Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 71:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Sở Trĩ Thủy vừa nghĩ, suy đoán anh lại làm mình làm mẩy rồi, quả thật là giống hệt như trẻ con, thích đồ chơi mà cãi bướng không thích, sau đó đợi người lớn thật sự mang đồ chơi đi mới bắt đầu tủi thân hoặc buồn bực, khiến người ta khó mà hiểu nổi mạch não của anh. Ngay cả nhà ăn bù tiền mà anh cũng có thể khó chịu, bây giờ muốn nhìn thấy cô không nói lời nào rời đi, nói không trừng hôm nay có thể khiến bản thân tức chết.

Sở Trĩ Thùy nhìn biểu tình cau có của tên lẳng lơ nào đó bên cửa sổ, ôn hòa nói: “ Ồ, vậy anh có muốn đi cùng tôi vào thành phố không?”

“… “

Hoặc là anh ngồi xe hóng gió với tôi?” Sở Trĩ Thủy nói: “ Hai chọn một, anh chọn đi.”

“… “

Cái nào Tân Vân Mậu cũng không chọn, anh từ từ đứng dậy, đi đến cửa phòng hành chính, sau đó quay đầu nhìn cô không thốt ra tiếng nào, hình như đang đợi cô cầm đồ ra ngoài. Anh đứng ở cửa, phần lưng rộng của anh rất thẳng, thật sự giống một cái cây cao ngất mà trầm mặc.

Không nên thử thay đổi độ cứng của cây, trực tiếp chặt cây thành hình dạng muốn dùng là được, đây chính là kỹ xảo mà Sở Trĩ Thủy giao lưu với anh. Đừng thử khiến anh chính miệng thừa nhận cái gì, trực tiếp ép anh chọn không ra đường cùng.

Cửa cục quan sát Hoài Giang, ô tô chạy vào đường cái.

Không giống với đồng bằng rộng rãi ngày trước, phong cảnh ngoài cửa xe hôm nay càng ngày càng náo nhiệt, trước là một mảnh kiến trúc nhà trệt thấp thấp, ngay sau đó là nhà nhỏ nông thôn hai ba tầng, vượt qua một con sông dài sóng xanh dập dờn, ánh mắt nhìn vào đủ loại nhà cao tầng, lâu đài.

Cửa hàng hai bên đường phố đã khai trương từ sớm, ban ngày ngày làm việc người qua lại không nhiều, chỉ có người già tóc bạc mặt hồng hào về hưu kéo xe đẩy tới mua sắm.



Ánh nắng khoác lên cho Hoài Giang ánh sáng vàng rọi, mọi thứ đều nhịp nhàng và nhịp bước ấm áp, thoải mái, thư thái. Thành phố nhỏ này không phồn hoa náo động như thành phố Ngân Hải, giản dị lại bình thường vô vị, tràn ngập hơi thể của cuộc sống.

Ô tô dừng đợi đèn giao thông.

Sở Trĩ Thủy cầm tay lái, ánh mắt cô liếc về phía tay lái phụ, phát hiện Tân Vân Mậu đang quan sát bên ngoài, hỏi: “ Trước đây anh từng đến chỗ này à?”

“ Chưa từng.”

Sở Trĩ Thủy kinh ngạc: “ Anh vẫn luôn ở trong cục?”

“ Gần như thế.” Tân Vân Mậu dừng một chút, nói thêm: “ Chỗ này quá đông người.”

Vậy anh chưa từng đến thành phố khác, người ở thành phố Hoài Giang cũng coi như ít rồi.” Sở Trĩ Thủy nghi hoặc: “ Anh vẫn luôn ở một chỗ không thấy chán hả? Tại sao không ra ngoài đi dạo, nói không chừng có thể quen biết người hoặc yêu quái khác nữa.”

Bộ phận quan sát yêu quái hình như thường xuyên đi công tác, cục trưởng Hồ cũng luôn rời khỏi cục, yêu quái cũng sẽ rời đi chứ.

“ Tôi không cần đi chỗ khác, cũng không cần quen biết người hoặc yêu khác.” Tân Vân Mậu ngạo mạn nói: Bọn họ không xứng nói chuyện với tôi.”

Sở Trĩ Thủy tán thành gật đầu: “ Cũng phải, nếu như luôn nói chuyện với anh, không chừng phát hiện anh lúc nào cũng nói chuyện cười, để lộ bản chất tấu hài của anh.”

Anh không mở miệng còn hiểu nhầm cho rằng anh cao lãnh, vừa mở miệng chính là thuộc tính nghệ sĩ hài.



Tân Vân Mậu: “?”

Ô tô khởi động lại, bên ngoài cửa sổ xe là cảnh đường phố như mắc cửi, các loại cửa hàng càng ngày càng nhiều.

Tân Vân Mậu luôn nhìn chằm chằm đường phố, chắc vẫn cảm thấy rất mới mẻ.

* Tuy rằng rất lâu tôi không quay lại rồi, nhưng vẫn giới thiệu với anh một chút, bên đó là nội thành cũ.” Sở Trĩ Thủy lái xe chạy trên đường phố quen thuộc, cô trông thấy cao ốc màu sáng cách đó không xa, tùy ý nói: “ Bên đó là thương thành Hằng Nguyên, mười năm trước là cửa hàng nổi tiếng nhất ở Hoài Giang, nhưng mà bây giờ không phải rồi, không có người nào đi qua đó nữa.”

Tân Vân Mậu nghe cô nói xong, tầm mắt tùy tiện nhìn sang bên cạnh, toà thương thành đó ở xung quanh trong công trình đột ngột mọc lên, nhìn về mặt khí thế xác thực không giống nhau, tầng ngoài bị gió táp mưa sa nhuộm lên chút màu vàng bể dâu, trên tòa cao ốc treo biển hiệu “ thương thành Hằng Nguyên”, đã từng là kiến trúc mang tính ký hiệu trong thành, bây giờ thì cái gì cũng không còn nữa rồi.

Tân Vân Mậu bình tĩnh nói: “ Mười mấy năm rất ngắn.”

“Bây giờ hồi tưởng lại thì rất ngắn.” Sở Trĩ Thủy không biết nhớ tới cái gì, cô do dự vài giây, cười nói: “ Hồi tiểu học tôi còn từng ở đó mua một ngôi sao thạch anh, có lẽ anh không hiểu nhãn hiệu thạch anh của nhân loại, nhãn hiệu này bây giờ bị giễu cợt đẳng cấp không cao, nhưng lúc đó giá bán rất đắt, cho dù ở Hoài Giang cũng coi như khá đắt rồi.”

Ngôi sao thạch anh?”

Đúng, khi cửa hàng thạch anh thương thành Hằng Nguyên khai trương, ở Hoài Giang vô cùng náo động, có rất nhiều người đi xem. Khi ấy đi học lần đầu tiên tôi được top 1, bố tôi đồng ý khen thưởng cho tôi một món quà, chỉ cần là đồ gì trong thương thành cũng được, tôi đã nhìn thấy ngôi sao treo ngoài cửa, tuổi nhỏ không biết giá cả này, không ngờ rằng tiền trên người bố mẹ tôi thêm vào cũng không đủ.”

Hiện tại nhìn lại thương thành Hằng Nguyên, kí ức trong phút chốc trở lại thời gian mười mấy năm trước, trong tủ kính pha lê sáng rực mà mới mẻ treo đầy trang sức thạch anh phát sáng lấp lánh, bên ngoài dân thành phố Hoài Giang chen chật đầy lần đầu tiên thấy hoa lệ trang hoàng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook