Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 213:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Sau khi Long Hồn sa lưới, Hồ Thần Thụy nhanh chóng liên hệ với Cục quan sát Không Tang, cuối cùng đã giải quyết được vấn đề cấp thiết.

Hai bên bàn bạc kế hoạch áp giải, muốn đưa một phần tám Long Hồn về cục quan sát Không Tang, trấn áp phía dưới bộ phận quan sát một lần nữa.

Trong cuộc điện thoại, cục trưởng Hoàng vô cùng cảm động, nói chuyện đều mang theo giọng mũi, giống như sắp khóc: "Lão Hồ, tôi biết ông là người đáng tin cậy nhất, ở thời điểm quan trọng sẽ không cắt dây xích!"

"Năm đó, ông phấn đấu quên mình đến Hoài Giang, hiện tại vẫn giữ vững tinh thần cách mạng.Lúc trước ông được chọn quả nhiên là mục đích chung."

Hồ Thần Thụy: "... Hãy nói điều gì khiến tôi vui vẻ đi."

Vì Long Hồn bị cục quan sát Hoài Giang bắt giữ, cho nên Hồ Thần Thụy đã thương nghị một số điều khoản bồi thường với Cục quan sát Không Tang, bao gồm ưu tiên chuyển các tội phạm yêu thực vật đến Hoài Giang cải tạo lao động, trong tương lai sẽ hợp tác lâu dài với cục quan sát Không Tang, các sản phẩm có liên quan của Quan Cục sẽ phân phối ở cục quan sát Không Tang.

Trong phòng làm việc, khi Sở Trĩ Thủy biết được chuyện này, cô không khỏi cảm khái: "Cục trưởng Hồ thực sự quan tâm đến việc kinh doanh của chúng ta."

“Không phải là do con rồng kia quá vô dụng à, công dụng duy nhất là làm quần áo lao động và điều khiển bếp lò.”

Tân Vân Mậu chế nhạo: “Hồ Thần Thụy đào không dưới một cái vảy đâu, lúc này chỉ có thể để ông ta bàn điều kiện, em cho rằng ai cũng giống như anh à, vừa có thực lực lại vừa kiếm được tiền.”

Long Hồn là nền tảng của cục quan sát, tác dụng chủ yếu là rèn áo choàng trấn yêu, điều khiển lò của cục quan sát. Những yêu quái chiếm đoạt sức mạnh từ các vị thần cũ, lúc này mới dần dần hình thành một tổ chức nhỏ, giải quyết các tranh chấp giữa con người và yêu quái, yêu quái và yêu quái, để tránh sinh ra thảm họa đại chiến như năm đó một lần nữa.

Nếu chỉ đơn thuần suy xét từ góc độ cuộc sống, yêu thực vật quả thực có nhiều tác dụng hơn yêu động vật, ôn hòa hơn, làm việc cũng tỉ mỉ hơn.

Sở Trĩ Thủy muốn nói lại thôi: "Mặc dù những gì anh nói là sự thật, nhưng nghe có vẻ không thích hợp. Chuyện này không phải nên là người khác nói à, sao anh lại có thể khoe khoang được?"

Tân Vân Mậu oán giận quở trách: "Còn không phải do em là người, nhưng vẫn luôn không khen ngợi anh à."

Sở Trĩ Thủy phối hợp theo vỗ tay, vô lực nói: "Thần Quân tuyệt quá, ở nhà trẻ chính là một hình mẫu danh dự."

“Anh vẫn luôn là hình mẫu.”

Tân Vân Mậu xem nhẹ phần trước của câu sau cô nói, chỉ lấy ra những từ mấu chốt trong đó, sau đó hừ nhẹ một tiếng: “Cũng may là vườn rau không bị phá hư, nếu không cho dù có lột cái vảy rồng kia xuống cũng chưa đủ bồi thường."

Đây là điều anh quan tâm nhất, nếu cục quan sát bị phá hủy, thì bộ phận phát triển kinh tế sẽ phải kiếm tiền để xây dựng lại nó, vậy cô sẽ càng bận hơn.

Vấn đề về Long Hồn được giao cho Miêu Lịch và các yêu quái khác. Bộ phận phát triển kinh tế sẽ quay về trước khi Trần Châu Tuệ đi học, đến thành phố trước để tổ chức một đợt xây dựng.

Sở Trĩ Thủy đưa bọn họ vào thành phố, ở khu thương mại phồn hoa ăn nhậu chơi bời cả ngày, buổi tối còn đi dạo chợ đêm dạo một vòng.

Chợ đêm rực rỡ ánh đèn, có rất nhiều loại gian hàng nhỏ, có cả cửa hàng bán đồ ăn vặt, còn có cửa hàng bán phụ kiện trang sức thủ công. Cách đó không xa, có thể nghe thấy tiếng hát tuyệt vời, có một số vũ công trong trang phục lộng lẫy đang nhảy múa xung quanh quảng trường, nhìn qua vô cùng náo nhiệt.

Trần Châu Tuệ không kịp nhìn, khi còn nhỏ cô ấy không có cơ hội tham gia các cuộc tụ tập khác nhau, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy hình ảnh chợ đêm, thậm chí còn không nỡ chớp mắt.

Hai người và hai yêu quái mua rất nhiều đồ ăn vặt, còn nếm thử nước trái cây tươi ngon ở chợ đêm, không có vị ngon như trái cây trong cục nhưng thẳng ở chỗ đồ đựng nước rất sáng tạo, ngay cả ống hút cũng có hình dạng cong cong rất đẹp.

“Lại bị vẻ bề ngoài lừa gạt rồi, chị đã nói em không thể chỉ nhìn bộ dáng”

Sở Trĩ Thủy khuấy đồ uống, nghiên cứu: “Cái này là phía dưới có chỗ để đá khô tạo ra khói trắng, sau đó dùng một cái ống hút có hình dạng đẹp, nếu để cho anh Ngưu mua một mẻ cốc mới, ước chừng làm ra cũng sẽ không kém với cái này đâu."

Trần Châu Tuệ trầm ngâm vài giây, thành thật nói: "Em có cảm giác nhà ăn càng ngày càng có nhiều công năng."

Với số tiền dư dả trong cục, Ngưu Sĩ rõ ràng càng thoải mái nhàn nhã hơn, gần đây còn nghiên cứu cách làm bánh và thử làm bánh thành công. Không chỉ tự tay phết kem mà còn trang trí bằng hoa quả tươi đủ mọi màu sắc, không khác gì bánh kem trong cửa hàng.

Nếu cứ như vậy, không chừng sinh nhật của nhân viên không chỉ nhận được phiếu mua bánh kem mà còn nhận được bánh kem trái cây tươi trực tiếp ở nhà ăn.

Chuyến đi đến chợ đêm khá vui vẻ, khiến bọn họ đã ăn cơm chiều càng thêm no nê, lâu lâu lại ăn một ít bữa khuya, câu được câu không trò chuyện với nhau.

Chuyện duy nhất không hoàn mỹ chính là Kim Du gặp phải cửa hàng vớt cá vàng liền hô to tàn nhẫn, cuối cùng bỏ tiền ra mua toàn bộ chậu cá vàng, không cho phép loài cá bị con người đùa giỡn trong tay.

“Có điều những con cá nhỏ này phải làm sao đây?”



Kim Du bưng chậu nước, cô ấy bối rối chớp chớp mắt, lại nhìn về phía Sở Trĩ Thủy: “Có phải nhà của cô vừa mới sửa sang lại không, nếu không thì nuôi mấy con cá vàng tốt cho phong thủy đi?”

Sở Trĩ Thủy nhỏ giọng nói: "Tôi còn tưởng rằng vừa nãy cô vô cùng tức giận, sẽ không cho phép loài người nuôi cá vàng"

Kim Du không chấp nhận việc dùng lưới nhỏ vớt cá vàng, nhất quyết mua một chậu cá nhỏ, cũng may là giá cả không đắt lắm. Hiện tại tiền lương của cô ấy đã tăng lên, cô ấy đương nhiên có khả năng chi trả.

Kim Du: "Nuôi cá khác với chơi cá. Nếu sống trong nhà của bọn cô, cá nhỏ chắc chắn sẽ rất vui..."

Sắc mặt Tân Vân Mậu trầm xuống, anh liếc mắt nhìn Kim Du một cái, lạnh lùng nói: "Cái gì cơ?"

Cô ấy cho đám cá này ký túc xá còn chưa đủ, đối phương còn muốn tiến thêm một bước, đây là có ý định nghênh ngang đi vào nhà.

Kim Du tự biết đã lỡ lời, trong lòng lộp bộp một tiếng, vội vàng thông minh im miệng: "..."

Trần Châu Tuệ mỉm cười hòa giải: "Để cho anh Ngưu nuôi trong cục đi, không phải là hồ bơi mới được sửa chữa à."

Trước khi đi, bộ phận phát triển kinh tế còn chụp ảnh nhóm ở quảng trường chợ đêm, Sở Trĩ Thủy gửi tấm ảnh vào nhóm, cô cảm thấy tấm ảnh này chụp rất đẹp, hài lòng nói: "Không tệ, trước khi Châu Tuệ khai giảng đã đến chợ đêm, lần sau đi chơi cũng phải chờ đến kỳ nghỉ đông ”.

“Vâng”

Trần Châu Tuệ nhẹ nhàng đáp, cô ấy nhìn tấm ảnh nhóm trên màn hình, thêm nó vào một bộ sưu tập album đặc biệt, ở đó lưu những bức ảnh chụp lần trước, đều là những gom góp của cô ấy trong cục.

Trên màn hình, tấm ảnh nhóm ở chợ đêm rõ ràng giơ tay có thể với tới hoàn toàn bao trùm những mảnh nhỏ mơ hồ trong đầu cô ấy, đây là lần đầu tiên cô ấy đến chợ đêm, tự trải nghiệm mọi thứ mới mẻ.

Không có cổ trang, không có câu đố đèn lồng, là thuộc về ký ức chợ đêm của Trần Châu Tuệ.

Khi đầu thu đến, trong vườn rau mỗi ngày đều có những loại rau mới, Trần Châu Tuệ chỉ sắp bắt kịp đợt thu hoạch đầu tiên, liền tiếc nuối vội vàng trở lại trường học.

Mùa thu ngày càng rõ ràng, đậu bắp và bí đao trong đất đã có thể ăn được, hoa sen trong ao cách đó không xa cũng đã cạn kiệt, củ sen trắng nõn được đào lên, đem rửa sạch để làm rau trộn, mùi vị giòn giòn ngọt ngọt.

Trước khi Sở Trĩ Thủy mua nhà mới, còn từng tưởng tượng sẽ trồng trọt trong sân, hiện tại cô đã hiện thực hóa giấc mơ của mình trong cục.

Hiển nhiên Ngưu Sĩ có nhiều kinh nghiệm hơn cô, anh ấy hái rau theo mùa từ vườn rau mỗi ngày và sắp xếp các bữa ăn trong nhà ăn, gần như rất khó có nguyên liệu nấu ăn nào giống nhau. Thỉnh thoảng anh ấy còn gọi đồ ăn cho Sở Trĩ Thủy, để cô mang về nhà tự xào ăn, ngay cả Tạ Nghiên và Sở Tiêu Hạ cũng hết lời khen ngợi.

Gần đây cô rất thích ăn lá của rau cải, không ăn ớt cay, bí đỏ và mướp, chỉ ăn lá ớt, lá bí và lá mướp, đây là những nguyên liệu tương đối hiếm trong siêu thi.

Mưa thu lất phất rơi, ủ chín rau củ trong đất, còn tẩy sạch rừng trúc trong sân. Những hạt mưa nhỏ li ti rơi trên lá trúc, làm rung rinh những chiếc lá mảnh mai xanh mướt, tí tách rơi xuống.

Hoa cỏ trong sân lộ ra sắc vàng nhạt của mùa thu, chỉ có trúc xanh vẫn thẳng tắp xanh tươi, trang trí cho ngôi nhà mới xanh um tươi tốt.

Trên mái hiên tích tụ nước mưa chảy xuống, để lại từng vệt nước, nhưng không làm ướt đồ đạc bên cạnh.

Trên người Tân Vân Mậu mặc cổ bào màu xanh đậm, hiện tại mái tóc đen rối tung, không có hình tượng mà dựa người, lười biếng nằm trên chiếc xích đu, vui vẻ thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi. Đôi mi đen rũ xuống, trong tiếng thôi miên của mưa mà ngủ, nhìn qua rất an tĩnh không phòng bị.

Khi Sở Trĩ Thủy đẩy cửa sân nhỏ ra, liền đón nhận một trận gió lạnh, xen lẫn sự ẩm ướt của dấu hiệu sắp mưa, cô theo bản năng rùng mình một cái. Cô rất muốn khuyên Tân Vân Mậu không nên ngủ trong sân vào những ngày mưa, nhưng nghĩ đến cây trúc bốn mùa đều phát triển ở ngoài, liền cảm thấy không chừng là bản thân không hiểu sự khác biệt giữa các loài.

Dường như Tân Vân Mậu nghe thấy tiếng mở cửa, chiếc xích đu cũng lắc lư theo.

"Buổi trưa chúng ta làm lẩu đi?"

Sở Trĩ Thủy nhìn thấy hàng mi của anh khẽ run, liền biết đối phương đã sớm tỉnh ngủ, chỉ đơn giản đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh vẫn luôn không cần ngủ, chạy ra sân là để trải nghiệm thiên nhiên.

Quả nhiên, Tân Văn Mậu mở mí mắt, giọng nói còn hơi khàn khàn: "Được."

Sở Trĩ Thủy nhìn thấy quần áo anh xộc xệch, tóc dài bù xù, cô liếc thấy đường viền cổ áo rũ xuống, cùng với mảng lớn da thịt lộ ra, đường cơ bắp lưu loát như ẩn như hiện, không khỏi nhắc nhở: "Tuy rằng anh có tự do ăn mặc, nhưng em vẫn không đồng ý anh nằm ở bên ngoài như thế này.

Tân Vân Mậu sửng sốt: "Tại sao?"

Tài ăn nói của Sở Trĩ Thủy liền đến: "Có lúc thì tóc ngắn quần áo hiện đại, có lúc thì tóc dài quần áo cổ trang, người ta sẽ cho rằng em có hai người bạn trai, nếu truyền ra ngoài sẽ có ảnh hưởng không tốt."

Tân Vân Mậu hừ nhẹ một tiếng, miễn cưỡng đứng dậy, ngay cả búng tay cũng không có đã đổi lại kiểu tóc ngắn. Có điều hiện tại anh đang mặc bộ quần áo ở nhà sáng màu, trông nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, sau đó vào bếp chế biến nguyên liệu cho nồi lẩu.



Nguyên liệu làm món lẩu cũng không khó, Sở Trĩ Thủy đặt một cái nồi hai ngăn trong phòng khách, đổ hai loại nước lẩu vào từng bên, bắt đầu đun sôi nước, lại chuẩn bị một bát nước chấm.

Cô còn chưa làm xong, đã nhìn thấy Tân Vân Mậu từ phòng bếp quay lại, trong tay còn bưng thịt cừu đông lạnh và một đĩa rau, trên lá rau vẫn còn đọng lại những giọt nước trong suốt. Ngó sen tươi trắng nõn, khoai tây lát vàng óng, lát bí đao bán trong suốt, cùng với đậu Hà Lan, cải thảo, xà lách và các loại rau khác, ngoài ra còn có khoang lang đỏ ngâm, trông có vẻ khá hoàn chỉnh.

“Anh lại sử dụng phép thuật, cái này cũng nhanh quá đi.”

Sở Trĩ Thủy kinh ngạc nói: “Em còn chưa đun nồi nữa.”

Tân Vân Mậu dùng đũa chọc chọc vào cuộn thịt cừu cứng ngắc: "Cái này lát nữa mới rã đông, có thể chơi game một lát."

Một người một yêu bật màn hình TV, bọn họ không thường xem TV, nhưng hiện tại lại kết nối với máy chơi game, rảnh rỗi đến nỗi không có việc gì làm có thể dùng giết thời gian.

Nói đến cũng buồn cười, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu ở cục quan sát trồng trọt bán đồ ăn, bọn họ ở trong game vẫn trồng trọt và bán đồ ăn, mỗi ngày thu thập vật liệu để bán lấy tiền, sau đó dùng tiền để xây nhà. Tìm một người bạn trai là yêu thực vật, ngay cả trò chơi cũng luôn luôn là làm ruộng.

Trò chơi này có thể chơi trực tuyến, Sở Trĩ Thủy vẫn luôn nghĩ đến việc kiếm tiền, còn Tân Vân Mậu mỗi ngày đều nghiên cứu trang trí, bởi vì yêu khí của anh đối với vườn rau trong trò chơi là vô dụng, cho nên thần quân oán giận liền tìm kiếm cây trúc khắp nơi, bắt đầu thúc đẩy sự nghiệp lớn lao xanh hóa rừng trúc.

Mỗi khi Sở Trĩ Thủy bán hàng trở về, cô đều có thể thấy trang viên xanh tươi hơn một chút, trúc xanh lợi dụng công việc bận rộn của cô để bành trướng rầm rộ, hoàn toàn chuyển sang chế độ bảo vệ mắt, để cô có thể thấy anh quan tâm đến thị giác của cô.

Nước lẩu

đang sôi ùng ục, mùi thơm khuếch tán ra ngoài.

Sở Trĩ Thủy ngửi thấy mùi thơm, cô nhanh chóng đặt tay cầm xuống, nhấc nắp nồi lẩu lên, cảm nhận hương vị nồng đậm nóng hầm hập, lên tiếng kêu: "Nước sôi rồi, nên ăn thôi."

Nồi hai ngăn đều đã đỏ lên, một bên là vị cay nồng kích thích, một bên là vị cà chua tươi, đều khiến người ta muốn ăn.Tân Vân Mậu đổ cuộn thịt cừu vào nồi, anh dùng đũa thong thả khuấy lên, sau đó điều chỉnh nồi lẩu thành hương vị thích hợp.

Sở Trĩ Thủy nhìn trái nhìn phải một vòng, cô nhìn nguyên liệu đầy đủ trên bàn, đột nhiên nói: "Hình như thiếu thứ gì đó."

"Em còn muốn ăn gì nữa à?"

“Không, hẳn là uống gì đó.”

Sở Trĩ Thủy đứng dậy đi vào phòng bếp: “Để em tìm thử một chút.”

Trong phòng bếp, cử tủ lạnh mở ra, nhưng lại không có đồ uống. Nước dừa đã sớm uống hết, gần đây bọn họ đều lấy đồ ăn ở trong cục, rất ít đi siêu thị mua sắm, vẫn chưa kịp hoàn thành bổ sung.

Sở Trĩ Thủy lâm vào trầm tư, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng mở ngăn tủ phía dưới, từ giữa ôm lấy rượu ủ trúc xanh. Sau khi nhà mới ổn định, cô liền đem ống trúc qua đây, có điều bất đắc dĩ trong lúc nhất thời không có cơ hội nếm thử.

“Chúng ta uống cái này đi.” Sở Trĩ Thủy bưng rượu trúc và ly trở về.

Tân Vân Mậu nhìn thấy ống trúc mà mình đưa, ngây ngốc nói: "Em muốn uống rượu giữa ban ngày ban mặt à?"

“Hôm đó em có nếm thử một chút, cái này không có vị rượu, thanh đạm như nước dừa vậy.”

Sở Trĩ Thủy chớp chớp mắt: “Anh không cho phép em cho người khác uống, vậy khi nào em mới có thể uống xong?"

Bình thường cô muốn ăn một mình, đương nhiên sẽ không long trọng uống đồ uống, chỉ có khi ở bên cạnh anh mới có hứng thú.

Tân Vân Mậu nghe xong lời này, anh đương nhiên không có phản đối, cùng cô uống một ly.

Sở Trĩ Thủy rót rượu trúc vào ly, đầu tiền cô nhấp nhẹ một ngụm, vẫn là mùi thơm cỏ cây, hương trái cây nhẹ nhàng và mát lạnh, không hề có vị nồng kích thích của rượu, đồ vật trơn nhẵn không tiếng động chảy vào yết hầu, khiến người ta nhịn không được uống một ngụm rồi lại một ngụm, rất nhanh liền không thể dừng lại.

Cô nhìn chất lỏng trong suốt trong ly, lại nhìn ống trúc màu xanh, tiếp tục nhấm nháp, khen ngợi nói: "Anh dùng loại trúc này để ủ sao? Mùi vị rất ngon."

Không biết đây là loại trúc gì, lại có thể ủ ra được rượu ngon.

Tân Vân Mậu bình tĩnh nói: "Không phải, anh dùng bản thân ủ xong, rồi dùng nó để giả thành rượu mà thôi."

“Phốc Sở Trĩ Thủy nghe vậy, cô còn đang ngậm một ngụm rượu, suýt chút nữa đã phun ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook