Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 75:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Sau khi phong thần Tân Vân Mậu nhận được gợi ý đến từ trời đất, nhất định đối xử tử tế tất cả vật có linh trên thế gian, cho dù là yêu quái hay là nhân loại.
Nhưng anh không làm như vậy.
Anh không cần giống như con rồng đó được cung phụng bái lạy, đây thật là một việc ngu xuẩn đến cực điểm, bị lợi ích người phàm chi phối có gì cần thiết đối xử tử tế không? Chỉ cần thỏa mãn nguyện vọng thì lộ ra, không hợp tâm ý bọn họ thì giải tán lập tức.
Yêu quái cần sức mạnh của anh lại kiêng dè anh, nhân loại thì không lợi như xác không hồn không dậy sớm.
Anh thích sạch sẽ.
Nhưng anh cũng rất bẩn. Anh không cần được đối xử tử tế, cũng không cần đối xử tử tế với bọn họ.
Tuy rằng cô ấy không cầu nguyện với tôi, nhưng là anh tự chạy đến đụng vào tôi, quy luật cũng sẽ không bảo vệ anh.”
Tôn Sao sợ hãi khi đối mặt với màn như này, mạch suy nghĩ như bị người ta rút ra, cuốn vào hang động đen sâu không thấy đáy. Hắn ta cũng không biết kí ức của mình bị làm sao, cảnh tượng cuối cùng là nụ cười nhạt của thanh niên tuấn tú.
Làn da thanh niên trắng lạnh, môi hồng răng trắng, ý cười diêm dúa lẳng lơ lại lạnh nhạt, con ngươi đen như đáy hồ thâm sâu khó dò.
Một lát sau, Tôn Sao vô thức quay lại bên cạnh mẹ mình, giờ mới cảm thấy cả người bủn rủn, đầm đìa mồ hội, như vừa từ trong địa ngục bò ra vậy.
Lưu Hà Mĩ hỏi: “Lúc nãy con nói gì với đồng nghiệp Sở Trĩ Thủy thế? Lề mề lâu vậy?”
“Nói cái gì?” Tôn Sao ngơ ngẩn: “... Con quên rồi, con không nhớ.”
“Lát nữa con bé ra rồi, bảo con bé giúp giới thiệu chút, mẹ thấy con bé rất thân với lãnh đạo bên này, không chừng có đường giúp chúng ta làm việc.” Lưu Hà Mĩ thấy con trai mất hồn mất vía, bà ấy dùng sức chọc anh một cái, thúc giục nói: “Mẹ đang nói chuyện với con đấy, con có nghe không hả, người cũng đã lớn thế rồi, có tiền đồ chút được không!”
Có bao giờ Tạ Nghiên phải hao tâm công việc của Sở Trĩ Thủy chứ? Chỉ có bà ấy còn không có phúc bôn ba theo con trai.
Lưu Hà Mĩ càng nghĩ càng chua xót, quả thật là hận rèn sắt không thành thép. Bà ấy vẫn luôn biết Sở Trĩ Thủy có năng lực hơn Tôn Sao, nhưng cho đến tận bây giờ bà ấy cũng không thể chấp nhận chuyện này, nếu không thì giả tưởng hạnh phúc được thêu dệt ra sẽ vỡ nát tan tành, giống như hàng nhái bị lu mờ trước mặt hàng thật.
Tôn Sao lúc này đầu óc hỗn loạn, anh ta vốn chẳng tập trung, qua loa nói: “Nghe rồi nghe rồi.”
Không lâu sau, Sở Trĩ Thủy và chủ nhiệm Tần đi ra, trong tay còn cầm tư liệu bình chọn khen thưởng.
Sở Trĩ Thủy nhìn quanh thấy Tân Vân Mậu, thân hình đối phương thật sự chói mắt, ngạc nhiên nói: “Không phải bảo anh vào xe đợi sao? Đứng ở trong đại sảnh không mỏi à?”
Tân Vân Mậu không trả lời, vẻ mặt không gợn sóng chẳng khác gì lúc bình thường, chỉ có tầm nhìn đuổi theo cô, giống như chú cún bự đứng tại chỗ chờ chủ. Đương nhiên, nếu nhìn mặt thì là chó săn cao quý uy phong lẫm liệt, nhưng liên tưởng đến tính cách thì là husky ngốc nghếch.
Sở Trĩ Thủy thấy anh không nói, cô chợt nghĩ mình không chu đáo, do dự nói: “Có phải anh không biết dùng chìa khóa xe không? Ấn xuống là mở rồi.”
Tân Vân Mậu trả chìa khóa lại cho cô: “Đi.”
“Được, đi thôi.”
Sở Trĩ Thủy sợ dính dáng với mấy người Lưu Hà Mĩ, cô không chậm trễ, bước nhanh ra ngoài.
Lưu Hà Mĩ muốn cản Sở Trĩ Thủy lại, nhưng đành bất lực vì bà ta vỗ mạnh Tôn Sao hai cái, đối phương cũng không phản ứng như mất hồn. Cuối cùng, Lưu Hà Mĩ tức đến nỗi mặc kệ con trai, tự mình xông lên đi gọi chủ nhiệm Tần, muốn mượn cơ hội này thăm dò đường đi.
“Chuyện này tôi không giúp được, cũng không có gì để giúp.” Chủ nhiệm Tần kinh sợ đến xua tay liên tục: “Các người làm theo quy trình của đoàn đội bên này là được, chúng tôi đây đều là một công đoạn, có người chuyên phụ trách xử lý hồ sơ.”
“Chủ nhiệm Tần, tôi thấy vừa rồi chẳng phải ông đi nói chuyện cùng với Trĩ Thủy sao.”
“Các người quen Tiểu Sở của cục quan sát?” Chủ nhiệm Tần vỗ tay nói: “Vậy các người nên tìm cô ấy, người ta làm việc trong cục phát triển tốt hơn chúng tôi, nói không chừng thành tích còn nhiều hơn chúng tôi!”
Lưu Hà Mỹ sững sờ, buột miệng nói ra: “Sao vậy được? Không phải nói hai ba ngày sao.”
“Trời, tiền lương tôi thấp cũng hai ba ngàn.” Chủ nhiệm Tần đáy mắt lóe qua một tia mỉa mai: “Ai cũng không thích khoe mấy này mà.”
Chủ nhiệm Tần bị tiêm nhiễm ở chỗ làm lâu rồi, sớm đã nhìn ra Lưu Hà Mĩ và Sở Trĩ Thủy không thân, chắc là tùy tiện kéo quan hệ, tất nhiên sẽ không tiếp lời bừa bãi. Ông ta đoán đối phương không dám tìm Sở Trĩ Thủy, nói không chừng hai bên còn từng có mâu thuẫn.
Một bên khác, Tân Vân Mậu nhìn cô một cái, anh nhẹ nói một câu: “Bạn học cô thích cô?”
“Đừng dùng từ lộp cộp đến thế được không?” Sở Trĩ Thủy bỗng nổi da gà da vịt lên, cô bị câu này làm cho ghê tởm, nhưng hầu như chưa làm ra hành động sơ xuất, hoảng sợ nói: “Con mắt nào của anh nhìn ra được?”
Hai con mắt của anh đều nhìn ra được, trừ cô ra, phần lớn con người đều không có bí mật đối với anh.
Tân Vân Mậu sửa lời: “Anh ta đang theo đuổi cô?”
“Anh ta đang theo đuổi học lực của tôi, theo đuổi công việc của tôi, theo đuổi gia cảnh của tôi, theo đuổi thể diện trong xã hội của tôi, nhưng anh ta không theo đuổi tôi, tôi thật cảm ơn anh.” Sở Trĩ Thủy trịnh trọng giải thích chuyện này, cô lại trừng anh một cái, lẩm bẩm nói: “Nói chuyện sao mà dốt nát thế không biết?”
Chắc anh sẽ không cho rằng như thế đã được tính là thích hoặc theo đuổi rồi nhỉ?
Nhưng anh không làm như vậy.
Anh không cần giống như con rồng đó được cung phụng bái lạy, đây thật là một việc ngu xuẩn đến cực điểm, bị lợi ích người phàm chi phối có gì cần thiết đối xử tử tế không? Chỉ cần thỏa mãn nguyện vọng thì lộ ra, không hợp tâm ý bọn họ thì giải tán lập tức.
Yêu quái cần sức mạnh của anh lại kiêng dè anh, nhân loại thì không lợi như xác không hồn không dậy sớm.
Anh thích sạch sẽ.
Nhưng anh cũng rất bẩn. Anh không cần được đối xử tử tế, cũng không cần đối xử tử tế với bọn họ.
Tuy rằng cô ấy không cầu nguyện với tôi, nhưng là anh tự chạy đến đụng vào tôi, quy luật cũng sẽ không bảo vệ anh.”
Tôn Sao sợ hãi khi đối mặt với màn như này, mạch suy nghĩ như bị người ta rút ra, cuốn vào hang động đen sâu không thấy đáy. Hắn ta cũng không biết kí ức của mình bị làm sao, cảnh tượng cuối cùng là nụ cười nhạt của thanh niên tuấn tú.
Làn da thanh niên trắng lạnh, môi hồng răng trắng, ý cười diêm dúa lẳng lơ lại lạnh nhạt, con ngươi đen như đáy hồ thâm sâu khó dò.
Một lát sau, Tôn Sao vô thức quay lại bên cạnh mẹ mình, giờ mới cảm thấy cả người bủn rủn, đầm đìa mồ hội, như vừa từ trong địa ngục bò ra vậy.
Lưu Hà Mĩ hỏi: “Lúc nãy con nói gì với đồng nghiệp Sở Trĩ Thủy thế? Lề mề lâu vậy?”
“Nói cái gì?” Tôn Sao ngơ ngẩn: “... Con quên rồi, con không nhớ.”
“Lát nữa con bé ra rồi, bảo con bé giúp giới thiệu chút, mẹ thấy con bé rất thân với lãnh đạo bên này, không chừng có đường giúp chúng ta làm việc.” Lưu Hà Mĩ thấy con trai mất hồn mất vía, bà ấy dùng sức chọc anh một cái, thúc giục nói: “Mẹ đang nói chuyện với con đấy, con có nghe không hả, người cũng đã lớn thế rồi, có tiền đồ chút được không!”
Có bao giờ Tạ Nghiên phải hao tâm công việc của Sở Trĩ Thủy chứ? Chỉ có bà ấy còn không có phúc bôn ba theo con trai.
Lưu Hà Mĩ càng nghĩ càng chua xót, quả thật là hận rèn sắt không thành thép. Bà ấy vẫn luôn biết Sở Trĩ Thủy có năng lực hơn Tôn Sao, nhưng cho đến tận bây giờ bà ấy cũng không thể chấp nhận chuyện này, nếu không thì giả tưởng hạnh phúc được thêu dệt ra sẽ vỡ nát tan tành, giống như hàng nhái bị lu mờ trước mặt hàng thật.
Tôn Sao lúc này đầu óc hỗn loạn, anh ta vốn chẳng tập trung, qua loa nói: “Nghe rồi nghe rồi.”
Không lâu sau, Sở Trĩ Thủy và chủ nhiệm Tần đi ra, trong tay còn cầm tư liệu bình chọn khen thưởng.
Sở Trĩ Thủy nhìn quanh thấy Tân Vân Mậu, thân hình đối phương thật sự chói mắt, ngạc nhiên nói: “Không phải bảo anh vào xe đợi sao? Đứng ở trong đại sảnh không mỏi à?”
Tân Vân Mậu không trả lời, vẻ mặt không gợn sóng chẳng khác gì lúc bình thường, chỉ có tầm nhìn đuổi theo cô, giống như chú cún bự đứng tại chỗ chờ chủ. Đương nhiên, nếu nhìn mặt thì là chó săn cao quý uy phong lẫm liệt, nhưng liên tưởng đến tính cách thì là husky ngốc nghếch.
Sở Trĩ Thủy thấy anh không nói, cô chợt nghĩ mình không chu đáo, do dự nói: “Có phải anh không biết dùng chìa khóa xe không? Ấn xuống là mở rồi.”
Tân Vân Mậu trả chìa khóa lại cho cô: “Đi.”
“Được, đi thôi.”
Sở Trĩ Thủy sợ dính dáng với mấy người Lưu Hà Mĩ, cô không chậm trễ, bước nhanh ra ngoài.
Lưu Hà Mĩ muốn cản Sở Trĩ Thủy lại, nhưng đành bất lực vì bà ta vỗ mạnh Tôn Sao hai cái, đối phương cũng không phản ứng như mất hồn. Cuối cùng, Lưu Hà Mĩ tức đến nỗi mặc kệ con trai, tự mình xông lên đi gọi chủ nhiệm Tần, muốn mượn cơ hội này thăm dò đường đi.
“Chuyện này tôi không giúp được, cũng không có gì để giúp.” Chủ nhiệm Tần kinh sợ đến xua tay liên tục: “Các người làm theo quy trình của đoàn đội bên này là được, chúng tôi đây đều là một công đoạn, có người chuyên phụ trách xử lý hồ sơ.”
“Chủ nhiệm Tần, tôi thấy vừa rồi chẳng phải ông đi nói chuyện cùng với Trĩ Thủy sao.”
“Các người quen Tiểu Sở của cục quan sát?” Chủ nhiệm Tần vỗ tay nói: “Vậy các người nên tìm cô ấy, người ta làm việc trong cục phát triển tốt hơn chúng tôi, nói không chừng thành tích còn nhiều hơn chúng tôi!”
Lưu Hà Mỹ sững sờ, buột miệng nói ra: “Sao vậy được? Không phải nói hai ba ngày sao.”
“Trời, tiền lương tôi thấp cũng hai ba ngàn.” Chủ nhiệm Tần đáy mắt lóe qua một tia mỉa mai: “Ai cũng không thích khoe mấy này mà.”
Chủ nhiệm Tần bị tiêm nhiễm ở chỗ làm lâu rồi, sớm đã nhìn ra Lưu Hà Mĩ và Sở Trĩ Thủy không thân, chắc là tùy tiện kéo quan hệ, tất nhiên sẽ không tiếp lời bừa bãi. Ông ta đoán đối phương không dám tìm Sở Trĩ Thủy, nói không chừng hai bên còn từng có mâu thuẫn.
Một bên khác, Tân Vân Mậu nhìn cô một cái, anh nhẹ nói một câu: “Bạn học cô thích cô?”
“Đừng dùng từ lộp cộp đến thế được không?” Sở Trĩ Thủy bỗng nổi da gà da vịt lên, cô bị câu này làm cho ghê tởm, nhưng hầu như chưa làm ra hành động sơ xuất, hoảng sợ nói: “Con mắt nào của anh nhìn ra được?”
Hai con mắt của anh đều nhìn ra được, trừ cô ra, phần lớn con người đều không có bí mật đối với anh.
Tân Vân Mậu sửa lời: “Anh ta đang theo đuổi cô?”
“Anh ta đang theo đuổi học lực của tôi, theo đuổi công việc của tôi, theo đuổi gia cảnh của tôi, theo đuổi thể diện trong xã hội của tôi, nhưng anh ta không theo đuổi tôi, tôi thật cảm ơn anh.” Sở Trĩ Thủy trịnh trọng giải thích chuyện này, cô lại trừng anh một cái, lẩm bẩm nói: “Nói chuyện sao mà dốt nát thế không biết?”
Chắc anh sẽ không cho rằng như thế đã được tính là thích hoặc theo đuổi rồi nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.