Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 64:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Sở Trĩ Thủy ý thức sờ sờ mặt mình, chớp chớp mắt nói: “Không phải em có thể nhìn thấy sao? Chẳng lẽ chị không giống người à?”
Không lẽ sau khi làm việc với yêu quái một thời gian thì diện mạo của cô đã thay đổi rồi?
"Không không không, em chỉ nghĩ nó thật tuyệt vời, đặc biệt là công việc của chị còn ..."
Trần Châu Tuệ lo lắng đến nỗi lắp bắp: "Còn rất đặc biệt."
Sở Trĩ Thủy thoải mái nói: "Vào cục làm việc cũng là một tình cờ. Chị nghe nói em sắp thi đại học, có muốn nộp đơn vào chỗ nào không?"
"Tạm thời em vẫn chưa quyết định. Giáo viên nói em hãy đến một thành phố lớn, chẳng hạn như thành phố Ngân Hải gì đó."
"Vậy thì hoan nghênh em nộp đơn vào Đại học Ngân Hải, chị rất mong đợi chúng ta sẽ trở thành bạn cùng trường."
'... Điểm có hơi cao, em sẽ cố gắng hết sức."
Sở Trĩ Thủy tùy ý nói chuyện lập nghiệp bình thường, hoàn toàn làm cho Trần Châu Tuệ thả lỏng, bầu không khí trở nên hài hòa dễ chịu. Cô rất giỏi nói chuyện, hơn nữa lúc còn học cấp ba đã chăm chỉ làm việc cho nên thực sự có không ít điểm chung với cô gái nhỏ, thậm chí cô còn đưa ra một số lời khuyên về việc điền đơn.
Trần Châu Tuệ gật đầu lia lịa, rất nhanh đã trở nên ham học hỏi. Mặc dù cô ấy và ông Tu thân thiết như người nhà nhưng thực sự không thể hỏi ông ấy về kinh nghiệm của xã hội loài người, đặc biệt là vấn đề rời khỏi thành phố Hoài Giang, đó chắc chắn chính là tiếp xúc với một cánh cửa hoàn toàn mới.
Tân Vân Mậu không nói lời nào mà nhìn chằm chằm vào hai người đang trò chuyện, quan sát luồng khí tràng trên người họ, thật giống như một cái phông nền cao chót vót.
Một lúc sau, Sở Trĩ Thủy hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, cũng không thể ở quá lâu, cô đứng dậy nói: "Được rồi, vậy bọn chị không quấy rầy em nữa. Em ở nhà chăm chỉ tham khảo là được."
Trần Châu Tuệ vẫn chưa đã thèm nhưng cô ấy là một đứa trẻ hiểu chuyện cho nên liền lễ phép chu đáo tiễn bọn họ đến cửa, sau đó mới quay vào nhà.
Vừa bước vào nhà cô ấy liền nhìn quyển sách bài tập trên bàn, nhận ra bìa sách vẫn còn mới tinh nhưng không có bao bì cho nên tiện tay lật xem, đột nhiên nhìn thấy một phong bì màu trắng kẹp trong đó. Phong bì màu trắng có in biểu tượng hình con mắt, cầm khá nặng tay, khi mở ra là sấp tiền màu hồng.
Trần Châu Tuệ ngạc nhiên.
Ở cổng sân, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đã lên xe, đang chuẩn bị quay đầu rời khỏi căn nhà nhỏ.
“Chị ơi, số tiền này em không nhận được, em có xin trợ cấp rồi ạ!”
Trần Châu Tuệ cầm phong bì đuổi đến, cô ấy nhìn hai người trên xe hoảng loạn nói: “Thật ra số tiền đó chị đáng ra nên cầm hết đi, cho nên càng không thể lại đưa cho em."
Sở Trĩ Thủy đã tịch thu số tiền mà ông Tu mang đến, không ngờ còn để lại số tiền khác, có nghĩ như thế nào cũng không ổn.
“Cầm lấy đi, nếu em thật sự muốn trả lại tiền cho chị, vậy sau kỳ thi tuyển sinh đại học em có muốn đến đơn vị của bọn chị thực tập không?”
Sở Trĩ Thủy hạ cửa kính xe xuống, cô nắm tay lái, động viên nói: “Phải học hành chăm chỉ đó, đậu vào một trường đại học tốt, biết đâu lại có cơ hội gặp được người mình muốn gặp."
Đến đơn vị thực tập? Gặp người mà cô ấy muốn gặp?
Trần Châu Tuệ dừng lại vài giây, cô ấy vốn muốn đem tiền trả lại nhưng lại chợt nhận ra gợi ý của đối phương, trước mắt lập tức sáng ngời, trong ngực khó mà kiềm chế sự kích động, trịnh trọng nói: “Em sẽ cố gång!"
Sở Trĩ Thủy cười: "Vậy bọn chị đi trước nhé, chúc em thi đại học thật tốt."
Trần Châu Tuệ vẫy tay chào tạm biệt họ, cô ấy đứng trước cửa nhà nhìn chiếc xe rời đi.
Lúc trước Sở Trĩ Thủy đồng ý đến đây là vì cô cho rằng cô gái nhỏ có quyền được biết, ít nhất cô ấy sẽ không nên cảm thấy hoang mang trong toàn bộ quá trình hoặc là trực tiếp bị xóa trí nhớ. Sự tự do của con người không phụ thuộc hoàn toàn vào nghèo khó hay giàu có mà phụ thuộc nhiều hơn vào việc họ có quyền lựa chọn hay không. Mặc dù sau khi lựa chọn sẽ có kết quả không được tốt, nhưng chỉ cần là do chính mình chọn thì đó chính là tự do.
Sự việc của Lão Bạch trong vườn trà đã tạo ra ‘Nhân”, nhưng có lẽ nên để Trần Châu Tuệ vô tình bị cuốn vào có cơ hội lựa chọn ‘Quả theo ý mình.
Bên trong xe, Sở Trĩ Thủy đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền hỏi: "Đúng rồi, tôi làm như thế có phá vỡ sự cân bằng của yêu quái hay không?"
Tân Vân Mậu nghe xong liền dựa vào cửa sổ xe nhìn cô, đối phương đang tập trung lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước, để lại sườn mặt thanh tú sạch sẽ. Quanh thân cô có một lớp sáng nhàn nhạt, về cơ bản rất hòa hợp với đường nét của cô, không có bất kỳ tạp chất nào.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã tin chắc Sở Trĩ Thủy là một người bình thường không có yêu khí, nhưng khí tức của cô lại rất trong sáng, căn bản không lây nhiễm ác ý. Điều này có nghĩa là cảm xúc của cô ổn định và có năng lượng mạnh mẽ, nếu cô không đến Cục quan sát Hoài Giang, có lẽ cả đời sẽ không bị yêu quái ám.
Không lẽ sau khi làm việc với yêu quái một thời gian thì diện mạo của cô đã thay đổi rồi?
"Không không không, em chỉ nghĩ nó thật tuyệt vời, đặc biệt là công việc của chị còn ..."
Trần Châu Tuệ lo lắng đến nỗi lắp bắp: "Còn rất đặc biệt."
Sở Trĩ Thủy thoải mái nói: "Vào cục làm việc cũng là một tình cờ. Chị nghe nói em sắp thi đại học, có muốn nộp đơn vào chỗ nào không?"
"Tạm thời em vẫn chưa quyết định. Giáo viên nói em hãy đến một thành phố lớn, chẳng hạn như thành phố Ngân Hải gì đó."
"Vậy thì hoan nghênh em nộp đơn vào Đại học Ngân Hải, chị rất mong đợi chúng ta sẽ trở thành bạn cùng trường."
'... Điểm có hơi cao, em sẽ cố gắng hết sức."
Sở Trĩ Thủy tùy ý nói chuyện lập nghiệp bình thường, hoàn toàn làm cho Trần Châu Tuệ thả lỏng, bầu không khí trở nên hài hòa dễ chịu. Cô rất giỏi nói chuyện, hơn nữa lúc còn học cấp ba đã chăm chỉ làm việc cho nên thực sự có không ít điểm chung với cô gái nhỏ, thậm chí cô còn đưa ra một số lời khuyên về việc điền đơn.
Trần Châu Tuệ gật đầu lia lịa, rất nhanh đã trở nên ham học hỏi. Mặc dù cô ấy và ông Tu thân thiết như người nhà nhưng thực sự không thể hỏi ông ấy về kinh nghiệm của xã hội loài người, đặc biệt là vấn đề rời khỏi thành phố Hoài Giang, đó chắc chắn chính là tiếp xúc với một cánh cửa hoàn toàn mới.
Tân Vân Mậu không nói lời nào mà nhìn chằm chằm vào hai người đang trò chuyện, quan sát luồng khí tràng trên người họ, thật giống như một cái phông nền cao chót vót.
Một lúc sau, Sở Trĩ Thủy hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, cũng không thể ở quá lâu, cô đứng dậy nói: "Được rồi, vậy bọn chị không quấy rầy em nữa. Em ở nhà chăm chỉ tham khảo là được."
Trần Châu Tuệ vẫn chưa đã thèm nhưng cô ấy là một đứa trẻ hiểu chuyện cho nên liền lễ phép chu đáo tiễn bọn họ đến cửa, sau đó mới quay vào nhà.
Vừa bước vào nhà cô ấy liền nhìn quyển sách bài tập trên bàn, nhận ra bìa sách vẫn còn mới tinh nhưng không có bao bì cho nên tiện tay lật xem, đột nhiên nhìn thấy một phong bì màu trắng kẹp trong đó. Phong bì màu trắng có in biểu tượng hình con mắt, cầm khá nặng tay, khi mở ra là sấp tiền màu hồng.
Trần Châu Tuệ ngạc nhiên.
Ở cổng sân, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đã lên xe, đang chuẩn bị quay đầu rời khỏi căn nhà nhỏ.
“Chị ơi, số tiền này em không nhận được, em có xin trợ cấp rồi ạ!”
Trần Châu Tuệ cầm phong bì đuổi đến, cô ấy nhìn hai người trên xe hoảng loạn nói: “Thật ra số tiền đó chị đáng ra nên cầm hết đi, cho nên càng không thể lại đưa cho em."
Sở Trĩ Thủy đã tịch thu số tiền mà ông Tu mang đến, không ngờ còn để lại số tiền khác, có nghĩ như thế nào cũng không ổn.
“Cầm lấy đi, nếu em thật sự muốn trả lại tiền cho chị, vậy sau kỳ thi tuyển sinh đại học em có muốn đến đơn vị của bọn chị thực tập không?”
Sở Trĩ Thủy hạ cửa kính xe xuống, cô nắm tay lái, động viên nói: “Phải học hành chăm chỉ đó, đậu vào một trường đại học tốt, biết đâu lại có cơ hội gặp được người mình muốn gặp."
Đến đơn vị thực tập? Gặp người mà cô ấy muốn gặp?
Trần Châu Tuệ dừng lại vài giây, cô ấy vốn muốn đem tiền trả lại nhưng lại chợt nhận ra gợi ý của đối phương, trước mắt lập tức sáng ngời, trong ngực khó mà kiềm chế sự kích động, trịnh trọng nói: “Em sẽ cố gång!"
Sở Trĩ Thủy cười: "Vậy bọn chị đi trước nhé, chúc em thi đại học thật tốt."
Trần Châu Tuệ vẫy tay chào tạm biệt họ, cô ấy đứng trước cửa nhà nhìn chiếc xe rời đi.
Lúc trước Sở Trĩ Thủy đồng ý đến đây là vì cô cho rằng cô gái nhỏ có quyền được biết, ít nhất cô ấy sẽ không nên cảm thấy hoang mang trong toàn bộ quá trình hoặc là trực tiếp bị xóa trí nhớ. Sự tự do của con người không phụ thuộc hoàn toàn vào nghèo khó hay giàu có mà phụ thuộc nhiều hơn vào việc họ có quyền lựa chọn hay không. Mặc dù sau khi lựa chọn sẽ có kết quả không được tốt, nhưng chỉ cần là do chính mình chọn thì đó chính là tự do.
Sự việc của Lão Bạch trong vườn trà đã tạo ra ‘Nhân”, nhưng có lẽ nên để Trần Châu Tuệ vô tình bị cuốn vào có cơ hội lựa chọn ‘Quả theo ý mình.
Bên trong xe, Sở Trĩ Thủy đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền hỏi: "Đúng rồi, tôi làm như thế có phá vỡ sự cân bằng của yêu quái hay không?"
Tân Vân Mậu nghe xong liền dựa vào cửa sổ xe nhìn cô, đối phương đang tập trung lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước, để lại sườn mặt thanh tú sạch sẽ. Quanh thân cô có một lớp sáng nhàn nhạt, về cơ bản rất hòa hợp với đường nét của cô, không có bất kỳ tạp chất nào.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã tin chắc Sở Trĩ Thủy là một người bình thường không có yêu khí, nhưng khí tức của cô lại rất trong sáng, căn bản không lây nhiễm ác ý. Điều này có nghĩa là cảm xúc của cô ổn định và có năng lượng mạnh mẽ, nếu cô không đến Cục quan sát Hoài Giang, có lẽ cả đời sẽ không bị yêu quái ám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.