Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 60:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Thái độ của Sở Trĩ Thủy đầy thân thiện, bất đắc dĩ đành phải đứng bên cạnh hai con yêu quái, một trái một phải lạnh mặt canh cửa. Bọn họ thản nhiên liếc nhìn lão Bạch, cảm giác giống như đang xem xỉ than bị đốt cháy đen, chỉ hận không thể đem quét vào thùng rác.

Lão Bạch lo lắng nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Chuyện là như thế này, tôi biết rằng tội xúc phạm đại nhân lúc trước là không thể tha thứ, nhưng không biết có thể thỉnh cầu ngài rộng lòng từ bi, thỏa mãn nguyện vọng nhỏ nhoi cuối cùng của tôi được không ..." Sở Trĩ Thủy cau mày sửa lại: "Đừng gọi là đại nhân, quá nhiều tiếng địa phương."

Cô nhận ra tên yêu quái này luôn mang theo hơi thở của xã hội cũ.

Lão Bạch cầu xin: "Được được được, tôi sẽ không kêu nữa, vậy không biết có thể phiền cô giúp tôi gặp một người được không?"

"Gặp ai?"

"Cô ấy tên là Trần Châu Tuệ, vẫn còn là một học sinh. Cô ấy sống ở thôn bên cạnh và sắp tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học."

Sở Trĩ Thủy tưởng rằng lão Bạch sẽ cầu xin cô nói mấy lời hay với Miêu Lịch, hoặc là để ông ta đến vườn trà để làm lao động cải tạo, nhưng không ngờ lại là chuyện như vậy.

Trần Châu Tuệ là một học sinh cấp 3 ở gần đây, sau khi cha mẹ qua đời cô ấy sống với ông nội và vẫn luôn ở trong một căn nhà tự xây gần thôn. Hai năm trước ông nội cũng bỏ cô ấy đi, cô gái nhỏ bị họ hàng thân thích đá qua đá lại như trái bóng, hơn nữa cô ấy đã thành niên rồi cho nên cuối cùng nhà ai cũng không ở lại được, hiện tại cô ấy đang sống một mình và chuẩn bị cho kỳ thi.

Lão Bạch có một chút duyên phận với ông nội của Trần Châu Tuệ. Mấy năm trước suýt chút nữa ông ta đã bị những người hái sâm đào lên, chính ông nội Trần là người đã cứu sống cây sâm. Những năm gần đây, ông ta thường chăm sóc cô gái nhỏ, cho cô ấy một ít thức ăn và tiền bạc để đền đáp lòng tốt của ông nội cô ấy. Chất lượng cây trà ở trong cục đều rất tốt, là nhờ có bộ ba con yêu quái trắng, vàng, đen góp sức. Bọn họ lén hái trà để bán lấy tiền, sau đó trợ cấp cho cô gái nhỏ.

Mặc dù nhà của Trần Châu Tuệ rất nghèo nhưng cô ấy lại có thành tích học tập xuất sắc, còn là một đứa trẻ chịu thương chịu khó và tốt bụng, nói chung là một người không có tật xấu gì, nếu có lỗi cũng là do vấn đề của người khác (nguyên văn lời nói phóng đại của lão Bạch). Đã lâu rồi cô ấy không gặp lão Bạch nên chắc chắn sẽ rất lo lắng, có thể sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi.

"Cách một khoảng thời gian tôi sẽ đưa cho cô ấy thứ gì đó, nhưng gần đây tôi bị truy đuổi gắt gao quá ..."



Lão Bạch hoảng sợ nói thêm: "Đương nhiên, tôi không có ý nói Miêu đại nhân không đúng, có điều tôi đã không chú ý đến việc này trong một thời gian và cũng không thể nói lời tạm biệt chính thức với cô ấy. Tôi sợ cô ấy lo lắng cho nên mới muốn làm phiền cô một chút. "

Sở Trĩ Thủy: "Tại sao lại muốn tôi đi?"

“Cô là người có học thức phải không?”

Lão Bạch nhìn khí chất tri thức của cô, ngập ngừng nói: “Chính là kiểu người có văn hóa, biết thi đại học là như thế nào ấy. Không chừng cô có thể động viên Châu Tuệ vài lời.”

Lão Bạch đã nhìn thấy rất nhiều người ở gần cục quan sát, Sở Trĩ Thủy chính là người ăn nói khéo léo và có khí chất nổi trội, chắc hẳn là người có văn hóa cao trong nhân loại. Đứa bé kia nếu thấy cô cũng sẽ không sợ hãi, không giống mấy yêu quái chấp pháp bạo lực ở cục quan sát.

Miêu Lịch lộ ra răng nanh, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ý ông là tôi không có văn hóa à?"

Tân Vân Mậu nhếch môi khinh thường nói: "Chỉ nhìn cặp vuốt trước của cậu đã biết không tốt rồi."

“Việc này còn cần trưởng phòng Sở đi xem sao?”

Miêu Lịch sốt ruột nói: “Nếu là vấn đề lớn thì chúng ta chỉ cần xóa trí nhớ của cô ấy là được.”

Lão Bạch hoảng sợ xua tay: "Đừng, đừng, đừng..."

“Đúng là tự mình cảm động, ông cho rằng cô ấy và ông có quan hệ với nhau đến cuối cùng sẽ có kết quả tốt à.”



Tân Vân Mậu ung dung chế nhạo: “Nói là tặng cô ấy đồ vật rồi lại đối xử tốt với cô ấy nhưng lại khiến cho vận may của cô ấy càng ngày càng tồi tệ, trở thành người không biết phép tắc. Chẳng lẽ ông còn không hiểu sao?"

Lão Bạch đã tặng cho Trần Châu Tuệ nhiều thứ nhưng ông ta lại không nhận hồi đáp. Sau một thời gian dài tích lũy, ông ta đã dùng mục đích tốt để làm chuyện xấu, ngược lại lại khiến đối phương gặp xui xẻo.

Lão Bạch chật vật phản bác: "Ông nội của cô ấy đã cứu tôi, chúng tôi có nhân quả vì vậy sẽ không ảnh hưởng đến cô ấy!"

"Ông nội cô ấy mất rồi, nhân quả cũng không còn."

Trong lòng Lão Bạch bi thương, môi run lên, cuối cùng tuyệt vọng nói: "Quên đi, Thần Quân nói đúng, đây cũng là tốt cho cô ấy, hay là cứ quên tôi đi."

Miêu Lịch: "Được rồi, hiện tại chuyện đã xong, có thể đem ném vào lò rồi!"

Lão Bạch thành thật đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã, như thể thế giới đang sụp đổ và ông ta vô cùng hoang mang.

Sở Trĩ Thủy nhìn thấy vẻ mặt muốn chết của ông ta, cô có chút do dự nhưng vẫn thở dài một tiếng: "Xin lỗi, đừng phủ lên tội ác của ông một chiếc áo choàng bi thương nữa, khiến cho ông giống như một con yêu quái đáng thương bị pháp luật cản trở và giống như chúng tôi chính là người tội ác tày trời hãm hại người khác vậy. Cục đã đề ra quy tắc bắt yêu quái rồi.

“Địa chỉ là gì?”

Cô bình tĩnh hỏi: “Hai ngày nay tôi không có thời gian, đến cuối tuần mới có thể đi qua đó.”

“Được chứ được chứ, cô ấy thường ở ký túc xá của trường và đến cuối tuần mới về nhà!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook