Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 86:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Chàng trai hỏi người quản lý trung niên: “Có thể cho chúng tôi xem thử không?”
Người quản lý trung niên ngẩng đầu lên, anh ta không nhanh không chậm mà liếc nhìn đối phương, mỉm cười giả dối nói: "Thưa ngài, thật xin lỗi, xin hỏi ngài có đặt chỗ trước không?"
"Không có."
"Vậy thì hôm nay ngài không thể dùng bữa ở đây được rồi, tối nay chỗ ngồi của chúng tôi đã kín rồi."
Cô gái mở miệng nói: "Chúng tôi có thể đợi một bàn, anh đưa thực đơn cho chúng tôi trước đi."
"Thưa quý cô, tôi thực sự xin lỗi, nhà hàng của chúng tôi là chế độ đặt chỗ, mỗi một chỗ ngồi đều có thời gian giới hạn. Tối nay thực sự không còn chỗ nữa."
Người quản lý trung niên cầm thực đơn và dùng hai tay đưa cho đối phương, ấm áp nói: "Tất nhiên, ngài có thể xem thực đơn, nhưng các món ăn sẽ thay đổi mỗi ngày, đây là thiết kế thực đơn của chúng tôi."
Cô gái mở thực đơn ra, lập tức bị con số dọa đến, kinh ngạc thốt lên: "Đắt vậy à!"
Không cần gọi món ở Trúc Đô, bởi vì các món ăn đã được phối hợp sẵn, tùy theo giá cả mà chọn phần ăn là được. Một bữa ăn đã bằng một tháng lương của người bình thường, có thể nói mỗi một miếng đều là mùi thơm của tiền bạc.
“Đi thôi, đi thôi.”
Chàng trai vội vàng ôm cô ấy rời đi: “Chúng ta đến quán ăn mà em thích nhé.”
Người quản lý trung niên tươi cười, anh ta nhàn nhạt mà khinh thường lấy lại thực đơn, nhìn theo bóng dáng rời đi của cặp đôi nọ, ngày nào cũng xảy ra những chuyện giống như vầy, quả thực tựa như mặt trời đúng giờ liền mọc ở phía Đông.
Không bao lâu sau, một cặp đôi khác đến nhà hàng món Nhật, bọn họ không nói một lời mà bước vào.
Người quản lý trung niên đã từng nhìn thấy mấy cặp đôi liều lĩnh như vậy rồi, anh ta nhận ra khí chất của hai người không tệ liền nhanh chóng nặn ra một nụ cười kinh doanh, nhắc nhở: "Thực xin lỗi, chúng tôi có chế độ đặt chỗ, tối nay đã kín chỗ ... "
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: "Vậy thì vào phòng riêng."
Một tấm thẻ màu đen thuần xuất hiện trong tầm mắt của người quản lý trung niên, phía trên có logo của Trúc Đô, bên dưới góc phải có một chiếc lá trúc nhỏ. Đây là thẻ hội viên của nhà hàng, chỉ khi tiêu dùng đạt đến một mức nhất định hoặc tích trữ giá trị kếch xù trong một lần mới có thể làm, ưu điểm chính là trực tiếp vào phòng riêng mà không cần ngồi ở sảnh.
Sảnh lớn cần phải đặt trước và phòng riêng chỉ dành cho hội viên.
Sở Trĩ Thủy đưa thẻ hội viên ra, thấy người quản lý không có phản ứng gì, liền do dự hỏi: "Phòng riêng có người sao?"
Khi đó, cô tích trữ giá trị là vì cảm thấy phòng riêng thích hợp để bàn chuyện công việc, nhưng đám người Lý Long Khoa lại thích sảnh lớn, nói rằng phòng riêng sẽ không có người.
“Không phải không phải, tôi sẽ dẫn đường cho ngài, hai vị cẩn thận bậc thềm dưới chân nhé.”
Quản lý trung niên lập tức thay đổi thái độ, thân thiện đi phía trước dẫn đường, đưa một người một yêu vào phòng riêng.
Sau khi đi qua con đường ngoằn ngoèo hẻo lánh liền trở lại sự ồn ào náo nhiệt, bên trong sảnh lớn đều là khách hàng đang dùng bữa, sang trọng không có nghĩa sẽ yên tĩnh.
Sau ba vòng nhậu, gương mặt của những vị khách đỏ bừng bởi thứ rượu sake dễ say, trong không khí sôi nổi mọi người liền ba hoa khoác lác, hoặc là nói về hạng mục trong tay với đồng nghiệp, hoặc là khoe khoang về địa vị xã hội của mình với người yêu. Chính là cảnh tượng coi trọng vật chất vừa xa hoa vừa trụy lạc.
Tân Vân Mậu nhìn thấy đám đông ồn ào, cau mày nói: "Chúng ta ăn cơm ở đây sao?"
“Anh muốn ăn ở sảnh lớn à?”
Sở Trĩ Thủy nói: “Ở đây hơi ồn ào, nếu anh ăn ở sảnh lớn, sắp tới có thể sẽ nghe được bàn bên cạnh nói về hạng mục lớn, không chừng bọn họ còn muốn tán dóc về hai nghìn tỷ gì đó. "
Không ít khách hàng thích tán gẫu ngoài sảnh lớn, hưởng thụ cảm giác thích thú khi khoe khoang, thời buổi này ngoài miệng không mang theo “trăm triệu” sẽ không nói ra lời.
Tân Vân Mậu khó hiểu: "Hai nghìn tỷ? Dùng để làm gì?" "Ai biết được, chắc là cứu thị trường nhà đất."
Sở Trĩ Thủy trêu chọc: "Mỗi lần tôi đến đây đều là một sự mới lạ, cảm thấy trong tay ai cũng có mấy chục tỷ, tán dóc đến nỗi không giống nhân dân tệ mà giống đỗ la Mỹ hơn."
Người quản lý trung niên kiên trì nói: "Đến phòng riêng rồi ạ."
Phòng riêng được trải chiếu tatami đơn giản và trang nhã, ngăn cách tiếng ồn từ sảnh lớn ở bên ngoài. Ống trúc ở bên cạnh tiếp tục róc rách chảy nước, đợi đến khi không chịu được nữa liền lang một tiếng, phát ra âm thanh giòn giã, ý cảnh vừa trúc gõ vừa mưa xuân.
Sở Trĩ Thủy ngồi xuống chiếc chiếu tatami, thấy Tân Vân Mậu định ngồi kế bên liền
vội vàng chỉ vào vị trí đối diện, giải thích: "Ở đây nếu muốn đem đồ ăn lên thì anh
có thể ngồi bên kia, không giống với ngồi trên xe." Tân Vân Mậu sửng sốt sau đó ngồi đối diện với cô.
Không lâu sau, nữ phục vụ mặc kimono bước vào phòng chào hỏi, sau đó ưu nhã và lịch sự bưng đồ ăn trên mặt đất lên. Cô ấy lần lượt đặt vô số đĩa nhỏ tinh xảo lên bàn, phân biệt đặt chúng trước mặt Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu, nhẹ giọng giải thích từng món ăn, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài.
Trong chiếc đĩa nhỏ tinh xảo không có nhiều thứ cho lắm, màu sắc khá tươi sáng, nhưng đều chỉ có một ít. Cá đuối, trứng cá muối, gan cá, cá ngừ vây xanh, nhím biển Hokkaido, các nguyên liệu tươi sống được đặt ngay ngắn và trật tự trên bàn, ngũ sắc rực rỡ được bố trí đầy đủ và tương xứng.
Người quản lý trung niên ngẩng đầu lên, anh ta không nhanh không chậm mà liếc nhìn đối phương, mỉm cười giả dối nói: "Thưa ngài, thật xin lỗi, xin hỏi ngài có đặt chỗ trước không?"
"Không có."
"Vậy thì hôm nay ngài không thể dùng bữa ở đây được rồi, tối nay chỗ ngồi của chúng tôi đã kín rồi."
Cô gái mở miệng nói: "Chúng tôi có thể đợi một bàn, anh đưa thực đơn cho chúng tôi trước đi."
"Thưa quý cô, tôi thực sự xin lỗi, nhà hàng của chúng tôi là chế độ đặt chỗ, mỗi một chỗ ngồi đều có thời gian giới hạn. Tối nay thực sự không còn chỗ nữa."
Người quản lý trung niên cầm thực đơn và dùng hai tay đưa cho đối phương, ấm áp nói: "Tất nhiên, ngài có thể xem thực đơn, nhưng các món ăn sẽ thay đổi mỗi ngày, đây là thiết kế thực đơn của chúng tôi."
Cô gái mở thực đơn ra, lập tức bị con số dọa đến, kinh ngạc thốt lên: "Đắt vậy à!"
Không cần gọi món ở Trúc Đô, bởi vì các món ăn đã được phối hợp sẵn, tùy theo giá cả mà chọn phần ăn là được. Một bữa ăn đã bằng một tháng lương của người bình thường, có thể nói mỗi một miếng đều là mùi thơm của tiền bạc.
“Đi thôi, đi thôi.”
Chàng trai vội vàng ôm cô ấy rời đi: “Chúng ta đến quán ăn mà em thích nhé.”
Người quản lý trung niên tươi cười, anh ta nhàn nhạt mà khinh thường lấy lại thực đơn, nhìn theo bóng dáng rời đi của cặp đôi nọ, ngày nào cũng xảy ra những chuyện giống như vầy, quả thực tựa như mặt trời đúng giờ liền mọc ở phía Đông.
Không bao lâu sau, một cặp đôi khác đến nhà hàng món Nhật, bọn họ không nói một lời mà bước vào.
Người quản lý trung niên đã từng nhìn thấy mấy cặp đôi liều lĩnh như vậy rồi, anh ta nhận ra khí chất của hai người không tệ liền nhanh chóng nặn ra một nụ cười kinh doanh, nhắc nhở: "Thực xin lỗi, chúng tôi có chế độ đặt chỗ, tối nay đã kín chỗ ... "
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: "Vậy thì vào phòng riêng."
Một tấm thẻ màu đen thuần xuất hiện trong tầm mắt của người quản lý trung niên, phía trên có logo của Trúc Đô, bên dưới góc phải có một chiếc lá trúc nhỏ. Đây là thẻ hội viên của nhà hàng, chỉ khi tiêu dùng đạt đến một mức nhất định hoặc tích trữ giá trị kếch xù trong một lần mới có thể làm, ưu điểm chính là trực tiếp vào phòng riêng mà không cần ngồi ở sảnh.
Sảnh lớn cần phải đặt trước và phòng riêng chỉ dành cho hội viên.
Sở Trĩ Thủy đưa thẻ hội viên ra, thấy người quản lý không có phản ứng gì, liền do dự hỏi: "Phòng riêng có người sao?"
Khi đó, cô tích trữ giá trị là vì cảm thấy phòng riêng thích hợp để bàn chuyện công việc, nhưng đám người Lý Long Khoa lại thích sảnh lớn, nói rằng phòng riêng sẽ không có người.
“Không phải không phải, tôi sẽ dẫn đường cho ngài, hai vị cẩn thận bậc thềm dưới chân nhé.”
Quản lý trung niên lập tức thay đổi thái độ, thân thiện đi phía trước dẫn đường, đưa một người một yêu vào phòng riêng.
Sau khi đi qua con đường ngoằn ngoèo hẻo lánh liền trở lại sự ồn ào náo nhiệt, bên trong sảnh lớn đều là khách hàng đang dùng bữa, sang trọng không có nghĩa sẽ yên tĩnh.
Sau ba vòng nhậu, gương mặt của những vị khách đỏ bừng bởi thứ rượu sake dễ say, trong không khí sôi nổi mọi người liền ba hoa khoác lác, hoặc là nói về hạng mục trong tay với đồng nghiệp, hoặc là khoe khoang về địa vị xã hội của mình với người yêu. Chính là cảnh tượng coi trọng vật chất vừa xa hoa vừa trụy lạc.
Tân Vân Mậu nhìn thấy đám đông ồn ào, cau mày nói: "Chúng ta ăn cơm ở đây sao?"
“Anh muốn ăn ở sảnh lớn à?”
Sở Trĩ Thủy nói: “Ở đây hơi ồn ào, nếu anh ăn ở sảnh lớn, sắp tới có thể sẽ nghe được bàn bên cạnh nói về hạng mục lớn, không chừng bọn họ còn muốn tán dóc về hai nghìn tỷ gì đó. "
Không ít khách hàng thích tán gẫu ngoài sảnh lớn, hưởng thụ cảm giác thích thú khi khoe khoang, thời buổi này ngoài miệng không mang theo “trăm triệu” sẽ không nói ra lời.
Tân Vân Mậu khó hiểu: "Hai nghìn tỷ? Dùng để làm gì?" "Ai biết được, chắc là cứu thị trường nhà đất."
Sở Trĩ Thủy trêu chọc: "Mỗi lần tôi đến đây đều là một sự mới lạ, cảm thấy trong tay ai cũng có mấy chục tỷ, tán dóc đến nỗi không giống nhân dân tệ mà giống đỗ la Mỹ hơn."
Người quản lý trung niên kiên trì nói: "Đến phòng riêng rồi ạ."
Phòng riêng được trải chiếu tatami đơn giản và trang nhã, ngăn cách tiếng ồn từ sảnh lớn ở bên ngoài. Ống trúc ở bên cạnh tiếp tục róc rách chảy nước, đợi đến khi không chịu được nữa liền lang một tiếng, phát ra âm thanh giòn giã, ý cảnh vừa trúc gõ vừa mưa xuân.
Sở Trĩ Thủy ngồi xuống chiếc chiếu tatami, thấy Tân Vân Mậu định ngồi kế bên liền
vội vàng chỉ vào vị trí đối diện, giải thích: "Ở đây nếu muốn đem đồ ăn lên thì anh
có thể ngồi bên kia, không giống với ngồi trên xe." Tân Vân Mậu sửng sốt sau đó ngồi đối diện với cô.
Không lâu sau, nữ phục vụ mặc kimono bước vào phòng chào hỏi, sau đó ưu nhã và lịch sự bưng đồ ăn trên mặt đất lên. Cô ấy lần lượt đặt vô số đĩa nhỏ tinh xảo lên bàn, phân biệt đặt chúng trước mặt Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu, nhẹ giọng giải thích từng món ăn, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài.
Trong chiếc đĩa nhỏ tinh xảo không có nhiều thứ cho lắm, màu sắc khá tươi sáng, nhưng đều chỉ có một ít. Cá đuối, trứng cá muối, gan cá, cá ngừ vây xanh, nhím biển Hokkaido, các nguyên liệu tươi sống được đặt ngay ngắn và trật tự trên bàn, ngũ sắc rực rỡ được bố trí đầy đủ và tương xứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.