Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 62:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Ở vùng ngoại ô, có thể nhìn thấy những căn nhà mộc mạc tự xây, phía trước còn có một khoảng sân nhỏ được bao quanh bởi những bức tường đơn sơ. Ở cửa vào sân được dán những câu đối Tết xưa cũ, chữ viết màu đen không phải được in ấn mà là do chính tay người nào đó viết, nhưng dưới bão táp mưa sa đã trở nên lốm đốm.
Sở Trĩ Thủy đậu xe ở một bên, nhìn số nhà qua cửa sổ, sau khi xác nhận không hề sai liền xuống xe.
Tân Vân Mậu cũng đi xuống, anh thấy cô lấy ra một chồng sách từ ghế sau liền tò mò nhìn một chút và nhận ra tất cả đều là sách bài tập.
Sân trước vang lên tiếng gõ cửa nhịp nhàng.
"Đến ngay đây!"
Trần Châu Tuệ đang ở trên cầu thang, vừa nghe được tiếng động cô ấy lập tức buông vật trong tay xuống, vội vàng chạy ra mở cửa. Cửa sân vừa mở ra, tiếng "Ông Tu" còn chưa gọi ra khỏi miệng, cô ấy đã phát hiện người tới là một nam một nữ, cả hai đều có khí chất ngời ngời có điều gương mặt lại xa lạ.
"Xin chào, xin hỏi có phải là Trần Châu Tuệ không?"
"Là tôi."
Người phụ nữ phía trước xinh đẹp dịu dàng còn người đàn ông phía sau lại lạnh lùng hờ hững, hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh trong thôn. Trần Châu Tuệ nhìn thấy màn sương đen mờ ảo bên cạnh người đàn ông, vẻ mặt càng thêm sửng sốt, không biết phải làm sao.
Lúc Trần Châu Tuệ đang quan sát họ thì Sở Trĩ Thủy cũng đang quan sát cô ấy. Cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh, gương mặt mộc mạc, có lẽ vừa rồi cô ấy đang làm việc cho nên mới xắn tay áo lên. Đây chính là bộ dạng của một học sinh trung học bình thường.
Sau khi chào hỏi xong, Sở Trĩ Thủy liền đưa sách bài tập mới tinh cho Trần Châu Tuệ, ôn hòa nói: "Ông Bạch ... à không là ông Tu đã nhờ bọn chị đến đây một chuyến, gần đây ông ấy có một số việc cần giải quyết cho nên có lẽ sẽ không thể về thôn. Ông ấy chúc em thi đại học cố lên và đạt được điểm cao!"
Trần Châu Tuệ chậm rãi cầm bài tập, âm lượng của cô ấy càng ngày càng thấp, bất an cúi đầu: "Chị ơi, Có phải ông Tu đã xảy ra chuyện gì không? Hoặc là đã phạm lỗi gì đó rồi ạ?"
Sở Trĩ Thủy giật mình.
“Hai người vào nhà trước đi, vào trong nhà ngồi.
Trần Châu Tuệ đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhanh chóng mở lớn cửa sân ra và mời bọn họ vào nhà, cô ấy niềm nở nói: “Để em rót nước cho hai người!”
"A, không cần đâu..."
Sở Trĩ Thủy định ngăn cô ấy lại nhưng Trần Châu Tuệ đã vội vã đi vào nhà, bắt đầu nhanh chóng thu dọn.
“Tên nhân sâm đó đúng là mất trí rồi.”
Tân Vân Mậu nhìn chằm chằm bóng lưng của Trần Châu Tuệ, nhẹ giọng nói: “Người này đã mở mắt rồi.”
Sau khi phong thần, Tân Vân Mậu có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn những yêu quái khác. Mỗi một nhân loại đều có linh khí riêng, cũng giống như vạn vật đều có màu sắc khác nhau, khi phủ lên cơ thể đều hình thành nên những "vận khí" khác nhau, Trần Châu Tuệ rõ ràng có nhiều hơn người bình thường một chút.
Yêu quái và nhân loại thường xuyên tiếp xúc sẽ phá vỡ sự cân bằng, nguyên nhân là do sự tồn tại của yêu quái sẽ mang đến cho nhân loại một màu sắc mới, có thể sẽ là chuyển biến tốt nhưng cũng có thể sẽ xấu. Nhưng sau này sẽ phá hủy hoàn toàn vận khí vốn có của nhân loại.
Sở Trĩ Thủy kinh ngạc: "Vậy chẳng lẽ là em ấy..."
"Đúng vậy, cô ấy đã biết ông ta là yêu quái."
Từ Gia Khoa còn tưởng rằng Trần Châu Tuệ là một người bình thường, nào biết rằng chiếc áo choàng của ông ta đã sớm rơi ra rồi, có điều cô gái nhỏ lại chưa từng chọc thủng.
Việc mà Tân Vân Mậu kỳ quái chính là trên người Trần Châu Tuệ có màu sắc quá đen, không giống như việc yêu sâm có thể nhuộm được.
Một lúc sau, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đi vào nhà, bên trong không có đồ đạc gì lớn nhưng lại được dọn dẹp sạch sẽ. Trần Châu Tuệ dùng nước sôi tráng qua chiếc ly, sau đó nhanh nhẹn rót nước. Vốn dĩ cô ấy muốn pha trà nhưng lại bị Sở Trĩ Thủy lịch sự ngăn lại.
Sở Trĩ Thủy: “Châu Tuệ, lúc nãy em có nhắc đến đã xảy ra chuyện, có phải em đã biết được gì hay không?"
"Chị ơi, có thể chị sẽ không tin em nhưng từ nhỏ em đã có thể nhìn thấy một số chuyện kỳ lạ. Ban đầu em cảm thấy rất bối rối nhưng rồi cũng quen. Có điều người lớn lại cho là xui xẻo."
Trần Châu Tuệ liếc nhìn Tân Vân Mậu một cái, do dự nói: "Ông Tu cũng khác với những người khác và người bên cạnh chị cũng là ..."
Tân Vân Mậu không nói gì chỉ tùy ý nghiêng người sang một bên, anh đứng sau lưng Sở Trĩ Thủy như không có chuyện gì xảy ra.
"Có một lần em và ông Tu đi ra đồng, thấy ông ấy ngã xuống sườn đồi và một đoạn chân bị đứt lìa. Nhưng khi em chạy đến ông ấy lại không có việc gì cả, ông ấy còn cho rằng em không nhìn thấy ông ấy ngã."
“… “
Sở Trĩ Thủy thật sự nghĩ rằng đầu óc lão Bạch không được nhạy bén cho lắm, ông ta quả thực đã coi cô gái nhỏ như một đứa ngốc, không bị lột áo lót(1) mới là không bình thường.
•fZ điệu mã giáp: trong ngôn ngữ mạng TQ, [B] là kiểu như xài acc clone để không bị lộ thân phận. [ EF] là xài acc clone rồi nhưng bị người ta nhận ra thân phận thật.
"Có phải ông ấy đã phạm lỗi gì đó ở bên ngoài không ạ? Mấy năm nay ông ấy thường đưa tiền cho em, em không cần liền tặng đồ đạc nhưng em vẫn luôn không động đến."
Sở Trĩ Thủy đậu xe ở một bên, nhìn số nhà qua cửa sổ, sau khi xác nhận không hề sai liền xuống xe.
Tân Vân Mậu cũng đi xuống, anh thấy cô lấy ra một chồng sách từ ghế sau liền tò mò nhìn một chút và nhận ra tất cả đều là sách bài tập.
Sân trước vang lên tiếng gõ cửa nhịp nhàng.
"Đến ngay đây!"
Trần Châu Tuệ đang ở trên cầu thang, vừa nghe được tiếng động cô ấy lập tức buông vật trong tay xuống, vội vàng chạy ra mở cửa. Cửa sân vừa mở ra, tiếng "Ông Tu" còn chưa gọi ra khỏi miệng, cô ấy đã phát hiện người tới là một nam một nữ, cả hai đều có khí chất ngời ngời có điều gương mặt lại xa lạ.
"Xin chào, xin hỏi có phải là Trần Châu Tuệ không?"
"Là tôi."
Người phụ nữ phía trước xinh đẹp dịu dàng còn người đàn ông phía sau lại lạnh lùng hờ hững, hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh trong thôn. Trần Châu Tuệ nhìn thấy màn sương đen mờ ảo bên cạnh người đàn ông, vẻ mặt càng thêm sửng sốt, không biết phải làm sao.
Lúc Trần Châu Tuệ đang quan sát họ thì Sở Trĩ Thủy cũng đang quan sát cô ấy. Cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh, gương mặt mộc mạc, có lẽ vừa rồi cô ấy đang làm việc cho nên mới xắn tay áo lên. Đây chính là bộ dạng của một học sinh trung học bình thường.
Sau khi chào hỏi xong, Sở Trĩ Thủy liền đưa sách bài tập mới tinh cho Trần Châu Tuệ, ôn hòa nói: "Ông Bạch ... à không là ông Tu đã nhờ bọn chị đến đây một chuyến, gần đây ông ấy có một số việc cần giải quyết cho nên có lẽ sẽ không thể về thôn. Ông ấy chúc em thi đại học cố lên và đạt được điểm cao!"
Trần Châu Tuệ chậm rãi cầm bài tập, âm lượng của cô ấy càng ngày càng thấp, bất an cúi đầu: "Chị ơi, Có phải ông Tu đã xảy ra chuyện gì không? Hoặc là đã phạm lỗi gì đó rồi ạ?"
Sở Trĩ Thủy giật mình.
“Hai người vào nhà trước đi, vào trong nhà ngồi.
Trần Châu Tuệ đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhanh chóng mở lớn cửa sân ra và mời bọn họ vào nhà, cô ấy niềm nở nói: “Để em rót nước cho hai người!”
"A, không cần đâu..."
Sở Trĩ Thủy định ngăn cô ấy lại nhưng Trần Châu Tuệ đã vội vã đi vào nhà, bắt đầu nhanh chóng thu dọn.
“Tên nhân sâm đó đúng là mất trí rồi.”
Tân Vân Mậu nhìn chằm chằm bóng lưng của Trần Châu Tuệ, nhẹ giọng nói: “Người này đã mở mắt rồi.”
Sau khi phong thần, Tân Vân Mậu có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn những yêu quái khác. Mỗi một nhân loại đều có linh khí riêng, cũng giống như vạn vật đều có màu sắc khác nhau, khi phủ lên cơ thể đều hình thành nên những "vận khí" khác nhau, Trần Châu Tuệ rõ ràng có nhiều hơn người bình thường một chút.
Yêu quái và nhân loại thường xuyên tiếp xúc sẽ phá vỡ sự cân bằng, nguyên nhân là do sự tồn tại của yêu quái sẽ mang đến cho nhân loại một màu sắc mới, có thể sẽ là chuyển biến tốt nhưng cũng có thể sẽ xấu. Nhưng sau này sẽ phá hủy hoàn toàn vận khí vốn có của nhân loại.
Sở Trĩ Thủy kinh ngạc: "Vậy chẳng lẽ là em ấy..."
"Đúng vậy, cô ấy đã biết ông ta là yêu quái."
Từ Gia Khoa còn tưởng rằng Trần Châu Tuệ là một người bình thường, nào biết rằng chiếc áo choàng của ông ta đã sớm rơi ra rồi, có điều cô gái nhỏ lại chưa từng chọc thủng.
Việc mà Tân Vân Mậu kỳ quái chính là trên người Trần Châu Tuệ có màu sắc quá đen, không giống như việc yêu sâm có thể nhuộm được.
Một lúc sau, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đi vào nhà, bên trong không có đồ đạc gì lớn nhưng lại được dọn dẹp sạch sẽ. Trần Châu Tuệ dùng nước sôi tráng qua chiếc ly, sau đó nhanh nhẹn rót nước. Vốn dĩ cô ấy muốn pha trà nhưng lại bị Sở Trĩ Thủy lịch sự ngăn lại.
Sở Trĩ Thủy: “Châu Tuệ, lúc nãy em có nhắc đến đã xảy ra chuyện, có phải em đã biết được gì hay không?"
"Chị ơi, có thể chị sẽ không tin em nhưng từ nhỏ em đã có thể nhìn thấy một số chuyện kỳ lạ. Ban đầu em cảm thấy rất bối rối nhưng rồi cũng quen. Có điều người lớn lại cho là xui xẻo."
Trần Châu Tuệ liếc nhìn Tân Vân Mậu một cái, do dự nói: "Ông Tu cũng khác với những người khác và người bên cạnh chị cũng là ..."
Tân Vân Mậu không nói gì chỉ tùy ý nghiêng người sang một bên, anh đứng sau lưng Sở Trĩ Thủy như không có chuyện gì xảy ra.
"Có một lần em và ông Tu đi ra đồng, thấy ông ấy ngã xuống sườn đồi và một đoạn chân bị đứt lìa. Nhưng khi em chạy đến ông ấy lại không có việc gì cả, ông ấy còn cho rằng em không nhìn thấy ông ấy ngã."
“… “
Sở Trĩ Thủy thật sự nghĩ rằng đầu óc lão Bạch không được nhạy bén cho lắm, ông ta quả thực đã coi cô gái nhỏ như một đứa ngốc, không bị lột áo lót(1) mới là không bình thường.
•fZ điệu mã giáp: trong ngôn ngữ mạng TQ, [B] là kiểu như xài acc clone để không bị lộ thân phận. [ EF] là xài acc clone rồi nhưng bị người ta nhận ra thân phận thật.
"Có phải ông ấy đã phạm lỗi gì đó ở bên ngoài không ạ? Mấy năm nay ông ấy thường đưa tiền cho em, em không cần liền tặng đồ đạc nhưng em vẫn luôn không động đến."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.