Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 59:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Tân Vân Mậu tẻ nhạt quay đầu về sau nhìn cô không hề chuyển tầm nhìn mà cứ nhìn cái lò, bỗng chốc lại nhớ ra gì đó, ngây ngẩn nói: “Dọa cô rồi?”
“Không có.”
Tân Vân Mậu quan sát cô một phen, xác nhận là cô thật sự không sao anh mới tự đắc gật đầu: “À…vậy chính là bị thần uy của tôi cảm phục.”
Sở Trĩ Thủy thấy anh chứng nào tật nấy, cô hơi nhướng đuôi lông mày, chần chừ nói: “Không phải, chỉ
là anh nghịch lửa như vậy, dễ.”
“Dễ cái gì?”
“Nghịch lửa dễ đái dầm.”
"?"
Tùy ý ném lửa như vậy do có tồn tại phương pháp đảm bảo an toàn, không kiến nghị người và yêu quái khác mô phỏng. “Phốc.” Miêu Lịch không nhịn được cười thành tiếng, lén giơ móng vuốt lên che đậy biểu cảm.
Đồng tử Tân Vân Mậu hơi co lại, sắc mặt anh hết xanh rồi lại trắng, xấu hổ thành giận nói: “Tôi và sinh vật quăng lửa khác nhau, không cần mấy hành vi bẩn thỉu này!”
Sở Trĩ Thủy nghi hoặc: “Anh ăn hết không thải ra, chẳng lẽ anh là Tỳ Hưu sao?”
Tân Vân Mậu: “”
Anh nghe được một chuỗi tiếng cười vang lên sau lưng, ánh mắt oán giận nhìn con mèo mun đang nhịn cười đến run vai, cắn răng nói: “Miêu Lịch, anh còn cười nữa thì đừng hòng còn cái đuôi.”
“Người cô ấy nói là anh, anh uy hiếp tôi?” Miêu Lịch bất mãn, nghiêng đầu nhìn Sở Trĩ Thủy, thuyết phục: “Mới nãy đã định nói, cô thật sự không xem xét làm nghi thức ký kết với tôi sao? Rõ ràng anh ta làm người ta chán ghét đến thế, con người đều thích mèo hơn mà."
Tân Vân Mậu lãnh khốc đính chính: “Con người thích là mèo đã triệt sản còn không cào nhà cửa.”
Miêu Lịch khoe mã nói: “Tôi sẽ không làm loại chuyện đấy đâu.”
Sở Trĩ Thủy: “Nghi thức ký kết?”
“Phải đấy, chỉ cần chúng ta thực hiện nghi thức ký kết, tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt, cũng không cần phải trả giá bao nhiêu, chỉ cần cho tôi ăn cá là được. Tuy nghe hơi lạ nhưng nếu tiếp xúc lâu dài vẫn là có nghi thức sẽ tốt cho cô hơn.”
“Sau này tôi có thể mang cá tiếp.” Sở Trĩ Thủy khó xử nói: “Nhưng nghi thức thì thôi đi.”
Miêu Lịch bị từ chối, anh ấy trừng to mắt: “Tại sao chứ?”
Tân Vân Mậu gật gù đắc chí sờ cằm: “Tôi đã nói cô ấy không có hứng thú với anh rồi.”
“Cô đã làm nghi thức ký kết với anh ta rồi? Không thể nào, tôi không cảm nhận được mà.” Miêu Lịch nói: “Muốn chọn anh ta thật sao? Anh ta và chúng ta không giống nhau, ở trong cục rõ ràng không thể dựa dẫm hơn tôi.”
Trên thực tế, Sở Trĩ Thủy không muốn chọn bất cứ bên nào cả, cô đối mặt với hai con yêu quái tự đề cử mình, luôn cảm thấy như đang bị lôi vào tiếp thị đa cấp, tùy miệng nói: “Chẳng phải anh ấy cũng là người trong cục sao?”
Miêu Lịch: “Anh ta không phải.”
Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên xoay đầu lại: “Anh không phải người trong cục hả?”
“Cuối cùng cô cũng phản ứng lại rồi?” Tân Vân Mậu điềm nhiên nói: “Đương nhiên không phải.”
Cô hoang mang nói: “Vậy ban đầu sao anh lại ở bộ phận hậu cần?”
Nếu Tân Vân Mậu không phải người trong cục, tại sao phải làm việc trong văn phòng?
Tân Vân Mậu không nhịn được nâng khóe miệng lên: “Hiện giờ rõ rồi nhỉ, tôi và họ khác nhau, cô làm tín đồ duy nhất của tôi thì vinh quang to lớn biết bao nhiêu...”
Anh chính là yêu quái phong thần đương thời hiếm có!
Sau khi con rồng kia bị phong ấn thì không có yêu quái nào có thể địch lại!
“Anh ở cơ quan nào đến? Hay là làm việc theo hợp đồng?” Sở Trĩ Thủy nghĩ ngợi, trịnh trọng an ủi: “Không sao, giờ không vào biên chế cũng không sao cả, bộ phận chúng ta đều đối xử bình đẳng, chỉ coi trọng năng lực làm việc thôi.”
Miêu Lịch cười đến lộ tai mèo ra, ước gì có thể lăn một vòng, vui vẻ cực kỳ.
Tân Vân Mậu tức không biết xả vào đâu, thật bội phục mạch suy nghĩ của cô: “Kết luận cô đúc kết ra chắc là tôi mạnh nhất, Hồ Thần Thụy cũng không thể quản được tôi, tại sao lại làm việc theo hợp đồng!?”
Sở Trĩ Thủy nghe ngữ khí tức giận của anh, vỗ về nói: “Được rồi được rồi, người quét rác mạnh nhất, làm việc theo hợp đồng mạnh nhất, đừng xoắn xuýt mấy thứ này nữa.”
Tân Vân Mậu như mắc nghẹn xương cá ở cổ họng.
“Chọn anh ta cũng có thể chọn tôi mà, cũng không bỏ lỡ hai bên.” Miêu Lịch coi hài kịch xong, anh ấy thu tại mèo lại, tiếp tục thọc gậy bánh xe, cám dỗ nói: “Anh ta cũng có lúc không chú ý đến cô được, cũng không thể chờ lệnh cả ngày nhỉ?”
Sở Trĩ Thủy liếc nhìn ánh mắt như tia laze của Tân Vân Mậu, lòng biết nếu mình đồng ý, đối phương sẽ làm loạn tại chỗ này, cô nuốt nước bọt nói: “... Trước mắt hình như không cần.”
Miêu Lịch nhìn trái phải, anh ấy phát hiện ánh mắt một người một yêu có dị thường, chấn động nói: “Chẳng lẽ anh ta thật sự chờ lệnh cả ngày?”
Tân Vân Mậu ngẩng cằm lên: “Sao tôi có thể không có trách nhiệm giống anh được, xao lãng nhiệm vụ?”
“Cũng không phải.” Sỏ Trĩ Thủy nhỏ giọng nói: “Nhưng gọi thì anh ấy sẽ đến.”
“Làm việc theo hợp đồng chính là rảnh.” Ánh mắt Miêu Lịch hơi giảo hoạt: “Tôi không có cách chấp nhận một người cả ngày cứ xoay quanh người ta.”
Tân Vân Mậu không nén được cơn giận trên gương mặt, trong lời nói như có băng tan hòa lẫn: ‘Thật sự không cần cái đuôi nữa?”
Miêu Lịch bị uy hiếp thân mèo, tức giận híp mắt, không biết anh ấy nghĩ đến chuyện gì lại cười trên nỗi đau của người khác nói: “Có điều anh khác xa với năm đó, rõ ràng lúc trước đều là gương mặt người chết, nếu để họ thấy được thì thú vị rồi.”
Sau khi tán gẫu, hai yêu quái tiếp tục đi về phía trước, đều không nhắc đến chuyện lò luyện, phảng phất như đó là tập phim râu ria.
Sở Trĩ Thủy quay đầu lại, cô phát hiện lò lửa khi nãy giờ đây đã tàn, giống như chuyện xưa trong cát bụi, toàn bộ đã bị ngọn lửa xanh thiêu rụi, chỉ để lại một mảnh hư vô triệt để.
Cuối cùng Miêu Lịch cũng dẫn nhân viên bộ phận phát triển kinh tế đến trước mặt Yêu Nhân Sâm.
Vô số lò luyện đặt cạnh nhau, trong không gian mở có một bệ đá, lão già Bạch Tu tay chân đều bị xiềng xích khóa lại, hồn bay phách lạc ngồi liệt ở phía trước, những sợi râu dài còn mang theo vết cháy sạm, giống như củ khoai lang già vừa được móc ra từ trong lò nướng. Có thể dạo gần đây ông ta bị ép tra tấn, đến giờ ánh mắt đã tan rã, cả người không thể nhấc lên, trông nhếch nhác không nhìn nổi.
Sở Trĩ Thủy hỏi thăm: “Ông ta tên gì?”
Miêu Lịch chậm rì nói: “Lười tra mã số rồi, cô muốn gọi thế nào đều được.”
Lão già Bạch Tu giọng nói khản đặc, run lẩy bẩy lên tiếng: “Tôi tên Tu Gia Khoa.”
Sở Trĩ Thủy im lặng vài giây, cô chỉ thấy cực kỳ không thuận miệng, biết lắng nghe gật đầu: “Được, lão Bạch, ông tìm tôi có chuyện gì?”
Yêu Nhân Sâm mừng rỡ khi được đề ra mã số mới: ?
“Không có.”
Tân Vân Mậu quan sát cô một phen, xác nhận là cô thật sự không sao anh mới tự đắc gật đầu: “À…vậy chính là bị thần uy của tôi cảm phục.”
Sở Trĩ Thủy thấy anh chứng nào tật nấy, cô hơi nhướng đuôi lông mày, chần chừ nói: “Không phải, chỉ
là anh nghịch lửa như vậy, dễ.”
“Dễ cái gì?”
“Nghịch lửa dễ đái dầm.”
"?"
Tùy ý ném lửa như vậy do có tồn tại phương pháp đảm bảo an toàn, không kiến nghị người và yêu quái khác mô phỏng. “Phốc.” Miêu Lịch không nhịn được cười thành tiếng, lén giơ móng vuốt lên che đậy biểu cảm.
Đồng tử Tân Vân Mậu hơi co lại, sắc mặt anh hết xanh rồi lại trắng, xấu hổ thành giận nói: “Tôi và sinh vật quăng lửa khác nhau, không cần mấy hành vi bẩn thỉu này!”
Sở Trĩ Thủy nghi hoặc: “Anh ăn hết không thải ra, chẳng lẽ anh là Tỳ Hưu sao?”
Tân Vân Mậu: “”
Anh nghe được một chuỗi tiếng cười vang lên sau lưng, ánh mắt oán giận nhìn con mèo mun đang nhịn cười đến run vai, cắn răng nói: “Miêu Lịch, anh còn cười nữa thì đừng hòng còn cái đuôi.”
“Người cô ấy nói là anh, anh uy hiếp tôi?” Miêu Lịch bất mãn, nghiêng đầu nhìn Sở Trĩ Thủy, thuyết phục: “Mới nãy đã định nói, cô thật sự không xem xét làm nghi thức ký kết với tôi sao? Rõ ràng anh ta làm người ta chán ghét đến thế, con người đều thích mèo hơn mà."
Tân Vân Mậu lãnh khốc đính chính: “Con người thích là mèo đã triệt sản còn không cào nhà cửa.”
Miêu Lịch khoe mã nói: “Tôi sẽ không làm loại chuyện đấy đâu.”
Sở Trĩ Thủy: “Nghi thức ký kết?”
“Phải đấy, chỉ cần chúng ta thực hiện nghi thức ký kết, tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt, cũng không cần phải trả giá bao nhiêu, chỉ cần cho tôi ăn cá là được. Tuy nghe hơi lạ nhưng nếu tiếp xúc lâu dài vẫn là có nghi thức sẽ tốt cho cô hơn.”
“Sau này tôi có thể mang cá tiếp.” Sở Trĩ Thủy khó xử nói: “Nhưng nghi thức thì thôi đi.”
Miêu Lịch bị từ chối, anh ấy trừng to mắt: “Tại sao chứ?”
Tân Vân Mậu gật gù đắc chí sờ cằm: “Tôi đã nói cô ấy không có hứng thú với anh rồi.”
“Cô đã làm nghi thức ký kết với anh ta rồi? Không thể nào, tôi không cảm nhận được mà.” Miêu Lịch nói: “Muốn chọn anh ta thật sao? Anh ta và chúng ta không giống nhau, ở trong cục rõ ràng không thể dựa dẫm hơn tôi.”
Trên thực tế, Sở Trĩ Thủy không muốn chọn bất cứ bên nào cả, cô đối mặt với hai con yêu quái tự đề cử mình, luôn cảm thấy như đang bị lôi vào tiếp thị đa cấp, tùy miệng nói: “Chẳng phải anh ấy cũng là người trong cục sao?”
Miêu Lịch: “Anh ta không phải.”
Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên xoay đầu lại: “Anh không phải người trong cục hả?”
“Cuối cùng cô cũng phản ứng lại rồi?” Tân Vân Mậu điềm nhiên nói: “Đương nhiên không phải.”
Cô hoang mang nói: “Vậy ban đầu sao anh lại ở bộ phận hậu cần?”
Nếu Tân Vân Mậu không phải người trong cục, tại sao phải làm việc trong văn phòng?
Tân Vân Mậu không nhịn được nâng khóe miệng lên: “Hiện giờ rõ rồi nhỉ, tôi và họ khác nhau, cô làm tín đồ duy nhất của tôi thì vinh quang to lớn biết bao nhiêu...”
Anh chính là yêu quái phong thần đương thời hiếm có!
Sau khi con rồng kia bị phong ấn thì không có yêu quái nào có thể địch lại!
“Anh ở cơ quan nào đến? Hay là làm việc theo hợp đồng?” Sở Trĩ Thủy nghĩ ngợi, trịnh trọng an ủi: “Không sao, giờ không vào biên chế cũng không sao cả, bộ phận chúng ta đều đối xử bình đẳng, chỉ coi trọng năng lực làm việc thôi.”
Miêu Lịch cười đến lộ tai mèo ra, ước gì có thể lăn một vòng, vui vẻ cực kỳ.
Tân Vân Mậu tức không biết xả vào đâu, thật bội phục mạch suy nghĩ của cô: “Kết luận cô đúc kết ra chắc là tôi mạnh nhất, Hồ Thần Thụy cũng không thể quản được tôi, tại sao lại làm việc theo hợp đồng!?”
Sở Trĩ Thủy nghe ngữ khí tức giận của anh, vỗ về nói: “Được rồi được rồi, người quét rác mạnh nhất, làm việc theo hợp đồng mạnh nhất, đừng xoắn xuýt mấy thứ này nữa.”
Tân Vân Mậu như mắc nghẹn xương cá ở cổ họng.
“Chọn anh ta cũng có thể chọn tôi mà, cũng không bỏ lỡ hai bên.” Miêu Lịch coi hài kịch xong, anh ấy thu tại mèo lại, tiếp tục thọc gậy bánh xe, cám dỗ nói: “Anh ta cũng có lúc không chú ý đến cô được, cũng không thể chờ lệnh cả ngày nhỉ?”
Sở Trĩ Thủy liếc nhìn ánh mắt như tia laze của Tân Vân Mậu, lòng biết nếu mình đồng ý, đối phương sẽ làm loạn tại chỗ này, cô nuốt nước bọt nói: “... Trước mắt hình như không cần.”
Miêu Lịch nhìn trái phải, anh ấy phát hiện ánh mắt một người một yêu có dị thường, chấn động nói: “Chẳng lẽ anh ta thật sự chờ lệnh cả ngày?”
Tân Vân Mậu ngẩng cằm lên: “Sao tôi có thể không có trách nhiệm giống anh được, xao lãng nhiệm vụ?”
“Cũng không phải.” Sỏ Trĩ Thủy nhỏ giọng nói: “Nhưng gọi thì anh ấy sẽ đến.”
“Làm việc theo hợp đồng chính là rảnh.” Ánh mắt Miêu Lịch hơi giảo hoạt: “Tôi không có cách chấp nhận một người cả ngày cứ xoay quanh người ta.”
Tân Vân Mậu không nén được cơn giận trên gương mặt, trong lời nói như có băng tan hòa lẫn: ‘Thật sự không cần cái đuôi nữa?”
Miêu Lịch bị uy hiếp thân mèo, tức giận híp mắt, không biết anh ấy nghĩ đến chuyện gì lại cười trên nỗi đau của người khác nói: “Có điều anh khác xa với năm đó, rõ ràng lúc trước đều là gương mặt người chết, nếu để họ thấy được thì thú vị rồi.”
Sau khi tán gẫu, hai yêu quái tiếp tục đi về phía trước, đều không nhắc đến chuyện lò luyện, phảng phất như đó là tập phim râu ria.
Sở Trĩ Thủy quay đầu lại, cô phát hiện lò lửa khi nãy giờ đây đã tàn, giống như chuyện xưa trong cát bụi, toàn bộ đã bị ngọn lửa xanh thiêu rụi, chỉ để lại một mảnh hư vô triệt để.
Cuối cùng Miêu Lịch cũng dẫn nhân viên bộ phận phát triển kinh tế đến trước mặt Yêu Nhân Sâm.
Vô số lò luyện đặt cạnh nhau, trong không gian mở có một bệ đá, lão già Bạch Tu tay chân đều bị xiềng xích khóa lại, hồn bay phách lạc ngồi liệt ở phía trước, những sợi râu dài còn mang theo vết cháy sạm, giống như củ khoai lang già vừa được móc ra từ trong lò nướng. Có thể dạo gần đây ông ta bị ép tra tấn, đến giờ ánh mắt đã tan rã, cả người không thể nhấc lên, trông nhếch nhác không nhìn nổi.
Sở Trĩ Thủy hỏi thăm: “Ông ta tên gì?”
Miêu Lịch chậm rì nói: “Lười tra mã số rồi, cô muốn gọi thế nào đều được.”
Lão già Bạch Tu giọng nói khản đặc, run lẩy bẩy lên tiếng: “Tôi tên Tu Gia Khoa.”
Sở Trĩ Thủy im lặng vài giây, cô chỉ thấy cực kỳ không thuận miệng, biết lắng nghe gật đầu: “Được, lão Bạch, ông tìm tôi có chuyện gì?”
Yêu Nhân Sâm mừng rỡ khi được đề ra mã số mới: ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.