Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 79:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Vé máy bay rất nhanh đã đặt xong, Sở Trĩ Thủy sắp đến thành phố Ngân Hải công tác, dĩ nhiên phải nói cho hai yêu quái trong văn phòng.

Kim Du nghe xong điên cuồng phun bong bóng, cô ấy ước gì có thể khóc thành tiếng ngay tại chỗ, kiên quyết không chịu để Sở Trĩ Thủy đi. Sở Trĩ Thủy chỉ có thể kiến nghị riêng, nếu Kim Du thật sự sợ đến bất ổn, có thể đến bộ phận hậu cần bên Ngưu Sĩ trốn hai ngày, cô làm việc chắc chắn sẽ cố về sớm nhất.

Tân Vân Mậu lại không chút phản ứng với việc cô đi công tác, ai cũng không thể nhìn ra gì từ gương mặt anh. Anh thờ ơ nghe xong, chỉ là một tay gảy gảy nghịch đống kẹo, hình như không để trong lòng.

Sở Trĩ Thủy vốn tưởng anh sẽ giận dỗi gì đó, không ngờ anh lại bình tĩnh như vậy, bỗng chốc khá bất ngờ, nói không ra được là tư vị gì.

Thành phố Ngân Hải, sân bay náo nhiệt, chuyến bay quốc tế và trong nước có đường riêng.

Thành phố Ngân Hải thân là một trong những thành phố có kinh tế phát đạt nhất, vừa đáp máy bay xuống đã có thể cảm nhận được sự phồn hoa thời thượng và bối cảnh lịch sử, ngoài sân bay lại được thiết kế thành hình trạng chói mắt của trạm không gian công nghệ cao, các cửa hàng trong sân bay lại được trang hoàng phong cách cổ xưa, bày bán đồ ăn vặt đặc sắc của địa phương, tiện cho du khách mua về làm quà trước khi xuất phát.

Nơi này vừa có cửa hàng đồ ngon rực rỡ đủ loại, vừa có cửa hàng xa xỉ đắt đỏ, doanh số mỗi năm đều khá kinh người.

Sau khi lên đại học thì Sở Trĩ Thủy dần quen thuộc với thành phố Ngân Hải, cô quen đường quen nẻo đi lại trong sân bay, dự định nếu trong cục không sắp xếp, thì chạy đến ở nhờ nhà của Vương Di Văn trước. Hai người lâu rồi không gặp, chờ sau khi Vương Di Văn tan làm, còn có thể ra ngoài uống chút rượu vào buổi tối.

Cục trưởng Hồ nói sẽ báo với cục Ngân Hải, nhưng cô là người không có mong chờ cao với cục, trước khi đến đã nói qua với Vương Di Văn, nếu thật sự không ổn thì đến chỗ đối phương ở.

Ai ngờ lần này yêu quái cục quan sát khá đáng tin cậy, Sở Trĩ Thủy còn đang loay hoay chờ hành lý, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ số lạ.

Bên kia là giọng nam sắc bén, khách sáo nói: “Xin chào, xin hỏi là trưởng khoa Sở của cục Hoài Giang phải không? Tôi là Đỗ Tử Quy của cục Ngân Hải, ngài gọi tôi là Tiểu Quy là được, tôi đã đến trước cổng sân bay chờ ngài rồi, lấy hành lý xong ra là có thể thấy tôi, tôi đang cầm bảng đấy.”

“Được, anh vất vả rồi, đợi chút nhé, tôi lấy hành lý xong ngay đây.”

Thật vậy, Sở Trĩ Thủy vừa ra ngoài là nhìn thấy Đỗ Tử Quy, còn được anh ta chỉ dẫn cả con đường đi đến bãi đậu xe.

Thân hình Đỗ Tử Quy không cao, mặt đầy ý cười, giọng nói cực đặc biệt, vừa gặp được cô thì niềm nở tiếp đón, không giành kéo hành lý thì giúp mở cửa xe, ngay cả lên xe rồi còn không ngừng hàn huyên, thật sự không khác gì phần lớn nhân viên công chức của đơn vị cơ quan con người.

“Trường khoa Sở, căn phòng bên phòng tiếp khách mở xong rồi, dạo này khí hậu Ngân Hải thay đổi khá nhanh, chắc ngài vừa từ Hoài Giang đến không thích ứng, nếu cần gì cứ đến quầy phía trước nói. Bên cạnh phòng tiếp khách là cục của chúng tôi, mấy ngày này ngài ra ngoài cần dùng xe thì gọi cho tôi, đến lúc đó tôi lái xe của cục đưa ngài đi.”



“Được được, anh có lòng rồi.”

Sở Trĩ Thủy bị một chuỗi lời nói làm cho ngơ ngác, cô cẩn thận dè dặt đánh giá Đỗ Tử Quy, cứ cảm thấy đây không giống cục Hoài Giang cho lắm, ôm lòng hoài nghi chắc là yêu quái sẽ không cử một con người bình thường đến đón cô chứ?

Thái độ tự nhiên ngay từ lần gặp mặt đầu tiên và cách tiếp khách chu toàn này thật sự không giống thứ yêu quái nên có, quả thật làm người ta không quen.

Sở Trĩ Thủy thầm quan sát Đỗ Tử Quy, muốn xem anh ta có gì lạ hay không, giống như Kim Du thổi bong bóng ấy.

Đỗ Tử Quy đang lái xe, anh ta nhận ra tầm nhìn của cô, nghi hoặc: “Có gì sao ạ? Nếu ngài khát, bên cạnh có nước.”

“Được, cảm ơn.” Sở Trĩ Thủy muốn nói lại thôi: “Anh cũng là…”

Đỗ Tử Quy như không hiểu ý của cô, anh ta ngưng lại một lát, đột ngột nhận ra: “À, vâng, tôi là yêu quái, quên mất ngài là con người, nhìn không ra chúng tôi.”

“Ừm, cảm ơn anh, tôi không có ý gì đặc biệt đâu.” Sở Trĩ Thủy có được đáp án, cuối cùng cô cũng thở phào, không biết hình dung thế nào, khôn khéo nói: “... Chỉ là anh thật sự quá giống con người, còn giống hơn nhiều yêu quái khác, tôi quả thật hơi nhìn không ra.”

Không phải tướng mạo sau khi hóa hình người xuất sắc cỡ nào, mà là rất giỏi giao tiếp kiểu hiện đại.

Đỗ Tử Quy không thể kiềm được sự vui sướng: “Cảm ơn đã khen, cảm ơn đã khen, ngài cũng rất giống yêu quái!”

“… “

Cục quan sát Ngân Hải nằm trong đoạn đường tấc đất tấc vàng của thành phố Ngân Hải, bọn họ lái xe trên con đường rộng rãi, không bao lâu đã nhìn thấy mái hiên của tòa nhà cổ kính, nó như ẩn như hiện trong thành phố nhộn nhịp.

Sự kết hợp giữa niên đại xa xưa cổ kính và công trình kiến trúc hiện đại hóa khiến cho cục quan sát Ngân Hải có một phong vị độc đáo, đặc biệt là khi chạng vạng buông xuống, giữa không khí ồn ào náo nhiệt xa hoa trụy lạc, tòa nhà cổ kính yên tĩnh và thanh bình lại càng xa xưa.

Khi còn học Đại học, Sở Trĩ Thủy thường xuyên lái xe chạy ngang qua chỗ này, lúc đó cô và các bạn cùng lớp còn muốn đi dạo một vòng quanh tòa nhà cổ kính, nhưng không may họ được thông báo rằng đó là một tòa nhà cổ được bảo vệ, hơn nữa nó cũng sẽ không mở cửa cho người ngoài. Hiện tại, nó thuộc về Cục quan sát Ngân Hải.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook