Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 61:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Hai mắt Lão Bạch sáng lên, mừng rỡ nói: “Cô thật sự đồng ý đi sao?”

“Đúng vậy, không phải là vì ông mà là vì cô ấy.”

Sở Trĩ Thủy nói: “Thật xui xẻo, ông trộm trà thì cũng thôi đi, mà nguyên nhân lại là vì cô ấy. Nghĩ đến là thấy xui xẻo.”

Lão Bạch vội vàng để lại địa chỉ và cảm ơn lần nữa. Lần này ông ta đi vào lò lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thậm chí ông ta còn đề nghị bán bắp rang nhân sâm để cho Sở Trĩ Thủy bồi bổ cơ thể, nhưng lại bị nhẫn tâm từ chối.

Khi sự việc đã ổn định, một người và hai con yêu quái ngồi thang yêu trở về, nghênh đón ánh nắng dịu nhẹ trên mặt đất.

“Cô thật sự muốn đi sao?”

Miêu Lịch đưa bọn họ tới cửa, một tay anh ấy cầm nắm cửa, phần lớn cơ thể vẫn ở trong phòng: “Làm loại chuyện này không có ý nghĩa gì đâu, để chúng tôi xử lý sẽ tốt hơn."

Sắc mặt Sở Trĩ Thủy bình tĩnh: "Ý nghĩa đều được tổng kết sau khi hoàn thành mọi chuyện, tôi còn chưa làm qua cần gì nói chuyện ý nghĩa."

"Không hiểu nổi."

"Việc này giống như một số người còn chưa kết thúc cuộc đời của mình, nhưng mỗi ngày lại la hét rằng cuộc sống quá vô nghĩa. Vẫn còn quá sớm để nói điều đó."

Miêu Lịch cái hiểu cái không.

Tân Vân Mậu nhướng mày kiêu ngạo: "Không có văn hóa thật đáng sợ, cái gì cũng không hiểu cả."



“Nói như thể anh đã hiểu vậy.”

Miêu Lịch thở hổn hển, dùng móng mèo của mình kéo sầm cửa lại: “Từ nay về sau bộ phận quan sát sẽ không chào đón anh nữa!”

Sở Trĩ Thủy có việc phải làm vào ngày thường, vì vậy cô quyết định chiều thứ bảy sẽ đến đó, đây cũng là một trong số ít những lần Trần Châu Tuệ ở nhà.

Cục quan sát Hoài Giang vốn nằm ở một vị trí hẻo lánh, nhưng tòa nhà tự xây lại nằm xa hơn vùng ngoại ô. Việc xây dựng đô thị với tốc độ cao đã khiến thành phố Hoài Giang gần như bị tách rời, cơ sở vật chất và giá nhà đã bắt kịp các khu vực có kinh tế phát triển, các loại cao ốc thương nghiệp sang trọng muôn hình muôn vẻ mọc lên nhưng ở nông thôn ngoại ô vẫn giản dị như cũ và giữ lại cảm giác của đồng quê.

Sở Trĩ Thủy chưa bao giờ lái xe đến một nơi xa như vậy, cô dứt khoát lái xe đến cổng cục trước, sau đó mới bắt đầu kiểm tra bản đồ tại chỗ, tiếp tục đi đến trạm tiếp theo.

Xe tư nhân không dừng ở cửa cục quá lâu, nhưng nháy mắt ghế phó lái đã bị tên yêu quái nào đó chiếm giữ.

Tân Vân Mậu không biết lên xe từ lúc nào, anh dựa vào cửa sổ xe nhìn Sở Trĩ Thủy dùng điện thoại di động để hướng dẫn.

“Anh lên từ khi nào vậy?”

Sở Trĩ Thủy vừa ngẩng đầu lên đã bị sự xuất hiện đột ngột của Tân Vân Mậu làm cho giật mình: “Tôi đến nhà của Trần Châu Tuệ, hôm nay là cuối tuần không cần đến vườn trà.”

Anh là yêu quái không rành thế sự hay là anh không nhớ rõ ngày làm việc và cuối tuần vậy?

Tân Vân Mậu im lặng một lúc lâu, anh giống như một người máy mặt sắt, gương mặt cố nén vẻ bình tĩnh, gằn từng chữ nói: "Tôi thích ngồi trên xe hóng gió."

Lần trước lúc một người một yêu nói chuyện với nhau, lúc đó đã đưa ra hai phương án, một là "ân cần cùng cô ngồi trong xe", hai là "thích ngồi trên xe hóng gió". Khi ấy Tân Vân Mậu đã không chọn bất kỳ cái nào, anh tự động cảm thấy mất mặt mà chạy đi mất, nhưng bây giờ anh lại cứng đờ chọn một trong số chúng.



Một lúc sau, Sở Trĩ Thủy lắc đầu, cô cảm thấy buồn cười: "Anh quả thực rất giỏi nói lời trái với lương tâm."

Anh lúng túng nói: "... Đến lúc phải đi rồi."

Chiếc xe chậm rãi xuất phát và đi vào đường chính.

Sở Trĩ Thủy một bên lái xe, một bên nhớ tới chuyện gì đó liền tán gẫu nói: "Đúng rồi, biên chế của anh không ở trong cục, vậy lương của anh là bao nhiêu?"

Sếp Miêu nói rằng Tân Vân Mậu không có trong cục, có lẽ không nằm trong hệ thống lương, vậy mà cuối tuần anh còn vất vả đi theo. Trước đây cô không biết chuyện này, nếu lượng còn ít hơn cả Kim Du vậy thì anh thật sự quá đáng thương.

Tân Vân Mậu nghe cô lại nhắc đến hợp đồng lao động, sắc mặt anh biến đổi khó lường, cảnh giác nói: "Cô lại muốn đào hố để giễu cợt tôi à?"

Anh sẽ không tiếp tục bị lừa, anh nhận ra cô có quá nhiều kịch bản.

“Hỏi một chút có sao đâu, anh thật nhỏ mọn. Không muốn nói thì thôi vậy.”

Sở Trĩ Thủy còn đang cân nhắc về tiền làm thêm giờ, lại thấy bộ dạng coi tiền như rác của anh, cô suy nghĩ một chút liền đổi ý, niềm nở nói: "Phong cảnh ở đây đẹp quá. Lần sau tôi sẽ đưa anh đi dạo một vòng thành phố."

Vườn trà và khung cảnh ven đường nhà Trần Châu Tuệ không khác nhau mấy, nếu anh thích ngồi xe hóng gió vậy thì có thể sẽ thích đến những nơi mới mẻ.

Xem ra anh không thiếu tiền, vậy chi bằng nên chú tâm vào đúng chỗ ngứa.

Tân Vân Mậu nghe được lời này liền sửng sốt, anh mím môi, hơn nữa ngày sau mới phát ra giọng mũi gần như không nghe thấy được. Không biết là trả lời "Hừ" hay "Ừm" nhưng xem như là đồng ý lời đề nghị của Cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook