh ta không toàn vẹn mà phách lối thôi!”
Tân Vân Mậu chế nhạo: “Là ai ngàn năm trước bị bẻ tay, cần ta giúp người nhớ lại không?”
“Nơi này vậy mà có tín đồ của ngươi...” Long Hồn phẫn nộ nhìn Sở Trĩ Thủy cách đó không xa: “Chẳng trách nhanh như vậy, cô ta còn cưỡng ép Bảo Châu.”
Hắn cố ý kéo dài thời gian chờ Tân Vân Mậu quay về, định nhân cơ hội dẫn Bảo Châu đi, ai ngờ anh còn lưu lại tín đồ.
“Ngại quá, ngươi nói sai rồi, ta mới là tín đồ của nàng ấy.” Tân Vân Mậu không vui nói: “Đây không giống ngươi năm ấy, đánh không lại thì tìm đến một đám yêu quái, dù gì nàng ấy cũng gọi ta rồi, có thể coi như có đạo nghĩa rồi.”
Năm ấy Tân Vân Mậu bị long thần và tín đồ bao vây, hoàn toàn là một trận khổ chiến, sau đó liên thủ tạm thời với các yêu quái mới thật sự thoát khỏi cảnh khốn cùng, cứ vậy mà giành chiến thắng từ vị trí yếu kém. Lúc ấy, lửa khí long thần ngất trời, yêu quái dám chống lại hắn không nhiều, đây chính là nhân lực thuở ban sơ của cục quan sát.
Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc đã chạy qua, kiểm tra thương thế của lão Bạch, may mà không có vết thương nặng.
Sau khi Long Hồn sa lưới, Sở Trĩ Thủy buông Long Cốt Tản trong tay, vẫn chưa rời khỏi Trần Châu Tuệ, ngơ ngác nói: “Chờ đã, hắn nói gì? Tôi cưỡng ép ai?”
Long Hồn quát: “Kẻ vô sỉ! Vậy mà cưỡng ép Bảo Châu!”
Một khắc sau, cành lá xanh lục tát vào mặt hắn, không cho hắn gào thét với Sở Trĩ Thủy nữa.
“Bảo Châu?” Sở Trĩ Thủy đầu đầy sương mù, cô liếc nhìn người trong lòng, đột nhiên sáng dạ: “Châu Tuệ, em quen hắn sao?”
Long Hồn hiển nhiên không tìm Sở Trĩ Thủy, vậy hiện tại chỉ còn lại một người.
Trần Châu Tuệ lúc này yếu ớt vô lực, lúc nãy cô ấy nhìn thấy ông nội Tu bổ nhào phía trước, quả thật sợ đến hồn bay phách tán, hiện tại vẫn hoảng sợ bất định, nhìn gắt gao người đàn ông lạ mặt, bối rối lắc đầu.
Từ khi chào đời đến nay, cô ấy chưa từng gặp qua Long Hồn.
Long Hồn: “Không thể nào, nàng không nhớ sao, năm ấy chúng ta cùng đi chơi tiết thanh minh ngâm thơ, mỗi lần nàng ở nhà không vui, chúng ta lén ra ngoài, đoán câu đố đèn trong phố đêm...”
Trần Châu Tuệ càng mơ hồ, cô ấy chống đỡ ngồi dậy, ngạc nhiên nói: “Trước giờ tôi chưa từng đến phố đêm.”
Hoạt động giải trí của cô ấy rất ít, cả đến thành phố đi dạo cũng là sau khi lên đại học, với đi chung với bộ phận phát triển kinh tế.
Sở Trĩ Thủy: “Ngâm thơ? Đoán câu đố đèn?”
Dạo này Tân Vân Mậu thường đọc tin tức thời sự, thờ ơ nói: “Quê mùa thật, đều không phải chuyện của thời đại này.”
Long Hồn thấy cô ấy mặt đầy hoang mang, hắn lên tiếng giúp cô ấy nhớ lại: “Còn có lần đó nàng bị phụ mẫu trách mắng bỏ lỡ lễ hội hoa đăng, chúng ta cùng nhau đến trên cầu dài ngắm đèn, hôm ấy nàng cực kỳ vui vẻ...”
Trần Châu Tuệ nhớ ra cảnh tượng hiện lên trong đầu, chần chừ nói: “... Lễ hội hoa đăng?”
Sở Trĩ Thủy trấn định cắt ngang: “Chắc chắn ông nhận lầm người rồi, Hoài Giang không có lễ hội hoa đăng, em ấy cũng không phải người ông nói.”
Long Hồn: “Không thể nào! Trên người Bảo Châu có dấu ấn ta để lại, dù nàng ấy biến thành dáng vẻ gì, ta cũng có thể nhận ra!”
Lão Bạch ngồi bên cạnh, bỗng trong lòng dâng lên cơn tức giận lên tận não, đứt hơi khản tiếng nói: “Con bé không phải Bảo Châu! Con bé là Trần Châu Tuệ, Trần là Trần của Trần Đông Phồn, Châu Tuệ Châu Tuệ, không làm hạt minh châu trên tay của bất cứ ai, con bé ra đời sẽ có trí tuệ!”
“Đây là tên năm ấy ông nội con bé đặt cho, một chữ ta cũng không quên!” Ông ta nâng cao âm lượng giọng nói, lại công khai thách thức long thần, tranh luận nói: “Con bé tên Trần Châu Tuệ, không phải tên Bảo Châu!”
Cái tên có ý nghĩa đặt biệt với yêu quái, lão Bạch cũng không cho phép tên của Trần Châu Tuệ bị tẩy xóa, bỗng chốc ngữ khí kinh người.
“Ông nội Tu...” Trần Châu Tuệ lại bị câu này khiến mắt chợt nóng, cô ấy suýt chút đã im lặng rơi nước mắt, ngoan cường cố chút sức lực lảo đảo đứng dây.
Sở Trị Thủy thấy cô ấy bướng bỉnh, chỉ đành ở cạnh đỡ cô ấy một tay, không biết rốt cuộc cô ấy muốn làm gì.
Trần Châu Tuệ gom lại dũng khí, nhìn thẳng Long Hồn đang bị trói, hỏi: “Vết bớt trên người tôi là ông làm sao?”
Long Hồn sáng mắt: “Đúng, quả nhiên nàng nhớ ra rồi, chỉ cần có cái đó, ta có thể...” tìm được nàng.
“Tại sao phải làm loại chuyện này, ông hận tôi sao?” Ánh mắt Trần Châu Tuệ xám xịt, cúi đầu nói: “Ngày trước tôi phát hiện, dùng dao cũng không cắt mất.”
Sở Trĩ Thủy nghe thấy “dùng dao” thì hoảng sợ trong lòng, bỗng phản ứng lại được. Lúc đầu, Trần Châu Tuệ từ chối vào bệnh viện, không phải sợ bắn tia laze sẽ đau, nói không chừng là đoán được không thể dễ dàng xóa bỏ.
Lão Bạch cũng sợ hãi đến lộ ra vẻ mặt quái dị, hoảng hốt nói: “Châu Tuệ..”
“Ông nội Tu, yên tâm đi, đó là chuyện lúc nhỏ, giờ con sẽ không làm vậy nữa.” Trần Châu Tuệ nhỏ giọng an ủi: “Chỉ là lúc trước không hiểu chuyện, lại nghe thấy lời khó nghe, nên mới làm sai.
Lúc ấy ông nội mắng cô ấy một trận, sau đó cũng rơi hai hàng lệ nóng, trách bản thân không chăm sóc tốt cho cô ấy.
Cô ấy bắt đầu học cách hiểu chuyện, có lẽ vẫn sẽ có người không thể chấp nhận cô ấy, nhưng cô ấy phải sống vì người chấp nhận mình.
Trần Châu Tuệ nhìn Long Hồn, ánh mắt cô ấy chứa sóng ánh sáng, bị thương nói: “Tại sao để lại cái này? Lúc trước tôi làm sai điều gì khiến ông hận tôi đến thế?”
Cô ấy không hiểu tại sao mình vừa chào đời đã có vết bớt, giống như không hiểu tại sao người ta sinh ra lại khổ như vậy, đồ trong tay mất đi, người mình yêu thương không ngừng rời xa, quả thật khiến người ta không thể chịu nổi, tựa như không thể nhìn thấy được trong màn đêm vô tận, cả một tia sáng cũng không có.
Cô còn tưởng người bên cạnh nói mình thân mang vận xấu là nói dối, ai ngờ xoay qua xoay lại là thật, thủ phạm còn đặc biệt tìm đến.
Long Hồn hoang mang lo sợ nhìn cô ấy, hắn muốn mở miệng nói chút gì đó, nhưng lòng như dao cắt đến nói không thành lời.
Hắn muốn nói yêu, nhưng cô ấy nói hận.
Cô ấy cho rằng gặp được hắn là một chuyện bất hạnh.
Yêu khí trói buộc sẽ không làm hắn quá thống khổ, nhưng lời của cô ấy lại khiến hắn khó chịu như nghẹt thở, có thể gọi là một nhát chí mạng.
Tân Vân Mậu lập tức nói:”Nếu đã không có thỏa thuận, yêu quái chỉ cần hơi gây áp lực một chút sẽ nảy sinh ảnh hưởng không thể thay đổi cho con người, nhất là sau phong thần, sẽ dễ xảy ra như bóp một con kiến, một khi tạo ra dấu ấn, ngươi không thể phản kháng, rất khó vùng vẫy ra được.”
Thuở xưa vì lấy lòng Bảo Châu, Long Hồn cho đi rất nhiều mà không cần hồi đáp, thật không ngờ rằng sai sót ngẫu nhiên làm hư chuyện. Trần Châu Tuệ chỉ cần nhiễm chút lửa rồng, vận mệnh của cô ấy không thể bằng phẳng, luôn bị đoạt đi thứ gì đó theo luật ngầm.
Ý chí con người có kiên định hơn nữa, nhưng đối mặt với người thân thiết sẽ cứ thả lỏng, rất ít khi có thể từ chối ý tốt và quà của đối phương. Quà của yêu quái phong thần tuyệt không dừng lại ở ngọc ngà châu báu, thậm chí có thể mang quyền thế đến cho gia tộc, chỉ cần là chuyện hợp lý thế gian, toàn bộ đều có thể thuận lợi thực hiện.
Bảo Châu tùy miệng nhắc đến, chắc là có thể ứng nghiệm. Cho dù cô không biết chuyện, nhưng sớm đã nhận lấy những thứ này.
Số đông con người đều sẽ mong đợi chuyện tốt đến với mình, rất ít có người có thể tỉnh táo ngẫm nghĩ trong lúc may mắn, tại sao cứ là mình gặp may?
Xem nhẹ những thứ có được, chỉ ước mong càng nhiều, phiền não từ đây mà sinh, ngũ độc bát khổ càng cháy càng mạnh.
“Ngươi cho rằng ta không biết?” Long Hồn ước gì có thể xé nát Tân Vân Mậu, giận dữ nói: “Chỉ cần nàng ấy có thể phong thần, sở hữu tuổi thọ vô biên, tất cả tự nhiên sẽ mất tác dụng”
Nếu năm ấy hắn thành công, sao còn có thể bị trói?
Chỉ có tách khỏi con người và yêu quái, mới có thể giành được tự do chân chính trong trời đất.
“Tại sao phải có tuổi thọ vô biên?” Trần Châu Tuệ liên tục lắc đầu, run rẩy nói: “Tháng năm khổ sở thế này còn chưa đủ dài sao?”
Long Hồn vội nói: “Sao mà khổ, đến lúc ấy sẽ vượt trội hơn vạn người, phiền não nàng nói trước kia cũng không tính là gì...”
Trần Châu Tuệ im lặng nhìn hắn, giống như cảm thấy lời này hoang đường cực kỳ.
“Không phải ai cũng nghĩ vậy, ông chỉ đang lấy suy nghĩ của bản thân ép lên người đối phương, lầm tưởng đó là tất cả những gì đối phương muốn, tự mình cảm động mình mà thôi.” Sở Trĩ Thủy nói xong, cô lại nhìn Tân Vân Mậu, thỉnh giáo nói: “Vậy có cách gì giải quyết không?”
“Nếu là vết bớt trên người cô ấy, em có thể dùng Long Cốt Tản giải quyết.” Tân Vân Mậu nhìn Trần Châu Tuệ, bình tĩnh nói: “Nhưng nếu là vận mệnh của cô ấy, vậy chỉ có thể dựa vào bản thân cô ấy.”
Nếu Trần Châu Tuệ vẫn luôn ôm suy nghĩ bi quan, vậy cho dù người ngoài dìu đỡ cô ấy bao nhiêu lần, vẫn sẽ không thay đổi được gì. Người dạy người dạy không biết, chuyện đời dạy người một lần đã hiểu, phải xem tạo hóa của mỗi người.
Mệnh do trời định, vận do mình sinh, chờ cô ấy thật sự buông xuống, vậy có thể giác ngộ rồi.
Sở Trĩ Thủy ôn hòa hỏi: “Châu Tuệ, em muốn xóa vết bớt đó không?”
Trần Châu Tuệ choáng váng: “Có thể xóa sao?”
“Thử chút đi, chị cẩn thận chút.” Sở Trĩ Thủy cầm Long Cốt Tản: “Cũng không thể từ bỏ dễ dàng vậy chứ?”
“ Vâng.”
Sau khi Sở Trĩ Thủy được Tân Văn Mậu hướng dẫn, cô dẫn Trần Châu Tuệ đi xa chút, bảo đối phương vén quần áo lên, không dùng mũi dù chạm vào, mà đứng từ xa ngắm chuẩn thiêu cháy vết bớt.
Ánh sáng trắng thuần ngưng tụ, chầm chậm che phủ dâng lên, không phải là một công kích mạnh mẽ, mà là dòng chảy như con suối ấm, im hơi lặng tiếng rửa sạch vết bớt đen.
Trần Châu Tuệ xoay lưng với Sở Trĩ Thủy, cô ấy cảm nhận được gì đó, kinh sợ nói: “Thật sự không còn nữa rồi.”
“Em còn chưa xoay đầu lại, sao biết được chứ?”
“Bởi vì không đau nữa.”
Lúc hai người quay về, Trần Châu Tuệ thân nhẹ như chim, cô ấy tùy ý thoải mái dang tay, trên mặt không còn thấy vẻ khổ sở chịu đựng bị nung nấu nữa.
Lão Bạch kích động xoay tròn: “Thật sự khỏe rồi sao? Thật sự khỏe rồi sao?”
Trần Châu Tuệ: “Thật, khỏe thật rồi.”
Tân Vân Mậu vô cảm tóm Long Hồn xuống, anh nhìn Sở Trĩ Thủy: “Giờ gọi Hồ Thần Thụy và con mèo kia đến xử lý đi, chắc áo choàng trấn yêu đã khôi phục tác dụng rồi.”
Lão Bạch do dự nói: “Thần quân, vậy chúng tôi.”
Sở Trĩ Thủy nhớ đến chính sự, cô nhìn cây giống, đề nghị: “Đến cũng đến rồi, các ông và Châu Tuệ trồng cây ăn quả đi.”
Hôm nay vốn là ngày trồng cây vui vẻ, ai ngờ lại lòi ra một vị khách không mời mà đến.
“Vâng!”
Trần Châu Tuệ đi theo lão Bạch, đã đi được nửa đường, lại đột ngột nghe Long Hồn lên tiếng.
“Ban nãy nàng nói là thật sao?”
Trần Châu Tuệ dùng chân lại, cô ấy nắm chặt ngón tay, xoay đầu nói: “Cái gì?"
Long Hồn âm u nói: “Tháng ngày khổ sở thế này quá dài...”
Lão Bạch nghe xong câu này, ông ta lộ vẻ lo lắng, cũng chú ý đến Trần Châu Tuệ.
“Ừm, lúc trước tôi thường xuyên cảm thấy như vậy, sống nhiều thêm một ngày cũng buồn bã đến chịu không nổi.” Trần Châu Tuệ hạ tầm mắt: “Nhưng cứ phải sống tiếp, mới có thể gặp được chuyện tốt, nói không chừng chống đỡ tiếp chính là ngày tươi sáng.”
Thuở trước cô ấy không ngờ mình sẽ có thể vào cục, nhưng nếu không kiên trì, mọi thứ hiện tại không tồn tại.
Cô ấy không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, càng không mộng mơ tuổi thọ vô biên, đối với người thiếu thốn hạnh phúc mà nói, tháng ngày dai dẳng không giống chúc phúc, trái lại giống như sự nguyền rủa như địa ngục.
Có điều, lúc này cô ấy dần lĩnh hội được hạnh phúc của mỗi ngày, vẫn không thể tưởng tượng ra thú vui tuổi thọ dài, nhưng đã có thể phác họa ra niềm vui rõ ràng.
Cô ấy sẽ đi làm trong cục, nghe Sở Trĩ Thủy trò chuyện về đại học Ngân Hải một lát, nghỉ trưa nói cười ăn cơm, chơi đùa máy làm kem nghiền với Kim Du, chờ đến xế chiều thì nhổ rau, lại lén ăn cơm tự sôi trong nhà ăn của Ngưu Sĩ. Lúc rảnh rỗi, cô ấy sẽ chạy đến vườn trà, cùng ăn trái cây với ông nội Tu.
Không có gì kinh thiên động địa, đều là mấy chuyện linh tinh, nhưng khiến người ta cảm thấy rất vui.
Cô ấy là thực tập sinh trong cục, đang học tập trở nên hạnh phúc.
Sở Trĩ Thủy nghe vậy thì yên lòng, an ủi nói: “Được rồi, đi trồng cây đi!”
Trần Châu Tuệ cũng thả lỏng sắc mặt, bước chân của cô ấy nhẹ và nhanh hơn, rời đi với nhóm yêu quái lão Bạch.
Long Hồn nhìn bóng lưng Trần Châu Tuệ, cả người hắn như bị rút sạch sức lực: “Nàng ấy không phải Bảo Châu, Bảo Châu sẽ chấp nhận ta, chắc chắn có thể hiểu được suy nghĩ của ta.”
Bảo Châu là tiểu thư khuê các được sinh ra trong thế gia, Trần Châu Tuệ lại lớn lên ở nơi thôn dã từ bé, đương nhiên không thể hiểu được rất nhiều thứ.
Nếu Trần Châu Tuệ giàu sang từ nhỏ, cô ấy càng nắm chặt mọi thứ trong tay, cứng ngắc không chịu buông.
Sở Trĩ Thủy nghe vậy, cô hơi nhíu mày, chặn họng nói: “Là sẽ chấp nhận ông, hay là không đành không chấp nhận, căn bản chỉ có thể nghe ông truyền thụ suy nghĩ?”
Tư duy của Long Hồn bảo thủ như vậy, thiết nghĩ năm ấy hắn cũng không hiểu Bảo Châu.
Hắn hung tợn trừng mắt: “Ngươi nói cái gì..
“Chợ phố thành mười dặm nối đuôi, trăng sáng trên cầu ngắm thần tiên. Đời người chỉ hợp chết ở Dương Châu, núi non tiên cảnh là nơi chôn cất tốt.” Sở Trĩ Thủy đọc thuộc lòng đấu ra đấy: “Khoảnh khắc tốt đẹp như vậy, nhà thơ lại chuyển nét bút, không viết “sống” mà viết “chết”, xem như không cận nhân tình, nghĩ kỹ thì thấy thật tài tình, mang chuyện chết vào câu thơ, càng đẹp đến có thần, quả là câu thơ sâu sắc của cả tác phẩm.”
“Kiến thức tích lũy lúc thi đại học năm xưa, niên đại của ông và Bảo Châu cách câu thơ này gần hơn, theo lý mà nói phải hiểu nó hơn chứ?” Cô ôn hòa nói: “Rốt cuộc là ông không hiểu, hay là giả vờ không hiểu.”
Câu thơ này là Trần Châu Tuệ đọc ra lúc nãy, Sở Trĩ Thủy ngầm đoán được gì đó, nhưng không muốn làm đối phương có áp lực, bèn không nói câu nào về nó.
Cô không cho rằng Trần Châu Tuệ là Bảo Châu, có lẽ là lửa yêu còn sót mang đến ký ức Long Hồn, dẫn đến việc Trần Châu Tuệ vô thức nhớ ra cảnh tượng gì đó, giống như ban đầu Tân Vân Mậu bị ép dính líu với long thần, cảm nhận được ý thức của đối phương.
Long Hồn khó có thể tin được nhìn Sở Trĩ Thủy, đương nhiên hắn biết xuất xứ câu thơ, đó là một ngày Bảo Châu vui vẻ nhất.
Hắn cứ tưởng Bảo Châu không nhắc đến nửa câu sau, nói không chừng là cảm thấy xui xẻo, nhưng chưa từng nghĩ có lẽ nàng ám chỉ gì đó.
[Quả nhiên, chợ phố thành mười dặm nối đuôi, trăng sáng trên cầu ngắm thần tiên, ngươi chính là thần tiên.]
[Ngươi nói con người tại sao phải có nhiều phiền não đến thế? Một chuyện rồi lại một chuyện, quả thật là khiến người ta nghẹt thở.]
[Vậy thoát khỏi trạng thái hiện giờ, đừng làm người nữa, không còn phiền não.]
[Đâu có dễ thế, yêu quái thì không có phiền não? Ta thấy ngươi giao lưu với họ cũng mệt, họ cũng không hiểu ngươi, dạo này còn lén bàn tán ngươi.]
[Do tâm trí họ, vốn không thể hiểu ta, chỉ cần nàng hiểu ta là được rồi, nàng có thể trở nên giống ta.]
[... Thôi đi, này thật mệt.]
[Chỉ cần ngươi có thời gian rảnh ngắm đèn cùng ta, ta không có phiền não gì nữa.
Nhưng việc của hắn càng ngày càng nhiều, thời gian cũng càng ngày càng ít, thỉnh thoảng ngắm đèn du ngoạn đều là vọng tưởng.
Thần mới nổi dậy ắt sẽ làm hắn suy bại, nếu không có thực lực vững chắc, vậy thì cũng như trăng trong nước, mọi thứ hiện có cũng tan tành, tín đồ vây lấy hắn cũng sẽ rút đi như thủy triều xuống.
Hắn cho rằng nàng sẽ hạnh phúc, hắn còn tưởng sau khi thắng lợi sẽ đoạt được hạnh phúc.
Long Hồn vô cùng đau đớn, bỗng chốc hắn sa sút tinh thần, chỉ có thể trợ mắt nhìn Sở Trĩ Thủy, như nhận lấy xung kích mạnh, như bị sét đánh, còn chưa khôi phục tinh thần từ chuỗi lời nói đó.
Tân Vân Mậu nhìn thấy tầm nhìn của Long Hồn dán lên người cô không buông, anh lập tức tỏa ra khí lạnh khắp nơi, dùng lực siết chặt cành lá để uy hiếp đối phương.
Một lát sau, Hồ Thần Thụy và Miêu Lịch đến, họ vội chạy vào vườn trà kiểm tra tình hình hiện trường.
Hồ Thần Thụy khẩn trương nói: “Tiểu Sở, các cô không sao chứ!?”
“Cục trưởng Hồ, chúng tôi không sao, đất đai tài sản của cục cũng không sao.” Sở Trĩ Thủy nói: “Yêu quái nam bám đuôi cô gái con người đã bị bắt về quy án.”
Long Hồn hốt hoảng nói: “Ta không”
Miêu Lịch nhanh chóng móc ra còng chân, anh ấy quả đoán bắt lấy Long Hồn, ung dung nói: “Tốt lắm, ngàn năm trước phá hoại an ninh bị bắt, ngàn năm sau là quấy rối người khác giới bị bắt, quả thật càng lúc càng có triển vọng rồi.”
“Sau này lại giới thiệu cục quan sát, trấn áp bên dưới không phải là long thần cũ, mà là nam biến thái theo dõi nữ giới.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.