Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 58:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Bệ gỗ tiếp tục đi qua mấy tầng lầu, xa xa có thể thấy vô số lò luyện cổ xưa cũ kỹ, đôi khi còn truyền đến tiếng thét của dị thú, cảnh tượng giống như lò luyện địa ngục.
Sở Trĩ Thủy nghe thấy âm thanh kỳ quái: “Đây là?”
“Trên đời có ngũ độc bát khổ, yêu quái phạm quy tắc đều dính dáng đến những thứ này, bị phân ra tổng giam ở những tầng lầu khác nhau, chịu qua khổ hình lò luyện hỏa yêu, đây chính là tiếng hét thảm thiết của những yêu quái đó.” Miêu Lịch nói: “Yêu quái ở tầng càng thấp thì tội trạng càng nặng, căn cứ vào kết án sẽ tăng dần theo từng năm.”
“Vậy tầng thấp nhất giam yêu quái gì?”
“Không giam gì cả, là nơi họ làm việc.”
Không lâu sau, bệ gỗ dừng ở tầng thấp nhất, quả nhiên không gian rộng rãi thoáng đãng. Môi trường nơi đây bình thường rất nhiều, nhân viên phòng quan sát mặc áo choàng trấn yêu, họ đang ôm văn kiện bận rộn, chào hỏi một tiếng với Miêu Lịch bèn tránh xa một người hai yêu kia.
Miêu Lịch nhiệt tình làm hướng dẫn viên: “Trước tiên dẫn cô đi xem một vòng, sau đó đi gặp Yêu Nhân Sâm.”
Sở Trĩ Thủy tò mò mới mẻ nhìn ngó xung quanh: “Không ngờ đến sâu ở dưới này như thế.”
Miêu Lịch cảm thán: “Cục trưởng Hồ còn hối hận đấy, không nên xây văn phòng dưới này, nhiều khi có yêu khí vượt tường nhảy lên trên tòa nhà.”
“Vậy tại sao không quy hoạch khu vực lần nữa?”
Miêu Lịch nhìn cô ai oán: “Nhà ăn trong cục khó ăn là tại chúng tôi không muốn ăn ngon sao?”
Sở Trĩ Thủy đột ngột tỉnh ngộ, dù là nhà ăn sơ sài hay là tòa nhà phân vùng không thỏa đáng, phía sau chỉ có một nguyên nhân trường tồn—Không có tiền.
Công việc trên đời đều phân bố rập theo khuôn khổ, một người hai yêu đi một vòng ở văn phòng làm việc tầng thấp nhất, lần nữa đi lên bệ gỗ để đến tầng lầu khác.
Thang yêu dần dần nâng lên, Sở Trĩ Thủy đứng bên cây cột lớn gan nhìn xuống dưới, ngắm nhìn tầng lầu thấp nhất một cách toàn diện. Giữa không trung, mô hình trên mặt đất mơ hồ trôi nổi, người ở trong đó còn không nhìn ra, chỉ có duy nhất nơi cao mới có thể nhìn ra đầu mối. Dáng vẻ uốn cong của rồng tạo thành dáng vẻ hung dữ, bị trấn áp ở nơi thấp nhất.
Một khắc sau, họ đến tầng lầu của Yêu Nhân Sâm, nơi đây bày đầy lò đan hình thù độc đáo, có khi lộ ra lửa đen, phát ra âm thanh lách tách.
“Muốn ăn bỏng ngô không?” Miêu Lịch không biết từ đâu móc ra quả ngô, đề nghị nói: “Tìm cho cô một yêu quái thực vật đến làm bỏng, ví dụ như là Yêu Quái Mía chẳng hạn.”
“Xin lỗi, dạ dày tôi không tốt lắm.” Sở Trĩ Thủy giơ tay ngăn cản, từ chối nói: “Khá chú trọng việc ăn uống.”
Miêu Lịch thấu hiểu gật đầu, nhớ lại nói: “Chả trách thức ăn trong nhà cô đều rất ngon.”
Tân Vân Mậu vốn không lên tiếng, anh nghe thấy lời này thì cau mày, dừng bước chân lại, vẻ mặt cảnh giác: “Tại sao anh ta biết thức ăn nhà cô ngon?”
Sở Trĩ Thủy: “Nói ra thì dài dòng lắm.”
Miêu Lịch cố tình vờ như ngạc nhiên: “Không phải chứ không phải chứ, không phải thật sự có yêu quái chưa ăn qua thức ăn nhà trưởng phòng Sở chứ, tôi còn tưởng bộ phận phát triển kinh tế đã thử qua hết rồi nữa kìa, suy cho cùng thì ngay cả tôi cũng có thể ăn thường xuyên mà.”
Tân Vân Mậu: “
Tân Vân Mậu đen mặt, anh không thể tin được nhìn về phía Sở Trĩ Thủy, không ngừng tỏa ra khí lạnh, dáng vẻ muốn giận dỗi ngay lập tức.
Tự nhiên Sở Trĩ Thủy nằm không cũng trúng đạn, cô không nhịn được trừng mắt nhìn sếp Miêu gây sự, lòng thầm nói xảo quyệt và xấu tính quả nhiên là tính tình trời sinh của loài mèo, có thể gây ra chiến sự dễ như trở lòng bàn tay.
Tân Vân Mậu nhìn động tác nhỏ của cô càng cảm thấy thất vọng, lạnh giọng nói: “Cô còn nhìn anh ta? Không phải nên giải thích chút sao?”
“...Tôi không có nhìn.”
Động từ chính xác gọi là “trừng”.
Sở Trĩ Thủy cân nhắc lựa lời, tầm nhìn của cô di chuyển lên xuống, hàm hồ nói: “Mặc kệ anh có tin hay không, thật ra chỉ là tôi bất cẩn phạm sai thôi, con người trên thế gian này đều sẽ phạm lỗi.”
Tân Vân Mậu im lặng nhìn chằm chằm cô, lại tỏ rõ oán hận vô lý.
Nói đến cùng, tại sao cô phải giống như người nuôi mèo cho mèo hoang ăn bắt gặp phải ánh mắt lên án của mèo nhà vậy?!
Không khí xung quanh gần như ngưng trệ, trong cuộc đối đầu lâu dài, chỉ có âm thanh của lò luyện.
Lách tách—
Tân Vân Mậu nghe thấy động tĩnh, gương mặt anh chợt nghiêm túc, trực tiếp giơ tay về phía cô, trịnh trọng nói: “Qua đây.”
“Sao vậy?” Sở Trĩ Thủy không né tránh, cô đoán là anh không dám làm gì, nghi ngờ: “Tại sao lại nói giọng điệu như nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình vậy?”
Tân Vân Mậu không nói, bàn tay của anh đặt lên vai cô kéo cô qua, còn chắn cô ở sau lưng mình.
Sở Trĩ Thủy đang ngạc nhiên thì nghe thấy âm thanh dị thường từ sau lưng.
Không bao lâu sau, cái lò bên cạnh bốc lửa lên một cách ly kỳ, giống như lò áp suất sôi lên, rung lắc xóc nảy kêu ong ong, giống như dung nham sắp phun trào, còn lách tách lách tách bốc ra hơi nóng.
Sở Trĩ Thủy sững sờ: “Đây là cái gì?”
Tân Vân Mậu và Miêu Lịch lạnh lùng nhìn màn này.
Miệng lò tròn xoe ngưng tụ ra một gương mặt quỷ xấu xí, hắn ta muốn đập đầu phá bỏ cấm chế, thế nhưng lò đan vàng sáng lóe lên một cái thì hắn ta lại bị giam lại trong lò, phát ra một trận âm thanh công kích dọa người. Lò luyện của phòng quan sát đặc thù, một khi yêu quái bị giam cầm thì căn bản không thể trở ra.
Lách tách—Lách tách—
Yêu quái trong lò bị ngọn lửa mãnh liệt thiêu hủy, sớm đã không nhìn ra hình dạng ban đầu, nhưng ánh mắt hắn ta hung ác, kêu gào với một người hai yêu đang đứng cạnh lò: “Tân Vân Mậu, đợi long thần đại nhân hồi sinh, tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu!”
m thành gào thét khản đặc mà thảm thiết, ngưng đọng hận thù không vơi.
Sở Trĩ Thủy chưa bao giờ nghe yêu quái khác gọi tên anh, không ngờ lần đầu sẽ ở nơi bí mật của phòng quan sát nghe được, tiếng gào của đối phương mang theo địch ý lạnh lẽo thấu xương.
“Hóa ra đã qua nhiều năm vậy rồi, hắn ta lại được chuyển đến đây.” Miêu Lịch chớp mắt: “Vẫn luôn bị hỏa thiêu mà còn chưa tan đi.”
Tân Vân Mậu chê cười: “Thiết bị của các anh thật cũ kỹ, chút đồ này cũng không đốt trụi được.”
Ngón tay của Tân Vân Mậu bốc lên một ngọn lửa đen khác với màu đen thuần túy của trước kia, xen lẫn từng sợi màu xanh biếc quyến rũ, xanh đen đan xen đôi bên hòa hợp dao động liên tục.
Ngón tay anh bật một cái, ngọn lửa xanh đen bay vào trong lò, đốm lửa nho nhỏ tiếp xúc nhẹ thì bùng cháy lên không thể ngăn chặn lại được, ngay tức khắc khiến lửa trong lò sáng lên tận trời, ngọn lửa xanh kỳ lạ uy thế kinh người.
Một tiếng tru thảm thiết truyền ra từ trong lò, giống như dùng xiên đâm xuyên mãnh thú.
“Hắn không tha cho tôi?” Ngữ khí Tân Vân Mậu mang theo sự khinh thường, giọng nói lạnh như gió đêm, lẩm bẩm nói: “Đúng lúc, tôi còn không tha cho hắn.”
Trên gương mặt anh không chút biểu tình, im lặng quan sát lò luyện đang cháy, lửa yêu cao thấp mờ dần càng làm tôn lên gương mặt như sương giá.
Sở Trĩ Thủy an tĩnh đứng nhìn tất cả, đột nhiên nhớ ra cảnh tượng cô gặp phải lúc đầu, sự xa cách, cảnh giác, sắc bén của anh, trên mặt căn bản không hề có ý cười, nói hai câu thì muốn vội vã rời đi, giống hệt như thần thái hiện tại.
Miệng lò nóng hổi bắn tung tóe những đốm sao sáng, đốt quách đi tất cả những tiếng hét.
Một khắc sau, trong lò không còn âm thanh gì nữa, một mảnh tĩnh mịch u ám.
Sở Trĩ Thủy nghe thấy âm thanh kỳ quái: “Đây là?”
“Trên đời có ngũ độc bát khổ, yêu quái phạm quy tắc đều dính dáng đến những thứ này, bị phân ra tổng giam ở những tầng lầu khác nhau, chịu qua khổ hình lò luyện hỏa yêu, đây chính là tiếng hét thảm thiết của những yêu quái đó.” Miêu Lịch nói: “Yêu quái ở tầng càng thấp thì tội trạng càng nặng, căn cứ vào kết án sẽ tăng dần theo từng năm.”
“Vậy tầng thấp nhất giam yêu quái gì?”
“Không giam gì cả, là nơi họ làm việc.”
Không lâu sau, bệ gỗ dừng ở tầng thấp nhất, quả nhiên không gian rộng rãi thoáng đãng. Môi trường nơi đây bình thường rất nhiều, nhân viên phòng quan sát mặc áo choàng trấn yêu, họ đang ôm văn kiện bận rộn, chào hỏi một tiếng với Miêu Lịch bèn tránh xa một người hai yêu kia.
Miêu Lịch nhiệt tình làm hướng dẫn viên: “Trước tiên dẫn cô đi xem một vòng, sau đó đi gặp Yêu Nhân Sâm.”
Sở Trĩ Thủy tò mò mới mẻ nhìn ngó xung quanh: “Không ngờ đến sâu ở dưới này như thế.”
Miêu Lịch cảm thán: “Cục trưởng Hồ còn hối hận đấy, không nên xây văn phòng dưới này, nhiều khi có yêu khí vượt tường nhảy lên trên tòa nhà.”
“Vậy tại sao không quy hoạch khu vực lần nữa?”
Miêu Lịch nhìn cô ai oán: “Nhà ăn trong cục khó ăn là tại chúng tôi không muốn ăn ngon sao?”
Sở Trĩ Thủy đột ngột tỉnh ngộ, dù là nhà ăn sơ sài hay là tòa nhà phân vùng không thỏa đáng, phía sau chỉ có một nguyên nhân trường tồn—Không có tiền.
Công việc trên đời đều phân bố rập theo khuôn khổ, một người hai yêu đi một vòng ở văn phòng làm việc tầng thấp nhất, lần nữa đi lên bệ gỗ để đến tầng lầu khác.
Thang yêu dần dần nâng lên, Sở Trĩ Thủy đứng bên cây cột lớn gan nhìn xuống dưới, ngắm nhìn tầng lầu thấp nhất một cách toàn diện. Giữa không trung, mô hình trên mặt đất mơ hồ trôi nổi, người ở trong đó còn không nhìn ra, chỉ có duy nhất nơi cao mới có thể nhìn ra đầu mối. Dáng vẻ uốn cong của rồng tạo thành dáng vẻ hung dữ, bị trấn áp ở nơi thấp nhất.
Một khắc sau, họ đến tầng lầu của Yêu Nhân Sâm, nơi đây bày đầy lò đan hình thù độc đáo, có khi lộ ra lửa đen, phát ra âm thanh lách tách.
“Muốn ăn bỏng ngô không?” Miêu Lịch không biết từ đâu móc ra quả ngô, đề nghị nói: “Tìm cho cô một yêu quái thực vật đến làm bỏng, ví dụ như là Yêu Quái Mía chẳng hạn.”
“Xin lỗi, dạ dày tôi không tốt lắm.” Sở Trĩ Thủy giơ tay ngăn cản, từ chối nói: “Khá chú trọng việc ăn uống.”
Miêu Lịch thấu hiểu gật đầu, nhớ lại nói: “Chả trách thức ăn trong nhà cô đều rất ngon.”
Tân Vân Mậu vốn không lên tiếng, anh nghe thấy lời này thì cau mày, dừng bước chân lại, vẻ mặt cảnh giác: “Tại sao anh ta biết thức ăn nhà cô ngon?”
Sở Trĩ Thủy: “Nói ra thì dài dòng lắm.”
Miêu Lịch cố tình vờ như ngạc nhiên: “Không phải chứ không phải chứ, không phải thật sự có yêu quái chưa ăn qua thức ăn nhà trưởng phòng Sở chứ, tôi còn tưởng bộ phận phát triển kinh tế đã thử qua hết rồi nữa kìa, suy cho cùng thì ngay cả tôi cũng có thể ăn thường xuyên mà.”
Tân Vân Mậu: “
Tân Vân Mậu đen mặt, anh không thể tin được nhìn về phía Sở Trĩ Thủy, không ngừng tỏa ra khí lạnh, dáng vẻ muốn giận dỗi ngay lập tức.
Tự nhiên Sở Trĩ Thủy nằm không cũng trúng đạn, cô không nhịn được trừng mắt nhìn sếp Miêu gây sự, lòng thầm nói xảo quyệt và xấu tính quả nhiên là tính tình trời sinh của loài mèo, có thể gây ra chiến sự dễ như trở lòng bàn tay.
Tân Vân Mậu nhìn động tác nhỏ của cô càng cảm thấy thất vọng, lạnh giọng nói: “Cô còn nhìn anh ta? Không phải nên giải thích chút sao?”
“...Tôi không có nhìn.”
Động từ chính xác gọi là “trừng”.
Sở Trĩ Thủy cân nhắc lựa lời, tầm nhìn của cô di chuyển lên xuống, hàm hồ nói: “Mặc kệ anh có tin hay không, thật ra chỉ là tôi bất cẩn phạm sai thôi, con người trên thế gian này đều sẽ phạm lỗi.”
Tân Vân Mậu im lặng nhìn chằm chằm cô, lại tỏ rõ oán hận vô lý.
Nói đến cùng, tại sao cô phải giống như người nuôi mèo cho mèo hoang ăn bắt gặp phải ánh mắt lên án của mèo nhà vậy?!
Không khí xung quanh gần như ngưng trệ, trong cuộc đối đầu lâu dài, chỉ có âm thanh của lò luyện.
Lách tách—
Tân Vân Mậu nghe thấy động tĩnh, gương mặt anh chợt nghiêm túc, trực tiếp giơ tay về phía cô, trịnh trọng nói: “Qua đây.”
“Sao vậy?” Sở Trĩ Thủy không né tránh, cô đoán là anh không dám làm gì, nghi ngờ: “Tại sao lại nói giọng điệu như nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình vậy?”
Tân Vân Mậu không nói, bàn tay của anh đặt lên vai cô kéo cô qua, còn chắn cô ở sau lưng mình.
Sở Trĩ Thủy đang ngạc nhiên thì nghe thấy âm thanh dị thường từ sau lưng.
Không bao lâu sau, cái lò bên cạnh bốc lửa lên một cách ly kỳ, giống như lò áp suất sôi lên, rung lắc xóc nảy kêu ong ong, giống như dung nham sắp phun trào, còn lách tách lách tách bốc ra hơi nóng.
Sở Trĩ Thủy sững sờ: “Đây là cái gì?”
Tân Vân Mậu và Miêu Lịch lạnh lùng nhìn màn này.
Miệng lò tròn xoe ngưng tụ ra một gương mặt quỷ xấu xí, hắn ta muốn đập đầu phá bỏ cấm chế, thế nhưng lò đan vàng sáng lóe lên một cái thì hắn ta lại bị giam lại trong lò, phát ra một trận âm thanh công kích dọa người. Lò luyện của phòng quan sát đặc thù, một khi yêu quái bị giam cầm thì căn bản không thể trở ra.
Lách tách—Lách tách—
Yêu quái trong lò bị ngọn lửa mãnh liệt thiêu hủy, sớm đã không nhìn ra hình dạng ban đầu, nhưng ánh mắt hắn ta hung ác, kêu gào với một người hai yêu đang đứng cạnh lò: “Tân Vân Mậu, đợi long thần đại nhân hồi sinh, tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu!”
m thành gào thét khản đặc mà thảm thiết, ngưng đọng hận thù không vơi.
Sở Trĩ Thủy chưa bao giờ nghe yêu quái khác gọi tên anh, không ngờ lần đầu sẽ ở nơi bí mật của phòng quan sát nghe được, tiếng gào của đối phương mang theo địch ý lạnh lẽo thấu xương.
“Hóa ra đã qua nhiều năm vậy rồi, hắn ta lại được chuyển đến đây.” Miêu Lịch chớp mắt: “Vẫn luôn bị hỏa thiêu mà còn chưa tan đi.”
Tân Vân Mậu chê cười: “Thiết bị của các anh thật cũ kỹ, chút đồ này cũng không đốt trụi được.”
Ngón tay của Tân Vân Mậu bốc lên một ngọn lửa đen khác với màu đen thuần túy của trước kia, xen lẫn từng sợi màu xanh biếc quyến rũ, xanh đen đan xen đôi bên hòa hợp dao động liên tục.
Ngón tay anh bật một cái, ngọn lửa xanh đen bay vào trong lò, đốm lửa nho nhỏ tiếp xúc nhẹ thì bùng cháy lên không thể ngăn chặn lại được, ngay tức khắc khiến lửa trong lò sáng lên tận trời, ngọn lửa xanh kỳ lạ uy thế kinh người.
Một tiếng tru thảm thiết truyền ra từ trong lò, giống như dùng xiên đâm xuyên mãnh thú.
“Hắn không tha cho tôi?” Ngữ khí Tân Vân Mậu mang theo sự khinh thường, giọng nói lạnh như gió đêm, lẩm bẩm nói: “Đúng lúc, tôi còn không tha cho hắn.”
Trên gương mặt anh không chút biểu tình, im lặng quan sát lò luyện đang cháy, lửa yêu cao thấp mờ dần càng làm tôn lên gương mặt như sương giá.
Sở Trĩ Thủy an tĩnh đứng nhìn tất cả, đột nhiên nhớ ra cảnh tượng cô gặp phải lúc đầu, sự xa cách, cảnh giác, sắc bén của anh, trên mặt căn bản không hề có ý cười, nói hai câu thì muốn vội vã rời đi, giống hệt như thần thái hiện tại.
Miệng lò nóng hổi bắn tung tóe những đốm sao sáng, đốt quách đi tất cả những tiếng hét.
Một khắc sau, trong lò không còn âm thanh gì nữa, một mảnh tĩnh mịch u ám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.