Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 57:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Tầng hai cục quan sát, phòng quan sát hôm nay yên tĩnh đi nhiều, không còn những yêu quái mặc áo choàng đen đi thành hàng nữa. Lúc Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đến, trong hành lang hoàn toàn trống không, không có bất cứ dáng vẻ dị thường nào, trông có vẻ lạnh lẽo như ngày nghỉ lễ.

“Lạ thật, lần trước rõ ràng gặp được rất nhiều yêu quái mà.” Sở Trĩ Thủy vừa nhìn trái nhìn phải, vừa nhẹ gõ cửa phòng, chờ đợi sự hồi đáp của yêu quái bên trong.

Tân Vân Mậu không nói câu nào, anh tùy ý bỏ tay vào túi đứng ngay sau lưng cô.

Tận nửa ngày sau cửa mới vang lên một tiếng lách cách, Miêu Lịch từ bên trong thò đầu ra, anh ấy nhìn thấy Tân Vân Mậu, giọng điệu không vui nói: “Tại sao anh cũng đến nữa? Theo quy định của cục, phòng quan sát không tiếp người ngoài.”

Sở Trĩ Thủy ngơ ngác: “Nếu không tiếp người ngoài, chẳng phải tôi cũng không thể đến không?”

“Cô thì có thể, anh ta thì không.”

Tân Vân Mậu lạnh giọng nói: “Vậy tôi chỉ có thể đập chỗ này thôi, đợi Hồ Thần Thụy đuổi đến rồi anh đi nói chuyện quy định với ông ta.”

Sắc mặt Miêu Lịch phức tạp, phát ra tiếng gừ không thân thiện, gần giống với tiếng mèo đang tức giận, cuối cùng vẫn mở cửa ra cho phép một người một yêu đi vào. Anh ấy nhìn gắt gao Tân Vân Mậu, lộ ra đồng tử vàng dọc, có ý chỉ bảo nói: “An phận chút.”

“Nếu tôi muốn ra tay, các anh sớm đã tiêu rồi.” Giọng điệu của Tân Vân Mậu cứng ngắc, lạnh lẽo như băng, bén nhọn không thôi.

Sở Trĩ Thủy kỳ lạ xoay đầu lại nhìn anh giống như nhìn thấy người lạ, cô vẫn luôn cảm thấy thái độ anh không bình thường. Tuy thường ngày Tân Vân Mậu không thèm để ý đến Kim Du, nhưng miễn cưỡng anh cũng được xem như là bạn bè tốt, sẽ không nói mấy lời lộ ra ác ý thấu xương như câu nói khi nãy.

“Làm gì đó?” Anh thấy tầm nhìn thăm dò của cô, lại khôi phục trạng thái bình thường, cười mỉm nói: “Đôi mắt cũng dán lên người tôi luôn rồi.”

‘... Không có gì.”

Sở Trĩ Thủy ném đi tạp niệm, tình trạng tự luyến này thì chắc anh khá bình thường rồi.

Văn phòng của phòng quan sát không khác gì mấy với những văn phòng cách vách, vẫn là bàn làm việc bản chuẩn và máy nước uống, nhưng trong phòng lại không thấy bất kỳ nhân viên nào. Căn phòng này ở gần nơi bóng râm, chỉ có mấy cánh cửa sổ nhỏ. Ánh sáng không đủ tốt, có chút se lạnh không thể giải thích.

Bức tường ảm đạm bị nứt sau đó rơi xuống mấy mảnh vụn, chắc là bị tích ẩm lâu ngày ăn mòn, xung quanh hiển nhiên không được thoáng đãng.



Sở Trĩ Thủy theo Miêu Lịch đi vào phòng, cô vẫn còn nhớ đến buổi náo loạn mình đã trải qua hôm ấy, hiện tại phát hiện trong phòng trống rỗng không một yêu quái, tò mò hỏi: “Yêu quái khác đâu?”

“Bị vị khách không mời mà đến đuổi chạy xuống dưới rồi.” Miêu Lịch liếc nhìn Tân Vân Mậu, lòng thầm nói uy danh của anh lớn thật, ghen ghét nói: “Chúng ta đi thang máy xuống là gặp được.”

“Thang máy?” Sở Trĩ Thủy hồ nghi nói: “Trong cục có thang máy sao?”

Ngày nào cô cũng leo ba tầng lầu, chưa từng biết trong cục có thang máy.

“Không phải thang dùng điện, gọi thang yêu là được.”

Miêu Lịch dẫn đường phía trước, anh đi một bước thì bỗng được áo choàng trấn yêu màu đen bao lấy, góc áo bay phấp phới không ngừng vang lên âm thanh phần phật. Yêu khí mạnh mẽ ngưng đọng lại một chỗ, dần dần nuốt chửng không gian xung quanh, giống như có một con bạch tuộc đang phun mực phía trên, khiến bóng đêm hoàn toàn che phủ bốn bề.

Sở Trĩ Thủy cảm thấy màn này quen mắt, ngày đầu cô vào cục cũng là như vậy, đầu óc lộn xộn bị cuốn vào chuyện quỷ dẫn đường, rảo bước vào nơi không có lối ra.

Nơi Miêu Lịch đi qua để lại một chuỗi dấu chân mèo bé tí, phát sáng trong màn đêm, giống như biểu tượng hướng dẫn.

Gió yêu xào xạc, bầu trời tối đi, văn phòng tầm thường không chút khác lạ triệt để biến mất, chỉ để lại một chiếc thang gỗ hộp vuông cũ kỹ trước mắt.

Bốn cây cột gỗ được chạm khắc hoa văn tinh xảo đứng sừng sững trên mặt đất, nơi cao nhất khắc hoa văn con mắt, chính giữa có cái hố rỗng hun hút, nói là thang máy đi xuống nhưng lại giống như giếng sâu hướng đến nơi ngục tù, không biết xuống đó có gặp phải chuyện không thể đoán trước gì hay không.

Trên cây cột hàng đầu tiên có một sợi dây thừng to màu đỏ, Miêu Lịch giơ tay kéo một cái, chỉ nghe tiếng ting vang lên giòn giã, vài sợi xích sắt chuyển động lạch cạch lạch cạch, bệ gỗ tròn được nâng lên. Ba mặt thang được dây xích sơ sài chặn lại, mặt còn lại hướng về một người hai yêu, hiển nhiên chính là lối vào bệ gỗ.

Sở Trĩ Thủy nuốt nước bọt, do dự nói: “Thiết bị kiểu này sẽ không bị niêm phong lại vì nguy hiểm chứ?”

Cô nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu, tòa nhà mộc mạc làm sao xây ở nơi dưới lòng đất được, chắc là lại không thể giải thích giống như yêu khí nhỉ.

“Yên tâm, người bình thường sẽ không đến được đây đâu.” Miêu Lịch nâng tay lên, anh ấy bày ra tư thế mời, dẫn cô vào bệ gỗ.

Sở Trĩ Thủy dè dặt từng li từng tí đạp lên trên bệ, cô cảm thấy thang yêu vẫn coi như ổn định: “Nhưng giờ tôi đến rồi.”



“Cho nên bắt đầu từ hôm nay, cô không phải người bình thường.”

Sở Trĩ Thủy muốn cảm ơn Miêu Lịch, chí ít anh không nói bắt đầu từ hôm nay cô không phải người, nếu trên đường đi mà cầu thang kỳ lạ này rớt xuống thì toi mạng, thân phận người sống cũng không bảo toàn được nữa.

Tiếng rít của xích sắt vang lên gợi lên sự lạnh buốt không rõ, giống như trong phim kinh dị, trước khi quỷ làm loạn luôn phải tô đậm bầu không khí u ám, chiếu mấy cảnh trống rỗng kỳ dị trước. Bệ gỗ chở một người hai yêu hạ xuống, tiếng gió vù vù quét qua ngày càng có cảm giác là một vụ tai nạn máy bay.

Tân Vân Mậu nhàn nhã dựa vào cây cột, cổ áo thuần sắc bị gió thổi mở tung, lờ mờ có thể thấy được hai chiếc xương quai xanh như một mảnh trăng giữa trời đêm. Anh phát hiện Sở Trĩ Thủy đứng ở giữa bệ gỗ, căn bản không đến gần khu vực bên cạnh, hỏi: “Sợ à?"

“Vẫn ổn.” Sở Trĩ Thủy dời tầm nhìn xuống dưới chân, không hề nhìn sang xung quanh.

Tân Vân Mậu đến gần cô hơn chút, anh cực kỳ thích thú quan sát cô.

Sở Trĩ Thủy lộ vẻ không hiểu: “Làm gì đó?”

Tân Vân Mậu: “Tôi còn tưởng cô lại sợ đến mặt trắng bệch.”

Sở Trĩ Thủy càu nhàu: “Đã nói là lá gan tôi không nhỏ như thế.”

Tân Vân Mậu nhún vai, thái độ anh độ lượng, hào phóng đề nghị: “Yêu quái nơi này mặt mũi đều khó coi, nếu cô khó chịu thì có thể nhìn chằm chằm vào gương mặt của tôi.”

Sở Trĩ Thủy: “ xấu xí vậy? .” Tại sao anh luôn cho rằng cô sợ sự

Nói thật lòng thì Sở Trĩ Thủy hơi sợ thật, suy cho cùng thì đi công viên giải trí cũng không đi thang máy, cô làm việc cũng đã đủ bận bịu rồi chịu không nổi đả kích lớn, huống hồ gì trong cục không có thiết bị thang máy đạt chứng nhận tiêu chuẩn, còn đi kèm với filter ngôi nhà ma ám.

Thế nhưng cô liếc thấy dáng vẻ dương dương đắc ý của Tân Vân Mậu, đột nhiên không còn tâm hoảng ý loạn đến thế nữa, có thể do thân phận yêu quái buồn cười của anh, vô tình làm cô cảm thấy phim ma cũng mang hiệu quả gây hài.

Miêu Lịch là trưởng phòng bộ phận quan sát, giá trị nhan sắc của anh ấy bỗng bị đạp ép xuống, điềm nhiên nói: “Trước đây anh nói chuyện đâu có đáng ghét thế đâu?”

Miêu Lịch tỉ mỉ nhớ lại những lời Tân Vân Mậu nói trong quá khứ, thế nhưng trong đầu không hề có cảnh tượng ấn tượng khắc sâu, chỉ nhớ là đối phương trời sinh kiệm lời ít nói, trước giờ tuyệt nhiên không nhìn thấy chính là dáng vẻ mặt mũi ngứa đòn này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook