Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 63:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Không biết cô ấy đã lấy một sấp tiền ra từ lúc nào, trong đó có tiền lẻ cũng có tiền chẳn, cô ấy vội vàng dúi vào tay Sở Trĩ Thủy: "Nếu ông ấy nợ tiền vậy hãy dùng số tiền này để trả nợ và đợi em bán thêm những thứ khác. Hoặc hãy nói cho em một con số, em sẽ cố gắng để gom góp đủ. "

Trần Châu Tuệ có một cuộc sống khó khăn, từ nhỏ cô ấy đã sớm trưởng thành. Cô ấy từng nghe nói người dân trong thôn bị đánh đập vì nợ nần và tin tức làm ăn phi pháp bị bắt.

“Trông bọn chị giống như người đòi nợ à?”

Sở Trĩ Thủy không dám nhận tiền, vội xua tay từ chối: “Không không không, tuy rằng có liên quan đến tiền, nhưng không hoàn toàn là vậy. Vẫn còn có nguyên nhân khác. "

Trần Châu Tuệ nghe xong sắc mặt liền tái nhợt, cô ấy hoảng sợ nói: "Còn có chuyện nghiêm trọng hơn sao a?"

Sở Trĩ Thủy khó xử nói: "Châu Tuệ, em cũng đã biết ông ấy có thân phận đặc biệt. Thực ra ông ấy không phải là con người, cho nên những gì ông ấy phạm phải không phải luật pháp của con người mà là luật pháp của yêu quái."

"Ông ấy đã phạm phải yêu pháp gì ạ?"

Sở Trĩ Thủy không dễ trả lời, mặc dù lão Bạch đã tấn công cô nhưng Trần Châu Tuệ lại không làm ra chuyện ác gì, có một số chuyện không nên nói với trẻ con.

“Vậy sai lầm của ông ấy có liên quan đến em không?”

Trần Châu Tuệ thấy cô không nói gì, lông mi run lên, bi thương nói: “Mọi người đều nói em sẽ mang lại xui xẻo cho người khác, từ cha, mẹ đến ông nội của em và bây giờ lại là ông Tu...

Bởi vì năng lực không thể giải thích này của mình đã khiến cô ấy chịu đủ mọi khinh bỉ của họ hàng, khó khăn lắm cô ấy mới sống một cuộc sống yên bình với ông nội và ông Tu. Không ngờ lại xảy ra chuyện, giống như bị nguyền rủa vậy.



Đôi khi cô ấy nghi ngờ rằng mình thực sự đã dính phải những thứ ô uế, nếu không tại sao những người mà cô ấy tiếp xúc đều gặp chuyện xui xẻo?

Sở Trĩ Thủy sững sờ, nhanh chóng đáp: "Không liên quan gì đến em đâu."

"Nhưng mà..."

"Không liên quan gì đến em cả. Cho dù lý do phạm pháp là gì thì đều phải do người hoặc yêu đã làm điều sai trái đó gánh chịu. Chỉ cần em không phạm tội hoặc xúi giục phạm tội là được rồi. Vậy sẽ không có bất kì quan hệ gì với em cả."

Ánh mắt Sở Trĩ Thủy rõ ràng và thái độ rất dứt khoát. Giọng điệu của cô không nhanh không chậm nhưng lại khiến người khác tin tưởng một cách khó hiểu, việc này làm cho Trần Châu Tuệ phải im lặng.

“Được rồi, đừng tự trách bản thân bằng lỗi lầm của người khác. Ông Tu sợ rằng em sẽ lo lắng, cuối cùng ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh đại học của em, cho nên mới nhờ bọn chị đến đây một chuyến.”

Sở Trĩ Thủy vân vê lọ nước bọt xóa ký ức trong túi, ôn nhu nói: "Có điều ông ấy không biết em có thể nhìn thấy yêu quái. Hiện tại em có một cơ hội lựa chọn, em có muốn quên hết những chuyện này không?"

Trần Châu Tuệ sững sờ: "Quên hết ạ?"

Sở Trĩ Thủy gật đầu: "Đúng vậy, quên hết những chuyện về yêu quái."

Tân Vân Mậu đột nhiên lên tiếng: "Tôi có thể khiến cô ấy nhắm mắt và cô ấy sẽ không bao giờ nhìn thấy chuyện này nữa."

Sở Trĩ Thủy kinh ngạc quay đầu nhìn anh một cái, sau đó lại nhìn về phía Trần Châu Tuệ, kiên nhẫn hỏi ý kiến: "Sao nào? Vừa nãy em cũng cảm thấy nhìn được yêu quái rất phiền phức, vậy có cần để bọn chị giải quyết giúp không?"

Trần Châu Tuệ có chút bất ngờ, cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng có thể loại bỏ được thể chất này, đây quả thực chính là điều mà cô ấy tha thiết từ nhỏ. Nếu cô ấy còn là một đứa trẻ, cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý mà không nói lời nào, hoàn toàn rút ra ranh giới với cuộc sống thay đổi thất thường này.



Sở Trĩ Thủy yên lặng chờ cô ấy trả lời.

Trần Châu Tuệ cúi đầu rũ mắt xuống, hai tay nắm chặt đặt trên đùi, các đốt ngón tay bị dùng sức ép mạnh đến mức trắng bệch. Một lúc lâu sau, cô ấy nhẹ nhàng nói: "Em không muốn."

"Mặc dù sẽ rất phiền phức khi nhìn thấy ..."

Cô ấy len lén ngước mắt lên, quan sát phản ứng của hai người, lấy hết can đảm nói: "Nhưng em không muốn quên mất những chuyện này, em vẫn muốn gặp ông Tu."

Giọng của cô ấy run run, lộ ra một chút lo lắng vì sợ sẽ chọc giận hai người trước mặt.

Sở Trĩ Thủy im lặng một lúc, cô buông chiếc bình nhỏ trong tay ra sau đó hiểu ý gật đầu: "Được, vậy thì làm theo nguyện vọng của em."

Trần Châu Tuệ không ngờ cô lại sảng khoái như vậy, ngạc nhiên nói: "Chị không ép em..."

“Làm sao có thể chứ?”

Sở Trĩ Thủy cười rộ lên: “Em không phải là phạm nhân mà bọn chị cũng là một đơn vị đúng quy cách, đương nhiên sẽ không dùng bạo lực, nếu có bắt giữ cũng phải tuân theo thủ tục.”

Trần Châu Tuệ nghe giọng điệu nhẹ nhàng của đối phương liền cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường, nhỏ giọng nói: "Chị ơi, chị thật sự là con người sao?"

Ngoại trừ giáo viên ở trường và yêu quái, cô ấy rất ít khi giao tiếp hài hòa với mọi người, đặc biệt là người dễ nói chuyện như cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook