Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 87:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Tân Vân Mậu nhìn bách khoa toàn thư về cá trên bàn, hơi nhíu mày: "Đều là cá à?"
“Ở Nhật Bản căn bản đều là như thế này.”
Sở Trĩ Thủy thấy anh lại mắc phải bệnh cũ: “Kim Du không thể ăn được đâu, cho nên anh đừng suy nghĩ lung tung!
"Hừ."
Sở Trĩ Thủy ấm áp nói: "Nếm thử xem?"
Tân Vân Mậu cầm đũa lên, anh thản nhiên gắp một miếng, chậm rãi nhai rồi nuốt vào, chỉ cảm thấy nó không có mùi vị gì cả, không biết là có chỗ nào ngon. Thật ra anh không cần ăn cơm, sau khi phong thần đã hoàn toàn tích cốc, uống nước và phơi nắng là thói quen của bản thể, không có thực vật nào từ chối quang hợp.
Bởi vì cô đem cơm cho anh, vì vậy bình thường anh mới ăn, nhưng đồ ăn hôm nay là do người khác đem lên.
Tân Vân Mậu ngước mắt lên nhìn về phía Sở Trĩ Thủy đang ngồi đối diện, cô đang tập trung vào bữa ăn, dường như không để ý đến tình hình bên này. Anh suy nghĩ một chút, sau đó đặt đũa trở lại chỗ gác đũa, không có ý định tiếp tục ăn.
Thực đơn lập sẵn dành cho hai người và dao nĩa riêng biệt. Sau khi Sở Trĩ Thủy ăn xong một ít, cô thấy đồ ăn trước mặt Tân Vân Mậu vẫn không được động vào, kinh ngạc nói: "Không lẽ anh ăn no rồi à? Anh ăn vụng cái gì ở bên ngoài rồi?"
Lượng thức ăn hàng ngày của anh tuyệt đối không ít như vậy, tại sao hôm nay lại biến thành dạ dày của chim nhỏ rồi?
Tân Vân Mậu bị cô bắt gặp, anh do dự cầm đũa lên, miễn cưỡng tiếp tục ăn.
Một lúc sau, đầu bếp sushi đem nguyên liệu nấu ăn vào phòng, đầu tiên ông ấy
chào hỏi một người một yêu, sau đó mang đến món sushi đặc biệt của Trúc Đô. Nữ phục vụ dịu dàng giới thiệu: "Sushi ở Trúc Độ có hương vị đặc biệt, lựa chọn lá trúc tươi tốt xuất sắc nhất để gói cơm, như vậy từng hạt cơm trong sushi đều thấm đầy mùi thơm của lá trúc ..."
Tân Vân Mậu cau mày hỏi: "Lá trúc tươi tốt xuất sắc nhất?"
Trọng tâm của anh đặt vào ba từ "xuất sắc nhất" được nhấn mạnh.
Nữ phục vụ mỉm cười: "Đúng vậy, nhà hàng có thể đảm bảo với anh là đã lựa
chọn loại lá trúc thích hợp nhất để làm sushi." Sắc mặt Tân Vân Mậu trở nên kỳ lạ, anh muốn nói lại thôi: "
Đầu bếp sushi gạt những chiếc lá trúc xanh sang một bên để lộ ra phần cơm nắm được bọc bên dưới. Ông ấy lấy cơm từ thớt, thuần thục lại nhanh nhẹn nặn thành từng viên, ăn kèm với cá tươi và một chút nước sốt là sushi Trúc Đô đã hoàn thành.
Toàn bộ quá trình lông mày của Tân Vân Mậu không hề buông lỏng, anh không thể
chấp nhận được việc nắn cơm trong lòng bàn tay, cảm giác cả người đều không thoải mái, thói ở sạch từ trong xương cốt bắt đầu phát tác.
Đầu bếp sushi nắn xong một miếng sushi, đặt vào đĩa của Sở Trĩ Thủy trước, sau đó lại tiếp tục làm phần của Tân Vân Mậu.
Tân Vân Mậu thấy cô sắp cho vào miệng, ngạc nhiên nói: "Cô định ăn cái này à?"
"Đúng vậy? Anh muốn ăn sao?"
Sở Trĩ Thủy hào phóng gắp đưa qua: "Vậy cho anh ăn trước đó."
'Tôi không ăn." Sở Trĩ Thủy không nhận thấy sự khác biệt nào, cô ăn sushi Trúc Đô xong, mùi vị vẫn như cũ.
Tân Vân Mậu hơi nhướng mày, giọng điệu chợt lạnh đi, kỳ quái nói: "Ăn ngon không? Lá tre tươi tốt xuất sắc nhất?" Sở Trĩ Thủy vui vẻ gật đầu: "Cũng không tệ lắm, dù sao thì đã nói là xuất sắc nhất mà."
“.... “
Cô thực sự cho rằng đó là lá trúc xuất sắc nhất! Cái loại lá trúc bọc cơm sau khi rã đông này thì có gì tươi tốt!
Tân Vân Mậu nghe những lời cô nói lập tức sầm mặt, anh không thể hiểu được cho nên liền bực bội, thậm chí cáu kỉnh và không ăn sushi.
Sở Trĩ Thủy: "Anh thật sự không muốn ăn à? Vậy tôi giúp anh ăn luôn nhé?"
"Không được."
Anh không thèm ăn sushi làm từ loại trúc cấp thấp, cũng không cho phép tín đồ của mình ăn những thứ kém chất lượng. Dựa vào cái gì mà nhà hàng này lại nói rằng đó là loại trúc xuất sắc nhất! ? Chính vào lúc này, nữ phục vụ mặc kimono tươi cười hỏi: "Hai vị đã dùng được nửa bữa ăn, có cảm thấy hài lòng không ạ?"
Sở Trĩ Thủy chưa kịp trả lời, Tân Vân Mậu đã lạnh mặt, chém đinh chặt sắt nói: "Tôi không hài lòng." Nữ phục vụ sửng sốt: "Xin hỏi ngài có chỗ nào không hài lòng? Là không hài lòng phục vụ, hay là..."
“Không hợp khẩu vị.”
Tân Vân Mậu giễu cợt nói: “Nguyên liệu nấu ăn không đạt tiêu chuẩn như mấy người đã nói.”
Nữ phục vụ và đầu bếp sushi nhìn nhau, bọn họ khe khẽ nói nhỏ hai câu với nhau,
sau đó xoay người đẩy cửa rời khỏi phòng, trước khi đi còn để lại một câu.
"Được rồi, ngài vui lòng chờ một chút."
Cửa phòng riêng từ từ đóng lại, chỉ còn lại một người một yêu.
“Ở Nhật Bản căn bản đều là như thế này.”
Sở Trĩ Thủy thấy anh lại mắc phải bệnh cũ: “Kim Du không thể ăn được đâu, cho nên anh đừng suy nghĩ lung tung!
"Hừ."
Sở Trĩ Thủy ấm áp nói: "Nếm thử xem?"
Tân Vân Mậu cầm đũa lên, anh thản nhiên gắp một miếng, chậm rãi nhai rồi nuốt vào, chỉ cảm thấy nó không có mùi vị gì cả, không biết là có chỗ nào ngon. Thật ra anh không cần ăn cơm, sau khi phong thần đã hoàn toàn tích cốc, uống nước và phơi nắng là thói quen của bản thể, không có thực vật nào từ chối quang hợp.
Bởi vì cô đem cơm cho anh, vì vậy bình thường anh mới ăn, nhưng đồ ăn hôm nay là do người khác đem lên.
Tân Vân Mậu ngước mắt lên nhìn về phía Sở Trĩ Thủy đang ngồi đối diện, cô đang tập trung vào bữa ăn, dường như không để ý đến tình hình bên này. Anh suy nghĩ một chút, sau đó đặt đũa trở lại chỗ gác đũa, không có ý định tiếp tục ăn.
Thực đơn lập sẵn dành cho hai người và dao nĩa riêng biệt. Sau khi Sở Trĩ Thủy ăn xong một ít, cô thấy đồ ăn trước mặt Tân Vân Mậu vẫn không được động vào, kinh ngạc nói: "Không lẽ anh ăn no rồi à? Anh ăn vụng cái gì ở bên ngoài rồi?"
Lượng thức ăn hàng ngày của anh tuyệt đối không ít như vậy, tại sao hôm nay lại biến thành dạ dày của chim nhỏ rồi?
Tân Vân Mậu bị cô bắt gặp, anh do dự cầm đũa lên, miễn cưỡng tiếp tục ăn.
Một lúc sau, đầu bếp sushi đem nguyên liệu nấu ăn vào phòng, đầu tiên ông ấy
chào hỏi một người một yêu, sau đó mang đến món sushi đặc biệt của Trúc Đô. Nữ phục vụ dịu dàng giới thiệu: "Sushi ở Trúc Độ có hương vị đặc biệt, lựa chọn lá trúc tươi tốt xuất sắc nhất để gói cơm, như vậy từng hạt cơm trong sushi đều thấm đầy mùi thơm của lá trúc ..."
Tân Vân Mậu cau mày hỏi: "Lá trúc tươi tốt xuất sắc nhất?"
Trọng tâm của anh đặt vào ba từ "xuất sắc nhất" được nhấn mạnh.
Nữ phục vụ mỉm cười: "Đúng vậy, nhà hàng có thể đảm bảo với anh là đã lựa
chọn loại lá trúc thích hợp nhất để làm sushi." Sắc mặt Tân Vân Mậu trở nên kỳ lạ, anh muốn nói lại thôi: "
Đầu bếp sushi gạt những chiếc lá trúc xanh sang một bên để lộ ra phần cơm nắm được bọc bên dưới. Ông ấy lấy cơm từ thớt, thuần thục lại nhanh nhẹn nặn thành từng viên, ăn kèm với cá tươi và một chút nước sốt là sushi Trúc Đô đã hoàn thành.
Toàn bộ quá trình lông mày của Tân Vân Mậu không hề buông lỏng, anh không thể
chấp nhận được việc nắn cơm trong lòng bàn tay, cảm giác cả người đều không thoải mái, thói ở sạch từ trong xương cốt bắt đầu phát tác.
Đầu bếp sushi nắn xong một miếng sushi, đặt vào đĩa của Sở Trĩ Thủy trước, sau đó lại tiếp tục làm phần của Tân Vân Mậu.
Tân Vân Mậu thấy cô sắp cho vào miệng, ngạc nhiên nói: "Cô định ăn cái này à?"
"Đúng vậy? Anh muốn ăn sao?"
Sở Trĩ Thủy hào phóng gắp đưa qua: "Vậy cho anh ăn trước đó."
'Tôi không ăn." Sở Trĩ Thủy không nhận thấy sự khác biệt nào, cô ăn sushi Trúc Đô xong, mùi vị vẫn như cũ.
Tân Vân Mậu hơi nhướng mày, giọng điệu chợt lạnh đi, kỳ quái nói: "Ăn ngon không? Lá tre tươi tốt xuất sắc nhất?" Sở Trĩ Thủy vui vẻ gật đầu: "Cũng không tệ lắm, dù sao thì đã nói là xuất sắc nhất mà."
“.... “
Cô thực sự cho rằng đó là lá trúc xuất sắc nhất! Cái loại lá trúc bọc cơm sau khi rã đông này thì có gì tươi tốt!
Tân Vân Mậu nghe những lời cô nói lập tức sầm mặt, anh không thể hiểu được cho nên liền bực bội, thậm chí cáu kỉnh và không ăn sushi.
Sở Trĩ Thủy: "Anh thật sự không muốn ăn à? Vậy tôi giúp anh ăn luôn nhé?"
"Không được."
Anh không thèm ăn sushi làm từ loại trúc cấp thấp, cũng không cho phép tín đồ của mình ăn những thứ kém chất lượng. Dựa vào cái gì mà nhà hàng này lại nói rằng đó là loại trúc xuất sắc nhất! ? Chính vào lúc này, nữ phục vụ mặc kimono tươi cười hỏi: "Hai vị đã dùng được nửa bữa ăn, có cảm thấy hài lòng không ạ?"
Sở Trĩ Thủy chưa kịp trả lời, Tân Vân Mậu đã lạnh mặt, chém đinh chặt sắt nói: "Tôi không hài lòng." Nữ phục vụ sửng sốt: "Xin hỏi ngài có chỗ nào không hài lòng? Là không hài lòng phục vụ, hay là..."
“Không hợp khẩu vị.”
Tân Vân Mậu giễu cợt nói: “Nguyên liệu nấu ăn không đạt tiêu chuẩn như mấy người đã nói.”
Nữ phục vụ và đầu bếp sushi nhìn nhau, bọn họ khe khẽ nói nhỏ hai câu với nhau,
sau đó xoay người đẩy cửa rời khỏi phòng, trước khi đi còn để lại một câu.
"Được rồi, ngài vui lòng chờ một chút."
Cửa phòng riêng từ từ đóng lại, chỉ còn lại một người một yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.