Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 74:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Sở Trĩ Thủy nghĩ thầm quay trở lại văn phòng đủ mệt rồi, đánh giá chủ nhiệm Tần muốn tránh Tôn Sao đợi người, càng không định để Tân Vân Mậu đi không một chuyến. Cô dứt khoát móc chìa khóa ra, đưa đến trong tay Tân Vân Mậu: “ Anh vào trong xe đợi tôi đi.”

Cô cảm giác anh hứng thú với xe còn hơn người rất nhiều.

Tân Vân Mậu thành thật nhận lấy, anh trừng mắt nhìn, hiếu kì đánh giá chìa khóa.

Sở Trĩ Thủy đi theo chủ nhiệm Tần về văn phòng, Lưu Kha Mĩ mẫu mực đứng ở một bên xếp hàng đợi làm thủ tục.

Tân Vân Mậu nâng chân đang muốn về trong xe, lại không ngờ bị một người đàn ông chặn lại.

“ Xin chào, tôi là bạn học cấp ba của Sở Trĩ Thủy, Tôn Sao.” Tôn Sao cười hỏi: “ Anh là đồng nghiệp của cô áy."

Tân Vân Mậu nghiêng mắt nhìn hắn: “ Ừm.”

“Các người là cùng một năm vào ư?”

“Không, tôi sớm hơn cô ấy.”

Tân Vân Mậu đáp lại lời ít mà ý nhiều, cốn dĩ anh không thích nói chuyện với người khác, đến yêu quái trong cục cũng lười quan tâm, bây giờ hoàn toàn là nhìn người này treo hàm cấp “ bạn học của Sở Trĩ Thủy” mới không nếm xỉa tới trả lời hai câu.

Mặt Tôn Sao lộ ra vẻ kì quái: “ Vậy tại sao anh không vào cùng? Đây là phải bàn về công việc anh không nghe sao?”



Tân Vân Mậu suy tư rất lâu, mặt anh vô biểu tình trả lời: “ Thời gian làm việc, cô ấy là trưởng ban.”

Đương nhiên, đáy lòng anh đã bắt đầu đắc ý và khoe khoang, xem như chuyện trao đổi này, thời gian còn lại của cô là tín đồ của anh.

Nhưng mà Tôn Sao không nhìn rõ từ trên khuôn mặt liệt dây thần kinh mặt của Tân Vân Mậu nhìn trộm năng lực chi tiết, hoàn toàn không cảm giác được nội tâm của đối phương vui sướng trổ hoa nhỏ, thậm chí diễn giải trái ngược giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn của đại yêu quái, phán đoán anh bất mãn với Sở Trĩ Thủy trong lòng từ lâu.

Anh vào đơn vị còn sớm hơn cô ấy, cô ấy lại làm trưởng ban của anh?” Tôn Sao thán phục, hắn lộ ra biểu tình hiểu rõ từ tâm, an ủi nói: “ A, có điều cô ấy vẫn luôn như vậy, lúc chúng tôi học cấp ba, cô ấy thường xuyên được giáo viên chọn làm cán bộ, nói chuyện đặc biệt khiến cho trưởng bối và lãnh đạo yêu thích.”

Tôn Sao bày ra một biểu cảm thương tiếc vì Tân Vân Mậu dường như có thâm ý nói: “ Anh làm việc với cô ấy cũng không dễ dàng.”

Lời khen rõ chê thầm một phen này, cộng thêm dáng vẻ lập dị, thiếu chút nữa nói thẳng Sở Trĩ Thủy xu nịnh lãnh đạo chèn ép Tân Vân Mậu.

Tân Vân Mậu trầm mặc chốc lát, anh tiện tay đút vào túi, nhẹ nhàng giễu cợt một tiếng nói: “ Bởi vì không được cô ấy coi trọng, cho nên đến làm cô ấy ngột ngat."

Vẻ mặt Tôn Sao khế biến: “ Cái gì?”

Không phải sao?” Tân Vân Mậu dùng ánh mắt lạnh buốt liếc Tôn Sao từ trên xuống dưới, anh thay đổi sự kiệm lời vừa nãy, lời nói sắc bén như hàn đao, trào phúng nói: “ Cô ấy không coi trọng anh không phải rất bình thường à? Nếu như ánh mắt cô ấy lưu lạc thành như vậy, vậy đối với tôi sẽ là một loại sỉ nhục vô cùng. Bình thường so sánh với yêu khác thì thôi đi, nếu như còn so sánh với anh, vậy tôi thật sự chịu không nổi.”

“Anh...”



Tôn Sao ban đầu cho rằng có thể dẫn Tân Vân Mậu cộng hưởng, bằng không thì nhiều nhất làm cho đối phương không vui, ai ngờ người này nói chuyện không không lưu tình như vậy, vài ba câu đã bắt đầu điên cuồng xuất ra rồi.

Tân Vân Mậu nhìn mặt mũi Tôn Sao tức giận mà không dám bác bỏ, khinh thường hừ một tiếng, càng cảm thấy đối phương vô tích sự. Loại người này chỉ dám tự phụ với người yếu hơn mình, nhưng phàm là gặp phải người mạnh, đến thở mạnh cũng không dám.

Gần đây anh ở chung với cô quá lâu, còn thật sự bị đồng hóa tương đối, cũng sắp quên mất dáng vấp xấu xí của đại đa số người rồi.

Thật ngán, nhưng đây mới là trạng thái bình thường.

Tân Vân Mậu từ phong thần có năng lực mới, anh có thể nhìn thấy hào quang và màu sắc của nhân loại, bao gồm cả ngũ độc bát khổ nhiễm phải trên người bọn họ.

Ngũ độc là tham, giận, ngốc, chậm, nghi ngờ, bát khổ là sinh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ, ái biệt ly khổ, oán tăng hội khổ, cầu bất đắc khổ, ngũ uẩn xí thạnh khổ. Nhân loại suốt đời cũng khó mà có yêu khí, nguyên nhân vì bọn họ tồn tại ngũ độc tâm, yêu khí sẽ chỉ phóng đại ác nghiệp.

Cho dù có một số người kí kết mhi lễ với yêu quái, cuối cùng cũng do dục vọng nhóm lửa tự thiêu, nhân loại có lẽ là sinh vật có lòng tham không đáy.

Tôn Sao trước mặt đã nhiễm vô số thói xấu của nhân loại mà anh chán ghét, buông thả dục vọng, tham lam, lười biếng, đố kị, không có năng lực, hai lòng chửi bới người khác, có chút bất lợi liền phát cáu, chỉ biết tổn thương người thân thiết.

Cho dù là năng lực về ý nghĩa thế tục của nhân loại, hay là độ cao của thế giới tinh thần, anh cũng chênh lệch với cô ấy quá xa rồi.”

Sau lưng Tôn Sao phát lạnh, lòng bàn chân toát mồ hôi, nhận thức một loại kỳ dị nói không nên lời, giống như bị người ta định lại bất động ở vị trí ban đầu, trên cơ thể như bị tảng đó vạn tấn đè lên.

Vốn dĩ Tân Vân Mậu cao hơn Tôn Sao, mắt anh như hắc diệu thạch lăn trơn bóng ánh sáng lạnh, trên cao nhìn xuống coi thường đối phương: “ Trình độ của cô ấy ở nhân loại cũng không kém tôi trong yêu quái, còn anh, thậm chí còn không bằng con cá kia trong văn phòng, dơ bẩn xấu xí như rác rưởi trong cống.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook