Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 80:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Bị cánh cổng sắt uy nghi chặn lại, lúc đó bọn cô nhìn trộm qua lan can thấy được phía trước tòa nhà văn phòng có rất nhiều nhân viên đến làm việc, nằm ở phía sau là mái hiên xám và tường trắng cao chót vót, cách cánh cổng sắt một quãng đường dài, được bao quanh bởi các tòa nhà khác giống như các vì sao vây quanh mặt trăng.
Lúc ấy một người bạn học địa phương cũng giới thiệu rằng, cô ấy chưa bao giờ đến gần tòa nhà cổ kính từ khi còn nhỏ. Nghe nói nơi này có liên quan đến phong thủy của thành phố Ngân Hải, đặc biệt là vào những dịp lễ còn có các vị quan chức cấp cao đến thăm. Ở mỗi thành phố đều có một số giai thoại kỳ lạ thú vị, nghe xong ai cũng cười lăn cười bò nhưng họ không coi trọng chúng.
Hiện tại, khi Sở Trĩ Thủy về thăm chốn cũ, cô ngồi xe đi vào cánh cổng sắt lớn, chân chính đứng dưới chân tòa nhà cổ kính, lúc này cô mới hiểu được lời nói năm đó của bạn học.
Tòa nhà cổ kính này làm gì có liên quan đến phong thủy của thành phố Ngân Hải, nó rõ ràng là một đơn vị được yêu quái dùng để khảo nghiệm. Dịp lễ có quan chức cấp cao đến thăm hẳn chính là kỳ khảo sát quan trọng của lãnh đạo, kịch bản giống hệt như của đơn vị con người.
Tòa nhà cổ kính có những ngọn tháp ở phía trên mái hiện màu xám và những bức tường trắng trang trọng, được thắp sáng rực rỡ trong đêm, giống như một ngọn hải đăng dẫn đường giữa biển khơi. Nó không phù hợp với thành phố Ngân Hải ngập trong vàng son, nhưng khi nó chân chính đứng trong thành phố lại hài hòa một cách kỳ lạ.
Đỗ Tử Quy dừng xe lại, anh ta giúp đỡ đem hành lý xuống, vừa quay đầu lại liền phát hiện Sở Trĩ Thủy bị tòa nhà cổ kính thu hút, anh ta cười nói: "Đó là nơi làm việc của bộ phận quan sát Ngân Hải."
“Nơi làm việc của bộ phận quan sát?”
Sở Trĩ Thủy sửng sốt: “Là toàn bộ tòa nhà này sao?”
Đỗ Tử Quy chưa từng đến chỗ khác làm việc, tò mò nói: "Đúng vậy, bộ phận quan sát không ở cùng với các bộ phận khác, không phải cục quan sát Hoài Giang cũng như vậy sao?"
"... Chúng tôi xây dựng dưới lòng đất."
"Vậy nhất định rất khí phách!"
Sở Trĩ Thủy nhớ lại những bậc thang gỗ cọt kẹt, dù sao cô cũng không cảm thấy có chỗ nào khí phách cho nên không nhịn được lại quay đầu nhìn tòa nhà cổ kính. Ổ mèo ở cục khác rất lớn, không sợ bị trầy da tróc vảy, thậm chí còn dùng kiến trúc cổ.
Diện tích của cục quan sát Ngân Hải nhỏ hơn cục quan sát Hoài Giang, nhưng tất cả các nơi đang sở hữu đều thực sự phát triển. Nhà ăn của nhân viên không chỉ có tiệc buffet phong phú mà bên cạnh còn được trang bị các quán cà phê Internet và phòng tập thể dục, thậm chí còn có cả một căn hộ cho nhân viên có chức vụ ở.
Sở Trĩ Thủy đi dạo quanh một vòng liền phát hiện ra nguồn tài chính của họ thật đáng kinh ngạc, chẳng trách cục trưởng Hồ lại có thái độ đòi giá cao người giàu, điều kiện này còn tốt hơn so với nhiều công ty lớn của con người.
Tại sao họ giàu như vậy?
Đây không phải là số phận khác nhau giữa yêu với yêu sao! Sở Trĩ Thủy nghĩ đến số lương ít ỏi đáng thương của Kim Du, cô thật sự không hiểu tại sao khoảng cách giữa yêu và yêu lại lớn đến như vậy?
Đỗ Tử Quy đưa Sở Trĩ Thủy đến nhà khách, anh ta còn ân cần giúp cô nhận phòng. Mặc dù nhà khách nghe có vẻ quê mùa nhưng thực ra không gian rất tốt, hoàn toàn chính là bố cục của một khách sạn nhân loại. Nhân viên ở quầy lễ tân đều nở nụ cười, cô ấy cũng ân cần giới thiệu cho Sở Trĩ Thủy cách sử dụng dịch vụ phòng.
Sở Trĩ Thủy cầm thẻ phòng, cô đứng trên hành lang chờ thang máy, do dự nói: "Cô ấy cũng là..."
“Không không không, bọn họ đều là người bình thường đến đây để làm việc, họ hoàn toàn không biết về chuyện của chúng ta.”
Đỗ Tử Quy giải thích: “Nhà khách của tòa nhà chia làm hai phần, bên trong và bên này dành để tiếp đãi khách trong cục, còn bên ngoài và bên kia để tiếp đãi khách nhân loại, đó cũng là một trong những phương thức kiếm doanh thu của cục.
“Thì ra là vậy.” Sở Trĩ Thủy gật đầu hiểu ý.
Giá nhà ở Ngân Hải cao gấp mười lần so với ở Hoài Giang và tiền thuê nhà vẫn cao không kém khiến cho nhiều sinh viên mới ra trường không ngừng kêu than. Khu đất trống rộng lớn của cục quan sát Hoài Giang không có ai đến khai phá cũng không ai thèm quan tâm, nhưng khu đất của cục quan sát Ngân Hải lại có khả năng sinh lời cao, chỉ cần kinh doanh một chút là có thể kiếm được rất nhiều tiền.
"Trong cục của chúng tôi còn có không ít cửa hàng mặt tiền, nhân viên phục vụ về cơ bản được thuê từ bên ngoài. Nói chung, họ không phải người trong cục."
Đỗ Tử Quy cười nói: "Nói đến chuyện này, cô là nhân loại đầu tiên tôi từng thấy trong cục! "
"Cảm ơn, tôi rất vinh hạnh."
Chỉ cần anh ta không khen cô giống yêu quái là được.
Sau khi Sở Trĩ Thủy nhận phòng liền chào tạm biệt Đỗ Tử Quy, hẹn ngày mai gặp mặt ở trong cục, kế đó đóng cửa lại bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cách âm của phòng rất tốt, có đèn đọc sách màu vàng ấm áp trên đầu giường, thậm chí chiếc rèm cản sáng cũng là đồ điện tử điều khiển từ xa.
Sau khi Sở Trĩ Thủy nghỉ ngơi xong, cô liền gọi điện cho Kim Du để hỏi tình hình hôm nay của cô ấy.
"Hôm nay cô ở chỗ anh Ngưu à?"
"Không có, tôi vẫn ở phòng của chúng ta."
“Ủa?”
Sở Trĩ Thủy nghi ngờ hỏi: “Không phải cô thấy sợ sao?”
“Hôm nay anh ấy không xuất hiện, chỉ có một mình tôi trong phòng.”
Kim Du thành thật trả lời: “Có điều tôi cũng không có nhiều chuyện để làm, báo cáo gì đó đều đã hoàn thành rồi.”
Lúc ấy một người bạn học địa phương cũng giới thiệu rằng, cô ấy chưa bao giờ đến gần tòa nhà cổ kính từ khi còn nhỏ. Nghe nói nơi này có liên quan đến phong thủy của thành phố Ngân Hải, đặc biệt là vào những dịp lễ còn có các vị quan chức cấp cao đến thăm. Ở mỗi thành phố đều có một số giai thoại kỳ lạ thú vị, nghe xong ai cũng cười lăn cười bò nhưng họ không coi trọng chúng.
Hiện tại, khi Sở Trĩ Thủy về thăm chốn cũ, cô ngồi xe đi vào cánh cổng sắt lớn, chân chính đứng dưới chân tòa nhà cổ kính, lúc này cô mới hiểu được lời nói năm đó của bạn học.
Tòa nhà cổ kính này làm gì có liên quan đến phong thủy của thành phố Ngân Hải, nó rõ ràng là một đơn vị được yêu quái dùng để khảo nghiệm. Dịp lễ có quan chức cấp cao đến thăm hẳn chính là kỳ khảo sát quan trọng của lãnh đạo, kịch bản giống hệt như của đơn vị con người.
Tòa nhà cổ kính có những ngọn tháp ở phía trên mái hiện màu xám và những bức tường trắng trang trọng, được thắp sáng rực rỡ trong đêm, giống như một ngọn hải đăng dẫn đường giữa biển khơi. Nó không phù hợp với thành phố Ngân Hải ngập trong vàng son, nhưng khi nó chân chính đứng trong thành phố lại hài hòa một cách kỳ lạ.
Đỗ Tử Quy dừng xe lại, anh ta giúp đỡ đem hành lý xuống, vừa quay đầu lại liền phát hiện Sở Trĩ Thủy bị tòa nhà cổ kính thu hút, anh ta cười nói: "Đó là nơi làm việc của bộ phận quan sát Ngân Hải."
“Nơi làm việc của bộ phận quan sát?”
Sở Trĩ Thủy sửng sốt: “Là toàn bộ tòa nhà này sao?”
Đỗ Tử Quy chưa từng đến chỗ khác làm việc, tò mò nói: "Đúng vậy, bộ phận quan sát không ở cùng với các bộ phận khác, không phải cục quan sát Hoài Giang cũng như vậy sao?"
"... Chúng tôi xây dựng dưới lòng đất."
"Vậy nhất định rất khí phách!"
Sở Trĩ Thủy nhớ lại những bậc thang gỗ cọt kẹt, dù sao cô cũng không cảm thấy có chỗ nào khí phách cho nên không nhịn được lại quay đầu nhìn tòa nhà cổ kính. Ổ mèo ở cục khác rất lớn, không sợ bị trầy da tróc vảy, thậm chí còn dùng kiến trúc cổ.
Diện tích của cục quan sát Ngân Hải nhỏ hơn cục quan sát Hoài Giang, nhưng tất cả các nơi đang sở hữu đều thực sự phát triển. Nhà ăn của nhân viên không chỉ có tiệc buffet phong phú mà bên cạnh còn được trang bị các quán cà phê Internet và phòng tập thể dục, thậm chí còn có cả một căn hộ cho nhân viên có chức vụ ở.
Sở Trĩ Thủy đi dạo quanh một vòng liền phát hiện ra nguồn tài chính của họ thật đáng kinh ngạc, chẳng trách cục trưởng Hồ lại có thái độ đòi giá cao người giàu, điều kiện này còn tốt hơn so với nhiều công ty lớn của con người.
Tại sao họ giàu như vậy?
Đây không phải là số phận khác nhau giữa yêu với yêu sao! Sở Trĩ Thủy nghĩ đến số lương ít ỏi đáng thương của Kim Du, cô thật sự không hiểu tại sao khoảng cách giữa yêu và yêu lại lớn đến như vậy?
Đỗ Tử Quy đưa Sở Trĩ Thủy đến nhà khách, anh ta còn ân cần giúp cô nhận phòng. Mặc dù nhà khách nghe có vẻ quê mùa nhưng thực ra không gian rất tốt, hoàn toàn chính là bố cục của một khách sạn nhân loại. Nhân viên ở quầy lễ tân đều nở nụ cười, cô ấy cũng ân cần giới thiệu cho Sở Trĩ Thủy cách sử dụng dịch vụ phòng.
Sở Trĩ Thủy cầm thẻ phòng, cô đứng trên hành lang chờ thang máy, do dự nói: "Cô ấy cũng là..."
“Không không không, bọn họ đều là người bình thường đến đây để làm việc, họ hoàn toàn không biết về chuyện của chúng ta.”
Đỗ Tử Quy giải thích: “Nhà khách của tòa nhà chia làm hai phần, bên trong và bên này dành để tiếp đãi khách trong cục, còn bên ngoài và bên kia để tiếp đãi khách nhân loại, đó cũng là một trong những phương thức kiếm doanh thu của cục.
“Thì ra là vậy.” Sở Trĩ Thủy gật đầu hiểu ý.
Giá nhà ở Ngân Hải cao gấp mười lần so với ở Hoài Giang và tiền thuê nhà vẫn cao không kém khiến cho nhiều sinh viên mới ra trường không ngừng kêu than. Khu đất trống rộng lớn của cục quan sát Hoài Giang không có ai đến khai phá cũng không ai thèm quan tâm, nhưng khu đất của cục quan sát Ngân Hải lại có khả năng sinh lời cao, chỉ cần kinh doanh một chút là có thể kiếm được rất nhiều tiền.
"Trong cục của chúng tôi còn có không ít cửa hàng mặt tiền, nhân viên phục vụ về cơ bản được thuê từ bên ngoài. Nói chung, họ không phải người trong cục."
Đỗ Tử Quy cười nói: "Nói đến chuyện này, cô là nhân loại đầu tiên tôi từng thấy trong cục! "
"Cảm ơn, tôi rất vinh hạnh."
Chỉ cần anh ta không khen cô giống yêu quái là được.
Sau khi Sở Trĩ Thủy nhận phòng liền chào tạm biệt Đỗ Tử Quy, hẹn ngày mai gặp mặt ở trong cục, kế đó đóng cửa lại bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cách âm của phòng rất tốt, có đèn đọc sách màu vàng ấm áp trên đầu giường, thậm chí chiếc rèm cản sáng cũng là đồ điện tử điều khiển từ xa.
Sau khi Sở Trĩ Thủy nghỉ ngơi xong, cô liền gọi điện cho Kim Du để hỏi tình hình hôm nay của cô ấy.
"Hôm nay cô ở chỗ anh Ngưu à?"
"Không có, tôi vẫn ở phòng của chúng ta."
“Ủa?”
Sở Trĩ Thủy nghi ngờ hỏi: “Không phải cô thấy sợ sao?”
“Hôm nay anh ấy không xuất hiện, chỉ có một mình tôi trong phòng.”
Kim Du thành thật trả lời: “Có điều tôi cũng không có nhiều chuyện để làm, báo cáo gì đó đều đã hoàn thành rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.