Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 76:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Tân Vân Mậu nghe cô nói có lý có tình, anh gật đầu chắc nịch: “Không sai, xem ra cô rất tỉnh táo.”

Sở Trĩ Thủy: “?”

“Tuy tôi thấy cô suy nghĩ khá rõ ràng, nhưng vẫn là muốn nghiêm túc nhắc nhở cô, ít giao lưu với hạng người không đàng hoàng kia, sau này gặp người bên ngoài cũng phải cảnh giác cao độ.” Tân Vân Mậu mặt lộ vẻ nghiêm túc, thái độ như phụ huynh, nghiêm giọng răn đe nói: “Từ cổ chí kim, tất cả câu chuyện nam nữ si tình đều là xui xẻo của phụ nữ, cô thân là tín đồ của tôi, đừng trách tôi không nói cho cô!”

“Rốt cuộc ban nãy anh chịu kích thích gì ở bên ngoài vậy?” Sở Trĩ Thủy trợn trắng mắt: “Cha mẹ tôi cũng không hao tâm chỉ bảo ân cần như vậy.”

Tại sao cô phải bị người không hiểu tình người chuyện đời nhất như anh chỉ dạy? Đây chính là cảm giác niềm tin của người học dốt dũng cảm giảng bài cho người học giỏi à?

Sở Trĩ Thủy thổ tào: “Cảm ơn sự quan tâm của anh, nhưng tôi dị ứng với đàn ông.

Cuối cùng Tân Vân Mậu cũng lòng đầy thỏa mãn, anh lộ ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dãi, tán đồng nói: “Này còn được, đàn ông đều không phải thứ tốt gì.”

Sở Trĩ Thủy lộ vẻ kỳ lạ, hồ nghi nói: “Tại sao anh còn phụ họa theo nữa? Nên anh cũng không phải đồ tốt gì à?"

Ngày thường cô nhàn rỗi nói chuyện với bạn là con gái, mấy người Vương Di Văn hùa theo cũng thôi đi, đổi thành Tân Vân Mậu đâu cũng thấy sai sai.

Ai cũng biết, đàn ông nói câu này tương đương với tra nam từ chối trách nhiệm, căn bản có thể trực tiếp báo cảnh sát.

“Tôi cũng không phải đàn ông.” Tân Vân Mậu nghiêm trang nói, anh nheo mắt liếc nhìn cô một cái, bắt chước câu gốc của cô: “Nói chuyện sao mà dốt nát thế không biết?”

“… “

Sở Trĩ Thủy mím khóe miệng đang giương lên của mình, nén cười nói: “Ừm, anh không phải đàn ông”

“Dĩ nhiên không phải.”

Cô đối diện với vẻ mặt tự kiêu của anh, tuy biết câu anh nói là thật, nhưng vẫn bất thình lình cảm thấy một tia khôi hài.

Sở Trĩ Thủy cực kỳ thấy không thể tiếp tục dây dưa chủ đề đàn ông, nếu không thì cô thật sự sẽ bị anh chọc cho vui vẻ, vội chuyển chủ đề nói: “Có phải ban nãy Tôn Sao bắt chuyện với anh không?”



Anh không đợi cô trên xe, còn đột nhiên nói một đống, chắc chắn có nguyên nhân.

Tân Vân Mậu không trả lời.

Sở Trĩ Thủy đoán là Tôn Sao lén bôi đen mình, có đều cô không lo Tân Vân Mậu hiểu lầm, thứ nhất, anh thân là yêu quái ít dây thần kinh, hai là thái độ khinh thường của anh đối với Tôn Sao, nếu không thì sẽ không nghiêm khắc quở mắng cô nửa ngày.

“Được rồi, chạm mặt loại người đó thật sự xui xẻo.”

Sở Trĩ Thủy vừa lái xe, vừa lên tiếng an ủi: “May mà chủ nhiệm Tần chạy ra nói chúng ta là đồng nghiệp, nếu không tôi cũng có thể đoán được sắp bị bịa đặt thế nào.”

Nếu sau đó chủ nhiệm Tần không vì bình chọn khen thưởng đuổi theo ra ngoài, cô căn bản chính là có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, chắc chắn sẽ bị tạo ra một rổ tin đồn.

Tân Vân Mậu sững sờ, anh chợt hiểu ra: “Đây cũng có thể coi là một cách hay.”

“Gì cơ?”

Tân Vân Mậu sắc mặt trấn định, khoan dung độ lương nói: “Tuy tôi không thể đáp lại tình cảm của con người, nhưng tôi không để ý việc giúp cô giữ thể diện bên ngoài, cô có thể dẫn tôi ra ngoài khoe khoang với người phàm, đây không phải là chuyện to tát gì, tôi sẽ không vạch trần cô đâu.”

"???'

“Cảm ơn, anh thật hào phóng.” Sở Trĩ Thủy tê dại mỉa mai ngược lại: “Tại sao sự săn sóc của anh cứ dùng ở mấy chỗ không cần thiết vậy?”

Giọng Tân Vân Mậu mang theo ý cười nói: “Suy cho cùng cô cũng là tín đồ của tôi, người khác đều có cô không có quá đáng thương, thỏa mãn lòng hư vinh nhỏ bé của cô cũng không sao hết.”

“… “

Trời cao à, đất rộng ơi, kiếp trước cô đã làm chuyện gì mới gặp phải yêu quái nam không bình thường lại siêu tự tin này vậy.

Sở Trĩ Thủy hít sâu, cô nắm vô lăng, hờ hững nói: “Có thể xin anh đừng nói chuyện này lúc tôi lái xe không? Dễ khiến tôi trực tiếp lái đụng cây, cuối cùng làm chúng ta đồng quy vu tận.”

“Đồng quy vu tận?” Tân Vân Mậu ngạc nhiên: “Tôi kiến nghị không cần, cô sẽ bị thương, nhưng tôi sẽ không.”

“… “



Sở Trĩ Thủy quan sát tình hình bên đường, lái xe chầm chậm dừng một bên, xác nhận không cản trở giao thông lưu thông bình thường.

Tân Vân Mậu cảm nhận được xe dừng lại, khó hiểu nói: “Tại sao đột ngột dừng lại?”

“Bởi vì nắm đấm của tôi cứng rồi.”

“? “

Tân Vân Mậu còn chưa phản ứng lại được, cánh tay của anh bị đấm mạnh một cái, không dám tin nghiêng đầu nhìn cô. Môi anh hơi động muốn nói gì đó, lại thấy cô vô cảm nhìn chằm chằm mình, cuối cùng ánh mắt lấp lánh, vẫn là không nói gì cả, chỉ hơi không phục.

“Nhìn gì mà nhìn?” Sở Trĩ Thủy công chính liêm minh nói: “Nói sai thì phải ăn đánh.”

Đây là câu lần trước anh nói đó.

Tật xấu tự luyến của yêu quái nên bị nắm đấm thép chính nghĩa bẻ lại cho tốt.

“Hừ.”

Tân Vân Mậu không dám nói trả, dùng âm thanh hơi yếu ớt kháng nghị, lại đổi thành một đòn công kích. Lần này, cuối cùng anh cũng thành thật ngậm miệng, không còn nói lung tung nữa.

Chiếc xe lần nữa xuất phát.

Sở Trĩ Thủy đánh anh xong thì tinh thần sảng khoái, cô là người quân tử động khẩu không động thủ, nhưng đối với tình huống này không làm quân tử mới có thể giải tức.

Tân Vân Mậu ngồi ở ghế phó lái lén nhìn cô, anh bị đánh hai cái không đau, lúc nãy bị khí thế của cô trấn áp, giờ mới không tiếp tục nói chuyện.

Không có ham muốn là cái gì? Cô chính là không có ham muốn.

Anh chưa từng thấy con người nào hung dữ như cô thế này.

Sau khi gặp mặt chủ nhiệm Tần, Sở Trĩ Thủy bắt đầu bắt tay vào chuyện bình chọn khen thưởng, không lâu sau lại nghe thấy một tin thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook