Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 72:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Cô tuổi nhỏ bị mê hoặc đến nỗi nhìn không chớp mắt, chìa tay một cái liền chọn ngôi sao thạch anh, ai biết sẽ khiến bố mẹ quân bách không thể trả nổi.

Tân Vân Mậu: được?” Vậy sau đó sao làm sao cô mua

“ Lúc đó bố tôi nói ‘ Xin lỗi con, bây giờ bố không mua được, tháng sau lại mua cho con, được không”. Sở Trĩ Thủy cười khổ: “ Sau đó, tháng sau khi ông nhận được lương thì đưa tôi đi mua, mẹ tôi hơi có chút xoắn xuýt, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nhiều, thật sự để bố tôi mua cho tôi.”

Tân Vân Mậu đờ ra.

m thanh của cô thanh thoát hẳn lên: “ Thật ra ngày đó biết giá, tôi nghĩ không bằng thôi đi, mua ngôi sao cũng chẳng để làm gì, nhưng nói thật khi cầm lấy nó vẫn là vui đến không chịu được.”

Sau đó, nhận được ngôi sao thạch anh, thiết kế quả thực không hợp lí, làm dây chuyền có chút lớn, làm cái khác lại sợ đụng hỏng.

Bây giờ cô có tiền mua bất kì đồ vật nhãn hiệu đó, lại cũng không còn kích động như lúc nhỏ mơ mơ màng màng nữa. Ngôi sao thạch anh tuyệt đối là không đảm bảo giá trị tiền gửi, năm đó mua vàng không chừng có thể tăng gấp mấy lần, nhưng trong tim cô vẫn là bảo vật vô giá như cũ.

Khi Sở Trĩ Thủy cấp 2, cấp 3 không có nhận thức giàu nghèo, cô là sau khi lên đại học đến thành phố Ngân Hải, mới dần dần ý thức được bản thân là gia đình bình thường. Trong nhà không coi là giàu, cũng không tính là đặc biệt nghèo, so trên không đủ, so dưới thì không dư, nhưng cô cảm thấy không có gì lớn cả.

Bạn học trong gia đình giàu có được từ trong tay bố mẹ rất nhiều, nhưng cô vẫn có ngôi sao thạch anh như cũ, cũng không kém người khác cái gì.

Tân Vân Mậu nghe giọng điệu ung dung êm tai của cô, đáy lòng bốc lên một loại cảm thụ khó nói thành lời, chua, ngọt, mềm mại, ấm áp, có năm tháng ủ thành mùi vị của gỗ cổ, hoặc là mùi thơm đã từng phơi qua nắng, không có cách nào dùng từ ngữ miêu tả chính xác.



Anh không nhịn được lén lút quan sát cô.

Cô thật sự rất tò mò, là một người phàm, lại không có nguyện vọng.

Còn có một loại cảm giác mỏng manh đánh đâu thắng đó.

Rõ ràng nhìn thấy yêu khí hay yêu quái thì sắc mặt trắng bệch, nhưng thật sự gặp phải việc đó vừa rã rời vừa bình tĩnh, hình như không có biến cố có thể phá hủy cô. Như suối nhỏ trong veo dưới ánh sáng mặt sáng mặt trời, bị khuấy đảo làm nước suối bắn tung tóe khắp nơi, sóng dâng cao, nhưng sau khi rơi xuống không lâu lại hội tụ lần nữa, dòng nước không nhanh không chậm tiếp tục chảy xuống, thậm chí có thể đủ cho thời gian ăn mòn tất cả sự vật.

Chính vì điều này, anh không thể nhìn ra cái gì từ trong không khí hay màu sắc của cô.

Sở Trĩ Thủy rất lâu thấy anh không nói chuyện, lỡ cho rằng sau khi mới mẻ qua đi anh thấy buồn chán, nói: “ Tòa thành này vốn dĩ không lớn, không có gì đặc biệt thú vị cả.”

Tôi cảm thấy thú vị.”

Sở Trĩ Thủy sững sờ.

Con mắt Tân Vân Mậu rủ xuống: “rất thú vị.”

Trung tâm thành phố, trước tòa nhà văn phòng treo đầy thẻ sắt ánh bạc lấp lánh, phía trên đều là tên tất cả đơn vị. Vẻ mặt người đi đường đến làm thủ tục vội vã, hoặc ở cửa đi đi lại lại, hoặc ở dưới cây to tiếng gọi điện thoại, vì việc làm ăn của mình mà bôn ba bận rộn.

Gần đây Tôn Sao nghi ngờ đi làm bị khinh bỉ, anh ta đột nhiên đưa ra chủ ý, muốn xúi giục cha mẹ bỏ tiền túi mở căn tin. Lưu Kha Mĩ vốn dĩ trăm chiều không muốn, lại không chịu nổi con trai năn nỉ, miễn cưỡng đồng ý việc này.



Tuy nhiên, hai mẹ con tự tay mở cửa hàng mới phát hiện rắc rối, điều này căn bản không dễ dàng như Tôn sao nói, chỉ là ngày trước chạy thủ tục khá phiền phức, không thể vỗ đầu là xong việc.

Bọn họ phải đăng kí công thương, công an Khắc Chương phê duyệt, đợi việc đăng kí thuế đất quốc gia sứt đầu mẻ chán, thêm ngày trước bản thân không thích làm bài tập, mỗi lần đều là chạy đến hiện trường theo dõi nhân viên làm việc, hiệu xuất đương nhiên thấp xuống. Các đơn vị đội ngũ nhân viên bình thường đều phụ trách tầng của mình, không thể vượt quyền giải quyết công việc khác, giúp hàng dài của bọn họ làm xong.

Lưu Kha Mĩ phàn nàn: “ Ai, con còn nói mở cửa hàng nhẹ nhàng hơn đi làm, hai ngày này còn không đủ mệt nữa.”

“ Đó là vạn sự khởi đầu nan mà.” Tôn Sao không chịu: Mẹ, người đừng lải nhải nữa, con có chủ ý của mình!”

Hai người đỗ xe sang một bên, sau đó đi bộ về phía toàn nhà văn phòng, vì để tiết kiệm phí đỗ xe.

Gần đây thành phố Hoài Giang vì chỉnh lí hiện tượng đỗ xe lung tung làm hai bên đường cái đều vẽ ra vị trí đỗ xe, không những có camera quay phim, còn có người tới tuần tra dán giấy. Do một giờ phí khá cao, vị trí đỗ xe trước tòa nhà văn phòng xe cộ rất ít, thêm đơn vị nhân viên có bão đỗ xe riêng, chỉ có người đến làm việc sẽ dùng chỗ này một chút.

Tôn Sao còn lâu mới đỗ xe ở cửa, hắn ta thà đỗ xa một chút, có lẽ tiết kiệm được tiền một bao thuốc.

Đúng lúc này, một chiếc xe con cao cấp chạy đến, chuẩn xác đỗ ở cửa, hấp dẫn sự chú ý của Tôn Sao. Thương hiệu xe hơi nổi tiếng, mô hình thiết kế xe khiêm tốn, cấu hình tỷ lệ chất lượng- giá cả cao, nhưng sự xuất hiện của nó ở thành phố Hoài Giang vẫn chói mắt như cũ.

Đàn ông luôn thích nghiên cứu xe đẹp, mua được hay không cũng xem xét. Khoản giá cả của xe này cũng không thấp, nếu như đổi một thương hiệu, cùng giá cũng có thể mua được mô hình xe càng cháy phố, chỉ có thể nói chủ nhân của chiếc xe này cũng không phải là tính cách phô trương, thì ổn lắm rồi.

Lưu Kha Mĩ nhìn rõ người xuống xe, bà ấy vội vàng điên cuồng đụng con trai, kinh ngạc nói: “ Này này này, đó không phải Sở Trĩ Thủy sao!?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook